“Ngươi không phải vì ta cái gì cũng đều nguyện ý làm sao? Ta muốn ngươi làm chính là như điều này.” Quân Hành Tuyệt ngồi ở trên chiếc ghế dựa lớn tới bắt mắt kia, một tay đặt ở trên tay vịn, mắt phượng lạnh lùng sắc bén, ngữ khí như vậy là không chút để ý, nhưng lời nói xác thực là tàn khốc tới như vậy.

“Ngươi muốn ta chết?” Liễu Vân Phiên không thể tin được, nhìn cặp mắt phượng nghiêm nghị kia, trong hai mắt kia không có nửa điểm dao động nhìn nàng. Bình tĩnh như thế, thật giống như hắn cùng nàng chưa bao giờ nhận thức qua, giống như người xa lạ bình thường, một chút đều không thèm để ý sống chết của nàng.

“Đúng vậy.” Quân Hành tuyệt gật đầu.

Liễu Vân Phiên nhìn thanh kiếm bên chân chính mình, nàng đối với hắn tình cảm sâu như vậy, mà hắn lại muốn nàng chết. Liễu Vân Phiên run run cầm lấy kiếm, không, nàng không tin, “Tuyệt, ngươi có yêu ta sao?” Liễu Vân Phiên muốn một đáp án. Tại ở trong lòng ngươi có thể có một chút vị trí của ta. Ta ở trong lòng ngươi có hay không từng có dấu vết, chẳng sợ chỉ là một chút.

“Chưa từng có.” Tại thời điểm Liễu Vân Phiên đối với hắn nói ra tình yêu, hắn đã nói qua, hắn không thương nàng. Nữ nhân Tinh Hồ cũng không hơn gì cái này, bị hắn đơn giản lấy được tới tay, thực không thú vị ạ. Trước kia không thương, hiện tại lại không sẽ không yêu, hắn yêu chỉ có một người.

Chưa từng có. Đúng vậy, Tuyệt nói qua không thương nàng, Tuyệt tàn nhẫn tuyệt tình nói như vậy, cho dù nàng khóc cầu, cũng không quay đầu lại rời đi. Vô luận như thế nào cũng không giữ lại cũng không lưu lại được tâm nam nhân này.

“Nếu ta chết, ngươi sẽ yêu sao?” Liễu Vân Phiên bi thương hỏi, ta chết, có thể hay không tại trong lòng ngươi lưu lại dấu vết? “Sẽ không.” Quân Hành Tuyệt nói ra khẳng định mà cũng là đáp án tàn nhẫn.

Liễn Vân Phiên nhìn kiếm trên tay, sau đó cuồng tiếu (cười như điên), cho dù ta chết, cũng không yêu sao?

“Sư muội.” Ngọc Dao nhìn không được đánh rơi kiếm trong tay Liễu Vân Phiên. Sư muội chính mình mấy năm nay là như thế nào nàng đều nhìn ở trong mắt. Thống khổ như vậy, hắn đối với sư muội cự tuyệt, nàng cũng tận mắt nhìn. VÌ sao Phượng Tuyệt có thể tàn nhẫn đối đãi với một người yêu hắn như vậy, sư muội đến tột cùng không tốt chỗ nào, sư muội đến tột cùng làm sai cái gì để bị đối đãi như thế, nàng chỉ là yêu một người mà thôi a.

“Sư tỷ.” Liễu Vân Phiên nhìn sư tỷ thương tiếc chính mình, trong mắt thống khổ làm cho người ta đau lòng không thôi.

“Uy, ngươi thật quá đáng, Phượng Tuyệt.” Đường Di đi ra bênh vực kẻ yếu, nàng nhìn không được, đạp hư cảm tình một người như vậy, thật quá đáng.

“Tiểu hạt tiêu.” Phương Thiên Hữu túm lấy quần áo của Đường Di, tuy rằng hắn cũng nhìn không được, bất quá tiểu hạt tiêu không nên xen vào.

Nhìn tới Phương Thiên Hữu, Đường Di trong lòng có đồng cảm. Nàng thích Thiên Hữu nhưng là Thiên Hữu không thích nàng, nàng cùng Liễu tỷ tỷ tương tự như vậy, có thể hay không có một ngày, hắn cùng nàng cũng sẽ biến thành như vậy. Sẽ không, Thiên Hữu không có như Phượng Tuyệt tuyệt tình như thế, nàng đối với hành vi của Phượng Tuyệt oán khí quá nặng.

“Liễu tỷ tỷ chính là yêu ngươi mà thôi, ngươi như thế nào có thể đối đãi với một người yêu ngươi như vậy, ngươi có tâm hay không? Ngươi có tình cảm hay không?” Đường Di lớn tiếng chất vấn.

Chất vấn này làm cho đại bộ phận mọi người ở đây thực đồng ý, bất quá cũng chỉ là đại bộ phận mà thôi. Quân Thường Hằng thở dài, cảm tình, Hoàng thượng cảm tình so với bất luận ai đều sâu hơn. Hoàng thượng yêu vô cùng cuồng liệt, đối với người kia thật cẩn thận trân trọng, ôn nhu đối đãi. Đáng tiếc, liền ngay cả bọn họ cũng đều bị cảm động, mà cảm tình lại dao động không được tới tâm người kia. So với Hoàng thượng, người kia mới thật sự là không có tâm, không có cảm tình.

“Ta đương nhiên là có tâm, ta đương nhiên là có cảm tình, bất quá tâm của ta, cảm tình của ta đều là cho một người. Những người khác, chết cũng tốt, thống khổ cũng tốt, yêu ta cũng tốt, hận ta cũng tốt, căn bản không sao cả, đời này kiếp này ta chỉ để ý một người.” Biểu tình không chút để ý bỗng chuyển qua ôn nhu, trong mắt nghĩ tới người kia tràn đầy thâm tình, trừ bỏ y, hắn cái gì cũng không thèm để ý.

Đường Di chấn động một một chút, từ trong mắt người này nàng thấy được thâm tình bất khả tư nghị. Tình cảm phải như thế nào mới thoải mái nói ra loại lời nói này, sở hữu loại tình cảm phải như thế nào mới không nhìn ra được. Chỉ để ý một người, yêu một người như thế nào mới có thể toát ra loại ôn nhu thâm tình khiến người ta muốn khóc này. Nàng làm không được, cảm tình quá khắc sâu như vậy, cũng quá đáng sợ, nhưng mà thực hâm mộ.

Liễu Vân Phiên nhìn trên mặt người mình yêu là ôn nhu nhớ nhung, kia không phải là dành cho nàng. Người nàng yêu đem sở hữu cảm tình toàn bộ đều dành cho người khác, không cho những người khác vị trí nào trong lòng. Là ai? Ai có thể có được cảm tình của nam nhân lạnh bạc vô tình này.

Ngọc Dao cũng không tin được, nam nhân tàn nhẫn cự tuyệt sư muội này cũng sẽ yêu người khác?

Lãnh Vô Ngân, Dương Ưng, Phương Thiên Hữu bọn họ không có người mình yêu, nhưng bọn họ từ trong mắt Phượng Tuyệt thấy được thâm tình bất hối, ôn nhu mà kiên định, ánh mắt nghĩa vô phản cố(làm việc quyết không lùi bước), là ai? Có thể làm nam nhân kiêu ngạo này luyến thượng, thâm tình như vậy, trừ bỏ một người, không cần những người khác.

Thế hệ trước Lãnh Phong, Tố Linh, Dương Hùng đều là người từng trải có cảm tình. Dương Hùng cùng Lãnh Phong khiếp sợ, dù sao bọn họ đối với Phượng Tuyệt không quá quen, nhưng mà Tố Linh đã gặp qua Quân Hành Tuyệt vài lần, biết được thân phận của hắn, từ trong lời của Quân Thường Hằng cũng biết được tính cách của hắn. Đệ tử Tinh Hồ của mình trên người hắn đã đánh mất tâm của bản thân, lại chiếm không được hồi đáp. Nam nhân vô tình như vậy sẽ yêu một người, yêu sâu đậm như thế.

Tố Linh phi thường hoài nghi đưa mắt nhìn Quân Thường Hằng, mà Quân Thường Hằng chú ý tới ánh mắt Tố Linh, gật đầu, nói cho nàng đó là thật. Tố Linh trợn to mắt, Quân Thường Hằng biết, nhưng vì sao ánh mắt lại bất đắc dĩ như vậy?

“Ngươi yêu thương người khác?” Liễu Vân Phiên nhìn Quân Hành Tuyệt như muốn xác nhận. Không, sẽ không, nói cho ta biết, đó không phải sự thật.

“Ta cuộc đời này chỉ yêu một người.” Người khác, cho tới bây giờ liền chỉ có một người, như thế sẽ có người khác.

“Nói dối, ngươi sẽ không yêu người khác. Ngươi đang nói dối.” Liễu Vân Phiên không tin. Không, nếu Tuyệt không có tâm vô tình thì tốt rồi, vì sao lại nói cho nàng biết hắn kỳ thật có tâm, kỳ thật sẽ yêu, chẳng qua không phải nàng, hắn yêu không phải nàng.

“Hừ, cũng không cần ngươi tin.” Chỉ cần Khiêm tin tưởng là được, “Ngươi không phải nói nguyện ý chết vì ta sao, động tác nhanh lên.” Quân Hành Tuyệt thúc giục, sự tình giải quyết xong còn phải đi tới phòng bếp. Hôm nay hắn lấy đến thực đơn của Vị Tẫn Lâu, muốn thực nghiệm một chút.

Từ thâm tình tới vô tình, đều là một người, biến hóa quá nhanh, làm cho mọi người không biết phải phản ứng như thế nào.

“Người ngươi yêu, là dạng người gì?” Liễu Vân Phiên không cam lòng, bại bởi một người chưa từng thấy qua, nàng không cam lòng, “Có đẹp như ta sao? So được với ta không?” Chỉ cần là nữ nhân, liền không cam lòng bại bởi một người không bằng chính mình.

“Ngươi dựa vào cái gì cùng y so sánh?” Quân Hành Tuyệt thần sắc lạnh lùng, nữ nhân này như thế nào xứng cùng Khiêm của hắn đặt ngang so sánh.

Ngay cả tư cách so sánh đều không có sao? Nàng ở trong lòng ngươi liền tốt như vậy sao? Liễu Vân Phiên nghe vậy đã không biết đau là như thế nào.

“Tuyệt, xin ngươi nói cho ta biết, khiến ta trước khi chết có thể hiểu rõ.” Sống không thể luyến, còn không bằng xem như đã chết. Liễu Vân Phiên ở trong lòng đã ra quyết định, nàng không nghĩ muốn sống thêm, nhưng là nàng phải biết được nàng bại bởi người như thế nào.

“Sư muội.” Ngọc Dao kinh hô.

“Liễu tỷ tỷ.” Đường Di thực đồng tình.

“Vân Phiên.” Tố Linh muốn khuyên.

Liễu Vân Phiên lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn trở sư phụ của mình, sư tỷ cùng người quan tâm nàng.

Mấy người cũng không động, bất quá thời thời khắc khắc chú ý nhất cử nhất động của Liễu Vân Phiên, chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại tốt nhất đừng kích thích nàng. Nàng thầm nghĩ muốn đáp án, “Nói cho ta biết.” Liễu Vân Phiên kiên quyết nhìn Quân Hành Tuyệt.

“Ta yêu người a…” Quân hành Tuyệt nói cho nàng, chính mình trên tay không dính huyết là tốt nhất, làm cho huyết khí của nữ nhân này làm lây dính mùi thơm cơ thể của Khiêm, quả thực không tốt, “Kiêu ngạo đem hết thảy đều dẫm nát dưới chân mình, tàn khốc tới mức có thể đem hết thảy hủy diệt. Không thèm để ý sở hữu, bễ nghễ phàm trần, lãnh khốc mà vô tình vô tâm kia, làm cho ta không biết phải làm như thế nào mới có được. Chính là khi y lơ đãng ôn nhu khiến cho ta càng thêm luân hãm sâu hơn. So một khắc lại một khắc càng thêm thương y.”

Này, này nghe xong, hình như người kia thực đáng sợ, cái dạng nữ nhân gì lại có loại hình tượng này. Mọi người trong lòng miêu tả.

“Nếu y muốn thiên hạ này, ta liền phủng dưới chân đưa cho y. Nếu y muốn hủy diệt thế giới này, không cần y động thủ, ta sẽ vì y mà hủy diệt. Vì để có được tâm của y, cho dù thi cốt thành đồi, huyết lưu thành hài cũng không sao cả. Chỉ cần y có thể yêu ta.” Quân Hành Tuyệt kể ra.

Mọi người nghe được kinh sợ, cảm tình thực điên cuồng.

“Khiêm, ta yêu ngươi nha.” Quân Hành Tuyệt đột nhiên nhìn phía sau bọn họ nói.

“Ngươi cố ý nói cho ta nghe.” Thanh âm ôn hòa như nước ở phía sau bọn họ truyền đến.

Theo thanh âm, mọi người quay đầu.

Một bộ áo trắng, một đầu tóc đen, khí chất ôn nhuận, dung họa nhu hòa. Người này quả thực thật xuất sắc. Nhưng mà xuất sắc như thế thế nào, y vẫn là nam đi?

Phượng Tuyệt thích là nam. Mọi người bị chuyện này thực đả kích, lại không biết nên làm ra phản ứng gì.

“Ta cảm giác được ngươi đã đến rồi.” Quân Hành Tuyệt ôn nhu đối với người ta nói, chính là cảm giác được Khiêm tiếp cận, hắn mới có thể nói ra. Mỗi ngày mỗi ngày đều đối với Khiêm nói ra lời yêu của hắn.

“Thực lực của ngươi lại tiến bộ.” Thượng Quan Khiêm khen.

“Bị Khiêm đốc thúc, ta như thế nào có thể không mạnh lên. Khiêm, như thế nào sẽ tới nơi này, ta rõ ràng bảo bọn họ không cần quấy rầy ngươi.” Tại thời điểm gặp được người hầu thông báo, hắn lập tức phân phó không cần quấy rầy Khiêm. Những kẻ hạ đẳng này, không đáng để Khiêm gặp.

“Là ta nói.” Phượng Cửu theo sau Thượng Quan Khiêm đi ra. Ông là cùng Quân Thường Hằng cùng tới, vốn tính tìm Thượng Quan Khiêm chơi cờ.Thượng Quan Khiêm kỳ lực cao thâm, ông một lần cũng chưa thắng qua, bất qua như vậy càng có ý tứ, thuận tiện còn có thể nhìn tằng tôn lạnh bạc của chính mình lộ vẻ mặt khó chịu lại không thể phát tiết biểu tình. Ừm, ngày qua quả thật thư thái a. Xa xa, ông cùng Thường Hằng cùng nhau đến nơi này, gặp được người hầu thông báo, Thường Hằng nghe được tên lão hữu, bản thân tự mình ra cửa tiếp người, ông cũng như vậy liền trực tiếp đi tìm Thượng Quan Khiêm. Đợi nửa ngày đều không thấy được người thông báo, sau đó liền đơn giản nói, Thượng Quan Khiên đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, lập tức đem quân cờ của ông giải quyết, sau đó rời đi. Hiếu kỳ ông cũng đi theo đến đây.

Mới tới cửa chợt nghe thấy tằng tôn của chính mình biểu lộ tình yêu, tuy rằng không phải lần đầu nghe được, nhưng mỗi lần nghe một lần chung quy vẫn cảm thấy thực phức tạp. Tằng tôn chính mình đại nghịch bất đạo yêu thương ca ca của chính mình, thân là trưởng bối lại vô lực ngăn cản, cũng liền thôi. Ông hiểu được bản thân cũng ngăn cản không được. Phức tạp là tằng tôn chính mình trước kia lãnh tâm lạnh lùng sẽ có cảm tình cuồng liệt như vậy, Phượng gia huyết mạch, vẫn là có cái kia đối tinh số mệnh.

“Tổ gia gia.” Quân Hành Tuyệt nhìn thoáng qua Phượng Cửu cùng tiến vào, kêu một tiếng, sau đó toàn bộ chú ý liền chuyển rời đến thân người đi trước.

“Phượng Cửu.” Quân Thường Hằng cũng đi theo kêu một tiếng.

Mọi người bị đả kích, vì xưng hô mà hơi hoàn hồn một chút. Dù sao tông sư thân phận vẫn là thực rung động, hơn nữa còn là đệ nhất tông sư trong truyền thuyết. Không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy. Vừa rồi Phượng Tuyệt gọi ông ta là cái gì, tổ gia gia, nguyên lai Phượng Tuyệt cùng Phượng Cửu là quan hệ này a.

“Ngươi yêu chính là y.” Liễu Vân Phiên lực chú ý không đặt ở tại nơi Phượng Cửu, nàng nhìn Quân Hành Tuyệt ôn nhu nắm tay Thượng Quan Khiêm, ôn nhu làm cho y ngồi ở bên người chính mình, dư quang không có cấp cho bất cứ một người nào khác, toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú vào một người. Trừ bỏ y ra, Quân Hành Tuyệt trong mắt không có bất luận kẻ nào, tựa hồ toàn bộ thế giới chỉ có y tồn tại, đem sở hữu kỳ vọng hết thảy của nàng toàn bộ cho một người, một người nam nhân. Chính mình lại bại bởi một người nam nhân.

“Y là nam a!” Liễu Vân Phiên lớn tiếng kêu lên, nàng không tin, sự tình như thế nào sẽ như thế này, vô luận là nữ nhân nào cũng đều tốt, vì sao là nam.

Mọi người bị Phượng Cửu hấp dẫn lực chú ý cũng bị những lời này chuyển dời tầm mắt về bên này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện