Lạc Mân vân vê chơi vạt áo của mình, Thẩm Thời Trạm chuyên tâm lái xe, trên đường về nhà hai người không nói với nhau câu nào.

Vào phòng ngủ, Lạc Mân chui ngay vào lồng ngực Thẩm Thời Trạm, một bên cọ cọ một bên rầm rì. Thẩm Thời Trạm thuận thế ôm cậu vào lòng ngồi xuống giường, Lạc Mân sáp lại muốn hôn, Thẩm Thời Trạm tránh né nói: “Đi tắm trước đã.”

Lạc Mân hơi ấm ức khi Thẩm Thời Trạm né không muốn hôn cậu, nghe vậy kỳ quái hỏi: “Anh vẫn chưa tắm à?”

“Anh tăng ca.”

“…”

Lạc Mân cảm thấy mình thực sự không hiểu chuyện, chẳng có lý do gì để Thẩm Thời Trạm bỏ dở công việc đến dỗ cậu, còn có trời đã tối phải lái xe chạy một vòng thành phố.

Thẩm Thời Trạm nhanh chóng bắt được trọng điểm, hỏi: “Em tắm rồi? Vậy tại sao còn mặc quần áo thường ngày?” Hắn nhớ lại dì giúp việc vừa lên gọi Lạc Mân đã xuống ngay. Hơn nữa, cậu cũng không biết mình muốn mang cậu về nhà mà.

Lạc Mân nghiêng đầu quanh co một hồi, mới nói, “Em muốn về nhà tìm anh.”

Thẩm Thời Trạm bật cười, ôm chặt Lạc Mân vào lòng nói: “Không cho làm ẩu, lần sau muốn về, nhất định phải gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em. Trời tối em tự lái xe anh không yên tâm.”

Giày vò một buổi tối, lúc này Thẩm Thời Trạm mới thả lỏng tinh thần. Từ buổi sáng Lạc Mân gọi điện thoại nói phải về nhà, hắn đã âm thầm cảm thấy buồn bực, bây giờ ôm người trong lòng hắn mới thõa mãn.

Có điều Lạc Mân muốn về nhà tìm hắn, cũng khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui mừng. Nhưng lại không nhịn được muốn đùa cậu.

Thấy ánh mắt Thẩm Thời Trạm đầy trêu chọc đang nhìn mình, Lạc Mân càng xấu hổ cố tình nói: “Anh không muốn ở cùng em, em sẽ thu dọn đồ đạc của mình ra đi, không bao giờ về nữa.”

Thẩm Thời Trạm nói: “Vậy em nói anh nghe xem, ở đây có đồ gì của em.”

Lạc Mân chuyển mắt nhìn xung quanh, lúc cậu đến đồ dùng cá nhân, quần áo, đều mua mới, ngay cả bộ quần áo đang mặc trên người, cũng là Thẩm Thời Trạm mua.

“Có bài tập của em.”

“Gọi điện thoại, lão Chu sẽ mang qua cho em.”

“Chó con của em.”

“Em quên rồi sao, lúc nhận nuôi nó, tất cả giấy chứng nhận đều là anh làm, còn có chữ ký của anh.”

“…”

Lạc Mân giơ tay đánh vào lồng ngực cứng rắn của Thẩm Thời Trạm tức giận nói: “Thẩm Thời Trạm!”

Thẩm Thời Trạm rốt cục nhịn không được cười lên, để cho Lạc Mân đánh trên người mình như cù lét. Trên lồng ngực đều là cơ bắp, đánh mấy cái Thẩm Thời Trạm không có cảm giác gì, Lạc Mân lại thấy đau tay.

Thấy cậu không vui Thẩm Thời Trạm giữ lấy nắm tay Lạc Mân, vỗ nhẹ nhẹ mấy cái lên môi mình nói: “Đánh nơi này, trách nó nói sai, trêu đùa làm Mân Mân không vui.”

Lạc Mân không muốn giãy dụa rút tay về, bị Thẩm Thời Trạm nắm chặt, ghé vào bên miệng tỉ mỉ hôn. Rõ ràng cái gì cũng đã làm, lúc này bị hắn hôn như vậy lồng ngực Lạc Mân nhiệt tình đập mạnh, trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Thẩm Thời Trạm kéo Lạc Mân nằm trên giường, hai người nằm nghiêng đối diện nhau, toàn bộ cơ thể Lạc Mân đều bị Thẩm Thời Trạm ôm vào trong ngực, co lại như con tôm luộc. Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, dần dần hạ xuống, như mưa rơi hôn lên mắt, sống mũi, gò má. Lạc Mân cũng học động tác của Thẩm Thời Trạm, vươn tay ôm cổ hắn, xoay mặt đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng.

Ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen, trời sắp mưa nên không khí mát mẻ tràn vào phòng qua cửa sổ đang mở, Lạc Mân nhăn nhăn mũi, hơi co lại trong lồng ngực Thẩm Thời Trạm bĩu môi nhu nhu nói: “Sắp mưa rồi.”

“Ừ.”

Thẩm Thời Trạm đến gần một lần nữa ngậm bờ môi mềm mại của Lạc Mân, nhẹ nhàng liếm mút, đầu lưỡi miêu tả hình dáng đẹp đẽ của nó. Lạc Mân ngoan ngoãn hé miệng để hắn đưa đầu lưỡi vào thăm dò.

Thẩm Thời Trạm xoa sau gáy Lạc Mân, xoay người đè cậu xuống. Lạc Mân một bên nhiệt tình đáp lại Thẩm Thời Trạm, một bên ghét bỏ nói: “Anh chưa đánh răng!”

Người bị ghét bỏ người nâng mặt Lạc Mân lên hôn sâu, thân thể hai người cọ xát, áo sơ mi của Thẩm Thời Trạm đã mở ra hai nút. Lạc Mân rốt cuộc được thỏa mãn, gác chân trên lưng Thẩm Thời Trạm, ngạo kiều nói: “Đêm nay cứ ngủ như vậy!”

Thẩm Thời Trạm vuốt ve vòng eo của cậu cưng chiều nói: “Ừ.”

Trước khi tan tầm, Thẩm Thời Trạm đã gọi điện về nhà nói không ăn cơm. Lão Chu xưa nay cẩn thận, vẫn dặn nhà bếp làm vài món đơn giản, phòng ngừa Thẩm Thời Trạm uống rượu xã giao về, bụng rỗng sẽ ngủ không ngon.

Thẩm Thời Trạm vừa xuống xe đã mang Lạc Mân lên lầu, lão Chu không biết tình hình thế nào, đứng trước cầu thang lên tầng hai, do dự có nên gọi Thẩm Thời Trạm và Lạc Mân xuống ăn cơm hay không. Lão Chu đứng trước cầu thang suy nghĩ miên man, những người khác thấy vậy không để ý tới chuyên tâm làm việc của mình.

Trong phòng ngủ, áo ngắn tay của Lạc Mân đã bị Thẩm Thời Trạm cởi ra. Cơ thể trắng nõn nằm trên giường run rẩy, bàn tay Thẩm Thời Trạm vuốt ve nơi nào, nơi đó liền đỏ ửng.

Chỉ bị vuốt ve đầu v* Lạc Mân đã cảm giác mình động tình đến không chịu nổi, cậu run tay cởi nút áo sơ mi của Thẩm Thời Trạm, bàn tay không có chút sức lực cởi một hồi cũng không cởi được.

Thẩm Thời Trạm nhìn cậu gấp đến muốn khóc, vươn tay tự cởi áo sơ mi, mới vừa kéo một ống tay áo, Lạc Mân không đợi được nữa dán mặt vào như mèo nhỏ liếm bắp thịt của Thẩm Thời Trạm.

Bị cảm giác ẩm ướt của đầu lưỡi kích thích, toàn thân Thẩm Thời Trạm cả người, hắn cởi quần Lạc Mân ôm người vào phòng tắm.

Chân Lạc Mân vẫn quấn lấy eo Thẩm Thời Trạm, không vừa lòng với hành động của hắn, vội vàng nói: “Cứ để vậy làm em cũng được.”

Thẩm Thời Trạm một tay nâng mông, một tay giữ lưng cậu, thấp giọng đáp: “Ngoan, không rửa sạch đi vào em sẽ bị bệnh.” Nói xong, đặt Lạc Mân ngồi trên bồn rửa mặt xoay người mở vòi hoa sen ôm cậu đứng dưới vòi nước.

Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, Lạc Mân híp mắt, ngoan ngoãn để Thẩm Thời Trạm xoa sữa tắm cho hai người. Bảo giơ tay thì giơ tay, bảo cúi đầu thì cúi đầu.

Nhưng khi cúi xuống lại đối mặt với tính khí thô to dữ dằn đang ngẩng cao đầu của Thẩm Thời Trạm. Cậu đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, không được vài giây, lại liếc mắt nhìn, lén lút đánh giá cây gậy to lớn không biết ra vào bao nhiêu lần trong cơ thể cậu, lớn như vậy, thô như thế, đến tột cùng làm sao lại vào được? Thẩm Thời Trạm không chú ý động tác nhỏ của Lạc Mân, chậm rãi tắm rửa cho hai người. Hương thơm trên người Lạc Mân không ngừng bay vào mũi hắn, làn da nhẵn nhụi dưới tay hắn càng ngày càng nóng, xoa nắn đến địa phương nhạy cảm, còn có thể khẽ run lên. Hắn càng ngày càng nôn nóng, nắm cằm Lạc Mân cho cậu ngẩng đầu lên.

“Lại gần chút anh tắm cho em được không?” Thẩm Thời Trạm nhướng một bên mày hỏi Lạc Mân.

Lạc Mân hơi sững sờ biết hắn có ý gì, tự mình sát lại gần, lồng ngực hai người dán vào nhau, hai tay Thẩm Thời Trạm từ sau cổ xoa xoa xuống dưới, cuối cùng dừng lại bên eo cậu, cảm giác được tính khí ngạnh cứng nóng rực đỉnh vào mình Lạc Mân mềm nhũn dựa vào người Thẩm Thời Trạm.

Thẩm Thời Trạm cũng không thoải mái, hạ thân cứng rắn đau đớn vẫn cố nén cầm khăn mặt lau khô người cho Lạc Mân mới ôm người lên giường.

Lạc Mân nằm trên giường mới thấy xấu hổ, lúc Thẩm Thời Trạm bảo cậu mở hai chân ra, không những cắn môi không nghe, còn nhắm chặt hai mắt lại. Thẩm Thời Trạm đánh một cái lên cái mông vểnh cao, kéo nửa người dưới của Lạc Mân đặt trên đùi mình, lấy gel bôi trơn cẩn thận mở rộng.

Nửa người Lạc Mân lơ lửng trên không, đầu đặt trên giường nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, hai ngón tay thon dài trong cơ thể không ngừng tác quái. Mỗi lần tìm đến điểm mẫn cảm của cậu lại cố tình giảo hoạt né tránh.

Miệng huyệt ướt át bất mãn mà co rút lại, Thẩm Thời Trạm cảm thấy hai ngón tay của mình đều bị cậu giữ chặt đến khó di chuyển, trong lòng vừa hận vừa yêu, chỉ muốn làm tiểu yêu tinh này đến khóc.

Đè nén suy nghĩ điên cuồng đang nảy lên, Thẩm Thời Trạm thử thăm dò vươn một ngón tay vào sâu hơn, nhẹ nhàng ma sát điểm nhỏ bên trong. Lạc Mân nhịn không được thúc giục rên rỉ một tiếng ngọt ngào cả người đỏ hồng lên.

Thẩm Thời Trạm cầm tay Lạc Mân đưa đến nắm lấy tính khí nóng bỏng của mình. Lạc Mân bị nóng phát run, chỉ cảm thấy một nhiệt tình mãnh liệt cùng luồng khoái cảm xông lên đầu, ngoại trừ Thẩm Thời Trạm cậu không nhìn thấy thứ gì xung quanh nữa.

Có lẽ vì tắm rửa sạch sẽ, hôm nay tiến vào Lạc Mân dễ dàng hơn, Thẩm Thời Trạm không cử động cũng cảm giác nội bích mềm mại bao lấy mình, không có một tia cứng ngắc và chống cự.

Lạc Mân mềm nhũn như nước dưới thân Thẩm Thời Trạm, bị đẩy lên theo mỗi cái đâm kịch liệt của hắn, khóe mắt bị tình dục làm đến đỏ lên, Thẩm Thời Trạm cúi người hôn liếm nước mắt sinh lý chảy ra.

“Mân Mân, thoải mái không?” Thẩm Thời Trạm vừa liếm khóe mắt đỏ bừng của Lạc Mân vừa dịu dàng hỏi.

Tay Lạc Mân đang nắm ga trải giường ôm lấy cổ Thẩm Thời Trạm, không trả lời hắn chỉ có thể vô thức phát ra một chuỗi rên rỉ. Thẩm Thời Trạm liền ngậm đôi môi như cánh hoa của cậu nhẹ nhàng cắn, Lạc Mân vươn đầu lưỡi của mình ra để Thẩm Thời Trạm mút.

Thẩm Thời Trạm hơi ngùng lại ôm lấy thân thể run rẩy của Lạc Mân, ghé vào tai cậu thấp giọng rõ ràng từng chữ nói: “Lạc Mân, anh yêu em.”

Lạc Mân chưa kịp phản ứng, dưới thân bị thúc một cái hồn bay phách tán. Cậu như một đám cỏ nước, chặt chẽ quấn trên người Thẩm Thời Trạm, nhất định phải cùng hắn hòa vào nhau, đến chết mới thôi.

Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, che đi chút âm thanh ‘xuân sắc’ dạt dào bên trong, Lạc Mân lơ lửng trong không khí thơm ngát mùi bùn đất, nghe thấy mùi vị hạnh phúc ùn ùn kéo đến.

Cậu vươn tay ra muốn nắm chặt một ít, lại tiếp tục bị thúc mạnh làm rối loạn động tác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện