Mặc dù chỉ còn chênh lệch năm mũi tên, nhưng đó có thể xem như cực hạn của Trần Văn Lâm.
Cũng không phải hắn kém cỏi, mà đây là cách biệt giữa một tài năng và một thần đồng.
Trong thế giới tuyển thủ, Trần Văn Lâm cũng chỉ được xem là một tài năng trong vô số tài năng trên thế giới. Hơn nữa, điểm mạnh của hắn nằm ở chiến thuật, chứ không phải là kỹ thuật.
Còn Edgar Winter, chính là tuyển thủ có kỹ thuật nằm ở một tầm khác, so với toàn bộ những tài năng còn lại, nói gã có kỹ thuật thao tác tốt nhất thế giới, chẳng ai phản đối cả. Kể cả Trần Văn Lâm cũng vậy.
Vượt hai bậc sức mạnh, nhưng khi so về kỹ thuật, Trần Văn Lâm vẫn lép vế hẳn khi so với Edgar Winter. Cho dù hắn có đưa ra những chiến thuật khác nhau để đối phó.
Edgar Winter mặc dù thiên về kỹ thuật, nhưng không có nghĩa là chiến thuật của gã kém.
Gã vừa tấn công, vừa kéo dài khoảng cách cùng Trần Văn Lâm, tránh va chạm. Với khả năng xử lý, tốc độ phản xạ đứng ở mức thần, tỉ số càng ngày càng cách biệt.
..............
Dulcie Maris liếc nhìn Agatha Maskin nói:
Dulcie Maris đưa tay về phía Edgar Winter nắm một cái nói:
Edgar Winter bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác cứ như bị dã thú nhìn vào, sơ sẩy một chút, dính liền hai mũi tên của Trần Văn Lâm. Lại thêm bị Trần Văn Lâm áp sát.
Nhưng Edgar Winter vẫn là Edgar Winter, ta trúng hai mũi tên, thì ngươi ít nhất cũng phải trúng hai.
Lần này, gã không lùi, giương cung lên, bắn, lắp mũi thứ hai vào, bắn, lắp mũi thứ ba vào, bắn.
Trần Văn Lâm nghiên người né tránh, nhưng vẫn trúng một mũi tên.
Rồi.
Vút.
Phốc.
Trong lúc Trần Văn Lâm nghiêng người, Edgar Winter lại bắn ra hai mũi tên, lần này trúng cả hai.
Trần Văn Lâm có vẻ như cũng bắt được nhịp độ, hắn không chỉ nghiêng người né tránh, mà còn ra sức phản đòn. Trúng một.
..........
Trận chiến kết thúc, tỉ số là ba mươi lăm cho Trần Văn Lâm, và năm mươi hai cho Edgar Winter.
Thắng bại đã rõ, Trần Văn Lâm không khỏi cười khổ. Mặc dù có cách biệt lớn về cấp bậc sức mạnh, nhưng hắn biết mình rất khó thắng được Edgar Winter nếu như chọn cách thi đấu một cách công bằng.
Trần Văn Lâm thở dài nói:
Nếu như cả hai dùng cách đứng xa so tài, thì rất có thể Trần Văn Lâm đã chẳng bắn trúng phát nào. Còn Edgar Winter, trúng mười phát cũng là giỏi rồi.
Nhưng nói gì thì nói, trận chiến này Trần Văn Lâm thất bại hoàn toàn. Đã cố hết sức mình, đối thủ lại là Edgar Winter, nên hắn cũng không thất vọng.
Nhờ có trận đấu này, mà hắn cảm giác được khoảng cách của mình với một thần đồng như Edgar Winter. Biết được khoảng cách của hai bên rồi, thì hắn có thể dùng cố gắng để bù lại.
Trần Văn Lâm khẽ vẫy tay, một cây cung màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Cây cung này gọi là Nguyệt Cung, một vũ khí có phẩm chất cam bốn sao, tương đương với cây Thí Thần Cung mà hắn thường sử dụng.
Hai cây cung này hắn mất tới bốn trăm nghìn Vàng cho mỗi cây, lại tốn thêm một trăm nghìn Vàng để tìm Khắc Hồn Sư cao cấp, tiến hành khắc Soul Gem.
Nếu như bán tại Vương Đô Septim, thêm cả viên Soul Gem kia nữa, thì mỗi cây cung phải có giá đến một triệu Vàng.
Trần Văn Lâm đưa cây Nguyệt Cung cho Edgar Winter nói:
Xạ Nhật Cung là phần thưởng mà Quốc Vương William Bernadottet của Vương Quốc Sarcest ban tặng cho Edgar Winter, khi gã có công đẩy lùi Ma Sói.
Trần Văn Lâm dúi Nguyệt Cung vào tay hắn, dùng khí thế của Lãnh Chúa Thị Trấn Markham, ra lệnh nói:
Tiền a, Trần Văn Lâm hắn không thiếu. Nhiều tiền để làm gì? Để kết giao tình cảm với Edgar Winter. Gã này đúng là siêu cấp nhân tài, cho dù không thu về dưới trướng được, thì làm bạn bè cũng không tệ.
Edgar Winter quả thật cũng rất thích Nguyệt Cung, nên nhận lấy rồi nói:
Thấy hai người rời khỏi sân đấu, mấy nữ nhân lũ lượt kéo lên.
Dulcie Maris mỉm cười nhìn Edgar Winter, như nhìn một con mồi thơm ngon. Tay nàng khẽ vung, một luồng sáng bao bọc quanh người gã, những vết thương ngoài da kia hoàn toàn biến mất.
Edgar Winter nghi hoặc hỏi:
Mà Edgar Winter cảm thấy ánh mắt này quen quen, không phải cảm giác rùng mình lúc nãy sao? Thật đáng sợ hổ nữ nhân a. Nhưng người ta chữa thương cho mình, cũng không thể lạnh nhạt người ta được.
Dulcie Maris cười nói:
Dulcie Maris giải thích thêm:
Agatha Maskin là người đầu tiên tiến lại gần Trần Văn Lâm, lo lắng hỏi han:
Trần Văn Lâm lắc đầu nói:
Summer Tiber chui lên trước, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
Summer Tiber tức giận lầm bầm:
..............
Edgar Winter lắc đầu nói:
Edgar Winter cảm thấy cũng không còn nhiều thời gian, nên gật đầu nói:
Trần Văn Lâm đưa mắt nhìn hai người rời đi, kỳ quái hỏi Agatha Maskin:
Cũng không phải hắn kém cỏi, mà đây là cách biệt giữa một tài năng và một thần đồng.
Trong thế giới tuyển thủ, Trần Văn Lâm cũng chỉ được xem là một tài năng trong vô số tài năng trên thế giới. Hơn nữa, điểm mạnh của hắn nằm ở chiến thuật, chứ không phải là kỹ thuật.
Còn Edgar Winter, chính là tuyển thủ có kỹ thuật nằm ở một tầm khác, so với toàn bộ những tài năng còn lại, nói gã có kỹ thuật thao tác tốt nhất thế giới, chẳng ai phản đối cả. Kể cả Trần Văn Lâm cũng vậy.
Vượt hai bậc sức mạnh, nhưng khi so về kỹ thuật, Trần Văn Lâm vẫn lép vế hẳn khi so với Edgar Winter. Cho dù hắn có đưa ra những chiến thuật khác nhau để đối phó.
Edgar Winter mặc dù thiên về kỹ thuật, nhưng không có nghĩa là chiến thuật của gã kém.
Gã vừa tấn công, vừa kéo dài khoảng cách cùng Trần Văn Lâm, tránh va chạm. Với khả năng xử lý, tốc độ phản xạ đứng ở mức thần, tỉ số càng ngày càng cách biệt.
..............
Dulcie Maris liếc nhìn Agatha Maskin nói:
- Agatha, gã bạn trai của em thua rồi. Hi hi. Bạn trai tương lai của chị thật giỏi.
- Chị đã nói với người ta câu nào chưa, mà đã nói gã là bạn trai chị rồi. Đúng là đồ mê trai.
Dulcie Maris đưa tay về phía Edgar Winter nắm một cái nói:
- Hừ hừ, cậu ta không thoát khỏi tay chị đâu.
Edgar Winter bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác cứ như bị dã thú nhìn vào, sơ sẩy một chút, dính liền hai mũi tên của Trần Văn Lâm. Lại thêm bị Trần Văn Lâm áp sát.
Nhưng Edgar Winter vẫn là Edgar Winter, ta trúng hai mũi tên, thì ngươi ít nhất cũng phải trúng hai.
Lần này, gã không lùi, giương cung lên, bắn, lắp mũi thứ hai vào, bắn, lắp mũi thứ ba vào, bắn.
Trần Văn Lâm nghiên người né tránh, nhưng vẫn trúng một mũi tên.
Rồi.
Vút.
Phốc.
Trong lúc Trần Văn Lâm nghiêng người, Edgar Winter lại bắn ra hai mũi tên, lần này trúng cả hai.
Trần Văn Lâm có vẻ như cũng bắt được nhịp độ, hắn không chỉ nghiêng người né tránh, mà còn ra sức phản đòn. Trúng một.
..........
Trận chiến kết thúc, tỉ số là ba mươi lăm cho Trần Văn Lâm, và năm mươi hai cho Edgar Winter.
Thắng bại đã rõ, Trần Văn Lâm không khỏi cười khổ. Mặc dù có cách biệt lớn về cấp bậc sức mạnh, nhưng hắn biết mình rất khó thắng được Edgar Winter nếu như chọn cách thi đấu một cách công bằng.
Trần Văn Lâm thở dài nói:
- Cậu thắng rồi, quả thật tôi vẫn kém xa cậu.
- Anh cũng không kém nhiều. Tại Thiên Tinh, không có mấy người đủ khả năng làm tôi khổ sở như anh đâu.
Nếu như cả hai dùng cách đứng xa so tài, thì rất có thể Trần Văn Lâm đã chẳng bắn trúng phát nào. Còn Edgar Winter, trúng mười phát cũng là giỏi rồi.
Nhưng nói gì thì nói, trận chiến này Trần Văn Lâm thất bại hoàn toàn. Đã cố hết sức mình, đối thủ lại là Edgar Winter, nên hắn cũng không thất vọng.
Nhờ có trận đấu này, mà hắn cảm giác được khoảng cách của mình với một thần đồng như Edgar Winter. Biết được khoảng cách của hai bên rồi, thì hắn có thể dùng cố gắng để bù lại.
Trần Văn Lâm khẽ vẫy tay, một cây cung màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Cây cung này gọi là Nguyệt Cung, một vũ khí có phẩm chất cam bốn sao, tương đương với cây Thí Thần Cung mà hắn thường sử dụng.
Hai cây cung này hắn mất tới bốn trăm nghìn Vàng cho mỗi cây, lại tốn thêm một trăm nghìn Vàng để tìm Khắc Hồn Sư cao cấp, tiến hành khắc Soul Gem.
Nếu như bán tại Vương Đô Septim, thêm cả viên Soul Gem kia nữa, thì mỗi cây cung phải có giá đến một triệu Vàng.
Trần Văn Lâm đưa cây Nguyệt Cung cho Edgar Winter nói:
- Cây Nguyệt Cung này, rất hợp với cậu, nhận lấy đi.
- Không được, thứ này quá quý giá, tôi không nhận được.
Xạ Nhật Cung là phần thưởng mà Quốc Vương William Bernadottet của Vương Quốc Sarcest ban tặng cho Edgar Winter, khi gã có công đẩy lùi Ma Sói.
Trần Văn Lâm dúi Nguyệt Cung vào tay hắn, dùng khí thế của Lãnh Chúa Thị Trấn Markham, ra lệnh nói:
- Nhận lấy đi, tôi cũng không hợp với cây cung này. Sau này nếu rảnh, đến đây tập luyện thêm kỹ thuật dùng cung với tôi là được.
Tiền a, Trần Văn Lâm hắn không thiếu. Nhiều tiền để làm gì? Để kết giao tình cảm với Edgar Winter. Gã này đúng là siêu cấp nhân tài, cho dù không thu về dưới trướng được, thì làm bạn bè cũng không tệ.
Edgar Winter quả thật cũng rất thích Nguyệt Cung, nên nhận lấy rồi nói:
- Ân tình này, Edgar Winter nhớ kỹ.
Thấy hai người rời khỏi sân đấu, mấy nữ nhân lũ lượt kéo lên.
Dulcie Maris mỉm cười nhìn Edgar Winter, như nhìn một con mồi thơm ngon. Tay nàng khẽ vung, một luồng sáng bao bọc quanh người gã, những vết thương ngoài da kia hoàn toàn biến mất.
Edgar Winter nghi hoặc hỏi:
- Chị là?
Mà Edgar Winter cảm thấy ánh mắt này quen quen, không phải cảm giác rùng mình lúc nãy sao? Thật đáng sợ hổ nữ nhân a. Nhưng người ta chữa thương cho mình, cũng không thể lạnh nhạt người ta được.
Dulcie Maris cười nói:
- Edgar Winter, chào cậu. Tôi là Dulcie Maris, cậu có muốn trở thành một Dragon Slayer không?
- Dragon Slayer là cái gì?
- Dragon Slayer là thành viên của một hội diệt Rồng. Cậu thấy đám người mặc đồ đen thui kia không? Chính là Dragon Slayer đó.
- Nhưng tôi cảm thấy Cung Thủ không thích hợp với kiểu giáp to lớn đó. Với lại, tôi cũng đã có tổ chức của mình.
Dulcie Maris giải thích thêm:
- Làm Dragon Slayer rất tự do, không cần quá nhiều ràng buộc. Giống như Lãnh Chúa Jake Markham vậy. Anh ta vừa làm Lãnh Chúa, vừa làm Dragon Slayer vẫn được mà.
- Trần... À, Jake Markham cũng là Dragon Slayer?
- Đúng vậy, không sai được.
- Tôi sẽ cân nhắc, chị cho tôi vài ngày.
- Được, vậy cậu ở chỗ nào, để sau này chị đi tìm cậu cho dễ.
- Ở Thôn Emperor, thuộc biên giới tây nam Vương Quốc Sarcest.
Agatha Maskin là người đầu tiên tiến lại gần Trần Văn Lâm, lo lắng hỏi han:
- Jake, anh có bị thương ở đâu không?
Trần Văn Lâm lắc đầu nói:
- Anh không sao. Mọi người trở về Lâu Đài Lãnh Chúa thôi, ở đó anh đã dặn dò mọi người chuẩn bị sẵn tiệc tiếp đón rồi.
Summer Tiber chui lên trước, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
- Chủ nhân, ngài có sao không a, ngài làm em lo muốn chết.
Summer Tiber tức giận lầm bầm:
- Hừ, Jake Markham chết dẫm, có mới nới cũ. Rõ ràng nàng ta không lớn bằng ta.
- Hay là con trai thích con gái ngực nhỏ hơn hả chị?
- Iris, chị đã nói đừng chọc vào chỗ đó, chị bị giật mình đó. Mà em không có ngực, chứ đâu phải là nhỏ.
..............
- Edgar Winter, cậu có ở lại dự tiệc không?
Edgar Winter lắc đầu nói:
- Không được, sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight sắp diễn ra rồi, tôi cũng cần trở về Bang Hội Emperor để chuẩn bị. Lần sau rảnh rỗi hơn, chúng ta bàn lại.
- Vậy được, sau này gặp lại.
- Edgar, hay để chị dùng Đại Bàng Khổng Lồ đưa cậu ra chỗ gần nhất có truyền tống trận.
Edgar Winter cảm thấy cũng không còn nhiều thời gian, nên gật đầu nói:
- Được, làm phiền chị.
Trần Văn Lâm đưa mắt nhìn hai người rời đi, kỳ quái hỏi Agatha Maskin:
- Hai người đó quen nhau từ trước à? Sao thân thiết vậy?
- Chị Dulcie gặp được người hợp, tất nhiên phải vội rồi. Chị ấy cũng sắp ba mươi rồi đó.
- À, ra thế. Mà anh không nhầm, thì em cũng hai mươi sáu rồi, Agatha nhỉ?
- Ý anh là em già?
- Anh không có ý đó, không hề. Chỉ là....
Danh sách chương