Trương gia tuy lớn hơn Liễu gia một chút, bất quá cũng không hơn bao nhiêu.

Tìm chỗ nấp một hồi để thăm dò tần suất tuần tra của gia tướng Trương gia, Đường Phong đang muốn cử động đột nhiên liền ngừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.

Vừa rồi trong nháy mắt hắn cảm nhận được có người đang theo dõi mình, bất quá lúc mình nhìn quanh tìm kiếm thì cảm giác này lại biến mất.

Đường Phong không biết có phải mình bị ảo giác hay không, ngừng lại một lát liền chạy ra ngoài.

Chờ Đường Phong đi rồi, một thân ảnh khéo léo mới chậm rãi hiện ra cách đó không xa, trong lòng hừ lạnh một tiếng:

- Tính cảnh giác đúng là quá cao.

Nàng vừa rồi bất quá chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, thiếu chút nữa đã bị hắn phát hiện.

Đường Phong như con mèo vụng trộm di chuyển qua lại trên địa bàn Trương gia, tuyệt đối không tới những chỗ có quá nhiều người, cũng tuyệt đối không được tới trung tâm. bởi vì hắn biết Trương gia hiện tại có một cao thủ Thiên giai tọa trấn, mình chỉ cần sơ hở một chút thôi thì có thể bị phát hiện ngay.

Thiên giai cao thủ, Đường Phong bây giờ vẫn không thể trêu vào.

Mục tiêu của hắn lần này không phải tìm người, mà là tìm xe ngựa! Tìm cỗ xe ngựa xa hoa của Biên Nam Phong.

Hao phí đúng nửa canh giờ, Đường Phong vòng qua vòng lại hơn phân nửa Trương gia, lúc này mới đột nhiên nghe được hai tiếng ngựa kêu rất nhỏ.

Đi theo hướng phát ra tiếng kêu một hồi, rốt cuộc thì chuồng ngựa của Trương gia cũng xuất hiện trước mắt.

Bốn thớt bảo mã trắng như tuyết của Biên Nam Phong đã bị nhốt trong chuồng, cúi đầu ăn cỏ, lâu lâu lại phát ra vài tiếng khịt mũi.

Cỗ xa phòng xa hoa kia cũng đỗ một bên, chỉ có điều bùn dơ lần trước đã được aột sạch.

Mình đoán quả nhiên không sai, đám người Cự Kiếm Môn tối nay quả thật nghỉ ở Trương gia.

Đường Phong giống như kẻ trộm, rón ra rón rén đi tới chỗ xa phòng, nhẹ nhàng nhấc màn lên chui vào.

không gian bên trong rất rộng lớn, phía dưới lót thảm lông làm bằng da thú trân quý, bên trong có giường, trên giường có chăn đệm mềm mại như nhung, còn có hương thơm thoang thoảng.

Bên trong còn đặt một bàn trà, có bình rượu, chén uống rượu và hai vò rượu.

Nhìn thấy mấy thứ này, Đường Phong khe khẽ thở dài:

- ngươi đúng là tự tìm đường chết!

Đường Phong vốn cũng không nghĩ tới Biên Nam Phong sẽ cho mình tiện lợi nhiều thế này, bất quá đã có rượu thì lại nhiều thêm một cách giết người, chỉ không biết Biên Nam Phong có còn tâm trạng uống rượu hay không.

Phòng ngừa trước vẫn hơn, Đường Phong rắc một ít thuốc bột vào vò rượu.

Thứ này bất quá chỉ là mê dược bình thường thôi, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Mạc Lưu Tô, dược tính sau khi ngưng luyện ra rất khủng bố, cho dù Biên Nam Phong là Huyền giai, một khi uống xong rượu này cũng sẽ ngủ rất lâu mới tỉnh được.

Dược vật do Đường Phong luyện chế ra bình thường đều không mùi không vị, khiến người khác không cách nào phát hiện, chỉ khi đã trúng phải mới phát hiện thì cũng quá muộn rồi.

Làm xong mấy cái này, Đường Phong mới lấy dụng cụ đã chuẩn bị trước ra khỏi Mị ảnh không gian, đầu tiên là gắn một cái cơ quan nho nhỏ bên trên xa phòng, bên trong cơ quan có chứa độc dược, lại lấy ra một sợi dây, một đầu gắn vào cơ quan, một đầu kéo ra cột trên mái hiên của xa phòng.

Đường Phong cẩn thận che giấu cơ quan thật tốt mới thấp giọng cười:

- Đại công cáo thành!

Đánh chính diện thì Đường Phong đúng là không phải đối thủ của bọn người Cự Kiếm Môn này, nhưng giết người không cần nhất định phải đánh chính diện, đối với đệ tử Đường Môn mà nói thì cách giết người hiệu quả thì có rất nhiều.

Đường Phong chỉ cần tìm cơ hội cắt đứt sợi dây trên mái hiên của xa phòng là được, dây vừa đứt thì cơ quan sẽ khởi động, độc dược giấu bên trong sẽ rơi ra.

Độc La Sát! Một loại độc dược phi thường bá đạo, một khi hít vào sẽ chết ngay lập tức, hơn nữa loại thuốc bột này nếu chạm vào da sẽ gây ra bệnh biến vô vùng khủng bố, trong nháy mắt toàn thân sẽ nổi lên vô số bọc nước, chạm vào sẽ vỡ, đau đớn vô cùng.

Đường Phong là kẻ thù của Đường Phong, còn là kẻ thù từ một năm trước đã trăm phương ngàn kế muốn giết hắn, Đường Phong đương nhiên hạ thủ chẳng lưu tình.

Nhưng Đường Phong biết cơ hội của mình chỉ có một lần.

Tên xa phu kia là cao thủ, mình phải khởi động cơ quan ngay lần đầu tiên ra tay, bằng không đợi Biên Nam Phong ra khỏi xa phòng thì kế hoạch của mình xem như công cốc.

Bày bố xong xuôi, chỉ còn chờ Biên Nam Phong và mấy đệ tử Cự Kiếm Môn còn lại bước vào xa phòng là xong.

Đường Phong hạ quyết tâm, ra khỏi xa phòng, rời khỏi Trương gia, chạy theo hướng ngược lại với Thiên Tú. Hắn muốn chờ Biên Nam Phong ở đường đi về Cự Kiếm Môn.

Ra khỏi Tĩnh An thành khoảng năm dặm, Đường Phong đột nhiên nhướng mày dừng lại, vung tay phóng ra một thanh phi châm, quát lớn:

- Ra đi!

Vừa rồi ở Trương gia Đường Phong có cảm giác đang bị theo dõi, bất quá cảm giác đó chỉ thoáng qua nên Đường Phong nghĩ là mình bị ảo giác. Nhưng sau khi ra khỏi Tĩnh An thành thì cảm giác này ngày càng rõ ràng.

Kế hoạch của mình lần này tuyệt đối không được bại lộ, tuy Đường Phong không biết là ai theo dõi mình, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đánh trước nói sau, giết chết người này, nếu không giết được thì Đường Phong chỉ còn cách hủy bỏ kế hoạch lần này.

Phi châm xé gió lao đi theo một quỹ đạo hình cung lao tới khoảng không trước mặt, không phát ra một chút âm thanh nào.

Cách đó không xa đột nhiên truyền tới vài tiếng chưởng phong, phi châm toàn bộ đều rơi xuống đất. Đường Phong giống như một con diều hâu theo sát phía sau phi châm, từ trên cao đánh xuống, ba chuôi phi đao trên tay đã vận sức chờ phát động, một tay cầm Toái Tinh, chuẩn bị tùy thời sẽ cho người này một kích trí mạng.

Một đạo điện quang hiện lên, nhờ chút ánh sáng này, gương mặt xinh đẹp quen thuộc liền đập vào mắt của Đường Phong, giọng nói mềm mỏng vội vàng vang lên ngay lập tức:

- Là ta!

Đường Phong ngạc nhiên, lập tức ném phi đao và Toái Tinh trên tay về lại Mị ảnh không gian, nhẹ nhàng tiếp đất, nhìn người trước mặt hỏi:

- Sao cô lại theo tới đây? Bạch Tiểu Lại bĩu môi:

- Thấy ngươi nửa đêm không ngủ lại chạy ra khỏi Thiên Tú, ta tò mò nên mới đi theo.

Chính là, cảnh giới hiện tại rõ ràng chỉ mới có Luyện Cương thất phẩm, rốt cuộc thì tại sao hắn lại phát hiện ra mình chứ? Bạch Tiểu Lại khó hiểu vô cùng.

- Vừa rồi ở Trương gia là cô theo dõi ta?

Đường Phong mở miệng hỏi, xem ra cảm giác của Thiên giai cường giả quá khủng bố rồi, Đường Phong tự cho hành động của mình thần không biết quỷ không hay, nào ngờ mình vừa rời khỏi Yên Liễu các đã bị Bạch Tiểu Lại phát hiện.

- Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?

Bạch Tiểu Lại hỏi ngược lại.

Đường Phong im lặng một hồi rồi thành thật trả lời:

- Giết người.

Bạch Tiểu Lại nhướng mày:

- ngươi muốn giết đám người Cự Kiếm Môn kia sao? ngươi đúng là gan to bằng trời, ngươi không biết thực lực của mỗi người bọn họ đều cao hơn ngươi sao?

- Ta cũng không ngu ngốc tới mức đó!

Đường Phong cười khẽ nói:

- Ta đương nhiên sẽ không đánh trực diện với chúng.

Bạch Tiểu Lại nhớ tới ám khí xuất quỷ nhập thần của Đường Phong, Đường Phong trước mặt nàng sử dụng ám khí tổng cộng hai lần, một lần là công đánh Diệp Trầm Thu, một lần là đối phó với đám chặn đường giết người.

Loại ám khí thần kỳ quỷ dị kia quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng muốn dựa vào nó để giết đám người Cự Kiếm Môn thì khó mà được.

Bạch Tiểu Lại cắn nhẹ môi kiên định nói:

- Ta giúp ngươi.

Đường Phong ngạc nhiên hỏi:

- Cô cũng không cần hỏi tại sao ta phải giết họ sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện