Quân Hành Tuyệt nhìn biểu tình chắc chắn của Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt sửng sốt một hồi, đây cũng không nên là biểu tình xuất hiện trên mặt hắn. Trong ngự hoa viên nhất thời một mảnh tĩnh lặng.

Qua hồi lâu, Quân Hành Tuyệt mới cười to thành tiếng, cười rất chi là không có phong độ, “Hoàng...... thúc, người...... hiểu lầm......, chuyện này...... là không có khả năng...... rồi....... Khiêm, Khiêm, y là......” Đối với cách nói của Hoàng thúc, Quân Hành Tuyệt sao có thể không cười, hắn mà lại đi yêu Khiêm. Khiêm là nam mà.

“Thì ra cô gái kia tên là Thiên a.” Quân Thường Hằng nghe ra cái tên từ Quân Hành Tuyệt.

[“Khiêm 谦” trong “khiêm tốn” đọc là “Qiān”, còn “Thiên芊” nghĩa là “um tùm, rậm rạp” cũng đọc là “Qiān”]

“Hoàng thúc, Hoàng thúc, người thật sự hiểu lầm.” Nghe Quân Thường Hằng nói, Quân Hành Tuyệt nhịn cười giải thích.

“Hoàng thượng, thần không có hiểu lầm, thần cũng từng yêu một người, thần rất rõ ràng, Hoàng thượng quả thật là yêu người tên là Thiên kia.” Quân Thường Hằng khẳng định nói. Năm đó ông cũng từng như vậy, rảnh một chút là nhớ nhung, không thích trong lòng nàng có thứ gì khác, cũng là vì thế, hai người bọn họ mới chấm dứt, bởi vì ở trong lòng nàng có thứ khác quan trọng hơn tình yêu của ông, ai, nghĩ những chuyện đó làm gì, ông cũng đã bỏ qua hết rồi.

“Nga, Hoàng thúc, sao người lại cho rằng trẫm yêu thương Khiêm?” Trước không cần sửa hiểu lầm của Hoàng thúc, hắn muốn biết lý do tại sao Hoàng thúc lại hạ kết luận như vậy.

“Hoàng thượng, muốn quên mà quên không được, đó là tương tư. Ghen tị, là bởi vì tính độc chiếm. Hoàng thượng, đối với tần phi hay là nữ nhân từng có quan hệ với ngài, ngài đã bao giờ nhớ nhung khó quên với họ chưa, ngài đã bao giờ có nửa điểm ghen tị chưa?” Quân Thường Hằng nghiêm mặt hỏi, Hoàng chất lãnh bạc này của hắn động tâm mà không biết sao? “Hoàng thượng, nếu phát hiện trong lòng phi tử của ngài có người khác, tâm tình của ngài sẽ như thế nào?”

“Loại chuyện này là không có khả năng.” Đối với vấn đề của Hoàng thúc, Quân Hành Tuyệt phủ định, tần phi của hắn trong lòng chỉ có hắn, đây là chuyện hắn rất tự tin.

“Hoàng thượng, thần đang giả thiết.”

“Trẫm sẽ phẫn nộ.” Quân Hành Tuyệt nhìn Quân Thường Hằng đang rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ đến loại tình huống này, sau đó trả lời.

“Không có mất mác?” Quân Thường Hằng hỏi lại.

“Sẽ không.” Quân Hành Tuyệt trả lời khẳng định.

“Vì sao?”

“Hoàng thúc biết, trẫm đối với mấy tần phi này chẳng có bao nhiêu cảm tình, các nàng trong lòng có người khác, trẫm sẽ phẫn nộ, mất mác là tuyệt đối không có khả năng.” Bị phản bội đương nhiên sẽ phẫn nộ, nhưng người mà hắn chưa bao giờ đặt ở trong lòng, sao có thể vì chuyện này mà mất mác.

“Vậy vì sao đối với Thiên, Hoàng thượng lại mất mác?” Quân Thường Hằng hỏi lại.

“Bởi vì trẫm dùng chân tâm, chuyện này khác hẳn.” Quân Hành Tuyệt trả lời, đúng vậy, khác hẳn, hắn đối với Khiêm là tình bạn.

“Hoàng thượng, ngài còn không hiểu sao? Hoàng thượng, thần bắt đầu hoài nghi ngài làm cách nào mà được nhiều nữ tử ái mộ vậy, Hoàng thượng, hảo hảo ngẫm lại đi, thần cáo lui.” Ông giúp thì chỉ giúp được đến đây thôi, nếu muốn hiểu được còn phải dựa vào tự bản thân Hoàng thượng. Ai, Hoàng chất lãnh bạc này của ông không ngờ khi yêu một người mà bản thân cũng không tự biết, đây là ý trời sao? Thật sự rất đáng ngạc nhiên, rốt cuộc là dạng người gì mà lại có thể khiến cho Hoàng chất của ông trồng cây si như thế.

Hắn yêu Khiêm? Sao lại có thể, Khiêm là nam tử, hắn sao có thể yêu Khiêm. Hoàng thúc không biết Khiêm là nam tử nên mới hiểu lầm như vậy, đúng vậy, Hoàng thúc hiểu lầm, hắn sao lại có thể âm thầm yêu Khiêm cơ chứ.

An Thịnh đang canh giữ ở xa xa nhìn thấy Trấn vương Quân Thường Hằng rời khỏi ngự hoa viên, vội vàng quay về ngự hoa viên hầu hạ Hoàng thượng, liền nhìn thấy ngài ngốc lăng ngồi ở trong đình, trên mặt biểu tình không ngừng biến hóa.

“Hoàng thượng......” Đối với dị thường của Hoàng thượng, An Thịnh có chút lo lắng.

Quân Hành Tuyệt đứng lên, đi về phía hậu cung, hướng Uyển Nghi cung của Thục phi.

“Nương nương, nương nương, Hoàng thượng tới.” Cung nữ ở bên ngoài nhìn thấy thân ảnh của Hoàng thượng vội vàng chạy vào thông báo với chủ tử của mình.

Thục phi đang chuẩn bị rửa mặt chải đầu nghe thấy thanh âm của cung nữ, vội vàng phân phó các cung nữ khác sửa sang lại dung nhan cho nàng, may mắn còn chưa tháo trang sức, lúc Quân Hành Tuyệt bước vào cung, Thục phi thanh nhã đang đứng đợi.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.” Thục phi trên mặt biểu tình dịu dàng, lại nhịn không được kích động trong lòng.

“Toàn bộ đều lui xuống.” Trong thanh âm của Quân Hành Tuyệt không có gì dao động, cung nhân nghe được mệnh lệnh toàn bộ đi ra ngoài, trong cung chỉ để lại Thục phi cùng Quân Hành Tuyệt.

Một tay kéo Thục phi qua ôm vào trong ngực, hôn lên môi Thục phi, ngang ngược thô lỗ, tựa hồ muốn chứng minh chuyện gì đó rất cấp thiết.

Đem Thục phi ném lên giường, áp lên người nàng, động tác thô bạo xé mở quần áo Thục phi, du di trên trên da thịt trắng mịn, mánh khóe tỉ mỉ, Thục phi lúc đầu không hiểu Hoàng thượng muốn gì giờ cũng chìm vào trong lốc xoáy của dục vọng.

“Hoàng...... thượng, Hoàng thượng.” Miệng phun ra rên rỉ kiều mỵ, hình tượng dịu dàng đã không còn, hiện tại nàng chỉ là một nữ nhân bị khơi mào dục hỏa, muốn được yêu thương muốn được cưng chiều.

Quân Hành Tuyệt không để ý tới động thái của nữ nhân dưới thân, tư thái kiều mỵ khiến cho nam nhân điên cuồng kia lại không được hắn để vào mắt, một tiếng rên rĩ cũng không lọt nổi vào tai hắn. Trong lòng hắn đang nghĩ tới chuyện khác.

Trẫm sao có thể yêu Khiêm, Khiêm là hảo bằng hữu của hắn, hắn cũng không hảo nam sắc. Tuy rằng Khiêm rất đẹp, nhưng hắn không thể yêu Khiêm, hắn thích chính là nữ tử, cho tới nay đều là như vậy.

Nghĩ đến hình ảnh của Khiêm, trong tầm mắt lại xuất hiện bộ dáng của nữ tử dưới thân, Thục phi khiến hắn có cảm giác tương tự như Khiêm, trong một chớp mắt lại hóa thành Khiêm. Nếu người mà hắn đang ôm trong lòng ngực là Khiêm...... Chỉ là một tưởng tượng thôi mà khiến cho hạ thân vừa rồi chưa có động tĩnh gì bây giờ đã đứng lên, cũng khiến cho thân thể Quân Hành Tuyệt chợt cứng lại. Hắn vừa suy nghĩ cái gì.

Thục phi cảm giác được Hoàng thượng có chút kì quái, giương hai mắt mờ sương lên nhìn Hoàng thượng. “Hoàng thượng......” Thục phi kêu lên, khó nhịn giật giât thân mình, muốn Quân Hành Tuyệt tiếp tục.

Hắn vừa rồi thế nhưng lại nghĩ tới người dưới thân là Khiêm thì sẽ tốt hơn, mị thái như vậy nên từ Khiêm mà ra thì sẽ tốt hơn. Dục niệm bất bình thường đối với Khiêm từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ là do bề ngoài quá tuấn mỹ kia. Nhưng hiện tại phải giải thích thế nào đây. Khiêm không ở bên cạnh hắn, thế nhưng lại nghĩ người dưới thân nên là Khiêm. Hắn đi tới nơi của Thục phi, không phải bởi vì nàng có chút giống Khiêm sao? Hắn đang muốn chứng minh cái gì, chứng minh mình thích nữ nhân, không thích nam nhân. Nhưng tại sao lại là nữ nhân này, vì sao nữ nhân đầu tiên nghĩ tới lại là người này, không phả bởi vì yêu thích, mà bởi vì nàng giống Khiêm nhất.

“Ha ha ha, ha ha ha, ha ha.” Quân Hành Tuyệt cười như điên dại.

“Hoàng thượng?” Thục phi bị tiếng cười của Quân Hành Tuyệt dọa đứng lên, từ trong tình dục thanh tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng.

Thu hồi tiếng cười, từ trên người Thục phi đứng lên, ngay cả quần áo cũng không sửa sang lại, đi ra ngoài.

Thục phi ngồi ở trên giường, không rõ là làm sao vậy? Trong lòng hiện lên cảm giác không tốt, giống như có cái gì đã vĩnh viễn mất đi, rốt cuộc cũng không chiếm được.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” An Thịnh đi theo phía sau Quân Hành Tuyệt, nhìn ngài ấy bước đi rất nhanh, không rõ là muốn đi tới đâu a.

Bầu trời, mây dần dần dày lên, tiếng sấm cũng nổ ầm ầm.

Mà lúc này Quân Hành Tuyệt lại đi tới diễn võ trường, cầm lấy côn bổng bắt đầu múa.

Côn ở trong tay Quân Hành Tuyệt linh hoạt chuyển động, đánh trên mặt đất, phát ra tiếng vang.

Hắn vẫn biết hắn có dục niệm bất bình thường với Khiêm, nhưng đó là lúc khi Khiêm ở trước mặt hắn, khiến cho hắn nghĩ là do Khiêm quá đẹp thôi. Thế nhưng hắn vừa rồi lại nghĩ nếu như người mình ôm là Khiêm thì thật tốt. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cả người đã nóng lên, luôn nghĩ muốn không ngừng được. Dù ở nơi đây, nhưng hắn vẫn nghĩ tới thân thể Khiêm là như thế nào, nếu Khiêm ở dưới thân hắn, sẽ có mị thái như thế nào, thanh âm sẽ dễ nghe ra sao. Chỉ nghĩ như vậy, bộ vị kia lại lớn thêm vài phần. [xin anh đừng nghĩ nữa, em sắp hết máu r0y`]

Vừa nghĩ, vừa tiếp tục múa côn. Hắn là thật tâm muốn kết giao bằng hữu cùng Khiêm, bởi vì Khiêm đáng giá, dung mạo lẫn tài hoa đều là có một không hai. Hơn nữa ở trước mặt Khiêm hắn rất thoải mái. Trí tuệ của Khiêm khiến cho hắn bội phục. Trong số những người cùng trang lứa, Khiêm là người tương xứng với hắn nhất, cho nên hắn thực quý trọng, cẩn thận để bảo toàn phần tình cảm này, không muốn pha lẫn lợi dụng gì trong đó. Vốn là tình bằng hữu, hắn vẫn nghĩ đó là tình bằng hữu, thế nhưng hắn đã phát hiện, không phải như vậy.

Đúng vậy, không phải. Ai lại nổi lên tình dục với bằng hữu của mình, lại đi sủng ái một nữ nhân chỉ vì nàng có chút giống y, xem nữ nhân kia như một thay thế phẩm; ai lại đi ghen tị bởi vì trong lòng bằng hữu có người khác quan trọng hơn; ai lại tương tư bằng hữu của mình.

Vừa rời khỏi y đã bắt đầu nhớ nhung, chỉ muốn đi gặp y, thấy y rồi lại không muốn rời khỏi, ở bên cạnh y thì cảm thấy rất thoải mái, nhìn thấy y cười liền ngây ngốc cười theo. Muốn bảo hộ y, không muốn y dính lấy một chút dơ bẩn, không muốn y nhìn thấy tư thái lãnh huyết của mình khi giết người. Biết rõ y không ôn hòa như vẻ bề ngoài kia, nhưng vẫn muốn che chở y, không muốn nơi y ở có chút tai họa ngầm nào. Biết rõ y rất nguy hiểm, nhưng không cách nào quên y. Biết rõ ở trong lòng y mình không quan trọng, nhưng lại đi hỏi vấn đề kia, tự khiến bản thân mình thống khổ. Là không cam lòng, là đau lòng, y không chân thật khi đối diện với hắn, phần ôn nhu khiến cho hắn si mê cùng ghen tị kia lại không thuộc về hắn.

Mưa bắt đầu trút xuống, nặng hạt dần, mặt đất rất nhanh liền ướt đẫm.

An Thịnh cầm dù muốn che mưa giúp Quân Hành Tuyệt lại bị Quân Hành Tuyệt ngăn, không nhìn đến An Thịnh đang khuyên giải cùng tâm tình lo lắng. Tiếp tục ở trong diễn võ trường múa binh khí, côn rời tay, An Thịnh nghĩ rằng đã xong, không ngờ Quân Hành Tuyệt lại cầm lấy thương, sau đó đao, sau đó rìu, sau đó...... Tất cả binh khí đều được sử dụng qua một lần.

Mưa xối thẳng vào tóc, vào quần áo, nhưng hắn không dừng lại, một lần lại một lần nhớ lại lúc ở chung với người kia, nghĩ đến tâm tình của bản thân.

Rốt cục, ngừng động tác trên tay lại, binh khí vứt trên mặt đất, đứng sừng sững trong mưa, ngẩng đầu nhìn không trung tối đen mang theo trận mưa bàng bạc. Trận mưa này, khiến cho hắn tỉnh, trước nay đều vì Khiêm là nam tử mà xem nhẹ, bởi vì Khiêm là nam tử nên trốn tránh, bởi vì Khiêm là nam tử nên cho đó là tình bằng hữu, bởi vì Khiêm là nam tử cho nên không dám yêu, không thể yêu. Khiêm, tình cảm ta đối với ngươi là yêu a. Hoàng thúc, người nói đúng rồi, ta yêu Khiêm. Yêu một người dù biết là không nên, một người hắc ám quyết tuyệt vô cùng nguy hiểm, một người khi ôn nhu thì lại rất đặc biệt.

Khiêm, ta yêu ngươi. Ta thật sự yêu ngươi, ta đối với ngươi không phải tình bằng hữu, nguyên lai là tình yêu. Khiêm, nếu ngươi biết, ngươi sẽ nhìn ta bằng con mắt nào đây, Khiêm, liệu ngươi có thể yêu ta không? Tâm đột nhiên đau xót, một cỗ nóng rực ở ngực xuất hiện, Quân Hành Tuyệt vừa nhận ra tình cảm của mình nên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, không mở áo ra xem xét, nên không nhìn thấy một ấn văn màu đỏ rực kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên ngực hắn, đó là căn cứ xác minh đối tinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện