Ngoài cửa đột nhiên vọng tới vài tiếng động lớn khá ồn ào, khiến cho tâm tình đang tốt đẹp của Tô Bại bỗng chốc trở nên khó chịu, hắn đứng dậy, dùng sức vỗ mạnh lên bàn:
- Bên ngoài ồn ào chuyện gì? Coi chừng ta cắt hết lưỡi các ngươi!
Một tên hộ vệ ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào:
- nguy rồi lão gia ơi!
- Nguy cái gì!
Tô Bại khiển trách,
- Có chuyện gì còn không biết nói rõ ràng hay sao? Lúc ngươi vào đã bẩm báo với ta chưa? Ta có cho ngươi vào chưa? Tô gia chúng ta bây giờ đã khác xưa rồi, phải tuân theo quy củ có biết không? Còn không mau cút ra ngoài cho ta? Một chút giáo dường cũng không có!
Trên mặt tên hộ vệ này đầy vẻ ủy khuất, muốn nói lại thôi, đành phải lui ra, đóng cửa phòng lại, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa nói:
- lão gia, thuộc hạ có việc cần bẩm báo!
Tô Bại hít sâu một hơi, ngồi chễm chệ xuống ghế, bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lúc này mới ung dung nói:
- Vào đi!
Cửa bị đẩy ra, tên hộ vệ kia đưa mắt nhìn Tô Bại, vẻ mặt muốn nói lại không dám làm gì.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Tô Bại hỏi.
- lão gia, thiếu gia bị người ta đánh, hơn nữa người nọ còn đánh tới trước phủ!
- Cái gì?
Tô Bại từ trên ghế nhảy dựng lên, sắc mặt biến đổi, lên tiếng mắng tên hộ vệ kia:
- Chuyện lớn như vậy tại sao không nói sớm!
Tên hộ vệ sợ hãi nói:
- Ngài không cho tiểu nhân nói!
Tô Bại thở hổn hển, ném tách trà trên bàn lên người tên hộ vệ khiến hắn ướt sũng, mở miệng mắng:
- Rốt cuộc là kẻ nào dám động tới con trai của Tô Bại ta?
Vừa nói vừa vội vàng chạy ra ngoài.
Đường Phong và Thang Phi Tiếu đứng trong đại viện vốn thuộc về Trương gia, một đám người vây chung quanh, chỉ có điều đám người này ngoài mạnh trong yếu, vũ khí lăm lăm trên tay nhưng không dám xông vào.
Một đám hộ vệ khác đang nằm sóng soài trên mặt đất.
Vu Trung đứng một bên, Tô Sướng đã được hắn đặt xuống đất.
Trước khi tới đây Tần Tứ Nương đã có dự cảm nơi đây sẽ xuất hiện tràng diện bạo lực, nên đã mang Bảo Nhi và Tiểu Manh Manh Mộng Nhi đứng chờ bên ngoài.
Đường Phong đưa mắt nhìn xung quanh, ngày đó hắn cũng đã tới đây một lần, chính là lúc động tay động chân trên xe ngựa cửa Biên Nam Phong, chỉ không ngờ chưa được bao lâu thì nơi đây đã đổi chủ.
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu dường như không nhịn được nữa:
- Phong thiếu gia, trực tiếp đánh vào là được rồi, chờ ở đây làm gì?
- Bình tĩnh!
Đường Phong vỗ nhẹ lên vai hắn,
- Nếu không phải liên quan tới Thiên Tú thì ta cũng sẽ không tới đây lúc này. Tiếu thúc, ngươi đừng quên mình còn có một thân phận khác.
Thang Phi Tiếu nghĩ tới mình là Vô Thượng trưởng lão của vài ngàn mỹ nữ, lập tức thẳng lưng lên, ánh mắt sáng ngời.
- Là tên súc sinh nào dám động tới con trai ta?
Từ bên trong bỗng nhiên truyền tới một tiếng hô hổn hển, một nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi hùng hổ xông ra.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, trong lòng biết rõ dù lần này mình không ra tay thì Thang Phi Tiếu cũng sẽ hủy đi Tô gia.
Chưa có kẻ nào dám đứng trước mặt Tiếu thúc mà mắng hắn, dù Thiên Sát Thần là một người sợ vợ, nhưng hắn vốn đã từng là một sát thần hai tay nhuốm đầy máu tươi.
Quả nhiên, nghe xong câu này, sắc mặt Tiếu thúc liền trầm xuống, quay đầu nhìn Đường Phong nói:
- Phong thiếu gia, ta tới hay ngươi tới đây?
- Để ta.
Đường Phong nói.
Lúc này, Tô Bại đã vọt tới trước mặt Đường Phong và Thang Phi Tiếu, cương khí trên người Thang Phi Tiếu đã thu lại cực điểm, Tô Bại căn bản không nhìn ra hắn nông sâu thế nào, hắn chỉ thấy được Đường Phong là một thiếu niên mới đạt cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm mà thôi.
Tô Bại tiếp tục cúi đầu nhìn lại liền thấy được thảm trạng của con mình, nháy mắt liền nổi giận, trong ánh mắt lóe ra sát khí. Đây là con của mình sao? Khuôn mặt sưng húp như đầu heo, y phục tả tơi bẩn thỉu, thật sự là ứng với câu nói lúc trước của Tô Sướng.
Bị đánh tới mức cả mẹ hắn cũng nhìn không ra.
Nếu Tô Bại không nhận ra y phục trên người con mình thì thật là không thể nhìn ra. cẩn thận xem xét thương thế hiện tại của Tô Sướng, phát hiện cũng không nguy hiểm tới tánh mạng, chỉ có điều.... đan điền đã bị đánh nát.
- Là các ngươi đả thương con của ta sao?
Tô Bại đã giận tới cực điểm, nhưng tâm tình lại bình tĩnh không ít.
- Đúng vậy.
Đường Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Sắc mặt Tô Bại thoáng chốc đã lạnh lùng:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Tô gia ta có thù oán gì với ngươi sao?
Đường Phong và Thang Phi Tiếu đều không trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, giống như diều hâu đang nhìn xuống một con kiến bé nhỏ dưới đất.
- Vu Trung! Chẳng lẽ đây chính là thứ ngươi đã hứa hẹn với lão phu sao? Cam đoan Sướng Nhi sẽ không mất cọng tóc nào? Ngươi nhìn nó bây giờ đã thành bộ dạng gì đó.
Tô Bại đưa mắt sang nhìn Vu Trung, nghiêm giọng quát.
Vu Trung xấu hổ cúi đầu. Tuy hắn không thể bảo hộ được công tử, nhưng lỗi không phải do hắn. Người ta là một Thiên giai cao thủ thì sao hắn có thể ngăn cản được?
- Vu Trung, ngươi mau nói cho ta biết, bọn chúng là ai?
Tô Bại tiếp tục hỏi.
- Thuộc hạ không biết, chỉ nghe thiếu gia nói là người của Đường gia, nhưng....
Vu Trung tới Tĩnh An thành chưa được bao lâu, căn bản không biết rõ những thế lực trong này, vừa rồi hắn nghe Tô Sướng nói một tiếng Đường gia Tĩnh An thành nên bây giờ lấy ra chống chế, còn không đợi hắn nói xong, Tô Bại liền cười lạnh một tiếng:
- Người của Đường gia mà cũng dám lớn mật như vậy! Ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi!
Nói xong liền chỉ tay hô:
- Bắt chúng lại cho ta!
Tô Bại vì ngại thân phận nên không muốn tự mình ra tay bắt Đường Phong, nhưng hắn hô xong hồi lâu liền phát hiện đám hộ vệ nhà mình không tên nào dám động đậy, cả đám hộ vệ vô cùng sợ hãi nhìn Thang Phi Tiếu, cánh tay đang cầm vũ khí cũng run lên không ngừng.
Lúc này Tô Bại chưa kịp ra thì mấy tên hộ vệ này cũng muốn ngăn Thang Phi Tiếu và Đường Phong lại, Tiếu thúc thậm chí chẳng buồn nhúc nhích gì, lúc đám hộ vệ kia tới gần hắn không rõ tại sao liền ngã xuống, tay cầm vũ khí đều bị vặn gãy xương.
Chuyện ly kỳ quỷ dị thế này thật sự khiến bọn hộ vệ kinh hãi vạn phần, dù lúc này có mệnh lệnh của Tô Bại thì bọn chúng cũng không dám xông lên, sợ mình cũng rơi vào cảnh ngộ giống như mấy đồng bạn kia của mình.
Tô Bại nhìn thấy trong ánh mắt của bọn hộ vệ lộ vẻ khiếp đảm liền nổi trận lôi đình:
- Ta nuôi các ngươi làm gì hả? Cả đám các ngươi đều điếc hết rồi à? Còn không động thủ thì lão phu sẽ chặt hết tay của các ngươi, đuổi khỏi Tô gia!
Dù bị đe dọa như thế nhưng đám hộ vệ cũng không dám tiến lên, vẻ mặt khó xử không biết nên làm thế nào.
- Được lắm! Ta thấy cả đám các ngươi đều không muốn sống nữa rồi!
Tô Bại cười lạnh một tiếng, chuyển hướng quay sang Vu Trung nói:
- Vu Trung, ngươi lên đi! Bắt hai tên kia lại thì ta sẽ tha lỗi cho ngươi!
Trên mặt của Vu Trung cũng đầy vẻ khó xử, lặng lẽ giương mắt nhìn Đường Phong và Thang Phi Tiếu, đứng im tại chỗ không dám làm gì, tới lúc Tô Bại rống lên lần thứ hai thì hắn mới thở dài, chậm rãi tiến tới cách trước mặt Đường Phong chừng một trượng.
Thân là một Địa giai, quyết định lúc này của hắn chính là tranh thủ rời khỏi Tô gia càng xa càng tốt. Nhưng hắn đã nhận tiền tài và bổng lộc của Tô gia, dù chỉ vừa tới Tĩnh An thành được vài ngày, không quen thuộc với Tô gia, càng không có lòng trung thành gì dành cho họ, nhưng hắn cho rằng đã làm gì thì phải làm cho tới nơi tới chốn
Vu Trung rất coi trọng danh dự.
Hắn vốn cũng vì danh tiếng của Thiên Tú mới đầu nhập vào Tô gia, nếu không phải Thiên Tú không thu nhận nam đệ tử thì hắn đã sớm tới Thiên Tú tông.
Tô Bại cười lạnh nhìn Đường Phong và Thang Phi Tiếu, theo như hắn thấy thì chỉ cần có Địa giai cao thủ ra mặt, nhất định có thể bắt được hai tên này dễ như trở bàn tay, sau đó mình sẽ từ từ tra tấn chúng, báo thù thay con trai.
Tô Bại giận quá mất khôn, nếu Vu Trung thật sự có khả năng này thì cần gì đưa bọn họ tới Tô gia?
Vu Trung cười khổ nhìn Đường Phong. Đường Phong cùng cười lạnh nhìn hắn.
Tiếu thúc thong dong đứng một bên, đưa tay ngoáy mũi, tiện tay búng lên người một tên hộ vệ nằm cạnh hắn, sau đó lại khoanh tay, hếch mũi lên trừng mắt nhìn.
- Vu Trung, ngươi muốn động thủ sao?
Đường Phong nheo mắt hỏi.
Vu Trung thở dài một tiếng, không trả lời mà giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Đường Phong.
Ánh mắt của Thang Phi Tiếu lập tức tập trung lên người Vu Trung, hắn hoàn toàn có thể đảm bảo trước khi Vu Trung chạm tới người Đường Phong sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Vu Trung hét lớn một tiếng, cương khí trên người bắt đầu khởi động, sau đó đánh mạnh một chưởng lên đầu của mình.
Một tiếng bang vang lên, Vu Trung rất dứt khoát trợn trắng mắt lên hôn mê ngã xuống.
đã không thể thất tín bội nghĩa, cũng không phải là đối thủ của người ta, Vu Trung chỉ có thể chọn cách tự mình hại mình thế này, tự đánh mình ngất rồi tính sau.
Cả đám người vô cùng ngạc nhiên, cằm của Tiếu thúc thiếu chút nữa rớt xuống đất, hắn đã sống vài chục năm, đây là lần đầu phát hiện có người dám làm thế này, quả thực là rừng vốn lớn, loại chim nào cũng có mà!
Đường Phong nhìn chằm chằm Vu Trung ngã trên mặt đất, đôi mày cau chặt lập tức giãn ra, tên này... Đúng là đủ ngu trung. Nếu có thể mua được lòng trung thành của hắn thì có thể có thêm một phần công dụng.
Sau khi Vu Trung ngã xuống, Tô Bại trầm mặc nửa ngày mới phát hỏa:
- Phế vật, chỉ một tên Đường gia đã dọa các ngươi thành như vậy! Đúng là một đám phế vật mà.
Nhìn cả đám không dùng được ai, Tô Bại liền nổi giận:
- Tô gia ta hiện tại chính là người đại diện được Thiên Tú chỉ định ở Tĩnh An thành này, các ngươi dám sỉ nhục Tô gia, đả thương hộ vệ của Tô gia chính là không nể mặt Thiên Tú! Đường gia các ngươi giỏi lắm, các ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!
Tô Bại vừa nói vừa thủ thế chuẩn bị tấn công Đường Phong.
- Dừng tay!
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng quát của nữ nhân, sau đó là một hồi tiếng bước chân vang lên. Tô Bại tranh thủ thu lại một chiêu vừa định đánh ra, vốn là nét mặt phẫn nộ vặn vẹo lại chuyển thành vẻ đáng thương, giống như một tên khất cái tuổi già neo đơn không nơi nương tựa còn bị người đời phỉ nhổ, lên án trời cao bất công, mong tìm được chút thương xót của thế nhân.
Lúc thanh âm này vừa vang lên thì Đường Phong đã biết ngay là của ai, quay đầu nhìn lại đã thấy Dương Ngọc Nhi dẫn đầu một nhóm năm đệ tử Thiên Tú đi tới.
Năm người này đều là tam đại đệ tử, thực lực cũng không cao. Nhưng trong Tĩnh An thành lúc này chỉ cần mặc y phục Thiên Tú là có thể đi ngang về dọc, thực lực không cao cũng chẳng sao.
Dương Ngọc Nhi nhìn thảm trạng của Tô gia, lại ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nhẹ giọng hỏi:
- Là hai người đả thương bọn họ?
Đường Phong gật đầu
- Đúng.
Tô Bại giống như tìm được cứu tinh, tranh thủ đứng bên cạnh Dương Ngọc Nhi, nước mắt tuôn như mưa:
- Dương cô nương, cô nhìn xem. Đường gia muốn làm phản rồi, hai kẻ kia chẳng những đả thương rất nhiều hộ vệ của ta, còn phể cả Sướng Nhi, đáng thương cho Sướng Nhi của ta, đan điền đã bị đánh nát, từ này về sau đã không thể tu luyện được nữa.
Sở dĩ Tô Sướng tới Linh Thú đường mua linh thú là vì muốn lấy lòng Dương Ngọc Nhi. nữ hài tử luôn rất thích mấy con tiểu động vật xinh xắn. Hôm nay lại là ngày Linh Thú đường khai trương, Tô gia bây giờ là long đầu lão đại trong Tĩnh An thành, đám người kia dám tranh linh thú với Tô Sướng?
Linh Thú đường vừa mở cửa, Tô Sướng liền ung dung bước vào, chọn lựa nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được con đẹp nhất, hắn chưa kịp mang tới tặng cho Dương Ngọc Nhi thì đã bị Bảo Nhi đụng rớt mất.
Vì mất lễ vật tặng cho Dương Ngọc Nhi nên mới phát sinh những chuyện sau này.
Nghe Tô Bại lên án như thế nhưng Dương Ngọc Nhi chỉ hờ hững gật đầu chứ không phản ứng gì cả.
Tô Bại càng làm ra vẻ bi thương, đổ thêm dầu vào lửa,
- Ta nói cho bọn hắn biết, Tô gia ta là theo lệnh của Thiên Tú quản lý Tĩnh An thành, nhưng chúng lại nói... lại nói Thiên Tú chỉ toàn nữ nhân cũng dám cười trên đầu người khác, sớm muộn gì cũng giết sạch đám xú nữ nhân của Thiên Tú! Dương cô nương nói đi, Đường gia có phải là muốn làm phản rồi không! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nên lão phu mới muốn ra tay giáo huấn mấy tên tiểu tử này.
Tô Bại đổi trắng thay đen, lẫn lộn thị phi.
Dương Ngọc Nhi tuổi nhỏ, chưa từng trải, nếu không phải cô ta quen biết Đường Phong thì đã bị lão cáo già này lừa rồi. Thiên Tú không bao giờ cho phép người khác vũ nhục tông môn của mình.
Đáng tiếc chính là, Dương Ngọc Nhi chẳng những biết Đường Phong và còn rất quen thuộc. những lời nói của Tô Bại nghe qua rất đáng giận, nhưng Dương Ngọc Nhi biết rõ Đường Phong không thể nào nói ra những lời này được. Lâm Nhược Diên cũng là người của Thiên Tú, lẽ nào Đường Phong có giết luôn cả Lâm Nhược Diên?
Trên mặt Dương Ngọc Nhi lộ ra vẻ không vui, quay đầu nhìn Tô Bại hỏi,
- Ai nói với ngươi bọn họ là người của Đường gia?
Tô Bại nghe vậy liền sững người, chỉ vào Vu Trung đang nằm trên đất nói:
- Là hộ vệ của ta nói....
Lời còn chưa dứt thì Tô Bại đã nhíu mày lại, vừa rồi dường như Vu Trung cũng không nói chắc rằng họ là người của Đường gia, hơn nữa hình như hắn còn lời chưa nói hết, là mình quá nóng vội nên ngắt lời của hắn.
- Thiếu gia ta họ Đường, nhưng không phải người của Đường gia ở Tĩnh An thành!
Đường Phong cười lớn, vừa rồi hắn im lặng là muốn xem Tô Bại diễn trò, xem đã đủ rồi.
Nếu là lúc thường thì Đường Phong đã sớm giết hắn. Nhưng hôm nay Đường Phong lại muốn tìm chút việc gì đó để làm, chi ước gì ác nhân khắp thiên hạ đều tới tìm mình gây chuyện thì hay biết mấy, nên mới để mặc cho hắn lảm nhảm đủ thứ.
- Phong sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ở cửa ta đụng phải Bảo Nhi Mộng Nhi, bọn họ cũng không nói rõ.
Dương Ngọc Nhi nhìn Đường Phong hỏi.
- Phong... Phong sư đệ.
Đầu óc Tô Bại nháy mắt liền rối tinh rối mù. Dương Ngọc Nhi gọi kẻ này là Phong sư đệ, hơn nữa hắn cũng họ Đường, chẳng lẽ...
Tô Bại nghĩ tới khả năng này, mồ hôi lạnh trên trán liền túa ra. Đường Phong chỉ nói vài câu đã giết chết hai ngàn năm trăm người, chính là thiếu niên thoạt nhìn có vẻ yếu đuối này sao?
Trong Tĩnh An thành quả thật có Đường gia, nhưng Tô Bại lại quên mất, Đường Phong cũng họ Đường!
Rốt cuộc con của mình đã tạo nghiệt gì? Sao lại chọc tới hắn? Bây giờ xem lại, thiếu niên này còn giữ lại mạng cho con mình đã là hạ thủ lưu tình rồi, sao mình lại đui mù làm lớn chuyện kia chứ? Bây giờ thì xong rồi, chẳng những đắc tội Đường Phong, còn đắc tội của Thiên Tú, Tô gia từ nay về sau ở Tĩnh An thành còn có thể dựa vào ai?
Toàn thân Tô Bại không ngừng run rẩy, mặt không còn chút máu, không đợi Đường Phong lên tiếng đã quỳ xuống đất:
- Phong thiếu gia, Phong gia gia, lão đây có mắt không tròng, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho. Vừa rồi chỉ là nói giỡn với ngươi thôi. Dương cô nương, vừa rồi những gì ta nói đều là nói nhảm cả, xin ngài coi như không nghe, đỡ làm bẩn tai của ngài
- Bên ngoài ồn ào chuyện gì? Coi chừng ta cắt hết lưỡi các ngươi!
Một tên hộ vệ ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào:
- nguy rồi lão gia ơi!
- Nguy cái gì!
Tô Bại khiển trách,
- Có chuyện gì còn không biết nói rõ ràng hay sao? Lúc ngươi vào đã bẩm báo với ta chưa? Ta có cho ngươi vào chưa? Tô gia chúng ta bây giờ đã khác xưa rồi, phải tuân theo quy củ có biết không? Còn không mau cút ra ngoài cho ta? Một chút giáo dường cũng không có!
Trên mặt tên hộ vệ này đầy vẻ ủy khuất, muốn nói lại thôi, đành phải lui ra, đóng cửa phòng lại, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa nói:
- lão gia, thuộc hạ có việc cần bẩm báo!
Tô Bại hít sâu một hơi, ngồi chễm chệ xuống ghế, bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lúc này mới ung dung nói:
- Vào đi!
Cửa bị đẩy ra, tên hộ vệ kia đưa mắt nhìn Tô Bại, vẻ mặt muốn nói lại không dám làm gì.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Tô Bại hỏi.
- lão gia, thiếu gia bị người ta đánh, hơn nữa người nọ còn đánh tới trước phủ!
- Cái gì?
Tô Bại từ trên ghế nhảy dựng lên, sắc mặt biến đổi, lên tiếng mắng tên hộ vệ kia:
- Chuyện lớn như vậy tại sao không nói sớm!
Tên hộ vệ sợ hãi nói:
- Ngài không cho tiểu nhân nói!
Tô Bại thở hổn hển, ném tách trà trên bàn lên người tên hộ vệ khiến hắn ướt sũng, mở miệng mắng:
- Rốt cuộc là kẻ nào dám động tới con trai của Tô Bại ta?
Vừa nói vừa vội vàng chạy ra ngoài.
Đường Phong và Thang Phi Tiếu đứng trong đại viện vốn thuộc về Trương gia, một đám người vây chung quanh, chỉ có điều đám người này ngoài mạnh trong yếu, vũ khí lăm lăm trên tay nhưng không dám xông vào.
Một đám hộ vệ khác đang nằm sóng soài trên mặt đất.
Vu Trung đứng một bên, Tô Sướng đã được hắn đặt xuống đất.
Trước khi tới đây Tần Tứ Nương đã có dự cảm nơi đây sẽ xuất hiện tràng diện bạo lực, nên đã mang Bảo Nhi và Tiểu Manh Manh Mộng Nhi đứng chờ bên ngoài.
Đường Phong đưa mắt nhìn xung quanh, ngày đó hắn cũng đã tới đây một lần, chính là lúc động tay động chân trên xe ngựa cửa Biên Nam Phong, chỉ không ngờ chưa được bao lâu thì nơi đây đã đổi chủ.
Vẻ mặt Thang Phi Tiếu dường như không nhịn được nữa:
- Phong thiếu gia, trực tiếp đánh vào là được rồi, chờ ở đây làm gì?
- Bình tĩnh!
Đường Phong vỗ nhẹ lên vai hắn,
- Nếu không phải liên quan tới Thiên Tú thì ta cũng sẽ không tới đây lúc này. Tiếu thúc, ngươi đừng quên mình còn có một thân phận khác.
Thang Phi Tiếu nghĩ tới mình là Vô Thượng trưởng lão của vài ngàn mỹ nữ, lập tức thẳng lưng lên, ánh mắt sáng ngời.
- Là tên súc sinh nào dám động tới con trai ta?
Từ bên trong bỗng nhiên truyền tới một tiếng hô hổn hển, một nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi hùng hổ xông ra.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, trong lòng biết rõ dù lần này mình không ra tay thì Thang Phi Tiếu cũng sẽ hủy đi Tô gia.
Chưa có kẻ nào dám đứng trước mặt Tiếu thúc mà mắng hắn, dù Thiên Sát Thần là một người sợ vợ, nhưng hắn vốn đã từng là một sát thần hai tay nhuốm đầy máu tươi.
Quả nhiên, nghe xong câu này, sắc mặt Tiếu thúc liền trầm xuống, quay đầu nhìn Đường Phong nói:
- Phong thiếu gia, ta tới hay ngươi tới đây?
- Để ta.
Đường Phong nói.
Lúc này, Tô Bại đã vọt tới trước mặt Đường Phong và Thang Phi Tiếu, cương khí trên người Thang Phi Tiếu đã thu lại cực điểm, Tô Bại căn bản không nhìn ra hắn nông sâu thế nào, hắn chỉ thấy được Đường Phong là một thiếu niên mới đạt cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm mà thôi.
Tô Bại tiếp tục cúi đầu nhìn lại liền thấy được thảm trạng của con mình, nháy mắt liền nổi giận, trong ánh mắt lóe ra sát khí. Đây là con của mình sao? Khuôn mặt sưng húp như đầu heo, y phục tả tơi bẩn thỉu, thật sự là ứng với câu nói lúc trước của Tô Sướng.
Bị đánh tới mức cả mẹ hắn cũng nhìn không ra.
Nếu Tô Bại không nhận ra y phục trên người con mình thì thật là không thể nhìn ra. cẩn thận xem xét thương thế hiện tại của Tô Sướng, phát hiện cũng không nguy hiểm tới tánh mạng, chỉ có điều.... đan điền đã bị đánh nát.
- Là các ngươi đả thương con của ta sao?
Tô Bại đã giận tới cực điểm, nhưng tâm tình lại bình tĩnh không ít.
- Đúng vậy.
Đường Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Sắc mặt Tô Bại thoáng chốc đã lạnh lùng:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Tô gia ta có thù oán gì với ngươi sao?
Đường Phong và Thang Phi Tiếu đều không trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, giống như diều hâu đang nhìn xuống một con kiến bé nhỏ dưới đất.
- Vu Trung! Chẳng lẽ đây chính là thứ ngươi đã hứa hẹn với lão phu sao? Cam đoan Sướng Nhi sẽ không mất cọng tóc nào? Ngươi nhìn nó bây giờ đã thành bộ dạng gì đó.
Tô Bại đưa mắt sang nhìn Vu Trung, nghiêm giọng quát.
Vu Trung xấu hổ cúi đầu. Tuy hắn không thể bảo hộ được công tử, nhưng lỗi không phải do hắn. Người ta là một Thiên giai cao thủ thì sao hắn có thể ngăn cản được?
- Vu Trung, ngươi mau nói cho ta biết, bọn chúng là ai?
Tô Bại tiếp tục hỏi.
- Thuộc hạ không biết, chỉ nghe thiếu gia nói là người của Đường gia, nhưng....
Vu Trung tới Tĩnh An thành chưa được bao lâu, căn bản không biết rõ những thế lực trong này, vừa rồi hắn nghe Tô Sướng nói một tiếng Đường gia Tĩnh An thành nên bây giờ lấy ra chống chế, còn không đợi hắn nói xong, Tô Bại liền cười lạnh một tiếng:
- Người của Đường gia mà cũng dám lớn mật như vậy! Ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi!
Nói xong liền chỉ tay hô:
- Bắt chúng lại cho ta!
Tô Bại vì ngại thân phận nên không muốn tự mình ra tay bắt Đường Phong, nhưng hắn hô xong hồi lâu liền phát hiện đám hộ vệ nhà mình không tên nào dám động đậy, cả đám hộ vệ vô cùng sợ hãi nhìn Thang Phi Tiếu, cánh tay đang cầm vũ khí cũng run lên không ngừng.
Lúc này Tô Bại chưa kịp ra thì mấy tên hộ vệ này cũng muốn ngăn Thang Phi Tiếu và Đường Phong lại, Tiếu thúc thậm chí chẳng buồn nhúc nhích gì, lúc đám hộ vệ kia tới gần hắn không rõ tại sao liền ngã xuống, tay cầm vũ khí đều bị vặn gãy xương.
Chuyện ly kỳ quỷ dị thế này thật sự khiến bọn hộ vệ kinh hãi vạn phần, dù lúc này có mệnh lệnh của Tô Bại thì bọn chúng cũng không dám xông lên, sợ mình cũng rơi vào cảnh ngộ giống như mấy đồng bạn kia của mình.
Tô Bại nhìn thấy trong ánh mắt của bọn hộ vệ lộ vẻ khiếp đảm liền nổi trận lôi đình:
- Ta nuôi các ngươi làm gì hả? Cả đám các ngươi đều điếc hết rồi à? Còn không động thủ thì lão phu sẽ chặt hết tay của các ngươi, đuổi khỏi Tô gia!
Dù bị đe dọa như thế nhưng đám hộ vệ cũng không dám tiến lên, vẻ mặt khó xử không biết nên làm thế nào.
- Được lắm! Ta thấy cả đám các ngươi đều không muốn sống nữa rồi!
Tô Bại cười lạnh một tiếng, chuyển hướng quay sang Vu Trung nói:
- Vu Trung, ngươi lên đi! Bắt hai tên kia lại thì ta sẽ tha lỗi cho ngươi!
Trên mặt của Vu Trung cũng đầy vẻ khó xử, lặng lẽ giương mắt nhìn Đường Phong và Thang Phi Tiếu, đứng im tại chỗ không dám làm gì, tới lúc Tô Bại rống lên lần thứ hai thì hắn mới thở dài, chậm rãi tiến tới cách trước mặt Đường Phong chừng một trượng.
Thân là một Địa giai, quyết định lúc này của hắn chính là tranh thủ rời khỏi Tô gia càng xa càng tốt. Nhưng hắn đã nhận tiền tài và bổng lộc của Tô gia, dù chỉ vừa tới Tĩnh An thành được vài ngày, không quen thuộc với Tô gia, càng không có lòng trung thành gì dành cho họ, nhưng hắn cho rằng đã làm gì thì phải làm cho tới nơi tới chốn
Vu Trung rất coi trọng danh dự.
Hắn vốn cũng vì danh tiếng của Thiên Tú mới đầu nhập vào Tô gia, nếu không phải Thiên Tú không thu nhận nam đệ tử thì hắn đã sớm tới Thiên Tú tông.
Tô Bại cười lạnh nhìn Đường Phong và Thang Phi Tiếu, theo như hắn thấy thì chỉ cần có Địa giai cao thủ ra mặt, nhất định có thể bắt được hai tên này dễ như trở bàn tay, sau đó mình sẽ từ từ tra tấn chúng, báo thù thay con trai.
Tô Bại giận quá mất khôn, nếu Vu Trung thật sự có khả năng này thì cần gì đưa bọn họ tới Tô gia?
Vu Trung cười khổ nhìn Đường Phong. Đường Phong cùng cười lạnh nhìn hắn.
Tiếu thúc thong dong đứng một bên, đưa tay ngoáy mũi, tiện tay búng lên người một tên hộ vệ nằm cạnh hắn, sau đó lại khoanh tay, hếch mũi lên trừng mắt nhìn.
- Vu Trung, ngươi muốn động thủ sao?
Đường Phong nheo mắt hỏi.
Vu Trung thở dài một tiếng, không trả lời mà giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Đường Phong.
Ánh mắt của Thang Phi Tiếu lập tức tập trung lên người Vu Trung, hắn hoàn toàn có thể đảm bảo trước khi Vu Trung chạm tới người Đường Phong sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Vu Trung hét lớn một tiếng, cương khí trên người bắt đầu khởi động, sau đó đánh mạnh một chưởng lên đầu của mình.
Một tiếng bang vang lên, Vu Trung rất dứt khoát trợn trắng mắt lên hôn mê ngã xuống.
đã không thể thất tín bội nghĩa, cũng không phải là đối thủ của người ta, Vu Trung chỉ có thể chọn cách tự mình hại mình thế này, tự đánh mình ngất rồi tính sau.
Cả đám người vô cùng ngạc nhiên, cằm của Tiếu thúc thiếu chút nữa rớt xuống đất, hắn đã sống vài chục năm, đây là lần đầu phát hiện có người dám làm thế này, quả thực là rừng vốn lớn, loại chim nào cũng có mà!
Đường Phong nhìn chằm chằm Vu Trung ngã trên mặt đất, đôi mày cau chặt lập tức giãn ra, tên này... Đúng là đủ ngu trung. Nếu có thể mua được lòng trung thành của hắn thì có thể có thêm một phần công dụng.
Sau khi Vu Trung ngã xuống, Tô Bại trầm mặc nửa ngày mới phát hỏa:
- Phế vật, chỉ một tên Đường gia đã dọa các ngươi thành như vậy! Đúng là một đám phế vật mà.
Nhìn cả đám không dùng được ai, Tô Bại liền nổi giận:
- Tô gia ta hiện tại chính là người đại diện được Thiên Tú chỉ định ở Tĩnh An thành này, các ngươi dám sỉ nhục Tô gia, đả thương hộ vệ của Tô gia chính là không nể mặt Thiên Tú! Đường gia các ngươi giỏi lắm, các ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!
Tô Bại vừa nói vừa thủ thế chuẩn bị tấn công Đường Phong.
- Dừng tay!
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng quát của nữ nhân, sau đó là một hồi tiếng bước chân vang lên. Tô Bại tranh thủ thu lại một chiêu vừa định đánh ra, vốn là nét mặt phẫn nộ vặn vẹo lại chuyển thành vẻ đáng thương, giống như một tên khất cái tuổi già neo đơn không nơi nương tựa còn bị người đời phỉ nhổ, lên án trời cao bất công, mong tìm được chút thương xót của thế nhân.
Lúc thanh âm này vừa vang lên thì Đường Phong đã biết ngay là của ai, quay đầu nhìn lại đã thấy Dương Ngọc Nhi dẫn đầu một nhóm năm đệ tử Thiên Tú đi tới.
Năm người này đều là tam đại đệ tử, thực lực cũng không cao. Nhưng trong Tĩnh An thành lúc này chỉ cần mặc y phục Thiên Tú là có thể đi ngang về dọc, thực lực không cao cũng chẳng sao.
Dương Ngọc Nhi nhìn thảm trạng của Tô gia, lại ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nhẹ giọng hỏi:
- Là hai người đả thương bọn họ?
Đường Phong gật đầu
- Đúng.
Tô Bại giống như tìm được cứu tinh, tranh thủ đứng bên cạnh Dương Ngọc Nhi, nước mắt tuôn như mưa:
- Dương cô nương, cô nhìn xem. Đường gia muốn làm phản rồi, hai kẻ kia chẳng những đả thương rất nhiều hộ vệ của ta, còn phể cả Sướng Nhi, đáng thương cho Sướng Nhi của ta, đan điền đã bị đánh nát, từ này về sau đã không thể tu luyện được nữa.
Sở dĩ Tô Sướng tới Linh Thú đường mua linh thú là vì muốn lấy lòng Dương Ngọc Nhi. nữ hài tử luôn rất thích mấy con tiểu động vật xinh xắn. Hôm nay lại là ngày Linh Thú đường khai trương, Tô gia bây giờ là long đầu lão đại trong Tĩnh An thành, đám người kia dám tranh linh thú với Tô Sướng?
Linh Thú đường vừa mở cửa, Tô Sướng liền ung dung bước vào, chọn lựa nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được con đẹp nhất, hắn chưa kịp mang tới tặng cho Dương Ngọc Nhi thì đã bị Bảo Nhi đụng rớt mất.
Vì mất lễ vật tặng cho Dương Ngọc Nhi nên mới phát sinh những chuyện sau này.
Nghe Tô Bại lên án như thế nhưng Dương Ngọc Nhi chỉ hờ hững gật đầu chứ không phản ứng gì cả.
Tô Bại càng làm ra vẻ bi thương, đổ thêm dầu vào lửa,
- Ta nói cho bọn hắn biết, Tô gia ta là theo lệnh của Thiên Tú quản lý Tĩnh An thành, nhưng chúng lại nói... lại nói Thiên Tú chỉ toàn nữ nhân cũng dám cười trên đầu người khác, sớm muộn gì cũng giết sạch đám xú nữ nhân của Thiên Tú! Dương cô nương nói đi, Đường gia có phải là muốn làm phản rồi không! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nên lão phu mới muốn ra tay giáo huấn mấy tên tiểu tử này.
Tô Bại đổi trắng thay đen, lẫn lộn thị phi.
Dương Ngọc Nhi tuổi nhỏ, chưa từng trải, nếu không phải cô ta quen biết Đường Phong thì đã bị lão cáo già này lừa rồi. Thiên Tú không bao giờ cho phép người khác vũ nhục tông môn của mình.
Đáng tiếc chính là, Dương Ngọc Nhi chẳng những biết Đường Phong và còn rất quen thuộc. những lời nói của Tô Bại nghe qua rất đáng giận, nhưng Dương Ngọc Nhi biết rõ Đường Phong không thể nào nói ra những lời này được. Lâm Nhược Diên cũng là người của Thiên Tú, lẽ nào Đường Phong có giết luôn cả Lâm Nhược Diên?
Trên mặt Dương Ngọc Nhi lộ ra vẻ không vui, quay đầu nhìn Tô Bại hỏi,
- Ai nói với ngươi bọn họ là người của Đường gia?
Tô Bại nghe vậy liền sững người, chỉ vào Vu Trung đang nằm trên đất nói:
- Là hộ vệ của ta nói....
Lời còn chưa dứt thì Tô Bại đã nhíu mày lại, vừa rồi dường như Vu Trung cũng không nói chắc rằng họ là người của Đường gia, hơn nữa hình như hắn còn lời chưa nói hết, là mình quá nóng vội nên ngắt lời của hắn.
- Thiếu gia ta họ Đường, nhưng không phải người của Đường gia ở Tĩnh An thành!
Đường Phong cười lớn, vừa rồi hắn im lặng là muốn xem Tô Bại diễn trò, xem đã đủ rồi.
Nếu là lúc thường thì Đường Phong đã sớm giết hắn. Nhưng hôm nay Đường Phong lại muốn tìm chút việc gì đó để làm, chi ước gì ác nhân khắp thiên hạ đều tới tìm mình gây chuyện thì hay biết mấy, nên mới để mặc cho hắn lảm nhảm đủ thứ.
- Phong sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ở cửa ta đụng phải Bảo Nhi Mộng Nhi, bọn họ cũng không nói rõ.
Dương Ngọc Nhi nhìn Đường Phong hỏi.
- Phong... Phong sư đệ.
Đầu óc Tô Bại nháy mắt liền rối tinh rối mù. Dương Ngọc Nhi gọi kẻ này là Phong sư đệ, hơn nữa hắn cũng họ Đường, chẳng lẽ...
Tô Bại nghĩ tới khả năng này, mồ hôi lạnh trên trán liền túa ra. Đường Phong chỉ nói vài câu đã giết chết hai ngàn năm trăm người, chính là thiếu niên thoạt nhìn có vẻ yếu đuối này sao?
Trong Tĩnh An thành quả thật có Đường gia, nhưng Tô Bại lại quên mất, Đường Phong cũng họ Đường!
Rốt cuộc con của mình đã tạo nghiệt gì? Sao lại chọc tới hắn? Bây giờ xem lại, thiếu niên này còn giữ lại mạng cho con mình đã là hạ thủ lưu tình rồi, sao mình lại đui mù làm lớn chuyện kia chứ? Bây giờ thì xong rồi, chẳng những đắc tội Đường Phong, còn đắc tội của Thiên Tú, Tô gia từ nay về sau ở Tĩnh An thành còn có thể dựa vào ai?
Toàn thân Tô Bại không ngừng run rẩy, mặt không còn chút máu, không đợi Đường Phong lên tiếng đã quỳ xuống đất:
- Phong thiếu gia, Phong gia gia, lão đây có mắt không tròng, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho. Vừa rồi chỉ là nói giỡn với ngươi thôi. Dương cô nương, vừa rồi những gì ta nói đều là nói nhảm cả, xin ngài coi như không nghe, đỡ làm bẩn tai của ngài
Danh sách chương