Uống một hơi hết một cốc nước lạnh khá lớn, Lê Gia Hào mới nhìn Trần Thanh Trúc cùng Trần Nhất Sơn vẫn đang nói chuyện ở sô pha, anh liền đi đến, ngồi sát vào Trần Thanh Trúc.

Trần Thanh Trúc nhìn Lê Gia Hào nói.

"Anh ngồi sát vào tôi làm gì, qua bên kia ngồi cùng bạn anh đi. Anh không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao hả?"

Lê Gia Hào đen mặt nhìn Trần Thanh Trúc, nhưng vẫn là không rời ra, làm mặt lạnh với cô, xoay người sang nói chuyện cùng Trần Nhất Sơn.

"Cậu về nói với cô em gái của cậu một tiếng, mình không muốn chuyện như thế lập lại lần nữa, nếu có lần sau mình sẽ không bỏ qua đâu...bảo cô ta tới xin lỗi."

Trần Nhất Sơn gật gật đầu biểu tình đã hiểu. Trò chuyện đôi ba câu nữa cũng cáo từ ra về.

~~~~~~~~

Cạch...két...

Ở một gian nhà xưởng giường như đã bị bỏ hoang khá lâu rồi, một người đàn ông mặc đồ đen đứng im lặng trong bóng tối, lặng lẽ hút thuốc. Phía sau ông ta cánh cửa nhà xưởng bị ai đó đẩy ra, một bóng người cao lớn bước vào đi đến đứng sau lưng người kia, cất giọng nói.

"Kế hoạch tiến hành khá thuận lợi bên kia không hề có bất kỳ một chút nghi ngờ hay động tĩnh gì cả."

Người kia vẫn đứng xoay lưng lại, gật gật đầu.

"Tốt... tốt... cậu làm mọi việc cẩn thận một chút đừng có để lại bất cứ cái đuôi nào để người ta nắm được đấy. Lê Hoàng Khánh và vợ hắn cũng không có phải dao cùn đâu. Còn cả cái tên Lê Gia Hào kia nữa cũng rất khó chơi đó. Cậu tốt nhất vẫn nên chú ý một chút..."

"Tôi biết rồi... tôi sẽ chú ý..."

"Được rồi... tiếp theo tôi có một số việc cần giao cho cậu trực tiếp thực hiện. Làm cho tốt vào, xong việc sẽ có khoản đãi..."

"Được..."

"Được rồi, cậu đi trước đi..."

Khi người kia vừa đi khỏi từ phía trong bóng tối một bóng người nữa đi ra, nhìn ra cánh cửa vừa khép lại, cười lên từng tràng cười lanh lảnh, tiếp theo là một giọng nói của phụ nữ vang lên.

"Haha... không ngờ... thực không ngờ ông lại có thể nghĩ ra cái chiêu bài này... quá ư là cao tay rồi..."

Người đàn ông rít một hơi thuốc từ từ nhả khói, không nhanh không chậm cười nhạt mà đáp lời người phụ nữ.

"Cũng chẳng phải là cao chiêu gì... nhưng bất quá dùng vô cùng tốt... lại nói cô hôm nay rảnh rỗi tìm tôi tán gẫu chuyện này sao?"

Người phụ nữ, toàn thân mặc đồ đen kín mít, đứng hòa mình vào trong bóng tối không thể nhìn ra khuôn mặt của người này, chỉ nghe giọng nói của người kia vang lên nhàn nhạt lại có chút lạnh lẽo.

"Cũng không có gì cả, chỉ là muốn tới cùng ông hợp tác làm ăn một chút mà thôi... ông thấy thế nào? Không tồi chứ?"

Người đàn ông nghe người phụ nữ kia nói thì tâm tình cũng vui vẻ cười lên một hồi.

"Không tồi, không tồi... nghe rất được đó... được... tôi hợp tác cùng cô... haha..."

Người phụ nữ trong bóng tối nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo cùng ánh mắt sắc lạnh mang theo nhiều đạo tính toán âm hiểm.

"Vậy trước mắt ông cho tôi mượn một chút nhân lực, tôi muốn làm một chút việc được chứ?"

Người đàn ông lại hút thuốc, nhả khói, nghe người phụ nữ nói muốn mượn nhân lực thì cười lạnh.

"Cho cô mượn nhân lực không phải không thể nhưng bất quá... việc này làm cho tôi có chút khó xử a..."

"Tôi cũng không cần nhiều, ông cho tôi mượn tầm bốn năm người là được rồi..."

"Ừm... được thôi..."6

~~~~~~~~

choang...choang...

Trong một căn phòng được bày trí rất nhiều thư pháp, trang hoàng theo phong cách hoài cổ, một ông lão tức giận đập tan ly trà xuống đất.

Trần Bích Ngọc run run đứng giữa phòng nhìn ông nội mình đang nổi trận lôi đình.

Trần Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn Trần Bích Ngọc lớn tiếng.

"Cô nói đi... cô suốt ngày chỉ có ăn không ngồi rồi, đã không giúp được gì rồi lại còn suốt ngày gây phiền phức. Cô có biết rằng bệnh viện của chúng ta đang rất cần Khánh Điển đầu tư hay không? Vậy mà cô lại chạy đến đó gây sự. Vừa nãy tổng giám đốc bên đó cũng đã nói rõ nếu như cô không tới xin lỗi thì lần đầu tư này coi như bỏ đi. Cô nói rõ một chút, cô đã làm lên chuyện tốt gì rồi..."

Trần Bích Ngọc bị ông nội mình mắng thì chột dạ.

Ba hôm trước Trần Nhất Sơn đã tìm cô, nói cô nên đến xin lỗi cái người kia(Trần Thanh Trúc). Nhưng cô ta không nghe theo, cô ta cho rằng mình là em gái của Trần Nhất Sơn, nên Lê Gia Hạo khẳng định là sẽ nhìn mặt của Trần Nhất Sơn mà không có khó dễ gì mình cả. Huống gì hai gia đình cũng là có mối giao hảo từ trước. Nghĩ như vậy cô ta liền vênh váo hất mặt lên trời, tự đắc, con ả kia là cái gì chứ, cùng lắm anh Hạo cũng chỉ là vui đùa đường một chút thôi, có tư cách gì mà để cô ta tới xin lỗi cơ chứ. Nhưng ngàn vạn lần cô ta lại không thể ngờ sự tình lại chuyển thành như vậy. Lê Gia Hào vậy mà lại có thể không nể mặt mà xuống tay. Cô ta vội vàng khóc lóc kể khổ.

"Ông nội... thật sự con cũng không có làm gì cả. Ông tin con đi mà... nhất định là con ả đàn bà kia đã nói với anh Hạo gì đó mới khiến anh ấy không có nể tình mà làm vậy... đúng vậy... ông nội... ông không biết đâu anh Hạo đã bị con hồ ly kia quyến rũ mất rồi, hôm đó con chỉ là vô tình đụng vào cô ta một chút ấy vậy mà cô ta lại kêu la nói rằng con cố tình đẩy cô ta. Con thật không ngờ cô ta lại còn có bản lĩnh khiến anh Hạo làm đến mức này. Ông nội... ông tin con đi con thực sự không có làm cái gì quá đáng hết..."

Trần Nhất Minh nghe cháu gái nói vậy thì lửa giận xông lên tức giận đến dựng cả râu. Tên nhóc Lê Gia Hạo kia thế nhưng chỉ vì một con đàn bà mà lại làm như vậy với ông...

(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện