"Sao? Anh nói cái gì chứ? Sao lại có thể như vậy được?"

Đào Hà Trang vừa đến văn phòng giám đốc công ty giải trí Hoàng Thiên tìm Lê Gia Tuệ thì được hắn cho biết không thể phá đám được Lại Na, cô ta vô cùng sửng sôt cùng tức giận vô cùng.

Lê Gia Tuệ cũng bất lực, mấy hôm trước hắn ta đã tìm tới mấy công ty kia, vận dụng mối quan hệ của mình để khiến cho họ phải đồng ý hủy hợp đông với Lại Na đồng thời là để Đào Hà Trang thế chân. Vốn dĩ mọi chuyện đã thành vậy nhưng hôm nay hắn lại nhận được tin từ bên kia nói rằng cao tầng bên ấy đã để ý tới chuyện này, yêu cầu bọn họ không được hủy hợp đồng. Lê Gia Tuệ hắn cũng là vô phương luôn rồi.

"Anh cũng đâu có thể ngờ được là Lại Na kia lại có thể may mắn như vậy chứ. Thật là tức chết mà."

Đào Hà Trang túc giận đến vặn vẹo cả lớp phấn trang điểm trên mặt, nghiến răng mà nói.

"Em nghĩ chắc chắn là việc lần này là HeLen kia nhúng tay vào rồi. Cô ta chắc chắn là không có dễ đối phó đâu. Anh xem nói với bên tập đoàn dùng tư cách là nhà đầu tư, gây sức ép với đạo diễn và biên kịch một chút."

"Em tưởng dễ lắm sao? Em đừng quên Lại Na kia cũng là người của tập đoàn, cho dù em hay là cô ta diễn chính đối với họ cũng không có quá quan trọng đâu. Hai người ai diễn cũng là như nhau, tiền họ vẫn là nhận vào tay. Em thấy họ sẽ để ý đến, tài nguyên này chúng ta phải dùng một chút thủ đoạn vậy...hừ..."

"Khốn kiếp thật. Anh đường đường là con trai cả của chủ tịch tập đoàn mà một chuyện như thế này họ lại giám không để tiếng nói của anh lọt tai sao?"

"Em đừng quên người đang chủ quản công ty là Hào đó. Với nó thì vẫn là đặt lợi nhuận lên hàng đầu, tôn chỉ là các diễn viên dưới trướng tập đoàn là cạnh tranh tài nguyên công bằng. Nếu không em nghĩ sẽ cân bằng được tình thế giũa các công ty con ư?"

"Nhưng chuyện này đâu có ảnh hưởng quá nhiều..."

"Em đừng quên chuyện này đã làm qua lớn, nếu trước đó chuyện kia có thể đè ép được thì chuyện này dễ nói. Nhưng giờ người chúng ta đối đầu là HeLen, mà sau lần này em cũng thấy đấy, cô ta cũng không phải là quả hồng mềm đâu. Mà tập đoàn trong tình hình này càng sẽ bảo thủ đứng ở thế trung hòa."

"Thật là... vậy thì cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy thì dùng thực lực nói chuyện, em không tin em lại thua một đứa nghiệp dư mới lấn sân."

"Anh sẽ giúp em một chút... yên tâm đi..."

~~~~~~~~

"Oa... cô HeLen thật giỏi a... có thể nhanh gọn xử lý tất cả như vậy, xem ra lần này chúng ta có thể yên tâm dựa vào cái cây đại thụ này rồi."

Quản lý Hoàng lúc nàu cao hứng đến độ muốn tung hô tên của HeLen thành thần tượng luôn rồi.

Lại Na bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, tâm tình cũng là rất tốt.

"Em đã nói rồi em tin cô ấy mà. Cô ấy cũng không phải nhân vật bình thường đâu. Nếu không chị nghĩ cô ấy sẽ đối đầu với Lê Gia Tuệ sao?"

"Đúng vậy a... ừm... sau này chúng ta phải bám chặt lấy cây đại thụ này mới được."

~~~~~~~~

Sân bay, một nhóm người trong đó có một ông cụ khá lớn tuổi một chút, râu tóc bạc phơ, anh mắt sáng, tinh thần vui vẻ nhìn về phía cổng trước mặt, khi thấy hai bóng hình một lớn một nhỏ đang đứng đó thì mỉm cười hiền từ.

Bên cạnh ông cụ là một người thanh niên tầm 30 tuổi, ăn mặc thời thượng, vô cùng soái ca, khiến cho biết bao tinh thần thiếu nữ bấn loạn mà rớt nhịp.

"Ông cố... ông cố..."

Tin Tin đứng bên ngoài nhảy lên vẩy tay vui vẻ gọi ông cụ. Trần Thanh Trúc đứng bên cạnh nhìn bộ dáng này cũng phải cười lên thành tiếng.

"Nhóc con... con an ổn lại một chút đi, loi nhoi..."

Trần Thanh Trúc cốc nhẹ vào đầu cậu nhóc một cái mà mắng.

Tin Tin xoay người khẽ ai oán mà trề nhẹ cái môi ra.

"Mẹ... cốc nhiều sẽ ngốc thật đó..."

Đúng lúc này thì ông cụ đã đi đến nơi, cười hiền từ, ôm lấy cậu nhóc.

"Ôi Tin Tin của ta... ta nhớ cháu quá..."

Tin Tin vòng tay ôm lấy cổ của ông cụ, hôn lên hai má của ông, khiến cho ông cụ cười lên sảng khoái.

"Haha... Ngoan... ngoan..."

"Ông cố... con rất... rất nhớ người..."

Trần Thanh Trúc nhìn hai cụ cháu đang ôm nhau thể hiện nhớ nhưng thì trong mắt là một sự vui vẻ, hạnh phúc dâng tràn.

"Ông... ông đi đường đã mệt, chúng ta về nhà thôi."

"Aizzz... không mệt... không mệt... ông vẫn khỏe lắm nói không chừng chưa chắc một đứa ngủ nướng đã theo nổi đâu."8

Trần Thanh Trúc trân trối cạn lời. Chỉ còn biết cười và cười. Một bên là hai cụ cháu một già một trẻ còn đang hăng say hàn huyên. Cô đành xoay sang nói với mấy người bên cạnh mang theo hành lý đi ra xe trước một bước. Nhưng lúc này người đàn ông ban nãy đi bên cạnh ông cụ đi đến sau một chút, nhìn thấy Trần Thanh Trúc thì kích động chạy lại, ôm lấy cô kích động.

"Ôi!!! Người tình trăm năm của tôi... tôi thật là nhớ em mà. Nhớ đến điên dại, lặn lội đường xa tới tìm em đây. Nhìn thấy em ở đây đón tôi, tôi thực quá cảm động mà..."

Trần Thanh Trúc đầu chảy đầy hắc tuyến, cùng một đám quạ bay qua. Cái tên này vừa tới đã bắt đầu lảm nhảm rồi, ai... ai mang hắn đi giùm cái. Tuy rằng là bị ôm bất ngờ như vậy cô chút khó chịu nhưng cũng không tiện phát tác, chị cố hết sức gỡ tay anh ta ra, miệng lầm bầm cảnh cáo.

"Mẹ nó... anh buông tôi ra ngay... nếu không bà cô tôi đây cho anh nếm mùi đau khổ đó."

"Aizzz thật là nhỏ mọn mà, lâu ngày không gặp muốn ôm một chút cũng hẹp hòi."

(Còn tiếp)

Like, vote, nhấn theo dõi và bình luận để lại ý kiến tương tác với mình nhé.

Chúc các đọc truyện vui vẻ và thư giãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện