“Mọi người ngủ ngon không?” Sáng ra, Đoàn Lâm lịch sự hỏi khách.

“Cả đêm phải nghe Cao Minh Viễn kéo cưa, hầy.” Trương Đầu To nói, trông đã ngủ đủ giấc.

Các cô gái hỗ trợ nấu cơm, bất ngờ là tay nghề của An Tiểu Nam vô cùng tốt, trái ngược hẳn diện mạo đẹp đẽ. Nhóm nữ sinh cũng ngủ kỹ, chỉ có một người ngủ không ngon.

“Hoàng Thạch, cậu sao thế? Không ngủ được à?” Dương Chí Hoa đến bên cạnh Hoàng Thạch, tay cầm bát cơm An Tiểu Nam vừa xới cho.

Hoàng Thạch cười mờ ám, rốt cuộc vẫn không nhịn được, thúc Dương Chí Hoa, “Anh, hôm qua đến hồ hú hí với người đẹp nào thế?”

Dương Chí Hoa nhìn chằm chằm Hoàng Thạch, nhìn đến khi cậu ta sợ nổi da gà mới nhoẻn cười, ăn hết cơm rồi bỏ đi.

Hoàng Thạch nói không lớn nhưng người nên nghe vẫn nghe được. Phản ứng của Dương Chí Hoa kỳ lạ, đến khi An Tiểu Bắc xanh mặt chạy đi chất vấn Dương Chí Hoa, Hoàng Thạch mới hiểu tại sao Đỗ Man dặn mình không được kể với ai.

Thì ra người hẹn hò với Dương Chí Hoa không phải bạn gái. Lần này gay rồi, nhìn Dương Chí Hoa dỗ dành bạn gái xong quay lại nhìn mình với ánh mắt quỷ dị, Hoàng Thạch nghĩ mình gây họa rồi.

Nhưng ở đây chỉ có ba cô gái, Đỗ Man hôm qua đi chung với mình, An Tiểu Bắc không biết bạn trai yêu đương vụng trộm với người khác, người còn lại…

Nhìn An Tiểu Nam mặt không cảm xúc xới cơm ăn, Hoàng Thạch thầm nghĩ thật nực cười. Thứ nhất, hai người không hợp nhau. Thứ hai, An Tiểu Nam là chị bạn gái của Dương Chí Hoa. Vậy không lẽ Dương Chí Hoa hẹn hò với thôn nữ khác? Nhìn bóng lưng người đó đã biết là rất đẹp rồi.

Hoàng Thạch vừa nghĩ vừa ăn qua loa bữa sáng. Tiết lộ của Hoàng Thạch gây rắc rối cho Dương Chí Hoa cùng bạn gái, cũng tạo phiền phức cho Đoàn Lâm.

“Anh, vừa nãy Hoàng Thạch nói có cái hồ, nó ở gần đây à? Sao anh không cho tụi em biết? Hồ nằm ở đâu?” Trần Tiệm Đông hỏi như súng liên thanh, Đoàn Lâm thầm than không ổn.

“Xin lỗi, các cậu… đừng nên đến chỗ cái hồ đó.” Đoàn Lâm lắc đầu, người vùng này đều biết không thể đến hồ, càng không được xuống hồ.

“Anh nói lý do đi!” An Tiểu Bắc được bạn trai xoa dịu, chống nạnh chất vấn Đoàn Lâm.

“Nó… nó…” Đoàn Lâm cúi đầu.

“Là nấm mồ, đúng không?” Đoàn Lâm ngạc nhiên ngẩng lên, người vừa nói là…

“Dương Chí Hoa?” Sao cậu ta lại biết? À phải rồi, cậu ta cũng xem như người vùng này mà.

Dương Chí Hoa cười nói, “Ba mẹ em thường kể về nó, sau khi chết ba mẹ em muốn được chôn cất ở đó, em cũng phải như vậy. Tất cả người trong thôn này đều phải được mai táng bên hồ đúng không? Người trong thôn chỉ có thể đến hồ một lần trong đời, chính là lúc chết. Đó là nguyên nhân anh cản tụi em đúng không?” Nghe xong, mặt Đoàn Lâm xám ngoét, nhóm sinh viên trợn to mắt.

“Anh nói thật à?!” Trần Tiệm Đông bàng hoàng.

Dương Chí Hoa nhìn lướt qua Đoàn Lâm, từ tốn nói tiếp, “Vùng quê có rất nhiều việc khó giải thích, nhà nào cũng có chuyện cần kiêng kỵ, anh Đoàn không muốn nói thì chúng ta cũng nên biết điều, đi thôi.”

Đoàn Lâm cảm kích nhìn Dương Chí Hoa, không đến chỗ cái hồ thì không còn gì bằng.

Dương Chí Hoa đứng lên vỗ vai các sinh viên còn muốn nói tiếp, bảo họ đi thu dọn hành lý, sau đó đến trước mặt Đoàn Lâm, “Xin lỗi anh, làm phiền anh quá, giờ bọn em sẽ đi ngay.”

Nhìn hội nhiếp ảnh ủ rũ cúi đầu mà đi, Đoàn Lâm hơi yên tâm.

Nửa tiếng sau, các sinh viên đeo ba lô, không còn chán nản như vừa rồi, họ vẫy tay từ biệt Đoàn Lâm. Đoàn Lâm nhìn nhóm thanh niên trẻ tuổi hăng hái dần khuất bóng.

Họ không thuộc về nơi này, rời đi là lựa chọn đúng đắn. Đoàn Lâm nghĩ rồi về phòng, xế chiều sang thăm bà hàng xóm, kể lại sự việc. Cậu nhắn với Mộc Tử một tiếng rồi ra ngoài.

“Anh, mình cứ vậy mà về thật à?” Trên đường, Trương Đầu To ồn ào hỏi.

“Đúng đó anh. Khó khăn lắm mới tìm được, mình đi ngang qua xem thôi được không?” An Tiểu Bắc cũng không cam tâm.

“Nó là nghĩa địa đấy. Đàn anh đã bảo rồi. Con gái mấy người dám đến không?” Cao Minh Viễn gầy như sào tre trêu chọc.


“Có gì mà không dám. Con trai mấy người mới nhát cáy, chẳng phải hôm qua Trương Đầu To còn bảo gặp ma đấy à?” Lập tức có nữ sinh mỉa lại.

“Tôi…” Trương Đầu To gãi đầu, nhíu mày, “Hôm qua tôi gặp ma thật mà, mà ngủ một giấc… cũng có thể là hoa mắt, chỉ có vậy thôi mà phán tôi nhát cáy à. Sao? Muốn đi không?”

“Đi thì đi, để coi…” Đề tài đều thống nhất theo hướng lên núi, Hoàng Thạch nhíu tít mày, chạy lên trước mặt Dương Chí Hoa, “Anh cản họ đi chứ! Không phải anh nói đi à?”

Không ngờ Dương Chí Hoa lại cười, “Đồ đần! Anh nói đi là đi khỏi nhà họ Đoàn, đàn em à, giờ là thế kỷ 21 rồi, cậu còn tin ba cái chuyện mê tín đó nữa sao? Chúng ta không ở nhà anh Đoàn, xem như không còn liên quan nữa, dù có phạm lỗi gì cũng không thể đổ cho anh ta, đi ngắm chút có sao đâu.” Dương Chí Hoa dùng ánh mắt thương hại nhìn đàn em, rõ ràng là đồng ý với đề nghị đi xem hồ.

Hoàng Thạch đứng tại chỗ, lát sau, cậu ta nói, “Mấy người muốn đi cứ đi, tôi không đi.”

“Hả? Đại Thạch, cậu nằng nặc muốn xem mà? Nghe nói là nghĩa địa nên sợ à?”

“Không, là vấn đề đạo làm người, chúng ta đã nói với người ta là không đến chỗ cái hồ.”

“Đệt! Ý cậu là bọn này không biết phải trái chứ gì?!” Trương Đầu To suýt chút thì trở mặt với Hoàng Thạch, Dương Chí Hoa can ngăn.

“Không đi thì thôi, bọn anh chỉ chụp ảnh thôi rồi quay lại, Đại Thạch cứ về trước chuẩn bị lộ trình.” Dương Chí Hoa kéo Trương Đầu To lại.

Sau đó, hội nhiếp ảnh chia làm hai nhóm, Hoàng Thạch một mình một đội, những người còn lại lên núi.

Trước khi đi, Đầu To còn bất mãn giơ ngón giữa với Hoàng Thạch, Hoàng Thạch xách hành lý đứng giữa giao lộ. Hội nhiếp ảnh đi một nước, không ai quay đầu, nhìn bóng lưng cả đám quyết không từ nan, chẳng hiểu sao Hoàng Thạch thấy bất an vô cùng.

Định quay đi, chợt thấy một bóng người xuất hiện trên đường mòn.

“Đỗ Man.”

“Tôi chỉ là không muốn đi thôi.” Cô không giải thích thêm, chỉ nói một câu như vậy, đi lướt qua Hoàng Thạch.

Hoàng Thạch sững sờ, vác hành lý chạy theo cô.

“Cách làm của đàn anh khiến tôi khó chịu.” Hoàng Thạch nói. Đỗ Man liếc cậu ta một cái, yên lặng nhìn phía xa.

Lân cận nhà của anh Đoàn không có một gia đình nào, nếu cái hồ là nghĩa địa, vậy thì nhà anh ta sát bên nghĩa địa, đúng là quái dị.

Hoàng Thạch lầm bầm suốt đường, Đỗ Man chẳng nói chẳng rằng.

Đột nhiên, Hoàng Thạch quay đầu lại, phát hiện sương mù kéo đến từ bao giờ, nhìn từ xa không còn thấy ngọn núi có cái hồ đâu nữa.

Đỗ Man cũng thấy cảnh này, cô cau mày.

—o0o—

“Woa! Thật tráng lệ! Đến đúng nơi rồi!” Vừa đến bên hồ, mọi người đã bị khung cảnh làm chấn động đến mức không nói thành lời.

Núi xanh, hồ xanh, bóng núi in trên mặt hồ, trời nước một màu. Rừng cây rậm rạp che khuất nắng, mặt hồ thiên nhiên vương mùi hơi nước, hương hoa cỏ tươi mát tản khắp không khí.

Hít vào một hơi dài, thở ra…

“Như thay da đổi thịt vậy! Sảng khoái!” Cao Minh Viễn nói ra tiếng lòng của mọi người, cả nhóm ngẩn ngơ như thế hồi lâu rồi mới chia ra thăm dò.

Trần Tiệm Đông chạy một vòng rồi quay lại ngồi bên hồ, nhìn chằm chặp mặt hồ.

Mặt nước tĩnh lặng như tấm gương, phản chiếu nền trời xanh.

“Nhìn gì thế?” Một giọng nam ôn hòa từ sau lưng truyền đến, Trần Tiệm Đông giật mình, là Dương Chí Hoa.

“Không, không thấy gì cả, nước trong vắt.” Đối mặt Dương Chí Hoa, Trần Tiệm Đông thấy bức bối.

“Phong cảnh đẹp ghê.” Nói rồi, Trần Tiệm Đông lại chuyển mắt về nhìn mặt hồ.

Dương Chí Hoa cười nặng nề, “Phải, cảnh đẹp, cái hồ là nơi anh phải đến sau khi chết.”

“Hả?!”

Trần Tiệm Đông kinh ngạc quay đầu nhìn Dương Chí Hoa, Dương Chí Hoa nhẹ nhàng khom lưng, nói nhỏ bên tai hắn, “Biết tại sao gọi nơi này là nghĩa địa không? Bởi vì dưới hồ toàn là xác chết.”

Thấy rõ biểu cảm của Trần Tiệm Đông, Dương Chí Hoa thấp giọng cười.

Trần Tiệm Đông cúi đầu nhìn mặt hồ, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Dương Chí Hoa sau lưng nói chỉ vừa đủ hai người nghe, “Đừng nên nhìn đăm đăm mặt hồ, biết không? Ở đây, bọn anh tin rằng trên hồ và dưới hồ là hai thế giới, lúc cậu nhìn xuống, những linh hồn dưới hồ cũng đang nhìn cậu, để họ thấy là không tốt đâu. Hà hà.”

Dương Chí Hoa cười, nghênh ngang bỏ đi. Trần Tiệm Đông không dám nhìn mặt hồ lâu hơn.

“Cả đời tôi chưa lần nào thấy một cái hồ đúng nghĩa.” Giọng con gái lanh lảnh kéo Trần Tiệm Đông về thực tế.

Cô gái cởi giày, nhìn như muốn xuống nước.

“Chờ đã, để anh xuống trước xem nước có sâu không.” Dương Chí Hoa ngăn cô nàng, cởi quần áo nhảy xuống hồ.

“Chà, không hổ là anh Dương, đẹp trai còn chu đáo.” Thấy An Tiểu Bắc đỏ mặt, Cao Minh Viễn nhái giọng trêu ghẹo.

“Mê gái.” Trương Đầu To lẩm bẩm, bắt đầu ráp thiết bị.

“Khoan! Không thấy anh ấy đâu!” An Tiểu Bắc luôn chú ý hướng bơi của Dương Chí Hoa, cô gọi các nam sinh. Nhìn theo hướng chỉ, mọi người biến sắc.

Mặt hồ không một gợn sóng, không thấy Dương Chí Hoa.

“Chẳng lẽ anh ấy…”

“Mấy người còn ngây ra? Mau xuống cứu anh ấy đi! Chắc là hồ rất sâu…”

“Tôi không biết bơi.”

“Tôi cũng vậy! Tôi là vịt cạn mà.”

Nhóm thanh niên nhất thời phát hoảng, không hỏi thì thôi, hỏi ra mới biết cả nhóm chỉ có mỗi Trần Tiệm Đông biết bơi. Trần Tiệm Đông bặm môi, vừa định cởi áo nhảy xuống thì một người trồi lên hất nước vào mặt cả đám. Dương Chí Hoa ngoi lên cười sằng sặc.

“Đùa chút thôi mà, ha ha! A Đông muốn cứu anh kìa, cảm động thế!” Dương Chí Hoa cười sang sảng, bấy giờ mọi người mới ngớ ra là bị lừa, liền kéo nhau đến hất nước vào Dương Chí Hoa, khơi mào thủy chiến.

“Anh, hồ có sâu không? Em xuống chơi được không?” Nhìn Dương Chí Hoa vui vẻ chơi té nước, An Tiểu Bắc rục rịch.

Dương Chí Hoa lại lắc đầu, “Không được đâu, hồ sâu lắm, vừa rồi anh lặn xuống không thấy đáy. Bơi không tốt tuyệt đối đừng nên xuống hồ.”

“Ài, chán thế.” Cô tiếc nuối.

“Nè, dưới hồ có cá không anh? Người nông thôn toàn bắt cá ao hồ, anh bắt cho mỗi người một con đi!” Trương Đầu To chớp thời cơ.

“Chỉ biết ăn.”

Đám đàn em nhốn nháo cãi cọ, Dương Chí Hoa mỉm cười, chỉ có Trần Tiệm Đông nhìn phía xa không biết đang nghĩ gì.

“A Đông bơi tốt này, xuống nước không?”


“Không…”

“Vậy thôi, anh xuống xem có cá không.” Dương Chí Hoa xoay người lặn xuống hồ.

“Đàn anh giỏi quá, có thể lặn lâu như vậy.” An Tiểu Bắc đỏ mặt nhìn theo bạn trai.

“Ừ, hồi cấp ba thằng nhãi đó là thành viên câu lạc bộ bơi lội mà, giải thưởng nào cũng bị nó vơ hết.” An Tiểu Nam nhìn em gái, khinh thường nói.

“Lợi hại quá, chị còn học chung trường cấp ba và đại học với anh ấy nữa, thích ghê.”

“Nghiệt duyên.”

Cao Minh Viễn và Trương Đầu To nghe lén đám con gái, thấy không thú vị liền tản ra chuẩn bị chụp ảnh. Chỉ có Trần Tiệm Đông ôm chân ngồi bên hồ, mắt dán vào mặt hồ như đang quan sát, cũng như chẳng nhìn cái gì.

“Anh Trần nhìn gì vậy?” An Tiểu Bắc tò mò qua ngồi bên cạnh Trần Tiệm Đông.

Trần Tiệm Đông nhìn như không dám đến gần hồ, hơi kỳ quái.

“Hồ trong quá nhỉ?” An Tiểu Bắc rướn người về phía hồ, “Cảm giác như thấy cả đáy luôn ấy, nhưng lại sâu không thấy đáy, sao lại bảo nó là nấm mồ?”

“Vì dưới hồ có xác chết.”

Trương Đầu To xen vào, giọng âm trầm, An Tiểu Bắc mất hứng quay lại liếc một cái.

Cao Minh Viễn cười khùng khục.

Nhớ lại Dương Chí Hoa nói, Trần Tiệm Đông cười không nổi, chỉ im lặng.

An Tiểu Bắc không để ý Trần Tiệm Đông, cô bước đến bên hồ, ngồi xổm nhìn xuống mặt hồ yên ả.

Bỗng nhiên, An Tiểu Bắc trừng to mắt. Nước trong veo, phản chiếu bóng người.

“Sao thế? Dưới hồ có gì mà em nhìn dữ vậy.” An Tiểu Nam lơ đãng hỏi.

“Mặt hồ…” An Tiểu Bắc chỉ mặt hồ, nuốt nước bọt.

“Mặt hồ làm sao?” An Tiểu Nam khó hiểu nhìn theo.

An Tiểu Bắc chờ một lúc bình tĩnh lại liền né ra xa, không dám đến gần bờ hồ.

An Tiểu Nam nhíu mày, bước đến bên hồ, mặt hồ phản chiếu bóng một cô gái.

An Tiểu Nam không dám tin mở to mắt. Trong nháy mắt, thoáng qua rất nhanh, bóng của cô không hiện trên mặt nước.

An Tiểu Nam run chân ngồi bệt xuống.

“Gì đấy?” Cao Minh Viễn và Trương Đầu To vốn đã đi xa, thấy lạ bèn qua hỏi, dù gì cũng là bạn bè cùng hội.

“Nó… nó…” An Tiểu Nam lắp bắp, mặt tái mét, chỉ tay về mặt hồ, nói không ra lời.

Đầu To và Cao Minh Viễn khó hiểu nhìn nhau, cùng khom người nhìn xuống hồ.

“Làm sao?” Đầu To nhìn rồi quay lại hỏi, Cao Minh Viễn thì biến sắc.

“Hồ này có gì đó bất thường.”

“Hả? Là sao? Tôi nhìn rồi, có gì lạ đâu.”

“Cái bóng. Bóng của chúng ta không hiện ra trong một thoáng, sau đó mới hiện.” Cao Minh Viễn rống lên, mọi người giật mình, lát sau Trương Đầu To mới tỉnh ra.

Đúng, ảnh phản chiếu phải mấy giây sau mới hiện ra. Cả nhóm hoang mang nhìn nhau.

“Trên hồ và dưới hồ là hai thế giới, lúc cậu nhìn xuống hồ, những linh hồn dưới hồ cũng đang nhìn cậu, để họ thấy là không tốt đâu.”

Lời của Dương Chí Hoa vang lên trong đầu Trần Tiệm Đông, mặt hắn xám ngoét.

Cái bóng phải mất một lúc mới xuất hiện, trong thời gian đó, người trên bờ cứ như bị ai theo dõi.

Vốn là họ không thấy, chớp mắt sau mới thấy… bị người dưới hồ thấy…

“Không xong! Còn anh Dương!” An Tiểu Bắc sực nhớ Dương Chí Hoa còn lặn dưới hồ.

Cái hồ này quá ma quái, mà Dương Chí Hoa chưa hay biết gì vẫn còn dưới hồ.

Nhưng nhất thời, không ai dám hành động.

Đúng lúc này, mặt nước khuấy động, Dương Chí Hoa trồi lên.

“Không có cá, hồ này kỳ lắm, không có cái gì hết, sinh vật phù du cũng không có luôn. Quái.” Dương Chí Hoa vừa nói vừa vuốt nước trên mặt, đám thanh niên trên hồ nghe xong, mặt ai nấy cũng như vừa nuốt trái đắng, Dương Chí Hoa khó hiểu.

“Anh mau lên bờ đi!” An Tiểu Bắc hô.

“Phải phải! Lên bờ nhanh đi anh!” Mọi người sực tỉnh, đồng loạt gọi Dương Chí Hoa.

Tuy chưa hiểu gì, Dương Chí Hoa vẫn quyết định làm theo, lên bờ nói sau. Dương Chí Hoa từ giữa hồ bơi vào bờ, bỗng dưng…

“A?!” Dương Chí Hoa kêu lên.

“Sao vậy? Bơi vào đi anh! Nhanh lên!” Thấy Dương Chí Hoa đứng tại chỗ, mọi người nôn nóng.

“Chân anh… hình như bị cái gì quấn rồi… thôi xong, là rong quấn.” Nét mặt nhàn nhã của Dương Chí Hoa bắt đầu trở nên nóng nảy.

“Mẹ nó! Không ổn. Ai xuống giúp anh với. Không gỡ ra được! Anh bị kẹt rồi!” Dương Chí Hoa cầu cứu, giọng mất bình tĩnh thấy rõ, hắn giãy dụa, nhưng càng giãy càng bị kéo xuống.

“Nhưng…”

“Khốn nạn! Xuống cứu anh mau lên!” Dương Chí Hoa hoảng hốt.

Dương Chí Hoa vùng vẫy kịch liệt, đứng trên bờ chỉ thấy bọt nước tung tóe, động tác của Dương Chí Hoa yếu dần, cánh tay vươn lên mặt nước từ từ chìm xuống.

“Ùm” một tiếng, Trần Tiệm Đông lao xuống hồ, bơi đến hướng Dương Chí Hoa.

Người trên bờ sốt ruột nhìn theo, lòng lo ngay ngáy, mãi đến khi một cánh tay xuất hiện, Trần Tiệm Đông ngóc đầu lên.

Trần Tiệm Đông hoảng loạn, “Gay rồi! Không thấy! Tôi lặn nãy giờ vẫn không thấy anh ấy. Làm sao bây giờ?”

Mọi người luống cuống quíu cả tay, không biết phải làm gì, An Tiểu Nam gào lên, “Đừng làm rộn nữa! Tản ra tìm người! Tiểu Bắc tìm anh Đoàn. Đám con trai tìm Hoàng Thạch. A Đông lập tức lên bờ theo chị đi tìm thôn dân!”

Giọng cô nàng như cọng rơm cứu mạng, mọi người gấp rút chạy khỏi chỗ cái hồ. Phía sau là trời xanh mây trắng, hồ phẳng như gương.

Lúc Đoàn Lâm chạy đến thì thấy nhóm sinh viên đang liều mạng cãi lý với thôn dân, “Tôi đã bảo bạn học của tôi ở dưới hồ, sao các người không cho ai đi cứu? Dù… dù chết rồi cũng phải vớt xác lên chứ!”


Trần Tiệm Đông luôn tươi cười, lúc này nét mặt dữ dằn.

An Tiểu Bắc khóc tức tưởi, An Tiểu Nam gào la.

“Các người bị điếc à? Có người chìm dưới hồ chưa biết sống chết kìa!” Cô gái luôn luôn mạnh mẽ mà giọng nói đã muốn khóc.

“Mấy cô cậu là người vùng nào? Chỗ chúng tôi có quy định không được lên núi, mấy cô cậu chết là đáng. Hồ này cũng không được xuống, bao đời chúng tôi đều không xuống hồ, dính nước hồ sẽ chết, chúng tôi tuyệt đối không xuống. Mấy cô cậu cũng không sống nổi đâu, xúc phạm Thủy Thần sớm muộn gì cũng chết.”

Thôn dân chỉ nói như vậy, còn cản không cho nhóm sinh viên xuống hồ.

Đoàn Lâm thở dài, “Xin lỗi, họ là đàn em của tôi, để tôi chịu trách nhiệm.”

Cuối cùng vẫn không cứu được Dương Chí Hoa.

“Mấy người rốt cuộc vẫn đến chỗ cái hồ.” Qua màn khói lượn lờ, Đoàn Lâm đặt trà nóng vào tay từng người.

Tất cả lại tập trung trong nhà Đoàn Lâm, vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là lá trà cũ, song thiếu mất một người.

“Xin lỗi, tụi em không nghe lời anh.” Uống một ngụm trà nóng, Trần Tiệm Đông bình tĩnh lại, nói với Đoàn Lâm.

Nhìn đám thanh niên không biết sợ là gì, Đoàn Lâm cũng không biết phải nói sao, chỉ uống một hớp trà.

“Anh nói thật đi, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Tụi em không nghe lời anh là tụi em sai, nhưng anh không giải thích rõ ràng, anh cũng có một phần lỗi.” Hoàng Thạch khoanh tay nói.

Cậu ta đã ra đến nhà ga thì bị bạn gọi ngược lại, Hoàng Thạch chỉ nhíu mày, không một câu trách móc.

“Đúng, xin lỗi. Nhưng… thật ra tôi cũng không biết.” Mọi người đều nhìn Đoàn Lâm, Mộc Tử đọc sách, nhưng Đoàn Lâm biết cậu ta vẫn dỏng tai nghe. Chỉ là Đoàn Lâm thật sự không có gì để nói.

“Hẳn các cậu cũng thấy tôi không ở cùng với thôn dân, tôi…” Ông ngoại cậu sống một mình, cái hồ từ xưa đã là nghĩa địa, thôn dân mê tín cho rằng phong thủy nơi đó có vấn đề.

“Khụ, xin lỗi, không phải tôi không muốn nói, hơn nữa tôi nghĩ không mấy ai thật sự lắng nghe. Không biết từ khi nào, cái hồ được xem là nơi mai táng, thôn dân lại mê tín, tuyệt đối không đến gần hồ, và nơi này có tập tục phải tách xác chết ra mới chôn, cũng tức là…”

Đoàn Lâm dừng một lát, thấy sắc mặt Hoàng Thạch tái mét, Đoàn Lâm nói tiếp, “Cũng tức là phân thây.”

Mọi người cùng “a” một tiếng, có sợ hãi, có kinh ngạc, có không dám tin.

“Thôn dân cho rằng nếu không làm thế, đêm xuống, xác chết sẽ vùng dậy.”

Nhìn đám thanh niên mặt vẫn chưa trút hết nét trẻ con, Đoàn Lâm ôm cốc trà, tiếp tục, “Đương nhiên đó chỉ là mê tín, nhưng các cậu nên biết thôn dân rất tin vào điều ấy, tín ngưỡng của họ bén rễ ăn sâu đời này sang đời khác, sẽ không thay đổi, cho nên… sự việc hôm nay không thể cứu vãn.”

“Họ sẽ không cho các cậu xuống nước, họ cũng không.”

“Dương Chí Hoa chắc đã… nói chung, hôm nay các cậu nghỉ ngơi đi, mai chúng ta nghĩ cách.”

“Anh để xác anh ấy chìm dưới hồ mà được à?!” Trần Tiệm Đông kích động.

Đoàn Lâm liếc nhìn đối phương, lạnh nhạt nói, “Chỉ có thể làm vậy.” Cậu quay người đi, đóng cửa, để lại vô số ánh mắt trách cứ.

Đoàn Lâm ngồi ở chiếc ghế duy nhất trong phòng, nhìn những dấu vết mà hồi bé cậu nghịch ngợm để lại, Đoàn Lâm chìm vào hồi ức.

Đoàn Lâm không hề muốn nhớ đến cái hồ, cậu rất sợ nó.

Ai cũng có một bí mật chôn giấu trong lòng, không dám nhắc đến.

Từng có một thời gian Đoàn Lâm mắc chứng sợ nước vô cùng nghiêm trọng, nặng đến mức không thể tắm.

Đó là khi Đoàn Lâm học tiểu học, cậu sống bên cạnh nghĩa địa, tính cách lại lầm lì ít nói nên không có bạn bè. Khi ấy ngày nào Đoàn Lâm cũng ra bờ hồ chơi đến tối mới về.

Đến một ngày, Đoàn Lâm nhớ khi đó trời đã tối, hồi chiều cậu quên đồ chơi bên bờ hồ, cậu rất thích nó nên dù sợ cũng muốn đi lấy, và cậu tình cờ quen được người bạn đầu tiên trong đời.

Đứa trẻ ấy là người thành phố, vừa ngốc vừa bẩn thỉu, tóc tai bù xù che hết mặt, tám tuổi mà nói chuyện không lưu loát, nhưng vẫn thành bạn của Đoàn Lâm.

Có lẽ vì nó lôi thôi lếch thếch nên không ai muốn đến gần, Đoàn Lâm dạy nó nói chuyện, dạy nó rửa mặt… Hai người hẹn cùng đi học, mà muốn đi học phải tắm sạch sẽ, sáng hôm sau, Đoàn Lâm nhận tin dữ.

Đứa trẻ đó đã chết đuối khi tắm trong hồ.

Việc đó là bí mật của Đoàn Lâm, ngay cả ông ngoại cũng không biết, cho nên ông ngoại không tìm được nguyên nhân khiến cậu bị chứng sợ nước.

Ác mộng không thể kéo dài mãi, vì muốn cậu khắc phục, ông ngoại nhấn đầu cậu vào nước, mặc cho Đoàn Lâm liều mạng vùng vẫy.

Có lần ông ngoại ấn được cả đầu Đoàn Lâm xuống nước, chậu nước rất cạn nhưng Đoàn Lâm như nhìn thấy đáy nước sâu hút, rong quấn lấy cậu, không thể thoát ra.

Nghe nói đứa trẻ ấy bị rong quấn dẫn đến chết đuối. Có phải do cậu nên nó mới chết? Nếu không phải cậu muốn nó “tắm sạch” thì nó sẽ không xuống hồ, sẽ không chết oan như vậy.

Bao năm qua Đoàn Lâm luôn nghĩ thế, trẻ nhỏ không thể nào chịu đựng nổi áp lực mà cảm giác tội lỗi mang lại, thế nên Đoàn Lâm chôn kín trong lòng.

Bị ép tiếp xúc với nước suốt nửa năm, chứng sợ nước của Đoàn Lâm được chữa khỏi, nhưng cậu không bao giờ bơi lội, cái hồ trở thành cấm địa với cậu.

Mỗi lần thấy nước là Đoàn Lâm lại nghĩ đến chết đuối.

Cảm giác chết đuối là như thế nào?

Bị nước nhấn chìm, nỗi tuyệt vọng khi thấy ánh sáng trên đầu nhưng không nổi lên được, không thở được, nước tràn vào miệng, vào phổi, mãi đến khi bóng tối ập xuống.

Chuyện từ rất lâu, Đoàn Lâm cứ nghĩ mình đã quên, sự việc Dương Chí Hoa gợi cho cậu nhớ lại. Cảm giác đó rất quái lạ, mịt mù, buồn đau…

Đoàn Lâm ngơ ngác nhìn trần nhà, liếc xuống đồng hồ trên tay, Đoàn Lâm thầm ra quyết định.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện