Lý Thiên Hành đột nhiên tung tuyệt kĩ mấy người xung quanh đều không kịp tránh né chỉ biết há miệng ngơ ngác.

- Thanh nhi đồng ý làm thê tử của ta không? Ngọc Thanh khẽ gật đầu vẻ mặt e thẹn, ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc.

Cao Trung Kiên nhìn hai người liếc mắt đưa tình sắc mặt trở nên âm trầm, trong mắt ẩn hiện hàn quang, hắn quay đầu nhìn sang sư phụ của mình.

- Vị tiểu hữu này có thể nghe lão phu nói vài lời được không?

- Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?

Từ Bá một tay vuốt râu một tay để sao lưng đi tới trước mặt hắn khí thế kim đan tập trung lên người Lý Thiên Hành.

- Lão phu lúc trước đã từng học qua mệnh số, tiểu tử người cùng với Ngọc Thanh công chúa là mệnh xung khắc nếu như tiếp tục ở bên cạnh nàng e là không thọ được bao lâu.

Hắn nghe lão nói sắc mặt đại biến, bộ dáng hoảng sợ như nhìn thấy Tokuda tiến vào phòng.

- Không biết tiền bối có cách nào hóa giải không? Tiểu bối nhất định sẽ hậu tạ.

- Ta nhìn tiểu hữu tư chất cũng không tệ nếu như chịu bái ta làm sư sao đó cùng ta trở về Bạch Vân môn một lòng tu đạo, rời xa hồng trần chỉ có như vậy mới có thể hóa giải mệnh kiếp của người.

- Tiểu bối xin đa tạ tiền bối nhưng mà trước đây tiểu bối từng nghe nói trên đời này có bảo vật có thể trấn áp được mệnh số không biết tiền bối đã từng nghe nói qua chưa?

- Đúng là có những thứ này, thứ có thể trấn áp được mệnh số đều là thiên địa kì vật không phải cứ tìm là thấy.

- May quá ở đây tiểu bối có một báo vật gia truyền nghe nói lúc trước tổ tiên nhờ thứ này mà thoát không ít nạn, hôm nay đúng lúc gặp tiền bối thông hiểu mệnh đạo không biết có thể xem giúp tiểu bối hay không?

Lý Thiên Hành lấy miếng ngọc bài đeo bên mình cung kính đưa cho lão.

Từ Bá nhận lấy ngọc bài ánh mắt đảo qua một cái sắc mặt vô cùng khó coi, bên trên ngọc bài chỉ khắc 4 chữ hoàng gia học viện phía sao là một dấu X to tướng đây là kí hiệu của đệ tử trọng điểm mà học viện thường dùng.

- Tiền bối không biết vật này có đủ để hóa giải mệnh số xung khắc của tiểu bối hay chưa?

Từ Bá trả lại ngọc bài cho hắn quay người nhìn sang lão hoàng thượng.

- Trấn Quốc huynh hôm nay ta thấy thân thể không khỏe hay là hôm khác chúng ta bàn tiếp được không?

- Từ huynh có cần ta phái thái y đến kiểm tra hay không?

- Không cần chỉ là bệnh cũ tái phát, chúng ta đi thôi.

Cao Trung Kiên nắm chặt bội kiếm trong tay trước khi rời đi còn đá mắt với Lý Thiên Hành một cái.

Lý Thiên Hành chẳng quan tâm đến hắn sự chú ý từ đầu tới cuối đều đặt trên người nữ tử còn lại.

- Y Tiên tiểu thư chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?

- Công tử thứ lỗi tiểu nữ còn có chuyện phải giải quyết không thể phụng bồi.

Lý Thiên Hành nhìn nàng rời đi vẻ mặt có chút thất vọng.

- Không ngờ có thể gặp được tiên thiên chi thể ở đây, đáng tiết lại là hoa đã có chủ.

- Tiểu tử muốn bắt cá hai tay sao?

- Đúng vậy à không đúng Ngọc Thanh là bảo bối của tiểu tế làm sao có thể so với cá được.

- Có phải ý của tiểu tử người là cá không thể bắt hai tay nhưng bảo bối thì càng nhiều càng tốt đúng không?

Hắn bị lão nói đến cứng họng đành phải hướng Ngọc Thanh cầu cứu.

- Thanh nhi bây giờ không còn sớm nữa để ta đưa nàng đi dùng thức ăn.

Lão thấy hắn định chuồng đi lập tức chắn ngang trước mặt.

- Tiểu tử còn đan nguyên quả không?

- Gia gia cũng biết đan nguyên quả không phải là rau cải tiểu tế cũng không có được bao nhiêu.

- Ý của người là vẫn còn? Tiểu tử bây giờ chỉ mới là trúc cơ, đan nguyên quả đối với người cũng chẳng có tác dụng không bằng đưa cho lão phu đi.

- Gia gia lễ vật quý giá như vậy cần phải tặng đúng lúc mới có ý nghĩa hay là đợi đến lúc tổ chức hôn sự, tiểu tế sẽ lấy đan nguyên quả làm sính lễ có được không?

- Lão phu chỉ cần linh khí không cần ý nghĩa, không lẽ Thanh nhi đối với tiểu tử người không bằng mấy quả cây kia sao?

Lý Thiên Hành thầm mắn lão già vô sỉ, đợi đến lúc hắn lấy được Ngọc Thanh sẽ dẫn nàng cao chạy xa bay để lão khóc không ra nước mắt, hắn lấy ra đan nguyên quả ném cho lão sao đó kéo nàng rời đi.

Cao Trung Kiên vừa tiến vào phòng thì đã không nhịn được tiến tới trước mặt sư phụ.

- Sư phụ tại sao lúc đó người lại rời đi?

- Con tưởng ta muốn sao? Nếu như chúng ta không rời đi thì hôn sự lần này chắc chắn sẽ thất bại.

- Nhị trưởng lão ngài nói rõ hơn được không?

- Tiểu tử kia tuy không phải là đệ tử môn phái nhưng lại là học đồ trọng điểm bên trong hoàng gia học viện hơn nữa còn tu đan đạo, xem ra lần này chúng ta vô công đi một chuyến rồi.

- Cái gì? tiểu tử kia là học đồ trọng điểm của hoàng gia học viện? Sư phụ vậy con phải làm sao bây giờ?

Từ Bá khẽ lắc đầu nếu là môn phái hay gia tộc ở Chung Nam lão còn có thể giải quyết còn hoàng gia học viện ngay cả nhìn cũng không tới thì làm sao có thể chạm vào.

Cao Trung Kiên nhìn bộ dáng của sư phụ mình thì biết mọi chuyện đã định trong lòng tràn ngập thất vọng, không thể lấy được Ngọc Thanh chức vị thiếu môn chủ của hắn vẫn không thể nắm vào tay được, ở bên cạnh còn có đại trưởng lão như sói rình mồi nếu như không phải có Y Tiên ủng hộ sợ là chức vụ thiếu môn chủ đã lọt vào tay đệ tử đại trưởng lão.

- Sư huynh đừng quá lo lắng mọi chuyện đều có cách giải quyết, lần này huynh cầu thân không thành thì chúng ta sẽ tìm cách khác, muội tin với thiên phú của huynh muốn giành chức vị thiếu môn chủ là điều không khó.

- Y Tiên nếu muội có thể tu luyện thì tốt biết mấy ta cũng không cần phải lấy Ngọc Thanh công chúa.

- Là muội vô dụng không giúp gì được cho huynh.

- Muội đừng tự trách mình huynh không phải có ý đó, muội nói không sai lần này cầu thân không thành cũng không ảnh hưởng quá lớn đến việc tranh giành chức vị thiếu môn chủ chỉ cần vài tháng nữa huynh tiến vào trúc cơ đến lúc đó đại sư huynh cũng chưa chắc có thể thắng được huynh.

- Đúng vậy, muội tin tưởng huynh sẽ làm được.

- Được rồi muội đi nghĩ ngơi đi ngày mai chúng ta sẽ trở về.

Từ Bá nhìn nàng rời đi khẽ nhíu mày.

- Con thực sự muốn bỏ cuộc sao?

- Sư phụ nghĩ đệ tử còn có lựa chọn khác sao?

- Đúng vậy con còn một lựa chọn khác nhưng mà cách này khả năng không cao.

- Sư phụ người có cách cứu vãn hôn sự này sao?

Cao Trung Kiên hai mắt hi vọng nhìn sư phụ mình.

- Hôn sự này ta đã không còn cách nhưng chức vị thiếu môn chủ của con thì có một cách, ngày mai con cùng ta đi đến gặp hoàng thượng xin hủy bỏ hôn sự này.

- Sư phụ ý của người là sao? đệ tử vẫn chưa hiểu.

- Chúng ta bán cho tên tiểu tử kia một ân tình con cố gắn tạo mối quan hệ tốt với hắn sao này sẽ giúp ích rất nhiều cho đại nghiệp của con.

Hắn nghe lão nói lập tức tỉnh ngộ thế lực sao lưng tiểu tử kia chính là hoàng gia học viện nếu có thể kết giao được hiệu quả còn lớn hơn so với cuộc hôn nhân này.

- Sư phụ trí tuệ của người đệ tử mãi không theo kịp kiếp này có thể bái người làm sư là mai mắn lớn nhất của đệ tử.

Lý Thiên Hành cùng Ngọc Thanh vừa về đến phòng tất cả nha hoàn xung quanh đều bị hắn đuổi đi sao đó liền kéo nàng vào bên trong giới chỉ, hôm nay hắn có một nhiệm vụ vô cùng cao cả đó chính là dạy nàng tập bơi.

- Tiểu ngư ở đây không có chuyện của người nữa mau đi tìm tiểu hắc chơi đi.

Tiểu ngư nhìn hắn một cái sao đó lại liếc nhìn Ngọc Thanh, hai con mắt to tròn đảo vài lần cuối cùng nhắm hướng vườn linh dược bay đi.

- Xem ra tiểu tử này bị tiểu hắc dạy hư rồi.

Lý Thiên Hành nhìn Ngọc Thanh đứng bên cạnh trong lòng thầm mắng bản thân đần độn giờ khắc quan trọng như thế này tại sao lại có thể mất tập trung như vậy.

- Thanh nhi nàng tự cởi y phục hay để ta giúp nàng?

- Thiếp… để thiếp tự làm là được chàng xoay người lại đi.

- Hai chúng ta đều là lão phu thê có gì phải ngại chứ?

Hắn xoay lưng về phía nàng khóe miệng khẽ cong lên nơi đây là bên trong giới chỉ có thứ gì giấu được thần thức của hắn kể cả hai tên tiểu tử đang ăn vụng kia.

Ngọc Thanh do dự một lúc cuối cùng cũng bắt đầu cởi y phục của mình, trường bào bên ngoài rơi xuống để lộ đôi vai ngọc trắng như tuyết, mịn như bông từng đường cong hoàn mỹ hiện ra làm cho nào đó nhìn đến lát mắt.

- Tiếp theo là hai ngọn núi lớn hắc hắc…

Đúng lúc này bên ngoài giới chỉ truyền đến tiếng động Lý Thiên Hành chửi mội tiếng vội giúp nàng mặt lại y phục sao đó hai người tiến ra bên ngoài.

- Không lẽ lão già kia lại đến phá đám?

Hắn nấp sang một bên để Ngọc Thanh ra mở cửa.

- Có chuyện gì?

- Công chúa có một nữ tử tự xưng là Y Tiên có chuyện muốn tìm người.

- Y Tiên? người đưa nàng tới đây gặp ta.

- Vâng.

Nha hoàn cung kính lui đi, một lúc sao bên ngoài phòng của nàng xuất hiện một nữ tử.

- Y Tiên tham kiến công chúa.

- Y Tiên tiểu thư không cần đa lễ, ta nghe nha hoàn nói tiểu thư có chuyện tìm ta?

- Đúng vậy, giờ này còn làm phiền đến công chúa Y Tiên vô cùng áy náy nhưng mà chuyện này đối với Y Tiên vô cùng quan trọng.

- Không biết là chuyện gì?

- Thật ra người Y Tiên muốn tìm là Lý công tử nhưng không biết công tử hiện tại ở đâu nên mới đến đây tìm công chúa giúp đỡ.

- Tìm ta sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện