Trầm ngâm một lát, Vạn Kiếm Phi mới bảo Trương Vạn Sơn đưa giấy bút tới, đơn aiản thuật lại chuyện mấy ngày trước Biên Nam Phong bị hạ nhục tại Thiên Tú, sau đó viết lên kết quả tìm kiếm được hôm nay, cuốn tờ giấy lại bỏ vào ống đồng kèm theo cả mảnh vải kia, cột vào chân Tuyết Ưng rồi thả nó bay đi.
không đến nửa ngày, tông môn bên kia lại truyền tin tới.
Vạn Kiếm Phi chăm chú nhìn bầu trời đen khịt bao trùm khắp Tĩnh An thành, Vạn Kiếm Phi chậm rãi nói:
- Hôm nay phải đổi rồi.
Năm ngày sau, Thiên Tú, Yên Liễu các.
Hôm nay là lần cuối cùng Đường Phong giải độc cho Bạch Tiểu Lại, tốn nhiều thời gian như vậy, tuy trong lúc đó cũng có vài lần trì hoãn vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng nhìn chung thì mỗi đêm Đường Phong đều dành ra hai canh giờ giải độc cho Bạch Tiểu Lại.
Qua đêm nay, độc tố trong cơ thể Bạch Tiểu Lại đã trừ hết hoàn toàn, nàng lại khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, phong còn độc tố quấy nhiễu, nàng cũng có thể tiếp tục tu luyện.
Bạch Tiểu Lại không biết tâm tình của mình hiện tại là thế nào, vui buồn lẫn lộn.
hơn một tháng nay, hai người mỗi đêm đều ngồi đối mặt với nhau, tay trong tay, da thịt gần gũi, Bạch Tiểu Lại lúc mới đầu còn có chút bài xích và ngượng nghịu, đến giờ đã thành thói quen, thậm chí còn có cảm giác tiếc nhớ.
Mỗi đêm nàng chỉ cần khống chế tâm thần, tránh trong đan điền, yên lặng nhìn nam nhân kia bận bịu luôn tay, đem độc tố mình trúng phải dời sang người hắn, cứ lặp đi lặp lại như thế, có cảm giác bản thân mình giống một người vợ mỉm cười nhìn chồng vì hạnh phúc của hai người mà vất vả làm việc.
Bạch Tiểu Lại biết mình không nên nghĩ như vậy, mình và hắn kém nhau hơn mười tuổi, lại còn cách cả bối phận.
Nhưng càng khống chế bản thân không nghĩ tới những chuyện này thì lại càng nghĩ tới nhiều hơn, thật là khiến người ta thống khổ vạn phần, mỗi lần như vậy Bạch Tiểu Lại liền cảm thấy như có ai bóp nghẹn tim mình.
Đúng là oan gia mà! Sao mình lại gặp phải nam nhân xuất sắc như vậy kia chứ? Đêm đó dứt khoát để Diệp Trầm Thu giết chết hắn có phải tốt hơn không? Tại sao ngươi lại không sinh sớm hơn mười năm chứ? Đêm nay là đêm cuối cùng! Qua đêm nay, sau này sẽ không còn cơ hội gần gũi hắn thế này nữa.
nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Lại đánh bạo, hơi siết chặt bàn tay của Đường Phong.
Sau khi khối khí đen cuối cùng bao bọc quanh cương tâm của Bạch Tiểu Lại bị Đường Phong dời đi, hình dạng thật sự của cương tâm Bạch Tiểu Lại cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Đường Phong.
Cho tới nay, Đường Phong vẫn cho rằng cương tâm của Bạch Tiểu Lại là tia chớp.
bởi vì nàng thường xuyên dùng điện mang tấn công người khác, nhất là khi tung ra song chưởng.
Nhưng sau khi thấy được tận mắt Đường Phong mới biết được là mình đã lầm.
Cương tâm của nàng cũng không phải tia chớp gì cả, mà là một con linh thú màu lam nhạt.
Trên trán linh thú này có một dấu hiệu hình nguyệt nha màu đen, hai cái đuôi xù thật dài, khắp người đều là lông màu lam nhạt như sắc trời trong vắt, chỉ có một nhúm lông trước bốn móng vuốt là màu đen thôi.
Toàn thân tiểu linh thú đều được điện mang bao phủ, lúc kề sát lại còn nghe được tiếng nổ bùm bùm vang lên.
Nó vừa ngáp một cái liền có vô số điện mang từ trong cương tâm lóe ra.
Có thể là bị độc tố ảnh hưởng quá lâu, nên tiểu linh thú này thoạt nhìn có chút uể oải, điềm đạm đáng yêu cuộn tròn cả người nằm gọn trong đan điền của Bạch Tiểu Lại.
Cương tâm dù sao cũng là bí mật lớn nhất của một người, Đường Phong cũng không thể cứ nhìn chằm chằm mãi được, đang muốn hút tâm thần lại rời khỏi, kết thúc quá trình giải độc cả tháng nay, đột nhiên có một thanh âm truyền vào trong tâm thần của Đường Phong.
- A Phong, đợi một chút!
Đường Phong sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy? Bạch Tiểu Lại trầm mặc hơn nửa ngày mới nói:
- Cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi giúp đỡ hơn tháng nay thì ta cả đời này có lẽ đành phải bỏ đi.
Sự bá đạo của Yên thảo chi độc, ngoại trừ ba loại thiên tài địa bảo kia có thể giải được thì căn bản không còn cách nào khác.
Nếu không phải Đường Phong dùng loại phương pháp vừa quỷ dị vừa thần kỳ này dời độc tố đi thì đời này của Bạch Tiểu Lại có tới tám chín phần mười sẽ phế đi thật.
- Mạng của ta là do cô cứu về, hơn nữa nếu không phải ta làm liên lụy thì sao cô lại trúng độc chứ?
Lúc trao đổi tâm thần thì không cần dùng bất kì thứ gì, tâm thần hai người đều ở tại đan điền của Bạch Tiểu Lại, tuy rằng nhìn không thấy sờ không được, nhưng Đường Phong và Bạch Tiểu Lại đều biết đối phương đang ở bên cạnh mình.
- Ta vẫn muốn cám ơn ngươi.
Bạch Tiểu Lại kiên trì nói.
- Lại tỷ đừng khách khí.
- A Phong.
ngữ khí của Bạch Tiểu Lại có chút bi thương:
- Hứa với ta một việc.
- Tỷ cứ nói.
Đường Phong cảm thấy Bạch Tiểu Lại hôm nay có vẻ là lạ.
- Sau này nếu gặp phải cao thủ Thiên giai thì chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ngàn vạn lần không được chiến đấu cùng cao thủ Thiên giai. Ta biết ngày đó Diệp Trầm Thu đã ăn quả đắng trên tay ngươi, tuy ta không biết ngươi dùng cách gì, nhưng mà cao thủ Thiên giai tuyệt đối không phải người dễ bị đánh bại như vậy. Thiên giai là một ranh giới rất lớn, một cao thủ Thiên giai hạ phẩm có thể đối phó với ít nhất hai mươi đối thủ Địa giai đỉnh phong. Thiên giai và Địa giai là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng.
- Lại tỷ, tỷ nói mấy chuyện này làm gì?
- Hứa với ta có được không?
Bạch Tiểu Lại lần đầu tiên dùng loại ngữ khí vừa như khẩn cầu, lại có điểm mong chờ và bá đạo thế này.
- Được!
Đường Phong đáp, trầm mặc một lát lại mở miệng hỏi:
- Lại tỷ, tỷ phải đi rồi sao?
Bạch Tiểu Lại hôm nay rất lạ, Đường Phong cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe kỹ ý tứ của nàng và tình huống hiện tại cũng đủ để hắn đoán ra sự thật.
Diệp Trầm Thu chết, độc trong người của nàng cũng giải xong, nếu không có lý do chính đáng thì nàng không thể ở lại Thiên Tú mãi được.
- ngươi biết rồi sao.
Bạch Tiểu Lại thở dài một tiếng,
- Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết.
- Tại sao phải đi chứ? ở lại Thiên Tú không được sao? Ta, Bảo Nhi Mộng Nhi và tỷ, mấy ngày này chúng ta ở cùng rất vui vẻ, hiện tại Yên Liễu các lại có thêm Tiếu thúc, Tứ Nương và Tiểu Manh Manh, nhất định sẽ càng náo nhiệt. Lại tỷ không đi có được không?
- Đồ ngốc!
trong giọng nói của Bạch Tiểu Lại dẫn theo chút cưng chiều, Đường Phong cảm giác tâm thần của mình bị xúc động nhẹ nhàng, giống như bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua má mình,
- Sau này ngươi sẽ gặp người mà mình yêu, sau đó cùng nàng kết hôn sinh con, Lại tỷ ở đây làm gì chứ? Trông con cho ngươi sao?
- Ta... Ta lấy tỷ là được!
Đường Phong bật thốt lên.
Bạch Tiểu Lại cười khổ một tiếng:
- Đừng tự dối mình. ngươi còn nhỏ, từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Tú, chưa trải qua sóng gió trong đời người, làm sao hiểu được tình yêu là gì, bây giờ ngươi tùy tiện nói ra những lời này, sau này có khả năng sẽ hối hận không kịp. Chờ khi nào ngươi thật sự hiểu được thế nào là sống chết có nhau, mãi không rời xa thì mới có tư cách nói những lời này. A Phong, ngươi hiện tại có hảo cảm với Lại tỷ, ngươi có thể khẳng định đây là yêu không? Nếu ta là một nữ nhân vừa xấu vừa mập, ngươi còn có thể nói những lời này với ta không?
những lời này khiến Đường Phong á khẩu không trả lời được.
Bạch Tiểu Lại có hảo cảm với mình, Đường Phong có thể nhìn ra được, Đường Phong cũng có hảo cảm với nàng như thế.
Chương 109: Bi kịch của Thang Phi Tiếu. (Trung)
Nhưng... Rốt cuộc thì thế nào mới gọi là sống chết có nhau, mãi không rời xa? Đường Phong chưa từng trải qua. không thể lý giải được hàm ý trong đó.
Nếu thật sự giống như lời Bạch Tiểu Lại nói, nàng ta là một cô gái vừa xấu vừa mập, mình có còn muốn lấy nàng ta không?
- ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy, son vô lãng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nài cảm dữ quân tuyệt.
Đường Phong nhẹ giọng nói.
Tâm thần của Bạch Tiểu Lại run lên, lát sau lại im lặng, nàng băng tuyết thông minh, sao lại không hiểu được ý tứ của những lời này kia chứ? Nàng chỉ oán trách nói:
- Lại lấy thơ của tiền nhân ra lừa ta, Lại tỷ ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng không phải tiểu cô nương dễ bị lừa như thế.
Bạch Tiểu Lại hôm nay không giống với lúc xưa, nàng hôm nay ôn nhu. điềm tĩnh, giống như một người mẹ từ ái có thể bao dung tất cả khuyết điểm của hài tử, đối với Đường Phong tràn ngập cưng chiều và quan tâm.
Điều này có khả năng là vì hai người đang trao đổi qua tâm thần chứ không phải mặt đối mặt.
Nếu thật sự đối mặt mà nói thì Bạch Tiểu Lại không thể tiêu sái được thế này.
- Lại tỷ, tỷ lầm rồi, không phải ta muốn lừa tỷ. Ta chỉ là không rõ ý tứ của những lời này thôi.
Đường Phong nói:
- Chờ ta hiểu rõ rồi, sẽ tới Bạch Đế thành tìm tỷ!
Bạch Tiểu Lại vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại một chút liền nói:
- Được, nếu lúc đó ngươi vẫn còn thích Lại tỷ thì hày tới tìm ta. Ngươi vẫn là một đứa trẻ, tâm tình của trẻ con thì cũng như thời tiết mùa hè, nói đổi là đổi.
Có lẽ sau khi Đường Phong hiểu rõ ràng thì trong lòng đã không còn Lại tỷ nữa.
- Tỷ chừng nào thì đi?
Đường Phong hỏi.
- Sau khi giúp ngươi xử lý xong chuyện của Cự Kiếm Môn thì sẽ đi.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, trên giường chỉ còn lại mỗi mình Đường Phong, chậm rãi mở mắt ra nhìn. Bạch Tiểu Lại không biết đã đi tự lúc nào.
Mà trên lòng bàn tay của mình có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn một chút, chỉ có một giọt thủy châu trong suốt lăn bên trên, đó là thứ thuộc về Bạch Tiểu Lại.
Đường Phong cười khổ một tiếng, từ trong Mị ảnh không gian xuất ra cái lọ chứa Yên thảo chi độc, đem độc áp chế trong kinh mạch bức ra ngoài.
Vừa làm xong, cửa phòng của Đường Phong lại bị mở ra, Đường Phong kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa. ánh trăng chiếu xuống nơi cửa tạo thành một cái bóng đổ dài trên mặt đất.
Hắn còn tưởng là Bạch Tiểu Lại quay lại, nhưng khi hắn thấy rõ hình dáng của người vừa tới, tức khắc liền dở khóc dở cười.
Không ngờ lại là Thang Manh Manh, tiểu nha đầu lúc này đây cong cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất, buồn ngủ. một cánh tay nhỏ bé ôm Đậu Đậu vào ngực, một tay dùng sức dụi mắt, thanh âm điềm đạm đáng yêu nói với Đường Phong:
- Thúc thúc, đêm nay Manh Manh ngủ với thúc.
Đường Phong đi qua đó ẵm cô bé lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường rồi đắp chăn ngay ngắn lại, nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân và mẫu thân của muội đâu?
- Phụ thân và mẫu thân muốn tìm cho Manh Manh một đệ đệ, bọn họ bảo ta sang ngủ cùng Bảo tỷ tỷ và Mộng tỷ tỷ, nhưng hai tỷ tỷ cũng ngủ rồi, gõ cửa không ai mở.
Tiểu nha đầu tỏ vẻ ủy khuất.
Đường Phong lập tức nín bặt. trong lòng hung hăng khinh bỉ Tiếu thúc một phen.
Tiểu Manh Manh tỏ mò hỏi:
- Đệ đệ ngày mai có thể chơi với Manh Manh rồi đúng không?
- Đây.... Hơi khó.
Đường Phong cẩn thận đáp,
- Có thể phải chờ vài năm nữa.
- Vậy đệ đệ bây giờ đang ở đâu? Sao phải đợi lâu như vậy?
Tiểu nha đầu truy vấn.
- Đệ đệ từ đâu tới? Chui ra từ trong bụng mẹ như Manh Manh sao?
Đường Phong phiền muộn muốn chết, Tiểu Manh Manh còn nhỏ không hiểu chuyện, lại ngay tuổi hay tò mò, liên tục hỏi hắn rất nhiều chuyện, khiến Đường Phong khó xử nhất chính là, mấy vấn đề này cũng không dễ trả lời, đành phải nói qua loa cho có.
Cuối cùng đành bất đắc dĩ, vắt kiệt óc kể cho con bé hai cố sự mới có thể dỗ nó ngủ được.
Đậu Đậu trong vòng ôm của con bé giương đôi mắt to sáng long lanh.
Vỗ nhẹ Tiểu Manh Manh, khẽ ngâm vài câu ca dao, nhìn ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, trong lòng Đường Phong liền phiền muộn không yên.
Tới thế giới này đã hai tháng, lúc đầu còn không có gì, nhưng hiện tại lại có chút quyến luyến.
Phần quyến luyến này vừa sinh ra không lâu đã muốn rời bỏ mình mà đi.
Không thể không nói, đây là một việc khiến cho người khác buồn bực.
Tiểu Manh Manh đã ngủ rồi.
Đường Phong rón rén ngồi dậy, đi tới chỗ giấu rượu lấy ra một vò mới, mở giấy dán ra, đột nhiên trên vai cảm thấy hơi nặng, quay đầu nhìn lại liền thấy Đậu Đậu vốn phải đang nằm trong lòng Manh Manh không biết đã nhảy lên từ lúc nào, mũi dùng sức huých nhẹ vào vò rượu, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào Đường Phong.
Đường Phong cười khanh khách:
- ngươi cũng muốn uống sao?
Đậu Đậu giống như nghe hiểu được tiếng người, nhảy hai cái trên vai Đường Phong, cái mũi huých càng thêm lợi hại.
- Được lắm, tối nay để cho chúng ta uống thoải mái!
Đường Phong đặt vò rượu trên tay xuống đất, Đậu Đậu lập tức nhảy lên miệng bình, chúi đầu xuống hút một ngụm.
Thật là khiến người ta không ngờ được, lúc lòng dạ đang phiền muộn thế này lại có một thứ có thể cùng mình uống rượu giải sầu, dù nó chỉ là một con tiểu linh thú.
Trong phòng Tứ Nương, sau khi đuổi Tiểu Manh Manh ra ngoài, Thang Phi Tiếu vừa xoa tay vừa cười gian tới gần Tứ Nương.
Dưới ánh nến hôn ám, trên gương mặt xinh đẹp như hoa của Tứ Nương đã ửng đỏ một mảng lớn, xấu hổ liếc Thang Phi Tiếu một cái, ánh mắt câu hồn đoạt phách này lại khiến huyết mạch Tiếu thúc thêm sôi sục.
Thang Phi Tiếu sắp nghẹn chết rồi.
Từ sau khi đoàn viên cùng Tứ Nương, đầu tiên là Tiểu Manh Manh trúng độc, sau đó lại tới Thiên Tú cầu y, sau đó lại tốn vài ngày vất vả mai phục Diệp Trầm Thu, sau này tuy rằng Tiểu Manh Manh đã bình phục nhưng vì nhìn lén Thiên Tú đệ tử tắm rửa nên chọc Tứ Nương nổi giận.
Mấy ngày này đừng nói là gần gũi, cả cơ hội da thịt cận kề cũng chưa có lần nào.
Hôm nay khó khăn lắm mới chờ Tứ Nương nguôi giận được, Thang Phi Tiếu lập tức tìm đủ mọi cách đuổi Manh Manh ra ngoài, chuẩn bị nhen lại lửa tình với Tứ Nương.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng! Thang Phi Tiếu hiện tại chính là một con trâu đực! Trước kia không có cơ hội còn chưa tính, nhưng mấy hôm nay hắn rõ ràng là có cơ hội nhưng không đạt được ý đồ thì không oan uổng sao được?
- Nhìn dáng vẻ của huynh bây giờ không khác gì một tên dâm tặc.
Tần Tứ Nương liếc nhìn Thang Phi Tiếu, sẵng giọng nói.
Thang Phi Tiếu hô hấp nặng nề, bàn tay đặt lên bờ vai trơn nhẵn bóng loáng của Tần Tứ Nương, phiến tình nói:
- Tứ Nương, muội là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp!
Tần Tứ Nương hơi chuyển người, kéo dài khoảng cách ra năm thước cùng Thang Phi Tiếu, tóc đen tung bay, lướt qua mặt Tiếu thúc, Thang Phi Tiếu hít một hơi thật sâu.
- So với những nữ nhân khác của ngươi thì sao?
Tứ Nương dốc hết khả năng mê hoặc của mình, câu dẫn đến mức Thang Phi Tiếu thần hồn điên đảo.
Dáng người của Tứ Nương vốn rất nóng bỏng, làn da trắng noãn, nhất là một đôi chân ngọc thon dài kia, phần lớn đều lộ ra ngoài, lụa mỏng trên người cũng chỉ che tới ngang đùi mà thôi, hiện tại ném ra vài cái mị nhãn, thay đổi âm điệu một chút, lập tức biến thành một con búp bê khiêu gợi.
- Bọn họ căn bản không sánh được với muội.
Thang Phi Tiếu dùng sức nuốt nước miếng, vội lao tới chỗ Tần Tứ Nương, sau khi tới trước mặt nàng liền nhìn nàng đầy thâm tình, ánh mắt tràn ngập chân thành cùng mê luyến, sau đó vươn ra một tay ôm lấy vai của Tứ Nương, tay khác choàng ngang hông của nàng, xoay người một cái đã nhấc bổng Tần Tứ Nương lên, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng mê người kia mà hôn xuống.
Vừa hôn một cái liền ý loạn tình mê! Thang Phi Tiếu hít sâu một hơi, chăm chú nhìn đôi mắt như hắc bảo thạch của Tứ Nương, bình tĩnh nói:
- Tứ Nương, trời cũng không còn sớm. chúng ta.... ngủ sớm thôi.
Tần Tứ Nương thẹn thùng nghiêng đầu qua không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Thang Phi Tiếu vui mừng quá đỗi, ẵm Tứ Nương đặt lên giường.
Tứ Nương trên người chỉ mặc sa mỏng, da thịt phiếm hào quang trong suốt, cứ như một mỹ nhân lúc ẩn lúc hiện, Thang Phi Tiếu rốt cuộc không kềm chế nổi, đang chuẩn bị tiến lên công thành chiếm đất, đánh cho đối phương tơi bời, giơ tay đầu hàng, động tác của Thang Phi Tiếu đột nhiên dừng lại, chân mày nhíu chặt.
Trên giường. Tứ Nương cũng thu lại mị thái, trong mắt hiện lên một tia hàn ý lãnh lệ.
- Có cao thủ tới!
Tứ Nương nhỏ giọng nói.
Vừa rồi trong nháy mắt có một cỗ khí tức truyền tới, tuy rằng cỗ khí tức này bị kẻ tới tận lực ngăn chặn, nhưng Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu vẫn phát hiện được, kẻ vừa tới chỉ cần vận dụng cương khí sẽ không tránh khỏi bị hai người phát hiện.
Thang Phi Tiếu ngẩng đầu nhìn trần nhà, tầm mắt dừng lại một chút, sau đó chậm rãi di chuyển.
Cho dù không có bất kì tiếng động nào truyền tới, nhưng tầm mắt của Thang Phi Tiếu vẫn tập trung tại vị trí của kẻ mới tới.
Lúc này, vị cao thủ kia đang di chuyển trên mái nhà.
người nọ cũng rất cẩn thận, lúc di chuyển không phát ra tiếng động nào.
nhưng lại vì lỡ sử dụng chút cương khí nên để lộ vị trí của mình.
người mới tới dừng lại trên mái nhà hơn nửa ngày, đột nhiên nhảy xuống, chậm rãi đi tới phòng của Đường Phong.
- Kẻ tới là một Thiên giai!
Tần Tứ Nương mấp máy môi,
- Xem ra là muốn tìm Phong thiếu gia.
Thang Phi Tiếu gật đầu, trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời của tên kia ra mắng mấy lượt.
Mình vất vả lắm mới tìm được cơ hội cá nước thân cận với Tứ Nương thế này, bộ dễ lắm sao? Cùng đã đẩy Tứ Nương ngã ra giường rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi, lúc này lại cố tình nhảy ra một tên nửa đêm xâm nhập Yên Liễu các!
Lại còn là Thiên giai cao thủ! Nếu là người thường thì Thang Phi Tiếu chẳng cần để ý làm gì, ngày đó Đường Phong còn đối phó được với Diệp Trầm Thu, mấy kẻ dưới cấp Thiên giai muốn lấy mạng hắn cũng không phải dễ, huống hồ gì Yên Liễu các cũng không chỉ có hai vợ chồng bọn họ là Thiên giai, Bạch Tiểu Lại lúc này nhất định cũng đã nhận ra.
Cho nên dù mình không ra tay thì Bạch Tiểu Lại cũng có thể xử lý ổn thỏa.
Nhưng kẻ này cũng là Thiên giai cao thủ.
Không tính tới chuyện Đường Phong là ân nhân cứu mạng của con gái mình, giao tình của mình và hắn cũng không tệ, càng khiến Thang Phi Tiếu phẫn nộ hơn chính là lúc này Tiểu Manh Manh đang ngủ trong phòng Đường Phong.
Vạn nhất kẻ kia thật sự xông vào phòng dọa con bé sợ thì sao?
- Ta nguyền rủa mười tám đời nhà ngươi đều sinh con gái!
Thang Phi Tiếu tức giận mắng môt tiếng, trong lòng vô cùng tức tối.
Kẻ tới cũng không biết trong Yên Liễu các có ba Thiên giai cao thủ, hơn bất luận là người nào cùng chỉ hơn chứ không kém hắn.
Kẻ tới chính là đường chủ của Cự Kiếm Môn, Vạn Kiếm Phi! Mấy hôm trước sau khi hắn đem tin tức thiếu chủ có thể đã gặp nạn gửi về tông môn, sự việc quả nhiên tiến triển hệt như hắn đã đoán.
Môn chủ Biên Vô Huyết giận dữ vô cùng, không cần suy nghĩ liền hạ lệnh toàn diện tấn công Thiên Tú.
Biên Vô Huyết chỉ có một người con trai là Biên Nam Phong, lần này Biên Nam Phong tới Thiên Tú, mục đích chủ yếu là tìm hiểu phân bố trên trong Thiên Tú, thuận tiện xem xem có thể chiếm được Mạc Lưu Tô hay không.
Nhưng khiến Biên Vô Huyết không ngờ chính là Biên Nam Phong chẳng những xuất môn bất lợi, còn thua một thanh vũ khí Thiên binh.
Đây cũng chẳng là gì, Biên Nam Phong tại Thiên Tú bị người ta hạ nhục mới là nguyên nhân chính khiến Biên Vô Huyết nổi giận.
Thiên Tú là gì chứ? Còn nghĩ mình là đại tông môn của khí xưa sao? chỉ là một môn pháp do mấy ả nữ nhân tạo ra lại dám đánh con trai cưng của mình! Lúc Biên Vô Huyết biết được tin này liền nổi trận lôi đình.
Đọc xuống chút nữa thì mặt Biên Vô Huyết không còn giọt máu! Con trai cưng duy nhất của mình lại gặp nạn trên địa bàn của Thiên Tú.
Tuy đây chỉ là phỏng đoán của Vạn Kiếm Phi, nhưng mảnh vải dính máu kia đã chứng thực phỏng đoán này.
Cho dù chuyện này thật sự không liên quan tới Thiên Tú đi nữa, nhưng việc con trai mình gặp nạn trên địa bàn Thiên Tú lại là sự thật.
Biên Vô Huyết vốn ôm ý đồ gây rối với Thiên Tú, dứt khoát không khách khí nữa, hùng hổ phát lệnh tấn công Thiên Tú.
ngày đó, Biên Vô Huyết dẫn dắt hơn hai ngàn đệ tử của Cự Kiếm Môn thẳng hướng tới Thiên Tú.
Theo như kế hoạch của Biên Vô Huyết lúc trước, khi tấn công Thiên Tú cũng không cần xuất động nhiều người như vậy.
Nhưng vì con trai gặp nạn đã làm mờ lý trí của Biên Vô Huyết, hắn muốn san bằng Thiên Tú tông, để máu của nữ nhân Thiên Tú lấp tràn Dạ Vũ hồ để an ủi vong hồn con trai nơi chín suối.
Đồng thời, trong phạm vi ngàn dặm của Thiên Tú, những thế lực vốn bị Cự Kiếm Môn bức phải trở thành đồng bọn, mỗi nhà cũng phái ra cao thủ gia nhập đại quân Cự Kiếm Môn, trong năm ngày ngắn ngủi, nhân số bên Cự Kiếm Môn đã tập hợp được hơn ba ngàn người.
Thực lực của ba ngàn người này đều cao hơn đệ tử Thiên Tú rất nhiều, lại có thêm bốn Thiên giai cao thủ! Đó là chưa tính cả Vạn Kiếm Phi, dù thế nào cũng đủ sức san bằng Thiên Tú.
Công tác bảo mật của Cự Kiếm Môn làm rất đúng chỗ, ba ngàn người này hôm nay nấp ở một sơn cốc cách Tĩnh An thành hơn trăm dặm, cẩn thận vô cùng.
Chờ đến đêm sẽ xuất phát, ngày mai sẽ đánh cho Thiên Tú không kịp trở tay.
Nên dù bây giờ Thiên Tú đã biết được ý đồ của Cự Kiếm Môn nhưng cũng không tìm được tin tức gì, chỉ biết được mấy hôm nay có không ít người ra vào Tĩnh An thành, nhưng cũng không ngờ tới được bọn họ tới hợp mặt cùng Cự Kiếm Môn.
Đương nhiên, trước khi tấn công Thiên Tú, Biên Vô Huyết cũng muốn dạy cho mấy nữ nhân Thiên Tú một bài học nhỏ.
Hắn lệnh cho Vạn Kiếm Phi đêm nay tới ám sát Đường Phong, Đường Phong chết, những nữ nhân Thiên Tú chắc chắn sẽ vô cùng hoang mang, sau đó chờ trời sáng sẽ cho bọn họ nỗi tuyệt vọng cuối cùng! Sự hoang mang trước khi chết chỉ là một món khai vị mà thôi, nhưng có thể khiến Biên Vô Huyết thể nghiệm được một chút khoái cảm báo được thù, nếu không phải bản thân cần dẫn dắt ba ngàn người này thì Biên Vô Huyết nhất định tự mình đi giết Đường Phong.
Còn như sau khi giết Đường Phong có bị nữ nhân kia trả thù hay không, Biên Vô Huyết lúc này không quản được nhiều như vậy.
Con trai mình cũng đã chết thì còn gì phải sợ nữa? lúc Vạn Kiếm Phi nhận được mệnh lệnh này liền có cảm giác môn chủ chuyện bé xé to, giết một tên Đường Phong thì cần gì Thiên giai trung phẩm như mình ra tay kia chứ? vốn muốn để đệ tử dưới trướng tới, nhưng nghĩ tới bên trong Thiên Tú còn có hai Thiên giai cao thủ, Vạn Kiếm Phi dù không muốn cũng phải tự mình tới.
Đường Phong ở tại Yên Liễu các, đây là chuyện ai ai cũng biết.
không đến nửa ngày, tông môn bên kia lại truyền tin tới.
Vạn Kiếm Phi chăm chú nhìn bầu trời đen khịt bao trùm khắp Tĩnh An thành, Vạn Kiếm Phi chậm rãi nói:
- Hôm nay phải đổi rồi.
Năm ngày sau, Thiên Tú, Yên Liễu các.
Hôm nay là lần cuối cùng Đường Phong giải độc cho Bạch Tiểu Lại, tốn nhiều thời gian như vậy, tuy trong lúc đó cũng có vài lần trì hoãn vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng nhìn chung thì mỗi đêm Đường Phong đều dành ra hai canh giờ giải độc cho Bạch Tiểu Lại.
Qua đêm nay, độc tố trong cơ thể Bạch Tiểu Lại đã trừ hết hoàn toàn, nàng lại khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, phong còn độc tố quấy nhiễu, nàng cũng có thể tiếp tục tu luyện.
Bạch Tiểu Lại không biết tâm tình của mình hiện tại là thế nào, vui buồn lẫn lộn.
hơn một tháng nay, hai người mỗi đêm đều ngồi đối mặt với nhau, tay trong tay, da thịt gần gũi, Bạch Tiểu Lại lúc mới đầu còn có chút bài xích và ngượng nghịu, đến giờ đã thành thói quen, thậm chí còn có cảm giác tiếc nhớ.
Mỗi đêm nàng chỉ cần khống chế tâm thần, tránh trong đan điền, yên lặng nhìn nam nhân kia bận bịu luôn tay, đem độc tố mình trúng phải dời sang người hắn, cứ lặp đi lặp lại như thế, có cảm giác bản thân mình giống một người vợ mỉm cười nhìn chồng vì hạnh phúc của hai người mà vất vả làm việc.
Bạch Tiểu Lại biết mình không nên nghĩ như vậy, mình và hắn kém nhau hơn mười tuổi, lại còn cách cả bối phận.
Nhưng càng khống chế bản thân không nghĩ tới những chuyện này thì lại càng nghĩ tới nhiều hơn, thật là khiến người ta thống khổ vạn phần, mỗi lần như vậy Bạch Tiểu Lại liền cảm thấy như có ai bóp nghẹn tim mình.
Đúng là oan gia mà! Sao mình lại gặp phải nam nhân xuất sắc như vậy kia chứ? Đêm đó dứt khoát để Diệp Trầm Thu giết chết hắn có phải tốt hơn không? Tại sao ngươi lại không sinh sớm hơn mười năm chứ? Đêm nay là đêm cuối cùng! Qua đêm nay, sau này sẽ không còn cơ hội gần gũi hắn thế này nữa.
nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Lại đánh bạo, hơi siết chặt bàn tay của Đường Phong.
Sau khi khối khí đen cuối cùng bao bọc quanh cương tâm của Bạch Tiểu Lại bị Đường Phong dời đi, hình dạng thật sự của cương tâm Bạch Tiểu Lại cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Đường Phong.
Cho tới nay, Đường Phong vẫn cho rằng cương tâm của Bạch Tiểu Lại là tia chớp.
bởi vì nàng thường xuyên dùng điện mang tấn công người khác, nhất là khi tung ra song chưởng.
Nhưng sau khi thấy được tận mắt Đường Phong mới biết được là mình đã lầm.
Cương tâm của nàng cũng không phải tia chớp gì cả, mà là một con linh thú màu lam nhạt.
Trên trán linh thú này có một dấu hiệu hình nguyệt nha màu đen, hai cái đuôi xù thật dài, khắp người đều là lông màu lam nhạt như sắc trời trong vắt, chỉ có một nhúm lông trước bốn móng vuốt là màu đen thôi.
Toàn thân tiểu linh thú đều được điện mang bao phủ, lúc kề sát lại còn nghe được tiếng nổ bùm bùm vang lên.
Nó vừa ngáp một cái liền có vô số điện mang từ trong cương tâm lóe ra.
Có thể là bị độc tố ảnh hưởng quá lâu, nên tiểu linh thú này thoạt nhìn có chút uể oải, điềm đạm đáng yêu cuộn tròn cả người nằm gọn trong đan điền của Bạch Tiểu Lại.
Cương tâm dù sao cũng là bí mật lớn nhất của một người, Đường Phong cũng không thể cứ nhìn chằm chằm mãi được, đang muốn hút tâm thần lại rời khỏi, kết thúc quá trình giải độc cả tháng nay, đột nhiên có một thanh âm truyền vào trong tâm thần của Đường Phong.
- A Phong, đợi một chút!
Đường Phong sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy? Bạch Tiểu Lại trầm mặc hơn nửa ngày mới nói:
- Cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi giúp đỡ hơn tháng nay thì ta cả đời này có lẽ đành phải bỏ đi.
Sự bá đạo của Yên thảo chi độc, ngoại trừ ba loại thiên tài địa bảo kia có thể giải được thì căn bản không còn cách nào khác.
Nếu không phải Đường Phong dùng loại phương pháp vừa quỷ dị vừa thần kỳ này dời độc tố đi thì đời này của Bạch Tiểu Lại có tới tám chín phần mười sẽ phế đi thật.
- Mạng của ta là do cô cứu về, hơn nữa nếu không phải ta làm liên lụy thì sao cô lại trúng độc chứ?
Lúc trao đổi tâm thần thì không cần dùng bất kì thứ gì, tâm thần hai người đều ở tại đan điền của Bạch Tiểu Lại, tuy rằng nhìn không thấy sờ không được, nhưng Đường Phong và Bạch Tiểu Lại đều biết đối phương đang ở bên cạnh mình.
- Ta vẫn muốn cám ơn ngươi.
Bạch Tiểu Lại kiên trì nói.
- Lại tỷ đừng khách khí.
- A Phong.
ngữ khí của Bạch Tiểu Lại có chút bi thương:
- Hứa với ta một việc.
- Tỷ cứ nói.
Đường Phong cảm thấy Bạch Tiểu Lại hôm nay có vẻ là lạ.
- Sau này nếu gặp phải cao thủ Thiên giai thì chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ngàn vạn lần không được chiến đấu cùng cao thủ Thiên giai. Ta biết ngày đó Diệp Trầm Thu đã ăn quả đắng trên tay ngươi, tuy ta không biết ngươi dùng cách gì, nhưng mà cao thủ Thiên giai tuyệt đối không phải người dễ bị đánh bại như vậy. Thiên giai là một ranh giới rất lớn, một cao thủ Thiên giai hạ phẩm có thể đối phó với ít nhất hai mươi đối thủ Địa giai đỉnh phong. Thiên giai và Địa giai là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng.
- Lại tỷ, tỷ nói mấy chuyện này làm gì?
- Hứa với ta có được không?
Bạch Tiểu Lại lần đầu tiên dùng loại ngữ khí vừa như khẩn cầu, lại có điểm mong chờ và bá đạo thế này.
- Được!
Đường Phong đáp, trầm mặc một lát lại mở miệng hỏi:
- Lại tỷ, tỷ phải đi rồi sao?
Bạch Tiểu Lại hôm nay rất lạ, Đường Phong cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghe kỹ ý tứ của nàng và tình huống hiện tại cũng đủ để hắn đoán ra sự thật.
Diệp Trầm Thu chết, độc trong người của nàng cũng giải xong, nếu không có lý do chính đáng thì nàng không thể ở lại Thiên Tú mãi được.
- ngươi biết rồi sao.
Bạch Tiểu Lại thở dài một tiếng,
- Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết.
- Tại sao phải đi chứ? ở lại Thiên Tú không được sao? Ta, Bảo Nhi Mộng Nhi và tỷ, mấy ngày này chúng ta ở cùng rất vui vẻ, hiện tại Yên Liễu các lại có thêm Tiếu thúc, Tứ Nương và Tiểu Manh Manh, nhất định sẽ càng náo nhiệt. Lại tỷ không đi có được không?
- Đồ ngốc!
trong giọng nói của Bạch Tiểu Lại dẫn theo chút cưng chiều, Đường Phong cảm giác tâm thần của mình bị xúc động nhẹ nhàng, giống như bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua má mình,
- Sau này ngươi sẽ gặp người mà mình yêu, sau đó cùng nàng kết hôn sinh con, Lại tỷ ở đây làm gì chứ? Trông con cho ngươi sao?
- Ta... Ta lấy tỷ là được!
Đường Phong bật thốt lên.
Bạch Tiểu Lại cười khổ một tiếng:
- Đừng tự dối mình. ngươi còn nhỏ, từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Tú, chưa trải qua sóng gió trong đời người, làm sao hiểu được tình yêu là gì, bây giờ ngươi tùy tiện nói ra những lời này, sau này có khả năng sẽ hối hận không kịp. Chờ khi nào ngươi thật sự hiểu được thế nào là sống chết có nhau, mãi không rời xa thì mới có tư cách nói những lời này. A Phong, ngươi hiện tại có hảo cảm với Lại tỷ, ngươi có thể khẳng định đây là yêu không? Nếu ta là một nữ nhân vừa xấu vừa mập, ngươi còn có thể nói những lời này với ta không?
những lời này khiến Đường Phong á khẩu không trả lời được.
Bạch Tiểu Lại có hảo cảm với mình, Đường Phong có thể nhìn ra được, Đường Phong cũng có hảo cảm với nàng như thế.
Chương 109: Bi kịch của Thang Phi Tiếu. (Trung)
Nhưng... Rốt cuộc thì thế nào mới gọi là sống chết có nhau, mãi không rời xa? Đường Phong chưa từng trải qua. không thể lý giải được hàm ý trong đó.
Nếu thật sự giống như lời Bạch Tiểu Lại nói, nàng ta là một cô gái vừa xấu vừa mập, mình có còn muốn lấy nàng ta không?
- ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy, son vô lãng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nài cảm dữ quân tuyệt.
Đường Phong nhẹ giọng nói.
Tâm thần của Bạch Tiểu Lại run lên, lát sau lại im lặng, nàng băng tuyết thông minh, sao lại không hiểu được ý tứ của những lời này kia chứ? Nàng chỉ oán trách nói:
- Lại lấy thơ của tiền nhân ra lừa ta, Lại tỷ ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng không phải tiểu cô nương dễ bị lừa như thế.
Bạch Tiểu Lại hôm nay không giống với lúc xưa, nàng hôm nay ôn nhu. điềm tĩnh, giống như một người mẹ từ ái có thể bao dung tất cả khuyết điểm của hài tử, đối với Đường Phong tràn ngập cưng chiều và quan tâm.
Điều này có khả năng là vì hai người đang trao đổi qua tâm thần chứ không phải mặt đối mặt.
Nếu thật sự đối mặt mà nói thì Bạch Tiểu Lại không thể tiêu sái được thế này.
- Lại tỷ, tỷ lầm rồi, không phải ta muốn lừa tỷ. Ta chỉ là không rõ ý tứ của những lời này thôi.
Đường Phong nói:
- Chờ ta hiểu rõ rồi, sẽ tới Bạch Đế thành tìm tỷ!
Bạch Tiểu Lại vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại một chút liền nói:
- Được, nếu lúc đó ngươi vẫn còn thích Lại tỷ thì hày tới tìm ta. Ngươi vẫn là một đứa trẻ, tâm tình của trẻ con thì cũng như thời tiết mùa hè, nói đổi là đổi.
Có lẽ sau khi Đường Phong hiểu rõ ràng thì trong lòng đã không còn Lại tỷ nữa.
- Tỷ chừng nào thì đi?
Đường Phong hỏi.
- Sau khi giúp ngươi xử lý xong chuyện của Cự Kiếm Môn thì sẽ đi.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, trên giường chỉ còn lại mỗi mình Đường Phong, chậm rãi mở mắt ra nhìn. Bạch Tiểu Lại không biết đã đi tự lúc nào.
Mà trên lòng bàn tay của mình có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn một chút, chỉ có một giọt thủy châu trong suốt lăn bên trên, đó là thứ thuộc về Bạch Tiểu Lại.
Đường Phong cười khổ một tiếng, từ trong Mị ảnh không gian xuất ra cái lọ chứa Yên thảo chi độc, đem độc áp chế trong kinh mạch bức ra ngoài.
Vừa làm xong, cửa phòng của Đường Phong lại bị mở ra, Đường Phong kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa. ánh trăng chiếu xuống nơi cửa tạo thành một cái bóng đổ dài trên mặt đất.
Hắn còn tưởng là Bạch Tiểu Lại quay lại, nhưng khi hắn thấy rõ hình dáng của người vừa tới, tức khắc liền dở khóc dở cười.
Không ngờ lại là Thang Manh Manh, tiểu nha đầu lúc này đây cong cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất, buồn ngủ. một cánh tay nhỏ bé ôm Đậu Đậu vào ngực, một tay dùng sức dụi mắt, thanh âm điềm đạm đáng yêu nói với Đường Phong:
- Thúc thúc, đêm nay Manh Manh ngủ với thúc.
Đường Phong đi qua đó ẵm cô bé lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường rồi đắp chăn ngay ngắn lại, nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân và mẫu thân của muội đâu?
- Phụ thân và mẫu thân muốn tìm cho Manh Manh một đệ đệ, bọn họ bảo ta sang ngủ cùng Bảo tỷ tỷ và Mộng tỷ tỷ, nhưng hai tỷ tỷ cũng ngủ rồi, gõ cửa không ai mở.
Tiểu nha đầu tỏ vẻ ủy khuất.
Đường Phong lập tức nín bặt. trong lòng hung hăng khinh bỉ Tiếu thúc một phen.
Tiểu Manh Manh tỏ mò hỏi:
- Đệ đệ ngày mai có thể chơi với Manh Manh rồi đúng không?
- Đây.... Hơi khó.
Đường Phong cẩn thận đáp,
- Có thể phải chờ vài năm nữa.
- Vậy đệ đệ bây giờ đang ở đâu? Sao phải đợi lâu như vậy?
Tiểu nha đầu truy vấn.
- Đệ đệ từ đâu tới? Chui ra từ trong bụng mẹ như Manh Manh sao?
Đường Phong phiền muộn muốn chết, Tiểu Manh Manh còn nhỏ không hiểu chuyện, lại ngay tuổi hay tò mò, liên tục hỏi hắn rất nhiều chuyện, khiến Đường Phong khó xử nhất chính là, mấy vấn đề này cũng không dễ trả lời, đành phải nói qua loa cho có.
Cuối cùng đành bất đắc dĩ, vắt kiệt óc kể cho con bé hai cố sự mới có thể dỗ nó ngủ được.
Đậu Đậu trong vòng ôm của con bé giương đôi mắt to sáng long lanh.
Vỗ nhẹ Tiểu Manh Manh, khẽ ngâm vài câu ca dao, nhìn ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, trong lòng Đường Phong liền phiền muộn không yên.
Tới thế giới này đã hai tháng, lúc đầu còn không có gì, nhưng hiện tại lại có chút quyến luyến.
Phần quyến luyến này vừa sinh ra không lâu đã muốn rời bỏ mình mà đi.
Không thể không nói, đây là một việc khiến cho người khác buồn bực.
Tiểu Manh Manh đã ngủ rồi.
Đường Phong rón rén ngồi dậy, đi tới chỗ giấu rượu lấy ra một vò mới, mở giấy dán ra, đột nhiên trên vai cảm thấy hơi nặng, quay đầu nhìn lại liền thấy Đậu Đậu vốn phải đang nằm trong lòng Manh Manh không biết đã nhảy lên từ lúc nào, mũi dùng sức huých nhẹ vào vò rượu, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào Đường Phong.
Đường Phong cười khanh khách:
- ngươi cũng muốn uống sao?
Đậu Đậu giống như nghe hiểu được tiếng người, nhảy hai cái trên vai Đường Phong, cái mũi huých càng thêm lợi hại.
- Được lắm, tối nay để cho chúng ta uống thoải mái!
Đường Phong đặt vò rượu trên tay xuống đất, Đậu Đậu lập tức nhảy lên miệng bình, chúi đầu xuống hút một ngụm.
Thật là khiến người ta không ngờ được, lúc lòng dạ đang phiền muộn thế này lại có một thứ có thể cùng mình uống rượu giải sầu, dù nó chỉ là một con tiểu linh thú.
Trong phòng Tứ Nương, sau khi đuổi Tiểu Manh Manh ra ngoài, Thang Phi Tiếu vừa xoa tay vừa cười gian tới gần Tứ Nương.
Dưới ánh nến hôn ám, trên gương mặt xinh đẹp như hoa của Tứ Nương đã ửng đỏ một mảng lớn, xấu hổ liếc Thang Phi Tiếu một cái, ánh mắt câu hồn đoạt phách này lại khiến huyết mạch Tiếu thúc thêm sôi sục.
Thang Phi Tiếu sắp nghẹn chết rồi.
Từ sau khi đoàn viên cùng Tứ Nương, đầu tiên là Tiểu Manh Manh trúng độc, sau đó lại tới Thiên Tú cầu y, sau đó lại tốn vài ngày vất vả mai phục Diệp Trầm Thu, sau này tuy rằng Tiểu Manh Manh đã bình phục nhưng vì nhìn lén Thiên Tú đệ tử tắm rửa nên chọc Tứ Nương nổi giận.
Mấy ngày này đừng nói là gần gũi, cả cơ hội da thịt cận kề cũng chưa có lần nào.
Hôm nay khó khăn lắm mới chờ Tứ Nương nguôi giận được, Thang Phi Tiếu lập tức tìm đủ mọi cách đuổi Manh Manh ra ngoài, chuẩn bị nhen lại lửa tình với Tứ Nương.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng! Thang Phi Tiếu hiện tại chính là một con trâu đực! Trước kia không có cơ hội còn chưa tính, nhưng mấy hôm nay hắn rõ ràng là có cơ hội nhưng không đạt được ý đồ thì không oan uổng sao được?
- Nhìn dáng vẻ của huynh bây giờ không khác gì một tên dâm tặc.
Tần Tứ Nương liếc nhìn Thang Phi Tiếu, sẵng giọng nói.
Thang Phi Tiếu hô hấp nặng nề, bàn tay đặt lên bờ vai trơn nhẵn bóng loáng của Tần Tứ Nương, phiến tình nói:
- Tứ Nương, muội là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp!
Tần Tứ Nương hơi chuyển người, kéo dài khoảng cách ra năm thước cùng Thang Phi Tiếu, tóc đen tung bay, lướt qua mặt Tiếu thúc, Thang Phi Tiếu hít một hơi thật sâu.
- So với những nữ nhân khác của ngươi thì sao?
Tứ Nương dốc hết khả năng mê hoặc của mình, câu dẫn đến mức Thang Phi Tiếu thần hồn điên đảo.
Dáng người của Tứ Nương vốn rất nóng bỏng, làn da trắng noãn, nhất là một đôi chân ngọc thon dài kia, phần lớn đều lộ ra ngoài, lụa mỏng trên người cũng chỉ che tới ngang đùi mà thôi, hiện tại ném ra vài cái mị nhãn, thay đổi âm điệu một chút, lập tức biến thành một con búp bê khiêu gợi.
- Bọn họ căn bản không sánh được với muội.
Thang Phi Tiếu dùng sức nuốt nước miếng, vội lao tới chỗ Tần Tứ Nương, sau khi tới trước mặt nàng liền nhìn nàng đầy thâm tình, ánh mắt tràn ngập chân thành cùng mê luyến, sau đó vươn ra một tay ôm lấy vai của Tứ Nương, tay khác choàng ngang hông của nàng, xoay người một cái đã nhấc bổng Tần Tứ Nương lên, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng mê người kia mà hôn xuống.
Vừa hôn một cái liền ý loạn tình mê! Thang Phi Tiếu hít sâu một hơi, chăm chú nhìn đôi mắt như hắc bảo thạch của Tứ Nương, bình tĩnh nói:
- Tứ Nương, trời cũng không còn sớm. chúng ta.... ngủ sớm thôi.
Tần Tứ Nương thẹn thùng nghiêng đầu qua không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Thang Phi Tiếu vui mừng quá đỗi, ẵm Tứ Nương đặt lên giường.
Tứ Nương trên người chỉ mặc sa mỏng, da thịt phiếm hào quang trong suốt, cứ như một mỹ nhân lúc ẩn lúc hiện, Thang Phi Tiếu rốt cuộc không kềm chế nổi, đang chuẩn bị tiến lên công thành chiếm đất, đánh cho đối phương tơi bời, giơ tay đầu hàng, động tác của Thang Phi Tiếu đột nhiên dừng lại, chân mày nhíu chặt.
Trên giường. Tứ Nương cũng thu lại mị thái, trong mắt hiện lên một tia hàn ý lãnh lệ.
- Có cao thủ tới!
Tứ Nương nhỏ giọng nói.
Vừa rồi trong nháy mắt có một cỗ khí tức truyền tới, tuy rằng cỗ khí tức này bị kẻ tới tận lực ngăn chặn, nhưng Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu vẫn phát hiện được, kẻ vừa tới chỉ cần vận dụng cương khí sẽ không tránh khỏi bị hai người phát hiện.
Thang Phi Tiếu ngẩng đầu nhìn trần nhà, tầm mắt dừng lại một chút, sau đó chậm rãi di chuyển.
Cho dù không có bất kì tiếng động nào truyền tới, nhưng tầm mắt của Thang Phi Tiếu vẫn tập trung tại vị trí của kẻ mới tới.
Lúc này, vị cao thủ kia đang di chuyển trên mái nhà.
người nọ cũng rất cẩn thận, lúc di chuyển không phát ra tiếng động nào.
nhưng lại vì lỡ sử dụng chút cương khí nên để lộ vị trí của mình.
người mới tới dừng lại trên mái nhà hơn nửa ngày, đột nhiên nhảy xuống, chậm rãi đi tới phòng của Đường Phong.
- Kẻ tới là một Thiên giai!
Tần Tứ Nương mấp máy môi,
- Xem ra là muốn tìm Phong thiếu gia.
Thang Phi Tiếu gật đầu, trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời của tên kia ra mắng mấy lượt.
Mình vất vả lắm mới tìm được cơ hội cá nước thân cận với Tứ Nương thế này, bộ dễ lắm sao? Cùng đã đẩy Tứ Nương ngã ra giường rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi, lúc này lại cố tình nhảy ra một tên nửa đêm xâm nhập Yên Liễu các!
Lại còn là Thiên giai cao thủ! Nếu là người thường thì Thang Phi Tiếu chẳng cần để ý làm gì, ngày đó Đường Phong còn đối phó được với Diệp Trầm Thu, mấy kẻ dưới cấp Thiên giai muốn lấy mạng hắn cũng không phải dễ, huống hồ gì Yên Liễu các cũng không chỉ có hai vợ chồng bọn họ là Thiên giai, Bạch Tiểu Lại lúc này nhất định cũng đã nhận ra.
Cho nên dù mình không ra tay thì Bạch Tiểu Lại cũng có thể xử lý ổn thỏa.
Nhưng kẻ này cũng là Thiên giai cao thủ.
Không tính tới chuyện Đường Phong là ân nhân cứu mạng của con gái mình, giao tình của mình và hắn cũng không tệ, càng khiến Thang Phi Tiếu phẫn nộ hơn chính là lúc này Tiểu Manh Manh đang ngủ trong phòng Đường Phong.
Vạn nhất kẻ kia thật sự xông vào phòng dọa con bé sợ thì sao?
- Ta nguyền rủa mười tám đời nhà ngươi đều sinh con gái!
Thang Phi Tiếu tức giận mắng môt tiếng, trong lòng vô cùng tức tối.
Kẻ tới cũng không biết trong Yên Liễu các có ba Thiên giai cao thủ, hơn bất luận là người nào cùng chỉ hơn chứ không kém hắn.
Kẻ tới chính là đường chủ của Cự Kiếm Môn, Vạn Kiếm Phi! Mấy hôm trước sau khi hắn đem tin tức thiếu chủ có thể đã gặp nạn gửi về tông môn, sự việc quả nhiên tiến triển hệt như hắn đã đoán.
Môn chủ Biên Vô Huyết giận dữ vô cùng, không cần suy nghĩ liền hạ lệnh toàn diện tấn công Thiên Tú.
Biên Vô Huyết chỉ có một người con trai là Biên Nam Phong, lần này Biên Nam Phong tới Thiên Tú, mục đích chủ yếu là tìm hiểu phân bố trên trong Thiên Tú, thuận tiện xem xem có thể chiếm được Mạc Lưu Tô hay không.
Nhưng khiến Biên Vô Huyết không ngờ chính là Biên Nam Phong chẳng những xuất môn bất lợi, còn thua một thanh vũ khí Thiên binh.
Đây cũng chẳng là gì, Biên Nam Phong tại Thiên Tú bị người ta hạ nhục mới là nguyên nhân chính khiến Biên Vô Huyết nổi giận.
Thiên Tú là gì chứ? Còn nghĩ mình là đại tông môn của khí xưa sao? chỉ là một môn pháp do mấy ả nữ nhân tạo ra lại dám đánh con trai cưng của mình! Lúc Biên Vô Huyết biết được tin này liền nổi trận lôi đình.
Đọc xuống chút nữa thì mặt Biên Vô Huyết không còn giọt máu! Con trai cưng duy nhất của mình lại gặp nạn trên địa bàn của Thiên Tú.
Tuy đây chỉ là phỏng đoán của Vạn Kiếm Phi, nhưng mảnh vải dính máu kia đã chứng thực phỏng đoán này.
Cho dù chuyện này thật sự không liên quan tới Thiên Tú đi nữa, nhưng việc con trai mình gặp nạn trên địa bàn Thiên Tú lại là sự thật.
Biên Vô Huyết vốn ôm ý đồ gây rối với Thiên Tú, dứt khoát không khách khí nữa, hùng hổ phát lệnh tấn công Thiên Tú.
ngày đó, Biên Vô Huyết dẫn dắt hơn hai ngàn đệ tử của Cự Kiếm Môn thẳng hướng tới Thiên Tú.
Theo như kế hoạch của Biên Vô Huyết lúc trước, khi tấn công Thiên Tú cũng không cần xuất động nhiều người như vậy.
Nhưng vì con trai gặp nạn đã làm mờ lý trí của Biên Vô Huyết, hắn muốn san bằng Thiên Tú tông, để máu của nữ nhân Thiên Tú lấp tràn Dạ Vũ hồ để an ủi vong hồn con trai nơi chín suối.
Đồng thời, trong phạm vi ngàn dặm của Thiên Tú, những thế lực vốn bị Cự Kiếm Môn bức phải trở thành đồng bọn, mỗi nhà cũng phái ra cao thủ gia nhập đại quân Cự Kiếm Môn, trong năm ngày ngắn ngủi, nhân số bên Cự Kiếm Môn đã tập hợp được hơn ba ngàn người.
Thực lực của ba ngàn người này đều cao hơn đệ tử Thiên Tú rất nhiều, lại có thêm bốn Thiên giai cao thủ! Đó là chưa tính cả Vạn Kiếm Phi, dù thế nào cũng đủ sức san bằng Thiên Tú.
Công tác bảo mật của Cự Kiếm Môn làm rất đúng chỗ, ba ngàn người này hôm nay nấp ở một sơn cốc cách Tĩnh An thành hơn trăm dặm, cẩn thận vô cùng.
Chờ đến đêm sẽ xuất phát, ngày mai sẽ đánh cho Thiên Tú không kịp trở tay.
Nên dù bây giờ Thiên Tú đã biết được ý đồ của Cự Kiếm Môn nhưng cũng không tìm được tin tức gì, chỉ biết được mấy hôm nay có không ít người ra vào Tĩnh An thành, nhưng cũng không ngờ tới được bọn họ tới hợp mặt cùng Cự Kiếm Môn.
Đương nhiên, trước khi tấn công Thiên Tú, Biên Vô Huyết cũng muốn dạy cho mấy nữ nhân Thiên Tú một bài học nhỏ.
Hắn lệnh cho Vạn Kiếm Phi đêm nay tới ám sát Đường Phong, Đường Phong chết, những nữ nhân Thiên Tú chắc chắn sẽ vô cùng hoang mang, sau đó chờ trời sáng sẽ cho bọn họ nỗi tuyệt vọng cuối cùng! Sự hoang mang trước khi chết chỉ là một món khai vị mà thôi, nhưng có thể khiến Biên Vô Huyết thể nghiệm được một chút khoái cảm báo được thù, nếu không phải bản thân cần dẫn dắt ba ngàn người này thì Biên Vô Huyết nhất định tự mình đi giết Đường Phong.
Còn như sau khi giết Đường Phong có bị nữ nhân kia trả thù hay không, Biên Vô Huyết lúc này không quản được nhiều như vậy.
Con trai mình cũng đã chết thì còn gì phải sợ nữa? lúc Vạn Kiếm Phi nhận được mệnh lệnh này liền có cảm giác môn chủ chuyện bé xé to, giết một tên Đường Phong thì cần gì Thiên giai trung phẩm như mình ra tay kia chứ? vốn muốn để đệ tử dưới trướng tới, nhưng nghĩ tới bên trong Thiên Tú còn có hai Thiên giai cao thủ, Vạn Kiếm Phi dù không muốn cũng phải tự mình tới.
Đường Phong ở tại Yên Liễu các, đây là chuyện ai ai cũng biết.
Danh sách chương