“Công chúa, có chuyện gì?” Sùng đế mở miệng trước, Nếu không phải phụ hoàng để cho vị Công chúa này đi vào, hắn căn bản không nghĩ tới muốn nhìn thấy vị Công chúa này.

“Xin hỏi Hoàng thượng, Tín vương ở tại nơi nào? Ta muốn đem sách đã tìm được đưa cho Tín vương.” Công chúa Đông Li nói ra mục đích tới nơi này của mình, lời nói có chút vội vàng. Trong đôi mắt tràn ngập chờ đợi nhìn Sùng đế.

Dù đã cực lực khống chế, cũng không thể gạt được mắt của đám hồ ly đã lăn lộn thật lâu trong triều, đáy mắt không che giấu được luyện mộ, đều làm cho bọn họ biết được vị Công chúa này đối với Tín vương có tồn tại tâm tư gì.

Mọi người Nguyên quốc đem tầm mắt nhìn về phía Sùng đế biết rõ sự tình. Việc này không thể đùa giỡn, vị Công chúa này đối với ai động tâm thì không động, lại cố tình là vị Tín vương kia, đối thượng không thể ái mộ nhất.

Sùng đế cho bọn họ một ánh mắt, ý bảo một hồi sẽ nói sau.

“Công chúa, ngươi có thể đem sách này giao cho trẫm, trẫm sẽ đưa cho hoàng thúc.” Nếu vị Công chúa này tới Ám Cung, như vậy Đông Li chắc chắn sẽ bị hủy. Phụ hoàng tạm thời không muốn hủy diệt Đông Li là bởi vì còn giá trị lợi dụng, nhưng mà có nhiều giá trị hơn nữa cũng so ra kém hoàng thúc. Trong lòng của phụ hoàng, hoàng thúc mới là trọng yếu nhất, vị Công chúa này đối với hoàng thúc có suy nghĩ không an phận, đủ để làm phụ hoàng mất đi lý trí.

“Này…” Công chúa muốn đích thân đưa cho Tín vương, nhưng mà tìm không được cớ.

“Như vậy phiền toái Hoàng thượng.” Kí Thanh Vân mở miệng, tới thời điểm, gã chủ động hỗ trợ lấy sách là vì hiện tại không để cho Công chúa lấy cớ tiếp cận Tín vương.

Nhanh tay cầm lấy sách trên tay của Công chúa, dâng lên. Rước lấy ánh mắt phẫn nộ của Công chúa.

Đức Niên lập tức tiếp nhận, đứng lui sang một bên.

Tiêu Vũ âm thầm tán thưởng Kí Thanh Vân tinh nhạy, đám người Nguyên quốc cũng đang đánh giá người Đông Li này, nhân tài a.

“Hoàng thượng cùng các vị Vương gia, còn có các vị đại nhân hẳn là còn có việc muốn nghị luận, ta liền xin phép cáo từ.” Kí Thanh Vân nhìn thấy nhiều người như vậy ở đây, Nguyên quốc khẳng định có phát sinh đại sự. Tuy rằng gã thực muốn biết, nhưng mà chỉ là một sứ thần ngoại quốc, gã tuyệt đối không có khả năng lưu lại nghe quốc sự cơ mật của bọn họ. Bất quá, gần đây phải chú ý lưu ý tới hướng đi của Nguyên quốc a.

Biết được quan sát, có đầu óc, thức thời. Người Nguyên quốc đưa ra đánh giá.

Công chúa cho dù bất mãn cũng chỉ có thể đi theo Kí Thanh Vân lui ra, nàng dù là Công chúa nhưng mà tại Nguyên quốc, người quyết định mọi chuyện vẫn là Kí Thanh Vân.

“Hoàng huynh, vị Công chúa kia cùng hoàng thúc là xảy ra chuyện gì a?” Tính tình không nhịn nổi, Lạc vương ở tại khi người Đông Li vừa đi mất liền vội vàng hỏi Sùng đế.

Sùng đế liền nói sự tình ngày hôm qua Công chúa Đông Li cùng Thượng Quan Khiêm gặp nhau.

“Nàng đối với hoàng thúc nhất kiến chung tình.” Hoài vương vạn phần kinh ngạc nói, thật sự đây là một đại sự a.

“Nữ nhân ngu xuẩn.” Bình vương khinh thường đánh giá.

“Phụ hoàng còn chưa biết?” Tấn vương nhíu mày.

“Ngày hôm qua không có cơ hội, vốn hôm nay muốn nói, nhưng mà vừa rồi phụ hoàng không có cho trẫm cơ hội.” Sùng đế thở dài.

“Có tính toán gì không?” Thành vương mở miệng.

“Trẫm cũng khó xử a, các người giúp trẫm nghĩ xem có biện pháp gì.” Sùng đế xin sự trợ giúp.

Mọi người trầm mặc, yên lặng nghĩ, không thể. Việc này chung quy Thái thượng hoàng sẽ biết, đó chính là khi Đông Li tận thế.

“Các người không phải am hiểu nhất là lừa trên gạt dưới sao? Nhanh ngẫm lại xem việc này phải giải quyết như thế nào đi?” Sùng đế nhìn mọi người không ai mở miệng, thúc giục nói.

Cái gì kêu là am hiểu nhất lừa trên gạt dưới. Nghe được Sùng đế nói, vài vị huynh đệ khác của hắn vạn phần lớn mật cho hắn một cái xem thường. Vài vị đại thần Nội các cũng không dám như vậy, chỉ có thể oán thầm một chút trong lòng.

Bất quá, không nghĩ biện pháp cũng không được, mọi người bắt đầu mở miệng, tổng hợp lại ý kiến. Cuối cùng quyết định phương pháp giải quyết, không ngoài ba cái biện pháp: giấu giếm, kéo dài, nhanh chóng.

Nguyên quốc dù sao cũng là địa bàn của mình, muốn làm một chút chuyện đơn giản, còn có vài thứ này nọ có thể sử dụng, tông sư không sử dụng bao nhiêu. Đông Li bên kia thể vận dụng cửa, đem nhóm tông sư đưa qua, để cho bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đem sự tình làm xong. Tại đó cùng người bên Đông Li toàn lực phối hợp, sau khi hoàn thành, để cho bọn họ lập tức từ cửa nơi đó rút về bên này. Cùng lúc kéo dài hôn sự với Đông Li, sau khi sự tình xong xuôi thì nói chuyện kia cho Thái thượng hoàng.

Cũng chỉ có thể như vậy. Sùng đế có quyền thống trị cao nhất Nguyên quốc cũng đồng ý với phương pháp này.

Thương nghị tốt, Nguyên quốc bắt đầu hành động.

Quân Hành Tuyệt trở lại Ám Cung, nhìn bộ dáng biến hóa thực lớn của Ám Cung, trong mắt hiện lên kiên quyết cùng tự tin.

Mà cũng liền từ một ngày này bắt đầu, Quân Hành Tuyệt bắt đầu ra vào đại vị diện, trừ bỏ một ngày ba bữa cùng buổi tối, Quân Hành Tuyệt đều không có đứng ở bên người Thượng Quan Khiêm.

Thượng Quan Khiêm cũng chú ý tới tình huống này, nhưng mà cũng không nói gì thêm, cũng không có hỏi. Mỗi người của Vô Xá đều là tồn tại độc lập, bọn họ không nhúng tay vào những chuyện khác, trừ phi đối phương chủ động yêu cầu, đối với Quân Hành Tuyệt Thượng Quan Khiêm cũng như vậy. Không phải không quan tâm, mà là tôn trọng.

Người Đông Li tại Nguyên quốc chú ý tới việc Nguyên quốc điều động, thu thập một lượng lớn những thứ quý giá, là vì vị Tín vương kia sao? Hay là ý tứ của vị Thái thượng hoàng kia? Kí Thanh Vân nghĩ không ra, nguyên nhân Nguyên quốc hao phí nhân lực vật lực tài lực như vậy, thu thập mấy thứ này thì có ích lợi gì?

Thông qua một thời gian tìm hiểu, Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ đã biết được một chút sự tình. Chuyện tình của Thái thượng hoàng cùng Tín vương, bất luận cái gì, nhóm quan lớn của Nguyên quốc cũng không lộ ra. Thời điểm mỗi khi hỏi, hoặc là nói sang chuyện khác, hoặc là cái gì cũng không nói. Bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể từ địa phương khác hỏi thăm.

Có một số việc người trong thiên hạ điều biết rõ sự tình, cho dù đã qua nhiều năm, những chuyện này vẫn còn lưu lại dấu tích. Càng đừng nói tới nhiều năm cùng khối đại lục này tiếp xúc, liên hệ cũng không chỉ có một mình Nguyên quốc mà còn có các quốc gia khác. Theo từ trong các tin tức vụn vặt, bọn họ cũng biết được một ít sự tình.

Tín vương là huynh trưởng của Nguyên quốc Thái thượng hoàng Khai đế. Không cùng Khai đế lớn lên, cũng không tham gia chính sự, năm đó Tín vương đột nhiên xuất hiện, Khai để đối với người này vinh sủng một thời. Mà theo như bọn họ biết được, Khai đế đối với vị huynh trưởng này cũng là trân trọng có thừa, bằng không Tín vương như thế nào có được vinh sủng như bây giờ. Chỉ vì ham thích của y, có thể làm cho cao tầng của Nguyên quốc thường xuyên thu thập dược liệu. Uy tín của Tín vương không tới từ chính bản thân mình mà là tới từ Khai đế.

Mà vị Khai đế này cũng là nhân vật khó lường, theo như trong tư liệu có được, vị Khai đế này năm đó còn chưa có đủ 15 tuổi, giết ba vị huynh trưởng cùng hắn tranh vị, đạp lên máu của bọn họ ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, quân lâm thiên hạ.

Cũng là vị Khai đế này, làm cho Nguyên quốc vốn bắt đầu lộ ra là một quốc gia suy bại một lần nữa cường thịnh lên, thiết lập ra Nội các quyền lực cực lớn kia, lại còn làm cho Nội các này khuất phục ngoan ngoãn dưới hoàng quyền. Từ trong một số việc, có thể nhìn ra thủ đoạn của vị Khai đế này, lãnh khốc tàn nhẫn, khí phách mười phần. So với Hoàng đế Đông Li của bọn hắn tuyệt đối không thua kém, mà một vị Hoàng đế như vậy lại nguyên ý thoái vị, đem vị trí giao cho nhi tử, ẩn cư sau màn, không hỏi chính sự.

Không, từ ngày đó chứng kiến, quyền lợi Nguyên quốc vẫn ở tại trong tay của Khai đế. Nếu không người Nguyên quốc như thế nào lại kính sợ hắn như thế. Quyền lực như vậy không nằm trong tay của bản thân Hoàng đế, Hoàng đế cũng sẽ kiêng kị. Nhưng mà trước mắt nhìn thấy, Sùng đế hiện tại cũng là Hoàng đế thực quyền. Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ nghĩ tới đầu đều đau. Chẳng lẽ hoàng tộc Nguyên quốc này liền thật sự không cần quyền lợi địa vị sao? Không, bọn họ không tin. Chuyện này vi phạm lẽ thường.

Trừ bỏ những chuyện này ra, còn có một việc làm bọn họ đau đầu nữa, đó là Công chúa Đông Li của bọn họ.

Từ sau khi gặp qua Tín vương, vị Công chúa này kiên trì không ngừng truy hỏi vị trí của Tín vương, ngay cả giấu diếm cũng không thèm giấu diếm. Công chúa nói thật quang minh chính đại, nàng muốn gặp Tín vương là vì trao đổi tri thức mà thôi. Đáng tiếc người trong thâm cung của Nguyên quốc không ai nói cho nàng. Hoàng đế đối với nàng trốn tránh mà không thấy, nhóm người cung nhân từ chối không biết, nhóm tần phi tránh né. Có đôi khi bản thân Công chúa thấy được từ trong ánh nhìn của những người này, đối với nàng là thương hại đồng tình. Nguyên nhân không biết.

Này cũng quá kỳ quái, Tín vương rốt cuộc có cái gì bí ẩn, làm cho người trong ngoài cung đều giấu diếm sâu như vậy.

Còn có, Hoàng đế Nguyên quốc thực rõ ràng là đang kéo dài hôn kỳ, các đại thần Nguyên quốc cũng bắt đầu chậm rãi bất hòa với bọn họ. Lễ vật bọn họ đưa tới toàn bộ đều bị trả về, đăng môn bái phỏng cũng chỉ là tiếp đón theo lễ tiết.

Nhìn ánh mắt của bọn họ, cùng Công chúa đề cập qua giống nhau, đó là thương hại đồng tình. Nhưng Kí Thanh Vân nhìn thấy ở sâu hơn, đó là cười nhạo đối với bọn họ.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Để cho người Nguyên quốc có chuyển biến như vậy.

Trước kia, đối với bọn họ tặng gửi cái gì đó, Nguyên quốc là mỉm cười tiếp nhận, có thể khiến cho những người ở trên tận lực ra sức. Đối với Công chúa nơi đó, cũng thường hay đưa tặng các loại lễ vật. Quan viên Lễ bộ tận tâm hết sức, có một chút không đúng liền cẩn thận phũng dưỡng, đối với hôn sự, cũng cùng ý tưởng là phải nhanh một chút hoàn thành. Thậm chí còn cùng người Khâm Thiên Giám khắc khẩu.

Hiện tại, không nói là vắng vẻ lạnh nhạt nhưng mà rõ ràng không cảm giác được nhiệt tình. Quan viên Lễ bộ lại có một chút ít thoái thác, tất cả đều nhanh chóng thay đổi, nói rằng là liên hôn hai nước không thể qua loa. Khâm Thiên Giám tính ra ngày, Lễ bộ lấy cớ bọn họ còn chưa có chuẩn bị tốt, kéo dài về sau. Khâm Thiên Giám chỉ có thể một lần nữa tính lại ngày. Mà cái ngày kia càng lúc càng kéo dài về sau, dựa vào đủ loại nguyên nhân mà phủ quyết. Người ta lấy cớ quang minh chính đại, Kí Thanh Vân biết có vấn đề cũng không thể nói cái gì.

Cho nên gã quyết định tự mình nghĩ biện pháp. Kí Thanh Vân có được xưng hô Bố Y Tướng là do thiên tư xuất chúng, thiên văn địa lý không gì không biết. Đối với những chuyện như ngày hoàng đạo, cho dù tính toán của hai nước không giống nhau, nhưng mà dựa vào trí tuệ của Kí Thanh Vân, chỉ cần học một chút thì sẽ hiểu được. Đi vào trong Khâm Thiên Giám tranh luận cùng bọn họ một hồi, nói cho người của Khâm Thiên Giám á khẩu không trả lời được, Kí Thanh Vân lạp tức định ra ngày.

Sau đó là Lễ bộ làm dễ, Kí Thanh Vân nói bọn gã không để ý, bọn gã đã hiểu được coi trọng của Nguyên quốc, hi vọng có thể cử hành hôn lễ. Kí Thanh Vân lại sử dụng sức mạnh tài ăn nói, đem toàn bộ cớ của Lễ bộ bác bỏ.

Mà Nguyên quốc tìm mọi cách cản trở, cố ý từ chối, cao hứng nhất chính là Công chúa. Bởi vì luyến ái, Công chúa đã không còn giữ được trí tuệ ngày thường, căn bản không nghĩ muốn gả cho một người mình không yêu. Nhìn thấy Kí Thanh Vân thu phục được hai nơi trọng yếu, vị Công chúa này tự mình bắt đầu giả bị bệnh.

Nguyên quốc hai nơi lớn chủ lực, bởi vì làm việc bất lợi bị Sùng đế quở trách không ngừng. Sau đó Sùng đế bắt đầu triệu tập nhóm người nhiều mưu, một lần nữa tím cớ. Mà hành động lúc này của Công chúa cũng làm cho bọn họ nhẹ nhàng thở ra.

Kí Thanh Vân biết Công chúa là đang giả vờ, nhưng mà gã có thể làm gì. Hơn nữa bởi vì Nguyên quốc cố ý từ chối, gã biết sự tình có biến. Nguyên nhân không rõ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện