Cây cột đá cứng rắn cứ như một khối đậu hủ non bị chủy thủ cắm vào hơn phân nửa.
Nguyện Hiên Đài sở dĩ đucợ gọi như vậy là vì nơi đây có một cái đài cao cách mặt đất khoảng năm thước, dài mười trượng, rộng tám trượng, bốn phía có bốn cột đá, đệ tử Thiên Tú bình thường cũng đều đến nơi này luận bàn.
giờ phút này một đám đệ tử Thiên Tú cùng Cự Kiếm Môn cũng không biết Biên Nam Phong đang làm gì, quay đầu nhìn lại thanh chủy thủ, chỉ thấy thanh chủy thủ này sáng bóng trơn nhẵn trong như gương, thỉnh thoảng có một hai đường hoa văn màu tím hiện lên, khiến một đám người chép miệng hiếu kỳ.
Biên Nam Phong bước lên trước, cao giọng nói:
- Hôm nay đệ tử Cự Kiếm Môn ta và đệ tử Thiên Tú có chút xung đột, bản thiếu chủ vì tỏ rõ thành ý, đặc biệt xuất ra một thanh Thiên binh làm phần thưởng, để đệ tử hai môn tại đây dùng võ kết bạn, hóa giải ân oán, ai thắng được trận tỷ thí này thì thanh Thiên binh cắm trên cột đá kia sẽ thuộc về người ấy.
Lời vừa nói ra, Thiên Tú đệ tử liền ồ lên, Thiên binh vũ khí! Các nàng biết thanh chủy thủ kia cũng không phải vật tầm thường, nhưng lại không ngờ được đó lại là một thanh vũ khí cấp bậc Thiên binh.
Lực hấp dẫn của vũ khí Thiên binh đối với người tu luyện không nhỏ chút nào, nhưng tông chủ chưa mở miệng lên tiếng nên chúng đệ tử Thiên Tú chỉ có thể mong mỏi nhìn về phía nàng.
Bạch Tố Y mỉm cười nói:
- Đây là cuộc luận bàn của đệ tử trẻ tuổi, mục đích chủ yếu là dùng võ kết bạn, các ngươi không được tổn thương hòa khí. Các ngươi có ai nguyện ý lên tỷ thí cùng cao đồ của Cự Kiếm Môn? Một đám nhị đại đệ tử có chút tiếc hận thở dài trong lòng, một khi đã là cuộc luận bàn của đệ tử trẻ tuổi thì không đến phiên các nàng ra mặt. Dù sao người ta chính là phái ra trẻ tuổi tinh nhuệ, nếu nhị đại để tử của Thiên Tú lên đài thì chỉ tổ cho người khác chê cười.
Mà tam đại đệ tử của Thiên Tú mấy ngàn người cũng chỉ có thể nhìn vào mấy đệ tử trung tâm. Nói thật, lực hấp dẫn của vũ khí Thiên binh đều khiến mọi người động tâm, nhưng các nàng cũng biết rõ thực lực của mình không tốt, đi lên cũng vô dụng, không bằng nhường lại cơ hội cho các vị sư tỷ.
Bạch Tố Y vừa nói xong, liền có một nữ hài tử trong đám đệ tử chạy lên, nàng ta cầm trường kiếm trong tay, mỹ mâu hàn sương, lạnh giọng nói:
- Ta đến!
người đi lên chính là Dương Ngọc Nhi, hôm nay Dương Ngọc Nhi bị đám đệ tử Cự Kiếm Môn chọc tức không ít, vừa rồi ả Linh Nhi gì đó còn dám nói Thiên Tú cậy đông hiếp ít, nàng ta tức khí đầy bụng không có nơi phát tiết, hiện tại có cơ hội thế này đương nhiên phải xung phong đi trước.
Huống hồ trận xung đột này nguyên bản là vì nàng và Linh Nhi mới xảy ra, việc cần làm thì đương nhiên phải làm ngay nên mới xung phong chạy lên trước tiên.
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi, ha ha.
Vừa thấy Dương Ngọc Nhi đi lên, Linh Nhi cũng theo lên đài, che miệng cười duyên không thôi:
- Để tỷ tỷ nhìn xem thực lực của ngươi có kém cỏi như miệng của ngươi hay không.
Dương Ngọc Nhi tức giận nói:
- Xú nữ nhân, ngươi lên vừa đúng lúc, xem hôm nay ta có xé rách miệng của ngươi không!
Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, lồng ngực Dương Ngọc Nhi giờ phút này đã phập phồng kịch liệt.
Trong lúc hai người kia còn đang đấu võ mồm thì đã có vài đệ tử Thiên Tú dâng trà cùng trái cây lên, Thiên Tú cao tầng và Biên Nam Phong đều ngồi trên một đài cao cách Nguyện Hiên Đài khoảng mười trượng, vừa lúc có thể quan sát toàn cảnh Nguyện Hiên Đài.
- Tiểu muội muội ngươi cũng thật biết nói đùa.
Linh Nhi cười duyên nhìn Dương Ngọc Nhi :
- Thực lực thấp như ngươi làm sao xé miệng của tỷ tỷ được? Đánh với ngươi ta cũng ngại không dám xuất kiếm!
Thanh cự kiếm dài ba thước rộng một ngón tay mà Linh Nhi vác sau lưng chính là bội kiếm tiêu chuẩn của Cự Kiếm Môn, so với những thanh trường kiếm bình thường mà nói thì đây đúng là cự kiếm, phối hợp với Bá Sát Kiếm của Cự Kiếm Môn thì uy lực càng cao. Mà bản thân Linh Nhi cũng có thực lực hoàng giai thượng phẩm, cao nhất trong năm đệ tử của Cự Kiếm Môn, Dương Ngọc Nhi so với nàng ta thì kém hơn vài bậc, quả thật không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng Dương Ngọc Nhi thân là trung tâm đệ tử nội tông, tự nhiên phải lấy thân làm gương, cho dù nàng biết mình không thể thắng được đối thủ trước mặt, nhưng cũng phải dốc toàn lực ứng phó, đánh trận đầu thật tốt, ít nhất cũng phải tiêu hao cương khí và khí lực của đối phương, để mấy vị sư tỷ phía sau giành được thắng lợi.
- Bớt sàm ngôn đi, xem kiếm!
Dương Ngọc Nhi biết luận cãi nhau thì mình không thắng được Linh Nhi, rất thức thời không tiếp tục dây dưa nữa, giương bội kiếm lên thi triển Tú Thủy kiếm pháp.
Dương Ngọc Nhi vừa thi triển kiếm pháp vừa điều động lực lượng cương tâm, cương tâm của nàng là gió, một con gió nhẹ vô hình vô sắc, có thể giúp cơ thể nàng càng thêm nhanh nhẹn, kiếm pháp càng thêm phiêu dật, một thanh trường kiếm kéo ra hơn mười đóa kiếm hoa, hương trên thân Linh Nhi đánh tới.
Linh Nhi tuy vác trên lưng một thanh cự kiếm nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì tới tốc độ của nàng, đối mặt với công kích của Dương Ngọc Nhi, nàng không nhanh không chậm uốn éo thân thể mềm mại, cả người lướt về phía sau, cùng mũi kiếm duy trì khoảng cách ba tấc, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào trúng, nhàn nhã di chuyển như thể đang tản bộ, vẻ giễu cợt trên mặt càng giống như cười nhạo Dương Ngọc Nhi vô năng.
Dương Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng, kiếm quang lại hiện ra, miệng quát:
- Phong cương!
Nơi mũi kiếm đột nhiên kéo ra một thanh trường kiếm bằng gió độ rộng khoảng một ngón tay, cứ như trường kiếm đột nhiên dài ra. Màu của kiếm cương lúc ẩn lúc hiện, nếu không để tâm lưu ý nhất định không dễ gì phát hiện.
Mượn sức mạnh của cương tâm, Dương Ngọc Nhi có thể kéo cương khí của mình đến trên trường kiếm, hình thành một phong kiếm cương có sức sát thương rất mạnh.
Linh Nhi rốt cuộc vẫn là thiếu niên ngông cuồng, càng không có kinh nghiệm thực chiến, ngày thường cùng đồng môn trong môn phái luận bàn cũng không có ai hạ độc thủ cỡ này. Vừa rồi nàng thấy thực lực của đối phương kém mình quá nhiều nên có chút khinh địch, hiện tại bất ngờ không kịp đề phòng nên bị kiếm cương chém tới trước ngực, “Xoẹt” một tiếng, y phục trước ngực rách ra một đường rộng khoảng ba ngón tay, lộ ra cái yếm đỏ tươi bên trong. Nếu không phải nhờ nàng phản ứng nhanh, cấp tốc lùi về sau một bước, lần này có thể Dương Ngọc Nhi đã có thể đả thương nàng.
-Hảo!
Thiên Tú đệ tử bên dưới cũng kêu lên:
- Dương sư tỷ đánh rất hay!
Gương mặt xinh đẹp của Linh Nhi tức khắc giận đến trắng bệch, nàng không ngờ mình cũng bị một nha đầu luyện cương bát phẩm làm cho chật vật như thế.
Hơn nữa y phục trước ngực còn bị chém rách, may mắn là nơi này ngoại trừ thiếu chủ ra thì không còn nam nhân nào khác, bằng không mình sẽ thiệt thòi.
Nhưng Linh Nhi không ngờ được chính là, nam nhân theo dõi cuộc chiến ngoại trừ Biên Nam Phong ra còn có một người khác, đó chính là Đường Phong! Vừa rồi Đường Phong một đường theo đuôi chạy tới đây, thấy hết từ đầu tới đuôi, lúc một chiêu phong kiếm cương của Dương Ngọc Nhi chém rách y phục của Linh Nhi lộ ra cái yếm đỏ tươi, Đường Phong không kềm nổi liền hít hít cái mũi.
Kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật thiếp thân của nữ nhi.
- Mặc yếm sặc sỡ như thế này, nhất định không phải nữ nhân đàng hoàng!
Nguyện Hiên Đài sở dĩ đucợ gọi như vậy là vì nơi đây có một cái đài cao cách mặt đất khoảng năm thước, dài mười trượng, rộng tám trượng, bốn phía có bốn cột đá, đệ tử Thiên Tú bình thường cũng đều đến nơi này luận bàn.
giờ phút này một đám đệ tử Thiên Tú cùng Cự Kiếm Môn cũng không biết Biên Nam Phong đang làm gì, quay đầu nhìn lại thanh chủy thủ, chỉ thấy thanh chủy thủ này sáng bóng trơn nhẵn trong như gương, thỉnh thoảng có một hai đường hoa văn màu tím hiện lên, khiến một đám người chép miệng hiếu kỳ.
Biên Nam Phong bước lên trước, cao giọng nói:
- Hôm nay đệ tử Cự Kiếm Môn ta và đệ tử Thiên Tú có chút xung đột, bản thiếu chủ vì tỏ rõ thành ý, đặc biệt xuất ra một thanh Thiên binh làm phần thưởng, để đệ tử hai môn tại đây dùng võ kết bạn, hóa giải ân oán, ai thắng được trận tỷ thí này thì thanh Thiên binh cắm trên cột đá kia sẽ thuộc về người ấy.
Lời vừa nói ra, Thiên Tú đệ tử liền ồ lên, Thiên binh vũ khí! Các nàng biết thanh chủy thủ kia cũng không phải vật tầm thường, nhưng lại không ngờ được đó lại là một thanh vũ khí cấp bậc Thiên binh.
Lực hấp dẫn của vũ khí Thiên binh đối với người tu luyện không nhỏ chút nào, nhưng tông chủ chưa mở miệng lên tiếng nên chúng đệ tử Thiên Tú chỉ có thể mong mỏi nhìn về phía nàng.
Bạch Tố Y mỉm cười nói:
- Đây là cuộc luận bàn của đệ tử trẻ tuổi, mục đích chủ yếu là dùng võ kết bạn, các ngươi không được tổn thương hòa khí. Các ngươi có ai nguyện ý lên tỷ thí cùng cao đồ của Cự Kiếm Môn? Một đám nhị đại đệ tử có chút tiếc hận thở dài trong lòng, một khi đã là cuộc luận bàn của đệ tử trẻ tuổi thì không đến phiên các nàng ra mặt. Dù sao người ta chính là phái ra trẻ tuổi tinh nhuệ, nếu nhị đại để tử của Thiên Tú lên đài thì chỉ tổ cho người khác chê cười.
Mà tam đại đệ tử của Thiên Tú mấy ngàn người cũng chỉ có thể nhìn vào mấy đệ tử trung tâm. Nói thật, lực hấp dẫn của vũ khí Thiên binh đều khiến mọi người động tâm, nhưng các nàng cũng biết rõ thực lực của mình không tốt, đi lên cũng vô dụng, không bằng nhường lại cơ hội cho các vị sư tỷ.
Bạch Tố Y vừa nói xong, liền có một nữ hài tử trong đám đệ tử chạy lên, nàng ta cầm trường kiếm trong tay, mỹ mâu hàn sương, lạnh giọng nói:
- Ta đến!
người đi lên chính là Dương Ngọc Nhi, hôm nay Dương Ngọc Nhi bị đám đệ tử Cự Kiếm Môn chọc tức không ít, vừa rồi ả Linh Nhi gì đó còn dám nói Thiên Tú cậy đông hiếp ít, nàng ta tức khí đầy bụng không có nơi phát tiết, hiện tại có cơ hội thế này đương nhiên phải xung phong đi trước.
Huống hồ trận xung đột này nguyên bản là vì nàng và Linh Nhi mới xảy ra, việc cần làm thì đương nhiên phải làm ngay nên mới xung phong chạy lên trước tiên.
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi, ha ha.
Vừa thấy Dương Ngọc Nhi đi lên, Linh Nhi cũng theo lên đài, che miệng cười duyên không thôi:
- Để tỷ tỷ nhìn xem thực lực của ngươi có kém cỏi như miệng của ngươi hay không.
Dương Ngọc Nhi tức giận nói:
- Xú nữ nhân, ngươi lên vừa đúng lúc, xem hôm nay ta có xé rách miệng của ngươi không!
Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, lồng ngực Dương Ngọc Nhi giờ phút này đã phập phồng kịch liệt.
Trong lúc hai người kia còn đang đấu võ mồm thì đã có vài đệ tử Thiên Tú dâng trà cùng trái cây lên, Thiên Tú cao tầng và Biên Nam Phong đều ngồi trên một đài cao cách Nguyện Hiên Đài khoảng mười trượng, vừa lúc có thể quan sát toàn cảnh Nguyện Hiên Đài.
- Tiểu muội muội ngươi cũng thật biết nói đùa.
Linh Nhi cười duyên nhìn Dương Ngọc Nhi :
- Thực lực thấp như ngươi làm sao xé miệng của tỷ tỷ được? Đánh với ngươi ta cũng ngại không dám xuất kiếm!
Thanh cự kiếm dài ba thước rộng một ngón tay mà Linh Nhi vác sau lưng chính là bội kiếm tiêu chuẩn của Cự Kiếm Môn, so với những thanh trường kiếm bình thường mà nói thì đây đúng là cự kiếm, phối hợp với Bá Sát Kiếm của Cự Kiếm Môn thì uy lực càng cao. Mà bản thân Linh Nhi cũng có thực lực hoàng giai thượng phẩm, cao nhất trong năm đệ tử của Cự Kiếm Môn, Dương Ngọc Nhi so với nàng ta thì kém hơn vài bậc, quả thật không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng Dương Ngọc Nhi thân là trung tâm đệ tử nội tông, tự nhiên phải lấy thân làm gương, cho dù nàng biết mình không thể thắng được đối thủ trước mặt, nhưng cũng phải dốc toàn lực ứng phó, đánh trận đầu thật tốt, ít nhất cũng phải tiêu hao cương khí và khí lực của đối phương, để mấy vị sư tỷ phía sau giành được thắng lợi.
- Bớt sàm ngôn đi, xem kiếm!
Dương Ngọc Nhi biết luận cãi nhau thì mình không thắng được Linh Nhi, rất thức thời không tiếp tục dây dưa nữa, giương bội kiếm lên thi triển Tú Thủy kiếm pháp.
Dương Ngọc Nhi vừa thi triển kiếm pháp vừa điều động lực lượng cương tâm, cương tâm của nàng là gió, một con gió nhẹ vô hình vô sắc, có thể giúp cơ thể nàng càng thêm nhanh nhẹn, kiếm pháp càng thêm phiêu dật, một thanh trường kiếm kéo ra hơn mười đóa kiếm hoa, hương trên thân Linh Nhi đánh tới.
Linh Nhi tuy vác trên lưng một thanh cự kiếm nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì tới tốc độ của nàng, đối mặt với công kích của Dương Ngọc Nhi, nàng không nhanh không chậm uốn éo thân thể mềm mại, cả người lướt về phía sau, cùng mũi kiếm duy trì khoảng cách ba tấc, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào trúng, nhàn nhã di chuyển như thể đang tản bộ, vẻ giễu cợt trên mặt càng giống như cười nhạo Dương Ngọc Nhi vô năng.
Dương Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng, kiếm quang lại hiện ra, miệng quát:
- Phong cương!
Nơi mũi kiếm đột nhiên kéo ra một thanh trường kiếm bằng gió độ rộng khoảng một ngón tay, cứ như trường kiếm đột nhiên dài ra. Màu của kiếm cương lúc ẩn lúc hiện, nếu không để tâm lưu ý nhất định không dễ gì phát hiện.
Mượn sức mạnh của cương tâm, Dương Ngọc Nhi có thể kéo cương khí của mình đến trên trường kiếm, hình thành một phong kiếm cương có sức sát thương rất mạnh.
Linh Nhi rốt cuộc vẫn là thiếu niên ngông cuồng, càng không có kinh nghiệm thực chiến, ngày thường cùng đồng môn trong môn phái luận bàn cũng không có ai hạ độc thủ cỡ này. Vừa rồi nàng thấy thực lực của đối phương kém mình quá nhiều nên có chút khinh địch, hiện tại bất ngờ không kịp đề phòng nên bị kiếm cương chém tới trước ngực, “Xoẹt” một tiếng, y phục trước ngực rách ra một đường rộng khoảng ba ngón tay, lộ ra cái yếm đỏ tươi bên trong. Nếu không phải nhờ nàng phản ứng nhanh, cấp tốc lùi về sau một bước, lần này có thể Dương Ngọc Nhi đã có thể đả thương nàng.
-Hảo!
Thiên Tú đệ tử bên dưới cũng kêu lên:
- Dương sư tỷ đánh rất hay!
Gương mặt xinh đẹp của Linh Nhi tức khắc giận đến trắng bệch, nàng không ngờ mình cũng bị một nha đầu luyện cương bát phẩm làm cho chật vật như thế.
Hơn nữa y phục trước ngực còn bị chém rách, may mắn là nơi này ngoại trừ thiếu chủ ra thì không còn nam nhân nào khác, bằng không mình sẽ thiệt thòi.
Nhưng Linh Nhi không ngờ được chính là, nam nhân theo dõi cuộc chiến ngoại trừ Biên Nam Phong ra còn có một người khác, đó chính là Đường Phong! Vừa rồi Đường Phong một đường theo đuôi chạy tới đây, thấy hết từ đầu tới đuôi, lúc một chiêu phong kiếm cương của Dương Ngọc Nhi chém rách y phục của Linh Nhi lộ ra cái yếm đỏ tươi, Đường Phong không kềm nổi liền hít hít cái mũi.
Kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vật thiếp thân của nữ nhi.
- Mặc yếm sặc sỡ như thế này, nhất định không phải nữ nhân đàng hoàng!
Danh sách chương