Đinh Kiều An đứng thẳng dậy, từ trên cao cúi xuống nhìn Diệp Thành, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng: “Anh Diệp, anh đã nói xong chưa?”
Cô tin tưởng Sở Thần Hy, khoảng thời gian này hai người ở chung cũng không phải là vô ích, anh chiều chuộng cô, ra mặt vì cô, có những chuyện này là đủ rồi. Còn về chuyện tình cảm, lâu ngày sinh tình cũng là tình.
Diệp Thành ngẩng đầu, Đinh Kiều An của hiện tại từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ tự tin, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng chói mắt, giống như đây chính là Anna của năm đó. Anh ta thu tay lại, cười nhạo một tiếng: “Là tôi nhiều chuyện rồi.”
Vừa rồi người này vẫn còn tỏ ra rất ngang ngược, mạnh mẽ, đột nhiên anh ta lại trở nên ôn hòa khiến Đinh Kiều An không kịp trở tay. Cô còn rất nhiều lời muốn phản bác lại Diệp Thành, thế mà lại không phát huy được chút tác dụng nào.
Đinh Kiều An cũng không nói thêm gì, thấy Diệp Thành không ngăn mình nữa thì lập tức bước qua anh ta, chuẩn bị về nhà. Thế nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi quán cà phê thì phía sau đã vang lên tiếng đồ vật bị rơi vỡ, còn có cả tiếng thét của nhân viên phục vụ.
Đinh Kiều An tò mò quay lại nhìn thì phát hiện Diệp Thành đang ngã sấp trên nền nhà, hơn nữa còn đè lên miếng thủy tinh, máu nhuốm đỏ quần áo anh ta. Vệt máu kia không giống như bị thủy tinh đâm vào mà giống như là chảy ra từ trong quần. Mặc dù trong lòng tự nhắc mình không nên quan tâm đến chuyện này thế nhưng chân cô lại vẫn bước đến bên chỗ Diệp Thành.
“Sao lại thế này?”
Rõ ràng là nhân viên phục vụ đã bị dọa sợ, quản lý cũng mau chóng đi tới, cùng với Đinh Kiều An đỡ Diệp Thành ngồi dậy.
Sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, cả người cố gắng kìm nén, anh ta nắm chặt lấy tay Đinh Kiều An, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô đành tạm thời bỏ qua thành kiến trước đây với anh ta, cho dù là một người xa lạ ngã trên đường cô cũng không thể làm như không nhìn thấy, hơn nữa người này cũng được coi là bạn bè của Sở Thần Hy, mặc dù anh ta không xứng với thân phận bạn bè này.
Đầu đuôi của câu chuyện này là do Diệp Thành không nhìn thấy phía sau lưng mình, còn nhân viên phục vụ thì lại đang bưng trà nóng, vì vậy hai người va vào nhau, Diệp Thành ngã sấp trên mặt đất.
Trong thời gian chờ xe cứu thương, Diệp Thành không hề buông tay của Đinh Kiều An ra, nhiều lúc cô muốn rút tay mình về nhưng lại không thể nào rút ra được, ngược lại khiến anh ta nắm càng chặt hơn, chặt đến mức bàn tay cô cũng đau nhức.
Đinh Kiều An nghĩ một lúc, vẫn là nên nhắn tin cho Sở Thần Hy, nói cho anh biết tình huống hiện tại của mình.
Xe cứu thương cũng đến ngay sau đó, vốn dĩ Đinh Kiều An cũng không muốn đi cùng, nhưng Diệp Thành lại không có ý định buông tay cô ra. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi đến bệnh viện cùng anh ta, trước khi đi còn nhờ quản lý nhà hàng giữ đồ hộ bọn họ.
Trước đó không lâu Diệp Thành đã làm phẫu thuật, lần này miệng vết thương bị nứt ra, y tá nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau của họ, nói với giọng hâm mộ: “Hai người thật tình cảm.”
Diệp Thành đang rất đau nên chỉ cười mà không nói, Đinh Kiều An lại khịt mũi coi thường: “Con mắt nào của cô thấy hai chúng tôi rất tình cảm hả? Anh Diệp này, anh còn muốn nắm tay tôi đến khi nào nữa?”
Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Thành làm ngơ luôn.
Y tá nở nụ cười mờ ám, cho rằng bọn họ là đôi tình nhân đang giận nhau mà thôi, Đinh Kiều An đứng bên cạnh trừng to mắt.
Khi đến bệnh viện, Đinh Kiều An đi vào cùng đám người kia. Cô vừa mới xuống xe đã thấy gương mặt đẹp trai của Sở Thần Hy, chỉ có điều, tại sao anh lại nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy tức giận thế chứ?
Đến khi nhìn thấy bàn tay mình và bàn tay của Diệp Thành đang nắm lấy nhau thì cô mới cảm nhận được một luồng khí lạnh từ chân bay thẳng lên đầu. Giờ phút này, cô có cảm giác giống như bị chồng bắt gian tại giường vậy, không phải như thế đâu mà. Cô sợ hãi nhìn về phía Sở Thần Hy, lại quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thành, nhìn thấy sự đắc ý như ẩn như hiện trên khóe môi của anh ta, vẻ mặt Đinh Kiều An trở nên trắng bệch.
Cô bị tính kế rồi.
Cô tin tưởng Sở Thần Hy, khoảng thời gian này hai người ở chung cũng không phải là vô ích, anh chiều chuộng cô, ra mặt vì cô, có những chuyện này là đủ rồi. Còn về chuyện tình cảm, lâu ngày sinh tình cũng là tình.
Diệp Thành ngẩng đầu, Đinh Kiều An của hiện tại từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ tự tin, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng chói mắt, giống như đây chính là Anna của năm đó. Anh ta thu tay lại, cười nhạo một tiếng: “Là tôi nhiều chuyện rồi.”
Vừa rồi người này vẫn còn tỏ ra rất ngang ngược, mạnh mẽ, đột nhiên anh ta lại trở nên ôn hòa khiến Đinh Kiều An không kịp trở tay. Cô còn rất nhiều lời muốn phản bác lại Diệp Thành, thế mà lại không phát huy được chút tác dụng nào.
Đinh Kiều An cũng không nói thêm gì, thấy Diệp Thành không ngăn mình nữa thì lập tức bước qua anh ta, chuẩn bị về nhà. Thế nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi quán cà phê thì phía sau đã vang lên tiếng đồ vật bị rơi vỡ, còn có cả tiếng thét của nhân viên phục vụ.
Đinh Kiều An tò mò quay lại nhìn thì phát hiện Diệp Thành đang ngã sấp trên nền nhà, hơn nữa còn đè lên miếng thủy tinh, máu nhuốm đỏ quần áo anh ta. Vệt máu kia không giống như bị thủy tinh đâm vào mà giống như là chảy ra từ trong quần. Mặc dù trong lòng tự nhắc mình không nên quan tâm đến chuyện này thế nhưng chân cô lại vẫn bước đến bên chỗ Diệp Thành.
“Sao lại thế này?”
Rõ ràng là nhân viên phục vụ đã bị dọa sợ, quản lý cũng mau chóng đi tới, cùng với Đinh Kiều An đỡ Diệp Thành ngồi dậy.
Sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, cả người cố gắng kìm nén, anh ta nắm chặt lấy tay Đinh Kiều An, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô đành tạm thời bỏ qua thành kiến trước đây với anh ta, cho dù là một người xa lạ ngã trên đường cô cũng không thể làm như không nhìn thấy, hơn nữa người này cũng được coi là bạn bè của Sở Thần Hy, mặc dù anh ta không xứng với thân phận bạn bè này.
Đầu đuôi của câu chuyện này là do Diệp Thành không nhìn thấy phía sau lưng mình, còn nhân viên phục vụ thì lại đang bưng trà nóng, vì vậy hai người va vào nhau, Diệp Thành ngã sấp trên mặt đất.
Trong thời gian chờ xe cứu thương, Diệp Thành không hề buông tay của Đinh Kiều An ra, nhiều lúc cô muốn rút tay mình về nhưng lại không thể nào rút ra được, ngược lại khiến anh ta nắm càng chặt hơn, chặt đến mức bàn tay cô cũng đau nhức.
Đinh Kiều An nghĩ một lúc, vẫn là nên nhắn tin cho Sở Thần Hy, nói cho anh biết tình huống hiện tại của mình.
Xe cứu thương cũng đến ngay sau đó, vốn dĩ Đinh Kiều An cũng không muốn đi cùng, nhưng Diệp Thành lại không có ý định buông tay cô ra. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi đến bệnh viện cùng anh ta, trước khi đi còn nhờ quản lý nhà hàng giữ đồ hộ bọn họ.
Trước đó không lâu Diệp Thành đã làm phẫu thuật, lần này miệng vết thương bị nứt ra, y tá nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau của họ, nói với giọng hâm mộ: “Hai người thật tình cảm.”
Diệp Thành đang rất đau nên chỉ cười mà không nói, Đinh Kiều An lại khịt mũi coi thường: “Con mắt nào của cô thấy hai chúng tôi rất tình cảm hả? Anh Diệp này, anh còn muốn nắm tay tôi đến khi nào nữa?”
Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Thành làm ngơ luôn.
Y tá nở nụ cười mờ ám, cho rằng bọn họ là đôi tình nhân đang giận nhau mà thôi, Đinh Kiều An đứng bên cạnh trừng to mắt.
Khi đến bệnh viện, Đinh Kiều An đi vào cùng đám người kia. Cô vừa mới xuống xe đã thấy gương mặt đẹp trai của Sở Thần Hy, chỉ có điều, tại sao anh lại nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy tức giận thế chứ?
Đến khi nhìn thấy bàn tay mình và bàn tay của Diệp Thành đang nắm lấy nhau thì cô mới cảm nhận được một luồng khí lạnh từ chân bay thẳng lên đầu. Giờ phút này, cô có cảm giác giống như bị chồng bắt gian tại giường vậy, không phải như thế đâu mà. Cô sợ hãi nhìn về phía Sở Thần Hy, lại quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thành, nhìn thấy sự đắc ý như ẩn như hiện trên khóe môi của anh ta, vẻ mặt Đinh Kiều An trở nên trắng bệch.
Cô bị tính kế rồi.
Danh sách chương