Ô tô của Địch Hạo Tuấn đi từ Bàn Sơn chạy về thủ đô, đoạn đường này xung quanh đều là vách núi, bốn phía lại không có lan can bảo hộ, chỉ cần một chút không để ý sẽ lộn nhào xuống vách núi như chơi.

Khung cảnh dưới đáy là than hồng thạch đỏ như máu, đã từng là danh lam thắng cảnh cấp năm sao của toàn quốc. Tại dưới thác nước, phiến đá màu đỏ cũng là một điểm đặc biệt đáng chú ý.

Lúc Địch Hạo Tuấn tiến nhập vào con đường này, phía trước truyền đến tiếng động cơ ô tô. Hai đoàn xe chẳng mấy chốc lướt qua mặt nhau.

Trương Khánh dẫn đầu năm chiếc xe bo sát vào vách núi, còn Địch Hạo Tuấn đi ở làn ô tô bên ngoài.

Thời điểm hai bên giao nhau, Địch Hạo Tuấn hờ hững nhìn lướt qua mấy chiếc xe. Trương Khánh cũng đưa mắt về phía Địch Hạo Tuấn, khi hắn nhìn thấy đường viền đặc trưng kia, thời điểm nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Địch Hạo Tuấn, đầu óc của hắn chợt nổ tung, từng hình ảnh của quá khứ bỗng nhiên ùa về.

“Nhanh! Quay đầu xe, xe ở sau ngăn cản hắn lại!” Trương Khánh đứng lên quát vào ống truyền điện thoại.

Đầu óc của hắn nổi lên mảng ký ức về sự tình phát sinh trong hắc xưởng ngày đó, khi nhận ra Địch Hạo Tuấn, hắn cũng không thiết nghĩ đến giữ hình tượng trước đám thuộc hạ nữa. Chính là hai người bọn họ cho nổ tung nhà xưởng của hắn, cướp đi vũ khí của hắn.

Trương Khánh lên cơn giận dữ, hận chính mình không ngay lập tức nhận ra Mạc Phỉ. Bất quá đối phương chỉ có một mình, huống chi luận về xe hay số người thì bọn họ đều chiếm ưu thế. Trương Khánh tàn nhẫn mà kêu lên: “Xem bây giờ mày chạy đi đường nào!”

Hùng Tử Bình có nhìn thấy người ngồi trên xe kia, chỉ là một khuôn mặt xa lạ mà thôi, hắn cũng không để ý nhiều. Đội ngũ của bọn họ rất lớn, chuyện không nhận ra mặt lẫn nhau cũng là một chuyện vô cùng bình thường. Thế nhưng khi trông thấy vẻ mặt Trương Khánh như vậy, hắn liền biết sự tình không đơn giản như hắn nghĩ. Thời điểm người kia lướt qua, Hùng Tử Bình cảm nhận khuôn mặt của đối phương mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng cương nghị, khiến người nhìn qua khó quên.

Khoảnh khắc cùng xe phía trước kề sát, Địch Hạo Tuấn cố ý tăng tốc độ một chút, anh không muốn tất cả đụng độ trên con đường nhỏ hẹp này, nhất định sẽ dẫn đến thương vong vô ích. Nhưng lúc nhận ra đối phương bắt đầu có hành động, anh cũng nhanh chóng có sự tính toán của riêng mình.

Mấy chiếc xe sau cùng hiển nhiên đã nghe được mệnh lệnh của Trương Khánh, bọn họ chia ra hai bên áp sát xe của Địch Hạo Tuấn, ý đồ bức bách đối phương dừng xe.

Từ kính phản quang, nhìn thấy ba chiếc xe phía sau đều quay đầu lại, trên mặt Địch Hạo Tuấn hiện lên một điểm lãnh ý. Anh hoàn toàn không muốn xung đột cùng bất cứ người nào, thế nhưng nếu người ta đã tìm tới cửa, anh cũng sẽ không lùi bước.

Ô tô mạnh mẽ giảm tốc độ, bánh xe ma sát trượt một đoạn trên đường, Địch Hạo Tuấn bắt đầu cấp tốc lùi xe về sau. Trong thời gian cực ngắn, xe Địch Hạo Tuấn thay đổi hướng đi đột ngột như vậy, điều này làm cho người trên ba chiếc xe ở phía sau không kịp chuẩn bị.

Đuôi xe của Địch Hạo Tuấn đụng vào sườn xe của ba chiếc xe đó, lực va chạm cực lớn, thân xe họ ly khai khỏi quỹ tích đang chạy, sau mấy vòng lật nghiêng, nửa cái đầu xe chạy ra khỏi mặt đường, lao xuống vách núi trước ánh mắt của mọi người.

Ngay trong nháy mắt, Địch Hạo Tuấn lái đầu xe quay trở về, cùng đoàn xe của Trương Khánh duy trì cùng một phương hướng, hai chiếc xe phía sau vẫn theo sát không rời. Cảnh tượng tưởng chừng Địch Hạo Tuấn sẽ tống tiễn mấy chiếc xe của Trương Khánh đi xuống dốc núi.

Loại người không muốn sống như vậy, làm Hùng Tử Bình phải đổ mồ hôi lạnh, hắn vội kêu lên: “Còn sững sờ làm gì? Trốn mau!”

Hùng Tử Bình không phải thủ lĩnh, chỉ là một trợ thủ cấp thấp, cho nên tài xế vẫn chưa nghe theo mệnh lệnh của hắn. Hắn chỉ biết dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Trương Khánh, một cái chân đã chuẩn bị sẵn sàng để tăng ga.

Nguy hiểm gần trong gang tấc vẫn không làm cho Trương Khánh chịu lùi bước, hắn không hạ một mệnh lệnh nào nữa, mà tự mình quay cửa kính xe xuống, dùng súng bắn vào bánh xe của Địch Hạo Tuấn.

Thái độ của thủ lĩnh vô cùng kiên quyết, mấy người thủ hạ không thể làm gì khác hơn là vực lại tinh thần chống trả đối phương.

Trong sơn cốc phút chốc vang đến tiếng súng.

Xe của Địch Hạo Tuấn bởi một phát súng kia mà thương tổn không nhẹ, anh lợi dụng nó làm lá chắn, còn mình thì trực tiếp xả súng tiến công về hướng trước mặt Trương Khánh. Đến thời điểm hiện tại anh cũng chưa liếc qua Trương Khánh đến một cái, đối với anh mà nói, chiến đấu chính là chuyện thường như cơm bữa, chiến đấu chỉ là vì muốn thoát ly chiến đấu mà thôi.

Lấy chiếc xe thứ hai làm yểm trợ, Trương Khánh cùng người trong xe nhắm tại kẽ hở đó tiếp tục xả súng vào Địch Hạo Tuấn.

Tốc độ bắn của đồng đội không được tinh chuẩn linh hoạt, đây cũng chính là điều mà Trương Khánh vẫn luôn nhức đầu không thôi. Đầu tiên là phải bắn trúng lốp xe, làm ô tô bị hư hỏng, sau đó mới nhắm vào người ngồi sau tay lái.

Bốn tên đội viên trong chiếc xe thứ hai rất nhanh liền chết trong trận xả súng đó, Địch Hạo Tuấn trốn ở trong xe nhanh chóng đổi băng đạn mới, chuẩn bị nhắm vào chiếc xe đầu đàn kia.

Thời điểm tiếng súng đầu tiên vừa vang lên, bốn người bị bắt làm con tin ở trong xe đều cảnh giác mà ngẩng đầu lên. Bọn họ hiểu cơ hội mà mình chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến.

Kim Thuần là người đầu tiên ngẩng đầu lên, công kích một tên canh giữ. Bởi vì bên ngoài đang chiến đấu, nên đám người đó không rãnh rỗi để quan tâm đến tình hình trong xe, đợi đến khi bọn họ phát hiện bốn con tin ở hòm xe sau đã bỏ chạy, mọi thứ đã quá muộn.

Kim Thuần tháo súng ở trên người tên canh giữ xuống, chỉ huy ba người còn lại chuẩn bị xạ kích bọc đầu bên này.

Sự việc phát sinh quá nhanh làm chiếc xe thứ năm không kịp ứng phó. Kim Thuần tìm được một quả mìn từ chỗ một tên thủ vệ, một phát cho nổ tung chiếc xe ấy. Cũng chính vào lúc này, Trương Khánh mới phát hiện đoàn xe ở phía sau mình đã loạn hết rồi.

Vì áp chế đám người Mạc Phỉ tại thôn Đông Sơn, nên lần này Trương Khánh không dẫn theo nhiều người. Năm chiếc xe ngoại trừ con tin ra thì khoảng chừng hai mươi người, hắn vẫn cho rằng dù có gặp địch cũng không thể có quy mô người cùng vũ khí lớn bằng họ.

Nhưng hắn không thể nào ngờ tới, hắn sẽ gặp phải kẻ địch nguy hiểm đến như vậy, chỉ một mình vẫn thừa sức chống lại đám người bọn họ.

Khắp đồi núi đều là lớp lớp những phiến đá màu hồng, tựa như chúng bị máu của bọn họ nhiễm phải.

Đôi mắt lạnh lùng của Địch Hạo Tuấn thông qua tấm kính pha lê mà nhìn chằm chằm vào Trương Khánh, dưới đường nhìn đó, tay Trương Khánh khẽ run rẩy, hắn cảm thấy có một luồng hàn khí từ lòng bàn chân chạy thẳng đến tim, khiến cả người hắn phát rung một cái.

“Làm sao đây?” Tài xế cùng Hùng Tử Bình đều quay đầu lại nhìn Trương Khánh, năm chiếc xe tổn thất bốn chiếc, nếu còn không đi nữa, sát thần kia sẽ nhanh chóng đến gõ cửa chỗ của bọn họ thôi.

Trương Khánh cắn răng, liếc mắt nhìn lại Địch Hạo Tuấn, hắn nói: “Đi.”

Nghe được lệnh này, tài xế gần như nhận được lệnh đại xá. Từ lúc vừa đối mặt giáp chiến đến bây giờ bất quá chỉ có mấy phút, gần hai mươi đồng đội của bọn họ nếu không phải chết dưới đáy vực thì chính là chết dưới tay người nam nhân kia. Bất luận là tài xế hay là Hùng Tử Bình, ở trong mắt bọn họ, Địch Hạo Tuấn chẳng khác gì Tu La đến từ địa ngục.

Xe chạy như bay trên đoạn đường hiểm hốc, tốc độ kia đánh bay mấy cục đá khiến nó trực tiếp đập vào trong vách núi, tạo thành mấy cái lổ hình hài kỳ lạ.

Đối phương rời đi, Địch Hạo Tuấn cũng không định sẽ truy đuổi theo. Liếc mắt nhìn chiếc xe của mình đã hỏng đến không cách nào có thể sử dụng được nữa, anh rời khỏi đó, đi về phía hai chiếc xe ở phía sau.

Kim Thuần vẫn chưa biết người ngăn Trương Khánh lại là ai, trong suy nghĩ của hắn, đối phương chắc chắc có một đội cực kỳ mạnh mẽ, cho nên mới dám chạm trán trực tiếp với năm chiếc xe được trang bị đầy đủ như thế. Nhưng khi hắn mở cửa xe, nhìn thấy nam nhân trước mặt, hắn mới kinh ngạc kêu lên: “Là anh?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, trên mặt Địch Hạo Tuấn hơi ngưng đọng, nhưng ngay lập tức trở nên khẩn trương, nhìn ba người ở phía sau Kim Thuần một chút, anh tái mặt hỏi ngay: “Mạc Phỉ đâu?”

“Bọn họ đều ở tại thôn Đông Sơn, số người canh giữ tại đó còn rất nhiều người, bọn họ có thôn trại, có cảnh vệ, rất khó đối phó.”

“Dẫn đường.” Địch Hạo Tuấn ngắn gọn nói.

Đã cách thành phố B rất gần rồi, ấy vậy mà mặt Trương Khánh vẫn trông thật khó coi. Hai mươi mấy thủ hạ bị một người giết chết, sự tình như vậy nếu truyền đến tai của Lang giáo sư, khó bảo đảm ông ta sẽ làm ra chuyện gì.

Hùng Tử Bình đối với tâm thái lúc này của Trương Khánh ngược lại là mò rất chuẩn, sắc mặt hắn trắng bệch nói: “Người kia thân thủ nhanh như vậy chắc chắn không phải người tầm thường, không chừng đã từng làm lính, thậm chí còn là bộ đội đặc chủng ấy. Đây căn bản không phải là trận đấu công bằng! Nếu hắn là người của chúng ta thì tốt quá rồi. May là chúng ta đều trốn thoát được, có câu nói, giữ được núi xanh ắt sẽ không sợ thiếu củi đốt mà…”

Lời Hùng Tử Bình nói làm ánh mắt Trương Khánh sáng lên, hắn lẩm bẩm nói: “Mày nói đúng, giữ được núi xanh sợ gì thiếu củi đốt, chỉ cần không còn người sống quay về, chuyện hôm nay sẽ được giữ kín.”

Rất nhanh, trong chiếc xe kia phát ra hai tiếng “Đang cheng”, ô tô xiêu xiêu vẹo vẹo mà lủi vào ven đường. Hai cái xác bị Trương Khánh ném vào trong rừng cây.

Xe Địch Hạo Tuấn hỏa tốc chạy về thôn sơn, thuận lợi một đường chạy đi, Địch Hạo Tuấn cùng Kim Thuần đã nói rất nhiều chuyện phát sinh sau đêm đó. Khi biết Mạc Phỉ lúc ấy cố gắng đè nén kích động xuống, đàm phán với Trương Khánh tại vùng hoang dã hẻo lánh để tìm cơ hội động thủ, bấy giờ trên mặt Địch Hạo Tuấn cuối cùng cũng nhóm lên một nụ cười.

Tia cười nhàn nhạt kia làm mấy người Kim Thuần ở trong xe thoáng sửng sốt bần thần.

Kim Thuần đến bây giờ mới phát hiện, thì ra vị sát thần cao quý trước mặt này cực kỳ đẹp. Ý cười chớp nhoáng vừa rồi khiến trong lòng hắn chợt lóe qua một mạt khiếp đảm mà hắn khó giải thích được.

Địch Hạo Tuấn nhìn thẳng về phía trước, nơi mà anh biết Mạc Phỉ của anh chắc chắn đang ở đó. Anh nói với người bên trong xe: “Chuẩn bị vũ khí kỹ càng, chúng ta sẽ chiếm lĩnh ngọn núi kia.”

Ngữ điệu bình tĩnh nhưng lại khuấy động lên ý chí chiến đấu hùng hồn của mọi người, một câu nói mặc dù có chút càn rỡ, nhưng đặt ở trên người Địch Hạo Tuấn lại có vẻ rất đúng lý hợp tình.

Mấy người phía sau cũng mạnh mẽ bùng lên khí thế, bọn họ dồn dập nắm chặt vũ khí trong tay, đồng thời nói: “Được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện