Khoảng mười phút sau, Triệu Tư Vũ chạy xe đến, vừa đến anh vội chạy thật nhanh vào trong.
Vừa vào nhà anh đã thấy Lâm Nhược Phỉ đang ôm Tuyết Hạ Huyên khóc nức nở.
Nhìn lại Tuyết Hạ Huyên thì thấy cô đang ngất xỉu, cả khuôn mặt của cô cũng đã bị biến dạng, không còn xinh đẹp mỹ miều như trước nữa.
Triệu Tư Vũ vội đến bên Lâm Nhược Phỉ.
Lâm Nhược Phỉ vừa thấy Triệu Tư Vũ liền gấp gáp nói:
- Chúng ta đưa Huyên Huyên đi bệnh viện thôi, sẽ không kịp mất.. hu hu...
- Được rồi, chúng ta đi thôi, Hạ Huyên sẽ không có chuyện gì, em đừng lo lắng! - Triệu Tư Vũ nhẹ giọng an ủi cô, vội bế Tuyết Hạ Huyên lên xe đến bệnh viện.
Bệnh viện thành phố A.
- Bác sĩ, cứu bạn tôi, nhanh lên, hu hu... - Lâm Nhược Phỉ khóc lớn, nếu còn trễ nãi Huyên Huyên sẽ có chuyện gì thì thì sao?
- Cô cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố hết sức! - Bác sĩ an ủi, với cái tình trạng này thì giữ được tính mạng là may mắn lắm rồi, cái đó là còn chưa nói đến khuôn mặt và đôi mắt kia.
Ông cũng xót thấy phận đàn bà, không biết cô gái này đã làm chuyện gì mà khuôn mặt lại bị tàn phá như vậy.
Khuôn mặt đối với người con gái là thứ quan trọng hơn tất cả những gì.. vậy mà, trớ trêu thay, ông trời tàn nhẫn...
Còn có cả đôi mắt kia, không chừng sẽ mù mất...
Với người kinh nghiệm lâu năm như ông, vừa nhìn vào liền biết đôi mắt này khó có thể chữa trị được, khó có thế tầm lành lặn được..
Sống mà không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh, không nhìn thấy được ánh nắng mặt trời thì có khác gì sống không bằng chết không? Có khác gì sống ở địa ngục không?
Ông trời nhiều lúc cũng thật vô tâm, tàn nhẫn..
Nghĩ đến đây ông đành thở dài, cô gái này thật xấu số..
Haizzz! - Nào nào, đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu nhanh lên, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ phẫu thuật!
"Cạch"
Cửa phòng cấp cứu đóng lại.
Lâm Nhược Phỉ yếu ớt dựa vào lồng ngực rắn chắc Triệu Tư Vũ, đôi mắt của cô đã sưng húp, khuôn mặt thì không còn một chút huyết sắc nào, tái nhợt như một tờ giấy.
- Vũ, anh nói xem, khuôn mặt của Huyên Huyên có thể trở về bình thường được không?! Em lo quá!
- Đôi mắt của Huyên Huyên sẽ không bị gì, đúng không? - Lâm Nhược Phỉ lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Hạ Huyên!- Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Triệu Tư Vũ một mớ hỗn độn, anh nghĩ Tuyết Hạ Huyên sẽ không thể nhìn thấy được nữa..
Vừa vào nhà anh đã thấy Lâm Nhược Phỉ đang ôm Tuyết Hạ Huyên khóc nức nở.
Nhìn lại Tuyết Hạ Huyên thì thấy cô đang ngất xỉu, cả khuôn mặt của cô cũng đã bị biến dạng, không còn xinh đẹp mỹ miều như trước nữa.
Triệu Tư Vũ vội đến bên Lâm Nhược Phỉ.
Lâm Nhược Phỉ vừa thấy Triệu Tư Vũ liền gấp gáp nói:
- Chúng ta đưa Huyên Huyên đi bệnh viện thôi, sẽ không kịp mất.. hu hu...
- Được rồi, chúng ta đi thôi, Hạ Huyên sẽ không có chuyện gì, em đừng lo lắng! - Triệu Tư Vũ nhẹ giọng an ủi cô, vội bế Tuyết Hạ Huyên lên xe đến bệnh viện.
Bệnh viện thành phố A.
- Bác sĩ, cứu bạn tôi, nhanh lên, hu hu... - Lâm Nhược Phỉ khóc lớn, nếu còn trễ nãi Huyên Huyên sẽ có chuyện gì thì thì sao?
- Cô cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố hết sức! - Bác sĩ an ủi, với cái tình trạng này thì giữ được tính mạng là may mắn lắm rồi, cái đó là còn chưa nói đến khuôn mặt và đôi mắt kia.
Ông cũng xót thấy phận đàn bà, không biết cô gái này đã làm chuyện gì mà khuôn mặt lại bị tàn phá như vậy.
Khuôn mặt đối với người con gái là thứ quan trọng hơn tất cả những gì.. vậy mà, trớ trêu thay, ông trời tàn nhẫn...
Còn có cả đôi mắt kia, không chừng sẽ mù mất...
Với người kinh nghiệm lâu năm như ông, vừa nhìn vào liền biết đôi mắt này khó có thể chữa trị được, khó có thế tầm lành lặn được..
Sống mà không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh, không nhìn thấy được ánh nắng mặt trời thì có khác gì sống không bằng chết không? Có khác gì sống ở địa ngục không?
Ông trời nhiều lúc cũng thật vô tâm, tàn nhẫn..
Nghĩ đến đây ông đành thở dài, cô gái này thật xấu số..
Haizzz! - Nào nào, đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu nhanh lên, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ phẫu thuật!
"Cạch"
Cửa phòng cấp cứu đóng lại.
Lâm Nhược Phỉ yếu ớt dựa vào lồng ngực rắn chắc Triệu Tư Vũ, đôi mắt của cô đã sưng húp, khuôn mặt thì không còn một chút huyết sắc nào, tái nhợt như một tờ giấy.
- Vũ, anh nói xem, khuôn mặt của Huyên Huyên có thể trở về bình thường được không?! Em lo quá!
- Đôi mắt của Huyên Huyên sẽ không bị gì, đúng không? - Lâm Nhược Phỉ lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Hạ Huyên!- Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Triệu Tư Vũ một mớ hỗn độn, anh nghĩ Tuyết Hạ Huyên sẽ không thể nhìn thấy được nữa..
Danh sách chương