Cả ngày hôm đó, Vân San làm việc mà tâm hồn treo ngược cành cây, đầu óc chỉ mải mê nghĩ về Trịnh Hạo Vũ.
Mấy lời nói của Diệp Trân cứ vang đi vang lại mãi trong đầu cô không dứt, càng muốn gạt ra khỏi suy nghĩ lại càng không thể nào quên được. Nếu đúng là Hạo Vũ cứu cô, thì anh đã làm cách gì để xử lý thuốc kích dục trong máu cô? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô không nhớ gì hết.
Cho dù là không thể nhớ điều gì, nhưng Vân San biết chắc chắn rằng, cơ thể mình còn nguyên vẹn. Bởi vì trong bản kết quả khám tổng quát sức khỏe mà Thiên Vỹ đưa cho cô, có một dòng ghi rất rõ ràng: "màng trinh còn nguyên".
***
Buổi tối hôm đó, Vân San đang nấu cơm thì Trịnh Hạo Vũ trở về.
Từ khi tỉnh lại đến nay đã mấy ngày rồi không gặp anh, trong lòng cô thật sự rất nhớ đại ma vương, rất muốn được nhìn thấy anh. Thế nhưng đến khi anh trở về rồi, cô lại không biết phải nói gì, chuyện muốn hỏi lại càng không có cách nào mở miệng.
Hạo Vũ chậm rãi tiến lại phía Vân San đang nấu nướng trong bếp, ánh mắt chất chứa muôn vàn mệt mỏi khi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ quen thuộc lại bỗng lập tức sáng lên.
"Vũ, anh về rồi". Vân San nghe thấy tiếng bước chân, đành tạm dừng tay xào nấu, quay sang hơi miễn cưỡng chào Trịnh Hạo Vũ.
"Ừ".
Hạo Vũ cầm một túi giấy trong tay, nhẹ nhàng đi đến đưa cho Vân San.
"Cái này...". Thật ra anh định nói: cho em, nhưng rút cục khi mở miệng lại thấy hơi ngượng, cho nên đành phải đổi thành: "nấu ăn đi".
Vân San nhận lấy túi giấy trên tay anh, mở ra, phát hiện ra bên trong đó có rất nhiều thit dê Mông Cổ, còn có cả rượu sữa ngựa.
Hóa ra, Trịnh Hạo Vũ vẫn còn nhớ lần trước khi Thiên Vỹ đến ăn cơm cùng hai người, đã hứa đưa Vân San đi Mông Cổ để ăn thịt dê và uống rượu sữa ngựa, cho nên lần này, anh đi công tác ở Mông Cổ mới mua về mấy thứ đồ này cho cô.
Bất giác, Vân San thấy ngập tràn hạnh phúc trong tim, cũng không kém phần xót xa đau đớn. Con người của Trịnh Hạo Vũ chính là như vậy, tuy bình thường lãnh đạm ít nói nhưng tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh, anh đều âm thầm ghi vào trong lòng, rồi từ đó lại lẳng lặng làm mọi việc cho cô, ngày qua ngày đều mang đến cho Vân San vô vàn niềm vui nho nhỏ.
Đàn ông như vậy, đối nhân xử thế như vậy, cô làm sao có thể không động lòng cho được. Chỉ tiếc, Hạo Vũ tựa như một ngôi sao ngời sáng trên trời, còn cô chỉ là một cây cỏ dại trên mặt đất xa xôi, có với thế nào cũng không thể chạm tới. Huống hồ...bên cạnh anh còn có một ngôi sao khuynh quốc khuynh thành khác là Trần Đan Thanh.
Nghĩ đến đây, Vân San cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở, cô nói "Vâng" một tiếng. Sau đó đành kiếm cớ đổi sang chủ đề khác:
"Mấy ngày nay anh đi công tác à? Có mệt không?"
"Không mệt". Hạo Vũ ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Muốn ăn cơm em nấu"
(Tác giả: Mẹ ơi!!! Có ai không? Làm ơn cho tôi một đao, đại soái sao có thể ngọt như vậy được chứ. Ahuhu???)
Vân San nghe Vũ nói vậy, bất giác vô thức quay đầu lại nhìn anh, phát hiện ra gương mặt anh tuấn của anh đã gầy đi rất nhiều, ánh mắt sáng ngời thường ngày nay cũng hiện lên rất nhiều tia đỏ vằn của tơ máu, vậy mà anh nói "không mệt". Anh như vậy, càng khiến cô thấy đau lòng, càng khiến cô thấy xót xa.
Vân San cố hít sâu mấy hơi cho lồng ngực căng tràn không khí, cô cố đè nén tâm tình của mình vào trong tim, cố bày ra vẻ mặt vui vẻ, trả lời:
"Được, anh chờ một chút, em nấu sắp xong rồi?"
"Em khỏe lại rồi chứ?"
"Vâng".
Trịnh Hạo Vũ nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng một lát rồi định quay người rời đi. Vân San thấy anh chuẩn bị đi như vậy, đành phải vội vàng lên tiếng: "Vũ...chuyện mấy hôm trước..."
Đại ma vương thản nhiên như không: "Chuyện gì?"
"Chuyện...em ở khách sạn ấy...là anh cứu em à?"
"Ừ"
"Tại sao?"
"Tình cờ, đi qua"
Cái tình cờ này cũng hay thiệc nha, hẳn là đại ma vương tình cờ xông thẳng vào phòng khách sạn rồi bắn nát ổ khóa điện tử, sau đó còn đạp hỏng chốt cửa của người ta... chỉ để đi qua à? Mấy lời này, đến trẻ con lớp 1 nghe cũng không tin.
Vân San nghe xong lại càng cảm thấy khó xử, cô rõ ràng biết là Vũ cố tình đến cứu cô, thế nhưng anh lại thản nhiên phủ nhận. Hại cô tiếp theo không biết nên phải nói gì, hay là giải thích như thế nào, chỉ có thể ấp úng nói: "Em...em không nhớ gì hết. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...Nhưng mà...cảm ơn anh"
Hạo Vũ đi được vài bước, lập tức khựng lại, nghiêng đầu nhìn Vân San: "Em muốn biết?"
Vân San không dám trả lời, tuy không trực tiếp mở miệng nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng có thể đọc được rõ ràng 3 từ: Em muốn biết.
Đại ma vương thấy biểu tình của cô như vậy, anh không nói không rằng một câu, lập tức xoay người đi thẳng về phía Vân San, sau đó nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này tuyệt đối không giống như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước ở trên xe lần trước, lần này là Hạo Vũ chủ động hôn cô, hôn rất nồng nàn kịch liệt. Môi của anh rất lạnh, đầu lưỡi cũng lạnh giá như băng, khi chạm vào đầu lưỡi Vân San liền khiến cho đại não của cô trở nên tê dại. Sao cảnh này cứ giống như trong phim vậy? Sao vừa bất ngờ lại vừa ngọt ngào thế này?!!!
Trong đầu Vân San nổ ầm một tiếng, hai mắt cứ mở to nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến khuynh đảo chúng sinh ở ngay sát gần mình, Trịnh Hạo Vũ từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt say đắm hôn cô, mùi hương của anh rất thơm, rất thanh lạnh, tưởng như hương vị đàn ông cực phẩm này có thể cuốn cô say đến mức ngất ngây. Phong cách hôn của đại ma vương quả thực vô cùng khác biệt, nụ hôn của anh rất sâu nhưng cũng vừa đủ lực để người ta cảm thấy ngọt, từng động tác tuy dứt khoát mạnh mẽ nhưng lại vô cùng yêu thương trân trọng. Cả người Vân San cứ theo mùi vị môi lưỡi của anh mà trở nên mềm nhũn vô lực, đầu óc dần trở nên trống rỗng, lý trí bay lên tận chín tầng mây.
Nửa phút sau đó, cô không thể tự điều khiển nổi bản thân mình nữa, cứ thế mà vòng tay ôm lấy cổ Trịnh Hạo Vũ, nhiệt tình đáp lại.
Mắt kề mắt, môi kề môi...cảm giác này sao quen thuộc quá, quen thuộc đến nỗi cô có thể cảm nhận được cách hôn của Hạo Vũ tuy rất bá đạo nhưng lại khiến cô rất lưu luyến, rất muốn cứ được hôn anh mãi như thế này.
Hoá ra "thích" không phải là vấn đề phức tạp loằng ngoằng, không cần định nghĩa quá khứ thế nào, tương lai ra sao, mà là không muốn đánh mất. Đến bây giờ thật sự Vân San đã có câu trả lời cho tất cả những nghi hoặc trong lòng mình: người cô thích là Trịnh Hạo Vũ, người cứu cô cũng là Trịnh Hạo Vũ, người cô muốn ở bên cạnh cả đời cũng chỉ có Trịnh Hạo Vũ. Và trong căn phòng khách sạn hôm ấy... chính là hai người mặc sức hôn nhau!!!!
Trịnh Hạo Vũ một tay nâng cằm Vân San, một tay giữ chặt gáy cô, ép cô phải tận lực hôn mình, rút cục hai người cứ như thế cho đến khi không thở được, anh mới miễn cưỡng buông cô ra.
"Chính là như vậy". Đại ma vương nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của Vân San, thản nhiên nói như không có chuyện gì xảy ra.
Trời ơi, chính là như vậy!!! Chính là hôm đó hai người hôn nhau thế này, không những vậy còn là cô chủ động hôn đại ma vương, cô còn đòi anh.... cô nhớ ra rồi!!!
Vân San xấu hổ đến mức chỉ muốn mặt đất nứt ra một kẽ mà chui xuống, cô ngượng ngùng vừa định bỏ trốn thì tay chân đã loạng quạng đụng ngay vào đống nồi niêu xoong chảo ở bên cạnh, mấy thứ đồ trên kệ rơi loảng xoảng xuống nền gạch, tạo ra vô vàn âm thanh đinh tai nhức óc.
Hạo Vũ thấy cô bối rối đến mức như vậy, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm. Sau một chuyến công tác dài trở về, được nhìn thấy một người phụ nữ chờ mình, còn được ăn cơm cô ấy nấu, những mệt mỏi trong lòng ai kia bỗng chốc tan sạch, chỉ còn thấy vui vẻ ngập tràn trong tim. Trịnh Hạo Vũ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó xoay người đi tắm.
Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, có thể gặp được người mình yêu, không sớm một bước, cũng không muộn một bước...dẫu vạn vật trên thế giới này có đảo lộn, thì người ấy vẫn đúng đến không thể nào đúng hơn!!!
***
Nếu cho Trịnh Hạo Vũ thời gian, nhất định anh sẽ làm mọi cách để có thể trì hoãn cuộc hôn nhân với Trần Đan Thanh.
Nếu Vân San xuất hiện sớm hơn một chút, nhất định anh sẽ không dễ dàng để chuyện của hai người phải rơi vào bế tắc như thế.
Nhưng rất tiếc, thời gian là thứ không thể ngừng lại, cũng không thể quay ngược, bởi vậy nên lúc Vân San còn đang chông chênh với tình cảm của mình thì đã gần đến ngày Hạo Vũ tổ chức lễ kết hôn.
Thật ra, cô vốn không biết chuyện anh sẽ kết hôn vào ngày nào, cho đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô đã đụng mặt Trần Đan Thanh.
Đan Thanh chỉ mặc trên người một chiếc sơ mi nam màu xám, bước ra từ phòng ngủ của Trịnh Hạo Vũ. Chỉ cần nhìn sơ qua bên ngoài cũng có thể đoán được, đầu tóc như vậy, ăn mặc như vậy, chính là hôm qua cô ta đã qua đêm tại đây. Nhưng đêm qua, rõ ràng Vũ trở về một mình, còn hôn cô trong bếp mà? Tại sao sáng sớm nay lại xuất hiện Trần Đan Thanh ở đây? Tất cả chỉ có thể trả lời rằng, đêm qua lúc cô đã ngủ thì Đan Thanh mới đến, và cả hai người ở trong phòng ngủ làm gì...không cần đoán cũng có thể biết được.
Nghĩ đến đây, trái tim Vân San cứ bị thịt chặt lại, tâm can tưởng như bị ai xát muối, đau nhức xót xa đến không thể nào thở được. Rõ ràng đêm qua Hạo Vũ đưa cô lên tận mây xanh, sáng nay lại ném cô từ thiên đường xuống vực sâu không đáy.
Đàn ông, đây chính là đàn ông. Khi ở trên giường thì nói mấy lời nhớ thương người phụ nữ đang cùng mình quấn quýt, khi xuống giường thì lập tức quên đến không còn một chút. Phụ nữ, khi ở trên giường thì quên đi người đàn ông bên cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ thương người đàn ông ấy đến ghi lòng tạc dạ.
Bạc bẽo như vậy mới chính là Trịnh Hạo Vũ. Nhưng mà...giữa hai người có thứ gì để mà bạc bẽo? Là cô đơn phương thích anh, là cô tự nguyện hôn anh, Trần Đan Thanh mới là người sắp làm vợ anh, như vậy, là cô trơ trẽn mới đúng. Bây giờ cô lấy lý do gì để oán trách anh?
Vân San cứ thất thần không nói gì, cho đến khi Đan Thanh hờ hững lên tiếng, cô mới giật mình bừng tỉnh.
"San, chào buổi sáng".
"À, dạ. Chào chị"
"Sao trông em có vẻ ngạc nhiên vậy? Thấy bất ngờ vì chị ở đây à?"
"À...Không ạ". Vân San mặc dù cố nói dối như vậy, nhưng lòng bàn tay đã đổ rất nhiều mồ hôi, trái tim đau nhức dữ dội.
Con cáo già Trần Đan Thanh làm sao có thể không nhận ra thái độ của cô như vậy, cô ta ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hả hê thỏa mãn:
"Vài ngày nữa là đến lễ kết hôn của bọn chị rồi, nếu chị nhớ không nhầm thì là cuối tuần này thì phải".
Đan Thanh ngừng lại giả vờ ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Thật ra chị với anh Vũ đính hôn cũng lâu rồi, chuyện ngủ cùng nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, em nói có đúng không?"
"Dạ"
"Cuối tuần này, em có rảnh không? San làm phù dâu cho chị nhé"
"Em ạ?". Vân San có chút ngạc nhiên hỏi lại. "Chắc em không làm được đâu ạ, em như thế này...."
"Em thế nào? Em rất xinh mà, đừng lo".
Thật ra, Trần Đan Thanh biết chắc chắn Vũ bắt buộc phải kết hôn với cô ta, cho dù anh có không yêu cô ta đi chăng nữa thì cũng không có khả năng lựa chọn từ hôn. Bởi vì, Trịnh Hạo Vũ tuy là người có thể tự hủy đi tiền đồ của chính mình nhưng nhất định sẽ không đem tương lai của tập đoàn Vượng Phát đi đánh cược.
Bởi vì tự tin sẽ có được anh như vậy cho nên cô ta mới muốn Vân San làm phù dâu cho mình. Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào trông thấy người đàn ông mình yêu kết hôn với người khác lại không đau lòng? Cô ta thật muốn chứng kiến cái thứ nhà quê kia phải đau đớn đến chết đi sống lại, thật sự muốn Vân San đến để thấy thế giới của người giàu hoàn toàn khác biệt với thế giới mạt hạng của cô, từ đó dập tắt hoàn toàn hy vọng của Vân San với Trịnh Hạo Vũ.
Có nhiều khi, cầm trong tay chìa khóa, chưa chắc đã mở được ổ khóa. Hoặc là cho dù có mở được đi chăng nữa, người đàn ông ở trong căn phòng kia cũng chưa chắc đã thuộc về mình.
Vân San cắn chặt môi dưới, cố nén bao đau thương vào trong lòng, yên lặng suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Được. Nhất định sẽ làm phù dâu cho chị".
"Được. Cảm ơn em".
"Em đi làm đây, tạm biệt chị".
Nói rồi, cô mở cửa rời đi, mỗi bước đi là một lần nhức nhối. Trên thế gian này có điều gì đau đớn hơn việc: ngày hôm nay biết mình yêu một người, ngày hôm sau lại lập tức biết người ấy đã thuộc về người khác. Yêu thầm thật sự là việc vô vọng nhất trên đời. Người ấy không biết gì cả, trong khi cô cứ yêu hết mình và tổn thương sâu sắc.
Trịnh Hạo Vũ cho dù là vô tình hay cố ý thì cũng đã đem đến cho cô hy vọng, rồi hôm nay lại mang đến cho cô sự tuyệt vọng. Cái cảm giác đau đớn đó mới làm cho con người ta đau khổ đến mức tột cùng.
Vân San vừa đi trên đường vừa khóc, nước mắt làm nhòe nhoẹt hết cả chiếc khẩu trang đang đeo. Bây giờ cô mới thật sự thấm thía rằng: Từ xưa đến nay, tình yêu đều không sai. Cái sai là thời gian, là thân phận, là đã yêu người không nên yêu!!!
Mấy lời nói của Diệp Trân cứ vang đi vang lại mãi trong đầu cô không dứt, càng muốn gạt ra khỏi suy nghĩ lại càng không thể nào quên được. Nếu đúng là Hạo Vũ cứu cô, thì anh đã làm cách gì để xử lý thuốc kích dục trong máu cô? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô không nhớ gì hết.
Cho dù là không thể nhớ điều gì, nhưng Vân San biết chắc chắn rằng, cơ thể mình còn nguyên vẹn. Bởi vì trong bản kết quả khám tổng quát sức khỏe mà Thiên Vỹ đưa cho cô, có một dòng ghi rất rõ ràng: "màng trinh còn nguyên".
***
Buổi tối hôm đó, Vân San đang nấu cơm thì Trịnh Hạo Vũ trở về.
Từ khi tỉnh lại đến nay đã mấy ngày rồi không gặp anh, trong lòng cô thật sự rất nhớ đại ma vương, rất muốn được nhìn thấy anh. Thế nhưng đến khi anh trở về rồi, cô lại không biết phải nói gì, chuyện muốn hỏi lại càng không có cách nào mở miệng.
Hạo Vũ chậm rãi tiến lại phía Vân San đang nấu nướng trong bếp, ánh mắt chất chứa muôn vàn mệt mỏi khi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ quen thuộc lại bỗng lập tức sáng lên.
"Vũ, anh về rồi". Vân San nghe thấy tiếng bước chân, đành tạm dừng tay xào nấu, quay sang hơi miễn cưỡng chào Trịnh Hạo Vũ.
"Ừ".
Hạo Vũ cầm một túi giấy trong tay, nhẹ nhàng đi đến đưa cho Vân San.
"Cái này...". Thật ra anh định nói: cho em, nhưng rút cục khi mở miệng lại thấy hơi ngượng, cho nên đành phải đổi thành: "nấu ăn đi".
Vân San nhận lấy túi giấy trên tay anh, mở ra, phát hiện ra bên trong đó có rất nhiều thit dê Mông Cổ, còn có cả rượu sữa ngựa.
Hóa ra, Trịnh Hạo Vũ vẫn còn nhớ lần trước khi Thiên Vỹ đến ăn cơm cùng hai người, đã hứa đưa Vân San đi Mông Cổ để ăn thịt dê và uống rượu sữa ngựa, cho nên lần này, anh đi công tác ở Mông Cổ mới mua về mấy thứ đồ này cho cô.
Bất giác, Vân San thấy ngập tràn hạnh phúc trong tim, cũng không kém phần xót xa đau đớn. Con người của Trịnh Hạo Vũ chính là như vậy, tuy bình thường lãnh đạm ít nói nhưng tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh, anh đều âm thầm ghi vào trong lòng, rồi từ đó lại lẳng lặng làm mọi việc cho cô, ngày qua ngày đều mang đến cho Vân San vô vàn niềm vui nho nhỏ.
Đàn ông như vậy, đối nhân xử thế như vậy, cô làm sao có thể không động lòng cho được. Chỉ tiếc, Hạo Vũ tựa như một ngôi sao ngời sáng trên trời, còn cô chỉ là một cây cỏ dại trên mặt đất xa xôi, có với thế nào cũng không thể chạm tới. Huống hồ...bên cạnh anh còn có một ngôi sao khuynh quốc khuynh thành khác là Trần Đan Thanh.
Nghĩ đến đây, Vân San cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở, cô nói "Vâng" một tiếng. Sau đó đành kiếm cớ đổi sang chủ đề khác:
"Mấy ngày nay anh đi công tác à? Có mệt không?"
"Không mệt". Hạo Vũ ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Muốn ăn cơm em nấu"
(Tác giả: Mẹ ơi!!! Có ai không? Làm ơn cho tôi một đao, đại soái sao có thể ngọt như vậy được chứ. Ahuhu???)
Vân San nghe Vũ nói vậy, bất giác vô thức quay đầu lại nhìn anh, phát hiện ra gương mặt anh tuấn của anh đã gầy đi rất nhiều, ánh mắt sáng ngời thường ngày nay cũng hiện lên rất nhiều tia đỏ vằn của tơ máu, vậy mà anh nói "không mệt". Anh như vậy, càng khiến cô thấy đau lòng, càng khiến cô thấy xót xa.
Vân San cố hít sâu mấy hơi cho lồng ngực căng tràn không khí, cô cố đè nén tâm tình của mình vào trong tim, cố bày ra vẻ mặt vui vẻ, trả lời:
"Được, anh chờ một chút, em nấu sắp xong rồi?"
"Em khỏe lại rồi chứ?"
"Vâng".
Trịnh Hạo Vũ nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ im lặng một lát rồi định quay người rời đi. Vân San thấy anh chuẩn bị đi như vậy, đành phải vội vàng lên tiếng: "Vũ...chuyện mấy hôm trước..."
Đại ma vương thản nhiên như không: "Chuyện gì?"
"Chuyện...em ở khách sạn ấy...là anh cứu em à?"
"Ừ"
"Tại sao?"
"Tình cờ, đi qua"
Cái tình cờ này cũng hay thiệc nha, hẳn là đại ma vương tình cờ xông thẳng vào phòng khách sạn rồi bắn nát ổ khóa điện tử, sau đó còn đạp hỏng chốt cửa của người ta... chỉ để đi qua à? Mấy lời này, đến trẻ con lớp 1 nghe cũng không tin.
Vân San nghe xong lại càng cảm thấy khó xử, cô rõ ràng biết là Vũ cố tình đến cứu cô, thế nhưng anh lại thản nhiên phủ nhận. Hại cô tiếp theo không biết nên phải nói gì, hay là giải thích như thế nào, chỉ có thể ấp úng nói: "Em...em không nhớ gì hết. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...Nhưng mà...cảm ơn anh"
Hạo Vũ đi được vài bước, lập tức khựng lại, nghiêng đầu nhìn Vân San: "Em muốn biết?"
Vân San không dám trả lời, tuy không trực tiếp mở miệng nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cũng có thể đọc được rõ ràng 3 từ: Em muốn biết.
Đại ma vương thấy biểu tình của cô như vậy, anh không nói không rằng một câu, lập tức xoay người đi thẳng về phía Vân San, sau đó nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này tuyệt đối không giống như nụ hôn chuồn chuồn đạp nước ở trên xe lần trước, lần này là Hạo Vũ chủ động hôn cô, hôn rất nồng nàn kịch liệt. Môi của anh rất lạnh, đầu lưỡi cũng lạnh giá như băng, khi chạm vào đầu lưỡi Vân San liền khiến cho đại não của cô trở nên tê dại. Sao cảnh này cứ giống như trong phim vậy? Sao vừa bất ngờ lại vừa ngọt ngào thế này?!!!
Trong đầu Vân San nổ ầm một tiếng, hai mắt cứ mở to nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến khuynh đảo chúng sinh ở ngay sát gần mình, Trịnh Hạo Vũ từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt say đắm hôn cô, mùi hương của anh rất thơm, rất thanh lạnh, tưởng như hương vị đàn ông cực phẩm này có thể cuốn cô say đến mức ngất ngây. Phong cách hôn của đại ma vương quả thực vô cùng khác biệt, nụ hôn của anh rất sâu nhưng cũng vừa đủ lực để người ta cảm thấy ngọt, từng động tác tuy dứt khoát mạnh mẽ nhưng lại vô cùng yêu thương trân trọng. Cả người Vân San cứ theo mùi vị môi lưỡi của anh mà trở nên mềm nhũn vô lực, đầu óc dần trở nên trống rỗng, lý trí bay lên tận chín tầng mây.
Nửa phút sau đó, cô không thể tự điều khiển nổi bản thân mình nữa, cứ thế mà vòng tay ôm lấy cổ Trịnh Hạo Vũ, nhiệt tình đáp lại.
Mắt kề mắt, môi kề môi...cảm giác này sao quen thuộc quá, quen thuộc đến nỗi cô có thể cảm nhận được cách hôn của Hạo Vũ tuy rất bá đạo nhưng lại khiến cô rất lưu luyến, rất muốn cứ được hôn anh mãi như thế này.
Hoá ra "thích" không phải là vấn đề phức tạp loằng ngoằng, không cần định nghĩa quá khứ thế nào, tương lai ra sao, mà là không muốn đánh mất. Đến bây giờ thật sự Vân San đã có câu trả lời cho tất cả những nghi hoặc trong lòng mình: người cô thích là Trịnh Hạo Vũ, người cứu cô cũng là Trịnh Hạo Vũ, người cô muốn ở bên cạnh cả đời cũng chỉ có Trịnh Hạo Vũ. Và trong căn phòng khách sạn hôm ấy... chính là hai người mặc sức hôn nhau!!!!
Trịnh Hạo Vũ một tay nâng cằm Vân San, một tay giữ chặt gáy cô, ép cô phải tận lực hôn mình, rút cục hai người cứ như thế cho đến khi không thở được, anh mới miễn cưỡng buông cô ra.
"Chính là như vậy". Đại ma vương nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của Vân San, thản nhiên nói như không có chuyện gì xảy ra.
Trời ơi, chính là như vậy!!! Chính là hôm đó hai người hôn nhau thế này, không những vậy còn là cô chủ động hôn đại ma vương, cô còn đòi anh.... cô nhớ ra rồi!!!
Vân San xấu hổ đến mức chỉ muốn mặt đất nứt ra một kẽ mà chui xuống, cô ngượng ngùng vừa định bỏ trốn thì tay chân đã loạng quạng đụng ngay vào đống nồi niêu xoong chảo ở bên cạnh, mấy thứ đồ trên kệ rơi loảng xoảng xuống nền gạch, tạo ra vô vàn âm thanh đinh tai nhức óc.
Hạo Vũ thấy cô bối rối đến mức như vậy, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm. Sau một chuyến công tác dài trở về, được nhìn thấy một người phụ nữ chờ mình, còn được ăn cơm cô ấy nấu, những mệt mỏi trong lòng ai kia bỗng chốc tan sạch, chỉ còn thấy vui vẻ ngập tràn trong tim. Trịnh Hạo Vũ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó xoay người đi tắm.
Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, có thể gặp được người mình yêu, không sớm một bước, cũng không muộn một bước...dẫu vạn vật trên thế giới này có đảo lộn, thì người ấy vẫn đúng đến không thể nào đúng hơn!!!
***
Nếu cho Trịnh Hạo Vũ thời gian, nhất định anh sẽ làm mọi cách để có thể trì hoãn cuộc hôn nhân với Trần Đan Thanh.
Nếu Vân San xuất hiện sớm hơn một chút, nhất định anh sẽ không dễ dàng để chuyện của hai người phải rơi vào bế tắc như thế.
Nhưng rất tiếc, thời gian là thứ không thể ngừng lại, cũng không thể quay ngược, bởi vậy nên lúc Vân San còn đang chông chênh với tình cảm của mình thì đã gần đến ngày Hạo Vũ tổ chức lễ kết hôn.
Thật ra, cô vốn không biết chuyện anh sẽ kết hôn vào ngày nào, cho đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô đã đụng mặt Trần Đan Thanh.
Đan Thanh chỉ mặc trên người một chiếc sơ mi nam màu xám, bước ra từ phòng ngủ của Trịnh Hạo Vũ. Chỉ cần nhìn sơ qua bên ngoài cũng có thể đoán được, đầu tóc như vậy, ăn mặc như vậy, chính là hôm qua cô ta đã qua đêm tại đây. Nhưng đêm qua, rõ ràng Vũ trở về một mình, còn hôn cô trong bếp mà? Tại sao sáng sớm nay lại xuất hiện Trần Đan Thanh ở đây? Tất cả chỉ có thể trả lời rằng, đêm qua lúc cô đã ngủ thì Đan Thanh mới đến, và cả hai người ở trong phòng ngủ làm gì...không cần đoán cũng có thể biết được.
Nghĩ đến đây, trái tim Vân San cứ bị thịt chặt lại, tâm can tưởng như bị ai xát muối, đau nhức xót xa đến không thể nào thở được. Rõ ràng đêm qua Hạo Vũ đưa cô lên tận mây xanh, sáng nay lại ném cô từ thiên đường xuống vực sâu không đáy.
Đàn ông, đây chính là đàn ông. Khi ở trên giường thì nói mấy lời nhớ thương người phụ nữ đang cùng mình quấn quýt, khi xuống giường thì lập tức quên đến không còn một chút. Phụ nữ, khi ở trên giường thì quên đi người đàn ông bên cạnh mình, nhưng bước xuống giường, lại nhớ thương người đàn ông ấy đến ghi lòng tạc dạ.
Bạc bẽo như vậy mới chính là Trịnh Hạo Vũ. Nhưng mà...giữa hai người có thứ gì để mà bạc bẽo? Là cô đơn phương thích anh, là cô tự nguyện hôn anh, Trần Đan Thanh mới là người sắp làm vợ anh, như vậy, là cô trơ trẽn mới đúng. Bây giờ cô lấy lý do gì để oán trách anh?
Vân San cứ thất thần không nói gì, cho đến khi Đan Thanh hờ hững lên tiếng, cô mới giật mình bừng tỉnh.
"San, chào buổi sáng".
"À, dạ. Chào chị"
"Sao trông em có vẻ ngạc nhiên vậy? Thấy bất ngờ vì chị ở đây à?"
"À...Không ạ". Vân San mặc dù cố nói dối như vậy, nhưng lòng bàn tay đã đổ rất nhiều mồ hôi, trái tim đau nhức dữ dội.
Con cáo già Trần Đan Thanh làm sao có thể không nhận ra thái độ của cô như vậy, cô ta ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hả hê thỏa mãn:
"Vài ngày nữa là đến lễ kết hôn của bọn chị rồi, nếu chị nhớ không nhầm thì là cuối tuần này thì phải".
Đan Thanh ngừng lại giả vờ ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Thật ra chị với anh Vũ đính hôn cũng lâu rồi, chuyện ngủ cùng nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, em nói có đúng không?"
"Dạ"
"Cuối tuần này, em có rảnh không? San làm phù dâu cho chị nhé"
"Em ạ?". Vân San có chút ngạc nhiên hỏi lại. "Chắc em không làm được đâu ạ, em như thế này...."
"Em thế nào? Em rất xinh mà, đừng lo".
Thật ra, Trần Đan Thanh biết chắc chắn Vũ bắt buộc phải kết hôn với cô ta, cho dù anh có không yêu cô ta đi chăng nữa thì cũng không có khả năng lựa chọn từ hôn. Bởi vì, Trịnh Hạo Vũ tuy là người có thể tự hủy đi tiền đồ của chính mình nhưng nhất định sẽ không đem tương lai của tập đoàn Vượng Phát đi đánh cược.
Bởi vì tự tin sẽ có được anh như vậy cho nên cô ta mới muốn Vân San làm phù dâu cho mình. Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào trông thấy người đàn ông mình yêu kết hôn với người khác lại không đau lòng? Cô ta thật muốn chứng kiến cái thứ nhà quê kia phải đau đớn đến chết đi sống lại, thật sự muốn Vân San đến để thấy thế giới của người giàu hoàn toàn khác biệt với thế giới mạt hạng của cô, từ đó dập tắt hoàn toàn hy vọng của Vân San với Trịnh Hạo Vũ.
Có nhiều khi, cầm trong tay chìa khóa, chưa chắc đã mở được ổ khóa. Hoặc là cho dù có mở được đi chăng nữa, người đàn ông ở trong căn phòng kia cũng chưa chắc đã thuộc về mình.
Vân San cắn chặt môi dưới, cố nén bao đau thương vào trong lòng, yên lặng suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Được. Nhất định sẽ làm phù dâu cho chị".
"Được. Cảm ơn em".
"Em đi làm đây, tạm biệt chị".
Nói rồi, cô mở cửa rời đi, mỗi bước đi là một lần nhức nhối. Trên thế gian này có điều gì đau đớn hơn việc: ngày hôm nay biết mình yêu một người, ngày hôm sau lại lập tức biết người ấy đã thuộc về người khác. Yêu thầm thật sự là việc vô vọng nhất trên đời. Người ấy không biết gì cả, trong khi cô cứ yêu hết mình và tổn thương sâu sắc.
Trịnh Hạo Vũ cho dù là vô tình hay cố ý thì cũng đã đem đến cho cô hy vọng, rồi hôm nay lại mang đến cho cô sự tuyệt vọng. Cái cảm giác đau đớn đó mới làm cho con người ta đau khổ đến mức tột cùng.
Vân San vừa đi trên đường vừa khóc, nước mắt làm nhòe nhoẹt hết cả chiếc khẩu trang đang đeo. Bây giờ cô mới thật sự thấm thía rằng: Từ xưa đến nay, tình yêu đều không sai. Cái sai là thời gian, là thân phận, là đã yêu người không nên yêu!!!
Danh sách chương