Vô Thường Quyết mà Đường Phong tu luyện vốn không phải thứ thuộc về thế giới này, căn bản không ai có thể chỉ dạy cho hắn được. Huống chi, Đường Phong cũng không muốn vô duyên vô cớ lại trở thành đệ tử của ai, trói buộc tự do của bản thân, nhất là khi đối phương lại là Bạch Tiểu Lại. Bất quá hắn cũng không biết vì sao Bạch Tiểu Lại lại từ chối lời đề nghị của cô cô.

- Các ngươi sao lại...

Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng.

- Lâm sư tỷ.

Bạch Tiểu Lại tâm tư vội chuyển, mở miệng nói:

- Tư chất của Đường Phong rất tốt, mấy ngày nay ta cũng chỉ truyền thụ tâm pháp tu luyện cho hắn mà thôi, cũng không thực sự chỉ dạy gì cả. Ta còn có thể lưu lại Thiên Tú một thời gian nữa, nếu trong khoảng thời gian này Đường Phong có chỗ nào không hiểu, ta nhất định sẽ tận tình giải đáp, nhất định không giấu giếm, còn như việc thu đồ đệ.... Tiểu Lại tuổi đời còn nhỏ ngay cả bản thân mình cũng không chiếu cố tốt được thì sao dám nghĩ tới chuyện thu nhận đồ đệ, mong Lâm sư tỷ lượng thứ.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Đường Phong đứng một bên gật đầu liên tục.

Lâm Nhược Diên trừng mắt liếc Đường Phong, quay sang Bạch Tiểu Lại ôn nhu nói:

- Sư muội đã nói vậy thì sư tỷ ta cũng không làm khó muội nữa. Phong Nhi không thể bái muội làm sư phụ là do hắn không có phúc phận này.

Lâm Nhược Diên biết, những chuyện thế này mình không nên bức bách người ta thì tốt hơn. Bạch Tiểu Lại chẳng những truyền dạy tâm pháp tu luyện, ngay cả linh đan diệu dược trân quý như thế cũng cho Đường Phong, chứng tỏ Bạch Tiểu Lại rất coi trọng Đường Phong, nên dù không có danh phận sư đồ cũng không sao, chuyện tốt không cần gấp, sau này mình lại chậm rãi thúc đẩy chuyện này, đến lúc đó dù Bạch Tiểu Lại không muốn nhận Đường Phong làm đồ đệ nhưng đưa Đường Phong vào Bạch Đế thành nhất định không thành vấn đề.

nghĩ tới đây, Lâm Nhược Diên cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà cùng Bạch Tiểu Lại hàn huyên tâm sự.

Thừa dịp các nàng nói chuyện phím, Đường Phong liền chạy nhanh về phòng.

Gọi Bảo Nhi mang giấy và nghiên bút đến cho mình, Đường Phong bắt đầu vẽ một bản sơ đồ chế tạo cơ quan ám khí.

Cự Kiếm Môn có mưu đồ với Thiên Tú, tác động ba đại gia tộc trong Tĩnh An thành làm bậy, tuy rằng vì mình giữa đường xuất hiện đã khiến âm mưu thực hiện đã lâu lúc đầu của chúng bị chết non, nhưng Đường Phong khẳng định Cự Kiếm Môn sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.

Kì thật, bản thân Đường Phong đối với Thiên Tú không có cảm tình gì, Đường Phong trước kia ở Thiên Tú bị người khinh bỉ, cũng chỉ có Lâm Nhược Diên quan tâm lo lắng cho hắn. Đường Phong căn bản không quan tâm chuyện Cự Kiếm Môn có mưu đồ với Thiên Tú, nhưng nơi này tốt xấu gì cũng là nơi mình lớn lên, là sư môn của Lâm Nhược Diên, một khi Thiên Tú bị hủy với Đường Phong cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng Lâm Nhược Diên nhất định sẽ rất thương tâm, nói không chừng còn bị người khác hạ độc thủ.

Nhưng trước khi chuyện này thật sự xảy ra, Đường Phong cũng không thể nói với ai. Dù sao những chuyện này đều là mình lén lút điều tra ra, cho dù nói ra chưa chắc đã có người tin.

chỉ với thực lực Luyện cương nhất phẩm mà có thể giết chết bốn đại đương gia của Liễu gia, còn từ miệng bọn họ tra hỏi ra bí mật động trời này, chuyện như vầy quả là người si nói mộng.

Suy đi nghĩ lại Đường Phong chỉ còn cách phòng ngừa chu đáo, trước hết phải giúp Thiên Tú gia tăng thực lực, đương nhiên, việc giúp đỡ này cũng không thể làm quá công khai.

Thực lực của một người không phải tùy tiện nói tăng là tăng, phương pháp đơn giản mà hiệu quả nhất chính là gia tăng trang bị của các nàng!

Hồng xanh hai sợi chỉ thêu, nửa hồng nửa tím bắt treo lưng trời!

Lạc tiên hồng! Loại ám khí thứ đứng thứ tám trên bẳng xếp hạng của Đường Môn, cầu vồng xuất hiện, tiên lạc phàm trần!

Lạc tiên hồng là một loại cơ quan ám khí, một khi phát động, bảy loại phi châm khác màu phóng ra có thể tạo thành hình ảnh một chiếc cầu vồng trên đường đi của nó, mỗi loại phi châm lại có bảy thanh, mỗi lần bắn ra là bốn mươi chín thanh, phi châm bên trong có thể bắn ra ba lượt, cầu vồng xuất hiện trên không trung, lúc địch nhân phát hiện cũng là lúc mạng vong, chỉ kịp nhìn thấy cầu vồng bảy màu vô cùng mỹ lệ chợt lóe qua.

Ám khí, có tám phần là bí mật phóng ra, tốt nhất là có thể khiến không người nào thấy được, như vậy mới đảm bảo hiệu quả sát thương địch nhân. Nhưng Lạc tiên hồng là loại cơ quan ám khí đi ngược lại với những loại có quan ám khí khác, phi châm nó bắn ra rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, nhưng lại khiến người ta khó lòng phòng bị.

Càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, đây là bùa chú đoạt mạng, là cái chết sáng lạn.

Lạc tiên hồng rất nhỏ gọn, đại khái chỉ bằng bàn tay của một đứa trẻ, rất thích hợp để che giấu, Thiên Tú nhất môn đều là nữ tử, chỉ cần đem ám khí giấu trên cánh tay, lúc cần dùng chỉ việc ấn vào cơ quan là có thể phóng ra. Thế này chẳng những có thể khiến Thiên Tú đệ tử dễ dàng chiến thắng lúc cùng địch nhân giao chiến, cũng có thể cứu nguy lúc nguy cấp.

Đường Phong chỉ có thể làm được đến thế, nếu cho hắn đủ thời gian, hắn có thể biến Thiên Tú trở thành một Đường Gia Bảo thứ hai, một thành lũy đầy cơ quan cùng bẫy rập không gì phá nổi, nhưng thứ nhất hắn không muốn để lộ quá nhiều bí mật, thứ hai Cự Kiếm Môn sẽ không cho hắn có đủ thời gian để chuẩn bị những thứ này.

Vẽ xong một nửa sơ đồ, Đường Phong liền đi vào phòng tìm Lâm Nhược Diên.

Lâm Nhược Diên và Bạch Tiểu Lại đang tham khảo vấn đề tu luyện, thấy Đường Phong cầm một tờ giấy chạy đến, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Phong Nhi, trên tay con đang cầm gì vậy? Đường Phong hắc hắc cười:

- Cô cô, con muốn bàn chuyện làm ăn với Thiên Tú!

Lâm Nhược Diên trừng mắt oán trách mắng:

- Xú tiểu tử không biết lớn nhỉ, Thiên Tú là nơi nuôi dưỡng con lớn khôn, làm ăn cái gì? Hơn nữa, con có chuyện làm ăn gì có thể cho Thiên Tú làm chứ?

Đường Phong nhăn mặt đau khổ nói:

- Con hiện tại nghèo rớt mùng tơi, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm chút tiền chứ.

- Tiền cô cô đưa cho con đâu?

- đã dùng hết rồi.

Đường Phong vẻ mặt ngượng ngùng.

- Lại tiêu hết vào chỗ nào rồi?

Lâm Nhược Diên đưa tay cốc đầu Đường Phong một cái, sau đó lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho hắn.

- Không cần đâu cô cô, trước kia là Phong Nhi vô dụng, hiện tại con muốn dựa vào chính bản thân mình kiếm ra tiền.

- Làm được thì hẵng nói.

Lâm Nhược Diên cười khổ liếc Đường Phong một cái.

Bạch Tiểu Lại liền nói:

- Cứ xem hắn muốn làm gì đi đã.

Mấy ngày sống chung này, Bạch Tiểu Lại biết Đường Phong không phải loại người thích đem chuyện này ra đùa giỡn.

Lâm Nhược Diên ho nhẹ một tiếng, ngồi trên ghế nói:

- Thế thì con muốn bàn chuyện làm ăn gì với Thiên Tú?

Tuy rằng khẩu khí rất nghiêm túc, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Lâm Nhược Diên thì thấy, rõ ràng là thái độ cùng trẻ con chơi đùa. Cho dù biết là có thể Đường Phong không có việc gì làm nên mới tìm mình đùa giỡn, nhưng Lâm Nhược Diên vẫn chiều theo hắn, đây chính là sự cưng chiều của trưởng bối dành cho vãn bối.

- Cô cô, mời ~ ngài ~ xem!

Đường Phong chậm chạp tiến lên, kéo dài giọng ra mà nói, đưa bản thiết kế tới tận tay Lâm Nhược Diên, sau đó lại bước lớn bước nhỏ chạy về, hai tay buông thõng, đứng im rất cung kính, nhìn sang Bạch Tiểu Lại đang nhếch miệng cười không ngừng mà mắt đưa mày liếc.

- Chữ viết, viết khá lắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện