Không hiểu sao, khi nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt tiến về phía mình, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh, vô cùng mạnh. Không biết là vì sợ hãi, vì lo lắng hay vì chờ mong.
Lúc này, tâm trạng của Gia Cát Thanh Vân vô cùng vi diệu, nhiều thứ cảm xúc đan xen, mặc dù sắc mặt của hắn không thay đổi chút nào, nhưng cảm xúc thì xoay như chong chóng.
Càng ngày, Gia Cát Thanh Vân càng nhìn thấy rõ mặt mũi của Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn xinh đẹp như thế, không có gì khác. Mà bộ đồ nàng mặc trên người nhìn rất mới, mặc dù màu sắc, kiểu cách giống y hệt bộ đồ hù ma lúc nãy, nhưng nó không cũ kỹ, không ướt sũng, không mang mùi hôi thối.
Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp tuyệt trần đứng trước mặt, tâm trí của Gia Cát Thanh Vân khẽ lay động, hắn rất muốn tiến lên, ôm lấy nàng. Nhưng hắn không dám, hắn không dám đánh cược.
Người lý trí như Gia Cát Thanh Vân, mỗi khi làm chuyện gì, đều tính trước tính sau, mới dám quyết định làm như thế nào. Đây cũng là điểm yếu của hắn.
Nếu ba năm trước, hắn quyết đoán hơn, cầu hôn Gia Cát Minh Nguyệt ngay lúc đó, hai người trở thành một cặp, thì đã không có chuyện Hoàng Đế Lưu Thiếu chỉ điểm nàng trở thành phi tử. Vì chuyện này, mà Gia Cát Thanh Vân hối hận, day dứt một thời gian dài.
Có lúc, Gia Cát Thanh Vân cũng muốn thay đổi bản thân, muốn liều hơn một chút, muốn quyết đoán hơn một chút, nhưng bản tính hắn là thế, muốn thay đổi cũng không dễ dàng. Nhất là môi trường mà hắn sinh sống, là một nơi mà lời nói có thể giết người.
Đế Đô của Hoa Bắc Đế Quốc, là nơi tập trung quyền lực chính trị của Hoa Bắc Đế Quốc. Một mét vuông, mười thằng quan, nhiều đến không kể xiết.
Ở đây, ai cũng phải cẩn thận lời nói, hành động của mình. Chỉ sơ suất một chút, cũng có thể bị kẻ thù lợi dụng tố cáo, dẫn đến vạn kiếp phục, thậm chí là liên lụy đến cả gia tộc.
Âm mưu, quỷ kế, đấu đá khắp nơi, là "đặc sản" của nơi này.
Trưởng thành từ một môi trường như thế, việc tính cách của Gia Cát Thanh Vân trở nên cẩn thận đến mức phiền phức, là điều không lạ lắm.
Gia Cát Thanh Vân vội vàng thanh minh:
Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, nhưng là một nụ cười làm người khác sợ hãi, nàng điên cuồng cười to:
Bỗng nhiên, mùi thơm của hoa nhài, thoang thoảng trên người Gia Cát Minh Nguyệt biến mất, thay vào đó, là một mùi hôi thối nồng nặc. Mùi tử thi thối rữa.
Gia Cát Thanh Vân nhìn thấy có nước chảy từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt, theo váy nhỏ xuống sàn gỗ, ướt cả một vùng. Nước này cũng tanh tưởi vô cùng.
Gia Cát Thanh Vân hoảng sợ ngẩng đầu lên, thì một Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp, một Gia Cát Minh Nguyệt thanh khiết như Thiên Sơn Tuyết Liên đã biến mất.
Thay vào đó, là một Gia Cát Minh Nguyệt với gương mặt trắng bệch như người chết đuôi, có chỗ thâm tím giống như bị đánh đập, hành hạ. Một con mắt của nàng đã biến mất, mái tóc óng ả thì trở nên ướt sũng, dính bê bết vào nhau.
Bộ váy trắng trên người Gia Cát Minh Nguyệt cũng trở nên cũ kỹ, rách rưới, và có máu chảy ra từ những vết rách. Cánh tay trắng nõn như ngọc thì biến đổi hoàn toàn, phần tay cong cong như bị gãy xương, từng mảng từng mảng thâm tím, bầm dập.
Gia Cát Thanh Vân thất thanh hỏi:
Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng, giọng điệu lúc này không còn đáng yêu, dễ nghe như trước kia nữa, tiếng nói của nàng trở nên nặng nề, khàn khàn như kẹt một cục sắt trong cổ họng:
Hiện tại, Gia Cát Thanh Vân tin tưởng, hình ảnh trước mặt chính là oan hồn, lệ quỷ của Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng bị gã quân vương bệnh hoạn kia đánh đập một cách tàn nhẫn, rồi ném xuống giếng khi vẫn còn đang hấp hối.
Oan hồn của Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng kể:
Lúc này, trong lòng Gia Cát Thanh Vân chỉ có báo thù, cho dù Hoa Bắc Đế Quốc có sụp đổ, thì cũng không phải là điều hắn cần quan tâm. Đầu óc hắn, lúc này chỉ suy nghĩ cho một việc: Báo thù. Còn Hoa Bắc Đế Quốc ra sao, người dân thế nào, hắn không quan tâm.
Hận thù, có thể làm thay đổi tâm tính của một người, thậm chí là thay đổi rất nhiều. Gia Cát Thanh Vân lúc trước là một thanh niên yêu nước, chỉ suy nghĩ làm sao để giúp cho Hoa Bắc Đế Quốc sánh vai cùng Liên Bang, cùng Liên Minh Cổ Quốc.
Nhưng hiện tại, cái gọi là Hoa Bắc Đế Quốc, trong mắt hắn trở thành thứ gì đó kinh tởm. Mọi thứ liên quan đến Hoàng Đế Lưu Thiếu, đều làm hắn cảm thấy bẩn thỉu, cần phải thanh trừng.
Gia Cát Thanh Vân muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng hồn ma là hồn ma, không thể ôm được. Hắn thở dài hỏi:
Lúc này, Hoàng Đế Lưu Thiếu vẫn đang đắm chìm trong tửu sắc, nhưng là tại Thiên Tinh, chứ không phải tại Yriel thế giới. Gã không hề hay biết, chỉ vì thỏa mãn tính cách biến thái của mình, mà vài năm sau đó, toàn bộ Lưu thị gia tộc, từ nhỏ đến lớn, từ trai đến gái, đều phải chịu hình phạt vô cùng thảm khốc. Còn gã, chính là người thảm nhất.
Lúc này, tâm trạng của Gia Cát Thanh Vân vô cùng vi diệu, nhiều thứ cảm xúc đan xen, mặc dù sắc mặt của hắn không thay đổi chút nào, nhưng cảm xúc thì xoay như chong chóng.
Càng ngày, Gia Cát Thanh Vân càng nhìn thấy rõ mặt mũi của Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn xinh đẹp như thế, không có gì khác. Mà bộ đồ nàng mặc trên người nhìn rất mới, mặc dù màu sắc, kiểu cách giống y hệt bộ đồ hù ma lúc nãy, nhưng nó không cũ kỹ, không ướt sũng, không mang mùi hôi thối.
Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp tuyệt trần đứng trước mặt, tâm trí của Gia Cát Thanh Vân khẽ lay động, hắn rất muốn tiến lên, ôm lấy nàng. Nhưng hắn không dám, hắn không dám đánh cược.
Người lý trí như Gia Cát Thanh Vân, mỗi khi làm chuyện gì, đều tính trước tính sau, mới dám quyết định làm như thế nào. Đây cũng là điểm yếu của hắn.
Nếu ba năm trước, hắn quyết đoán hơn, cầu hôn Gia Cát Minh Nguyệt ngay lúc đó, hai người trở thành một cặp, thì đã không có chuyện Hoàng Đế Lưu Thiếu chỉ điểm nàng trở thành phi tử. Vì chuyện này, mà Gia Cát Thanh Vân hối hận, day dứt một thời gian dài.
Có lúc, Gia Cát Thanh Vân cũng muốn thay đổi bản thân, muốn liều hơn một chút, muốn quyết đoán hơn một chút, nhưng bản tính hắn là thế, muốn thay đổi cũng không dễ dàng. Nhất là môi trường mà hắn sinh sống, là một nơi mà lời nói có thể giết người.
Đế Đô của Hoa Bắc Đế Quốc, là nơi tập trung quyền lực chính trị của Hoa Bắc Đế Quốc. Một mét vuông, mười thằng quan, nhiều đến không kể xiết.
Ở đây, ai cũng phải cẩn thận lời nói, hành động của mình. Chỉ sơ suất một chút, cũng có thể bị kẻ thù lợi dụng tố cáo, dẫn đến vạn kiếp phục, thậm chí là liên lụy đến cả gia tộc.
Âm mưu, quỷ kế, đấu đá khắp nơi, là "đặc sản" của nơi này.
Trưởng thành từ một môi trường như thế, việc tính cách của Gia Cát Thanh Vân trở nên cẩn thận đến mức phiền phức, là điều không lạ lắm.
- Thanh vân ca ca, gặp muội, huynh không mừng sao?
Gia Cát Thanh Vân vội vàng thanh minh:
- Làm gì có, gặp muội.... không, gặp quý phi, hạ quan rất vinh hạnh.
Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, nhưng là một nụ cười làm người khác sợ hãi, nàng điên cuồng cười to:
- Ha ha, quý phi, ha ha, làm quý phi thật tốt a.
Bỗng nhiên, mùi thơm của hoa nhài, thoang thoảng trên người Gia Cát Minh Nguyệt biến mất, thay vào đó, là một mùi hôi thối nồng nặc. Mùi tử thi thối rữa.
Gia Cát Thanh Vân nhìn thấy có nước chảy từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt, theo váy nhỏ xuống sàn gỗ, ướt cả một vùng. Nước này cũng tanh tưởi vô cùng.
Gia Cát Thanh Vân hoảng sợ ngẩng đầu lên, thì một Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp, một Gia Cát Minh Nguyệt thanh khiết như Thiên Sơn Tuyết Liên đã biến mất.
Thay vào đó, là một Gia Cát Minh Nguyệt với gương mặt trắng bệch như người chết đuôi, có chỗ thâm tím giống như bị đánh đập, hành hạ. Một con mắt của nàng đã biến mất, mái tóc óng ả thì trở nên ướt sũng, dính bê bết vào nhau.
Bộ váy trắng trên người Gia Cát Minh Nguyệt cũng trở nên cũ kỹ, rách rưới, và có máu chảy ra từ những vết rách. Cánh tay trắng nõn như ngọc thì biến đổi hoàn toàn, phần tay cong cong như bị gãy xương, từng mảng từng mảng thâm tím, bầm dập.
Gia Cát Thanh Vân thất thanh hỏi:
- Minh Nguyệt, chuyện gì xảy ra, làm sao muội lại trở nên như thế này.
Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng, giọng điệu lúc này không còn đáng yêu, dễ nghe như trước kia nữa, tiếng nói của nàng trở nên nặng nề, khàn khàn như kẹt một cục sắt trong cổ họng:
- Làm sao ư? Huynh nhìn không rõ sao? Ta bị lão khốn Lưu Thiếu tra tấn, bị lão đánh đập cho thừa sống thiếu chết, rồi lão còn ném ta xuống giếng nước. Huynh nghĩ ta bị làm sao?
- Vậy muội, hiện tại là...
- Ta sao, ta hiện tại sao? Ta tất nhiên là đã chết, đây là oán hồn của ta. Còn thân xác ta, vẫn bị nhốt dưới giếng nước trong Tử Cấm Thành.
Hiện tại, Gia Cát Thanh Vân tin tưởng, hình ảnh trước mặt chính là oan hồn, lệ quỷ của Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng bị gã quân vương bệnh hoạn kia đánh đập một cách tàn nhẫn, rồi ném xuống giếng khi vẫn còn đang hấp hối.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Oan hồn của Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng kể:
- Chuyện xảy ra đã gần hai năm rồi. Ta làm hồn ma vất vưởng khắp nơi, cũng gần hai năm rồi.
- Hai năm? Vậy người mà ta gặp tại buổi yến tiếc trong Yriel thế giới?
- Đó là giả, là một người mà lão Hoàng Đế bệnh hoạn kia chuẩn bị để đối phó Gia Cát thế gia.
- Làm sao bây giờ muội mới đến gặp ta?
Lúc này, trong lòng Gia Cát Thanh Vân chỉ có báo thù, cho dù Hoa Bắc Đế Quốc có sụp đổ, thì cũng không phải là điều hắn cần quan tâm. Đầu óc hắn, lúc này chỉ suy nghĩ cho một việc: Báo thù. Còn Hoa Bắc Đế Quốc ra sao, người dân thế nào, hắn không quan tâm.
Hận thù, có thể làm thay đổi tâm tính của một người, thậm chí là thay đổi rất nhiều. Gia Cát Thanh Vân lúc trước là một thanh niên yêu nước, chỉ suy nghĩ làm sao để giúp cho Hoa Bắc Đế Quốc sánh vai cùng Liên Bang, cùng Liên Minh Cổ Quốc.
Nhưng hiện tại, cái gọi là Hoa Bắc Đế Quốc, trong mắt hắn trở thành thứ gì đó kinh tởm. Mọi thứ liên quan đến Hoàng Đế Lưu Thiếu, đều làm hắn cảm thấy bẩn thỉu, cần phải thanh trừng.
- Muội cũng muốn đến gặp huynh sớm hơn. Nhưng mà thời cơ chưa tới, muội không muốn xuất hiện.
Gia Cát Thanh Vân muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng hồn ma là hồn ma, không thể ôm được. Hắn thở dài hỏi:
- Thời cơ gì, muội có thể nói cho ta không?
- Ngày mai, khi vào Yriel thế giới, sẽ có một nữ nhân người Mel đến gặp huynh, đó là người giúp ta có thể tồn tại song song tại hai thế giới. Người đó, có thể giúp chúng ta báo thù.
- Ả lợi dụng chúng ta, để đối phó Hoa Bắc Đế Quốc?
- Chắc là vậy, nhưng không phải là, cô ta có cùng mục đích với chúng ta sao? Được rồi, muội không thể rời khỏi thân xác của mình quá lâu, muội trở về đây, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để lão biến thái bệnh hoạn kia phát hiện điểm đáng ngờ.
- Ân, muội yên tâm. Trước khi ta chết, Lưu thị gia tộc sẽ không còn là Hoàng Gia, Lưu Thiếu cũng sẽ phải trả nợ.
- Lưu Thiếu, bản công tử cùng ngươi không đội trời chung. Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ đích thân dìm ngươi xuống giếng, để ngươi cảm nhận đau đớn mà Minh Nguyệt phải chịu đựng.
Lúc này, Hoàng Đế Lưu Thiếu vẫn đang đắm chìm trong tửu sắc, nhưng là tại Thiên Tinh, chứ không phải tại Yriel thế giới. Gã không hề hay biết, chỉ vì thỏa mãn tính cách biến thái của mình, mà vài năm sau đó, toàn bộ Lưu thị gia tộc, từ nhỏ đến lớn, từ trai đến gái, đều phải chịu hình phạt vô cùng thảm khốc. Còn gã, chính là người thảm nhất.
Danh sách chương