Phi liệng soái heo pm tới, hơn phân nửa là đội tàu do Cung Đồng suất lĩnh đã tới Trấn Hải thôn rồi. Mấy ngày qua một mực không có tin của Cung Đồng, trong nội tâm Dương Thiên cũng có ít nhiều lo lắng. Nếu cứ theo đường chim bay mà tính, đội tàu cứ liên tục di chuyển thì chỉ cần năm sáu ngày là đến rồi. Nhưng dù sao lênh đênh trên biển cũng không giống như đi trên đại lục, phân biệt phương hướng không dễ tí nào.
Mở Pm ra, quả nhiên không ngoài sở liệu, thanh âm Phi liệng soái heo lập tức vang lên:“Lão đại, đội tàu của Cung Đồng cuối cùng cũng đã tới. Rốt cục ta cũng thở phào được rồi. Ngươi không biết, mấy ngày nay cứ có một đám dân bản xứ lảng vảng bốn phía. Ta chỉ lo hơn mười thủ hạ trong trấn không xử lý nổi tràng diện. Giờ mới có thể xem như an toàn a.”
Dương Thiên sững sờ, rồi nổi giận nói:“Tiểu tử ngươi trước kia thế nào lại không nói cho ta có người đánh chủ ý với thôn của ngươi?”
Phi liệng soái heo cười hắc hắc :“Ta đây còn không phải sợ lão đại ngươi lo lắng sao. Nói thế nào chút việc nhỏ ấy tiểu đệ ta vẫn có thể giải quyết mà.”
Dương Thiên rất nghiêm túc trả lời:“Ngươi… Ta nói cho ngươi biết, chuyện của Trấn Hải thôn không phải việc nhỏ đâu. Thằng nào muốn sờ vào là ta không để yên cho thằng đấy. Ngươi phải hiểu giá trị của Cự hạm Vua Biển lớn cỡ nào chứ?”
Phi liệng soái heo sửng sốt một hồi, nói :“Lão đại, ngươi đừng làm ta sợ a! Chi phí sản xuất Cự hạm Vua Biển kinh khủng như thế, ngươi thực định sản xuất à? hơn nữa ta nghe muội muội ta nói, hiện giờ trong game còn chưa xuất hiện Hàn Thiết mộc ngàn năm. Lão đại ngươi định đi đâu mà kiếm đây?”
Dương Thiên lúc này mới nhớ tới chính mình cũng chưa từng nói qua mấy vấn đề về tài nguyên với Phi liệng soái heo. Hơn nữa Phi liệng soái heo cho đến giờ cũng còn chưa hiểu được thực lực của lãnh địa mình cường đại đến mức nào.
Hắn hiện tại cũng không muốn giải thích nhiều. Tạm thời một số sự tình còn chưa đến thời điểm tiết lộ. Dù sao hiện tại trong mắt đại đa số game thủ, Thiên hạ vẫn chỉ là một trò chơi mà thôi. Hoặc có lớn hơn một chút cũng chỉ là công cụ kiếm tiền. Còn chưa có đạt tới tình trạng không thể không có. Giai đoạn này nếu muốn bằng vào chơi game để khống chế người khác thì trên căn bản là không có khả năng. Bởi vậy Dương Thiên hiện tại mới không muốn tiết lộ một ít bí mật sớm.
Dương Thiên dừng thoáng một phát, nói:“Cái cự hạm Vua Biển này nhất định phải chế tạo. Về phần chế tạo như thế nào ngươi tạm thời không nên hỏi....... Mà hiện tại Trấn hải thôn phát triển ra sao rồi?”
Phi liệng soái heo nói:“Vốn nhân khẩu của Trấn hải thôn sẽ rất nhanh đạt đến 100 người. Hiện tại lại có mấy vạn thôn dân gia nhập, tin tưởng rất nhanh có thể thăng cấp đến cấp tiểu thành.”
Dương Thiên nói:“Tiểu thành tạm thời cũng chưa cần mơ, không dễ dàng như vậy. Trước thăng đến hương trấn cấp 3 đã rồi nói sau....... Ngươi hiện đã quen thuộc với tình hình xung quanh Trấn hải thôn chưa?”
Phi liệng soái heo nói:“Cũng tương đối a. Bốn phía Trấn hải thôn đều là bình nguyên. Dân bản xứ ở đây mặc dù nhân số tương đối nhiều, nhưng hầu hết vẫn còn ăn lông ở lỗ. Đồ đạc, vũ khí đều là được sản xuất từ thanh đồng ,thậm chí là đồ đá. Uy hiếp không lớn. Ta tính đợi khi Cung đồng và thuộc hạ quen thuộc hoàn cảnh nơi này xong sẽ bắt đầu chinh phạt. Thứ nhất có thể gia tăng nhân khẩu, thứ hai có thể mở rộng phạm vi thế lực.”
Dương Thiên nghe xong đại hỉ. Nếu nói thời đại vũ khí lạnh cái gì là trân quý nhất, không thể nghi ngờ đó chính là nhân khẩu. Chỉ cần có đủ người, lo gì đại sự không thành? lập tức phân phó nói:“Tốt, thời gian tới các ngươi đi chinh phạt, với đám dân bản xứ nhớ dùng đại lượng binh lính tiến hành uy hiếp, tận lực để đối phương đầu hàng, đừng giết quá nhiều người. Như vậy mới đối với chúng ta mới có lợi.”
Phi liệng soái heo cười nói:“Lão đại yên tâm đi, ta biết rõ nên làm như thế nào. Chỉ là...... Lão đại, đến tột cùng lúc nào mới có thể up lên tiểu thành a. Chỗ này không có Truyền Tống trận, rất chi là bất tiện! Một mình ta ở chỗ này buồn muốn chết.”
Dương Thiên cười nói:“Trước ngươi cứ chịu khó đã. Đến cả chủ thành của ta hiện còn chưa up nổi lên tiểu thành đâu! Nhưng ngươi yên tâm, tối đa khoảng một tháng nữa, ta sẽ để cho Trấn hải thôn up lên tiểu thành.”
“Còn phải chờ một tháng nữa! Khốn nạn cái thân tôi a…?” Phi liệng soái heo lớn tiếng thở dài.
......
Lần nữa đến cái hòn đảo siêu lớn kia, trong nội tâm Dương Thiên hơi có chút cảm khái. Không biết mình lần này đến đây có thu hoạch nổi cái gì không! Dù sao theo lời tên ngư dân trước kia miêu tả, đám Thiết Giáp tê trên đảo này xác thực rất khó đối phó.
Dương Thiên suất lĩnh đội tàu chạy vòng quanh hải đảo cả buổi. Sau đó cho đội tàu đỗ lại tại một địa phương vắng vẻ phía tây. Chỗ này địa thế phức tạp, coi như nơi này có Thiết Giáp tê thì cũng bị mất đi 5 phần chiến lực. Mà cùi như thế thì Dương Thiên cũng chả thèm kiêng kị.
Giờ đã là trung tuần tháng tư, thời tiết bắt đầu trở lên nóng bức. Nhưng Dương Thiên vừa bước lên đảo lại cảm thấy một hồi hơi lạnh từ đâu ập lại, sướng tê hết cả người.
Vị trí Dương Thiên chọn không tệ, chỗ này một đầu Thiết Giáp tê cũng không thấy. Tạm thời đang rất an toàn.
Dương Thiên mang theo vài đặc cấp võ tướng quan sát thoáng một phát địa hình xung quanh. Nơi này được một dãy núi nhỏ bao quanh, phạm vi áng chừng khoảng một 1 km2.
Nếu để thêm mấy tháng nữa, Dương Thiên tuyệt đối có lòng tin tiêu diệt sạch sẽ đám Thiết Giáp tê này mà lông tóc không hao tổn. Bởi vì tương lai, sau khi hệ thống update, độ tự do trong Thiên Hạ sẽ rất cao, coi như ở bên ngoài lãnh địa cũng có thể xây dựng các loại công trình kiến trúc. Chỉ là không được hệ thống thừa nhận mà thôi. Như vậy sẽ mất đi một chút hiệu quả của công trình, tuy nhiên vẫn giữ được giá trị cơ bản của nó. Ví dụ như xây lên một bức tường thành thì vẫn có thể ngăn cản bước chân kẻ thù.
Nếu như ở khu vực Thiết Giáp tê trong hải đảo này dựng lên một khu tường thành bao quanh, chỉ để lại một thông đạo thật nhỏ, kiểu như phương pháp ngày trước bắt giác mã. Vậy có thể xử lý từng con Thiết Giáp tê một. Nhưng hiện tại Dương Thiên không thể nào đợi lâu như vậy. Nước nó nhảy đến mông rồi.
Trời sâm sẩm tối, Dương Thiên lệnh cho thuộc hạ hạ trại nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Dương Thiên để quân ở lại đợi, tự mình suất lĩnh mười tên đặc cấp võ tướng đi ra thăm dò.
Một đường đi về phía nam, càng vào sâu trong đảo, hàn khí lại càng nặng, ước chừng đi được hơn mười km, nhiệt độ đã như kiểu vào lập đông rồi. Mới đầu còn mơ hồ có thể thấy được mấy cây cổ thụ to lớn. Giờ đã sớm biến mất không còn gì nữa. Trong mắt chỉ còn từng bãi phi lao cao ngất.
Dương Thiên không phải nhà thực vật học, tự nhiên không biết tên đám cây cối này. Nhưng hắn có biện pháp của hắn. Một cái dò xét thuật ném qua. Tất cả đều hiện lên trước mặt.
Ô tùng: Gỗ cấp Thất phẩm thượng đẳng. Chắc chắn trầm trọng, không dễ tổn hại. Dùng để xây dựng, có thể tăng lực phòng ngự cho công trình lên đến 50%. Nếu dùng để chế tác mũi tên, đề cao biên độ nhỏ lực xuyên thấu.
Lại gỗ thất phẩm thượng đẳng, xem ra tài nguyên trên đảo này thật đúng là phong phú. Mặc dù tài liệu thất phẩm vẫn chỉ là phàm vật, nhưng so mấy thứ cùi bắp cửu phẩm trong lãnh địa sản xuất ra còn tốt hơn nhiều. Cho tới giờ, tài liệu Dương Thiên thu mua và sản xuất ra đều chỉ là thuần một sắc cửu phẩm. Đương nhiên cái này cũng không bài trừ một số lãnh địa sản có nguyên vật liệu cao phẩm, chỉ là mấy thứ này ai nấy đều coi như bảo bối, ngu gì mà đi bán ra.
Mặc dù ô tùng cũng là hàng hiếm hàng quý, nhưng nó lại không phải mục đích chuyến đi này của Dương Thiên, đàn tạm thời để đấy đã.
Mà làm cho Dương Thiên kỳ quái nhất chính là dọc theo con đường này cũng không hề phát hiện ra bóng dáng một con Thiết Giáp tê nào, chẳng lẽ bọn này biết có người đến làm thịt nên trốn hết đi sao?
Mở Pm ra, quả nhiên không ngoài sở liệu, thanh âm Phi liệng soái heo lập tức vang lên:“Lão đại, đội tàu của Cung Đồng cuối cùng cũng đã tới. Rốt cục ta cũng thở phào được rồi. Ngươi không biết, mấy ngày nay cứ có một đám dân bản xứ lảng vảng bốn phía. Ta chỉ lo hơn mười thủ hạ trong trấn không xử lý nổi tràng diện. Giờ mới có thể xem như an toàn a.”
Dương Thiên sững sờ, rồi nổi giận nói:“Tiểu tử ngươi trước kia thế nào lại không nói cho ta có người đánh chủ ý với thôn của ngươi?”
Phi liệng soái heo cười hắc hắc :“Ta đây còn không phải sợ lão đại ngươi lo lắng sao. Nói thế nào chút việc nhỏ ấy tiểu đệ ta vẫn có thể giải quyết mà.”
Dương Thiên rất nghiêm túc trả lời:“Ngươi… Ta nói cho ngươi biết, chuyện của Trấn Hải thôn không phải việc nhỏ đâu. Thằng nào muốn sờ vào là ta không để yên cho thằng đấy. Ngươi phải hiểu giá trị của Cự hạm Vua Biển lớn cỡ nào chứ?”
Phi liệng soái heo sửng sốt một hồi, nói :“Lão đại, ngươi đừng làm ta sợ a! Chi phí sản xuất Cự hạm Vua Biển kinh khủng như thế, ngươi thực định sản xuất à? hơn nữa ta nghe muội muội ta nói, hiện giờ trong game còn chưa xuất hiện Hàn Thiết mộc ngàn năm. Lão đại ngươi định đi đâu mà kiếm đây?”
Dương Thiên lúc này mới nhớ tới chính mình cũng chưa từng nói qua mấy vấn đề về tài nguyên với Phi liệng soái heo. Hơn nữa Phi liệng soái heo cho đến giờ cũng còn chưa hiểu được thực lực của lãnh địa mình cường đại đến mức nào.
Hắn hiện tại cũng không muốn giải thích nhiều. Tạm thời một số sự tình còn chưa đến thời điểm tiết lộ. Dù sao hiện tại trong mắt đại đa số game thủ, Thiên hạ vẫn chỉ là một trò chơi mà thôi. Hoặc có lớn hơn một chút cũng chỉ là công cụ kiếm tiền. Còn chưa có đạt tới tình trạng không thể không có. Giai đoạn này nếu muốn bằng vào chơi game để khống chế người khác thì trên căn bản là không có khả năng. Bởi vậy Dương Thiên hiện tại mới không muốn tiết lộ một ít bí mật sớm.
Dương Thiên dừng thoáng một phát, nói:“Cái cự hạm Vua Biển này nhất định phải chế tạo. Về phần chế tạo như thế nào ngươi tạm thời không nên hỏi....... Mà hiện tại Trấn hải thôn phát triển ra sao rồi?”
Phi liệng soái heo nói:“Vốn nhân khẩu của Trấn hải thôn sẽ rất nhanh đạt đến 100 người. Hiện tại lại có mấy vạn thôn dân gia nhập, tin tưởng rất nhanh có thể thăng cấp đến cấp tiểu thành.”
Dương Thiên nói:“Tiểu thành tạm thời cũng chưa cần mơ, không dễ dàng như vậy. Trước thăng đến hương trấn cấp 3 đã rồi nói sau....... Ngươi hiện đã quen thuộc với tình hình xung quanh Trấn hải thôn chưa?”
Phi liệng soái heo nói:“Cũng tương đối a. Bốn phía Trấn hải thôn đều là bình nguyên. Dân bản xứ ở đây mặc dù nhân số tương đối nhiều, nhưng hầu hết vẫn còn ăn lông ở lỗ. Đồ đạc, vũ khí đều là được sản xuất từ thanh đồng ,thậm chí là đồ đá. Uy hiếp không lớn. Ta tính đợi khi Cung đồng và thuộc hạ quen thuộc hoàn cảnh nơi này xong sẽ bắt đầu chinh phạt. Thứ nhất có thể gia tăng nhân khẩu, thứ hai có thể mở rộng phạm vi thế lực.”
Dương Thiên nghe xong đại hỉ. Nếu nói thời đại vũ khí lạnh cái gì là trân quý nhất, không thể nghi ngờ đó chính là nhân khẩu. Chỉ cần có đủ người, lo gì đại sự không thành? lập tức phân phó nói:“Tốt, thời gian tới các ngươi đi chinh phạt, với đám dân bản xứ nhớ dùng đại lượng binh lính tiến hành uy hiếp, tận lực để đối phương đầu hàng, đừng giết quá nhiều người. Như vậy mới đối với chúng ta mới có lợi.”
Phi liệng soái heo cười nói:“Lão đại yên tâm đi, ta biết rõ nên làm như thế nào. Chỉ là...... Lão đại, đến tột cùng lúc nào mới có thể up lên tiểu thành a. Chỗ này không có Truyền Tống trận, rất chi là bất tiện! Một mình ta ở chỗ này buồn muốn chết.”
Dương Thiên cười nói:“Trước ngươi cứ chịu khó đã. Đến cả chủ thành của ta hiện còn chưa up nổi lên tiểu thành đâu! Nhưng ngươi yên tâm, tối đa khoảng một tháng nữa, ta sẽ để cho Trấn hải thôn up lên tiểu thành.”
“Còn phải chờ một tháng nữa! Khốn nạn cái thân tôi a…?” Phi liệng soái heo lớn tiếng thở dài.
......
Lần nữa đến cái hòn đảo siêu lớn kia, trong nội tâm Dương Thiên hơi có chút cảm khái. Không biết mình lần này đến đây có thu hoạch nổi cái gì không! Dù sao theo lời tên ngư dân trước kia miêu tả, đám Thiết Giáp tê trên đảo này xác thực rất khó đối phó.
Dương Thiên suất lĩnh đội tàu chạy vòng quanh hải đảo cả buổi. Sau đó cho đội tàu đỗ lại tại một địa phương vắng vẻ phía tây. Chỗ này địa thế phức tạp, coi như nơi này có Thiết Giáp tê thì cũng bị mất đi 5 phần chiến lực. Mà cùi như thế thì Dương Thiên cũng chả thèm kiêng kị.
Giờ đã là trung tuần tháng tư, thời tiết bắt đầu trở lên nóng bức. Nhưng Dương Thiên vừa bước lên đảo lại cảm thấy một hồi hơi lạnh từ đâu ập lại, sướng tê hết cả người.
Vị trí Dương Thiên chọn không tệ, chỗ này một đầu Thiết Giáp tê cũng không thấy. Tạm thời đang rất an toàn.
Dương Thiên mang theo vài đặc cấp võ tướng quan sát thoáng một phát địa hình xung quanh. Nơi này được một dãy núi nhỏ bao quanh, phạm vi áng chừng khoảng một 1 km2.
Nếu để thêm mấy tháng nữa, Dương Thiên tuyệt đối có lòng tin tiêu diệt sạch sẽ đám Thiết Giáp tê này mà lông tóc không hao tổn. Bởi vì tương lai, sau khi hệ thống update, độ tự do trong Thiên Hạ sẽ rất cao, coi như ở bên ngoài lãnh địa cũng có thể xây dựng các loại công trình kiến trúc. Chỉ là không được hệ thống thừa nhận mà thôi. Như vậy sẽ mất đi một chút hiệu quả của công trình, tuy nhiên vẫn giữ được giá trị cơ bản của nó. Ví dụ như xây lên một bức tường thành thì vẫn có thể ngăn cản bước chân kẻ thù.
Nếu như ở khu vực Thiết Giáp tê trong hải đảo này dựng lên một khu tường thành bao quanh, chỉ để lại một thông đạo thật nhỏ, kiểu như phương pháp ngày trước bắt giác mã. Vậy có thể xử lý từng con Thiết Giáp tê một. Nhưng hiện tại Dương Thiên không thể nào đợi lâu như vậy. Nước nó nhảy đến mông rồi.
Trời sâm sẩm tối, Dương Thiên lệnh cho thuộc hạ hạ trại nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Dương Thiên để quân ở lại đợi, tự mình suất lĩnh mười tên đặc cấp võ tướng đi ra thăm dò.
Một đường đi về phía nam, càng vào sâu trong đảo, hàn khí lại càng nặng, ước chừng đi được hơn mười km, nhiệt độ đã như kiểu vào lập đông rồi. Mới đầu còn mơ hồ có thể thấy được mấy cây cổ thụ to lớn. Giờ đã sớm biến mất không còn gì nữa. Trong mắt chỉ còn từng bãi phi lao cao ngất.
Dương Thiên không phải nhà thực vật học, tự nhiên không biết tên đám cây cối này. Nhưng hắn có biện pháp của hắn. Một cái dò xét thuật ném qua. Tất cả đều hiện lên trước mặt.
Ô tùng: Gỗ cấp Thất phẩm thượng đẳng. Chắc chắn trầm trọng, không dễ tổn hại. Dùng để xây dựng, có thể tăng lực phòng ngự cho công trình lên đến 50%. Nếu dùng để chế tác mũi tên, đề cao biên độ nhỏ lực xuyên thấu.
Lại gỗ thất phẩm thượng đẳng, xem ra tài nguyên trên đảo này thật đúng là phong phú. Mặc dù tài liệu thất phẩm vẫn chỉ là phàm vật, nhưng so mấy thứ cùi bắp cửu phẩm trong lãnh địa sản xuất ra còn tốt hơn nhiều. Cho tới giờ, tài liệu Dương Thiên thu mua và sản xuất ra đều chỉ là thuần một sắc cửu phẩm. Đương nhiên cái này cũng không bài trừ một số lãnh địa sản có nguyên vật liệu cao phẩm, chỉ là mấy thứ này ai nấy đều coi như bảo bối, ngu gì mà đi bán ra.
Mặc dù ô tùng cũng là hàng hiếm hàng quý, nhưng nó lại không phải mục đích chuyến đi này của Dương Thiên, đàn tạm thời để đấy đã.
Mà làm cho Dương Thiên kỳ quái nhất chính là dọc theo con đường này cũng không hề phát hiện ra bóng dáng một con Thiết Giáp tê nào, chẳng lẽ bọn này biết có người đến làm thịt nên trốn hết đi sao?
Danh sách chương