“Ngươi là người nào?” Mẫn Trân làm nữ quan đứng đầu, nhìn thấy nam tử xa lạ thì hỏi. Nơi này là cấm cung của Nguyên quốc, nam nhân này vì sao lại xuất hiện ở trong này. Một thân quần áo bình dân nhưng mà vật liệu may mặc rất tinh tế, chế tác cũng rấ tinh tế, thế nhưng y hẳn không phải là người hoàng gia. Hoàng thượng cùng vài vị Vương gia nàng ta đã gặp qua, nhóm Hoàng tử số tuổi lại không khớp. Là đệ tử quan gia nhà ai? Từ nhỏ đi theo Công chúa, cùng Công chúa có tình tỷ muội, Mẫn Trân đã nhìn ra khác thường của Công chúa. Đỏ bừng trên mặt còn chưa tán đi kia, nhìn thấy nam tử này thì e thẹn, Mẫn Trận còn không rõ đó là cái gì sao? Công chúa động tâm, chính là việc này không có khả năng. Công chúa là Quý phi của Hoàng đế Nguyên quốc, đây là chuyện không có khả năng thay đổi. Chuyện này sẽ chỉ là bi kịch, Công chúa, thực xin lỗi, để cho Mẫn Trân giúp người chặt đứt đi.

“Thật to gan, ngươi có biết trước mắt ngươi chính là Công chúa Đông Li, Hoàng quý phi tương lai, thế nhưng không quỳ xuống thỉnh an?” Mẫn Trân nghiêm khắc mà hung ác nói, nói cho người nam nhân trước mắt này biết không cần có suy nghĩ không an phận. Thật ra cũng không phải Mẫn Trân tự mình đa tình mà là Công chúa tính tình dung mạo xuất sắc như thế, nam nhân nào sẽ không động tâm. Về phương diện khác cũng là nhắc nhở Công chúa, chớ quên thân phận của chính mình.

Công chúa sắc mặt xoát, thoáng cái không còn chút máu, mà nam từ chính là thú vị chọn mi, ý cười ôn hòa không thay đổi.

“Lớn mật chính là ngươi.” Một tiếng quát lớn lạnh như băng, từ sau truyền tới.

Mọi người chuyển hướng nhìn lại hướng thanh âm truyền đến, đã không còn khiêm tốn, Đức Niên vẻ mặt lạnh như băng.

Sau đó Đức Niên lập tức biểu tình xoay chuyển, vẻ mặt cung kính, tiến lên vài bước, quỳ xuống, “Nô tài Đức Niên tham kiến Tín vương, Tín vương vạn thọ vô cương.”

Đúng vậy, nam nhân ôn hòa này chính là Thượng Quan Khiên, chỉ là đi ra một chút, dừng lại tại trên hồ Phỉ Thúy, nghe được tiếng vang phía sau cũng không có phản ứng. Tại thâm cung này, ai cũng đều biết tồn tại của y, ai cũng sẽ không quấy rầy y. Tùy tay tiếp được khăn tay theo gió hạ xuống, đây cũng không chuyện gì đáng lo. Nhìn đến thiếu nữ trên bờ, chỉ biết là của nàng, trả lại cho nàng là được. Bất quá y lại từ trên người thiếu nữ này ngửi được chút mùi gì đó, cho nên không lập tức rời đi, đang muốn hỏi, lại bị người quấy rầy.

Người hầu phía sau Đức Niên nghe thấy xưng hô, vội vàng sợ hãi quỳ xuống. Tại thâm cung này ngây người vài năm, có ai không biết tới truyền kỳ khủng bố mà nhân vật chính chính là vị này.

“Nô tài tham kiến Tín vương gia.” Thanh âm mang theo kinh hoảng.

Tín vương gia? Đây là nhân vật từ nơi nào xuất hiện? Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ yên lặng hồi tưởng, Hoàng đế Nguyên quốc huynh đệ sáu người, không có xưng hô Tín vương này. Cũng không phải Hoàng tử, một nhóm Hoàng tử thế hệ này chưa có người nào có được vương tước. Xem thái độ của Đức Niên, vị Tín vương này cũng có thể là một nhân vật thực quyền, vì sao đi tới Nguyên quốc lâu như vậy, chưa bao giờ nghe nói qua.

“Đức Niên, là người nối nghiệp của An Thịnh?” Không để cho người ta đứng lên, Thượng Quan Khiêm hỏi.

Từ sau khi Tuyệt thoái vị, An Thịnh cũng lui khỏi chức vụ Đại nội tổng quản, được người xưng là Đại tổng quản. Người tiếp nhận chức vụ Đại nội tổng quản, cũng tiếp nhận chưởng quản hệ thống tình báo trước kia của An Thịnh, người được chọn đương nhiên là bổ mệnh của đương nhiệm Hoàng đế. Sau đó được An Thịnh dạy dỗ một trận, Đức Niên này, thật ra đã gặp qua vài lần.

“Hồi bẩm Tín vương gia, đúng vậy.” Đức Niên không dám có nửa phần bất kính, cung kính đáp lời.

Trước không nói tới đồn đại trong thâm cung, hắn phụng dưỡng Hoàng thượng, có thể nói là cùng Hoàng thượng cùng nhau lớn lên. Mấy năm nay có một vài việc hắn cũng chính mắt nhìn thấy, lại trải qua An Thịnh Đại tổng quản dạy dỗ, Đức Niên rõ ràng biết vị trước mặt này là tồn tại như thế nào. Nhìn như ôn hòa, kì thực vô tình. Chỉ cần không chọc tới vị này liền vô sự, một khi làm vị này tức giận, liền ngay cả Hoàng thượng cũng bảo vệ không được hắn.

“Đứng lên đi.” Thượng Quan Khiêm rốt cuộc cũng gọi bọn họ đứng lên.

Ngươi quỳ chậm rãi đứng lên.

“Bọn họ là ai?” Nhìn một hàng người Đông Li, Thượng Quan Khiêm hỏi. Thâm cung này có ai không biết y là ai, cho dù chưa thấy qua, cũng sẽ nghe qua danh hào của y, mà nhóm người này rõ ràng là không biết.

“Hồi bẩm Tín vương gia, bọn họ là người Đông Li.” Khom người, mang theo mười hai vạn phần khiêm tốn đáp lời.

“Đông Li, thì ra là thế.” Thượng Quan Khiêm chiếm được đáp án, khó trách.

“Ngươi học y?” Thượng Quan Khiêm nhìn Công chúa Đông Li hỏi.

“A…” Không nghĩ tới sẽ đem đề tài quay về mình, Công chúa Đông Li hoảng sợ.

“Công chúa, Tín vương gia hỏi ngươi đó.” Đức Niên chạy nhanh nhắc nhở vị Công chúa này đáp lời. Thuận tiện ý bảo người đi theo bên người rời đi, Hoàng thượng vốn sẽ hướng nơi này đi tới, nên thông tri với Hoàng thượng rằng có một vị xuất hiện ở trong này, chuẩn bị sẵn sàng a.

Thủ hạ cũng là người lanh lợi, nhìn thấy ra hiệu của Đức Niên, liền hiểu được ý tứ gì, lặng lẽ rời đi.

“Dạ, học qua vài năm.” Vì vị kia của Nguyên quốc có thể làm cho mọi người ngàn dặm tìm dược, nghe nói thân phận tương đối cao, có lực ảnh hưởng, nhân sĩ bất minh kia rất có khả năng là Hoàng đế. Nàng đặc biệt học qua, cũng may nàng đối với thứ này có chút hứng thú, cũng có vài phần có lòng, cũng yêu thích nghịch dược liệu. Chính là đi tới Nguyên quốc, cùng Hoàng đế nói qua vài lần, được Kí đại nhân dẫn dắt, đề tài cũng đưa tới phương diện dược liệu này, nhưng Hoàng đế tựa hồ đối với dược vật cùng y học không có nửa điểm nghiên cứu, làm cho bọn họ rất kỳ quái, chẳng lẽ phân tích sai?

“Khó trách trên người ngươi có một cỗ dược hương, đó là hàng năm thấm dần mới có thể bị nhiễm.” Cũng bởi vì cỗ hương vị này, y mới có thể dừng lại.

Công chúa nghe nói như thế, mặt đỏ bừng, y ngửi được vị thuốc đông y trên người chính mình.

Trời của ta ạ, Đức Niên nhìn đến tình hình này, trong lòng ai kêu. Xem ra Công chúa này đối với Tín vương gia động tâm. Cũng khó trách, Tín vương gia xuất chúng như thế, đối với Công chúa Đông Li là thiếu nữ như vậy như thế nào không có lực hấp dẫn, việc này không khó tưởng tượng. Chính là việc này có thể như thế nào, nếu vị kia đối với Công chúa này có hứng thú, vì để vị kia vui vẻ, Hoàng thượng cũng sẽ không để ý mà đem Công chúa gả cho vị kia. Chính là, chính là, còn có một vị khác tồn tại yêu vị kia, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này phát sinh. Hắn đã có thể tưởng tượng được thảm trạng như thế nào nếu như chuyện này thật sự sẽ phát sinh. Đông Li này tuyệt đối sẽ cùng kết cục với Viêm quốc năm đó.

Mặc kệ ý nghĩ trong lòng Đức Niên, từ trong lời nói của Thượng Quan Khiêm, vẫn nghi hoặc Hoàng đế Nguyên quốc không hiểu về dược lý, vấn đề Nguyên quốc tích cực thu thập dược liệu như vậy là vì ai đã có được giải đáp. Chính là vì vị Tín vương này.

Công chúa Đông Li trong lòng lại vui vẻ, mặt ửng hồng lên, cúi đầu e lệ, chính là không áp chế được vui sướng tại đáy lòng. Là y, y hiểu biết về dược, y cùng ta có sở thích giống nhau. Đoạn học tập trải qua vất vả kia tại một khắc này đã chiếm được bồi thường, nếu là vì y, chính mình dù không thích, nàng cũng sẽ học.

Nguy rồi. Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ hai người đại nam nhân kia rốt cuộc cũng chú ý tới một màn này của Công chúa Đông Li. Đây rõ ràng là bộ dáng tiểu nữ nhân, hai người còn không nhìn ra sao? Xem bộ dáng cùng khí chất của vị Tín vương này, khó trách a, đối với niên kỉ đang ảo tưởng về tình yêu của Công chúa, nam nhân này lực sát thương quá mạnh mẽ.

Hai người nhìn nhau cười khổ, bọn họ đều hiểu được, phân tình cảm này của Công chúa là không có kết quả. Hai người quyết định tìm một thời gian cùng Công chúa hảo hảo nói chuyện.

“Hoàng thượng giá lâm.” Thanh âm cao giọng thông cáo.

Công chúa Đông Li cũng tỉnh táo lại, ý thức được thân phận chính mình, đúng vậy, bản thân là Quý phi tương lai, y cùng nàng đã là không có khả năng. Lắc đầu, thân là thân phận Công chúa, lưng đeo sứ mệnh, làm cho nàng xem nhẹ bi ai trong lòng, cảnh cáo chính mình.

Đối mặt người đứng đầu một quốc gia, đoàn người Đông Li cùng người Nguyên quốc đi theo quỳ xuống, ở đây chỉ có một người là Thượng Quan Khiêm đứng.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Thanh âm chỉnh tề.

“Đứng lên đi.” Thanh âm mang theo uy nghi.

Mọi người nghe lệnh đứng lên, sau đó nhìn thấy Hoàng đế bước nhanh đi tới trước mặt Thượng Quan Khiêm, nửa quỳ xuống.

“Hoàng chất cấp hoàng thúc thỉnh an, hoàng thúc vạn thọ vô cương.” Nam nhân này có được lực lượng phá vỡ quốc gia, là hoàng thúc của hắn, là người phụ hoàng yêu nhất, có được danh hiệu cực mạnh.

Bọn họ từ nhỏ liền nghe từ trong miệng Trấn vương, những người này biết được y cường đại; từ Diêm La nơi đó ý thức được y thần bí; đối với nam nhân này, bọn họ đưa y đặt ở cùng vị trí giống như phụ hoàng, bất quá có chút bất đồng. Đối với phụ hoàng bọn họ đã không còn mong chờ tình thương của cha từ hắn, bất quá vẫn như cũ tôn kính. Đối với tồn tại có thể áp chế phụ hoàng này, bọn họ ôm kính ý rất lớn. Về phần oán hận, phụ hoàng vốn sẽ không thương nhóm bọn họ, sẽ không bởi vì nam nhân này không tồn tại liền sẽ thương nhóm bọn họ, bọn họ rất rõ ràng chuyện này. Huống chi, liền ngay cả mẫu hậu các nàng cũng chưa có nói cái gì, bọn họ đây có năng lực nói cái gì.

Hoàng thúc? Nghe được xưng hô của Hoàng đế Nguyên quốc, Đông Li có chút ngốc lăng. Hoàng thúc ý tứ chính là người nam nhân này bối phận so với Hoàng đế lớn hơn.

Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ nghĩ tới, xưng hô hoàng thúc thế này, đúng là huyết mạch trực hệ, nói cách khác hẳn là huynh đệ của tiên hoàng. Lấy tình báo Đông Li có được, Hoàng đế hiện tại thượng vị cũng nhiều năm, chiếu theo niên hào năm đó Hoàng đế thượng vị, cho dù vị Tín vương này tuổi nhỏ thế nào đi nữa, số tuổi cũng không thể ít hơn bốn mươi tuổi. Này, này, Nguyên quốc tới tột cùng là xảy ra chuyện gì, hoàng tộc thoạt nhìn đều không vượt qua hai mươi bảy hai mươi tám. Trẻ tuổi như vậy, người khác như thế nào nhận ra tuổi tác.

Công chúa Đông Li thật ra không nghĩ tới những điều này, chính là kinh ngạc vì người này là thúc thúc của Hoàng đế, sau này sẽ là trưởng bối của nàng, ngăn cách này còn lớn hơn nữa.

“Đứng lên đi.” Thượng Quan Khiêm nói.

“Tạ ơn hoàng thúc.” Hoàng thượng đứng dậy

Phía sau, một hàng người Đông Li chú ý tới, vừa rồi Hoàng đế đối với vị Tín vương gia này hành lễ. Này, như thế nào có thể? Hoàng đế là thiên hạ chí tôn, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, chính là vị Hoàng đế này lại quỳ thúc thúc.

Kí Thanh Vân cùng Tiêu Vũ lại trao đổi thần sắc, vị Tín vương gia này thân phận cao tới bất ngờ, liền ngay cả Hoàng đế đều phải quỳ, khó trách ngay cả Bình vương đi tới Đông Li cũng không quên thu thập dược liệu, chính là vì để tặng cho người này.

Bất quá, vị Tín vương này đến tột cùng là loại thân phận như thế nào. Chỉ là thân phận thúc thúc của Hoàng đế này thì tuyệt đối sẽ không làm cho Hoàng đế cũng phải khom người quỳ lạy. Vị Tín vương này đến tột cùng nắm giữ lực lượng rất lớn gì, làm cho Hoàng đế quỳ lạy không có nửa điểm không cam lòng, cung kính có thêm. Hơn nữa, vì sao chưa từng có nửa điểm tin tức của y, trước hôm nay chưa bao giờ nghe được tới nửa điểm thông tin của y. Thời điểm ở Đông Li không đề cập tới, đi tới Nguyên quốc nhiều ngày, nhiều quan viên như vậy, vì sao chưa bao giờ có một người nhắc tới, một người ngay cả Hoàng đế đều phải quỳ lạy. Không có khả năng không có nửa điểm tin tức, chính là bọn họ quả thực không có nghe được chút tin tức gì của vị Tín vương này. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy, bọn họ căn bản không biết Hoàng đế còn có một vị thúc thúc.

Vị Tín vương này rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện