Trong phòng ngủ hai người trầm mặc nghĩ chuyện của mình, không nói gì. Một người đau lòng, một người suy tư.
Quân Hành Tuyệt nhìn thấy lưng đã được bôi dược tốt, trơn bóng như ngọc, không có nửa điểm dấu vết. Đẹp như vậy, chính là ẩn sau bờ lưng tuyệt mĩ này đã từng có bao nhiêu vết thương. Lưng trắng noãn từng này, có phải hay không đã từng bị huyết sắc đỏ tươi xâm nhiễm, có phải hay không đã chịu qua rất nhiều vết thương.
Nhẹ nhàng từ sau lưng ôm Thượng Quan Khiêm để cho y tựa vào lồng ngực của mình Quân Hành Tuyệt ngữ khí cũng mềm nhẹ như vậy, "Tốt lắm."
Thượng Quan Khiêm không có trả lời, chỉ là tựa vào trong lồng ngực của Quân Hành Tuyệt, cảm thụ cảm giác được quý trọng. Cảm giác tốt lắm, nhưng mà tuyệt đối không thể trầm mê, bản thân vẫn là Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm, tuyệt đối sẽ không ỷ lại ở bất kì người nào. Bất là ai cũng vậy, y thuộc về bản thân mình.
Ở nơi Quân Hành Tuyệt nhìn không thấy, trong mắt của Thượng Quan Khiêm hiện lên kiên định cùng quyết tuyệt. Dao động thì có làm sao, y vẫn như cũ là y, không có gì thay đổi. Quân Hành Tuyệt, để cho ta nhìn xem ngươi có thể dao động được tới ta tới bước nào.
Tránh khỏi ôm ấp của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm cầm lấy quần áo ở trên giường bắt đầu mặc vào.
Quân Hành Tuyệt lập tức hỗ trợ, giống như trước, chỉ có một chút gì đó bắt đầu được cải biến.
Hai người sửa sang tốt, ra khỏi cửa. Bọn người hầu nhanh nhẹn đem đồ ăn mang lên. Bởi vì đã có chút muộn, Quân Hành Tuyệt dễ dàng bỏ qua cho việc Thượng Quan Khiêm ăn đồ ăn của người khác nấu.
Nhìn thấy trên mặt bàn toàn bộ đều là mùi hương hấp dẫn, thức ăn so với đồ ăn mình làm ra cao hơn vài cấp, Quân Hành Tuyệt trong lòng thầm khó chịu, quyết định phải cố gắng rèn luyện thêm trù nghệ.
"Khiêm, ngươi cùng vị Công chúa kia như thế nào lại quen biết?" Quân Hành Tuyệt nhớ tới cái người ngày hôm qua đã làm cho lòng đố kị của hắn tăng vọt, thời điểm nhắc tới vẫn như cũ thực hung hăng.Cũng dám nghĩ tới Khiêm của hắn, hắn sẽ cho nàng một cái giáo huấn khó quên.
Thượng Quan Khiêm đơn giản đem sự tình kể rõ một lần.
Gặp nhau thật đúng là lãng mạn, khó trách sẽ đối với Khiêm có ý đồ quấy nhiều. Gặp gỡ mĩ lệ như vậy, một cô gái đang hoài xuân, sao có thể không động tâm? So với bản thân chật vật cùng Khiêm gặp mặt, này quả thực đúng là tương phản quá lớn. Quân Hành Tuyệt lòng dạ hẹp hòi đố kỵ, đối với vị Công chúa Đông Li kia oán khí càng thêm lớn.
Thượng Quan Khiêm ngồi ở bên người Quân Hành Tuyệt cảm giác được oán nhiệm của Quân Hành Tuyệt, hỏi, "Ngươi tính làm gì?"
"Hủy diệt Đông Li." Quân Hành Tuyệt bật người trả lời, Khiêm, để ý nữ nhân kia? Trong lòng khó chịu. Hắn muốn cho cái Công chúa kia mất đi quốc gia của nàng, hủy diệt nơi mà nàng dựa vào, đâm trúng kiêu ngạo của nàng, tiêu hủy mỹ mạo của nàng, khiến cho nàng sống một cách thống khổ.
"Lưu lại vài địa phương, hoàn cảnh nơi đó không tồi, thích hợp với vài loại dược." Thượng Quan Khiêm cũng không có khuyên giải. Cũng không phải hủy diệt cả thế giới, như vậy liền giữ lại vài địa phương, mở rộng diện tích reo trồng. Về phần Công chúa Đông Li kia cùng y không có quan hệ gì. Chuyện mượn sách y đã hồi báo, nếu không thì Công chúa kia tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Thượng Quan Khiêm không ngăn cản làm cho khó chịu của Quân Hành Tuyệt lập tức tan thành mây khói. Hành động che chở nữ nhân kia ngày hôm qua của Khiêm vẫn làm cho hắn ghi hận trong lòng. Khiêm, bản thân không thể làm gì được, nhưng mà nữ nhân kia, ai thèm quản nàng. Đều là do nàng không tốt, khiếm cho Khiêm làm ra loại hành động kia. Hết thảy đều là lỗi của nữ nhân kia.
Nhìn tới Khiêm phản ứng đạm mạc vô tình như vậy, Quân Hành Tuyệt trong lòng thật sự vui vẻ. Xem ra bản thân chỉ cần đối phó với nữ nhân kia là được, về phần Đông Li vậy thì lưu lại một phần bộ phận, khiến cho bọn chúng giúp Khiêm trồng dược, không thể để cho Khiêm vất vả tới lui.
Vận mệnh của Đông Li, đã bị Quân Hành Tuyệt quyết định.
Cung đình Nguyên quốc, trên đại điện đang cử hành lâm triều.
Cổ thiên uy mang theo hủy diệt ngày hôm qua kia, thổi quét cả thế giới, trừ phi là người chết, bằng không ai cũng cảm giác được. Quan lại Nguyên quốc, đặc biệt là các vị đại thần đã ở trong hoàng cung này lâu năm như thế nào sẽ không biết người có thể có được thực lực như vậy là ai. Cùng với cỗ uy áp kia giống nhau, là khí thế của đế vương, tới từ Thái thượng hoàng của bọn họ, khiến cho bọn họ khuất phục sùng bái. May mắn Nguyên quốc có tồn tại như vậy.
Nhưng mà cỗ khí thế ngày hôm qua, làm cho thế giới sợ hãi bị hủy diệt, là ai đã làm cho hai vị kia tức giận, là ai không biết sống chết. Các vị đại thần kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), đều vào trong cung tuần tra, biết được đây là họa do Đông Li chọc ra, nguyên nhân không rõ. Hoàng thượng, vài vị Vương gia cùng với nhóm đại nhân trốn tránh, vội vã vì sự tình bên kia Đông Li.
Các đại thần ở Đông Li biết được tin tức của Bình vương cùng Lạc vương, đã đem chuyện tình trong nước thông tri cho nhóm người đang có mặt trong Đông Li. Hỏi nguyên nhân, bọn họ cũng không nói, chỉ là trả lời mau chóng rời đi, tốt nhất là đi ngay trong hôm nay, bọn họ sẽ trợ giúp mọi người rời đi, tổn thất của mọi người, quan phủ sẽ bồi thường.
Các đại thần được phái tới Đông Li đều biết được sự tồn tại của lực lượng đặc thù của Nguyên quốc, đối với sự tồn tại của cửa bọn họ cũng biết, nhưng mà bọn họ không có khả năng nói những điều này cho nhóm người thường. Để cho nhóm người thường rời đi, bọn họ cũng đã cố gắng kết thúc chức trách của mình; những người ngu ngốc không nghe theo, bọn họ cũng chẳng có tài cán giúp tiếp. Huyễn Ảnh, An Thịnh cùng mấy người Lãnh Vô Ngân được thông báo, bí mật đi vào Đông Li. Vận dụng lực lượng di chuyển trong không trung, sử dụng sức mạnh lớn nhất, ở Đông Li bí mật thu thập cùng vận chuyển tàu, khiến cho người Nguyên quốc ở Đông Li sẽ không bởi vì nguyên nhân thuyền bè mà không thể trở về nước kịp thời. Tông sư cũng được phái lên thuyền để bảo hộ.
May mắn, vài thương nhân đang ở Đông Li hoạt động, sau khi được thông báo, đại bộ phận đều phối hợp rời đi. Dù sao mấy năm nay triều đình Nguyên quốc thanh liêm, ở trong dân gian nhận được danh dự vô cùng tốt, biết được thông báo sau đó liền rời đi. Còn vài người dư lại vì luyến tiếc lợi ích ở đây, hơn nữa không tiếp thu tin tưởng sẽ có chuyện sắp phát sinh, bất luận bọn quan viên khuyên như thế nào cũng không chịu rời đi. Vào lúc sáng sớm, bọn quan viên cũng không đợi chờ nữa, trở lại nơi ở tại Đông Li, thông qua của mà rời đi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ sử dụng cửa, thời điểm đi ra, trên mặt mỗi người đều là ngây ngốc, sau đó quỳ lạy về hướng Ám Cung, tỏ vẻ kính sợ.
Hiện tại đúng là thời gian lâm triều, bọn quan viên Đông Li lập tức báo lại tình huống của người Nguyên quốc. Đông Li đối với hành động của người Nguyên quốc cảm thấy kỳ quái, chính là cũng không thể ngăn cản, khiến cho người lên thuyền thuận lợi rời đi, mà đám quan viên cũng đã thông qua cửa trở về tới Nguyên quốc.
Cũng bởi vì sự kiện này, lâm triều ngày hôm nay kết thúc khá muộn.
"Đều ở đây a." Một tiếng nói mang theo lười biếng lại tao nhã tựa như tơ lụa vang lên trong đại điện.
Thanh âm quen thuộc khiến cho đám người Sùng đế cứng đờ, sau đó nhìn tới gợn sóng trong hư không.
Đứng dậy chạy nhanh tới, đối mặt với phiến gợn sóng kia quỳ xuống.
Quân Hành Tuyệt bước ra khỏi gợn sóng, nghiền ngẫm nhìn mấy đứa con của mình. Có thể phản ứng nhanh như vậy đối với hành động muốn hủy diệt Đông Li của hắn, đã rất nhanh làm ra quyết định. Thế nhưng, biết được người Đông Li trêu chọc hắn tới, hơn nữa còn có một màn kia thời điểm Công chúa Đông Li cùng Khiêm gặp mặt, vị Công chúa đó biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn không tin người thừa kế được hắn cùng Khiêm lựa chọn lại nhìn không ra. Chính là biết rõ sự tình lại không báo.
Sùng đế không biết vì sao cảm thấy phát lạnh. Nguy rồi, phụ hoàng đã biết.
Còn có mấy kẻ đứng đầu nhìn tới hắn ở nơi này liền mang theo khủng hoàng mà quỳ xuống, cũng rõ ràng là một đám bụng toàn gian xảo, đều là những kẻ đã biết rõ tình hình. Lá gan không nhỏ a.
Vài vị Vương gia cùng đại thần Nội các cảm giác được ánh mắt không lương thiện gì đang lướt qua người bọn họ, trong lòng thầm kêu không tốt.
"Hừ." Hừ nhẹ một tiếng, đại biểu cho sự bất mãn của Quân Hành Tuyệt, cũng biểu thị cho kết cục bi thảm của bọn họ.
"Phụ hoàng vạn an." Sùng đế không dám ngẩng đầu, vấn an.
"Phụ hoàng vạn an." Đây là vài vị Vương gia.
"Thái thượng hoàng vạn an." Vài vị đại thần Nội các.
Sau đó các vị đại thần phản ứng được, cuống quýt quỳ xuống. Đây là thần thoại của Nguyên quốc, Khai đế Quân Hành Tuyệt. Bọn họ run rẩy sợ hãi mà quỳ xuống, chỉ cần biết rằng không thể sinh ra tâm phản nghịch, đây là tồn tại cường đại nhất Nguyên quốc, là tồn tại đáng sợ lại đáng kính nhất.
"Đứng lên." Quân Hành Tuyệt thản nhiên nói.
Mọi người lúc này mới cùng đứng dậy ngẩng đầu, sau đó thấy được mạt thân ảnh khác.
Sùng đế ở gần nhất lại lập tức quỳ xuống, "Hoàng thúc vạn an." Đây là người tuyệt đối không thể đắc tội, bởi vì y mà Đông Li sẽ bị diệt quốc.
Một đám người đã đứng lên lại phần phật quỳ xuống, "Tín vương vạn an." Sùng đế chỉ có một hoàng thúc, đó là Tín vương, là tồn tại cùng Thái thượng hoàng giống nhau, khủng bố mà lại khiến người khác phải sợ hãi.
"Đứng lên đi." Tiếng nói ôn hòa dễ nghe.
Ở trong tai của mấy người Sùng đế, đây chính là thanh âm cứu trợ. Chỉ khi có vị này ở đây thì phụ hoàng mới không làm bọn họ khó xử, bởi vì phụ hoàng thực sự rất để ý hình tượng của bản thân trong mắt y. Tuy rằng nói ra có chút bất kính, nhưng mà phụ hoàng, người ở trong mắt hoàng thúc đã chẳng còn hình tượng gì nữa rồi. Lòng dạ hẹp hòi của ngài, hoàng thúc đều biết rõ ràng.
"Các người đang thương lượng chuyện Đông Li?" Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế, Quân hành Tuyệt cả người đều dựa vào trên người của Thượng Quan Khiêm.
Đông tác tràn ngập quyền lực như thế, nhóm gián quan mồm miệng luôn bận rộn lúc này cũng chẳng dám nói cái gì, điển hình của kẻ thích bắt nạt kẻ yếu.
Tuy rằng biết quan hệ của hai vị này nhưng mà trường hợp tận mắt chứng kiến như vậy, đại bộ phận các đại thần vẫn là cúi đầu. Cũng chỉ là khiếp sợ cường quyền, còn những phương diện khác thì bọn họ vẫn vô pháp tiếp nhận. Dù sao quan hệ của hai người ở tại thế giới này quả thực là đại nghịch bất đạo, không có khả năng khiến cho mọi người từ trong nội tâm chịu thừa nhận. Bất quá, suy nghĩ của những người này, đối với hai người có thực lực tối thượng mà nói thì căn bản không đáng để tâm. Con kiến nhỏ bé có suy nghĩ gì, vì sao phải để ý, thậm chí còn phải quân tâm chứ.
"Ta cũng chưa nói sẽ làm gì Đông Li, các người liền đã chuẩn bị tốt." Không đợi bọn họ trả lời, Quân Hành Tuyệt tiếp tục nói, "Nguyên quốc có những người khôn khéo như các người chấp chính, ta cũng an tâm." Khiến cho người ta nghe không ra hỉ giận trong lời nói.
"Phụ hoàng quá khen." Sùng đế kiên trì, nhìn chằm chằm mấy tên đồng lõa phía sau đang dùng ánh mắt uy hiếp bắt hắn phải trả lời. Hắn đem lời nói của Quân Hành Tuyệt ca ngợi.
Bất quá đúng là Hoàng đế a, mấy tên đồng lõa ở sau từ sâu trong nội tâm phát ra kính phục. Mà mấy huynh đệ khác lại bội phục. Năm đó thua thực không oan, chỉ bằng điều này, bọn họ liền cam bái hạ phong.
Thượng Quan Khiêm cười khẽ, phản ứng thật thú vị. Mấy người này, mấy năm nay cũng vì bản thân cung cấp không ít giải trí, buông tha cho bọn họ đi, "Tuyệt, chính sự."
Hoàng thúc, có người ở đây thật tốt quá. Đám người Sùng đế âm thầm may mắn.
Đối với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt cho tới bây giờ vẫn luôn nghe theo, đương nhiên cũng có lúc sẽ có trường hợp ngoại lệ. Xem phân thượng của Khiêm, tử tội có thể thoát nhưng vẫn phải chịu nạn. Vừa lúc hắn muốn học tập vài món ăn ở tại đại vị diện, đám Sùng đế vừa vặn làm người thí nghiệm.
Đám người Sùng đế còn đang cảm thấy may mắn, trong lòng độ nhiên nổi lên một dự cảm không tốt, sau lưng chợt lạnh. Chẳng lẽ còn có gì nữa? Quân Hành Tuyệt đang muốn nói chuyện, ngoài đại điện liền truyền tới thanh âm ồn ào. Bên ngoài có chuyện gì? Mọi người nhìn ra ngoài đại điện, chờ báo cáo của bọn thị vệ.
Quân Hành Tuyệt nhìn thấy lưng đã được bôi dược tốt, trơn bóng như ngọc, không có nửa điểm dấu vết. Đẹp như vậy, chính là ẩn sau bờ lưng tuyệt mĩ này đã từng có bao nhiêu vết thương. Lưng trắng noãn từng này, có phải hay không đã từng bị huyết sắc đỏ tươi xâm nhiễm, có phải hay không đã chịu qua rất nhiều vết thương.
Nhẹ nhàng từ sau lưng ôm Thượng Quan Khiêm để cho y tựa vào lồng ngực của mình Quân Hành Tuyệt ngữ khí cũng mềm nhẹ như vậy, "Tốt lắm."
Thượng Quan Khiêm không có trả lời, chỉ là tựa vào trong lồng ngực của Quân Hành Tuyệt, cảm thụ cảm giác được quý trọng. Cảm giác tốt lắm, nhưng mà tuyệt đối không thể trầm mê, bản thân vẫn là Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm, tuyệt đối sẽ không ỷ lại ở bất kì người nào. Bất là ai cũng vậy, y thuộc về bản thân mình.
Ở nơi Quân Hành Tuyệt nhìn không thấy, trong mắt của Thượng Quan Khiêm hiện lên kiên định cùng quyết tuyệt. Dao động thì có làm sao, y vẫn như cũ là y, không có gì thay đổi. Quân Hành Tuyệt, để cho ta nhìn xem ngươi có thể dao động được tới ta tới bước nào.
Tránh khỏi ôm ấp của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm cầm lấy quần áo ở trên giường bắt đầu mặc vào.
Quân Hành Tuyệt lập tức hỗ trợ, giống như trước, chỉ có một chút gì đó bắt đầu được cải biến.
Hai người sửa sang tốt, ra khỏi cửa. Bọn người hầu nhanh nhẹn đem đồ ăn mang lên. Bởi vì đã có chút muộn, Quân Hành Tuyệt dễ dàng bỏ qua cho việc Thượng Quan Khiêm ăn đồ ăn của người khác nấu.
Nhìn thấy trên mặt bàn toàn bộ đều là mùi hương hấp dẫn, thức ăn so với đồ ăn mình làm ra cao hơn vài cấp, Quân Hành Tuyệt trong lòng thầm khó chịu, quyết định phải cố gắng rèn luyện thêm trù nghệ.
"Khiêm, ngươi cùng vị Công chúa kia như thế nào lại quen biết?" Quân Hành Tuyệt nhớ tới cái người ngày hôm qua đã làm cho lòng đố kị của hắn tăng vọt, thời điểm nhắc tới vẫn như cũ thực hung hăng.Cũng dám nghĩ tới Khiêm của hắn, hắn sẽ cho nàng một cái giáo huấn khó quên.
Thượng Quan Khiêm đơn giản đem sự tình kể rõ một lần.
Gặp nhau thật đúng là lãng mạn, khó trách sẽ đối với Khiêm có ý đồ quấy nhiều. Gặp gỡ mĩ lệ như vậy, một cô gái đang hoài xuân, sao có thể không động tâm? So với bản thân chật vật cùng Khiêm gặp mặt, này quả thực đúng là tương phản quá lớn. Quân Hành Tuyệt lòng dạ hẹp hòi đố kỵ, đối với vị Công chúa Đông Li kia oán khí càng thêm lớn.
Thượng Quan Khiêm ngồi ở bên người Quân Hành Tuyệt cảm giác được oán nhiệm của Quân Hành Tuyệt, hỏi, "Ngươi tính làm gì?"
"Hủy diệt Đông Li." Quân Hành Tuyệt bật người trả lời, Khiêm, để ý nữ nhân kia? Trong lòng khó chịu. Hắn muốn cho cái Công chúa kia mất đi quốc gia của nàng, hủy diệt nơi mà nàng dựa vào, đâm trúng kiêu ngạo của nàng, tiêu hủy mỹ mạo của nàng, khiến cho nàng sống một cách thống khổ.
"Lưu lại vài địa phương, hoàn cảnh nơi đó không tồi, thích hợp với vài loại dược." Thượng Quan Khiêm cũng không có khuyên giải. Cũng không phải hủy diệt cả thế giới, như vậy liền giữ lại vài địa phương, mở rộng diện tích reo trồng. Về phần Công chúa Đông Li kia cùng y không có quan hệ gì. Chuyện mượn sách y đã hồi báo, nếu không thì Công chúa kia tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Thượng Quan Khiêm không ngăn cản làm cho khó chịu của Quân Hành Tuyệt lập tức tan thành mây khói. Hành động che chở nữ nhân kia ngày hôm qua của Khiêm vẫn làm cho hắn ghi hận trong lòng. Khiêm, bản thân không thể làm gì được, nhưng mà nữ nhân kia, ai thèm quản nàng. Đều là do nàng không tốt, khiếm cho Khiêm làm ra loại hành động kia. Hết thảy đều là lỗi của nữ nhân kia.
Nhìn tới Khiêm phản ứng đạm mạc vô tình như vậy, Quân Hành Tuyệt trong lòng thật sự vui vẻ. Xem ra bản thân chỉ cần đối phó với nữ nhân kia là được, về phần Đông Li vậy thì lưu lại một phần bộ phận, khiến cho bọn chúng giúp Khiêm trồng dược, không thể để cho Khiêm vất vả tới lui.
Vận mệnh của Đông Li, đã bị Quân Hành Tuyệt quyết định.
Cung đình Nguyên quốc, trên đại điện đang cử hành lâm triều.
Cổ thiên uy mang theo hủy diệt ngày hôm qua kia, thổi quét cả thế giới, trừ phi là người chết, bằng không ai cũng cảm giác được. Quan lại Nguyên quốc, đặc biệt là các vị đại thần đã ở trong hoàng cung này lâu năm như thế nào sẽ không biết người có thể có được thực lực như vậy là ai. Cùng với cỗ uy áp kia giống nhau, là khí thế của đế vương, tới từ Thái thượng hoàng của bọn họ, khiến cho bọn họ khuất phục sùng bái. May mắn Nguyên quốc có tồn tại như vậy.
Nhưng mà cỗ khí thế ngày hôm qua, làm cho thế giới sợ hãi bị hủy diệt, là ai đã làm cho hai vị kia tức giận, là ai không biết sống chết. Các vị đại thần kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), đều vào trong cung tuần tra, biết được đây là họa do Đông Li chọc ra, nguyên nhân không rõ. Hoàng thượng, vài vị Vương gia cùng với nhóm đại nhân trốn tránh, vội vã vì sự tình bên kia Đông Li.
Các đại thần ở Đông Li biết được tin tức của Bình vương cùng Lạc vương, đã đem chuyện tình trong nước thông tri cho nhóm người đang có mặt trong Đông Li. Hỏi nguyên nhân, bọn họ cũng không nói, chỉ là trả lời mau chóng rời đi, tốt nhất là đi ngay trong hôm nay, bọn họ sẽ trợ giúp mọi người rời đi, tổn thất của mọi người, quan phủ sẽ bồi thường.
Các đại thần được phái tới Đông Li đều biết được sự tồn tại của lực lượng đặc thù của Nguyên quốc, đối với sự tồn tại của cửa bọn họ cũng biết, nhưng mà bọn họ không có khả năng nói những điều này cho nhóm người thường. Để cho nhóm người thường rời đi, bọn họ cũng đã cố gắng kết thúc chức trách của mình; những người ngu ngốc không nghe theo, bọn họ cũng chẳng có tài cán giúp tiếp. Huyễn Ảnh, An Thịnh cùng mấy người Lãnh Vô Ngân được thông báo, bí mật đi vào Đông Li. Vận dụng lực lượng di chuyển trong không trung, sử dụng sức mạnh lớn nhất, ở Đông Li bí mật thu thập cùng vận chuyển tàu, khiến cho người Nguyên quốc ở Đông Li sẽ không bởi vì nguyên nhân thuyền bè mà không thể trở về nước kịp thời. Tông sư cũng được phái lên thuyền để bảo hộ.
May mắn, vài thương nhân đang ở Đông Li hoạt động, sau khi được thông báo, đại bộ phận đều phối hợp rời đi. Dù sao mấy năm nay triều đình Nguyên quốc thanh liêm, ở trong dân gian nhận được danh dự vô cùng tốt, biết được thông báo sau đó liền rời đi. Còn vài người dư lại vì luyến tiếc lợi ích ở đây, hơn nữa không tiếp thu tin tưởng sẽ có chuyện sắp phát sinh, bất luận bọn quan viên khuyên như thế nào cũng không chịu rời đi. Vào lúc sáng sớm, bọn quan viên cũng không đợi chờ nữa, trở lại nơi ở tại Đông Li, thông qua của mà rời đi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ sử dụng cửa, thời điểm đi ra, trên mặt mỗi người đều là ngây ngốc, sau đó quỳ lạy về hướng Ám Cung, tỏ vẻ kính sợ.
Hiện tại đúng là thời gian lâm triều, bọn quan viên Đông Li lập tức báo lại tình huống của người Nguyên quốc. Đông Li đối với hành động của người Nguyên quốc cảm thấy kỳ quái, chính là cũng không thể ngăn cản, khiến cho người lên thuyền thuận lợi rời đi, mà đám quan viên cũng đã thông qua cửa trở về tới Nguyên quốc.
Cũng bởi vì sự kiện này, lâm triều ngày hôm nay kết thúc khá muộn.
"Đều ở đây a." Một tiếng nói mang theo lười biếng lại tao nhã tựa như tơ lụa vang lên trong đại điện.
Thanh âm quen thuộc khiến cho đám người Sùng đế cứng đờ, sau đó nhìn tới gợn sóng trong hư không.
Đứng dậy chạy nhanh tới, đối mặt với phiến gợn sóng kia quỳ xuống.
Quân Hành Tuyệt bước ra khỏi gợn sóng, nghiền ngẫm nhìn mấy đứa con của mình. Có thể phản ứng nhanh như vậy đối với hành động muốn hủy diệt Đông Li của hắn, đã rất nhanh làm ra quyết định. Thế nhưng, biết được người Đông Li trêu chọc hắn tới, hơn nữa còn có một màn kia thời điểm Công chúa Đông Li cùng Khiêm gặp mặt, vị Công chúa đó biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn không tin người thừa kế được hắn cùng Khiêm lựa chọn lại nhìn không ra. Chính là biết rõ sự tình lại không báo.
Sùng đế không biết vì sao cảm thấy phát lạnh. Nguy rồi, phụ hoàng đã biết.
Còn có mấy kẻ đứng đầu nhìn tới hắn ở nơi này liền mang theo khủng hoàng mà quỳ xuống, cũng rõ ràng là một đám bụng toàn gian xảo, đều là những kẻ đã biết rõ tình hình. Lá gan không nhỏ a.
Vài vị Vương gia cùng đại thần Nội các cảm giác được ánh mắt không lương thiện gì đang lướt qua người bọn họ, trong lòng thầm kêu không tốt.
"Hừ." Hừ nhẹ một tiếng, đại biểu cho sự bất mãn của Quân Hành Tuyệt, cũng biểu thị cho kết cục bi thảm của bọn họ.
"Phụ hoàng vạn an." Sùng đế không dám ngẩng đầu, vấn an.
"Phụ hoàng vạn an." Đây là vài vị Vương gia.
"Thái thượng hoàng vạn an." Vài vị đại thần Nội các.
Sau đó các vị đại thần phản ứng được, cuống quýt quỳ xuống. Đây là thần thoại của Nguyên quốc, Khai đế Quân Hành Tuyệt. Bọn họ run rẩy sợ hãi mà quỳ xuống, chỉ cần biết rằng không thể sinh ra tâm phản nghịch, đây là tồn tại cường đại nhất Nguyên quốc, là tồn tại đáng sợ lại đáng kính nhất.
"Đứng lên." Quân Hành Tuyệt thản nhiên nói.
Mọi người lúc này mới cùng đứng dậy ngẩng đầu, sau đó thấy được mạt thân ảnh khác.
Sùng đế ở gần nhất lại lập tức quỳ xuống, "Hoàng thúc vạn an." Đây là người tuyệt đối không thể đắc tội, bởi vì y mà Đông Li sẽ bị diệt quốc.
Một đám người đã đứng lên lại phần phật quỳ xuống, "Tín vương vạn an." Sùng đế chỉ có một hoàng thúc, đó là Tín vương, là tồn tại cùng Thái thượng hoàng giống nhau, khủng bố mà lại khiến người khác phải sợ hãi.
"Đứng lên đi." Tiếng nói ôn hòa dễ nghe.
Ở trong tai của mấy người Sùng đế, đây chính là thanh âm cứu trợ. Chỉ khi có vị này ở đây thì phụ hoàng mới không làm bọn họ khó xử, bởi vì phụ hoàng thực sự rất để ý hình tượng của bản thân trong mắt y. Tuy rằng nói ra có chút bất kính, nhưng mà phụ hoàng, người ở trong mắt hoàng thúc đã chẳng còn hình tượng gì nữa rồi. Lòng dạ hẹp hòi của ngài, hoàng thúc đều biết rõ ràng.
"Các người đang thương lượng chuyện Đông Li?" Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế, Quân hành Tuyệt cả người đều dựa vào trên người của Thượng Quan Khiêm.
Đông tác tràn ngập quyền lực như thế, nhóm gián quan mồm miệng luôn bận rộn lúc này cũng chẳng dám nói cái gì, điển hình của kẻ thích bắt nạt kẻ yếu.
Tuy rằng biết quan hệ của hai vị này nhưng mà trường hợp tận mắt chứng kiến như vậy, đại bộ phận các đại thần vẫn là cúi đầu. Cũng chỉ là khiếp sợ cường quyền, còn những phương diện khác thì bọn họ vẫn vô pháp tiếp nhận. Dù sao quan hệ của hai người ở tại thế giới này quả thực là đại nghịch bất đạo, không có khả năng khiến cho mọi người từ trong nội tâm chịu thừa nhận. Bất quá, suy nghĩ của những người này, đối với hai người có thực lực tối thượng mà nói thì căn bản không đáng để tâm. Con kiến nhỏ bé có suy nghĩ gì, vì sao phải để ý, thậm chí còn phải quân tâm chứ.
"Ta cũng chưa nói sẽ làm gì Đông Li, các người liền đã chuẩn bị tốt." Không đợi bọn họ trả lời, Quân Hành Tuyệt tiếp tục nói, "Nguyên quốc có những người khôn khéo như các người chấp chính, ta cũng an tâm." Khiến cho người ta nghe không ra hỉ giận trong lời nói.
"Phụ hoàng quá khen." Sùng đế kiên trì, nhìn chằm chằm mấy tên đồng lõa phía sau đang dùng ánh mắt uy hiếp bắt hắn phải trả lời. Hắn đem lời nói của Quân Hành Tuyệt ca ngợi.
Bất quá đúng là Hoàng đế a, mấy tên đồng lõa ở sau từ sâu trong nội tâm phát ra kính phục. Mà mấy huynh đệ khác lại bội phục. Năm đó thua thực không oan, chỉ bằng điều này, bọn họ liền cam bái hạ phong.
Thượng Quan Khiêm cười khẽ, phản ứng thật thú vị. Mấy người này, mấy năm nay cũng vì bản thân cung cấp không ít giải trí, buông tha cho bọn họ đi, "Tuyệt, chính sự."
Hoàng thúc, có người ở đây thật tốt quá. Đám người Sùng đế âm thầm may mắn.
Đối với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt cho tới bây giờ vẫn luôn nghe theo, đương nhiên cũng có lúc sẽ có trường hợp ngoại lệ. Xem phân thượng của Khiêm, tử tội có thể thoát nhưng vẫn phải chịu nạn. Vừa lúc hắn muốn học tập vài món ăn ở tại đại vị diện, đám Sùng đế vừa vặn làm người thí nghiệm.
Đám người Sùng đế còn đang cảm thấy may mắn, trong lòng độ nhiên nổi lên một dự cảm không tốt, sau lưng chợt lạnh. Chẳng lẽ còn có gì nữa? Quân Hành Tuyệt đang muốn nói chuyện, ngoài đại điện liền truyền tới thanh âm ồn ào. Bên ngoài có chuyện gì? Mọi người nhìn ra ngoài đại điện, chờ báo cáo của bọn thị vệ.
Danh sách chương