Trong một biển hoa trên Khúc Đình sơn. Đường Phong tùy ý ngồi trên một chiếc ghế đá. muôn hoa khoe sắc rực rỡ tô điểm thêm khiến Đường Phong như tiên nữ hạ phàm, băng thanh ngọc khiết.

Cộng thêm một thân bạch y trắng như tuyết cùng vòng trang sức trên tay chân, càng có thêm một phen phong tình mê người.

Đường Phong hiện tại chính là mồi câu dành riêng cho con cá lớn Diệp Trầm Thu.

Mấu chốt của kế hoạch lần này không phải là bọn họ có thể giết Diệp Trầm Thu hay không, mà là Đường Phong có thể dụ Diệp Trầm Thu ra hay không! Cách đó năm dặm về bên trái là Thang Phi Tiếu đang mai phục trên một thân đại thụ, năm dặm bên phải là hai người Tứ Nương và Bạch Tiểu Lại nấp sau một sườn dốc.

Phía sau năm dặm là Lâm Nhược Diên nấp trong một bụi cò cao.

Bốn vị Thiên giai cao thủ, trong đó bao gồm siêu cấp cao thủ Thang Phi Tiếu, nếu Diệp Trầm Thu hiện thân thì kết quả chỉ có một chữ: chết! Khoảng cách năm dặm, chỉ cần mấy cao thủ này yên lặng chờ đợi thì dù thực lực của Diệp Trầm Thu là Thiên giai đi nữa cũng không thể nào phát hiện cái bẫy này được.

Mà khoảng cách năm dặm này Thang Phi Tiểu chỉ cần mười giây là chạy tới, nói cách khác, Đường Phong chỉ cần kéo dài thời gian của Diệp Trầm Thu mười giây là được.

Đường Phong vốn không muốn cho Bạch Tiểu Lại tới, nhưng nàng nói Diệp Trầm Thu là phản đồ của Bạch Đế thành, lần này mình phải tự tay giết chết hắn mới được.

Đường Phong cùng đường đành đáp ứng thỉnh cầu của Bạch Tiểu Lại, sắp xếp cho nàng cùng Tứ Nương thành một tổ, nhờ Tứ Nương chiếu cố nàng.

Giải độc lâu như vậy, khó khăn lắm tối qua Bạch Tiểu Lại mới khôi phục tới cảnh giới Thiên giai.

Mà bên này Thiên Tú chỉ có mỗi mình Lâm Nhược Diên.

Thứ nhất, Lâm Nhược Diên là cô cô của Đường Phong, tự nhiên cần đến bảo hộ Đường Phong an toàn.

Thứ hai, Thiên Tú cũng chỉ có hai Thiên giai cao thủ, tông chủ Bạch Tố Y ngày thường sự vụ bận rộn, căn bản không thể tới đây, thứ ba là giết một tên Diệp Trầm Thu quả thật không cần dùng quá nhiều người.

Đường Phong cùng mấy người này đã thương lượng từ trước, sẽ lấy thanh âm phát ra từ lắc tay và lắc chân của mình làm tín hiệu, một khi bọn họ nghe được tiếng kêu dồn dập nghĩa là Diệp Trầm Thu đã mắc câu.

Tuy Đường Phong đảm bảo tên Diệp Trầm Thu đó chắc chắn sẽ trở lại Khúc Đình sơn, nhưng không biết được hắn sẽ tới đây vào lúc nào nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, có thể là năm ba ngày, cũng có thể là nửa tháng.

Hai ngày trước, lúc Đường Phong bắt Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu làm chân sai vặt thì Bạch Tiểu Lại cũng nhân cơ hội đó đem âm mưu của Cự Kiếm Môn nói cho Thiên Tú cao tầng nghe, các trưởng lão và tông chủ quả nhiên cũng rất coi trọng.

Nếu là trước kia, có khả năng Thiên Tú sẽ rất bối rối. Dù sao số lượng Thiên giai cao thủ không nhiều bằng người ta, chất lượng cũng không tốt bằng người ta, chỉ cần giết hết cao thủ của Thiên Tú là được rồi. Đã không có cao thủ thì những đệ tử dưới trướng làm gì có dũng khí phản kháng, còn không phải trở thành một đám sơn dương chờ người tới làm thịt hay sao? Nhưng hiện tại, có hai người Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương đang ở Yên Liễu các, Thiên Tú tự nhiên không mấy hoảng sợ. Tất cả mọi người đều biết, phần cơ duyên này đều nhờ phúc của Đường Phong, bằng không thì làm sao có hai vị cao thủ thế này tới giúp` đỡ?

Tuy rằng không mấy hốt hoảng, nhưng nếu thật sự động thủ cùng Cự Kiếm Môn thì đao thương không có mắt, thương vong tuyệt đối là không tránh khỏi, cho nên Bạch Tố Y lần nữa hạ lệnh cho các đệ tử chế tác Lạc Tiên Hồng và Liên Hoa Trận phải đẩy nhanh tiến độ, trang thủ sớm ngày hoàn thành mấy thứ trang bị này. những luyện dược sư mỗi ngày cũng luyện chế số lượng lớn thuốc trị thương, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.

Cả Thiên Tú bỗng chốc trở nên bận rộn, ngoại trừ vài người ra thì không ai biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.

Lạc Tiên Hồng đã chế tạo ra hai trăm bộ, hôm nay Đường Phong lấy bốn cái từ chỗ Lâm Nhược Diên, đưa cho Bảo Nhi Mộng Nhi mỗi người một cái, một cái cho Bạch Tiểu Lại, mình giữ một cái phòng thân, đem giấu ở đùi.

Liên Hoa Trận cũng chế tạo được hai cái, được đặt ở hai nơi trong nội tông, mỗi ngày đều có vô số đệ tử Thiên Tú ở bên trong luyện tập thân pháp và khả năng né tránh. Đương nhiên, đây chỉ là tiểu Liên Hoa Trận, do mười sáu cái mộc nhân tạo thành.

Thực lực của Cự Kiếm Môn hơn Thiên Tú rất nhiều, các vị trưởng lão và tông chủ cũng hiểu được chuyện này, tại thời điểm có thể phát sinh xung đột với Cự Kiếm Môn sau này thì Lạc Tiên Hồng chính là kì binh trên tay Thiên Tú đệ tử, mà thân pháp cùng năng lực lẩn tránh tăng lên nhờ Liên Hoa Trận cũng có tác dụng rất quan trọng.

Giúp đệ tử Thiên Tú giảm thương vong tới mức thấp nhất.

Mấy ngày sau khi Biên Nam Phong tới thăm Thiên Tú, tu luyện của Đường Phong có điểm bị trì hoãn, dù sao thì bây giờ cũng đang đợi Diệp Trầm Thu, Đường Phong dứt khoát bắt đầu tu luyện luôn.

Linh khí bên ngoài không ngừng cuồn cuộn bị thu nạp tiến vào trong kinh mạch, dựa theo lộ tuyến vận công của Vô Thường Quyết tầng thứ hai không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, tiểu khô lâu trắng noãn như ngọc càng không ngừng nuốt vào nhả ra luồng năng lượng tinh thuần khổng lồ.

Đường Phong tới bây giờ vẫn không thể điều động cương tâm lực lượng, không phải nói cương tâm của hắn vô dụng mà năng lượng cương tâm của hắn vốn không thể điều động được. Mấy âm hồn kia đều được đính lên trên xương của tiểu khô lâu, Đường Phong cùng có thể mượn dùng mấy cái âm hồn này, tra trí nhớ lúc còn sống của chúng, trong số mấy đốm sáng xanh này thì đốm của Thường thúc là sáng nhất, điều này có thể có quan hệ với sự mạnh yếu của âm hồn lúc còn sống.

Vô Thường Quyết tầng thứ hai mang tới cho Đường Phong một năng lực Mị ảnh không gian. Không biết tầng thứ ba thì sẽ có cái gì, Đường Phong cũng muốn mau chóng tu luyện tới tầng thứ ba, nhưng mà nóng vội thì không ăn được đậu hủ nóng, tu luyện thì cứ từ từ ắt sẽ đến.

Hơn nữa, lần này cần phải giết Diệp Trầm Thu, ngoại trừ lí do hắn đã thấy mặt Đường Phong lúc trước ra còn có một nguyên nhân lớn hơn thúc đẩy Đường Phong làm chuyện này.

Lúc giết Liễu gia cao tầng, ngưng luyện ra mấy Huyền giai âm hồn, năng lực mỗi cái đem tới bằng với thành quả tu luyện một ngày của Đường Phong.

Mà lúc giết Thường thúc, lợi ích Đường Phong nhận được tương đương với thành quả tu luyện bảy tám ngày của hắn.

Thường thúc cũng chỉ là cảnh giới Địa giai mà thôi đã thu được lợi ích lớn như vậy, nếu thật sự giết được Diệp Trầm Thu, ngưng luyện ra âm hồn thì có thể thu được năng lượng bằng với mấy ngày tu luyện đây?

Bằng với mười ngày? Nửa tháng? Hay là hai mươi ngày tu luyện đây?

Đường Phong càng nghĩ càng kích động, trên đời này chẳng có chuyện gì khiến người ta vui mừng hơn chuyện không làm mà hưởng cả. Đương nhiên, không làm mà hưởng là chuyện mơ mộng hão huyền, giết Diệp Trầm Thu là một việc rất khổ cực.

Đường Phong vừa tu luyện vừa cân nhắc, nếu xử lý Tiếu thúc thì thực lực của mình sẽ tăng lên bao nhiêu đây, hắn là Thiên giai thượng phàm đỉnh phong đó nha!

Ý tưởng này thật sự rất tà ác, khiến Đường Phong hung hăng tự khinh bỉ mình một phen.

Liên tục ba ngày, Đường Phong đều ngồi trong biển hoa trên Khúc Đình sơn tĩnh tọa tu luyện, trên người cất giấu bốn năm loại cơ quan ám khí phòng thân âm hiểm, bốn vị Thiên giai cao thủ đều nấp cách đó không xa chờ đợi, nhưng qua ba ngày rồi, ngay cả cái bóng của Diệp Trầm Thu cũng không thấy. Thu hoạch duy nhất chính là thực lực của Đường Phong lại gia tăng thêm một chút.

May mắn chính là năm người phụ trách kế hoạch lần này đều không phải người nóng nảy gì nên cũng không có nửa câu oán hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện