Chương 88

“Cái này tôi không rõ lắm, nhưng có người nhìn thấy, còn chụp ảnh lại đây.”

Người vệ sĩ này nói trong điện thoại, sau đó tiện tay gửi một tấm ảnh cho Lâm Tử Dương.

Lâm Tử Dương lúc này mới tắt điện thoại, cẩn thận từng chút một xem xét tấm ảnh. Đúng thật rồi, tấm ảnh này đúng là được chụp lén trước tòa nhà Vân Đoan Nhất Phẩm. Lúc này, người phụ nữ mà bọn họ đã tìm suốt một đêm đang được một người đàn ông trẻ tuổi mang cặp công văn đeo kính gọng vàng dắt cô vào vào bên trong.

Ôn Hủ Hủ điên thật rồi!

Lại dám trong thời gian trị bệnh cho tổng giám đốc, lại cùng một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới công ty đối thủ cạnh tranh với Hoắc thị, cô muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao?

Lâm Tử Dương phóng lớn bức ảnh thêm một chút, Không ngờ sau khi có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh, cổ họng anh ta như nghẹn ứ lại.

Trời ơi, chuyện lớn thật rồi!

“Lâm Tử Dương, cậu đang làm gì vậy? Tìm được người phụ nữ chết tiệt kia chưa?”

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước trong phòng khách đã hết kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh, đôi mắt của hắn đỏ lên vì tức giận, nhịn không được lớn tiếng hỏi.

Lâm Tử Dương nghe được, hai chân mềm nhũn ra.

Nhưng mà không còn cách nào khác, Lâm Dương Tư vẫn phải đối mặt, anh ta cũng đành phải run rẩy đi tới trước mặt lão tổ tông này.

“Tổng giám đốc, cái đó…… tìm được rồi, nhưng mà, cô Ôn đã đi nơi khác.”

“Nơi khác?”

Hoắc Tư Tước đang tức giận đến mức đầu óc choáng váng lại nghe thấy vậy thì lông mày và càng thêm nhíu chặt vào nhau: “Ai cho cô ta lá gan này? Không biết lúc này là thời gian châm cứu cho tôi sao? Còn dám đi nơi khác?”

Người đàn ông này, quả nhiên là ngang ngược độc đoán quen rồi.

Ôn Hủ Hủ chỉ là có lòng tốt chủ động tới trị liệu cho Hoắc Tư Tước một lần, nhưng ở trong mắt hắn đã trở thành bác sĩ điều trị riêng. Ngoại trừ việc trị liệu cho hắn, cô không được làm bất cứ việc gì khác.

Lâm Tử Dương rốt cục không nhịn được, thốt ra: “Tổng giám đốc, cô Ôn không có nghĩa vụ trị liệu cho ngài. Cô ấy đến khám bệnh cho ngài đơn giản là bởi vì có thể đến đây thăm cậu chủ. Nhưng bây giờ ngài lại bảo cô Cố trở lại đây, cô Ôn không đến nữa là chuyện bình thường!”

“Cậu nói cái gì? Cậu thử lặp lại lần nữa xem?”

Lâm Tử Dương bị hắn dọa sợ mất mật, cho nên không dám nói gì nữa, trực tiếp đưa di động qua để vị tổ tông này tự mình xem.

Sau đó Lâm Tử Dương ngoan ngoãn ôm đầu co giò bỏ chạy..

Đây quả là một bầu không khí vô cùng đáng sợ. Toàn bộ phòng khách như đang chìm xuống, u ám đến mức người ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Màng đêm như đóng băng lại.

Sau khi Ôn Hủ Hủ từ chỗ Kiều Thời Khiêm trở về, cô thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Dương, lúc này cô mới nhớ đến việc hôm nay cô chưa tới vịnh Thiển Thủy để châm cứu cho Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ đến chỗ Kiều Thời Khiêm, anh ta cầm ra những quyển sách kia cho cô xem, lại hướng dẫn cô làm sao lấy được chứng cứ? Cô say mê nghe nó đến nổi quên mất việc của Hoắc Tư Tước.

Bây giờ, cô còn muốn đến đó nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện