Sáng hôm sau.

Lâm Nhược Phỉ đã dậy từ sớm, cô thay đồ thật nhanh cùng với Triệu Tư Vũ đến bệnh viện.

Bệnh viện.

Vừa bước vào phòng Lâm Nhược Phỉ đã thấy Tuyết Hạ Huyên ngồi trên giường bệnh đợi mình, hình như hôm qua cậu ấy không ngủ thì phải? Lâm Nhược Phỉ đành thở dài..

- Phỉ Phỉ, chúng ta đi thôi! - Tuyết Hạ Huyên thúc giục.

- Từ từ, cậu vẫn chưa ăn gì mà!

- Không cần đâu, chúng ta đi thôi!

Tuyết Hạ Huyên xua tay, cô bây giờ chẳng còn tâm trạng gì để mà ăn uống..

- Thôi được rồi, để mình dìu cậu!

Thấy cô cứ cố chấp mãi, Lâm Nhược Phỉ cũng không muốn miễn cưỡng, cô bước tới dìu Tuyết Hạ Huyên.

- Cảm ơn cậu!

- Cảm ơn gì chứ!

- Chúng ta đi thôi! - Triệu Tư Vũ quay sang nhìn hai cô gái nói.

Trên xe tâm trạng Tuyết Hạ Huyên lo lắng khôn nguôi.

Không biết tại sao trong lòng lại cứ bất an, chính cô còn không hiểu vì sao..

Sự bất an này cứ như là một điềm báo, điềm báo tàn nhẫn nào đó...

Phút chốc đã tới nhà của Tuyết Hạ Huyên.

- Hạ Huyên, Khương Minh Nghiệp có ở nhà, chúng ta vào thôi. - Triệu Tư Vũ nhìn thấy xe của Khương Minh Nghiệp đậu ở ngoài, liền biết Khương Minh Nghiệp có ở nhà, vội nói với Tuyết Hạ Huyên.

- Thế.. chúng ta đi thôi!

Lâm Nhược Phỉ dìu Tuyết Hạ Huyên vào trong.

Vừa bước vào nhà đã nghe thấy một tràn âm thanh ám muội nóng bỏng.

- Ưm... Nghiệp... chậm một chút...

- Trong bụng của em đang có bảo bảo... anh nhẹ chút... a...

- Được thôi! Anh sẽ nhẹ nhàng..

- Ưm... a... ưm...

- A....

Tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc hoà quyện lại với nhau tạo thành một tràn âm thanh phóng đãng vô cùng.

Sắc mặt Tuyết Hạ Huyên đã cắt không còn một giọt máu.

Mắt cô không nhìn thấy được cũng không có nghĩa cô không nhận biết được những âm thanh này!

Mắt cô không nhìn thấy chứ tai cô không có điếc!

Giọng rên rỉ của người phụ nữ đích thực là em gái của cô, Tuyết Hạ Vy!

Tiếng gầm nhẹ thở dốc của người đàn ông không ai khác chính là Khương Minh Nghiệp, chống của cô!

Tuyết Hạ Huyên không biết lấy đâu ra sức lực, cô đẩy cánh tay Lâm Nhược Phỉ đang dìu mình chạy thật nhanh vào cánh cửa mở hé kia, hét lớn:

- Tại sao hai người lại phản bội tôi!

Hai người kia hình như đã biết Tuyết Hạ Huyên đến, vội dừng cuộc làm tình.

- Hoá ra là chị sao? Tôi còn tưởng chị đã chết ở cái xó bẩn thỉu nào! Đôi mắt bị mù mà cũng biết được chúng tôi đang làm gì sao? Chị thật giỏi a!

Tuyết Hạ Vy lấy tấm chăn mỏng che thân thể nóng bỏng của chính mình, khuôn mặt tràn đầy chán ghét nhìn Tuyết Hạ Huyên.

Cô cũng thật nể phục chị ta a, đôi mắt bị mù mà vẫn biết được cô và Minh Nghiệp đang làm gì sao?

Cô thật hối hận vì lúc ấy không làm cho chị ta bị điếc luôn đi!

Như thế sẽ tốt hơn a!

Tuyết Hạ Vy lại gần, đưa tay lên mặt Tuyết Hạ Huyên.

- Chị xem.. không những mắt của chị bị mù mà cả khuôn mặt của chị cũng đã biến dạng nhìn không khác gì một con quỷ dữ! - Tuyết Hạ Vy không ngừng văng ra những lời sắc đá.

- Nếu để Nghiệp hằng ngày nhìn thấy khuôn mặt của chị anh ấy sẽ không chịu nổi đâu!

Vừa nói cô vừa quay sang phía Khương Minh Nghiệp, nhẹ giọng hỏi:

- Đúng không, Nghiệp? Khương Minh Nghiệp vừa mặc đồ hoàn chỉnh, nghe Tuyết Hạ Vy nói vậy, hắn không ngần ngại phun ra mấy chữ:

- Đúng vậy, Tuyết Hạ Huyên, nhìn khuôn mặt của cô chỉ làm tôi thêm chán ghét, với cả, sống với một người vợ bị mù như cô tôi thà đi chết còn hơn!

- Ha ha, cô đã nghe Nghiệp nói gì chưa hả Tuyết Hạ Huyên!

Nghe Khương Minh Nghiệp nói vậy, trong lòng Tuyết Hạ Vy tràn ngập sự đắc ý, cô cười thật to, trong tiếng cười chỉ toàn là sự hả dạ.

- Minh Nghiệp, tại sao anh lại phản bội em? - Tuyết Hạ Huyên khó khăn nói một tiếng, cảm thấy cả người như bị rút hết mọi khí lực, không nói được gì ngoài câu đó, cô muốn anh phải giải thích thật rõ ràng.. cô không muốn tin!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện