Nói thật, trong trò này, số lượng sách kỹ năng xác thực quá ít ỏi. Trên cơ bản chỉ khi khai hoang nơi trú quân hoặc là tiến đánh cứ điểm của hệ thống mới kiếm được vài cuốn như thế. Bởi vậy trong tay đại lượng gamer kiểu solo căn bản cũng không có kỹ năng sách. Mà những gamer là lãnh chúa, kể cả tàng trữ được chút hàng cũng sẽ không bán ra. Thị trường sách kỹ năng nhất thời trở nên nhộn nhịp, nóng bỏng như phố Wall vậy.
Mà Dương Thiên dạo qua diễn đàn, thấy được chứng mấy tin tức này liền có chút dở khóc dở cười. Hắn dám cam đoan, kiếp trước tuyệt đối không có gamer nào sớm chiếm được cả một cái thị trấn như vậy. Kể cả gộp sức của hơn mười công hội lớn với mấy chục vạn người chơi cũng không làm được. Mà kiếp này lại xuất hiện chuyện đánh chiếm sớm như vậy, hơn phân nửa là không thoát khỏi liên quan với mình. Hơn nữa tối trọng yếu nhất là mình đã trộm luôn thần hồn trong miếu thờ ở Thanh Long trại, từ đó hoàn toàn dẫn phát tranh chấp giữa thế lực hệ thống và đám ngoạn gia. Dưới tình huống bản thân lợi dụng đục nước béo cò, song phương rơi vào thế cục không chết không ngớt. Do đó đám ngoạn gia ở huyện Thủy Trữ mới cả gan liều mạng một hồi. Kết cục bọn hắn vận khí không tệ, đổ thắng ván này.
Xem ra rất có thể chính mình đã tự bồi dưỡng nên một đối thủ rất mạnh mẽ cho mình rồi. Tất nhiên tầm mắt của mình không chỉ đặt tại huyện Thủy Trữ huyện, nhưng những người khác sẽ nghĩ như vậy sao? Nói không chừng bọn hắn sẽ cho rằng mình là mối uy hiếp lớn nhất ở vùng đất Thủy Trữ này, đe dọa tới địa vị thống trị của bọn hắn, rồi đồng loạt quay đầu mâu chỉ vào mình a! Phải biết rằng gamer cũng không giống như thế lực hệ thống, có thể dễ dàng khống chế. Đám gamer sau khi chết còn có thể phục sinh. Đây là chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn. Ngươi đánh lui bọn hắn lần thứ nhất, bọn hắn còn có thể tiếp tục quấy rồi lần thứ hai. Mà cái sự quấy rối này nếu không đàn áp một cách triệt để thì sẽ vĩnh viễn tiếp diễn không ngừng. Chuyện này khiến cho Dương Thiên cảm thấy vô cùng buồn bực.
Theo tình thế đó, Dương Thiên không thể không làm ra điều chỉnh với Vọng Thiên trấn, nơi địa đầu đón lấy ánh mắt của thế nhân. Đầu tiên là lấp đầy chỗ trống của những thôn dân chuyên thu gom nguyên vật liệu trong Vọng Thiên trấn, những người mà trước đây dã được dời về trong cốc lúc trấn bị tập kích. Mặt khác lại up level của mấy kiến trúc sản xuất trong trấn để che mắt người ngoài. Đương nhiên những kiến trúc này cũng không cần up lên quá cao vì Vọng Thiên trấn có phải nơi chuyên sản xuất đâu cơ chứ.
…
Hiện tại Dương Thiên đã có một mai thần hồn bị đánh mất, nhưng hắn cũng không vội vã tiến hành thăng cấp lãnh địa. Bởi vì bây giờ trong mắt đám ngoạn gia, Vọng Thiên trấn chính là Bạch Vân trấn. Nếu như mình hiện tại thăng cấp Bạch Vân trấn lên Bạch Vân Thành, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Những người khác nhất định sẽ biết Vọng Thiên trấn chỉ là một cái lãnh địa phụ thuộc của Bạch Vân trấn, một nơi ngụy trang, che dấu tai mắt người đời mà thôi.
Bất luận thời điểm nào cũng không thể xem nhẹ lực lượng quần chúng được. Dưới sự tìm kiếm của phô thiên cái địa đám người chơi. Đại bản doanh của hắn tuyệt đối sẽ rất nhanh chóng bị tìm ra. Mặc dù bản thân không sợ đám ngoạn gia có ý đồ xấu khác chính diện tấn công, nhưng nếu như đối phương ngày đêm tiến hành quấy rối. Vậy lãnh địa của mình cũng không cần phải phát triển nữa rồi.
Mặt khác khác, hiện tại việc thăng cấp lãnh địa cũng không phải quá bức thiết. Hương trấn còn chưa có mấy người đạt đến. Mình đã vượt lên đầu người khác một đoạn rất lớn rồi. Nếu như mình lại đột nhiên thăng cấp, từ hương trấn up lên tiểu thành, tuyệt đối sẽ làm cho đám ngoạn gia nổi sóng to gió lớn. Ai biết cái bọn lòng dạ hẹp hòi người có vì ghen ăn tức ở mà chỉ đầu mâu chỉ vào mình không.
Cũng không phải nói Dương Thiên là người sợ phiền phức. Thực tế ra trong chuyện này hắn cảm thấy không cần phải nhiều chuyện. Nhưng mặc dù quyết định tạm thời là không up lên tiểu thành, nhưng Thần miếu nhất định là phải lập tức kiến tạo.
Xây dựng Thần miếu cần năm mươi dân. Dương Thiên cũng không có ý định gia tăng nhân thủ. An bài công tác cho thôn dân xong xuôi. Lúc quay qua nhìn nhìn Dương Thiên mới phát hiện. Cái này Thần miếu này thật đúng là đại công trình a. Chỉ vừa đủ năm mươi người thì phải mất một tháng mới có thể hoàn thành. May là Dương Thiên cũng không vội, cứ từ từ mà xây đi! Nếu như nói ngày mùng 2 tháng 4 là ngày hoàng đạo đối với các gamer trong thành Thủy Trữ. Vậy hôm nay, mùng 3 tháng 4 mới là ngày hoàng đạo của Dương Thiên.
Trong hôm nay, Đại Ngưu đã suất lĩnh binh lính, giải quyết xong tòa thành Tà Phong phiền toái kia. Như vậy, trong toàn bộ nội cốc cũng chỉ còn lại có thành Ngốc Ưng là như cái đinh trong thịt, cái gai trong mắt mà thôi. Do đó, Dương Thiên quyết định triệu tập đội ngũ, một lần hành động giải quyết triệt để nốt chướng ngại đáng ghét này. Hơn nữa mấy ngày qua, thành Ngốc Ưng xác thực đã không kềm nén nổi nữa, có vẻ chuẩn bị muốn quyết tử chiến rồi.
Qua mấy ngày nay, quân đội của Dương Thiên đã trâu hơn rất nhiều. Có thể tùy thời điều động hơn một vạn một ngàn bát giai binh. Thất giai binh thì có thể điều động tới gần năm vạn người. Chỉ tính riêng số binh lính thất giai lưu thủ ở mỗi cứ điểm, thành, trấn… đã ngoài hai vạn. Dĩ nhiên trong số hai vạn này, đại bộ phận đều đóng ở thành Tuyệt Ảnh và mấy tiểu thành khác. Lí do là vì lãnh địa cấp thành thị trở lên đã có được Truyền Tống trận, thuận tiện cho việc qua lại và thay đổi binh lực.
Dương Thiên tập trung toàn bộ quân đội có thể điều động tập kết đến phụ cận thành Ngốc Ưng rồi chia ra ẩn nấp trong rừng rậm. Sau đó tiếp tục dùng giác mã cung kỵ đi ra quấy rối. Chuẩn bị dụ đối phương đi ra, làm một mẻ lớn.
Sau khi bị quấy rối cả buổi, đám dị tộc hưng phấn quá cuối cùng không nhịn được cũng ra. Nhưng làm cho Dương Thiên mở rộng tầm mắt chính là tên thủ lĩnh dị tộc, vừa đến cửa thành đã thấy mấy vạn binh lính tinh nhuệ của đối phương đứng chờ. Hắn cũng là người dứt khoát, biết không đánh được liền lập tức lựa chọn đầu hàng có điều kiện. Mà điều kiện lại rất đơn giản, đó là đòi ưu đãi cho tù binh, mỗi ngày ba bữa cơm phải được cam đoan có đủ.
Trong thiên hạ lại có sự tình tiện nghi như thế, Dương Thiên há có thể không đáp ứng? Đối với người khác mà nói, có lẽ đột nhiên phải lo thêm khẩu phần lương thực cho mấy chục vạn người là vấn đề không cách nào giải quyết. Nhưng đối với Dương Thiên mà nói lại là quá đơn giản. Hiện tại hắn đã có gần vạn chiếc thuyền đánh bắt cá trên biển. Hơn nữa mỗi ngày vẫn đang gia tăng với tốc độ kinh người. Chỉ cần lo miệng ăn cho mấy chục vạn người này là không thành vấn đề.
Vì vậy Dương Thiên chả mất một binh một tốt, bất chiến tự nhiên thành, có được hơn bốn mươi vạn thôn dân NPC. Hơn nữa bởi vì những thôn dân này nguyên lai phần lớn là trai tráng thanh niên trong thành Tuyệt Ảnh, tư chất cũng tương đối cao. Bởi vậy số người thích hợp để chuyển chức thành binh lính vượt quá năm vạn người. Trong lòng Dương Thiên tất nhiên sướng đến nở hoa.
Càng làm Dương Thiên cao hứng hơn là rõ ràng trong những người này có một vị Đế cấp võ tướng tư chất cấp SSS. Vị võ tướng này không phải ai khác mà chính là đại thủ lĩnh Hô Thông. Xem ra hắn có thể trở thành thủ lĩnh dị tộc khu vực này cũng không phải hư danh, xác thực có chỗ hơn người.
Một niềm vui ngoài ý nữa là Dương Thiên từ trong kho hàng lấy được một trương bản vẽ kiến trúc tường thành trung cấp. Hiện tại bản vẽ này mặc dù chưa dùng được. Nhưng chỉ cần chờ lãnh địa thăng cấp đến tiểu thành, Dương Thiên có thể biến tòa tiểu thành mới xây này thành nơi có sức phòng ngự tương đương với một tòa trọng thành. Tường thành trung cấp cao tới tám trượng, dày đến sáu trượng, so với tường thành sơ cấp chỉ cao có năm trượng thì mạnh hơn nhiều lắm.
Đưa toàn bộ NPC tư chất cấp B trở lên đi. Sau khi để lại một tên quan nội chính do Vương lão bồi dưỡng để xử lý công việc còn lại trong thành Ngốc Ưng, Dương Thiên liền trở lại Bạch Vân trấn. Hắn đang muốn sửa sang lại thoáng một phát gần những chuyện cần làm sắp tới.
Hiện tại trong toàn bộ U Ám sơn cốc, nội hoạn cơ bản đã được quét sạch. Chỉ còn bốn năm chục cái sơn trại dị tộc cỡ nhỏ, cỡ trung căn bản không đáng cho Dương Thiên để mắt đến. Hắn tin tưởng chỉ cần vài ngày là Đại Ngưu có thể xử lý sạch sẽ chút phiền toái sót lại này.
Nhiệm vụ trọng yếu nhất trước mắt của Dương Thiên đương nhiên là kiếm được thần hồn bị đánh mất. Mau chóng thăng cấp lãnh địa. Dương Thiên đối với ban thưởng của Thiên hạ đệ nhất thành đã thèm thuồng từ lâu. Bất quá bây giờ số binh lính được phái đi tìm kiếm Thần miếu còn chưa có tin tức. Tiện thể trong tay vừa có thêm một võ tướng tư chất cấp SSS. Dương Thiên quyết định bắt đầu bồi dưỡng luôn. Sau khi công việc bồi dưỡng hoàn thành, hắn sẽ tới ghé thăm tòa miến Thủy Thần trên biển lúc trước. Do đó, sự tình thăng cấp lãnh địa chỉ có thể tạm thời để sau.
Một chuyện trọng yếu khác là việc bồi dưỡng hai thợ đốn củi tư chất cấp S. Hai tên này hiện đã đạt tới tiêu chuẩn cấp đại sư, thế nên việc khai thác Hàn Thiết mộc cũng phải đăng lên nhật báo. Nhưng ngẫm lại số Thiết Giáp tê trên đảo đoán chừng cũng không dễ đối phó. Dù sao hiện tại, Dương Thiên tạm thời cũng còn chưa nghĩ ra phải đối phó với mấy con khốn tê giác này thế nào. Nếu như mình sử dụng đám bát giai binh trực diện cứng đối cứng với bọn chúng, rõ ràng là không khôn ngoan tí nào. Thế nhưng nếu như sử dụng chiến thuật công kích từ xa thì mũi tên bình thường lại không có hiệu quả. Xem ra chính mình phải lần nữa xây dựng một chi quân đội cường lực chuyên công kích viễn trình. Mũi tên do chi quân đội này sử dụng toàn bộ phải dùng bách luyện thép để chế thành, như vậy mới có thể tăng lực sát thương trên phạm vi lớn.
Nhưng muốn sử dụng bách luyện thép, phải có đủ NPC có Vương cấp kỹ năng mới được. Cũng như dùng bách luyện thép để chế tác toàn thân khải vậy. Cũng phải có Vương cấp thợ may. Mà hiện tại thợ mộc Đặng Thác được mình phải tới Lạc Dương lĩnh ngộ Vương cấp kỹ năng ngày mai mới có thể trở về, bởi vậy cũng chỉ thể tiếp tục chờ mà thôi.
Mà số Hàn Thiết mộc trên đảo đã tạm thời không động đến được, vậy trước hết đến địa phương khác tìm xem sao a.
Dù sao cũng không còn chuyện gì khác, Dương Thiên tức thì mang theo một thợ đốn củi cấp đại sư, cưỡi Tiểu Bạch bay đến ngọn núi cao ở phía tây.
Lần trước Dương Thiên còn là trung cấp võ tướng cũng đã cưỡi Tiểu Bạch bay đến đây một lần. Nhưng lần đó cũng chỉ giám bay đến giữa sườn núi rồi phải trở xuống vì nhiệt độ quá thấp.
Hiện tại thực lực Dương Thiên đã được đề cao một mảng lớn, bay đến vạn mét cũng không thành vấn đề. Mà đối với những nghề nghiệp khác, mỗi lần đẳng cấp chức nghiệp tăng lên, tố chất thân thể đồng dạng cũng được đề cao mạnh để đáp ứng nhu cầu nghề nghiệp. Do đó tên thợ đốn củi cấp đại sư này cũng có thể chịu được giá lạnh khi lên cao.
Tiểu Bạch bay đến ranh giới có tuyết, Dương Thiên liền vỗ vỗ cho nó hạ tốc độ. Nơi đây đã tuyết đã trắng ngập trời. Ngẫu nhiên mới thấy vài con thú có bề ngoài quái dị và chút màu xanh le lói của thực vật. Thế nhưng số lượng cũng rất thưa thớt. Dương Thiên biết rằng, tại địa phương mà thường nhân khó được này, các sinh vật sinh sống được đều có chỗ hơn người. Giá trị của chúng hơn xa các những thứ tầm thường khác. Chỉ là hiện tại Dương Thiên còn chưa biết tác dụng của chúng mà thôi. Kể cả có cho hắn, hắn cũng không biết dùng thế nào. Hơn nữa có thể thu hoạch được hay không còn là rất khó nói! Thiên Tàm Ti và ngàn năm Hàn Thiết mộc chính là ví dụ tốt nhất.
Dương Thiên tự nhiên cũng không biết cái gì là Hàn Thiết mộc, đành phải phân phó người thợ đốn củi này cẩn thận tìm kiếm......
Xem ra vị Vương cấp thợ mộc ở thành Lạc Dương kia cũng không có nói sai. Hàn Thiết mộc tương đối dễ tìm. Chỉ cần bay không đến nửa giờ, ngay tại một ngách núi, chỗ khuất gió Dương Thiên đã phát hiện ra một mảnh rừng. Mà mảnh rừng này ngay lập tức được thợ đốn củi cấp đại sư công nhận, toàn bộ khu vực này đều là Hàn Thiết mộc.
Hai người Dương Thiên đáp xuống mặt đất. Từng đợt gió rét thổi tới, cả hai không nhịn được mà run lên vài cái.
Người thợ đốn củi xem xét trong rừng cây một hồi rồi quay lại, nói: “Đại nhân, mảnh rừng này tương đối nhỏ, mỗi tháng chỉ có thể thu hoạch được khoảng 100 đơn vị Hàn Thiết mộc ngàn năm. Nếu như đại nhân quyết định tận thu một lần duy nhất, ngược lại có thể đạt được 2 vạn đơn vị. Không biết đại nhân định an bài thế nào?”
Dương Thiên nghĩ nghĩ, khu vực này đã thoát ly phạm vi lãnh địa của mình. Ở đây thôn dân công tác cũng không được hưởng hiệu suất tăng thêm từ thuộc tính chính trị. Hơn nữa ở bên ngoài lãnh địa cũng không cách nào xây dựng trường đốn củi. Chuyện này cũng tương đương với một thợ đốn củi cấp đại sư mỗi ngày chỉ có thể chặt hơn 80 đơn vị vật liệu gỗ.
Chỉ là mảnh rừng này quá nhỏ, khiến cho hiệu suất sinh trưởng của tài nguyên không cao, mỗi tháng chỉ có thể khai thác tối đa 100 đơn vị ngàn năm Hàn Thiết mộc. Điểm này xác thực có chút quá ít. Nếu cứ khai thác với tốc độ như vậy, chắc phải đợi mười năm mới có thể gom góp đủ số Hàn Thiết cần thiết để đóng một chiếc cự hạm Vua Biển. Đây là chuyện Dương Thiên không cách nào tiếp nhận.
Cuối cùng, Dương Thiên quyết định không có bền với vững gì hết. Tận thu! Làm một vố ôm hết Hàn Thiết mộc ở đây về. Chờ sau này lúc cần thêm Hàn Thiết mộc thì lại đi kiếm tiếp là được. Hơn nữa Dương Thiên vẫn nhớ, trên cái đảo có thiết giáp tê kia có rất nhiều Hàn Thiết mộc, sản lượng lại phi thường lớn, không lo không có nguồn sản xuất ổn định.
Sau khi để lại vài cái doanh trướng ở chỗ này, Dương Thiên mới yên tâm quay về Bạch Vân trấn để đưa nốt số thợ đốn củi cấp đại sư còn lại đến, mặt khác còn cử cả một đặc cấp võ tướng để bảo hộ an toàn cho bọn hắn. Dù sao đây cũng không phải địa bàn của mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Dương Thiên thật không biết đi đâu mà khóc nữa.
Số gỗ thu hoạch được có thể để trong doanh trướng. Kể cả qua thời gian dài cũng không lo bị biến mất. Đến lúc đó Dương Thiên chỉ cần quay lại đây, ném toàn bộ vào ba lô là xong. Bằng không với độ cao mất vạn mét cao ở chỗ này, thật đúng là không biết làm thế nào mới vận chuyển được số Hàn Thiết Mộc này xuống dưới.
Mà Dương Thiên dạo qua diễn đàn, thấy được chứng mấy tin tức này liền có chút dở khóc dở cười. Hắn dám cam đoan, kiếp trước tuyệt đối không có gamer nào sớm chiếm được cả một cái thị trấn như vậy. Kể cả gộp sức của hơn mười công hội lớn với mấy chục vạn người chơi cũng không làm được. Mà kiếp này lại xuất hiện chuyện đánh chiếm sớm như vậy, hơn phân nửa là không thoát khỏi liên quan với mình. Hơn nữa tối trọng yếu nhất là mình đã trộm luôn thần hồn trong miếu thờ ở Thanh Long trại, từ đó hoàn toàn dẫn phát tranh chấp giữa thế lực hệ thống và đám ngoạn gia. Dưới tình huống bản thân lợi dụng đục nước béo cò, song phương rơi vào thế cục không chết không ngớt. Do đó đám ngoạn gia ở huyện Thủy Trữ mới cả gan liều mạng một hồi. Kết cục bọn hắn vận khí không tệ, đổ thắng ván này.
Xem ra rất có thể chính mình đã tự bồi dưỡng nên một đối thủ rất mạnh mẽ cho mình rồi. Tất nhiên tầm mắt của mình không chỉ đặt tại huyện Thủy Trữ huyện, nhưng những người khác sẽ nghĩ như vậy sao? Nói không chừng bọn hắn sẽ cho rằng mình là mối uy hiếp lớn nhất ở vùng đất Thủy Trữ này, đe dọa tới địa vị thống trị của bọn hắn, rồi đồng loạt quay đầu mâu chỉ vào mình a! Phải biết rằng gamer cũng không giống như thế lực hệ thống, có thể dễ dàng khống chế. Đám gamer sau khi chết còn có thể phục sinh. Đây là chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn. Ngươi đánh lui bọn hắn lần thứ nhất, bọn hắn còn có thể tiếp tục quấy rồi lần thứ hai. Mà cái sự quấy rối này nếu không đàn áp một cách triệt để thì sẽ vĩnh viễn tiếp diễn không ngừng. Chuyện này khiến cho Dương Thiên cảm thấy vô cùng buồn bực.
Theo tình thế đó, Dương Thiên không thể không làm ra điều chỉnh với Vọng Thiên trấn, nơi địa đầu đón lấy ánh mắt của thế nhân. Đầu tiên là lấp đầy chỗ trống của những thôn dân chuyên thu gom nguyên vật liệu trong Vọng Thiên trấn, những người mà trước đây dã được dời về trong cốc lúc trấn bị tập kích. Mặt khác lại up level của mấy kiến trúc sản xuất trong trấn để che mắt người ngoài. Đương nhiên những kiến trúc này cũng không cần up lên quá cao vì Vọng Thiên trấn có phải nơi chuyên sản xuất đâu cơ chứ.
…
Hiện tại Dương Thiên đã có một mai thần hồn bị đánh mất, nhưng hắn cũng không vội vã tiến hành thăng cấp lãnh địa. Bởi vì bây giờ trong mắt đám ngoạn gia, Vọng Thiên trấn chính là Bạch Vân trấn. Nếu như mình hiện tại thăng cấp Bạch Vân trấn lên Bạch Vân Thành, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Những người khác nhất định sẽ biết Vọng Thiên trấn chỉ là một cái lãnh địa phụ thuộc của Bạch Vân trấn, một nơi ngụy trang, che dấu tai mắt người đời mà thôi.
Bất luận thời điểm nào cũng không thể xem nhẹ lực lượng quần chúng được. Dưới sự tìm kiếm của phô thiên cái địa đám người chơi. Đại bản doanh của hắn tuyệt đối sẽ rất nhanh chóng bị tìm ra. Mặc dù bản thân không sợ đám ngoạn gia có ý đồ xấu khác chính diện tấn công, nhưng nếu như đối phương ngày đêm tiến hành quấy rối. Vậy lãnh địa của mình cũng không cần phải phát triển nữa rồi.
Mặt khác khác, hiện tại việc thăng cấp lãnh địa cũng không phải quá bức thiết. Hương trấn còn chưa có mấy người đạt đến. Mình đã vượt lên đầu người khác một đoạn rất lớn rồi. Nếu như mình lại đột nhiên thăng cấp, từ hương trấn up lên tiểu thành, tuyệt đối sẽ làm cho đám ngoạn gia nổi sóng to gió lớn. Ai biết cái bọn lòng dạ hẹp hòi người có vì ghen ăn tức ở mà chỉ đầu mâu chỉ vào mình không.
Cũng không phải nói Dương Thiên là người sợ phiền phức. Thực tế ra trong chuyện này hắn cảm thấy không cần phải nhiều chuyện. Nhưng mặc dù quyết định tạm thời là không up lên tiểu thành, nhưng Thần miếu nhất định là phải lập tức kiến tạo.
Xây dựng Thần miếu cần năm mươi dân. Dương Thiên cũng không có ý định gia tăng nhân thủ. An bài công tác cho thôn dân xong xuôi. Lúc quay qua nhìn nhìn Dương Thiên mới phát hiện. Cái này Thần miếu này thật đúng là đại công trình a. Chỉ vừa đủ năm mươi người thì phải mất một tháng mới có thể hoàn thành. May là Dương Thiên cũng không vội, cứ từ từ mà xây đi! Nếu như nói ngày mùng 2 tháng 4 là ngày hoàng đạo đối với các gamer trong thành Thủy Trữ. Vậy hôm nay, mùng 3 tháng 4 mới là ngày hoàng đạo của Dương Thiên.
Trong hôm nay, Đại Ngưu đã suất lĩnh binh lính, giải quyết xong tòa thành Tà Phong phiền toái kia. Như vậy, trong toàn bộ nội cốc cũng chỉ còn lại có thành Ngốc Ưng là như cái đinh trong thịt, cái gai trong mắt mà thôi. Do đó, Dương Thiên quyết định triệu tập đội ngũ, một lần hành động giải quyết triệt để nốt chướng ngại đáng ghét này. Hơn nữa mấy ngày qua, thành Ngốc Ưng xác thực đã không kềm nén nổi nữa, có vẻ chuẩn bị muốn quyết tử chiến rồi.
Qua mấy ngày nay, quân đội của Dương Thiên đã trâu hơn rất nhiều. Có thể tùy thời điều động hơn một vạn một ngàn bát giai binh. Thất giai binh thì có thể điều động tới gần năm vạn người. Chỉ tính riêng số binh lính thất giai lưu thủ ở mỗi cứ điểm, thành, trấn… đã ngoài hai vạn. Dĩ nhiên trong số hai vạn này, đại bộ phận đều đóng ở thành Tuyệt Ảnh và mấy tiểu thành khác. Lí do là vì lãnh địa cấp thành thị trở lên đã có được Truyền Tống trận, thuận tiện cho việc qua lại và thay đổi binh lực.
Dương Thiên tập trung toàn bộ quân đội có thể điều động tập kết đến phụ cận thành Ngốc Ưng rồi chia ra ẩn nấp trong rừng rậm. Sau đó tiếp tục dùng giác mã cung kỵ đi ra quấy rối. Chuẩn bị dụ đối phương đi ra, làm một mẻ lớn.
Sau khi bị quấy rối cả buổi, đám dị tộc hưng phấn quá cuối cùng không nhịn được cũng ra. Nhưng làm cho Dương Thiên mở rộng tầm mắt chính là tên thủ lĩnh dị tộc, vừa đến cửa thành đã thấy mấy vạn binh lính tinh nhuệ của đối phương đứng chờ. Hắn cũng là người dứt khoát, biết không đánh được liền lập tức lựa chọn đầu hàng có điều kiện. Mà điều kiện lại rất đơn giản, đó là đòi ưu đãi cho tù binh, mỗi ngày ba bữa cơm phải được cam đoan có đủ.
Trong thiên hạ lại có sự tình tiện nghi như thế, Dương Thiên há có thể không đáp ứng? Đối với người khác mà nói, có lẽ đột nhiên phải lo thêm khẩu phần lương thực cho mấy chục vạn người là vấn đề không cách nào giải quyết. Nhưng đối với Dương Thiên mà nói lại là quá đơn giản. Hiện tại hắn đã có gần vạn chiếc thuyền đánh bắt cá trên biển. Hơn nữa mỗi ngày vẫn đang gia tăng với tốc độ kinh người. Chỉ cần lo miệng ăn cho mấy chục vạn người này là không thành vấn đề.
Vì vậy Dương Thiên chả mất một binh một tốt, bất chiến tự nhiên thành, có được hơn bốn mươi vạn thôn dân NPC. Hơn nữa bởi vì những thôn dân này nguyên lai phần lớn là trai tráng thanh niên trong thành Tuyệt Ảnh, tư chất cũng tương đối cao. Bởi vậy số người thích hợp để chuyển chức thành binh lính vượt quá năm vạn người. Trong lòng Dương Thiên tất nhiên sướng đến nở hoa.
Càng làm Dương Thiên cao hứng hơn là rõ ràng trong những người này có một vị Đế cấp võ tướng tư chất cấp SSS. Vị võ tướng này không phải ai khác mà chính là đại thủ lĩnh Hô Thông. Xem ra hắn có thể trở thành thủ lĩnh dị tộc khu vực này cũng không phải hư danh, xác thực có chỗ hơn người.
Một niềm vui ngoài ý nữa là Dương Thiên từ trong kho hàng lấy được một trương bản vẽ kiến trúc tường thành trung cấp. Hiện tại bản vẽ này mặc dù chưa dùng được. Nhưng chỉ cần chờ lãnh địa thăng cấp đến tiểu thành, Dương Thiên có thể biến tòa tiểu thành mới xây này thành nơi có sức phòng ngự tương đương với một tòa trọng thành. Tường thành trung cấp cao tới tám trượng, dày đến sáu trượng, so với tường thành sơ cấp chỉ cao có năm trượng thì mạnh hơn nhiều lắm.
Đưa toàn bộ NPC tư chất cấp B trở lên đi. Sau khi để lại một tên quan nội chính do Vương lão bồi dưỡng để xử lý công việc còn lại trong thành Ngốc Ưng, Dương Thiên liền trở lại Bạch Vân trấn. Hắn đang muốn sửa sang lại thoáng một phát gần những chuyện cần làm sắp tới.
Hiện tại trong toàn bộ U Ám sơn cốc, nội hoạn cơ bản đã được quét sạch. Chỉ còn bốn năm chục cái sơn trại dị tộc cỡ nhỏ, cỡ trung căn bản không đáng cho Dương Thiên để mắt đến. Hắn tin tưởng chỉ cần vài ngày là Đại Ngưu có thể xử lý sạch sẽ chút phiền toái sót lại này.
Nhiệm vụ trọng yếu nhất trước mắt của Dương Thiên đương nhiên là kiếm được thần hồn bị đánh mất. Mau chóng thăng cấp lãnh địa. Dương Thiên đối với ban thưởng của Thiên hạ đệ nhất thành đã thèm thuồng từ lâu. Bất quá bây giờ số binh lính được phái đi tìm kiếm Thần miếu còn chưa có tin tức. Tiện thể trong tay vừa có thêm một võ tướng tư chất cấp SSS. Dương Thiên quyết định bắt đầu bồi dưỡng luôn. Sau khi công việc bồi dưỡng hoàn thành, hắn sẽ tới ghé thăm tòa miến Thủy Thần trên biển lúc trước. Do đó, sự tình thăng cấp lãnh địa chỉ có thể tạm thời để sau.
Một chuyện trọng yếu khác là việc bồi dưỡng hai thợ đốn củi tư chất cấp S. Hai tên này hiện đã đạt tới tiêu chuẩn cấp đại sư, thế nên việc khai thác Hàn Thiết mộc cũng phải đăng lên nhật báo. Nhưng ngẫm lại số Thiết Giáp tê trên đảo đoán chừng cũng không dễ đối phó. Dù sao hiện tại, Dương Thiên tạm thời cũng còn chưa nghĩ ra phải đối phó với mấy con khốn tê giác này thế nào. Nếu như mình sử dụng đám bát giai binh trực diện cứng đối cứng với bọn chúng, rõ ràng là không khôn ngoan tí nào. Thế nhưng nếu như sử dụng chiến thuật công kích từ xa thì mũi tên bình thường lại không có hiệu quả. Xem ra chính mình phải lần nữa xây dựng một chi quân đội cường lực chuyên công kích viễn trình. Mũi tên do chi quân đội này sử dụng toàn bộ phải dùng bách luyện thép để chế thành, như vậy mới có thể tăng lực sát thương trên phạm vi lớn.
Nhưng muốn sử dụng bách luyện thép, phải có đủ NPC có Vương cấp kỹ năng mới được. Cũng như dùng bách luyện thép để chế tác toàn thân khải vậy. Cũng phải có Vương cấp thợ may. Mà hiện tại thợ mộc Đặng Thác được mình phải tới Lạc Dương lĩnh ngộ Vương cấp kỹ năng ngày mai mới có thể trở về, bởi vậy cũng chỉ thể tiếp tục chờ mà thôi.
Mà số Hàn Thiết mộc trên đảo đã tạm thời không động đến được, vậy trước hết đến địa phương khác tìm xem sao a.
Dù sao cũng không còn chuyện gì khác, Dương Thiên tức thì mang theo một thợ đốn củi cấp đại sư, cưỡi Tiểu Bạch bay đến ngọn núi cao ở phía tây.
Lần trước Dương Thiên còn là trung cấp võ tướng cũng đã cưỡi Tiểu Bạch bay đến đây một lần. Nhưng lần đó cũng chỉ giám bay đến giữa sườn núi rồi phải trở xuống vì nhiệt độ quá thấp.
Hiện tại thực lực Dương Thiên đã được đề cao một mảng lớn, bay đến vạn mét cũng không thành vấn đề. Mà đối với những nghề nghiệp khác, mỗi lần đẳng cấp chức nghiệp tăng lên, tố chất thân thể đồng dạng cũng được đề cao mạnh để đáp ứng nhu cầu nghề nghiệp. Do đó tên thợ đốn củi cấp đại sư này cũng có thể chịu được giá lạnh khi lên cao.
Tiểu Bạch bay đến ranh giới có tuyết, Dương Thiên liền vỗ vỗ cho nó hạ tốc độ. Nơi đây đã tuyết đã trắng ngập trời. Ngẫu nhiên mới thấy vài con thú có bề ngoài quái dị và chút màu xanh le lói của thực vật. Thế nhưng số lượng cũng rất thưa thớt. Dương Thiên biết rằng, tại địa phương mà thường nhân khó được này, các sinh vật sinh sống được đều có chỗ hơn người. Giá trị của chúng hơn xa các những thứ tầm thường khác. Chỉ là hiện tại Dương Thiên còn chưa biết tác dụng của chúng mà thôi. Kể cả có cho hắn, hắn cũng không biết dùng thế nào. Hơn nữa có thể thu hoạch được hay không còn là rất khó nói! Thiên Tàm Ti và ngàn năm Hàn Thiết mộc chính là ví dụ tốt nhất.
Dương Thiên tự nhiên cũng không biết cái gì là Hàn Thiết mộc, đành phải phân phó người thợ đốn củi này cẩn thận tìm kiếm......
Xem ra vị Vương cấp thợ mộc ở thành Lạc Dương kia cũng không có nói sai. Hàn Thiết mộc tương đối dễ tìm. Chỉ cần bay không đến nửa giờ, ngay tại một ngách núi, chỗ khuất gió Dương Thiên đã phát hiện ra một mảnh rừng. Mà mảnh rừng này ngay lập tức được thợ đốn củi cấp đại sư công nhận, toàn bộ khu vực này đều là Hàn Thiết mộc.
Hai người Dương Thiên đáp xuống mặt đất. Từng đợt gió rét thổi tới, cả hai không nhịn được mà run lên vài cái.
Người thợ đốn củi xem xét trong rừng cây một hồi rồi quay lại, nói: “Đại nhân, mảnh rừng này tương đối nhỏ, mỗi tháng chỉ có thể thu hoạch được khoảng 100 đơn vị Hàn Thiết mộc ngàn năm. Nếu như đại nhân quyết định tận thu một lần duy nhất, ngược lại có thể đạt được 2 vạn đơn vị. Không biết đại nhân định an bài thế nào?”
Dương Thiên nghĩ nghĩ, khu vực này đã thoát ly phạm vi lãnh địa của mình. Ở đây thôn dân công tác cũng không được hưởng hiệu suất tăng thêm từ thuộc tính chính trị. Hơn nữa ở bên ngoài lãnh địa cũng không cách nào xây dựng trường đốn củi. Chuyện này cũng tương đương với một thợ đốn củi cấp đại sư mỗi ngày chỉ có thể chặt hơn 80 đơn vị vật liệu gỗ.
Chỉ là mảnh rừng này quá nhỏ, khiến cho hiệu suất sinh trưởng của tài nguyên không cao, mỗi tháng chỉ có thể khai thác tối đa 100 đơn vị ngàn năm Hàn Thiết mộc. Điểm này xác thực có chút quá ít. Nếu cứ khai thác với tốc độ như vậy, chắc phải đợi mười năm mới có thể gom góp đủ số Hàn Thiết cần thiết để đóng một chiếc cự hạm Vua Biển. Đây là chuyện Dương Thiên không cách nào tiếp nhận.
Cuối cùng, Dương Thiên quyết định không có bền với vững gì hết. Tận thu! Làm một vố ôm hết Hàn Thiết mộc ở đây về. Chờ sau này lúc cần thêm Hàn Thiết mộc thì lại đi kiếm tiếp là được. Hơn nữa Dương Thiên vẫn nhớ, trên cái đảo có thiết giáp tê kia có rất nhiều Hàn Thiết mộc, sản lượng lại phi thường lớn, không lo không có nguồn sản xuất ổn định.
Sau khi để lại vài cái doanh trướng ở chỗ này, Dương Thiên mới yên tâm quay về Bạch Vân trấn để đưa nốt số thợ đốn củi cấp đại sư còn lại đến, mặt khác còn cử cả một đặc cấp võ tướng để bảo hộ an toàn cho bọn hắn. Dù sao đây cũng không phải địa bàn của mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Dương Thiên thật không biết đi đâu mà khóc nữa.
Số gỗ thu hoạch được có thể để trong doanh trướng. Kể cả qua thời gian dài cũng không lo bị biến mất. Đến lúc đó Dương Thiên chỉ cần quay lại đây, ném toàn bộ vào ba lô là xong. Bằng không với độ cao mất vạn mét cao ở chỗ này, thật đúng là không biết làm thế nào mới vận chuyển được số Hàn Thiết Mộc này xuống dưới.
Danh sách chương