Bữa tối, Thượng Quan Khiêm nhìn thấy thức ăn đặt ở trước mặt, màu sắc mùi vị toàn bộ đều hơn Quân Hành Tuyệt làm, hơn vài phần tinh mỹ cùng tính nghệ thuật. Chỉ là không biết vì sao, bản thân lại không muốn ăn.

Ăn vài miếng, nhăn mày lại.

Nhìn tới chủ thượng nhíu mày, người hầu một bên cũng nhíu mày theo. Ghi nhớ kĩ, chủ thượng không thích vài món đồ ăn này. Kỳ quái, trước kia bất luận là ăn cái gì, cũng không nhìn ra là yêu thích hay không. Vì sao hiện tại liền nhìn một cái là biết được chủ thượng không thích những món này? Nhất định là làm không tốt. Một lát nữa phải nói cho đầu bếp rằng đồ ăn của gã nấu đêm nay chủ thượng không thích, nhất định phải cải tiến.

Tiếp tục ăn thêm vài miếng, Thượng Quan Khiêm xoa xoa mi gian giữa mắt, rốt cuộc vẫn không thể yêu thích được.

Qua loa chấm dứt bữa tối, đi trên đường mòn, trăng non nhô cao, từng nhóm sao sáng hiện rõ trên bầu trời, gió mát thổi nhẹ. Nếu như thời khắc này, Quân Hành Tuyệt nhất định sẽ đem mình ôm vào trong lồng ngực, sau đó hôn tới mức khiến người ta không thở nổi. Nghĩ như vậy, Thượng Quan Khiêm cười khẽ ra tiếng, đi tới chòi nghỉ chân ngồi xuống, thấy những vì tinh tú đầy trời, chỉ là lẳng lặng nhìn, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại cảm thụ gió nhẹ thổi qua. Thế nhưng không biết vì sao, có chút hơi lạnh. Bản thân rõ ràng đã không còn bị hàn khí xâm nhập. Mở mắt ra, đã khuya, đứng dậy, rời đi.

Trở lại phòng ngủ, rửa mặt chải đầu xong, cũng không vội vã đi ngủ ngay. Thượng Quan Khiêm ngã vào trên giường, nghĩ tới chuyện bữa tối. Y đối với đồ ăn không xoi mói, chỉ cần là có thể ăn thì sẽ không cự tuyệt, chưa tới giờ là yêu thích cái gì đó. Chính là hôm nay, y đối với đồ ăn sinh ra cảm xúc dao động. Không phải là không thể ăn, thậm chí còn ngon hơn cả đồ ăn do Quân Hành Tuyệt nấu. Đồ ăn đem nay, bất luận là độ lửa, kĩ năng, nguyên liệu, hương vị đều so với Quân Hành Tuyệt làm tốt hơn nhiều lắm. Đồ ăn mỹ vị, cho dù y không thèm chú ý tới cũng sẽ cho những món ăn ngày hôm nay đánh giá như vậy.

Nhưng mà không đúng. Mỹ vị, đúng thế, nhưng mà có gì đó không đúng. Chung quy vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng cụ thể là thì bản thân cũng không rõ ràng. Tới tột cùng là thiếu cái gì? Quên di, chỉ là đồ ăn mà thôi, để ý nhiều như vậy làm gì?

Đứng dậy, tầm mắt di chuyển tới phương hướng phòng tắm, nơi đó không có tiếng nước, không phải bởi vì Quân Hành Tuyệt thiết lập kết giới, mà là bởi vì hắn không ở tại nơi này.

Xốc chăn lên, đắp tốt, nhắm mắt lại, bên trong thực yên lặng. Chỉ có tiếng hít thở của một mình mình, không cảm thụ được độ ấm cùng nhịp tim của một người khác. Yên tĩnh tới có vài phần cô đơn.

Đây là tịnh mịch. Loại cảm giác này, Thượng Quan Khiêm rất rõ ràng. Tuy rằng từ thật lâu trước kia, nhưng mà bản thân sẽ không quên đi được. Loại tịch mịch này từng đi theo bản thân suốt mười mấy năm, trong những tháng năm ở dưới đáy cốc kia. Y chính là bởi vì quá tịch mịch. Mỗi một ngày, mỗi một tháng, ban ngày học tập, ban đêm thời điểm ngủ chính là yên tĩnh tới tịch mịch như vậy. Âm thanh gì cũng không có, chỉ có một mình bản thân. Đây là chuyện từ bao lâu trước kia. Thời điểm ở trong Ma phương không thể nào tịch mịch được, thời điểm ở cùng một cỗ với đồng bạn đã quên đi tịch mịch. Vì sao hiện tại sẽ xuất hiện cảm giác tịch mịch? Là bởi vì Quân Hành Tuyệt sao? Nhưng mà trước khi hắn xuất hiện, bản thân không phải cuộc sống trước đó đều như thế sao? Có cái gì bắt đầu không giống trước kia ư?

(tịch mịch: cô đơn lạnh lẽo, cô quạnh)

Là vì thói quen đi, Thượng Quan Khiêm mở mắt ra, nhíu mày. Bản thân đã tạo thành thói quen đối với hành động cùng tồn tại của Quân Hành Tuyệt bên cạnh mình, tự nhiên như vậy, thói quen tới. Quân Hành Tuyệt rời đi làm cho y lại cảm giác được tịch mịch. Y không thích cảm giác này, cũng không muốn có thói quen như vậy. Đây là nhược điểm, không thể có nhược điểm.

Quân Hành Tuyệt rời đi cũng là chuyện tốt, y bắt đầu phát hiện ra vấn đề này, như vậy liền phải mau chóng bỏ di. Y là Tu La Quân Tử của Vô Xá, không cần tịch mịch, cũng không cần quen với sự tồn tại của người khác, không thể ỷ lại, hết thảy đều phải dựa vào chính mình. Y vẫn như vậy bước đi, trước kia như vậy, hiện tại có chút biến hóa thế nhưng y sẽ lại giống như trước. Ngay trong thời gian Quân Hành Tuyệt rời đi này, điều chỉnh lại bản thân.

Lại nhắm mắt lại, Thượng Quan Khiêm đối với bản thân tự nói.

Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Khiêm mở mắt ra, không có nhìn thấy khuôn mặt của Quân Hành Tuyệt, trong lòng hiện lên chút gì đó lại nhanh tới mức làm cho y không kịp nhận ra. Xốc chăn lên, đứng dậy, theo thói quen muốn tiếp nhận quần áo được đưa cho, chính là trên tay không có cảm giác gì hết.

Ngay cả điều này cũng là một thói quen. Từ trên giường đi xuống, mở ra tủ quần áo, từ giữa tủ tùy tiện lựa chọn một bộ quần áo.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, cầm lấy lược. Từ trong ngăn kéo, tùy tiện cầm ra một cây trâm, chuẩn bị đem nó cài lên trên đầu. Lần đầu tiên cây trâm rơi xuống. Đã thật lâu không tự chải đầu, có chút lạ lẫm, cũng không để ý, tới lần thứ hai đã cài được trâm tốt lắm.

Phòng tắm bị đám người Lôi Nhĩ một lần tu kiến qua, sẽ không cần Diêm La tiến vào mang theo nước để rửa mặt chải đầu, Quân Hành Tuyệt đối với điều này thực vừa lòng, sau khi vì y mà chải tóc xong liền đi tới phòng tắm giúp y đổ tốt nước, vì y mà vò khăn mặt. Lắc đầu, bản thân lại muốn cái gì chứ.

Đi vào phòng tắm, súc miệng, sau đó dùng nước hắt lên trên mặt mình. Muốn đưa tay cầm lấy khăn mặt, lại phát hiện Quân Hành Tuyệt không có ở trong này. Được chiếu cố thật tốt quá, bản thân như vậy cần phải điều chỉnh. Tay chuyển hướng một cái, lấy khăn mặt được treo lên, nhúng nước, vò qua, chà mặt.

Không có lộ ra cái gì khác thường mà dùng xong bữa sáng vẫn như cũ cảm thấy thiếu thứ gì đó, y tiếp tục đi hoàn thành thực nghiệm tiếp theo còn chưa xong.

Quân Hành Tuyệt ở đại vị diện không ngừng đi khắp nơi, tìm kiếm con mồi, sau đó đắc thủ, lại đi địa phương kế tiếp.

Mỗi ngày của Thượng Quan Khiêm chậm rãi trong điều chỉnh mà trôi qua, tuy rằng hiệu quả không lớn thế nhưng Thượng Quan Khiêm cũng không buông tha. Người Vô Xá không có buông tha cho thói quen, nếu học được buông tha thì bọn họ cũng sẽ không đạt được tới thực lực cảnh giới hiện tại.

Một ngày này, Quân Hành Tuyệt ở đại vị diện rốt cuộc cũng hoàn thành được danh sách nhiệm vụ của mình. Thượng Quan Khiêm cũng hoàn thành nghiệm chứng bộ sách của Đông Li.

Mà một hàng người Đông Li, rốt cuộc cũng đã tới cực hạn.

Công chúa Đông Li giả vờ bị bệnh kế hoạch thực thành công, thái y của Nguyên quốc được bề trên phân phó, tiếp tục kéo dài thời gian. Kí Thanh Vân tuy rằng y thuật không sai, thế nhưng Công chúa Đông Li cũng không tồi. Công chúa Đông Li học qua y học, hơn nữa được vị thái y này có được sách thái y do Thượng Quan Khiêm sửa chữa, là thái y truyền thừa của La thái y giúp đỡ. Hai vị này ăn ý phối hợp khiến cho Kí Thanh Vân cũng vô pháp, chỉ có thể để cho thời gian cứ như vậy kéo dài.

Nhưng mà Kí Thanh Vân là ai, thái y tất nhiên y thuật cao minh, Công chúa Đông Li tất nhiên là thông minh, nhưng mà Kí Thanh Vân đối với tổ hợp gây phiền toái muốn chết này rất nhanh đã đem bọn họ xử lý. Đối với Công chúa, chỉ cần đối với nàng nói, nếu như Công chúa cứ như vậy bị bệnh, vậy thì sẽ đưa nàng trở về nước. Đám hỏi nay còn chưa tính, sau khi về nước, bọn họ có thể lại chọn lựa một công chúa khỏe mạnh khác đưa tới đây. Công chúa một lòng muốn nhìn thấy Tín vương, như thế nào sẽ đồng ý như vậy trở về, bệnh ngày hôm sau quả nhiên đã khỏi.

Ngày hôm sau, thời điểm thái y tới chẩn bệnh, bất đắc dĩ tuyên bố Công chúa đã khỏi hẳn. Kí Thanh Vân y thuật không tồi, thế nhưng thái y cũng không sợ Kí Thanh Vân vạch rõ chiêu bài của hắn và Thái y viện. Về về Hoàng thượng bên kia, từ La thái y có Tín vương ở sau làm chỗ dựa, Thái y viện mỗi ngày qua đi rất tốt, không tham dự chuyện dơ bẩn ở trong cung, chuyên tâm phát triển y thuật. Còn có y thuật được Tín vương truyền xuống, mỗi người ở Thái y viện đều cố gắng học tập. Truyền thống mà La thái y truyền lại, chỉ có y đức mới có thể tiến vào trong Thái y viện. Hơn nữa Tín vương bản thân y thuật cao minh, đối với Thái y viện cũng có vài phần đặc biệt kính trọng, cho nên bất luận là ai cũng không dám đụng tới Thái y viện. Thái y viện cũng không dám để cho người có đức hạnh không tốt gia nhập. Có thể nói Thái y viện là nơi trong sạch nhất, liêm chính nhất cùng là giỏi nhất trong các bộ ngành của Nguyên quốc. Cho nên, cho dù gã có muốn vạch rõ mọi chuyện, Hoàng thượng cũng không làm gì hắn, nhiều nhất chỉ là khẩu trừ bổng lộc, răn dạy vài câu, không cần phải như trước trong lòng run sợ.

Kí Thanh Vân đem vấn đề của Công chúa giải quyết, sau đó đi tới Khâm Thiên Giám cùng Lễ bộ để thương lượng hôn kỳ. Đáng tiếc đã nhận được mệnh lệnh của Hoàng thượng, người có thể làm chủ toàn bộ lấy lí do nghỉ ngơi các loại, còn lại đều là những người không thể làm chủ được.

Kí Thanh Vân cho dù tính tình tốt cũng không thể không trầm mặc đi xuống, trực tiếp tìm tới Sùng đế

Sùng đế trốn nên không gặp được, Kí Thanh Vân vì vậy phải đi tìm mấy vị Vương gia khác cùng đại thần của Nội các. Bình vương lấy cớ đang luyện binh, Lạc vương lấy cớ bế quan, Tấn vương cùng Hoài vương lấy cớ du sơn ngoạn thủy, không có ở trong phủ. Các vị đại thần Nội các lấy cớ là việc tư của hoàn gia, bọn họ không dám can thiệp. Cuối cùng Thành vương ngay thẳng lại bị Kí Thanh Vân bắt được. Hắn cũng muốn chạy, đáng tiếc tìm không ra cớ, có thể khi mở miệng nói ra thì đã bị người khác nói xong mất rồi. Hơn nữa hắn cũng không am hiểu nói dối, đây chính là một trong những nguyên nhân mà năm đó hắn tranh vị thất bại.

Thành vương bất đắc dĩ nhìn người trước mắt đang phẫn nộ, nhưng mà phong độ tốt lắm áp xuống được lửa giận của bản thân. Kí Thanh Vân cố làm cho bản thân tâm bình khí hòa nhìn về phía Thành vương. Dù sao cũng còn trẻ tuổi, Thái tử Đông Li không thể nào khống chế được biểu cảm vẻ mặt của mình.

“Thành vương, xin hỏi quý quốc thật sự tính toàn làm đám hỏi sao?” Kí Thanh Vân áp lực lửa giận của bản thân, tận lực bình tĩnh nói chuyện. Không khí như thế này, hôn sự này đã kéo dài bao lâu. Nguyên quốc thì không nói, liền ngay cả Công chúa cũng tìm việc cho mình. Vì để cho cuộc hôn lễ này mau hoàn thành, gã đã suy nghĩ biết bao nhiêu phương pháp. Vậy mà cuối cùng, Nguyên quốc này lại còn…

“Không tính toán.” Thành vương ngay thẳng nói ra đáp án.

Kí Thanh Vân nghẹn một hơi, lời nói của Thành vương này thực không uyển chuyển.

“Nguyên nhân?” Kí Thanh Vân cũng bất chấp thất thố, trực tiếp hỏi nguyên nhân.

“Công chúa Đông Li yêu người không nên yêu.” Đây là đáp án, nếu không phải vì vị Công chúa này yêu hoàng thúc, hôn lễ đã sớm được hoàn thành. Đáng tiếc a, Hoàng thượng cùng bọn họ không ai nguyện ý dính vào phần nước đục lần này, mọi người sợ chết a.

Kí Thanh Vân cứng đờ, rất nhanh khôi phục, cười cứng ngắc, “Thành vương là từ đâu nghe được lời đồn, đây là nói linh tinh.”

“Thực rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn ra.” Không phải lời đồn, biểu hiện của Công chúa Đông Li rất rõ ràng.

Kí Thanh Vân không còn lời nào để nói, Công chúa biểu hiện rõ ràng như vậy, ai nhìn vào lại không phát hiện ra. Vừa rồi còn ôm một tia hi vọng, đáng tiếc, trời không theo ý người.

“Thành vương, hai nước liên hôn sẽ không đề cập tới tình cảm cá nhân.” Cho dù lòng của Công chúa có người, thế nhưng đây là liên hôn chính trị. Hoàng đế hẳn là cũng sẽ không để ý tới việc riêng tư của Công chúa trước đó. Đây là ngụ ý.

Thanh vương tham gia chính trị, cho dù có ngay thẳng cũng nghe không hiểu ngụ ý này, “Ai cũng có thể, không nên là Tín hoàng thúc.”

Ngay cả là ai cũng đều biết rõ. Kí Thanh Vân chỉ có thể nói, “Chẳng lẽ Nguyên quốc sẽ không bận tâm tới bang giao của hai nước.” Vì một vị Tín vương mà hủy đi hảo hữu của hai nước sao?

“Không sao cả, chỉ là một cái Đông Li mà thôi.” Thành ương nói chuyện không có giao động, nhưng mà lời này thực chói tai, đặc biệt là khi rơi vào trong tai của hai người Đông Li.

“Thành vương, chẳng lẽ là muốn hai nước khai chiến?” Đây là Thái tử Đông Li phẫn nộ nói. Cái gì mà kêu bất quá chỉ là một cái Đông Li mà thôi, thân là Thái tử Đông Li như thế nào có thể không tức giận.

“Các người không thắng được.” Thành vương nói ra sự thật, lại chọc giận hai người tiếp.

“Thành vương xem ra thực tự tin.” Kí Thanh Vân đã có chút cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.

“Tốt nhất là quản lý tốt Công chúa của các người. Hoàng thúc không phải là nhân vật mà nàng có thể chạm vào.” Thành vương nói ra cảnh cáo cuối cùng, sau đó rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện