“Giờ làm sao hả thầy?” Đoàn Lâm định hỏi ý Mộc Tử thì Khỉ đã sợ sệt hỏi trước. Cũng phải, tính ra ở đây toàn là học sinh, chỉ có cậu là giáo viên.
Đoàn Lâm im lặng một lát rồi thở dài. Trước mắt chỉ còn cậu, Mộc Tử, Trần Gia Minh, Khỉ và bạn cùng phòng Tiểu Bạch, tất cả hiện đang trong phòng cậu, phòng 143.
Trần Gia Minh ngồi trong góc cắn móng tay, mặt tái mét, không biết đang nghĩ gì. Khỉ luôn luôn hoạt bát cũng đứng ngồi không yên, cậu nhóc ngồi sát rạt Tiểu Bạch, ánh mắt hai đứa đầy hoang mang. Mộc Tử ngồi đọc sách trên giường Đoàn Lâm.
Hừm… làm sao bây giờ? Đoàn Lâm nhìn ra cửa sổ, lòng bức bối lạ thường, hình như cậu đã bỏ sót điểm nào…
Đoàn Lâm đứng ngơ ngẩn, lát sau ho một tiếng, “Ừm… chúng ta ra ngoài xem thử không?”
“Biết đâu trong trường còn người nào khác bị giống mình, tìm thử xem.”
Mộc Tử mặt không cảm xúc khép sách lại, Khỉ và Tiểu Bạch nhìn nhau, chần chừ gật đầu, còn…
“Em không đi, em sẽ chờ ở đây, em không đi đâu hết!” Trần Gia Minh ôm đầu gối, không ngẩng mặt.
Đoàn Lâm nhíu mày, nhìn sang Mộc Tử, “Nhưng…”
“Vậy thôi, thầy với Mộc Tử ra kiểm tra đi, tụi em ở lại chờ.” Khỉ đột ngột lên tiếng, nụ cười tinh quái không giấu được nỗi sợ. Chúng còn trẻ con, gặp chuyện như vậy sợ là đương nhiên, Đoàn Lâm hẳn là không nên bắt chúng đối mặt với thế giới bên ngoài. Nghĩ thông rồi, Đoàn Lâm gật đầu, “Thế các em cứ ở đây, đừng đi lung tung, thầy sẽ về nhanh thôi.”
Nói rồi, Đoàn Lâm chạy ra ngoài theo Mộc Tử.
Cửa đóng, tiếng bước chân hai người Đoàn Lâm xa dần, cuối cùng im ắng. Trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.
Đoàn Lâm vừa đi vừa xoa mặt Phật trước ngực. Lần trước gọi về quê cho bà Vương, cậu vô tình nhắc đến chuyện Khang Đức, sau đó bà Vương gửi mặt Phật ngọc lên cho cậu, Đoàn Lâm thấy yên tâm hơn, có vẻ nó thật sự linh nghiệm, nhưng bây giờ…
Bước chân của Đoàn Lâm sượng ngắt.
Bên cạnh có hơi lạnh thốc qua, cứ như có người chạy lướt qua cậu.
“Cậu… có kế hoạch từ trước nên mới để tôi đến đây đúng không?” Ra khỏi ký túc xá, Đoàn Lâm và Mộc Tử băng qua sân trường, trời tối mịt.
“Không, tôi chỉ có ý tốt giúp anh tìm việc làm thôi.” Mộc Tử nhìn phía trước, giọng điệu khiến người ta không thể nào tin được.
“Thôi đi, cậu biết trước nơi này có vấn đề nên mới gọi tôi tới chứ gì?” Giọng Đoàn Lâm bắt đầu nóng nảy.
“Không, trước khi anh đến, trường này thật sự không có vấn đề, ít nhất thì tôi cho là vậy.” Mộc Tử khoan thai nói, “Tuy nhiên, từ khi anh đến thì… khó nói, tất cả trở nên quái lạ…” Mộc Tử lia đèn pin xung quanh.
Bốn bề u ám, rõ ràng cây cối um tùm nhưng không nghe tiếng côn trùng, im lặng tuyệt đối. Mùi hương từ những khóm hoa trắng mọc đầy ngóc ngách Tề Lan theo gió lan xa, khiến người ta hơi choáng.
Mộc Tử đột ngột dừng lại, rọi thẳng đèn pin vào mặt Đoàn Lâm khiến cậu không mở mắt được, bóng Mộc Tử chìm vào màn đêm.
Hồi lâu sau, Mộc Tử hỏi, “Theo anh… ma là cái gì?”
“Ma?” Câu hỏi của Mộc Tử làm Đoàn Lâm ngớ ra, “Người chết biến thành ma…” Đoàn Lâm trả lời theo bản năng.
“Người chết biến thành hồn ma, ma sẽ đi đầu thai, đó là quy luật.” Ông bà thường nói thế.
Mộc Tử lại bảo, “Anh sai rồi, không phải ai chết cũng biến thành ma, cực ít người chết biến thành ma.”
“Ai còn tâm nguyện chưa hoàn thành, còn chưa quên được người hay việc nào đó, lòng còn oán hận… những thứ phàm tục ấy không được phép vào Lục Đạo, chúng vật vờ ở nhân gian, lâu dài trở thành chấp niệm.”
“Chấp niệm bám víu ở nơi người chết lưu luyến, ở vật họ nhớ thương, không thể siêu thoát. Khi chấp niệm quá mạnh sẽ hóa thành hình dạng, đó là ma mà mọi người vẫn nói.”
“Phần lớn chấp niệm chỉ là ý nghĩ, không có ác ý, nhưng một khi chấp niệm mang ác ý xuất hiện ở nhân gian… thì sự tồn tại kia là vô cùng khủng khiếp. Tuy nhiên, suy cho cùng ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ, rất khó thực thể hóa nên không thể gây tổn thương cho người sống. Nhưng… nếu chấp niệm thực thể hóa thì sao? Nếu… có ai đó có thể biến chấp niệm thành thực thể thì sao?”
“Anh nói đi, người đó là ai? Đoàn Lâm, anh là ai?”
Nói xong, Mộc Tử lấy đèn pin ra, mắt Đoàn Lâm vừa quen với ánh sáng lại bị bóng tối phủ trùm, nhất thời không thấy đường.
Mộc Tử đi phía trước, giọng nói truyền đi trong gió, “Nếu tôi là ma thì chắc chắn tôi sẽ tìm đến người đó…”
Trái tim Đoàn Lâm thắt lại, cậu im lặng theo sau Mộc Tử.
Chẳng lẽ ý của Mộc Tử là…
“Trước khi anh đến, trường này thật sự không có vấn đề… Tuy nhiên, từ khi anh đến thì… khó nói, tất cả trở nên quái lạ…”
“Nếu… có ai đó có thể biến chấp niệm thành thực thể thì sao?”
Ý của Mộc Tử là cậu đã thu hút ma đến à?
Đoàn Lâm muốn phản bác nhưng không biết phải nói gì. Cậu bỗng nhớ lại trước kia, ông ngoại rạch chỉ tay cho mình…
“A Lâm à, về sau sẽ ổn thôi…”
“Sẽ không có ai đến quấy phá con nữa đâu…”
“Ngoan.”
“Không! Tôi không có gì khác biệt hết! Tôi chỉ là người bình thường, trước khi lên thành phố, tôi chưa khi nào gặp chuyện ma quái…” Đoàn Lâm nhìn bóng lưng Mộc Tử, kiên định nói, bỗng giọng nhỏ dần.
Có người sau lưng cậu!
Suy nghĩ đó đột ngột lóe lên, Đoàn Lâm thậm chí không kịp né, Mộc Tử cách cậu chừng năm bước bỗng chọi đèn pin hướng sau lưng cậu, Đoàn Lâm nghe tiếng thứ gì đổ xuống.
“Là người! Học sinh đấy!” Đoàn Lâm rọi đèn vào mặt người ngã dưới đất, phát hiện người ta là người sống, cậu thở hắt ra.
Cũng do Mộc Tử cả, nếu không thì trong tình huống này, suy nghĩ đầu tiên của cậu đâu phải là người này có phải ma hay không.
Cơ thể ấm áp, có hơi thở, người ta còn sống sờ sờ, lại còn là…
“Phù hiệu của trường này, thằng bé là học sinh của Tề Lan.” Đoàn Lâm soi đến phù hiệu trên ngực áo sơ mi cậu nhóc, xác định thân phận rồi mới khẳng định với Mộc Tử, “Cậu chọi xỉu thằng nhỏ rồi.”
Nghe ra ý trách móc của Đoàn Lâm, Mộc Tử không phản bác, chỉ nhún vai cười.
“Hình như cậu nhóc có gì đó là lạ…” Nương ánh đèn pin mù mờ, Đoàn Lâm nhíu mày nhìn cậu nhóc.
Quần áo dơ bẩn, ngón tay đầy máu, mặt tái nhợt… Rốt cuộc thằng nhóc chui từ đâu ra vậy? Đoàn Lâm đăm chiêu nhìn bàn tay đầy thương tích của cậu nhóc, “Mình đưa thằng nhóc về trước đã, không thể bỏ mặc nó được.”
Trầm ngâm một lát, Đoàn Lâm cõng cậu nhóc, cậu ta rất cao, khiến người có vóc dáng tương đương như Đoàn Lâm phải gồng mình mà cõng. Mộc Tử nhìn Đoàn Lâm như vậy bèn đỡ lấy cậu nhóc, Đoàn Lâm ngạc nhiên nhìn Mộc Tử, sau đó im lặng nhận đèn pin từ Mộc Tử.
Dãy ký túc xá chìm trong bóng tối.
“Là Tịch Viễn!” Vừa về phòng ngủ, Khỉ đã chỉ vào cậu nhóc mà la. Giọng Khỉ vẫn oang oang như thường ngày, khiến mấy người trong phòng thoáng có ảo giác trở về cuộc sống bình thường trước kia. Trần Gia Minh từ trên giường bò xuống, trợn trừng nhìn Tịch Viễn vừa được đặt lên giường Đoàn Lâm.
“Em quen cậu ấy à?” Đoàn Lâm hỏi Trần Gia Minh, Trần Gia Minh chỉ nhìn chằm chặp Tịch Viễn, im lặng thật lâu. Tịch Viễn… hình như đã nghe cái tên này ở đâu rồi.
Một ý nghĩa lóe lên, Đoàn Lâm kinh ngạc, “Chẳng lẽ… là bạn cùng phòng của em…”
Cậu vừa nói thế, ngoại trừ Mộc Tử, những người khác đều há hốc, Trần Gia Minh mặt trắng như tờ giấy.
Biểu hiện của Trần Gia Minh đã chứng tỏ Tịch Viễn là bạn cùng phòng đã biến mất của mình. Người mất tích tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Thì ra… Tịch Viễn không biến mất, ha ha… may quá, ba cái tin tào lao chỉ là tin đồn…” Khỉ vò đầu, nói lúng búng. Nhưng sự khác thường của Tịch Viễn khiến người ta không thể thả lỏng, căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Tay Đoàn Lâm chợt đau nhói, cậu cúi nhìn, bấy giờ mới phát hiện Tịch Viễn vẫn nằm trên giường siết tay mình.
Mắt cậu ta trừng to nhưng không có tiêu cự, lát sau nhìn thấy Đoàn Lâm thì hét lên, bật dậy rúc vào góc tường run lẩy bẩy.
Đầu ngón tay bị thương bị cậu ta bấu túa máu, Tịch Viễn hoảng sợ trừng Đoàn Lâm, “Ma… đừng tới gần tao!”
Mọi người lại im lặng.
Trần Gia Minh trèo lên giường đối diện, ôm đầu rúc vào góc hệt như Tịch Viễn, ánh mắt vẫn dán vào Tịch Viễn như chim sợ cành cong.
Tịch Viễn vẫn cứ hoảng loạn như thế nửa giờ liền, hệt như đã chứng kiến việc gì rất kinh khủng.
“Lớn chuyện rồi…” Khỉ lên tiếng.
“Ở trường này Tịch Viễn rất nổi tiếng, anh ấy gan dạ, khi tất cả học sinh Tề Lan hoang mang vì có người mất tích, ảnh vẫn giữ thái độ dửng dưng.”
“Ảnh là đầu gấu của Tề Lan, oai phong lắm, người như vậy mà còn sợ thành thế này…” Khỉ lẩm bẩm, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Bọn em ngủ cùng phòng.” Trần Gia Minh chợt mở miệng, tất cả quay sang nhìn cậu ta.
“Hai năm trước cũng ngủ cùng phòng.”
Nhớ đến những điều Trần Gia Minh đã kể, Đoàn Lâm chợt hiểu ra, cậu tròn mắt.
“Những người từng ngủ ở phòng này chỉ còn hai người bọn em. Mà bây giờ…”
Mà bây giờ, tất cả người ở đây đều có mặt trong phòng 143!
Mọi người đồng loạt nhận ra điều gì đó, ai nấy mở trừng mắt.
Trần Gia Minh lục lọi ở đầu giường, lấy ra một vật đưa đến trước mắt mọi người, đó là chiếc đồng hồ báo thức rất bình thường, nhưng…
Khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lan ra toàn thân Đoàn Lâm.
“Chẳng lẽ…” Đoàn Lâm chỉ vào đồng hồ, đầu óc trống rỗng.
Mặt Trần Gia Minh tái mét, đồng hồ báo thức trong tay cậu ta vẫn tiếp tục nhảy số, tiếng kim đồng hồ vang rõ trong bầu yên ắng.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Kim giây của đồng hồ không di chuyển về phía trước mà chỉ đi qua đi lại, đi qua đi lại một chỗ…
Tích tắc… tích tắc…
Thời gian đọng lại ở con số ba giờ mười lăm!
“Lẽ nào…” Nhìn Tịch Viễn run rẩy, lại nhìn đồng hồ mãi mãi dừng lại ở ba giờ mười lăm, Đoàn Lâm ngẩn ra.
“Nếu tôi đoán không sai thì người biến mất không phải mọi người, mà là…”
“Chúng ta.” Mộc Tử nói.
Vừa nghe thế, Khỉ bật dậy túm cổ áo Mộc Tử.
“Cái gì?! Người biến mất là chúng ta?! Cậu có lầm không! Tiểu Bạch! Cậu nghe họ nói sảng kìa! Chúng ta đang sống sờ sờ sao lại biến mất được!” Khỉ kích động, nghiêng đầu tìm sự ủng hộ, nhưng…
“Biết đâu… chúng ta biến mất… là thật đấy…” Tiểu Bạch luôn trầm lặng chợt ngẩng đầu.
“Tớ vốn cũng nghĩ vậy… trời không bao giờ sáng… không phải sao?”
Khỉ buông cổ áo Mộc Tử, nhìn đau đáu ra cửa sổ, ánh đèn trong phòng càng làm nổi bật phông nền tối đen bên ngoài, vốn chẳng cảm thấy quá âm u, giờ lại khiến người ta thấy rợn gáy.
Đúng là trời mãi chưa sáng.
“Nghe nói, những người mất tích đều nghe tiếng gọi và đi ra mở cửa. Vậy thì…” Tiểu Bạch nhìn phía Đoàn Lâm, “Khi đó thầy gọi tên Khỉ… là Điền Miêu ấy, đúng không?”
Đoàn Lâm quay lại, nghe Tiểu Bạch phân tích xong càng thấy quái dị.
“Thầy gọi Điền Miêu, sau đó tụi em ra mở cửa cho thầy, đúng chứ? Theo cách nào đó thì đúng là tụi em đã nghe tiếng gọi và mở cửa.”
“Ba giờ mười lăm, em và thầy nghe tiếng động ngoài cửa, thầy bèn đuổi theo, vậy cũng tính là thầy và em đã nghe tiếng gọi.” Giọng Trần Minh run bắn.
Nghe các học sinh phân tích, vẻ mặt Đoàn Lâm càng lúc càng khó coi.
Xem tình trạng Tịch Viễn là biết không thể chứng thực, nhưng nếu suy đoán của các học sinh là thật, vậy thì…
Đoàn Lâm quay sang Mộc Tử, “Cậu thì sao? Sao cậu lại có mặt ngoài hành lang?”
“Tôi chỉ đi vệ sinh thôi.” Mộc Tử mỉm cười, lý do khiến người ta không thể nào tin được.
Mây đen bao trùm suy nghĩ tất cả, mặt ai cũng đầy vẻ khó đoán.
Người khi ấy rốt cuộc là ai? Người gọi tên mình rốt cuộc là ai? Người trước mắt mình liệu có phải “con người” hay không?
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Trong vô tình, mọi người tự động kéo giãn khoảng cách với người bên cạnh. Bất chợt ngoài phòng vang tiếng gõ cửa…
“Đoàn Lâm! Thầy Đoàn có trong phòng không?” Ánh mắt mọi người đổ dồn ra cửa. Không ai nhúc nhích, Đoàn Lâm cũng chần chừ không biết nên mở cửa hay không, ngay lúc ấy, cửa mở.
Đoàn Lâm im lặng một lát rồi thở dài. Trước mắt chỉ còn cậu, Mộc Tử, Trần Gia Minh, Khỉ và bạn cùng phòng Tiểu Bạch, tất cả hiện đang trong phòng cậu, phòng 143.
Trần Gia Minh ngồi trong góc cắn móng tay, mặt tái mét, không biết đang nghĩ gì. Khỉ luôn luôn hoạt bát cũng đứng ngồi không yên, cậu nhóc ngồi sát rạt Tiểu Bạch, ánh mắt hai đứa đầy hoang mang. Mộc Tử ngồi đọc sách trên giường Đoàn Lâm.
Hừm… làm sao bây giờ? Đoàn Lâm nhìn ra cửa sổ, lòng bức bối lạ thường, hình như cậu đã bỏ sót điểm nào…
Đoàn Lâm đứng ngơ ngẩn, lát sau ho một tiếng, “Ừm… chúng ta ra ngoài xem thử không?”
“Biết đâu trong trường còn người nào khác bị giống mình, tìm thử xem.”
Mộc Tử mặt không cảm xúc khép sách lại, Khỉ và Tiểu Bạch nhìn nhau, chần chừ gật đầu, còn…
“Em không đi, em sẽ chờ ở đây, em không đi đâu hết!” Trần Gia Minh ôm đầu gối, không ngẩng mặt.
Đoàn Lâm nhíu mày, nhìn sang Mộc Tử, “Nhưng…”
“Vậy thôi, thầy với Mộc Tử ra kiểm tra đi, tụi em ở lại chờ.” Khỉ đột ngột lên tiếng, nụ cười tinh quái không giấu được nỗi sợ. Chúng còn trẻ con, gặp chuyện như vậy sợ là đương nhiên, Đoàn Lâm hẳn là không nên bắt chúng đối mặt với thế giới bên ngoài. Nghĩ thông rồi, Đoàn Lâm gật đầu, “Thế các em cứ ở đây, đừng đi lung tung, thầy sẽ về nhanh thôi.”
Nói rồi, Đoàn Lâm chạy ra ngoài theo Mộc Tử.
Cửa đóng, tiếng bước chân hai người Đoàn Lâm xa dần, cuối cùng im ắng. Trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.
Đoàn Lâm vừa đi vừa xoa mặt Phật trước ngực. Lần trước gọi về quê cho bà Vương, cậu vô tình nhắc đến chuyện Khang Đức, sau đó bà Vương gửi mặt Phật ngọc lên cho cậu, Đoàn Lâm thấy yên tâm hơn, có vẻ nó thật sự linh nghiệm, nhưng bây giờ…
Bước chân của Đoàn Lâm sượng ngắt.
Bên cạnh có hơi lạnh thốc qua, cứ như có người chạy lướt qua cậu.
“Cậu… có kế hoạch từ trước nên mới để tôi đến đây đúng không?” Ra khỏi ký túc xá, Đoàn Lâm và Mộc Tử băng qua sân trường, trời tối mịt.
“Không, tôi chỉ có ý tốt giúp anh tìm việc làm thôi.” Mộc Tử nhìn phía trước, giọng điệu khiến người ta không thể nào tin được.
“Thôi đi, cậu biết trước nơi này có vấn đề nên mới gọi tôi tới chứ gì?” Giọng Đoàn Lâm bắt đầu nóng nảy.
“Không, trước khi anh đến, trường này thật sự không có vấn đề, ít nhất thì tôi cho là vậy.” Mộc Tử khoan thai nói, “Tuy nhiên, từ khi anh đến thì… khó nói, tất cả trở nên quái lạ…” Mộc Tử lia đèn pin xung quanh.
Bốn bề u ám, rõ ràng cây cối um tùm nhưng không nghe tiếng côn trùng, im lặng tuyệt đối. Mùi hương từ những khóm hoa trắng mọc đầy ngóc ngách Tề Lan theo gió lan xa, khiến người ta hơi choáng.
Mộc Tử đột ngột dừng lại, rọi thẳng đèn pin vào mặt Đoàn Lâm khiến cậu không mở mắt được, bóng Mộc Tử chìm vào màn đêm.
Hồi lâu sau, Mộc Tử hỏi, “Theo anh… ma là cái gì?”
“Ma?” Câu hỏi của Mộc Tử làm Đoàn Lâm ngớ ra, “Người chết biến thành ma…” Đoàn Lâm trả lời theo bản năng.
“Người chết biến thành hồn ma, ma sẽ đi đầu thai, đó là quy luật.” Ông bà thường nói thế.
Mộc Tử lại bảo, “Anh sai rồi, không phải ai chết cũng biến thành ma, cực ít người chết biến thành ma.”
“Ai còn tâm nguyện chưa hoàn thành, còn chưa quên được người hay việc nào đó, lòng còn oán hận… những thứ phàm tục ấy không được phép vào Lục Đạo, chúng vật vờ ở nhân gian, lâu dài trở thành chấp niệm.”
“Chấp niệm bám víu ở nơi người chết lưu luyến, ở vật họ nhớ thương, không thể siêu thoát. Khi chấp niệm quá mạnh sẽ hóa thành hình dạng, đó là ma mà mọi người vẫn nói.”
“Phần lớn chấp niệm chỉ là ý nghĩ, không có ác ý, nhưng một khi chấp niệm mang ác ý xuất hiện ở nhân gian… thì sự tồn tại kia là vô cùng khủng khiếp. Tuy nhiên, suy cho cùng ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ, rất khó thực thể hóa nên không thể gây tổn thương cho người sống. Nhưng… nếu chấp niệm thực thể hóa thì sao? Nếu… có ai đó có thể biến chấp niệm thành thực thể thì sao?”
“Anh nói đi, người đó là ai? Đoàn Lâm, anh là ai?”
Nói xong, Mộc Tử lấy đèn pin ra, mắt Đoàn Lâm vừa quen với ánh sáng lại bị bóng tối phủ trùm, nhất thời không thấy đường.
Mộc Tử đi phía trước, giọng nói truyền đi trong gió, “Nếu tôi là ma thì chắc chắn tôi sẽ tìm đến người đó…”
Trái tim Đoàn Lâm thắt lại, cậu im lặng theo sau Mộc Tử.
Chẳng lẽ ý của Mộc Tử là…
“Trước khi anh đến, trường này thật sự không có vấn đề… Tuy nhiên, từ khi anh đến thì… khó nói, tất cả trở nên quái lạ…”
“Nếu… có ai đó có thể biến chấp niệm thành thực thể thì sao?”
Ý của Mộc Tử là cậu đã thu hút ma đến à?
Đoàn Lâm muốn phản bác nhưng không biết phải nói gì. Cậu bỗng nhớ lại trước kia, ông ngoại rạch chỉ tay cho mình…
“A Lâm à, về sau sẽ ổn thôi…”
“Sẽ không có ai đến quấy phá con nữa đâu…”
“Ngoan.”
“Không! Tôi không có gì khác biệt hết! Tôi chỉ là người bình thường, trước khi lên thành phố, tôi chưa khi nào gặp chuyện ma quái…” Đoàn Lâm nhìn bóng lưng Mộc Tử, kiên định nói, bỗng giọng nhỏ dần.
Có người sau lưng cậu!
Suy nghĩ đó đột ngột lóe lên, Đoàn Lâm thậm chí không kịp né, Mộc Tử cách cậu chừng năm bước bỗng chọi đèn pin hướng sau lưng cậu, Đoàn Lâm nghe tiếng thứ gì đổ xuống.
“Là người! Học sinh đấy!” Đoàn Lâm rọi đèn vào mặt người ngã dưới đất, phát hiện người ta là người sống, cậu thở hắt ra.
Cũng do Mộc Tử cả, nếu không thì trong tình huống này, suy nghĩ đầu tiên của cậu đâu phải là người này có phải ma hay không.
Cơ thể ấm áp, có hơi thở, người ta còn sống sờ sờ, lại còn là…
“Phù hiệu của trường này, thằng bé là học sinh của Tề Lan.” Đoàn Lâm soi đến phù hiệu trên ngực áo sơ mi cậu nhóc, xác định thân phận rồi mới khẳng định với Mộc Tử, “Cậu chọi xỉu thằng nhỏ rồi.”
Nghe ra ý trách móc của Đoàn Lâm, Mộc Tử không phản bác, chỉ nhún vai cười.
“Hình như cậu nhóc có gì đó là lạ…” Nương ánh đèn pin mù mờ, Đoàn Lâm nhíu mày nhìn cậu nhóc.
Quần áo dơ bẩn, ngón tay đầy máu, mặt tái nhợt… Rốt cuộc thằng nhóc chui từ đâu ra vậy? Đoàn Lâm đăm chiêu nhìn bàn tay đầy thương tích của cậu nhóc, “Mình đưa thằng nhóc về trước đã, không thể bỏ mặc nó được.”
Trầm ngâm một lát, Đoàn Lâm cõng cậu nhóc, cậu ta rất cao, khiến người có vóc dáng tương đương như Đoàn Lâm phải gồng mình mà cõng. Mộc Tử nhìn Đoàn Lâm như vậy bèn đỡ lấy cậu nhóc, Đoàn Lâm ngạc nhiên nhìn Mộc Tử, sau đó im lặng nhận đèn pin từ Mộc Tử.
Dãy ký túc xá chìm trong bóng tối.
“Là Tịch Viễn!” Vừa về phòng ngủ, Khỉ đã chỉ vào cậu nhóc mà la. Giọng Khỉ vẫn oang oang như thường ngày, khiến mấy người trong phòng thoáng có ảo giác trở về cuộc sống bình thường trước kia. Trần Gia Minh từ trên giường bò xuống, trợn trừng nhìn Tịch Viễn vừa được đặt lên giường Đoàn Lâm.
“Em quen cậu ấy à?” Đoàn Lâm hỏi Trần Gia Minh, Trần Gia Minh chỉ nhìn chằm chặp Tịch Viễn, im lặng thật lâu. Tịch Viễn… hình như đã nghe cái tên này ở đâu rồi.
Một ý nghĩa lóe lên, Đoàn Lâm kinh ngạc, “Chẳng lẽ… là bạn cùng phòng của em…”
Cậu vừa nói thế, ngoại trừ Mộc Tử, những người khác đều há hốc, Trần Gia Minh mặt trắng như tờ giấy.
Biểu hiện của Trần Gia Minh đã chứng tỏ Tịch Viễn là bạn cùng phòng đã biến mất của mình. Người mất tích tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Thì ra… Tịch Viễn không biến mất, ha ha… may quá, ba cái tin tào lao chỉ là tin đồn…” Khỉ vò đầu, nói lúng búng. Nhưng sự khác thường của Tịch Viễn khiến người ta không thể thả lỏng, căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Tay Đoàn Lâm chợt đau nhói, cậu cúi nhìn, bấy giờ mới phát hiện Tịch Viễn vẫn nằm trên giường siết tay mình.
Mắt cậu ta trừng to nhưng không có tiêu cự, lát sau nhìn thấy Đoàn Lâm thì hét lên, bật dậy rúc vào góc tường run lẩy bẩy.
Đầu ngón tay bị thương bị cậu ta bấu túa máu, Tịch Viễn hoảng sợ trừng Đoàn Lâm, “Ma… đừng tới gần tao!”
Mọi người lại im lặng.
Trần Gia Minh trèo lên giường đối diện, ôm đầu rúc vào góc hệt như Tịch Viễn, ánh mắt vẫn dán vào Tịch Viễn như chim sợ cành cong.
Tịch Viễn vẫn cứ hoảng loạn như thế nửa giờ liền, hệt như đã chứng kiến việc gì rất kinh khủng.
“Lớn chuyện rồi…” Khỉ lên tiếng.
“Ở trường này Tịch Viễn rất nổi tiếng, anh ấy gan dạ, khi tất cả học sinh Tề Lan hoang mang vì có người mất tích, ảnh vẫn giữ thái độ dửng dưng.”
“Ảnh là đầu gấu của Tề Lan, oai phong lắm, người như vậy mà còn sợ thành thế này…” Khỉ lẩm bẩm, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Bọn em ngủ cùng phòng.” Trần Gia Minh chợt mở miệng, tất cả quay sang nhìn cậu ta.
“Hai năm trước cũng ngủ cùng phòng.”
Nhớ đến những điều Trần Gia Minh đã kể, Đoàn Lâm chợt hiểu ra, cậu tròn mắt.
“Những người từng ngủ ở phòng này chỉ còn hai người bọn em. Mà bây giờ…”
Mà bây giờ, tất cả người ở đây đều có mặt trong phòng 143!
Mọi người đồng loạt nhận ra điều gì đó, ai nấy mở trừng mắt.
Trần Gia Minh lục lọi ở đầu giường, lấy ra một vật đưa đến trước mắt mọi người, đó là chiếc đồng hồ báo thức rất bình thường, nhưng…
Khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lan ra toàn thân Đoàn Lâm.
“Chẳng lẽ…” Đoàn Lâm chỉ vào đồng hồ, đầu óc trống rỗng.
Mặt Trần Gia Minh tái mét, đồng hồ báo thức trong tay cậu ta vẫn tiếp tục nhảy số, tiếng kim đồng hồ vang rõ trong bầu yên ắng.
Tích tắc… tích tắc… tích tắc…
Kim giây của đồng hồ không di chuyển về phía trước mà chỉ đi qua đi lại, đi qua đi lại một chỗ…
Tích tắc… tích tắc…
Thời gian đọng lại ở con số ba giờ mười lăm!
“Lẽ nào…” Nhìn Tịch Viễn run rẩy, lại nhìn đồng hồ mãi mãi dừng lại ở ba giờ mười lăm, Đoàn Lâm ngẩn ra.
“Nếu tôi đoán không sai thì người biến mất không phải mọi người, mà là…”
“Chúng ta.” Mộc Tử nói.
Vừa nghe thế, Khỉ bật dậy túm cổ áo Mộc Tử.
“Cái gì?! Người biến mất là chúng ta?! Cậu có lầm không! Tiểu Bạch! Cậu nghe họ nói sảng kìa! Chúng ta đang sống sờ sờ sao lại biến mất được!” Khỉ kích động, nghiêng đầu tìm sự ủng hộ, nhưng…
“Biết đâu… chúng ta biến mất… là thật đấy…” Tiểu Bạch luôn trầm lặng chợt ngẩng đầu.
“Tớ vốn cũng nghĩ vậy… trời không bao giờ sáng… không phải sao?”
Khỉ buông cổ áo Mộc Tử, nhìn đau đáu ra cửa sổ, ánh đèn trong phòng càng làm nổi bật phông nền tối đen bên ngoài, vốn chẳng cảm thấy quá âm u, giờ lại khiến người ta thấy rợn gáy.
Đúng là trời mãi chưa sáng.
“Nghe nói, những người mất tích đều nghe tiếng gọi và đi ra mở cửa. Vậy thì…” Tiểu Bạch nhìn phía Đoàn Lâm, “Khi đó thầy gọi tên Khỉ… là Điền Miêu ấy, đúng không?”
Đoàn Lâm quay lại, nghe Tiểu Bạch phân tích xong càng thấy quái dị.
“Thầy gọi Điền Miêu, sau đó tụi em ra mở cửa cho thầy, đúng chứ? Theo cách nào đó thì đúng là tụi em đã nghe tiếng gọi và mở cửa.”
“Ba giờ mười lăm, em và thầy nghe tiếng động ngoài cửa, thầy bèn đuổi theo, vậy cũng tính là thầy và em đã nghe tiếng gọi.” Giọng Trần Minh run bắn.
Nghe các học sinh phân tích, vẻ mặt Đoàn Lâm càng lúc càng khó coi.
Xem tình trạng Tịch Viễn là biết không thể chứng thực, nhưng nếu suy đoán của các học sinh là thật, vậy thì…
Đoàn Lâm quay sang Mộc Tử, “Cậu thì sao? Sao cậu lại có mặt ngoài hành lang?”
“Tôi chỉ đi vệ sinh thôi.” Mộc Tử mỉm cười, lý do khiến người ta không thể nào tin được.
Mây đen bao trùm suy nghĩ tất cả, mặt ai cũng đầy vẻ khó đoán.
Người khi ấy rốt cuộc là ai? Người gọi tên mình rốt cuộc là ai? Người trước mắt mình liệu có phải “con người” hay không?
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
Trong vô tình, mọi người tự động kéo giãn khoảng cách với người bên cạnh. Bất chợt ngoài phòng vang tiếng gõ cửa…
“Đoàn Lâm! Thầy Đoàn có trong phòng không?” Ánh mắt mọi người đổ dồn ra cửa. Không ai nhúc nhích, Đoàn Lâm cũng chần chừ không biết nên mở cửa hay không, ngay lúc ấy, cửa mở.
Danh sách chương