Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Khi Lâm Duệ đi tới bến tàu tư nhân của mình, lên chiếc du thuyền cao tốc của riêng hắn, hai cô nàng Lâm Hi và Lâm Y cũng đã tới.

Hai nàng sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Duệ thì vội vã về bản thể, lập tức tới đây. Hai nàng còn chưa luyện được nhất nguyên nhị hóa, không thể đồng thời điều khiển bản thể và dị thể, vì thế đành giao cho chip sinh vật điều khiển dị thể. Cũng may giờ ở tổng đàn Quang Minh thánh giáo, không chỉ cao thủ tụ tập, còn có Lâm Duệ, thân là Thần tọa trấn nữa nên không cần lo lắng cho an toàn dị thể.

Không lâu sau, chiếc du thuyền cao tốc này nhanh chóng hóa thành ánh sáng trắng, bay về hướng Thiên Cực tinh.

Lâm Hi nhìn về phía sau, hơi nhướng mày nói:

- Anh, anh muốn đến Thiên Cực tinh hay là màn trời vậy? Trong tình huống bình thường, tất cả tinh hạm của Liên Bang đều đến gần màn trời Thiên Cực tinh mới tiến hành chuyển tiếp lượng tử tiến vào Thiên Cực tinh. Đây là để tiết kiệm năng lượng, theo như số liệu thống kê, cứ cách thêm 10 nghìn km, chi phí dịch chuyển lượng tử sẽ tăng thêm 3%.

Lâm Duệ mắt tỏa tia sáng kỳ dị:

- Màn trời! Chuẩn xác mà nói thì là vòng ngoài của màn trời.

Lâm Hi nheo mắt lại nói:

- Mẹ giấu Chân Lý Thần Tọa ở đó sao? Hóa ra là như vậy, thảo nào có thể giấu được Trường Sinh Hội.

Màn trời cách xa mặt đất từ 500 nghìn km đến 70 nghìn km, theo như tỷ lệ Địa Cầu thì tương đương với một vòng quỹ đạo.

Vùng khu vực này là không gian màn trời đan xen với thế giới vật chất thật sự nên không gian vặn vẹo, xé rách vô cùng lợi hại, bên trong có vô số cơn bão năng lượng. Sấm sét tạo dòng điện vô cùng mạnh, thậm chí có thể dễ dàng xé nát võ giả cấp 9, đến cả mức thần sứ cũng không phải ngoại lệ.

Võ giả tu vi đến cấp 9 thực chất đã không ra ngoài được nữa, bọn họ đã bị Căn khóa chặt. Tu vi càng cao bị khóa càng mạnh, không thoát được lực hút của Căn.

Cho dù mượn thiết bị chuyển tiếp lượng tử rời khỏi Thiên Cực tinh, bọn họ cũng không thể ở lâu ngoài màn trời.

Lúc trước, Lạc Vọng Thư vội vã tiếp viện Lâm Duệ ở trong lòng đất, sau khi bọn họ thoát khỏi con đường Thiên Uyên, nhảy vọt ra ngoài màn trời thì nàng lập tức phải trở về Thiên Cực tinh. Đó là vì nháy mắt khi nàng rời xa Thiên Cực tinh, nàng cảm giác được huyết nhục nguyên thần bản thân nhanh chóng suy bại.

Lý Vi Lương, mẹ của bọn họ sở dĩ bị kẹt ở cấp 8, một phần là vì tích lũy tu vi không đủ, một phần là vì tâm niệm muốn đến căn cứ số 9, bị Căn ảnh hưởng.

Tương ứng, thực trang võ giả Liên Bang nếu dám đến Thiên Cực tinh, cũng sẽ bị Căn ô nhiễm, hút chặt.

Dị thể của Lâm Hi giờ không thể rời đi Thiên Cực tinh. Bản thể của nàng nếu như ở lại Thiên Cực tinh quá 64 giờ, cũng sẽ bị Căn khóa chặt, không thể rời đi Thiên Cực tinh được.

Tương lai, nếu Lâm Hi lên cấp 9, cấp 10, thời gian bản thể có thể ở lại Thiên Cực tinh sẽ càng ngắn.

Cho nên vòng ngoài màn trời là một nơi kỳ lạ, các bên rất khó quản lý hoàn toàn. Không gian này đủ lớn, hoàn cảnh lại vô cùng nguy hiểm, làm đại đa người phát sợ.

Võ giả cấp 8 trở xuống thì không vào được, cấp 8 trở lên thì rất kiêng kị, không muốn vào, có vào cũng rất khó tìm kiếm cẩn thận.

Lâm Hi nhíu mày lại:

- Nhưng vì sao các vị Thần không phát hiện chứ?

5 vị Thần ở mặt đất Thiên Cực tinh thường xuyên “thần miên” trong màn trời, điều này là để phân tách linh hồn khỏi thân thể, chống cự lại Căn thu hút, còn có thể để nguyên thần hòa hợp cùng chân linh, mượn nhờ nhận thức của bách tính để duy trì bản thân tinh khiết.

Thần miên thực chất là đóng băng bản thân, 90% thần hồn lực lượng đắm chìm vào màn trời để tránh bị ô nhiễm, nhưng vẫn còn một tia ý thức duy trì quan sát đất trời. Bọn họ tuy không phải toàn trí toàn năng nhưng thần thức cảm ứng giăng kín đất trời như màn nhện, sao lại không phát hiện Chân Lý Thần Tọa chứ?

Chân Lý Thần Tọa cũng không giống như Ly Hợp Thiên Tôn, một vị Vực Sâu suy yếu, nó muốn khôi phục thì cứ tiến thêm một bước sẽ tác động vào Căn và màn trời.

Lúc này du thuyền đã đến phần ngoài của màn trời, hai mắt Lâm Duệ sáng như đuốc, chăm chú nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ du thuyền:

- Đừng quên bản chất Chân Lý Thần Tọa là một phần của Căn. Đây là tầng bảo vệ và che chắn tốt nhất, cảm giác của chúng Thần sẽ bị Căn đói khát thôn phệ theo bản năng, chúng Thân cũng theo bản năng kháng cự bất cứ đồ gì liên quan đến Căn.

Cho nên Đông Vực Sâu và chúng Thần đều không phát hiện Chiến Linh giới.

- Ngoài ra, khi Thái Thượng Thiên Tôn chém rách một phần của Căn, hẳn là cũng dung nhập chân linh bản thân vào đó. Ngoài ra còn có sức mạnh của Mệnh Chủ nữa, chỉ có Vực Sâu mới đối kháng được Vực Sâu.

Lâm Duệ vừa nói vừa dùng ý niệm điều khiển du thuyền tiến về phương hướng hắn muốn. Chiến Linh giới trên ngón tay hắn tỏa sáng thần huy chân lý, sinh ra cộng hưởng vi diệu với nơi xa.

Chiến Linh giới này nhìn như đeo trên tay hắn nhưng thực chất là dùng phương thức ấn ký thần huy, liên hệ giữa thần hồn của hắn và Chân Lý Thần Tọa. Nguyên lý này giống với Thánh Lôi Kiếp Hỏa và “quang minh ấn” vậy.

Lâm Duệ bắt đầu mượn nhờ thần huy chân lý tìm kiếm Chân Lý Thần Tọa.

Vòng ngoài màn trời là một nơi hỗn độn, đan xen Căn và hiện thực, bên trong tràn ngập các chiều không gian hỗn loạn, mật độ dao động không gian đến mức dày đặc. Võ giả nếu xâm nhập vào đây giống như người thường nhìn vào kính vạn hoa vậy, rất khó cảm ứng được xung quanh. Cho dù Lâm Duệ thân là bán thần, linh giác ở đây cũng bị quấy nhiễu rất mạnh. Nhưng hắn không chỉ có thần huy chân lý, còn có tọa độ trong linh hồn nữa.

Lâm Duệ lúc trước cũng cảm giác được, khi hắn tiến vào điện đường thần bí là dùng phương thức “linh hồn” tiến vào. Khi hắn mở ra đoạn ký ức này, tọa độ của điện đường thần bí cũng tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Chỉ giây lát sau, 3 người Lâm Duệ đến trước màn lôi điện đỏ hồng không ngừng xé rách không gian, nhìn thấy vô số vật chất bị lôi điện đánh thành mảnh vụn.

Hắn giơ tay ra, thần huy chân lý cộng hưởng với màn lôi điện, tạo thành một kẽ hở mỏng manh. Kẻ hở dần mở rộng, Lâm Hi trông thấy mỗi tấc không gian nhăn nheo đó đều đang thôn phệ tia sáng và nhiệt lượng.

Theo pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ quét qua, những không gian nhăn nheo này dần khôi phục bình tĩnh.

Lâm Hi dần trông thấy một hạm thuyền kỳ lạ, tạo hình như kim tự tháp. Chiếc thuyền này diện tích lên đến 8000m, toàn thân phủ thần văn mạ vàng, đỉnh thuyền là tử thủy tinh đường kính cả trăm mét, bên trong cầm tù dĩ thái nguyên tố đang sôi trào, đây cũng là một tầng phòng ngự.

Ngoài cùng là thời không vặn vẹo che chắn, tầng giữa là kết giới có thể che chắn toàn bộ lực lượng tinh thần, tầng trong là vòng phòng ngự lực trường.

Ở đáy hạm thuyền là mười hai ống dẫn, đâm sâu vào màn trời, không ngừng hút ra hồn lực và dĩ thái nguyên tố trong đó để duy trì cho hạm thuyền. Toàn thân hạm thuyền như ẩn như hiển trong biển sét, như thể một thần điện đầy khoa huyễn đến từ tương lai.

Lâm Duệ điều khiển du thuyền đến gần, sau đó nhoáng lên một cái đã xuất hiện trước cổng chính thần điện.

Hắn mang theo hai nữ tiến lên, một đường thông suốt.

Khi Lâm Duệ tiến tới trung tâm thần điện, hình ảnh vẫn giống hệt trong trí nhớ của hắn. Một điện đường theo phong cách chủ nghĩa tối giản hiện đại, vách tường tạo thành từ hợp kim titan màu xám bạc và pha lê, mái vòm hình giọt nước gợn sóng như được cấu tạo từ kim loại lỏng, chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo.

- Đây là?

Lúc này Lâm Y hơi giật mình, nàng đã nảy sinh cảm ứng, nhanh chóng bay qua cửa kim loại. Khi nàng đến gần, căn bản không cần mật mã gì, cửa lớn kim loại tự động mở ra.

Lâm Duệ cũng giống như vậy, dễ dàng tiến vào.

Trung tâm điều khiển nơi này hẳn là ghi nhớ DNA và tinh thần lực của họ, coi đây là quyền hạn cao nhất.

Đoạn mật mã trong trí nhớ hắn hẳn là môi giới để hắn mở ra tâm linh ám thị, nhớ đến đoạn trí nhớ quan trọng.

Sau khi 3 người tiến vào bên trong, nhìn thấy điện đường hình tròn, mái vòm ghép từ mấy chục nghìn phiến thủy tinh hình thoi thì cùng ngây người.

Lâm Y và Lâm Hi ngây người là vì hai thanh binh khí vực sâu bên dưới Chân Lý Thần Tọa. Lâm Duệ ngây người là vì bên trên Chân Lý Thần Tọa trống rỗng!

Lâm Hi đưa tay ra vẫy, cầm lấy thanh trường thương đỏ sậm. Lúc này một đoạn ký ức xuất hiện trong đầu nàng. Đó là vào 310 nghìn năm trước, Tuyệt Vọng Thiên Tôn dùng nguyên chất, nguyên hạch bản thân đúc thành cây thương này.

Nàng như hóa thành vị nữ thần này, ngồi xổm trong đống phế tích thánh điện, ngẩng đầu lên nhìn Đại Nhật Thần Đình đang tỏa sáng mãnh liệt trên đầu. Vầng sáng đó từng là thần huy của Đại Nhật, được chúng sinh cầu nguyện kính yêu, giờ lại là ngọn nguồn tai nạn của Thiên Cực tinh.

Quả thật lúc đó Tuyệt Vọng Thiên Tôn đã tuyệt vọng đến cực điểm.

Dưới ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi thời gian dài, đại địa khô nứt, toàn bộ thực vật đã khô héo, trẻ nhỏ kêu khóc giữa đất đai khô cằn, đám tín đồ cầu nguyện hóa thành tro tàn tung bay giữa đất trời.

Ngàn tỉ mảnh ký ức vỡ vụn, nổ tung trong đầu Lâm Hi, đó là hình ảnh các tín đồ cầu nguyện nàng.

Chúng Thần từng mượn nhờ tín ngưỡng chúng sinh để đối kháng với Căn ô nhiễm, củng cố chân linh bản thân. Về sau, bọn họ phát hiện ý niệm và nhận thức của tín đồ hỗn tạp cũng làm ảnh hưởng đến họ nên họ không chút do dự, vung lên đồ đao chém về tín đồ của mình.

Đại Nhật Thiên Tôn vì phá hủy căn cơ của Thái Thượng Thiên Tôn, còn không tiếc dùng 13 nghìn năm phá hủy trật tự do vị Thái Cổ Thần Vương này lập ra.

Thái Thượng Thiên Tôn tiêu tốn đến 140 nghìn năm mới lập ra được trật tự trên thế giới máu tanh nhưng lại bị chúng Thần dưới trướng Đại Nhật phá hoại sạch sẽ.

Tuyệt Vọng Thiên Tôn từng dùng hết sức chống lại Đại Nhật Thần Đình nhưng rồi chỉ đành bất lực nhìn bọn họ kéo dài mở rộng, cho đến khi bọn họ không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng đánh thức Thái Thượng Thiên Tôn tranh quyền đoạt vị.

Nhưng Đại Nhật Thiên Tôn đáng chết kia lại định phục sinh, định mượn nhờ nhận thức của chúng sinh với Đại Nhật, với mặt trời để tỉnh lại. Vị này không tiếc dùng ánh mặt trời mãnh liệt nhất, thiêu đốt thiên địa để thúc ép chúng sinh nhớ đến mình!

Thế giới này thật sự quá u tối rồi, hủy diệt sẽ tốt hơn! Thế giới hủy diệt rồi sẽ không còn tuyệt vọng nữa.

Lúc này, Lâm Hi cảm nhận rõ ràng Tuyệt Vọng Thiên Tôn khát khao quang minh, dù là lúc vị nữ Thần này tuyệt vọng nhất, sâu trong đáy lòng nàng vẫn có một tia hy vọng. Tuyệt vọng sâu nhất không phải đến từ bại vong, mà là trong mắt chúng sinh không còn hy vọng.

Nàng thậm chí nhìn thấy ở thời không trường hà xa xôi, một đứa bé còn trong tã lót đang hừng hực cháy ngọn lửa thanh tịnh xung quanh, giống như tia sáng cuối cùng trong đêm đen.

Thân thương ù ù rung lên, từ các vết nứt đỏ sậm chiếu ra ánh sáng, đó là châm ngôn Thái Thượng Thiên Tôn ban cho nàng: “tuyệt vọng là khi không có ánh sáng hy vọng chiếu đến.”

Ánh mắt Lâm Hi hơi run, nắm chặt cây thương trong tay:

- Cây thương này tên là Chung Yên Tuyệt Tẫn!

Lâm Hi đột nhiên hiểu được mối liên hệ giữa mình và vị nữ thần xa xưa kia. Có lẽ chống cự và bài xích toàn diện cũng không phải là biện pháp tốt nhất chống lại ô nhiễm. Thật ra vị nữ thần này cũng không mong muốn phục sinh, nàng mong đợi một khởi đầu hoàn toàn mới, một thế giới tràn ngập hy vọng hơn.

Lúc này, Lâm Y cũng nắm lấy thanh kiếm uốn lượn, hai mắt nàng không tự chủ được rơi lệ:

- Tên của nó là Thống Khổ Tâm Cức!

Ngay khi nàng nắm lấy chuôi kiếm bụi gai, sợi gai ngược trên thân kiếm đột nhiên hóa lớn, đâm ngược vào lòng bàn tay nằng, từng sợi ký ức truyền đến cho nàng. Nàng trông thấy Thống Khổ Thiên Tôn đứng trên núi thây biển máu, trong tay cầm lưỡi kiếm vặn vẹo xoắn nát xương sống của một vị quang minh thần sứ. Bên dưới khôi giáp của vị này chi chít vết thương, mỗi vết thương đều rỉ mủ, thối rữa.

Thống Khổ Thiên Tôn ngưng kết nguyên chất, nguyên hạch của nàng thành thân kiếm bụi gai, đường vân đỏ hồng lan khắp da nàng. Hư không xung quanh không ngừng phá rồi dựng lại. Vị nữ thần này có ý chí cứng cỏi, vĩnh hằng như kim cương:

- Nếu như thế giới và quang minh ở đây nhất định vặn vẹo, vậy thì để thống khổ của ta trở thành đao khắc lại thế giới đi.

Nàng muốn vặn vẹo lại thế giới, vặn vẹo lại trật tự bất thường, xé nát mặt trời trên bầu trời kia! Nàng muốn vặn vẹo lại thế giới cho thế giới này khôi phục bình thường.

Để Lâm Y chấn động là vị nữ thần này không truyền những ký ức thống khổ cho nàng. Vị nữ thần này hy vọng “đời sau” của nàng sẽ có một đời vui vẻ, có thể sống trong một thế giới trật tự.

Nói đến thật kỳ quái, khi hai nàng rút kiếm thương ra, huyết nhục Đại Nhật Thiên Tôn trước đó một mực giãy dụa thì nhanh chóng an tĩnh lại, im lìm không chút nhúc nhích như tảng đá. Nếu như nhìn kỹ có thể thấy khối huyết nhục này còn hơi run rẩy, như là đang sợ hãi gì đó.

Lâm Hi lúc này phát hiện thần sắc Lâm Duệ khác thường, nàng khó hiểu hỏi:

- Anh sao thế? Có gì không ổn à?

Lâm Duệ khẽ gật đầu trả lời:

- Không thấy Thái Thượng Thiên Tôn đâu.

Hắn chỉ thần tọa trước mặt:

- Trong trí nhớ của anh, trên Chân Lý Thần Tọa có bộ thần cốt của Thái Thượng Thiên Tôn. Là cha dựa vào một sợi tóc của Thái Thượng Thiên Tôn, sao chép phục dựng lại, đã có một phần thần uy của Thái Thượng Thiên Tôn rồi nhưng giờ không thấy đâu.

Bộ thần cốt này mất tích thì cũng thôi nhưng mấu chốt là Lâm Duệ có dự cảm không tốt, mắt hắn hơi giần giật. Hắn cảm thấy có một chuyện vô cùng đáng sợ sắp xảy ra.

Lâm Hi hơi biến sắc, liếc nhìn Lâm Y:

- Có phải là Mệnh Chủ làm không?

Nàng chưa xem đoạn ký ức của Lâm Duệ nhưng đoán là Mệnh Chủ ra tay, giúp đỡ cha mẹ bọn họ. Nếu không sao Hoàng Phủ Thanh có thể lấy trộm được phần xác Chân Lý Thần Tọa từ tay Nam Vực Sâu chứ, làm sao cha mẹ họ có thể giấu diếm được chúng Thần chứ.

Vị Mệnh Chủ này rốt cuộc định làm gì?

- Rất có thể, các ngươi chờ ở đây một chút, hộ pháp cho ta.

Lâm Duệ cảm giác rất kỳ quái, nếu như là Mệnh Chủ muốn phục sinh Thái Thượng Thiên Tôn thì để lại bộ thần cốt ở trên thần tọa mới là cách làm tốt nhất.

Hắn giơ tay ra hút, hút lấy cỗ huyết nhục của Đại Nhật Thiên Tôn, bắt đầu dùng pháp môn thanh tịnh và Thánh Lôi Kiếp Hỏa luyện hóa.

Cỗ huyết nhục này run rẩy mãnh liệt, vặn vẹo điên cuồng nhưng bị Lâm Duệ nắm chặt trong tay, không thể thoát được.

Chung Yên Tuyệt Tẫn và Thống Khổ Tâm Cức trấn áp cỗ huyết nhục này, thêm vào Đại Nhật Thiên Tôn còn chưa phục sinh, lại vừa mất một phần tinh huyết, nguyên chất nguyên hạch, vị này đang rơi vào thời điểm yếu nhất, không còn chút sức lực kháng cự nào.

Cùng lúc đó, Lâm Duệ dùng nhất nguyên nhị hóa điều khiển dị thể, mệnh lệnh cho Hộ Giáo Pháp Vương đang thủ vệ ở bên ngoài:

- Truyền lệnh cho toàn bộ tế tự tụng xướng thánh ca, đồng thời mang Chức Mệnh Phi đến đây, ta có việc muốn hỏi nàng ta.

Hắn một lần nữa tăng sức mạnh khái niệm của mình lên đến “ngụy siêu hạn”, nhờ đó luyện hóa nguyên chất nguyên hạch Đại Nhật Thiên Tôn, đồng thời, quả thật hắn có lời muốn hỏi Chức Mệnh Phi.

Yêu ma mức thần sứ này không chỉ có sức mạnh tương tự Mệnh Chủ, còn biết được tiên đoán của vị quan tinh sư cấp 10, còn biết vị quan tinh sư này ở đâu. Nghe nói vị quan tinh sư này nắm giữ phương pháp tiến vào và tọa độ của Chân Lý Quốc Độ.

Giờ Lâm Duệ rất hoài nghi “Chức Mệnh Phi” Tô Lạc Ly này có liên quan đến Mệnh Chủ.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện