Nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi, sau quá sai rồi.
Nàng không biết vận mệnh đã lặng lẽ tặng nàng một món quà, cũng sớm âm thầm báo giá cả xong rồi.
Mà cái giá của lời nói dối này, thật sự là quá lớn rồi! Khiến cho nàng dùng hết lời nói dối này tới lời nói dối khác tạo thành một khối cầu tuyết, mà khối cầu tuyết của lời nói dối này càng ngày càng lớn, và lúc này đây nàng đang ở bên bờ vực của trận tuyết lở.
Nếu có thể có thêm một cơ hội, một cơ hội lựa chọn một lần nữa, sự lựa chọn của nàng —— Đương nhiên là vẫn vậy!
F***, có ai mà bò ở dưới mặt đất xong rồi tiêu sái đứng lên nói với ba vợ: "Há, con chính là tiểu nữ tế ( con dâu nhỏ) chưa bước qua cửa của ba đây, vui mừng chưa, bất ngờ chưa?"
Ai lại đang lúc ở cùng bạn gái chơi tình thú mặc đồ cô hầu gái, lại chính khí lẫm liệt mà nói với mẹ vợ rằng: "Không ngờ tới phải không, con chính là tiểu khả ái ở dưới giường, là tiểu yêu tinh ở trên giường đó nha ~"
Vu Tư Linh tuyệt không hối hận với lựa chọn của bản thân! Bây giờ cũng thế! Cứ không thừa nhận cho xong việc!
Chỉ cần đánh không chết, thậm chí cạy miệng nàng ra, đánh mông nở hoa, ngâm lồng heo, nàng cũng muốn ra sức gào lên: "Mọi người nhận nhầm người rồi! Con không biết mọi người đang nói gì cả! Con với mọi người trước nay chưa từng quen biết nhau!"
Một đám người nhìn nàng đang gào thét vô vọng ở trong phòng khách, mà hoảng sợ.
Trương Tình Không nhỏ giọng hỏi Lê Nguyên Dã: "Con bé sao vậy? Có phải bị dọa đến choáng váng rồi không?"
Lê Nguyên Dã gật đầu: "Chắc là gặp được chúng ta nên có chút căng thẳng, dù sao chúng ta cũng cũng nên chào hỏi trước một tiếng đi, con bé chắc là cảm thấy con dâu xấu gặp ba mẹ chồng, có chút xấu hổ mà thôi."
Vu Thiên Túng đột nhiên âm trầm xuất hiện ở sau lưng của ông: "Ông nói ai là con dâu xấu hả?"
"Vậy tại sao không để cho chúng ta nhìn thấy gương mặt thật của nó hả?" Lê Nguyên Dã nói, "Đây không phải là đứa con gái mà ông ngày đêm nói phét đến nở lỗ mũi sao."
"Nói bậy!" Vu Thiên Túng nhất định phải bảo vệ thanh danh của con gái, lớn tiếng gọi: "Linh Linh, mau ra đây ra mắt ba vợ mẹ vợ của con nè."
Lê Nguyên Dã nhăn mày: "Là ba mẹ chồng."
Một lát sau, Trương Tình Không vừa vỗ tay ở trong lòng vừa thét chót tai: "Đừng đánh đừng đánh nữa, các ông đừng đánh nữa mà ha ha ha hu hu hu, đừng đánh nữa đừng đánh nữa hô hô ha ha!"
Lê Nguyệt Uẩn vừa định tiến lên, thì bóng hình ở bên cảnh vọt lên, chạy đến thẳng hai lão già đang đánh lộn nhau, bon chen đứng ở giữa hai người: "Đừng đánh nữa, hai người không cần vì con mà đánh nữa đâu."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Không thèm nhòm.
Lê Nguyên Dã cùng Trương Tình Không đồng thời nhìn về phía Vu Tư Linh, không chớp mắt mà đánh giá nàng trong chốc lát, ánh mắt trao đổi với nhau, lại quay đầu đồng thời hướng về phía này.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Vu Tư Linh liếc trái liếc mắt, lập tức ngoan ngoãn mà đứng thẳng, cúc cung: "Bác trai, bác gái, xin chào hai bác, con là Vu Tư Linh.
Chúc hai bác năm mới vui vẻ, năm mới càng khỏe mạnh hơn."
Trương Tình Không cười, ngoắc tay: "Bé con, con lại đây."
Vu Tư Linh ngẩng đầu, thấy bà lộ ra một nụ cười dịu dang, nhất thời nhớ tới gương mặt phẫn nộ của đối phương ở lần gặp mặt lúc trước, đó là biểu tình vì bản thân mà tức giận mắng mình là tiểu yêu tinh câu dẫn Lê Nguyệt Uẩn.
Tuy rằng ký ức gặp mặt lần trước cũng không quá tốt, nhưng bất lớn nói thế nào, bà ấy cũng vì muốn tốt cho mình thôi!
Nghĩ thế, nàng liền chạy về phía Trương Tình Không, trên mặt treo ý cười, thân thiết mà gọi: "Bác gái ~~~~"
"Hứ, hơi thởchua thúi, quá hèn mọn." Lê Thâm Tinh run người nổi lên da gà, yên lặng mà trợn trừng mắt, dư quang lại phát hiện bạn trai đang dịu dàng nhìn mình, vì thế thu hồi điệu bộ khinh thường trở về, lộ ra biểu tình vô cùng e thẹn, đánh yêu lên bờ vai của anh ta: "Ghét quá đi, nhìn cái gì chứ ~"
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Oẹ.
Sau khi Vu Tư Linh đến gần, thấy Trương Tình Không cười càng thêm hòa ái, không khỏi vui vẻ trong lòng, xem ra về sau ngày lành còn nhiều lắm há há.
Trương Tình Không cười nắm tay nàng: "Bé ngoan, lớn lên thật xinh đẹp."
Lê Nguyệt Uẩn ở bên cạnh cũng nhịn không được mà gật đầu, không ngờ tới cái lão già thích thổi phồng như Vu Thiên Túng cũng nói sự thật, lòng ông rất an ủi.
Trương Tình Không lại liếc mắt nhìn cằm và môi của nàng một cái, chỉ cười không nói.
Đừng quên, phụ nữ ở thời khắc nào đó chính là thám tử, ví dụ như tìm bằng chứng ngoại tình của ông chồng, và thời điểm giám định con dâu.
Tuy rằng lần trước người giúp việc Phiilppine kia mang kính râm, nhưng ngũ quan cùng thân hình vẫn có chút ấn tượng, càng đừng nhắc đến giọng nói quá giống nhau giữa hai người, đồng thời còn có đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp này nữa.
Sự thật chỉ có một.
Người giúp việc Philippine chính là con dâu của bà.
OMG, bà đã ở trước mặt con dâu nói gì nhỉ? Nói bà thích nha đầu Vu gia nhất, chỉ chấp nhận con dâu là nàng, còn nói quan hệ vô cùng tốt, thậm chí còn làm trò ở trước mặt người thật mà gọi điện cho nha đầu Vu gia nữa.
Chuyện cũ nhớ lại mà kinh, bỗng nhiên quay đầu lại, vai hề lại chính là mình!
Vì tránh cho mọi người phát hiện sự thật về vai hề của bản thân, cũng hiểu rõ ý đồ che giấu của Vu Tư Linh, bà cũng liền làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hai người bọn họ chỉ là mẹ chồng lần đầu tiên gặp gỡ con dâu! Bà chỉ là một mẹ chồng dịu dàng rộng lượng, mà Vu Tư Linh chỉ đơn thuần là một tiểu cô nương đơn thuần ngây thơ vô cùng mà thôi, mới sẽ không chơi mấy cái trò tình thú đâu!
"Bác gái, bác cũng thật đẹp." Vu Tư Linh cười nịnh nọt.
"Con vẫn còn trẻ." Trương Tình Không cười nói.
"Bác bảo dưỡng cũng thật tốt, con còn tưởng rằng là chị gái của A Lê nữa đấy."
Trương Tình Không cười đến vui chết đi sống lại: "Vậy sao? Há há há há há."
Mẹ chồng nàng dâu lại hài hòa quá mức kỳ diệu.
Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ cười, đi đến bên cạnh Lê Nguyên Dã, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe: "Ba, ba cảm thấy thế nào?"
Lê Nguyên Dã gật đầu, không tiếc lời ca ngợi nói: "Không tệ, vui vẻ khóe léo phóng khoáng, sức sống thanh xuân, quả thật xứng đôi với con, nhưng mà..." nói đến đây, bỗng nhiên ông ngừng miệng.
Lê Nguyệt Uẩn không khỏi đặt câu hỏi: "Nhưng mà sao ạ?"
Lê Nguyên Dã thở dài, nhỏ giọng nói: "Chuyện trốn ở dưới gầm bàn, lại bò dưới đất này trái lại không cần phải làm thế, để cho người khác thấy còn ra thể thống gì nữa.
Con sớm nên nói với con bé không phải là xong rồi sao, còn một phải hai phải cái gì mà thân phận người lao công, nháo đến mức toàn bộ người trong công ty đều chê cười con hết."
Lê Nguyệt Uẩn ngượng ngùng mà xoa xoa mũi, cười nói: "Ba nhận ra rồi à?"
Lê Nguyên Dã gật đầu.
Buồn cười, cả điều này cũng không nhận ra mới là quỷ đấy!
Ông là ai, ông là Lê Nguyên Dã, tinh thông đủ loại số liệu tính toán đấy.
Từ mọi góc độ gương mặt của Vu Tư Linh, cùng với tốc độ lúc bò cho đến lúc chạy mà suy tính, mỗi một chỉ tiêu đều vô cùng hoàn mỹ mà phù hợp với người lao động gặp được ở công ty lần trước.
"Nhưng mà ba không hiểu, con bé tại sao lại chui xuống gầm bàn..." Lê Nguyên Dã nói, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng lại, cố ý lại vô tình mà liếc Trương Tình Không một cái, nghĩ đến lúc còn trẻ.
Bỏ đi bỏ đi, người trẻ tuổi chính là biết chơi.
:)
"Sau này chú ý một chút." Lê Nguyên Dã tức giận mà nhắc nhở một câu.
"Vâng, chúng con sẽ chú ý." Lê Nguyệt Uẩn cũng không biết trong đầu ông đang nghĩ gì, chắc là sợ hai ngườ các cô sẽ làm trò cười trong công ty.
Lê Nguyên Dã trầm ngâm nói: "Có ra sao cũng nên về nhà chứ, hoặc là khách sạn cũng được, sao có thể ở văn phòng chứ?"
Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi gõ một dấu: "?"
"Ba, ba muốn nói gì thế, con không hiểu nổi nữa." Lê Nguyệt Uẩn buồn bực thật sự, bạn gái chờ cô tan làm, sao ngay cả văn phòng cũng không thể đến, còn phải khách sạn nữa chứ?
"Đừng có giả ngu giả ngơ với ba, hừ, tốt xấu gì ba cũng là người từng trải." Lê Nguyên Dã không để ý đến cô, xoay người đi về phía Vu Thiên Túng.
"Lão Vu, không cho chúng ta vào nhà ngồi à?"
"Ngồi thì ngồi đi." Vu Thiên Túng dẫn mọi người vào nhà, căn dặn nhóm người giúp việc rót nước châm trà cho mọi người.
Người Lê gia ngồi ở một bên, Vu Thiên Túng ngồi một mình một bên, Lê Nguyệt Uẩn cùng Vu Tư Linh hai người ngồi cạnh nhau ở giữa sofa, đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Sau một lúc lâu, vẫn là Trương Tình Không dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: "Nguyệt Uẩn, lúc các con đi xem mắt thật sự là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)?"
"Không phải." Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lê Thâm Tinh: "Em chưa nói với họ sao?"
"Em đâu có rảnh a." Lê Thâm Tinh ngã vào trên người của bạn trai, "Người ta bận rộn yêu đương, tự nói chuyện của mình đi chứ."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Có đứa em gái thế này, nhân sinh còn gì luyến tiếc nữa chứ!
Vu Tư Linh trả lời: "Không phải ạ, chúng con đã sớm yêu nhau, chỉ là không ngờ lại gặp nhau tại buổi xem mắt."
Trương Tình Không nói: "Chuyện này ngộ nha."
Vu Tư Linh cùng Lê Nguyệt Uẩn nhìn nhau cười, cô một câu nàng một câu đem chuyện hai người các cô giả nghèo rồi quen biết nhau thế nào đều kể ra hết.
"Chuyện chính là thế." Vu Tư Linh nói.
Thình lình xảy ra một trận trầm mặc, ba vị trưởng bối đồng loạt cho rằng bản thân đang nghe xem TV kể chuyện xưa, còn lại là *cmn* câu chuyện cẩu huyết lúc tám giờ tối nữa chứ.
Sợ là biên kịch cũng không dám viết ra như vậy, chỉ là tên tác giả khờ khạo này viết mà thôi!
Trương Tình Không đột nhiên sáng ngời đôi mắt: "Cho nên người vợ tào khang trong lời đồn, trên thực tế chính là Linh Linh?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Đúng ạ."
Trương Tình Không và Lê Nguyên Dã đồng thời nhẹ nhàng thở ra, vậy thì tốt rồi, con gái không có đi lệch hướng đạo đức.
Vu Thiên Túng bỗng nhiên buồn bã nói: "Mấy người nói ai là vợ cám bã (*) hả? Linh Linh tiểu công chúa của tôi đáng yêu như vậy, sao có thể là cám bã chứ!"
(*): 糟糠 - Tào khang: chỉ người vợ từ thuở hàn vi cũng mang nghĩ là cám bã, chỉ thức ăn thô mà người nghèo ngày xưa thường ăn.
Lê Nguyên Dã nói: "À...Lão Vu, ông nghe tôi giải thích đã."
Vu Thiên Túng: "Tôi không nghe tôi không nghe gì hết!"
Trong lúc tranh chấp, người giúp việc châm thêm trà cho Lê Nguyên Dã, bả vai lại hơi hơi run lên.
Thật sự là quá buồn cười, sau khi bà vừa nghe thấy tình yêu cẩu huyết của tiểu thư, hình ảnh thật sự quá chân thật, bất ngờ đã chọc trúng điểm cười của bà, bà trực tiếp cười thành tiếng: "Há há!"
Lê Nguyên Dã sửng sốt, hoài nghi người giúp việc này đang khiêu khích ông.
"Thật ngại quá." Người giúp việc cố nén cười, mặt không cảm xúc mà xụ mặt, hung thần ác sát mà nhìn ông một cái, "Lê tiên sinh, để tôi châm trà cho ông."
Lê Nguyên Dã: Châm trà thì châm trà đi, sao lại bày ra bộ mặt như tôi giết cả nhà cô để làm gì thế này?
Người giúp việc khom lưng đang chuẩn bị châm trà, dư quang nhìn thoáng qua thân ảnh của Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn, nhịn không được lại nở nụ cười, tay bắt đầu run rẩy, miệng bình trà đong đưa lúc lắc, vài giọt trà sánh rớt ra ngoài mặt bàn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, má Vương lo lắng bà ấy sẽ đổ trà lên trên người khách, liền đưa tay đoạt lấy bình trà, một tay cầm lấy bình trà xoay một vòng, ở tại chỗ biểu diễn mười tám thức của Thái Cực quyền, trong nhu có cương, vô cùng thành thục.
Cuối cùng, má Vương cong eo lại, ngửa ra sau rót một tách trà cho Lê Nguyên Dã.
Lê Nguyên Dã: "..."
Đây chính là không nể mặt sao? Đối đãi khách cũng không khách sáo như vậy, về sau đối đãi Lê Nguyệt Uẩn còn sẽ khách sáo sao?
Lại nhìn thấy Vu Thiên Túng, tựa hồ đối với tình hình này cũng không để ý, dương dương tự đắc mà uống trà, một bộ dáng cáo già.
Đây là ra đòn đánh phủ đâu ông à!
Lê Nguyệt Uẩn cười ha hả: "Lão Vu, nhà ông thật sự xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài nha."
Vu Thiên Túng vui vẻ: "Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy như vậy, chỗ này đều nhân tài khắp mọi nơi, ông cũng cảm thấy không tệ phải không?"
Lê Nguyên Dã: ?
Ông nghe không hiểu tôi đang móc họng ông à? Rác rưởi!
Lê Nguyên Dã dứt khoát nói trắng ra: "Võ công của vị nữ sĩ vừa rồi khá tốt."
"Vậy cũng vô dụng a, chú định chỉ có thể làm lão nhị thôi." Vu Thiên Túng cảm khái nói, "Công phu dù tốt, cũng chắn không được đao."
Lê Nguyên Dã hết sức nghi hoặc, chỉ thấy một vị đầu bếp đi ngang qua trước mắt bọn họ, mang tạp đề màu trắng, mặt trên còn thêu hình con rồng.
Lê Nguyên Dã: Này này! Ông ta mặc tạp đề hay là long bào!
Trên vòng eo chỗ tạp đề còn mang một thanh đao, vừa bén vừa sáng loáng.
Vị đầu bếp kia thuần thục mà rút đao ra, múa lượn ở trong tay, bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Ăn gà không?"
Lê Thâm Tinh lập tức cầm điện thoại lên: "Ăn!"
"Được." Đầu bếp múa đao pháp đi ra khỏi phòng khách.
Lê Nguyên Dã ngạc nhiên hỏi: "Ông ta đi đâu thế?"
Vừa dứt lời, thì thấy mấy người giúp việc cùng nữ sĩ đánh Thái Cực kia đồng thời nói: "A di đà Phật ngã Phật từ bi, gà Cung Bảo xào ớt.
Lê Nguyệt Uẩn: "?"
Cả cái nhà là loại người gì đây chứ!
Người duy nhất bình thường chắc chỉ có Vu Tư Linh sao!
Ông quay đầu nhìn thoáng qua Vu Tư Linh, trong ánh mắt pha trỗn sự yêu thích lại kính nể.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gà kêu.
Vu Tư Linh đột nhiên đứng dậy, hưng phấn mà nói với Lê Nguyệt Uẩn: "Chú Trương lấy giết gà, em đi rút mấy cọng lông làm cầu đá, lông gà nóng hổi nha."
Lê Nguyên Dã: "..."
Mình sai rồi, mình sai hoàn toàn rồi.
Nàng không biết vận mệnh đã lặng lẽ tặng nàng một món quà, cũng sớm âm thầm báo giá cả xong rồi.
Mà cái giá của lời nói dối này, thật sự là quá lớn rồi! Khiến cho nàng dùng hết lời nói dối này tới lời nói dối khác tạo thành một khối cầu tuyết, mà khối cầu tuyết của lời nói dối này càng ngày càng lớn, và lúc này đây nàng đang ở bên bờ vực của trận tuyết lở.
Nếu có thể có thêm một cơ hội, một cơ hội lựa chọn một lần nữa, sự lựa chọn của nàng —— Đương nhiên là vẫn vậy!
F***, có ai mà bò ở dưới mặt đất xong rồi tiêu sái đứng lên nói với ba vợ: "Há, con chính là tiểu nữ tế ( con dâu nhỏ) chưa bước qua cửa của ba đây, vui mừng chưa, bất ngờ chưa?"
Ai lại đang lúc ở cùng bạn gái chơi tình thú mặc đồ cô hầu gái, lại chính khí lẫm liệt mà nói với mẹ vợ rằng: "Không ngờ tới phải không, con chính là tiểu khả ái ở dưới giường, là tiểu yêu tinh ở trên giường đó nha ~"
Vu Tư Linh tuyệt không hối hận với lựa chọn của bản thân! Bây giờ cũng thế! Cứ không thừa nhận cho xong việc!
Chỉ cần đánh không chết, thậm chí cạy miệng nàng ra, đánh mông nở hoa, ngâm lồng heo, nàng cũng muốn ra sức gào lên: "Mọi người nhận nhầm người rồi! Con không biết mọi người đang nói gì cả! Con với mọi người trước nay chưa từng quen biết nhau!"
Một đám người nhìn nàng đang gào thét vô vọng ở trong phòng khách, mà hoảng sợ.
Trương Tình Không nhỏ giọng hỏi Lê Nguyên Dã: "Con bé sao vậy? Có phải bị dọa đến choáng váng rồi không?"
Lê Nguyên Dã gật đầu: "Chắc là gặp được chúng ta nên có chút căng thẳng, dù sao chúng ta cũng cũng nên chào hỏi trước một tiếng đi, con bé chắc là cảm thấy con dâu xấu gặp ba mẹ chồng, có chút xấu hổ mà thôi."
Vu Thiên Túng đột nhiên âm trầm xuất hiện ở sau lưng của ông: "Ông nói ai là con dâu xấu hả?"
"Vậy tại sao không để cho chúng ta nhìn thấy gương mặt thật của nó hả?" Lê Nguyên Dã nói, "Đây không phải là đứa con gái mà ông ngày đêm nói phét đến nở lỗ mũi sao."
"Nói bậy!" Vu Thiên Túng nhất định phải bảo vệ thanh danh của con gái, lớn tiếng gọi: "Linh Linh, mau ra đây ra mắt ba vợ mẹ vợ của con nè."
Lê Nguyên Dã nhăn mày: "Là ba mẹ chồng."
Một lát sau, Trương Tình Không vừa vỗ tay ở trong lòng vừa thét chót tai: "Đừng đánh đừng đánh nữa, các ông đừng đánh nữa mà ha ha ha hu hu hu, đừng đánh nữa đừng đánh nữa hô hô ha ha!"
Lê Nguyệt Uẩn vừa định tiến lên, thì bóng hình ở bên cảnh vọt lên, chạy đến thẳng hai lão già đang đánh lộn nhau, bon chen đứng ở giữa hai người: "Đừng đánh nữa, hai người không cần vì con mà đánh nữa đâu."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Không thèm nhòm.
Lê Nguyên Dã cùng Trương Tình Không đồng thời nhìn về phía Vu Tư Linh, không chớp mắt mà đánh giá nàng trong chốc lát, ánh mắt trao đổi với nhau, lại quay đầu đồng thời hướng về phía này.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Vu Tư Linh liếc trái liếc mắt, lập tức ngoan ngoãn mà đứng thẳng, cúc cung: "Bác trai, bác gái, xin chào hai bác, con là Vu Tư Linh.
Chúc hai bác năm mới vui vẻ, năm mới càng khỏe mạnh hơn."
Trương Tình Không cười, ngoắc tay: "Bé con, con lại đây."
Vu Tư Linh ngẩng đầu, thấy bà lộ ra một nụ cười dịu dang, nhất thời nhớ tới gương mặt phẫn nộ của đối phương ở lần gặp mặt lúc trước, đó là biểu tình vì bản thân mà tức giận mắng mình là tiểu yêu tinh câu dẫn Lê Nguyệt Uẩn.
Tuy rằng ký ức gặp mặt lần trước cũng không quá tốt, nhưng bất lớn nói thế nào, bà ấy cũng vì muốn tốt cho mình thôi!
Nghĩ thế, nàng liền chạy về phía Trương Tình Không, trên mặt treo ý cười, thân thiết mà gọi: "Bác gái ~~~~"
"Hứ, hơi thởchua thúi, quá hèn mọn." Lê Thâm Tinh run người nổi lên da gà, yên lặng mà trợn trừng mắt, dư quang lại phát hiện bạn trai đang dịu dàng nhìn mình, vì thế thu hồi điệu bộ khinh thường trở về, lộ ra biểu tình vô cùng e thẹn, đánh yêu lên bờ vai của anh ta: "Ghét quá đi, nhìn cái gì chứ ~"
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Oẹ.
Sau khi Vu Tư Linh đến gần, thấy Trương Tình Không cười càng thêm hòa ái, không khỏi vui vẻ trong lòng, xem ra về sau ngày lành còn nhiều lắm há há.
Trương Tình Không cười nắm tay nàng: "Bé ngoan, lớn lên thật xinh đẹp."
Lê Nguyệt Uẩn ở bên cạnh cũng nhịn không được mà gật đầu, không ngờ tới cái lão già thích thổi phồng như Vu Thiên Túng cũng nói sự thật, lòng ông rất an ủi.
Trương Tình Không lại liếc mắt nhìn cằm và môi của nàng một cái, chỉ cười không nói.
Đừng quên, phụ nữ ở thời khắc nào đó chính là thám tử, ví dụ như tìm bằng chứng ngoại tình của ông chồng, và thời điểm giám định con dâu.
Tuy rằng lần trước người giúp việc Phiilppine kia mang kính râm, nhưng ngũ quan cùng thân hình vẫn có chút ấn tượng, càng đừng nhắc đến giọng nói quá giống nhau giữa hai người, đồng thời còn có đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp này nữa.
Sự thật chỉ có một.
Người giúp việc Philippine chính là con dâu của bà.
OMG, bà đã ở trước mặt con dâu nói gì nhỉ? Nói bà thích nha đầu Vu gia nhất, chỉ chấp nhận con dâu là nàng, còn nói quan hệ vô cùng tốt, thậm chí còn làm trò ở trước mặt người thật mà gọi điện cho nha đầu Vu gia nữa.
Chuyện cũ nhớ lại mà kinh, bỗng nhiên quay đầu lại, vai hề lại chính là mình!
Vì tránh cho mọi người phát hiện sự thật về vai hề của bản thân, cũng hiểu rõ ý đồ che giấu của Vu Tư Linh, bà cũng liền làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hai người bọn họ chỉ là mẹ chồng lần đầu tiên gặp gỡ con dâu! Bà chỉ là một mẹ chồng dịu dàng rộng lượng, mà Vu Tư Linh chỉ đơn thuần là một tiểu cô nương đơn thuần ngây thơ vô cùng mà thôi, mới sẽ không chơi mấy cái trò tình thú đâu!
"Bác gái, bác cũng thật đẹp." Vu Tư Linh cười nịnh nọt.
"Con vẫn còn trẻ." Trương Tình Không cười nói.
"Bác bảo dưỡng cũng thật tốt, con còn tưởng rằng là chị gái của A Lê nữa đấy."
Trương Tình Không cười đến vui chết đi sống lại: "Vậy sao? Há há há há há."
Mẹ chồng nàng dâu lại hài hòa quá mức kỳ diệu.
Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ cười, đi đến bên cạnh Lê Nguyên Dã, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe: "Ba, ba cảm thấy thế nào?"
Lê Nguyên Dã gật đầu, không tiếc lời ca ngợi nói: "Không tệ, vui vẻ khóe léo phóng khoáng, sức sống thanh xuân, quả thật xứng đôi với con, nhưng mà..." nói đến đây, bỗng nhiên ông ngừng miệng.
Lê Nguyệt Uẩn không khỏi đặt câu hỏi: "Nhưng mà sao ạ?"
Lê Nguyên Dã thở dài, nhỏ giọng nói: "Chuyện trốn ở dưới gầm bàn, lại bò dưới đất này trái lại không cần phải làm thế, để cho người khác thấy còn ra thể thống gì nữa.
Con sớm nên nói với con bé không phải là xong rồi sao, còn một phải hai phải cái gì mà thân phận người lao công, nháo đến mức toàn bộ người trong công ty đều chê cười con hết."
Lê Nguyệt Uẩn ngượng ngùng mà xoa xoa mũi, cười nói: "Ba nhận ra rồi à?"
Lê Nguyên Dã gật đầu.
Buồn cười, cả điều này cũng không nhận ra mới là quỷ đấy!
Ông là ai, ông là Lê Nguyên Dã, tinh thông đủ loại số liệu tính toán đấy.
Từ mọi góc độ gương mặt của Vu Tư Linh, cùng với tốc độ lúc bò cho đến lúc chạy mà suy tính, mỗi một chỉ tiêu đều vô cùng hoàn mỹ mà phù hợp với người lao động gặp được ở công ty lần trước.
"Nhưng mà ba không hiểu, con bé tại sao lại chui xuống gầm bàn..." Lê Nguyên Dã nói, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng lại, cố ý lại vô tình mà liếc Trương Tình Không một cái, nghĩ đến lúc còn trẻ.
Bỏ đi bỏ đi, người trẻ tuổi chính là biết chơi.
:)
"Sau này chú ý một chút." Lê Nguyên Dã tức giận mà nhắc nhở một câu.
"Vâng, chúng con sẽ chú ý." Lê Nguyệt Uẩn cũng không biết trong đầu ông đang nghĩ gì, chắc là sợ hai ngườ các cô sẽ làm trò cười trong công ty.
Lê Nguyên Dã trầm ngâm nói: "Có ra sao cũng nên về nhà chứ, hoặc là khách sạn cũng được, sao có thể ở văn phòng chứ?"
Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi gõ một dấu: "?"
"Ba, ba muốn nói gì thế, con không hiểu nổi nữa." Lê Nguyệt Uẩn buồn bực thật sự, bạn gái chờ cô tan làm, sao ngay cả văn phòng cũng không thể đến, còn phải khách sạn nữa chứ?
"Đừng có giả ngu giả ngơ với ba, hừ, tốt xấu gì ba cũng là người từng trải." Lê Nguyên Dã không để ý đến cô, xoay người đi về phía Vu Thiên Túng.
"Lão Vu, không cho chúng ta vào nhà ngồi à?"
"Ngồi thì ngồi đi." Vu Thiên Túng dẫn mọi người vào nhà, căn dặn nhóm người giúp việc rót nước châm trà cho mọi người.
Người Lê gia ngồi ở một bên, Vu Thiên Túng ngồi một mình một bên, Lê Nguyệt Uẩn cùng Vu Tư Linh hai người ngồi cạnh nhau ở giữa sofa, đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Sau một lúc lâu, vẫn là Trương Tình Không dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: "Nguyệt Uẩn, lúc các con đi xem mắt thật sự là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)?"
"Không phải." Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lê Thâm Tinh: "Em chưa nói với họ sao?"
"Em đâu có rảnh a." Lê Thâm Tinh ngã vào trên người của bạn trai, "Người ta bận rộn yêu đương, tự nói chuyện của mình đi chứ."
Lê Nguyệt Uẩn: "..." Có đứa em gái thế này, nhân sinh còn gì luyến tiếc nữa chứ!
Vu Tư Linh trả lời: "Không phải ạ, chúng con đã sớm yêu nhau, chỉ là không ngờ lại gặp nhau tại buổi xem mắt."
Trương Tình Không nói: "Chuyện này ngộ nha."
Vu Tư Linh cùng Lê Nguyệt Uẩn nhìn nhau cười, cô một câu nàng một câu đem chuyện hai người các cô giả nghèo rồi quen biết nhau thế nào đều kể ra hết.
"Chuyện chính là thế." Vu Tư Linh nói.
Thình lình xảy ra một trận trầm mặc, ba vị trưởng bối đồng loạt cho rằng bản thân đang nghe xem TV kể chuyện xưa, còn lại là *cmn* câu chuyện cẩu huyết lúc tám giờ tối nữa chứ.
Sợ là biên kịch cũng không dám viết ra như vậy, chỉ là tên tác giả khờ khạo này viết mà thôi!
Trương Tình Không đột nhiên sáng ngời đôi mắt: "Cho nên người vợ tào khang trong lời đồn, trên thực tế chính là Linh Linh?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Đúng ạ."
Trương Tình Không và Lê Nguyên Dã đồng thời nhẹ nhàng thở ra, vậy thì tốt rồi, con gái không có đi lệch hướng đạo đức.
Vu Thiên Túng bỗng nhiên buồn bã nói: "Mấy người nói ai là vợ cám bã (*) hả? Linh Linh tiểu công chúa của tôi đáng yêu như vậy, sao có thể là cám bã chứ!"
(*): 糟糠 - Tào khang: chỉ người vợ từ thuở hàn vi cũng mang nghĩ là cám bã, chỉ thức ăn thô mà người nghèo ngày xưa thường ăn.
Lê Nguyên Dã nói: "À...Lão Vu, ông nghe tôi giải thích đã."
Vu Thiên Túng: "Tôi không nghe tôi không nghe gì hết!"
Trong lúc tranh chấp, người giúp việc châm thêm trà cho Lê Nguyên Dã, bả vai lại hơi hơi run lên.
Thật sự là quá buồn cười, sau khi bà vừa nghe thấy tình yêu cẩu huyết của tiểu thư, hình ảnh thật sự quá chân thật, bất ngờ đã chọc trúng điểm cười của bà, bà trực tiếp cười thành tiếng: "Há há!"
Lê Nguyên Dã sửng sốt, hoài nghi người giúp việc này đang khiêu khích ông.
"Thật ngại quá." Người giúp việc cố nén cười, mặt không cảm xúc mà xụ mặt, hung thần ác sát mà nhìn ông một cái, "Lê tiên sinh, để tôi châm trà cho ông."
Lê Nguyên Dã: Châm trà thì châm trà đi, sao lại bày ra bộ mặt như tôi giết cả nhà cô để làm gì thế này?
Người giúp việc khom lưng đang chuẩn bị châm trà, dư quang nhìn thoáng qua thân ảnh của Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn, nhịn không được lại nở nụ cười, tay bắt đầu run rẩy, miệng bình trà đong đưa lúc lắc, vài giọt trà sánh rớt ra ngoài mặt bàn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, má Vương lo lắng bà ấy sẽ đổ trà lên trên người khách, liền đưa tay đoạt lấy bình trà, một tay cầm lấy bình trà xoay một vòng, ở tại chỗ biểu diễn mười tám thức của Thái Cực quyền, trong nhu có cương, vô cùng thành thục.
Cuối cùng, má Vương cong eo lại, ngửa ra sau rót một tách trà cho Lê Nguyên Dã.
Lê Nguyên Dã: "..."
Đây chính là không nể mặt sao? Đối đãi khách cũng không khách sáo như vậy, về sau đối đãi Lê Nguyệt Uẩn còn sẽ khách sáo sao?
Lại nhìn thấy Vu Thiên Túng, tựa hồ đối với tình hình này cũng không để ý, dương dương tự đắc mà uống trà, một bộ dáng cáo già.
Đây là ra đòn đánh phủ đâu ông à!
Lê Nguyệt Uẩn cười ha hả: "Lão Vu, nhà ông thật sự xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài nha."
Vu Thiên Túng vui vẻ: "Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy như vậy, chỗ này đều nhân tài khắp mọi nơi, ông cũng cảm thấy không tệ phải không?"
Lê Nguyên Dã: ?
Ông nghe không hiểu tôi đang móc họng ông à? Rác rưởi!
Lê Nguyên Dã dứt khoát nói trắng ra: "Võ công của vị nữ sĩ vừa rồi khá tốt."
"Vậy cũng vô dụng a, chú định chỉ có thể làm lão nhị thôi." Vu Thiên Túng cảm khái nói, "Công phu dù tốt, cũng chắn không được đao."
Lê Nguyên Dã hết sức nghi hoặc, chỉ thấy một vị đầu bếp đi ngang qua trước mắt bọn họ, mang tạp đề màu trắng, mặt trên còn thêu hình con rồng.
Lê Nguyên Dã: Này này! Ông ta mặc tạp đề hay là long bào!
Trên vòng eo chỗ tạp đề còn mang một thanh đao, vừa bén vừa sáng loáng.
Vị đầu bếp kia thuần thục mà rút đao ra, múa lượn ở trong tay, bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Ăn gà không?"
Lê Thâm Tinh lập tức cầm điện thoại lên: "Ăn!"
"Được." Đầu bếp múa đao pháp đi ra khỏi phòng khách.
Lê Nguyên Dã ngạc nhiên hỏi: "Ông ta đi đâu thế?"
Vừa dứt lời, thì thấy mấy người giúp việc cùng nữ sĩ đánh Thái Cực kia đồng thời nói: "A di đà Phật ngã Phật từ bi, gà Cung Bảo xào ớt.
Lê Nguyệt Uẩn: "?"
Cả cái nhà là loại người gì đây chứ!
Người duy nhất bình thường chắc chỉ có Vu Tư Linh sao!
Ông quay đầu nhìn thoáng qua Vu Tư Linh, trong ánh mắt pha trỗn sự yêu thích lại kính nể.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gà kêu.
Vu Tư Linh đột nhiên đứng dậy, hưng phấn mà nói với Lê Nguyệt Uẩn: "Chú Trương lấy giết gà, em đi rút mấy cọng lông làm cầu đá, lông gà nóng hổi nha."
Lê Nguyên Dã: "..."
Mình sai rồi, mình sai hoàn toàn rồi.
Danh sách chương