Trong lúc trận chiến giữa thành viên Quân Đoàn Thứ Bảy hội Guardian và bầy Rồng đang diễn ra, có phần cân bằng, chưa thể phân định thắng bại trong chốc lát.
Trần Văn Lâm bỗng nhiên để ý thấy không hẹn mà cùng, đám Rồng Lửa này đều cố ý tránh xa ngôi đền Vampires. Hắn liếc nhìn về khu vực được lũ Rồng dọn rất kỹ càng, thì thấy một khu vực dưới sàn ngôi đền có lối đi bí mật. Bây giờ cũng không bí mật lắm, đơn giản vì cửa vào lối đi cũng lộ ra, khi mà Agatha Maskin và Rồng Lửa cấp Divine kia chiến đấu lan đến.
Trần Văn Lâm trầm tư trong chốc lát, thấy mọi người cũng không để ý đến mình, liền nhẹ nhàng tìm cách tiến đến đường hầm bí mật đó. Trên đường đến, hắn cũng không gặp phải rắc rối gì, trong sinh tử quyết đấu, phân tâm tương đương với tự sát, nên hắn không bị ai phát hiện. Theo hắn nghĩ, mà thật ra thì ai cũng đoán được, thứ mà bọn Rồng đang cẩn thận tìm kiếm, hẳn là liên quan đến đường hầm bí mật bên dưới ngôi đền thờ Vampires này. Hơn nữa, thứ được giấu bên trong phải vô cùng quan trọng, mới có đến tận hai con Rồng Lửa cấp Divine đến đây tuần tra.
Trần Văn Lâm chui vào bên trong đường hầm, đập vào mặt hắn là một lối đi xây bằng gạch. Đường hầm này đúng là rất cũ kỹ, bụi phủ khắp nơi, mạng nhện gần như giăng kín cả tường gạch và trần nhà. Nhưng trên trần vẫn treo những chiếc đèn thắp sáng bằng Ma Thạch, một loại tài nguyên khoáng sản có chứa pháp lực bên trong. Và những chiếc đèn này vẫn rất sáng.
Màu đỏ yêu dị từ những chiếc đèn tỏa ra, làm cho Trần Văn Lâm cảm giác cứ như là đang bước vào con đường dẫn đến địa ngục vậy. Nhưng chỗ kinh tởm như Hang Goblin hắn còn vào được, nói gì là chỗ này.
Đường hầm khá là dài, Trần Văn Lâm đi mất gần mười phút, dẫn vào sâu trong lòng núi đến nỗi gần như không nghe được tiếng chiến đấu trên kia nữa. Đến cuối đường hầm, đập vào mắt Trần Văn Lâm là một sảnh rất lớn, hắn đứng ở phần lan can phía trên, có cầu thang hai bên để đi xuống.
Ở bên dưới, Trần Văn Lâm thấy có một chiếc bàn gỗ rất dài, chiếc bàn này giống như bàn ăn tiệc của phương tây, trên bàn bày rất nhiều nến, thậm chí là những cây nến này vẫn đang còn cháy, cũng không biết làm bằng chất liệu gì. Ngoài những cây nến quỷ dị kia ra, thì còn rất nhiều bộ xương người trắng hếu, đã bị xé rời từng bộ phận, đặt lên trên những chiếc đĩa sứ, giống như đó chính là thức ăn của bữa tiệc vậy.
Trần Văn Lâm nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi tức giận, hắn mặc dù không phải là người của Yriel thế giới. Nhưng khi nhìn thấy người nơi này bị Vampires ăn thịt, hắn cũng rất tức giận, muốn lôi lũ Vampires này ra chém sạch.
Hít một hơi sâu, cho tâm tình bình tĩnh lại, Trần Văn Lâm bước xuống dưới sảnh. Lần này không bị che khuất bởi các đèn chùm trên trần, hắn thấy phía góc xa của sảnh này, có một cánh cửa đôi làm bằng thép, cũng đã có chút gỉ sét. Hai bên trái phải cánh cửa là bức tượng bằng đá của hai con quái vật Dremois. Để cho chắc, Trần Văn Lâm lấy một mũi tên ra, bắn vào phần đầu của một bức tượng.
Phanh.
Trần Văn Lâm bị húc bay ngược về phía sau, đổ sập phần chân cầu thang. Hai con Dremois, một con chỉ bị thương một chút ở phần đầu, con còn lại thì không hề hấn gì.
Có vẻ như bộ trang bị Dragon Slayer dành cho Phó Quân Đoàn Trưởng này quá xịn, nên cho dù bị một con Dremois đánh bay ngược ra sau, nhưng Trần Văn Lâm không hề cảm thấy mình bị thương tổn gì.
Phốc, phốc, phốc.
Mưa tên bao trùm lấy con Dremois bên phải, thân hình to lớn của nó bị những mũi tên găm thành nhím. Nó gào lên đau đớn, hai tay ôm lấy phần mắt bị mũi tên bắn xuyên thủng, lùi về phía sau từng bước.
Con Dremois còn lại bị Trần Văn Lâm dùng chiến thuật xe ủi, ỷ vào lớp giáp kiên cố, quay lưng lại phía nó, dùng kỹ năng Lướt Ngược va thẳng vào thân thể nó.
Ngao.
Con Dremois bị bắn thành nhím dính liền hai kỹ năng nữa vào lồng ngực, gào lên trong đau đớn rồi im lặng. Phần trái tim của nó đã bị Sát Thần Tiễn phá hủy hoàn toàn, tạo thành một lỗ máu lớn.
Dremois vốn là loài không có lý trí, con còn lại thấy đồng bạn bị giết cũng không sợ hãi, tiếp tục lao về phía Trần Văn Lâm.
Mở cánh cửa sắt cũ kỹ ra, đập vào mắt Trần Văn Lâm đúng là cảnh tượng địa ngục trần gian. Ở sâu bên dưới, là một tế đàn hình tròn to lớn, nằm giữa tế đàn là một chiếc tủ bằng kim loại màu bạc. Xung quanh tế đàn đủ loại xác chết của các sinh vật, từ Gấu, Sói, Nai, Bò,.. Cho đến con người, thậm chí có cả xác của Dremois. Tất cả đều đã khô quắt như xác ướp.
Tế đàn lớn này có những đường rãnh máu chảy qua, tạo thành hình ngôi sao sáu cánh, trung tâm ngôi sao chính là chiếc tủ kim loại màu bạc kia.
Trần Văn Lâm hít một hơi sâu, lấy viên gạch vỡ bên cạnh, ném về phía tế đàn, thì thấy không có động tĩnh gì xảy ra, chỉ có điều khi viên gạch lăn đến chỗ rãnh máu, thì bị một lực lượng kỳ lạ cản lại, không thể lăn xuống dưới.
Thấy không có vấn đề gì, hắn nhẹ nhàng bước xuống, né những xác chết khô kia, bước về phía trung tâm tế đàn. Khi lại gần, hắn mới nhìn rõ cái tủ kim loại này thực chất không phải là cái tủ, mà là một cái quan tài bằng kim loại màu bạc, được dựng thẳng đứng lên, đứng ở xa nhìn có phần giống tủ.
Thử lấy tay gõ gõ, cũng không thấy động tĩnh gì, lấy một thanh kiếm trong hành trang ra, cố đâm vào kẽ hở chỗ nắp và thân quan tài để cậy ra. Nhưng cố thế nào, cũng không cậy nắp quan tài ra nổi.
Trần Văn Lâm ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, ở phía bức tường đằng xa, là một bức tranh được đúc bằng kim loại. Phía trên là hình ảnh một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc áo đen đứng ở giữa. Xung quanh thiếu nữ này, là rất nhiều hình ảnh quái vật Dremois, đứng phía sau thiếu nữ, giống như là phục tùng chủ nhân vậy.
Hai cạnh bên cùng của bức tranh này, là rất nhiều người, nhưng mặc đồ kiểu Vampires đang quỳ lạy hai bên.
Đến gần bức tranh, Trần Văn Lâm nhìn thấy ở bốn mép của nó, là rất nhiều lỗ tròn khoảng bằng quả trứng gà. Một suy nghĩ lóe lên, hắn móc một viên Soul Gem phẩm chất lam ra nhét vào lỗ nhỏ, vừa như in.
Những dòng máu hình ngôi sao sáu cánh bỗng nhiên sáng lên đôi chút, mặc dù biến đổi không nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra. Hắn tiếp tục lấy thêm Soul Gem gắn đầy vào những lỗ nhỏ kia.
Khi gắn hết tất cả, tổng cộng là một trăm lỗ. Nhưng mà những rãnh máu kia, ngoại trừ sáng mạnh hơn, cũng không thấy hiện tượng gì khác.
Trần Văn Lâm sờ cằm thầm nghĩ:
Cạch.
Lần này thì máu bên trong rãnh máu như bốc hơi, chỉ trong chốc lát, toàn bộ máu đã biến mất.
Bức tranh cũng xảy ra biến dị, một cánh cửa ngay chỗ hình ảnh thiếu nữ mở ra, Trần Văn Lâm do dự một chút rồi bước vào bên trong.
Nếu như ở bên ngoài nhìn rất ghê tởm, thì căn phòng đằng sau bức tranh lại rất sạch sẽ, không một hạt bụi. Nhìn sơ qua thì giống căn phòng của con gái, trang trí xinh đẹp, đồ vật màu hồng, trải thảm kỹ càng, có một chiếc giường hình tròn kiểu giường công chúa.
Ngay cạnh chiếc giường là một cái bàn bằng ngọc, ở trên đó có một tấm lệnh bài hình cánh dơi. Nếu hắn nhớ không nhầm, thì chiếc quan tài ở giữa tế đàn kia cũng có in hình này ở một bên cạnh thân quan tài. Ngoài ra, hắn gần như có thể khẳng định đến chín phần, bên trong quan tài đó chôn cất chính là chủ nhân căn phòng này, là thiếu nữ tại bức tranh bên ngoài kia.
Cầm tấm lệnh bài hình cánh dơi lên, bước ra ngoài.
Đứng trước cái quan tài bằng kim loại màu bạc này, Trần Văn Lâm có chút tâm thần bất định. Bọn Rồng kia chắc chắn là muốn tìm thiếu nữ bên trong chiếc quan tài này, mới mất công lặn lội đến chỗ này tìm kiếm. Ở bên trong chiếc quan tài này chôn cất cũng không phải một người bình thường, mà cô gái kia, chắc chắn là một nhân vật lớn của tộc Vampires. Nếu không thì cũng không có bức tranh kim loại kia.
Theo bản năng, Trần Văn Lâm rất ghét đám Vampires này, mặc dù hình dạng có phần giống con người, nhưng lại có sở thích ăn thịt người.
Theo lý trí thì hắn biết mình không nên mở cái quan tài này ra, chưa biết người bên trong đã chết hay chưa. Nếu đối phương chưa chết, thì hắn chết là cái chắc.
Nhưng hắn lại rất tò mò, cô gái này có gì mà khiến cho đám Rồng Lửa cất công đến đây tìm kiếm. Hắn cũng muốn mở ra xem thử thế nào.
Suy nghĩ một hồi, Trần Văn Lâm không khỏi mắng:
Trần Văn Lâm bỗng nhiên để ý thấy không hẹn mà cùng, đám Rồng Lửa này đều cố ý tránh xa ngôi đền Vampires. Hắn liếc nhìn về khu vực được lũ Rồng dọn rất kỹ càng, thì thấy một khu vực dưới sàn ngôi đền có lối đi bí mật. Bây giờ cũng không bí mật lắm, đơn giản vì cửa vào lối đi cũng lộ ra, khi mà Agatha Maskin và Rồng Lửa cấp Divine kia chiến đấu lan đến.
Trần Văn Lâm trầm tư trong chốc lát, thấy mọi người cũng không để ý đến mình, liền nhẹ nhàng tìm cách tiến đến đường hầm bí mật đó. Trên đường đến, hắn cũng không gặp phải rắc rối gì, trong sinh tử quyết đấu, phân tâm tương đương với tự sát, nên hắn không bị ai phát hiện. Theo hắn nghĩ, mà thật ra thì ai cũng đoán được, thứ mà bọn Rồng đang cẩn thận tìm kiếm, hẳn là liên quan đến đường hầm bí mật bên dưới ngôi đền thờ Vampires này. Hơn nữa, thứ được giấu bên trong phải vô cùng quan trọng, mới có đến tận hai con Rồng Lửa cấp Divine đến đây tuần tra.
Trần Văn Lâm chui vào bên trong đường hầm, đập vào mặt hắn là một lối đi xây bằng gạch. Đường hầm này đúng là rất cũ kỹ, bụi phủ khắp nơi, mạng nhện gần như giăng kín cả tường gạch và trần nhà. Nhưng trên trần vẫn treo những chiếc đèn thắp sáng bằng Ma Thạch, một loại tài nguyên khoáng sản có chứa pháp lực bên trong. Và những chiếc đèn này vẫn rất sáng.
Màu đỏ yêu dị từ những chiếc đèn tỏa ra, làm cho Trần Văn Lâm cảm giác cứ như là đang bước vào con đường dẫn đến địa ngục vậy. Nhưng chỗ kinh tởm như Hang Goblin hắn còn vào được, nói gì là chỗ này.
Đường hầm khá là dài, Trần Văn Lâm đi mất gần mười phút, dẫn vào sâu trong lòng núi đến nỗi gần như không nghe được tiếng chiến đấu trên kia nữa. Đến cuối đường hầm, đập vào mắt Trần Văn Lâm là một sảnh rất lớn, hắn đứng ở phần lan can phía trên, có cầu thang hai bên để đi xuống.
Ở bên dưới, Trần Văn Lâm thấy có một chiếc bàn gỗ rất dài, chiếc bàn này giống như bàn ăn tiệc của phương tây, trên bàn bày rất nhiều nến, thậm chí là những cây nến này vẫn đang còn cháy, cũng không biết làm bằng chất liệu gì. Ngoài những cây nến quỷ dị kia ra, thì còn rất nhiều bộ xương người trắng hếu, đã bị xé rời từng bộ phận, đặt lên trên những chiếc đĩa sứ, giống như đó chính là thức ăn của bữa tiệc vậy.
Trần Văn Lâm nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi tức giận, hắn mặc dù không phải là người của Yriel thế giới. Nhưng khi nhìn thấy người nơi này bị Vampires ăn thịt, hắn cũng rất tức giận, muốn lôi lũ Vampires này ra chém sạch.
Hít một hơi sâu, cho tâm tình bình tĩnh lại, Trần Văn Lâm bước xuống dưới sảnh. Lần này không bị che khuất bởi các đèn chùm trên trần, hắn thấy phía góc xa của sảnh này, có một cánh cửa đôi làm bằng thép, cũng đã có chút gỉ sét. Hai bên trái phải cánh cửa là bức tượng bằng đá của hai con quái vật Dremois. Để cho chắc, Trần Văn Lâm lấy một mũi tên ra, bắn vào phần đầu của một bức tượng.
- Rống. Grừ.
Phanh.
Trần Văn Lâm bị húc bay ngược về phía sau, đổ sập phần chân cầu thang. Hai con Dremois, một con chỉ bị thương một chút ở phần đầu, con còn lại thì không hề hấn gì.
Có vẻ như bộ trang bị Dragon Slayer dành cho Phó Quân Đoàn Trưởng này quá xịn, nên cho dù bị một con Dremois đánh bay ngược ra sau, nhưng Trần Văn Lâm không hề cảm thấy mình bị thương tổn gì.
- Hống. -
- Tiễn Trận.
Phốc, phốc, phốc.
Mưa tên bao trùm lấy con Dremois bên phải, thân hình to lớn của nó bị những mũi tên găm thành nhím. Nó gào lên đau đớn, hai tay ôm lấy phần mắt bị mũi tên bắn xuyên thủng, lùi về phía sau từng bước.
- Lướt Ngược.
Con Dremois còn lại bị Trần Văn Lâm dùng chiến thuật xe ủi, ỷ vào lớp giáp kiên cố, quay lưng lại phía nó, dùng kỹ năng Lướt Ngược va thẳng vào thân thể nó.
- Băng Tiễn, Sát Thần Tiễn.
Ngao.
Con Dremois bị bắn thành nhím dính liền hai kỹ năng nữa vào lồng ngực, gào lên trong đau đớn rồi im lặng. Phần trái tim của nó đã bị Sát Thần Tiễn phá hủy hoàn toàn, tạo thành một lỗ máu lớn.
Dremois vốn là loài không có lý trí, con còn lại thấy đồng bạn bị giết cũng không sợ hãi, tiếp tục lao về phía Trần Văn Lâm.
- Liên Hoàn Tiễn. Hỏa Tiễn.
Mở cánh cửa sắt cũ kỹ ra, đập vào mắt Trần Văn Lâm đúng là cảnh tượng địa ngục trần gian. Ở sâu bên dưới, là một tế đàn hình tròn to lớn, nằm giữa tế đàn là một chiếc tủ bằng kim loại màu bạc. Xung quanh tế đàn đủ loại xác chết của các sinh vật, từ Gấu, Sói, Nai, Bò,.. Cho đến con người, thậm chí có cả xác của Dremois. Tất cả đều đã khô quắt như xác ướp.
Tế đàn lớn này có những đường rãnh máu chảy qua, tạo thành hình ngôi sao sáu cánh, trung tâm ngôi sao chính là chiếc tủ kim loại màu bạc kia.
Trần Văn Lâm hít một hơi sâu, lấy viên gạch vỡ bên cạnh, ném về phía tế đàn, thì thấy không có động tĩnh gì xảy ra, chỉ có điều khi viên gạch lăn đến chỗ rãnh máu, thì bị một lực lượng kỳ lạ cản lại, không thể lăn xuống dưới.
Thấy không có vấn đề gì, hắn nhẹ nhàng bước xuống, né những xác chết khô kia, bước về phía trung tâm tế đàn. Khi lại gần, hắn mới nhìn rõ cái tủ kim loại này thực chất không phải là cái tủ, mà là một cái quan tài bằng kim loại màu bạc, được dựng thẳng đứng lên, đứng ở xa nhìn có phần giống tủ.
Thử lấy tay gõ gõ, cũng không thấy động tĩnh gì, lấy một thanh kiếm trong hành trang ra, cố đâm vào kẽ hở chỗ nắp và thân quan tài để cậy ra. Nhưng cố thế nào, cũng không cậy nắp quan tài ra nổi.
Trần Văn Lâm ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, ở phía bức tường đằng xa, là một bức tranh được đúc bằng kim loại. Phía trên là hình ảnh một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc áo đen đứng ở giữa. Xung quanh thiếu nữ này, là rất nhiều hình ảnh quái vật Dremois, đứng phía sau thiếu nữ, giống như là phục tùng chủ nhân vậy.
Hai cạnh bên cùng của bức tranh này, là rất nhiều người, nhưng mặc đồ kiểu Vampires đang quỳ lạy hai bên.
Đến gần bức tranh, Trần Văn Lâm nhìn thấy ở bốn mép của nó, là rất nhiều lỗ tròn khoảng bằng quả trứng gà. Một suy nghĩ lóe lên, hắn móc một viên Soul Gem phẩm chất lam ra nhét vào lỗ nhỏ, vừa như in.
Những dòng máu hình ngôi sao sáu cánh bỗng nhiên sáng lên đôi chút, mặc dù biến đổi không nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra. Hắn tiếp tục lấy thêm Soul Gem gắn đầy vào những lỗ nhỏ kia.
Khi gắn hết tất cả, tổng cộng là một trăm lỗ. Nhưng mà những rãnh máu kia, ngoại trừ sáng mạnh hơn, cũng không thấy hiện tượng gì khác.
Trần Văn Lâm sờ cằm thầm nghĩ:
- Không lẽ Soul Gem phẩm chất lam là không đủ?
Cạch.
Lần này thì máu bên trong rãnh máu như bốc hơi, chỉ trong chốc lát, toàn bộ máu đã biến mất.
Bức tranh cũng xảy ra biến dị, một cánh cửa ngay chỗ hình ảnh thiếu nữ mở ra, Trần Văn Lâm do dự một chút rồi bước vào bên trong.
Nếu như ở bên ngoài nhìn rất ghê tởm, thì căn phòng đằng sau bức tranh lại rất sạch sẽ, không một hạt bụi. Nhìn sơ qua thì giống căn phòng của con gái, trang trí xinh đẹp, đồ vật màu hồng, trải thảm kỹ càng, có một chiếc giường hình tròn kiểu giường công chúa.
Ngay cạnh chiếc giường là một cái bàn bằng ngọc, ở trên đó có một tấm lệnh bài hình cánh dơi. Nếu hắn nhớ không nhầm, thì chiếc quan tài ở giữa tế đàn kia cũng có in hình này ở một bên cạnh thân quan tài. Ngoài ra, hắn gần như có thể khẳng định đến chín phần, bên trong quan tài đó chôn cất chính là chủ nhân căn phòng này, là thiếu nữ tại bức tranh bên ngoài kia.
Cầm tấm lệnh bài hình cánh dơi lên, bước ra ngoài.
Đứng trước cái quan tài bằng kim loại màu bạc này, Trần Văn Lâm có chút tâm thần bất định. Bọn Rồng kia chắc chắn là muốn tìm thiếu nữ bên trong chiếc quan tài này, mới mất công lặn lội đến chỗ này tìm kiếm. Ở bên trong chiếc quan tài này chôn cất cũng không phải một người bình thường, mà cô gái kia, chắc chắn là một nhân vật lớn của tộc Vampires. Nếu không thì cũng không có bức tranh kim loại kia.
Theo bản năng, Trần Văn Lâm rất ghét đám Vampires này, mặc dù hình dạng có phần giống con người, nhưng lại có sở thích ăn thịt người.
Theo lý trí thì hắn biết mình không nên mở cái quan tài này ra, chưa biết người bên trong đã chết hay chưa. Nếu đối phương chưa chết, thì hắn chết là cái chắc.
Nhưng hắn lại rất tò mò, cô gái này có gì mà khiến cho đám Rồng Lửa cất công đến đây tìm kiếm. Hắn cũng muốn mở ra xem thử thế nào.
Suy nghĩ một hồi, Trần Văn Lâm không khỏi mắng:
- Chết tiệt, cùng lắm Offline bảy ngày. Mở.
Danh sách chương