Edit: Tiểu Tịch Tịch

“Chủ nhân, có phải ngài không được không.”

Vong linh pháp sư muốn hộc máu: “Phi! Ngươi mới không được!!”

Ngọn lửa vàng trong hốc mắt bộ xương sáng lên như hai ngôi sao: “Ngài nói đúng, ta quả thực không được.” Hàng này nói xong liền chỉ xuống phần háng trống không của mình.

Vong linh pháp sư làm bộ muốn cởi quần.

Bộ xương: “Chẳng lẽ trong lòng ngài ta không đủ hấp dẫn sao?”

Vong linh pháp sư có chút mềm lòng, hắn cố gắng làm cho giọng mình thật nhẹ nhàng: “Không đâu, xương ống chân của ngươi cực kỳ tinh xảo mê người, xương sườn cũng rất có giá trị dinh dưỡng.”

“Nhưng mỗi ngày ngài nhìn ta trần truồng cũng không có chút phản ứng nào.” Bộ xương hàm xúc ôm xương bả vai: “Thì ra để ta trần truồng trước mặt ngài mỗi ngày là sở thích đặc biệt của ngài sao?”

Vong linh pháp sư cảm thấy hắn thân bại danh liệt.

Giữa việc phải cố gắng thuyết phục bộ xương đáng giận lại mồm miệng này là hắn không phải biến thái cùng với việc thừa nhận mình là biến thái có khẩu vị nặng, vong linh pháp sư quyết định chọn vế sau.

Vong linh pháp sư tự an ủi tâm hồn bé bỏng của mình, bộ xương này là bạn đời của hắn, bọn họ đã ký khế ước vợ chồng, cho nên hắn thân là chồng thì làm ra ra mấy hành độ hạ lưu với vợ mình thì cũng là hợp lý! Mình cũng có thể cứng được với một bộ xương! Bộ xương này đem đi nấu canh cũng rất ngon!

Có thể là do bộ xương nấu canh rất ngon, hắn tự ám thị tâm lý đã có tác dụng, cơ thể vong linh pháp sư lập tức phản bác nghi ngờ của bộ xương.

Bộ xương dứt khoát nằm lên giường của pháp sư, xương đùi hai bên trực tiếp tách ra: “Mời ngài ôn nhu một chút, đây là lần đầu tiên của ta.”

Pháp sư: “…”

Chỗ đó dùng được hay không, thì cũng là một vấn đề đó anh hai.

Hết chương 5
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện