Sau màn bắt gà đầy oanh liệt thì Trịnh Hạo Vũ bỗng dưng lại muốn Vân San đưa đến ngôi nhà kho trong câu chuyện cô kể.
"San, cái nhà kho ở đâu?".
"Dạ? Nhà kho nào ạ?". Hỏi xong câu này, trong đầu Vân San mới chợt nhớ ra câu chuyện hôm trước mình đã kể cho đại ma vương nghe, cho nên nhanh chóng nói tiếp: "À...Nhà kho hôm trước em kể cho anh ấy ạ?"
"Ừ".
"À...Nó bị phá rồi ạ".
"Phá rồi?"
"Vâng. Nhưng nếu anh muốn, em có thể đưa anh đi".
Thật ra cô cũng chỉ định nói vậy thôi, cũng không nghĩ là đại ma vương sẽ muốn đi xem một nơi chả có cái gì, thế nhưng không ngờ, Trịnh Hạo Vũ lại thản nhiên đồng ý:
"Được. Đi thôi".
***
Nhà kho cũ ấy chỉ cách nhà của Vân San khoảng hai trăm mét cho nên hai người đành cùng nhau đi bộ. Suốt cả quãng đường đi, Hạo Vũ không hề mở miệng ra nó câu gì mà chỉ đăm chiêu nhìn con đường bê tông ngoằn nghèo trải dài qua những ruộng lúa.
Một lúc sau, cả hai dừng lại ở một bãi đất trống. Bãi đất trống này rất rộng, xung quanh mọc um tùm đầy cỏ dại, có vẻ như nhà kho năm xưa đã bị phá dỡ đi rất lâu rồi.
"Đây ạ". Vân San đứng giữa bãi đất, nhẹ nhàng nói với Hạo Vũ: "Chỗ này ngày trước là nhà kho. Nhà kho chứa các vật dụng của thôn, nhưng cách đây gần mười năm, xã cấp đất cho xây nhà văn hóa chỗ khác nên nhà kho này đã bị phá dỡ đi rồi ạ"
Trịnh Hạo Vũ không trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát khoảnh đất, trong lòng chợt hiện về những hình ảnh của năm xưa, lúc anh một mình bị nhốt ở đây, xung quanh vừa tối vừa bẩn, hàng đêm run run nghe tiếng gió đồng thổi vào vang vọng, khi đó vừa sợ hãi vừa cô đơn. Vân San lúc ấy còn rất nhỏ, cả người mũm mĩm, tóc cắt ngắn ngang vai. Trẻ con ở quê thường ăn mặc không được sạch sẽ cho lắm, thế nhưng dù Vân San có ăn mặc như thế nào thì anh cũng không hề thấy cô bẩn mà trái lại còn có cảm giác rất dễ chịu.
Mười bảy năm sau, cô bé mũm mĩm ấy đã trưởng thành, đã trở thành một thiếu nữ hai mươi ba tuổi xinh đẹp tràn đầy sức sống, làn tóc ngắn ngang vai năm xưa cũng đã dài hơn, mái tóc mềm mại khẽ tung bay theo chiều gió.
Hạo Vũ tiến lên vài bước, bờ môi khẽ mấp máy: "San San...".
Anh vốn định nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của cô, nhưng không ngờ chỉ còn cách 2cm nữa là có thể chạm đến thì đằng sau bỗng nhiên có tiếng người gọi lớn:
"San San, anh hai".
Hai người đồng thời quay đầu lại, liền thấy Trịnh Thiên Vỹ đứng ở cách họ mấy chục mét, vẫy vẫy tay gọi.
Bàn tay của Hạo Vũ lập tức khựng lại, mấy ngón tay đẹp đẽ vừa định vươn ra đành phải lặng lẽ nắm lại thành quyền, đưa về phía sau lưng. Anh hơi miễn cưỡng nói tiếp câu dang dở vừa nãy: "Về thôi".
Lần đầu tiên Vân San thấy Vũ gọi cô bằng "San San" thân mật như vậy, trong lòng bất giác nổi lên một tia ngạc nhiên xen lẫn sự chờ đợi nho nhỏ, không hiểu sao cô cứ có cảm giác tiếp theo anh sẽ nói một lời gì đó rất quan trọng. Thế nhưng đến khi chỉ nghe hai chữ "về thôi" từ miệng của Hạo Vũ, cô lại cảm thấy có chút mất mát khó tả ở trong lòng..
Có đôi khi cuộc đời vẫn cứ trớ trêu như thế, anh và em ở bên cạnh nhau, nhưng khuôn mặt anh ra sao, em cũng nhìn không rõ. Có những lúc muốn tiến thêm một bước, nhưng lại không thể bước được, chỉ có thể chờ đợi nhân duyên cho đến lúc được viên mãn nắm tay nhau mà thôi.
Thuộc về nhau... đôi khi không biểu hiện bằng tình cảm mãnh liệt mà có thể chỉ đơn thuần là một cảm giác bình yên, sự an tâm khi được cầm tay nhau cùng nhau đi đến cuối con đường, là sau khi đi cả một vòng lớn, quay trở lại điểm ban đầu, cảm thấy thật vui mừng vì vẫn có ai đó đứng kiên định chờ ta. Đôi khi ""không phải người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê"" mà là ""người có duyên cuối cũng cũng nên nghĩa vợ chồng"". Suy cho cùng, vạn sự trên cõi đời này vốn là Nhân Duyên, không thể đuổi theo, cũng không thể cưỡng cầu!!! ***
Buổi tối hôm đó, Vân San vốn tường Trịnh Hạo Vũ sẽ lại gọi vệ sĩ mang bát đĩa riêng của anh đến để ăn, nhưng anh lại không hề làm vậy. Lần đầu tiên cô thấy Vũ không những không ăn đồ ăn được kiểm định, mà còn ăn vào bát đĩa chung với nhà cô, quả thực hết sức khó tin.
"Anh, em có chuẩn bị bát riêng cho anh rồi". Vân San ghé tai Hạo Vũ nói nhỏ: "Để em lấy cho anh nhé"
"Không cần, tôi ăn được".
"Nhưng mà..."
"Thịt gà này là chính tay tôi bắt, an toàn". Đại ma vương không chút áy náy trong lòng, thản nhiên nói tiếp: "không phải lúc trước em đã nói: tôi không thể giết hết được vi khuẩn trên thế giới sao? Giờ có ăn bát của tôi hay không thì vẫn có vi khuẩn mà".
Vân San há hốc mồm kinh ngạc, không nghĩ là đại ma vương nhớ mấy lời của cô đến như vậy, Đúng lúc cô vẫn còn thất thần chưa khép miệng lại được thì mẹ cô đã gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của Thiên Vỹ:
"Con ăn đi, thịt gà của nhà bác không nuôi bột đâu đấy".
Trịnh Thiên Vỹ cười cười, lịch sự nói: "Cảm ơn bác gái" rồi cúi đầu ăn rất tự nhiên. Trong khi đó, khi mẹ của Vân San còn chưa kịp gắp cho Hạo Vũ thì đại ma vương lại làm một việc còn hết sức chấn động hơn, đó là thản nhiên nâng bát của mình lên cho mẹ Vân San tiện bỏ thịt vào, miệng thản nhiên nói: "Cảm ơn".
Cũng may thần kinh của Vân San tốt, nếu không sau khi chứng kiến hành động của đại ma vương trong suốt mấy ngày nay đã chấn động mà chết từ lâu rồi, đâu còn sống sót tới tận bây giờ. Trịnh Hạo Vũ có lẽ sắp phát điên thật rồi, làm sao có chuyện từ một tảng băng sạch sẽ trở thành một người bình thường ấm áp như vậy chứ, nhất định là uống nhầm thuốc rồi!!!
***
Mâm cơm tất niên của gia đình Vân San rất đơn giản, chỉ có một đĩa rau luộc, một đĩa thịt gà, một đĩa xôi, còn có cả một đĩa dưa hành muối. Tuy đơn giản như vậy nhưng lại cực kỳ ấm cúng, đã rất lâu rồi, hai anh em Trịnh Hạo Vũ chưa từng có cảm giác được ăn một bữa cơm tất niên đầm ấm như vậy. Bất giác, trong lòng ai cũng cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Trước khi ăn, Vân San còn tốt bụng mang một mâm cơm nhỏ cho mấy người vệ sĩ túc trực ở ngoài. Họ nhìn thấy mâm cơm mang mùi vị tất niên như vậy, có người còn nước mắt rơm rớm nói với cô: "Chị dâu, chị tốt bụng quá. Sau này chúng em nhất định sẽ hết lòng vì chị"
Một người còn bổ sung thêm: "Nhất định sẽ bảo vệ chị"
Vân San cười cười: "Chị dâu gì chứ?"
"Thật đấy, em chưa thấy anh ấy đối xử với ai như vậy đâu"
"Vậy hả?". Thật ra trong đầu Vân San khi nghe mấy người vệ sĩ nói vậy ngay tập tức liên tưởng đến Trịnh Thiên Vỹ, có lẽ là Thiên Vỹ bình thường hay trêu chọc cô như vậy nên họ mới hiểu lầm. Có điều, ý của mấy người vệ sĩ lại là ""một ai đó mà ai cũng biết đó là ai"" mà thôi. À, tất nhiên là trừ cô.
***
Lúc cô quay lại, Trịnh Thiên Vỹ cùng Hạo Vũ đang ngồi uống trà cùng ba mẹ cô, còn nói rất nhiều chuyện, không khí cực kỳ vui vẻ. Đến gần mười hai giờ đêm, hai anh em họ còn giúp mẹ cô bày mâm cơm lên bàn thờ, chuẩn bị cúng giao thừa.
Sau khi nghe tivi đếm ngược thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới xong, Trịnh Thiên Vỹ hai tay cầm lì xì đỏ, đưa đến trước mặt ba mẹ Vân San: "Bác trai, bác gác, hai anh em con chưa từng được đón giao thừa nào vui vẻ như vậy. Cảm ơn bác vì đã cho bọn con ở lại đây. Chúc gia đình bác năm mới vui vẻ".
"Cảm ơn con, nhờ hai con sau này giúp đỡ con bé San nhà bác".
Trịnh Thiên Vỹ cười cười: "Vâng ạ, nhất định sau khi cô ấy ra trường, con sẽ nhận cô ấy vào công ty làm việc chính thức".
Nói rồi, Thiên Vỹ quay sang Vân Sương, cũng đưa cho cô một chiếc lì xì đỏ: "Chúc em gái năm mới vui vẻ".
"San San, cái này là của em".
Vân San giơ tay nhận lấy chiếc lì xì của Thiên Vỹ, cười cười nói một câu cảm ơn. Trong khi đó, Trịnh Hạo Vũ chỉ ngồi chăm chú một góc quan sát mọi người, trong ánh mắt lãnh đạm thường ngày bất giác xuất hiện một vài tia ấm áp khe khẽ.
Rất lâu rồi, anh chưa từng trải qua loại cảm giác đầm đấm như thế này. Trong lòng bây giờ đột nhiên lại muốn có một gia đình nho nhỏ của riêng mình, để năm sau và những năm sau nữa có thể đem phong bao đỏ tặng cho mọi người, để có thể sống một đời an yên vui vẻ.
***
Đêm đó, Vân San mang một bộ chăn gối mới, trải lên giường của cô, hai anh em Hạo Vũ tối nay sẽ ngủ ở đó.
Trịnh Thiên Vỹ từ bé đến lớn chưa bao giờ được ngủ với anh trai, hôm nay cơm tất niên cũng được ăn, đón giao thừa cũng được đón, lại còn được ngủ với anh trai, không gì sung sướng bằng.
Đại ma vương lần đầu tiên trong đời làm những loại chuyện như thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ. Ban đầu là chịu về quê, chịu dùng chén trà, bát cơm của người khác, còn cầm chân gà, gắp thịt gà cho mọi người, đêm nay lại ngủ chung với em trai. Quả thực, anh không hiểu được mình nữa.
Nhưng cho dù không hiểu thì anh cũng vẫn cảm thấy rất dễ chịu, thứ cảm giác mà lâu nay không hề xuất hiện trong lòng bỗng dưng lại ùa đến rất nhẹ nhàng, khiến anh cứ thế mà thoải mái đón nhận.
Con người nhiều lúc lạ kì như vậy, rõ ràng là một chuyện hoàn toàn trái ngược với ý muốn của mình, nhưng khi làm lại chẳng hề cảm thấy miễn cưỡng, dẫu có được quay ngược thời gian để làm lại, e rằng vẫn cam tâm tình nguyện làm như ban đầu.
Tình yêu vốn dĩ là thứ xúc cảm kỳ diệu, có thể khiến con người ta thay đổi nhiều như thế đấy!!!
"San, cái nhà kho ở đâu?".
"Dạ? Nhà kho nào ạ?". Hỏi xong câu này, trong đầu Vân San mới chợt nhớ ra câu chuyện hôm trước mình đã kể cho đại ma vương nghe, cho nên nhanh chóng nói tiếp: "À...Nhà kho hôm trước em kể cho anh ấy ạ?"
"Ừ".
"À...Nó bị phá rồi ạ".
"Phá rồi?"
"Vâng. Nhưng nếu anh muốn, em có thể đưa anh đi".
Thật ra cô cũng chỉ định nói vậy thôi, cũng không nghĩ là đại ma vương sẽ muốn đi xem một nơi chả có cái gì, thế nhưng không ngờ, Trịnh Hạo Vũ lại thản nhiên đồng ý:
"Được. Đi thôi".
***
Nhà kho cũ ấy chỉ cách nhà của Vân San khoảng hai trăm mét cho nên hai người đành cùng nhau đi bộ. Suốt cả quãng đường đi, Hạo Vũ không hề mở miệng ra nó câu gì mà chỉ đăm chiêu nhìn con đường bê tông ngoằn nghèo trải dài qua những ruộng lúa.
Một lúc sau, cả hai dừng lại ở một bãi đất trống. Bãi đất trống này rất rộng, xung quanh mọc um tùm đầy cỏ dại, có vẻ như nhà kho năm xưa đã bị phá dỡ đi rất lâu rồi.
"Đây ạ". Vân San đứng giữa bãi đất, nhẹ nhàng nói với Hạo Vũ: "Chỗ này ngày trước là nhà kho. Nhà kho chứa các vật dụng của thôn, nhưng cách đây gần mười năm, xã cấp đất cho xây nhà văn hóa chỗ khác nên nhà kho này đã bị phá dỡ đi rồi ạ"
Trịnh Hạo Vũ không trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát khoảnh đất, trong lòng chợt hiện về những hình ảnh của năm xưa, lúc anh một mình bị nhốt ở đây, xung quanh vừa tối vừa bẩn, hàng đêm run run nghe tiếng gió đồng thổi vào vang vọng, khi đó vừa sợ hãi vừa cô đơn. Vân San lúc ấy còn rất nhỏ, cả người mũm mĩm, tóc cắt ngắn ngang vai. Trẻ con ở quê thường ăn mặc không được sạch sẽ cho lắm, thế nhưng dù Vân San có ăn mặc như thế nào thì anh cũng không hề thấy cô bẩn mà trái lại còn có cảm giác rất dễ chịu.
Mười bảy năm sau, cô bé mũm mĩm ấy đã trưởng thành, đã trở thành một thiếu nữ hai mươi ba tuổi xinh đẹp tràn đầy sức sống, làn tóc ngắn ngang vai năm xưa cũng đã dài hơn, mái tóc mềm mại khẽ tung bay theo chiều gió.
Hạo Vũ tiến lên vài bước, bờ môi khẽ mấp máy: "San San...".
Anh vốn định nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên hông của cô, nhưng không ngờ chỉ còn cách 2cm nữa là có thể chạm đến thì đằng sau bỗng nhiên có tiếng người gọi lớn:
"San San, anh hai".
Hai người đồng thời quay đầu lại, liền thấy Trịnh Thiên Vỹ đứng ở cách họ mấy chục mét, vẫy vẫy tay gọi.
Bàn tay của Hạo Vũ lập tức khựng lại, mấy ngón tay đẹp đẽ vừa định vươn ra đành phải lặng lẽ nắm lại thành quyền, đưa về phía sau lưng. Anh hơi miễn cưỡng nói tiếp câu dang dở vừa nãy: "Về thôi".
Lần đầu tiên Vân San thấy Vũ gọi cô bằng "San San" thân mật như vậy, trong lòng bất giác nổi lên một tia ngạc nhiên xen lẫn sự chờ đợi nho nhỏ, không hiểu sao cô cứ có cảm giác tiếp theo anh sẽ nói một lời gì đó rất quan trọng. Thế nhưng đến khi chỉ nghe hai chữ "về thôi" từ miệng của Hạo Vũ, cô lại cảm thấy có chút mất mát khó tả ở trong lòng..
Có đôi khi cuộc đời vẫn cứ trớ trêu như thế, anh và em ở bên cạnh nhau, nhưng khuôn mặt anh ra sao, em cũng nhìn không rõ. Có những lúc muốn tiến thêm một bước, nhưng lại không thể bước được, chỉ có thể chờ đợi nhân duyên cho đến lúc được viên mãn nắm tay nhau mà thôi.
Thuộc về nhau... đôi khi không biểu hiện bằng tình cảm mãnh liệt mà có thể chỉ đơn thuần là một cảm giác bình yên, sự an tâm khi được cầm tay nhau cùng nhau đi đến cuối con đường, là sau khi đi cả một vòng lớn, quay trở lại điểm ban đầu, cảm thấy thật vui mừng vì vẫn có ai đó đứng kiên định chờ ta. Đôi khi ""không phải người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê"" mà là ""người có duyên cuối cũng cũng nên nghĩa vợ chồng"". Suy cho cùng, vạn sự trên cõi đời này vốn là Nhân Duyên, không thể đuổi theo, cũng không thể cưỡng cầu!!! ***
Buổi tối hôm đó, Vân San vốn tường Trịnh Hạo Vũ sẽ lại gọi vệ sĩ mang bát đĩa riêng của anh đến để ăn, nhưng anh lại không hề làm vậy. Lần đầu tiên cô thấy Vũ không những không ăn đồ ăn được kiểm định, mà còn ăn vào bát đĩa chung với nhà cô, quả thực hết sức khó tin.
"Anh, em có chuẩn bị bát riêng cho anh rồi". Vân San ghé tai Hạo Vũ nói nhỏ: "Để em lấy cho anh nhé"
"Không cần, tôi ăn được".
"Nhưng mà..."
"Thịt gà này là chính tay tôi bắt, an toàn". Đại ma vương không chút áy náy trong lòng, thản nhiên nói tiếp: "không phải lúc trước em đã nói: tôi không thể giết hết được vi khuẩn trên thế giới sao? Giờ có ăn bát của tôi hay không thì vẫn có vi khuẩn mà".
Vân San há hốc mồm kinh ngạc, không nghĩ là đại ma vương nhớ mấy lời của cô đến như vậy, Đúng lúc cô vẫn còn thất thần chưa khép miệng lại được thì mẹ cô đã gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của Thiên Vỹ:
"Con ăn đi, thịt gà của nhà bác không nuôi bột đâu đấy".
Trịnh Thiên Vỹ cười cười, lịch sự nói: "Cảm ơn bác gái" rồi cúi đầu ăn rất tự nhiên. Trong khi đó, khi mẹ của Vân San còn chưa kịp gắp cho Hạo Vũ thì đại ma vương lại làm một việc còn hết sức chấn động hơn, đó là thản nhiên nâng bát của mình lên cho mẹ Vân San tiện bỏ thịt vào, miệng thản nhiên nói: "Cảm ơn".
Cũng may thần kinh của Vân San tốt, nếu không sau khi chứng kiến hành động của đại ma vương trong suốt mấy ngày nay đã chấn động mà chết từ lâu rồi, đâu còn sống sót tới tận bây giờ. Trịnh Hạo Vũ có lẽ sắp phát điên thật rồi, làm sao có chuyện từ một tảng băng sạch sẽ trở thành một người bình thường ấm áp như vậy chứ, nhất định là uống nhầm thuốc rồi!!!
***
Mâm cơm tất niên của gia đình Vân San rất đơn giản, chỉ có một đĩa rau luộc, một đĩa thịt gà, một đĩa xôi, còn có cả một đĩa dưa hành muối. Tuy đơn giản như vậy nhưng lại cực kỳ ấm cúng, đã rất lâu rồi, hai anh em Trịnh Hạo Vũ chưa từng có cảm giác được ăn một bữa cơm tất niên đầm ấm như vậy. Bất giác, trong lòng ai cũng cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Trước khi ăn, Vân San còn tốt bụng mang một mâm cơm nhỏ cho mấy người vệ sĩ túc trực ở ngoài. Họ nhìn thấy mâm cơm mang mùi vị tất niên như vậy, có người còn nước mắt rơm rớm nói với cô: "Chị dâu, chị tốt bụng quá. Sau này chúng em nhất định sẽ hết lòng vì chị"
Một người còn bổ sung thêm: "Nhất định sẽ bảo vệ chị"
Vân San cười cười: "Chị dâu gì chứ?"
"Thật đấy, em chưa thấy anh ấy đối xử với ai như vậy đâu"
"Vậy hả?". Thật ra trong đầu Vân San khi nghe mấy người vệ sĩ nói vậy ngay tập tức liên tưởng đến Trịnh Thiên Vỹ, có lẽ là Thiên Vỹ bình thường hay trêu chọc cô như vậy nên họ mới hiểu lầm. Có điều, ý của mấy người vệ sĩ lại là ""một ai đó mà ai cũng biết đó là ai"" mà thôi. À, tất nhiên là trừ cô.
***
Lúc cô quay lại, Trịnh Thiên Vỹ cùng Hạo Vũ đang ngồi uống trà cùng ba mẹ cô, còn nói rất nhiều chuyện, không khí cực kỳ vui vẻ. Đến gần mười hai giờ đêm, hai anh em họ còn giúp mẹ cô bày mâm cơm lên bàn thờ, chuẩn bị cúng giao thừa.
Sau khi nghe tivi đếm ngược thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới xong, Trịnh Thiên Vỹ hai tay cầm lì xì đỏ, đưa đến trước mặt ba mẹ Vân San: "Bác trai, bác gác, hai anh em con chưa từng được đón giao thừa nào vui vẻ như vậy. Cảm ơn bác vì đã cho bọn con ở lại đây. Chúc gia đình bác năm mới vui vẻ".
"Cảm ơn con, nhờ hai con sau này giúp đỡ con bé San nhà bác".
Trịnh Thiên Vỹ cười cười: "Vâng ạ, nhất định sau khi cô ấy ra trường, con sẽ nhận cô ấy vào công ty làm việc chính thức".
Nói rồi, Thiên Vỹ quay sang Vân Sương, cũng đưa cho cô một chiếc lì xì đỏ: "Chúc em gái năm mới vui vẻ".
"San San, cái này là của em".
Vân San giơ tay nhận lấy chiếc lì xì của Thiên Vỹ, cười cười nói một câu cảm ơn. Trong khi đó, Trịnh Hạo Vũ chỉ ngồi chăm chú một góc quan sát mọi người, trong ánh mắt lãnh đạm thường ngày bất giác xuất hiện một vài tia ấm áp khe khẽ.
Rất lâu rồi, anh chưa từng trải qua loại cảm giác đầm đấm như thế này. Trong lòng bây giờ đột nhiên lại muốn có một gia đình nho nhỏ của riêng mình, để năm sau và những năm sau nữa có thể đem phong bao đỏ tặng cho mọi người, để có thể sống một đời an yên vui vẻ.
***
Đêm đó, Vân San mang một bộ chăn gối mới, trải lên giường của cô, hai anh em Hạo Vũ tối nay sẽ ngủ ở đó.
Trịnh Thiên Vỹ từ bé đến lớn chưa bao giờ được ngủ với anh trai, hôm nay cơm tất niên cũng được ăn, đón giao thừa cũng được đón, lại còn được ngủ với anh trai, không gì sung sướng bằng.
Đại ma vương lần đầu tiên trong đời làm những loại chuyện như thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ. Ban đầu là chịu về quê, chịu dùng chén trà, bát cơm của người khác, còn cầm chân gà, gắp thịt gà cho mọi người, đêm nay lại ngủ chung với em trai. Quả thực, anh không hiểu được mình nữa.
Nhưng cho dù không hiểu thì anh cũng vẫn cảm thấy rất dễ chịu, thứ cảm giác mà lâu nay không hề xuất hiện trong lòng bỗng dưng lại ùa đến rất nhẹ nhàng, khiến anh cứ thế mà thoải mái đón nhận.
Con người nhiều lúc lạ kì như vậy, rõ ràng là một chuyện hoàn toàn trái ngược với ý muốn của mình, nhưng khi làm lại chẳng hề cảm thấy miễn cưỡng, dẫu có được quay ngược thời gian để làm lại, e rằng vẫn cam tâm tình nguyện làm như ban đầu.
Tình yêu vốn dĩ là thứ xúc cảm kỳ diệu, có thể khiến con người ta thay đổi nhiều như thế đấy!!!
Danh sách chương