Đoàn xe một đường chạy như bay, cách Nguyệt Cung sơn càng ngày càng xa. Sau khi rời xa nơi Zombie tụ tập, tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác.

Đoàn xe rất nhanh chạy đến ngã ba, cách đó không xa, có vài vệt sáng mờ nhạt lóe lên, đấy chính là phe địch đang dùng súng ống cùng đạn dược công kích bầy Zombie.

Bành Vịnh Đức liếc mắt nhìn về thôn Đông Sơn, theo lệnh của Mạc Phỉ, phần lớn người bắt đầu phân tán đến mấy chiếc xe khác, còn trên chiếc xe hiện tại, chỉ có ba người còn ngồi trong xe, Mạc Phỉ cùng hai người bọn hắn.

Vẻ mặt Mạc Phỉ không hề có một tia cảm xúc, cậu nói với Bành Vịnh Đức: “Tài xế đi rồi, có lời gì thì mau nói.”

Mã Bảo liếc Bành Vịnh Đức một cái, sau đó nói rằng: “Chúng tôi là lính thuộc trạm tránh nạn số 56. Trước khi các cậu đến thành phố B, nơi này đã xảy ra mấy đợt thi triều, phần lớn binh lính đều tử trận, còn người dân thì rút đi cùng quân đội. Trạm tránh nạn số 56 của chúng tôi xây dựng trên vùng núi ngoại thành thành phố B, được kiến thiết từ trước dịch khi bệnh bùng phát, bên trong vật tư phong phú.”

Mạc Phỉ đã từng đi phỏng vấn trạm tránh nạn số 111 ở biên giới phía Bắc, cho nên đối với những gì Bành Vịnh Đức nói, cậu cũng không mấy xa lạ.

Bành Vịnh Đức dừng một chút, sau đó tiếp lời: “Trước khi phát sinh đại dịch, quốc gia đã có bước chuẩn bị về cơ cấu nghiên cứu khoa học cùng thiết kế hạ tầng tránh nạn. Cậu cũng đã tham gia vào cuộc phỏng vấn lần đó, hẳn biết rõ, chúng tôi đã công bố huyết thanh có thể chữa bệnh ra bên ngoài, gọi là dược tề số 1. Chính là thứ….. mà cậu cùng Địch Hạo Tuấn đã lấy đi.”

Mạc Phỉ liền nhớ tới bình huyết thanh màu hồng, đối với chuyện mà đối phương đề cập về Địch Hạo Tuấn, cậu cũng không có phủ nhận, chỉ đơn giản nói: “Thuốc đó sau khi tiêm vào bên trong cơ thể người, xác thực sẽ sản sinh kháng thể, điều này tôi hoàn toàn không phủ nhận. Một người bạn của tôi không cẩn thận tiêm huyết thanh vào người, sau đó hắn bị Zombie cắn phải, không bao lâu hắn có sức đề kháng. Tôi chính mắt nhìn thấy quá trình nghịch chuyển Zombie hóa.”

Mạc Phỉ nói như vậy, trên mặt Bành Vịnh Đức cùng Mã Bảo càng thêm kinh dị, chỉ chốc lát sau, Mã Bảo chen vào nói: “Kỳ thực, loại thuốc kia vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm, cũng không phải mỗi một lần thí nghiệm đều có tác dụng, theo chúng tôi biết, vật thí nghiệm ở đại viện lục quân tham gia vào lần thí nghiệm này, đến giờ vẫn chưa có ai sống sót. Bạn của cậu chắc chắn là người có tố chất cực tốt.”

Bành Vịnh Đức cũng nói: “Những chuyện chúng ta vừa nói, tốt nhất cậu hãy giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.”

Hít sâu một hơi, Bành Vịnh Đức nói với Mạc Phỉ: “Huyết thanh số 1 là do Lang giao sư phát minh, theo báo cáo công bố với quốc gia, đây chính là thuốc có thể nghịch chuyển quá trình Zombie hóa, có giá trị hiệu quả hữu ích. Nhưng sau đó chúng tôi phát hiện, loại thuốc này đối với cơ thể người để lại tác dụng phụ rất lớn, thậm chí nếu liều lượng quá nhiều sẽ trực tiếp biến thành Zombie. Dược tính cực mạnh, muốn đưa nó vào thử nghiệm lâm sàng cơ hồ là không thể.”

Nghe thế, Mạc Phỉ bỗng nhiên cảm giác có chút sợ hãi. May là Địch Hạo Tuấn trộm thứ thuốc kia không phải vì bản thân, hơn nữa anh cũng không phải loại người tham lam. Bằng không giả như không có Đường Sĩ Miễn, rất có thể sẽ có một người biến thành một xác chết di động.

Giữa chân mày của Bành Vịnh Đức lộ ra thần sắc chán ghét, đồng thời hắn cũng nói: “Đồng đội nằm vùng của chúng tôi sau đó mới phát hiện, thì ra loại thuốc kia chỉ dùng trên cơ thể của Zombie. Nếu tiêm nó trực tiếp vào cơ thể người bình thường, người đó sẽ có khả năng biến thành Zombie cấp hai, cũng chính là Zombie biến dị mắt đỏ mà bên ngoài hay nói tới. Thậm chí cũng trở thành Zombie có ý thức, có thể thống lĩnh quần thể Zombie biến dị cấp ba. Mấy lần thi triều diễn ra trong thành phố B đều là do một tay Lang giáo sư tạo ra, ông ta muốn dùng dược tề chế tạo Zombie biến dị, tiến hành thí nghiệm trên quy mô lớn, ông ta muốn hoàn thiện thuốc của mình, cũng là vì để chứng minh thành quả của ông ta.”

Tin tức đáng sợ truyền vào tai Mạc Phỉ, khiến cậu đột ngột có suy nghĩ rằng những tin tức lớn mà cả đời khó có thể tiếp cận đều tự động tìm tới cửa. Ngón tay cậu nhẹ nhàng đánh lên đùi chính mình, giống như đang gõ chữ trên laptop của cậu vậy.

Tựa như phút chốc trở về với cương vị ngày xưa, bản năng nghề nghiệp bộc phát, trong mắt Mạc Phỉ ánh lên sinh khí, quay sang nói với Bành Vịnh Đức: “Sức chiến đấu của Zombie biến dị cấp hai tôi đã từng nhìn thấy, từng con đều có công năng đặc dị, quả thật rất đáng sợ. Không dám tưởng tượng nếu thí nghiệm chế tạo Zombie cấp ba thành công, hậu quả sẽ như thế nào?”

Bành Vịnh Đức lắc đầu một cái: “Trên lý thuyết mà nói, loại thuốc này của ông ta không chỉ có thể nghịch chuyển thân thể thành công, đồng thời còn có thể thu được Zombie biến dị cấp ba. Nếu quốc gia của chúng ta cùng một lúc mà tồn tại mấy trăm con Zombie biến dị cấp ba, điều này có nghĩa loài người không còn chốn dung thân, Zombie biến dị cấp ba có trí não, nó sẽ dẫn dắt những con Zombie khác, vững vàng mà từng bước chiếm lĩnh lãnh thổ của con người, mãi cho đến khi người cuối cùng trên trái đất chết đi. Loài ngoài sẽ hoàn toàn diệt vong.”

Mã Bảo ở một bên cũng là lần đầu tiên nghe Bành Vịnh Đức nói tới sự tình liên quan đến Zombie biến dị cấp ba, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn Bành Vịnh Đức.

Mạc Phỉ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: “Tại sao các anh lại nói chuyện này với tôi?”

“Mạc Phỉ, chúng tôi cần trợ giúp.” Bành Vịnh Đức thẳng thắn mà nói, “Bên trong trạm tránh nạn, Lang giáo sư đã đặc biệt thiết kế vài nơi đặc biệt, một khi ông ta ở bên ngoài gặp nguy hiểm, hay kế hoạch bị bại lộ, ông ta sẽ cho nổ tung khu vực bệnh độc, cùng người ở bên trong đồng quy vu tận (*). Chúng tôi không thể để lộ thân phận, vì vậy chúng tôi cần sự giúp đỡ từ đội của cậu. Ở trong thành phố B này, tận lực ngăn cản ông ta, phân tán sự chú ý của ổng, chúng tôi mới có thể di tản mọi người rời khỏi nơi nguy hiểm, hoặc sẽ chuyển họ đến trạm tránh nạn an toàn ở biên giới.”

 (*) cùng chết chung

Thông tin mà Bành Vịnh Đức tiết lộ cho Mạc Phỉ biết có giá trị cực lớn, Mạc Phỉ tin chắc, nếu cậu tung tin tức này ra bên ngoài, nhất định cậu sẽ nhờ vào đấy mà nhanh chóng nổi danh. Thế nhưng cậu cũng hiểu rõ, chính mình tuyệt đối không làm như vậy, vì việc này liên quan đến sinh mạng của hàng trăm hàng ngàn người trong trạm tránh nạn số 56.

Mạc Phỉ không chần chờ, cậu nhàn nhạt gật đầu: “Biết rồi, các anh yên tâm. Chúng tôi có xây dựng một căn cứ tại đại viện không quân, dựa vào địa thế ở đó cộng với sức mạnh của chúng tôi, tôi nghĩ có thể sẽ ngăn cản ông ta được một thời gian.”

Bành Vịnh Đức lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn cầm tay Mạc Phỉ: “Vậy chúng tôi sẽ tiếp tục nằm vùng ở thành phố B. Lần sau gặp lại, có lẽ chúng ta sẽ thuộc hai phe đối địch, tôi hy vọng cậu đừng vì thân phận của tôi mà làm ảnh hưởng đến đại cục. Nên làm thế nào thì cứ làm như vậy, cậu hãy xem tôi là địch nhé.”

Mã Bảo đứng ở phía sau Bành Vịnh Đức, chào Mạc Phỉ một cái. Bành Vịnh Đức cũng chậm rãi đưa tay thủ thế chào với Mạc Phỉ.

Thời điểm hai người rời khỏi lộ trình an toàn mà quay trở về vùng nguy hiểm, ánh mắt Mạc Phỉ nhìn họ không còn địch ý nữa, mà là tràn đầy kính phục.

Đội của cậu đang chuẩn bị xuất phát chạy tới thành phố B, chỉ là chưa kịp xuất phát, Mạc Phỉ nghe thấy một người ở trong một chiếc xe khác nói vào bộ đàm: “Anh Mạc Phỉ, có ba chiếc xe đang chạy về hướng chúng ta, trông rất giống xe của đám người Trương Khánh. Có cần cản bọn chúng lại không?”

Mạc Phỉ nhìn một chút, vẻ mặt cậu có chút nghi hoặc, cậu bình tĩnh trả lời đội viên của mình: “Trương Khánh hẳn là sẽ không trở về nhanh như vậy, hơn nữa thời điểm hắn rời đi là năm chiếc xe, tại sao lúc quay về lại ít hơn hai chiếc? Các cậu chú ý một chút, đừng cho đối phương nhìn ra thực lực của chúng ta. Tôi sẽ đi thăm dò thử xem.”

Sau khi cướp xe của Trương Khánh, Địch Hạo Tuấn cùng bốn người khác gấp rút chạy về thôn Đông Sơn. Dọc theo đường đi, bọn họ xui xẻo gặp phải một bầy Zombie cực lớn, dưới sự công kích của Địch Hạo Tuấn, bọn họ cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm (*) mà thông qua đoạn đường nguy hiểm kia.

(*) bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Lúc đi đến ngã ba, có một chiếc xe dừng lại ở giữa đường.

Sắc trời đã tối, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng một khoảng không. Bên trong thôn Đông Sơn e là đã không còn người sống, vì vậy hiện tại đã không còn nghe thấy tiếng súng nữa.

Toàn bộ Nguyệt Cung sơn rơi vào yên tĩnh, người vừa tới nơi này rất dễ bị sự yên tĩnh này làm mê hoặc.

“Làm sao bây giờ? Địch Hạo Tuấn? Giết không?” Người ở xe phía sau dùng bộ đàm hỏi ý Địch Hạo Tuấn.

Nhìn hình ảnh của người ở đối diện, không biết vì sao, Địch Hạo Tuấn chợt cảm thấy có điểm quen thuộc. Giữa lúc anh còn chưa rõ, người ngồi trong xe đối diện quăng tới cho anh một đạo ánh mắt.

Hai mắt đối diện, Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên chấn động, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười.

Anh mở cửa xe, giơ cao hai tay, chậm rãi đi về chiếc xe mà Mạc Phỉ đang ngồi.

Chiến đấu một thời gian dài khiến đôi mắt của Mạc Phỉ mất đi sự tinh tường như trước, cậu phải thật vất vả híp hai mắt lại mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người đang đi tới, sau đó kinh hãi đến biến sắc mà mở cửa xe, tiến lên nghênh đón người đó.

Thiên ngôn vạn ngữ đọng lại ở trong lòng, đối mặt với đôi mắt quen thuộc kia, Mạc Phỉ có chút không thể khống chế cảm xúc luôn đè nén bấy lâu, cậu lẩm bẩm: “Tại sao lại là anh…”

“Sao vậy? Không hoan nghênh phải không?” Nụ cười xán lạn hiện trên mặt Địch Hạo Tuấn, anh bỗng nhiên mạnh mẽ kéo cánh tay Mạc Phỉ, ôm cả người cậu vào trong lồng ngực.

Nhịp tim mạnh mẽ ấy làm trái tim Mạc Phỉ trở nên ấm áp, cậu chợt nhớ đến tình cảnh lúc này của hai người, lập tức thoát khỏi vòng ôm của Địch Hạo Tuấn, vội vã kéo anh vào trong xe gần họ nhất.

Địch Hạo Tuấn lộ ra nụ cười xấu xa hết sức.

Ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự tình vừa phát sinh, Mạc Phỉ quả thật có cảm giác cái tên lưu manh này sớm đã có mưu đồ đen tối. Cậu nghiêm mặt nói: “Mọi người đều ở đây, chúng ta có thể trở về nhà rồi.”

“Em nói thế nào thì cứ quyết định như vậy đi.” Địch Hạo Tuấn tựa hồ vẫn chưa cảm thấy chọc tức ai kia đủ, anh chống hai tay trên ghế của Mạc Phỉ, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào gò má cậu, hại cậu hận không thể đâm cặp mông mình vào trong bùn đất cho xong.

Các thành viên núp trong mấy chiếc xe đằng kia đương nhiên cũng thấy được tất cả những gì không cần thấy, ai nấy đều tròn mắt, riêng bốn người bọn Kim Thuần đi theo phía sau Địch Hạo Tuấn lại khác, trên mặt họ đều xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện