Nam Tước Jamal Colback lập tức bật thốt lên:
Nhưng tại sao Nam Tước Jamal Colback lại phản đối? Bởi vì bọn họ mang người dân vào đây, thì chắc chắn những người dân kia sẽ trở thành người của Thị Trấn Markham luôn. Tài sản của bọn họ, Trần Văn Lâm không thèm để ý, chút đồ đó còn không bằng mấy viên Soul Gem, nhưng gần ba trăm nghìn người kia, thì hắn lại cực kỳ để ý.
Những người dân kia, khi được hưởng đãi ngộ của Thị Trấn Markham, thì sẽ không đi nữa, ở lại Thị Trấn Markham luôn. Những Lãnh Chúa kia chắc chắn không dám ép buộc họ trở về, bảy mươi nghìn binh sĩ Thị Trấn Markham không phải để trưng.
Bọn người Nam Tước Jamal Colback dư thừa trí tuệ để biết rõ, đây là chỉ có vào, mà không có ra. Nếu bọn họ đồng ý kế sách này của Bùi Phương Thảo, thì xem như hết làm Lãnh Chúa luôn. Bọn họ đến đây là với hi vọng tìm ra một con đường, con đường giúp họ có thể bảo toàn lanh địa của mình.
Nam Tước Jamal Colback sắc mặt hơi khó coi, trầm giọng nói:
Đưa tiễn Lãnh Chúa Blade Luxgish ra ngoài, Trần Văn Lâm hỏi Bùi Phương Thảo:
Trong nhóm Lãnh Chúa kia, Jordy Romeu có thể xem như là một trong những thế lực yếu nhất, chỉ có hơn năm nghìn người dân sinh sống trong lãnh địa của hắn. Còn về binh sĩ? Lại càng thảm, hắn không có nhiều tiền để trang bị và nuôi dưỡng quân đội, nên lượng binh sĩ chỉ có hơn hai trăm người.
Jordy Romeu thật ra rất muốn bỏ quách cái danh Lãnh Chúa này cho xong, mang người dân đến Thị Trấn Markham cho họ sinh sống tại đó, gia đình hắn cũng sẽ đỡ khổ hơn. Chuyển vào Thị Trấn Markham, hắn sẽ sang làm kinh doanh.
Lãnh Chúa cái gì chứ, nghèo còn hơn cả chó.
Jordy Romeu nghi ngờ nhận lấy bức thư, mở ra đọc:
"Hiệp Sĩ - Lãnh Chúa Jordy Romeu thân mến. Ta gửi bức thư này, với hi vọng ngài có thể vì người dân, cũng vì chính ngài, trở thành một phần của Thị Trấn Markham. Ta rất vui lòng chào đón các ngài đến đây. Để bày tỏ thành ý, ta sẽ thưởng cho ngài một nghìn Vàng, kèm theo ba mảnh đất. Một là mảnh đất rộng năm trăm mét vuông tại Thị Trấn Markham, đầy đủ để ngài xây dựng nhà ở. Mảnh đất thứ hai nằm tại trung tâm Thị Trường Giao Dịch. Mảnh thứ ba là một khu đất rộng một trăm nghìn mét vuông tại Rừng Villiant, để ngài trồng trọt chăn nuôi. Phó Trưởng Trấn Helen Zilch.
Thêm nữa, nếu ngài là người đầu tiên gia nhập Thị Trấn Markham, vậy thì xin chúc mừng, chúng ta còn một món quà khác cho ngài."
Lãnh Chúa Jordy Romeu đọc xong bức thư này, vô cùng mừng rỡ. Lập tức nói với quản gia:
............
Cùng lúc đó, Bùi Phương Thảo cũng gửi những bức thư với nội dung tương tự đến các Lãnh Chúa khác, sở hữu lãnh địa không giàu có, binh lực không mạnh. Kiểu giống như Lãnh Chúa Jordy Romeu vậy.
Bùi Phương Thảo chọn những người này, vì họ cũng không tha thiết gì cái vị trí Lãnh Chúa quèn này nữa, làm Lãnh Chúa, mà ăn uống, sinh hoạt còn phải hà tiện hơn cả những người bình thường tại Thị Trấn Markham, thì làm Lãnh Chúa làm gì? Thà bỏ quách chỗ này cho rồi. Thật ra thì nếu như thêm hai ba ngày nữa, nếu không còn cách nào, bọn họ cũng sẽ bỏ mặc lãnh địa của mình, tìm đường chạy trốn, hoặc gia nhập một trong hai Thị Trấn lớn gần đây.
Thêm vào việc Dread xuất hiện, lại là một cơ hội tốt để thu phục những vị Lãnh Chúa như vậy.
Có tổng cộng hai mươi người giống như Lãnh Chúa Jordy Romeu. Ngay lập tức thu dọn lãnh địa, dẫn người tiến về Thị Trấn Markham. Dread sắp tràn tới, bọn họ cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.
Hai mươi Lãnh Chúa này, giúp cho cư dân của Thị Trấn Markham tăng thêm một trăm năm mươi nghìn người. Số lượng cư dân của Thị Trấn Markham hiện tại tổng cộng là bốn trăm ba mươi nghìn người.
......
Sáng hôm sau.
Thôn Colback, lãnh địa của Lãnh Chúa Jamal Colback.
Lãnh Chúa Jamal Colback nhìn chín vị Lãnh Chúa còn lại nói:
Mười người, chỉ còn năm người.
Lãnh Chúa Jamal Colback nói:
Cuối cùng, chỉ trong hai ngày, Bùi Phương Thảo đã thu được hơn ba trăm nghìn người dân, chỉ dùng một khoản tiền Vàng để đổi lại.
Như Trần Văn Lâm nói, tiền Vàng nhiều, đổi lấy người dân cho Thị Trấn Markham, hắn không tiếc chút nào.
- Điều này là không thể nào.
- Có gì không ổn sao Nam Tước Jamal Colback. Ta nghĩ cách này đã rất vẹn toàn rồi a. Lãnh địa của Thị Trấn Markham rất lớn, chỉ cần xây dựng thêm chỗ ở, là đủ để các vị và người dân của các vị sinh sống rồi a.
Nhưng tại sao Nam Tước Jamal Colback lại phản đối? Bởi vì bọn họ mang người dân vào đây, thì chắc chắn những người dân kia sẽ trở thành người của Thị Trấn Markham luôn. Tài sản của bọn họ, Trần Văn Lâm không thèm để ý, chút đồ đó còn không bằng mấy viên Soul Gem, nhưng gần ba trăm nghìn người kia, thì hắn lại cực kỳ để ý.
Những người dân kia, khi được hưởng đãi ngộ của Thị Trấn Markham, thì sẽ không đi nữa, ở lại Thị Trấn Markham luôn. Những Lãnh Chúa kia chắc chắn không dám ép buộc họ trở về, bảy mươi nghìn binh sĩ Thị Trấn Markham không phải để trưng.
Bọn người Nam Tước Jamal Colback dư thừa trí tuệ để biết rõ, đây là chỉ có vào, mà không có ra. Nếu bọn họ đồng ý kế sách này của Bùi Phương Thảo, thì xem như hết làm Lãnh Chúa luôn. Bọn họ đến đây là với hi vọng tìm ra một con đường, con đường giúp họ có thể bảo toàn lanh địa của mình.
Nam Tước Jamal Colback sắc mặt hơi khó coi, trầm giọng nói:
- Hầu Tước Jake Markham, Phó Trưởng Trấn Helen Zilch. Chuyện này mấy người bọn ta cần bàn bạc lại, sẽ cho hai vị câu trả lời sau.
- Ân, đây là việc quan trọng, các vị cứ trở về bàn bạc kỹ lại, rồi quyết định cũng không muộn. Thứ lỗi không tiễn.
- Hầu Tước Jake Markham, chúng ta xin phép.
- Lãnh Chúa Luxgish, ngài chuẩn bị cho cuộc chiến đến đâu rồi.
- Cố hết sức thôi a, tất cả cứ để tương lai xem xét.
- Nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta. Chúng ta là bạn bè mà.
- Ân, là bạn bè.
Đưa tiễn Lãnh Chúa Blade Luxgish ra ngoài, Trần Văn Lâm hỏi Bùi Phương Thảo:
- Cậu có gì chuẩn bị cho bọn họ vậy?
- Cậu yên tâm đi, mình đã để người thi hành rồi. Vài ngày nữa, chắc sẽ có không ít Lãnh Chúa mang người đến đầu quân cho chúng ta đâu.
- Lãnh Chúa Jordy Romeu, Lãnh Chúa Jake Markham có thư gửi cho ngài.
Trong nhóm Lãnh Chúa kia, Jordy Romeu có thể xem như là một trong những thế lực yếu nhất, chỉ có hơn năm nghìn người dân sinh sống trong lãnh địa của hắn. Còn về binh sĩ? Lại càng thảm, hắn không có nhiều tiền để trang bị và nuôi dưỡng quân đội, nên lượng binh sĩ chỉ có hơn hai trăm người.
Jordy Romeu thật ra rất muốn bỏ quách cái danh Lãnh Chúa này cho xong, mang người dân đến Thị Trấn Markham cho họ sinh sống tại đó, gia đình hắn cũng sẽ đỡ khổ hơn. Chuyển vào Thị Trấn Markham, hắn sẽ sang làm kinh doanh.
Lãnh Chúa cái gì chứ, nghèo còn hơn cả chó.
Jordy Romeu nghi ngờ nhận lấy bức thư, mở ra đọc:
"Hiệp Sĩ - Lãnh Chúa Jordy Romeu thân mến. Ta gửi bức thư này, với hi vọng ngài có thể vì người dân, cũng vì chính ngài, trở thành một phần của Thị Trấn Markham. Ta rất vui lòng chào đón các ngài đến đây. Để bày tỏ thành ý, ta sẽ thưởng cho ngài một nghìn Vàng, kèm theo ba mảnh đất. Một là mảnh đất rộng năm trăm mét vuông tại Thị Trấn Markham, đầy đủ để ngài xây dựng nhà ở. Mảnh đất thứ hai nằm tại trung tâm Thị Trường Giao Dịch. Mảnh thứ ba là một khu đất rộng một trăm nghìn mét vuông tại Rừng Villiant, để ngài trồng trọt chăn nuôi. Phó Trưởng Trấn Helen Zilch.
Thêm nữa, nếu ngài là người đầu tiên gia nhập Thị Trấn Markham, vậy thì xin chúc mừng, chúng ta còn một món quà khác cho ngài."
Lãnh Chúa Jordy Romeu đọc xong bức thư này, vô cùng mừng rỡ. Lập tức nói với quản gia:
- Nhanh thu thập đồ đạc, thông báo với người dân, chúng ta chuyển đến Thị Trấn Markham.
- Lãnh Chúa, ngài tính từ bỏ sao?
- Muốn giữ mà được sao? Ngươi nghĩ nếu không gia nhập vào Thị Trấn Markham, thì chúng ta lấy gì để bảo vệ tính mạng. Nhanh hành động đi.
- Vâng, thưa Lãnh Chúa.
- Không, từ giờ đổi giọng lại, gọi ta là gia chủ.
- Vâng, gia chủ.
............
Cùng lúc đó, Bùi Phương Thảo cũng gửi những bức thư với nội dung tương tự đến các Lãnh Chúa khác, sở hữu lãnh địa không giàu có, binh lực không mạnh. Kiểu giống như Lãnh Chúa Jordy Romeu vậy.
Bùi Phương Thảo chọn những người này, vì họ cũng không tha thiết gì cái vị trí Lãnh Chúa quèn này nữa, làm Lãnh Chúa, mà ăn uống, sinh hoạt còn phải hà tiện hơn cả những người bình thường tại Thị Trấn Markham, thì làm Lãnh Chúa làm gì? Thà bỏ quách chỗ này cho rồi. Thật ra thì nếu như thêm hai ba ngày nữa, nếu không còn cách nào, bọn họ cũng sẽ bỏ mặc lãnh địa của mình, tìm đường chạy trốn, hoặc gia nhập một trong hai Thị Trấn lớn gần đây.
Thêm vào việc Dread xuất hiện, lại là một cơ hội tốt để thu phục những vị Lãnh Chúa như vậy.
Có tổng cộng hai mươi người giống như Lãnh Chúa Jordy Romeu. Ngay lập tức thu dọn lãnh địa, dẫn người tiến về Thị Trấn Markham. Dread sắp tràn tới, bọn họ cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.
Hai mươi Lãnh Chúa này, giúp cho cư dân của Thị Trấn Markham tăng thêm một trăm năm mươi nghìn người. Số lượng cư dân của Thị Trấn Markham hiện tại tổng cộng là bốn trăm ba mươi nghìn người.
......
Sáng hôm sau.
Thôn Colback, lãnh địa của Lãnh Chúa Jamal Colback.
Lãnh Chúa Jamal Colback nhìn chín vị Lãnh Chúa còn lại nói:
- Các vị hẳn cũng biết lý do tại sao cuộc họp hôm nay chỉ còn mười người chúng ta chứ?
- Ta cũng đã biết, bọn họ hôm qua nhận được thư của Hầu Tước Jake Markham, nên toàn bộ đang di chuyển về Thị Trấn Markham rồi.
- Lũ đáng chết này, dám phản bội chúng ta. Có cần cử quân đội đến cản chúng lại không?
- Lãnh chúa Matt Forster, ngươi điên rồi sao? Hầu Tước Jake Markham đang tìm một cơ hội để ra tay thôn tính chúng ta, lúc trước hắn không có cớ chính đáng, nên mới gửi thư kêu gọi xác nhập. Hiện tại ngài ra tay với đám người kia, Jake Markham sẽ điều đại quân đến giết hết chúng ta, rồi danh chính ngôn thuận chiếm đoạt tất cả.
- Không lẽ ngồi im cả lũ? Chúng ta cũng có quân đội, mười nhà hợp lại, đủ để đánh một trận.
- Các ngươi muốn, thì cứ đi mà đấu với Hầu Tước Jake Markham. Hắc, đến cả Vương Quốc Thrink còn nuốt hận, lũ tạp nham các người làm được gì. Các vị, ta thu thập đồ đạc trước.
- Nathan Seager, ngươi cũng?
- Thì làm sao? Chúng ta chỉ là tạm thời hợp tác, Nathan Seager ta không phải là cấp dưới của các ngươi. Ta có quyết định gì, các ngươi có quyền cản sao?
Mười người, chỉ còn năm người.
Lãnh Chúa Jamal Colback nói:
- Các vị quyết định gì, ta cũng không cản nữa, cứ làm theo ý muốn mình là được.
- Lãnh Chúa Jamal Colback, ngươi có ý định gì?
- Ta quyết định đi gặp Hầu Tước Jake Markham, làm hợp đồng bán toàn bộ Thôn Colback cho hắn. Ta muốn đổi lấy một khoản tiền lớn, rồi chạy đến Vương Đô Septim hưởng an nhàn, tìm kiếm cơ hội trở lại sau.
Cuối cùng, chỉ trong hai ngày, Bùi Phương Thảo đã thu được hơn ba trăm nghìn người dân, chỉ dùng một khoản tiền Vàng để đổi lại.
Như Trần Văn Lâm nói, tiền Vàng nhiều, đổi lấy người dân cho Thị Trấn Markham, hắn không tiếc chút nào.
Danh sách chương