Tất cả cường giả Ma gia đều quát lớn rồi hung hãn xông vào chiến đấu với đám cường giả tộc xác chết.

“Nhìn cái gì nữa, đi thôi!”, tiểu hắc mập vội vàng nói rồi ngay lập tức phi thân bỏ chạy.

“Bên này”, Triệu Bân cũng đánh động tất cả mọi người.

Mọi người vội vàng đuổi theo, nét mặt của ai cũng căng thẳng tột độ.

Không biết phía trước còn bao xa nhưng chắc chắn sẽ còn có thêm những chướng ngại khác, chẳng hạn như hoàng ảnh vệ và trấn ma ti, chỉ cần một thế lực cũng đã đủ để khiến cho bọn họ trầy da tróc vảy chứ đừng nói tới cả hai, thậm chí còn có cả những tán tu không an phận khác nữa.

“Cường giả Ma gia đều đã được triệu tập đến đây rồi đúng không?”, Ma Tử nhìn Phượng Vũ hỏi.

“Tất cả đều đã được triệu tập”, Phượng Vũ hít sâu một hơi nói, đây đúng là một canh bạc nguy hiểm.

Triệu Bân nghe xong thì lại càng cảm kích vạn phần, ân tình này tất nhiên hắn cũng sẽ không bao giờ quên.

“Thiên linh linh địa linh linh, làm ơn đừng có thêm kẻ nào nhảy ra nữa”, tiểu hắc mập vừa chạy vừa lầm bầm không dứt.


Tất cả mọi người dường như cũng đều đang cầu nguyện giống như hắn ta, trong số bọn họ còn không có được một người đạt tới cảnh giới Địa Tạng, biết đánh thế nào đây!
Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra sau đó không hề như mong muốn của bọn họ.

“Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.

Khi bọn họ chạy ngang qua một khu rừng thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười âm hiểm vang lên khiến cho bầu không khí đột nhiên trở nên hết sức quỷ dị.

Mấy người Triệu Bân dừng lại thì nhìn thấy ba kẻ mặc áo đen cùng nhau bước ra ngoài, bọn chúng đang cười nói hết sức đắc ý.

Phụt!
Trong lúc bọn chúng còn đang cười thì cái đầu của kẻ đứng bên trái đã rơi xuống đất.

Thuấn Thân Tuyệt Sát của Triệu Bân không phải là chuyện đùa, chỉ cần mất cảnh giác trong một giây cũng có thể mất mạng.

Một kiếm của hắn rất nhanh đã chém bay đầu của kẻ kia xuống.

“Thuấn Thân Tuyệt Sát?”, hai ké áo đen còn lại hết sức kinh ngạc, ngay lập tức phi thân về phía sau: “Ngươi là… Cơ Ngân?”

Ma Tử lạnh lùng nói rồi ngay lập tức đốt một mồi lửa ngay vị trí tâm mạch của một kẻ áo đen.

Hắn ta đã thi triển Ma Luân Huyết Tế, ngọn lửa đen nhảy ra thiêu đốt khiến cho kẻ áo đen kia vô cùng đau đớn, muốn đốt cháy kẻ đó thành tro.

“Ma Luân Huyết Tế?”, kẻ áo đen bị trúng chiêu cảm thấy hết sức kinh ngạc, ngay lập tức phất tay chém rớt một miếng thịt dày bên trên vị trí tâm mạch của mình, không thể để cho ngọn lửa đen đó tiếp tục bùng cháy, bằng không thì bản thân kẻ đó ngay cả tro cũng không còn.

“Dẫn bọn họ đi”.

Triệu Bân bình tĩnh nói, đồng thời lấy ra kiếm Long Uyên.

Hắn đang nói với các phân thân của mình.

“Nhanh lên”.

Ma Tử cũng lấy ra kiếm Ma rồi nói với mấy người Phượng Vũ.

Không còn cách nào khác, trong số bọn họ không còn cường giả, chỉ còn có hai người mạnh nhất mới có thể chiến đấu.

“Cẩn thận”.

Phượng Vũ để lại một lời rồi ngay lập tức rời đi, các phân thân cũng không hề nói nhiều lời, nhanh chóng xoay người chạy trốn, Lâm Tà, nhóc hám tiền, tiểu hắc mập và Xích Yên cũng không trì hoãn mà lần lượt đuổi theo, nếu cứ nấn ná ở đây thì chắc chắn sẽ còn nhiều cường giả khác đuổi giết tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện