Tục ngữ nói, ba nữ nhân thành cái chợ, bên người Đường Phong đâu chỉ có ba nữ nhân, oanh oanh yến yến, vui vẻ truyện trò không ngừng, chỉ có bản thân Đường Phong luôn trong trạng thái lo sợ bất an, xem ai đều nghĩ chính mình thua thiệt người ta rất nhiều.

Hài, diễm phúc không phải là bệnh, nhưng quá nhiều không chừng mắc mệnh. Trong lòng Đường Phong có một cảm giác hạnh phúc đau khổ bỗng nhiên sinh ra. Các nữ nhân đang nói chuyện, Bạch Tiểu Lại đột nhiên thật sâu liếc nhìn Chung Lộ, mở miệng nói:

- Cái trâm cài trên đầu Chung muội muội thật là đẹp, làm cho muội muội càng trở nên thêm tươi ngon mọng nước.

Lời này tuy rằng nói với Chung Lộ, nhưng tia sáng trong khóe mắt lại nhìn thẳng về phía Đường Phong.

Trong lòng Đường Phong vẫn còn khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới trước khi tiến vào Hư Thiên Điện Chung Lộ đã từng gặp mặt đám người Lại tỷ, mà thời gian kia trên người nàng không đeo đồ trang sức, thế nhưng hiện tại ở trên đầu lại nhiều hơn một cái trâm cài đầu, cho nên nguồn gốc của cái trâm cài này nhất định phải nghiên cứu một chút.

Bản thân Lại tỷ cho đến giờ đều không bôi son đánh phấn, không đeo theo đồ trang sức, hôm nay đột nhiên thấy hứng thú với cái trâm cài trên đầu Chung Lộ, nét u oán trong lời nói này làm sao Đường Phong lại không hiểu?

Chung Lộ không biết nên trả lời làm sao, chỉ biết thấp đầu không hé răng. Cái trâm cài trên đầu chính là nàng và Đường Phong cùng nhau thu phục trong Hư Thiên Điện, cho dù tặng người cũng không thể tặng, tuy rằng sự thực như vậy, nhưng chẳng biết phải giải thích làm sao cho rõ.

Bạch Tiểu Lại nói một câu, dẫn tới vô số ánh mắt ai oán ghen tuông ném lên đầu Đường Phong.

Phi Tiểu Nhã chớp chớp con mắt, bĩu môi nhìn Đường Phong nói:

- Phu quân, hình như từ khi Tiểu nhã theo chàng, chàng còn chưa tặng cho ta lễ vật, đại tỷ cũng chỉ cho một chuỗi vòng tay chân châu mà.

Mạc Lưu Tô lắp bắp, muốn nói lại thôi. Do dự một lát mới nói:

- Sư đệ, ta cũng muốn....

Ngay cả Mạc sư tỷ trời sinh tính tình khoan dung nhất cũng đều ăn dấm chua, ngày hôm nay chén canh này nếu như không phân chia ổn định hợp tình hợp lý, chỉ sợ không có cách nào cho xong việc.

Lại tỷ vừa nói lời này ra khỏi miệng chỉ biết mình sai rồi. Nàng rốt cuộc là một nữ nhân, tuy rằng phóng túng cho Đường Phong trêu hoa ghẹo nguyệt, tầm hoa vấn liễu, nhưng vẫn biết ghen. Hiện tại mắt thấy một câu nói của mình để cho Đường Phong bị bức bách đến trình độ này, trong lòng không khỏi suy nghĩ, lập tức vội vàng dựa vào uy nghiêm của vợ cả nói:

- Mọi người yên lặng, cái trâm cài đầu này của Chung muội muội nhìn giống như không phải vật bình thường, hẳn chính là phải có cơ duyên mới thu được.

Lại tỷ vẫn thương mình, trong lòng Đường Phong xúc động nghìn vạn lần. Chỉ là tâm từ vừa chuyển, cũng nở nụ cười một tiếng:

- Lâu ngày không được gặp chư vị phu phân, trong lòng vi phu vô cùng nhớ nhung, kỳ thực ta đã sớm chuẩn bị cho các nàng một phần lễ vật. Định rằng tới Cổ gia sẽ lấy ra cho các nàng, nhưng hiện tại xem ra lễ vật này có chút không chờ được rồi.

- Lễ vật gì?

Các nữ nhân nhất thời hăng hái, ngay cả Lại tỷ cũng hiện ra vẻ mặt vui mừng.

Đường Phong chạy tới chạy lui nhiều năm như vậy, mỗi một lần đều trở về tay không, đám người Bạch Tiểu Lại cũng sinh ra thói quen rồi. Căn bản không nghĩ lúc này hắn dĩ nhiên cố tình chuẩn bị lễ vật trả lại cho đám người, không khỏi trong lòng sinh ra cảm động.

- Nhìn đây!

Đường Phong đưa tay lấy ra một bình ngọc, lắc lắc trước mặt. Bên trong liền truyền đến âm thanh va chạm coong coong.

- Đây là đan dược gì?

Hiện tại Mạc Lưu Tô luyên đan thành nghiện, nhìn thấy đan dược chính mình không nhận ra đã nghĩ đi nghiên cứu chế tạo ra phương pháp luyện chế đan dược.

- Đan dược này không tăng trưởng thực lực, cũng không thể dùng cho tu luyện, càng không thể bảo toàn sinh mệnh.

Đường Phong úp úp mở mở.

Phi Tiểu Nhã nghi ngờ nói:

- Đã là đan dược đều mang theo vài loại tác dụng kia. Nếu không có những tác dụng đó, vậy thì nó có tác dụng gì?

Đường Phong cười hắc hắc, nhẹ giọng nói vài câu.

Sắc mặt các nữ hài bỗng nhiên thay đổi, tràn đầy vẻ khiếp sợ và khát vọng. Định lực của Bạch Tiểu Lại mạnh hơn một chút, nhưng trong giọng nói vẫn như cũ có chút run run:

- A Phong, chàng nói có thật không?

- Thực sự ta không biết, dù sao không thử qua. Nhưng nếu như là sản phẩm xuất ra từ Hư Thiên Điện, nghĩ đến tuyệt đối không thể là hàng giả. Hơn nữa trước mắt vẫn có một ví dụ rõ ràng.

- Ví dụ gì?

Đường Phong chỉ Cổ U Nguyệt đi ở phía trước đội ngũ, dè thấp thanh âm nói:

- Vị Cổ tỷ tỷ kia, đã hơn trăm tuổi rồi, nhưng thoạt nhìn dáng dấp vẫn chỉ như thiếu nữ, nguyên nhân chính bởi vì dùng loại đan dược này, mới có thể bảo trì dung nhan trăm năm không thay đổi.

Đường Phong lấy ra đan dược, chính là Trú Nhan Đan tìm được trong Đan Điện, ăn vào có thể để cho dung nhan không già.

Bạch Tiểu Lại đè xuống khát vọng và kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Một lọ này có mấy viên?

Không hổ là vợ cả, ngay cả khi nhìn thấy loại đan dược mà tất cả nữ nhân đều động tâm này, nhưng vẫn như cũ có thể suy nghĩ cho đại cục, không lập tức muốn Đường Phong cho mình, mà hỏi hắn có mấy viên.

Nếu như bình đan dược này thiếu, không đủ để phân chia, vậy sẽ không thể trở thành lễ vật, ngược lại còn có thể mang đến phiền phức.

- Yên tâm, nếu như thiếu ta sẽ không tùy tiện lấy ra, ở chỗ này tổng cộng có tám viên.

Đường Phong cười một tiếng. Vốn là một lọ này có mười viên, nhưng mà bị Đoạn Tây Lâu cầm hai viên, cho nên chỉ còn tám viên.

Lúc này Lại tỷ mới yên lòng:

- Như thế thoải mái rồi.

Lúc nói xong liền liếc mắc nhìn Đường Phong:

- A Phong, sau này chàng phải bớt phóng túng một chút. Bằng không nữ nhân khác tìm chàng muốn cái này, ta xem chàng phải làm thế nào cho phải.

Đường Phong còn không kịp trả lời, Mạc Lưu Tô lại nói tiếp:

- Ta có thể nghiên cứu chế tạo ra phương pháp luyện chế đan dược này, như vậy sự đệ sẽ không vì đó mà khó khăn.

Bạch Tiểu Lại vỗ cái trán:

- A Phong phóng túng như vậy, cũng bởi vì tại các ngươi quá nuông chiều.

Mạc Lưu Tô không khỏi lè lưỡi.

Đang khi nói chuyện, Đường Phong đã mở ra cái chai, lần lượt phân chia cho các nữ hài mỗi người một viên Trú Nhan Đan. Lúc này phân ra năm viên, Đường Phong lưu lại một viên cho chính mình, trực tiếp đưa toàn bộ đan dược còn lại cho Mạc Lưu Tô, lấy bản lĩnh của Mạc sư tỷ, muốn nghiên cứu chế tạo ra phương thức luyện đan có lẽ không khó. Duy chỉ có tài luyện cần có lúc luyện đan, sợ rằng gặp phải chút trắc trở, đây dù sao cũng là đan dược đã thất truyền, nghĩ đến tài liệu cần thiết chắc chắn không phải tài liệu bình thường.

Lưu lại một viên Trú Nhan Đan cũng không phải chuẩn bị cho Linh Khiếp Nhan, thân thể Linh Khiếp Nhan khác xa người thường, vốn sẽ không già yếu, có dùng Trú Nhan Đan hay không cũng không khác nhau.

Đường Phong cũng không biết ma xui quỷ khiến vì sao chính mình sẽ để lại một viên, thế nhưng trong lòng luôn quanh quẩn một cách nghĩ, phảng phất muốn lưu lại cho một ai đó.

Lưu cho ai đây?

Nhận được bảo bối Trú Nhan Đan, tâm tình chúng nữ cực kỳ vui sướng, bầu không khí càng trở nên hòa hợp. Không ai tiếp tục trở lại tìm Đường Phong phiền phức, một đường đi tràn ngập tiếng cười, vui mừng hăng hái.

Những người trong nhóm đội ngũ này, tất cả đều là cao thủ, thấp nhất cũng đều là cảnh giới Thiên Giai, cao thủ Linh Giai chỗ nào cũng có, tốc độ di chuyển tự nhiên sẽ không kéo dài.

Huống chi, hiện nay thiên hạ gần đại loạn, bốn thế lực lớn chuẩn bị khai chiến, Cổ U Nguyệt càng mang theo nỗi nhớ nhà tự nhiên đi về phía trước, bất đắc dĩ nàng không đành lòng bỏ xuống nhóm người một mình chạy về Cổ gia trấn thủ, cho nên trong đội ngũ thường thường có cao thủ Cổ gia chạy đi chạy lại tìm hiểu tin tức quanh thân, hoặc trở lại Cổ gia truyền đạt mệnh lệnh của Cổ U Nguyệt.

Cổ U Nguyệt thân tại bên ngoài cũng có thể điều khiển tất cả động tác của Cổ gia từ phía xa, chỉ bất quá chậm lại một chút mà thôi. Thế nhưng khi người Cổ gia chạy đi, người Chiến gia và Tư Đồ thế gia khẳng định cũng chạy đi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bốn thế lực lớn vẫn chưa khai chiến, một khi đợi đội ngũ đi tìm bảo vật từ Hư Thiên Điện trở lại gia tộc, đó chính là lúc mưa gió nổi lên.

Đi tiếp ba ngày, bên phía Cổ U Nguyệt truyền đến tin tức, bốn thế lực lớn đã chuẩn bị đại chiến. Đều tại trong phong vi thế lực của mình, trừ bỏ và tiêu diệt tất cả sinh lực của đối thủ, bao quát thương hội, cửa hàng, vận tải, các loại gián điệp thám tử.

Trong lúc nhất thời, mùi máu tươi tràn ngập, bốn thế lực lớn bất kể nhà nào đều gặp tổn thất thảm trọng.

Dù sao trước đó, bốn thế lực lớn mặc dù có chút ma sát, nhưng trong lúc đó vẫn từng hợp tác, ví dụ như trên địa bàn Cổ gia, khẳng định có hiệu buôn cửa hàng của Chiến gia và Tư Đồ thế gia, ngược lại, trên địa bàn Chiến gia, cũng có con đường buôn bán và đệ tử của Cổ gia và Trảm Hồn Tông.

Thế nhưng hiện tại, tất cả những thứ này đều bị diệt trừ. Từng tông chủ gia chủ của bốn thế lực lớn đều điều động nhân viên chạy đi, thông qua truyền lệnh sớm ra tay diệt trừ đối phương.

Đại chiến sắp tới, nếu hậu phương bất ổn, không cẩn thận sẽ lâm vào kết cục vạn kiếp bất diệt, cho nên vô luận thế nào, tại trong địa bàn của chính mình không thể cho phép địch nhân tiếp tục sống sót.

Đánh ngoài trước hết phải dẹp yên bên trong, chỉ có vững chắc trận doanh chính mình, mới có thể tấn công vài trung tâm kẻ địch.

Thời gian mấy ngày nay, số người bị tử thương trong thiên hạ đã lên tới hàng vạn, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng tổn thất mỗi một nhà đều tương đối to lớn. Hơn nữa cục diện này tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Trong lúc đám người Đường Phong còn đang đi trên đường trở về, bốn thế lực lớn một mực duy trì động tác diệt trừ rửa sạch nội bộ. Tên đã phát, không thể thu về, Chiến gia và Tư Đồ thế gia âm mưu đối phó Cổ gia và Trảm Hồn Tông, người sau làm sao có thể chịu đựng? Ngay cả tráng sĩ đứt cổ tay, cũng phải liều mạng đánh cho lưỡng bại câu thương.

Tình huống này vẫn duy trì liên tục mười ngày, tình hình mới chậm rãi giảm bớt, người nên giết đều giết, nên trừ khử cũng đều trừ khử rồi, tự nhiên mọi chuyện sẽ dần dần trở nên yên tĩnh.

Bốn thế lực lớn, hai đại liên minh giao chiến ở giai đoạn thứ nhất, lực lượng liều mạng ngang nhau, ai cũng không thắng ai, ai cũng không thua, giữa hai bên không chút nào nhượng bộ.

Lần giao chiến thứ nhất xảy ra và kết thúc ngay khi đám người Cổ U Nguyệt còn đang đi trên đường. Đây chỉ là một món ăn khai vị mà thôi. Nội bộ trở nên yên ổn, kế tiếp sẽ bắt đầu hướng ra ngoài tấn công.

Đường Phong may mắn tham dự một chút hội nghị tác chiến của cao tầng Cổ gia, đương nhiên vốn dĩ lấy thực lực và tuổi tác của Đường Phong không có tư cách ngồi nghe. Nhưng dù sao Đường Phong nắm giữ sự trợ giúp đến từ Linh Mạch Chi Địa, đây chính là trợ giúp hiếm có, cho nên hội nghị tác chiến của Cổ gia không thể quên đi hắn.

Tuy rằng có mời, nhưng Đường Phong vẫn chỉ sắm vai một người ngồi nghe, chân chính bàn bạc thảo luận cùng đám người Cổ U Nguyệt, là phụ thân mình mình hoặc hai người Tần Thả Ca, Huyết Thiên Hà.

Một lần hội nghị tác chiến kia quyết định phương hướng hành động cho ngày sau.

Dựa theo tính tình táo bạo của Huyết Thiên Hà, vốn muốn trực tiếp giết vào địa bàn Chiến gia, đưa Chiến gia nhổ tận gốc. Nhưng bị Tần Thả Ca gạt bỏ, hai vị đối thủ đã tranh đấu rất lâu lại tiếp tục cãi nhau túi bụi trên hội nghị, cuối cùng phải nhờ Cổ U Nguyệt đứng ra hòa giải, kết luận chính sách cuối cùng.

Không thể trực tiếp tấn công Chiến gia.

Chiến gia tốt xấu cũng là thế lực xếp hạng thứ nhất trong thiên hạ, căn cơ vững chắc, thực lực hùng hậu, tùy tiện giết vào chắc chắn không cẩn thận toàn quân sẽ bị diệt, chỉ có cách chậm rãi gạt bỏ vây cánh, dần dần làm suy yếu thực lực Chiến gia, kể từ đó, mới có cơ hội diệt trừ.

Rốt cuộc Cổ U Nguyệt mới là người sinh trưởng nơi đây, có thể lý giải Chiến gia càng sâu sắc hơn so với đám người Linh Mạch Chi Địa. Đề nghị này tự nhiên chiếm được mọi người tán thành, không tán thành cũng không có biện pháp, không ai có thể đưa ra sáng kiến tốt hơn.

Cho nên hội nghị tác chiến lúc này quyết định một việc, đó là hành động nhằm vào những gia tộc phụ thuộc của Chiến gia.

Cần phải tại trước khi thời khắc quyết chiến xảy ra, đưa tất cả các gia tộc phụ thuộc Chiến gia hoặc hàng phục, hoặc tiêu diệt, tuyệt đối không thể để những gia tộc phụ thuộc này mang đến trợ giúp gì cho Chiến gia.

Đây là một quyết định khá tàn nhẫn, nhưng lại là một quyết định hợp lý.

Chiến gia trải qua trăm nghìn năm không ngã, số lượng gia tộc phụ thuộc dưới trướng đã tương đương khổng lồ, những gia tộc này có khả năng vô tội, nhưng bất đắc dĩ đã bị cuốn vào trận phân tranh này, có thể cấu kết cùng Chiến gia làm điều xấu, nhưng lúc này không có thời gian để Cổ U Nguyệt đi phân biệt tốt xấu, chỉ có cách toàn bộ diệt hết, mới không có cá lọt lưới.

Chiến tranh giữa các gia tộc từ xưa tới nay, đều tàn khốc như vậy, đều vô tình vô nghĩa như vậy.

Hội nghị tác chiến sau khi kết thúc vào ban đêm, Cổ U Nguyệt liền có mệnh lệnh nhắn nhủ ra ngoài, để tất cả thế lực của Cổ gia trở lại phòng, đáp lại động tác Chiến gia, nếu như Cổ U Nguyệt suy đoán không sai, kế hoạch này của mình, hẳn cũng chính là kế hoạch của Chiến gia ở bên kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện