Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua vài lần không ngờ tên này không những thương thế lành lặng mà còn tiến thêm một cấp bước vào lục cấp hậu kì yêu thú.

- Lần này lão tử lại có thêm một tiểu đệ bá đạo nữa.

Hắn nhanh chóng dùng chủ tử khế ước đánh vào bên trong linh hồn phong ngư với tu vi trúc cơ cộng thêm việc phong ngư bị kim sắc linh tơ phong ấn chẳng khác gì yêu thú bình thường, khế ước vừa tiến vào lập tức vây chặc linh hồn phong ngư chỉ cần một ý niệm của hắn có thể làm cho con lục cấp yêu thú này hồn phi phách tán.

- Này đừng ngủ nữa đến giờ làm việc rồi.

Lý Thiên Hành đá phong ngư vài cái hắn cảm giác như đá một cục sắt, bàn chân truyền đến cảm giác đau nhói, hắn lấy ra đoạt mệnh phi đao chém vài nhát chỉ thấy ánh lửa lóe lên, bên trên lớp vẫy kia vẫn đen bóng ngay cả một vết sứt cũng không có.

- Ngay cả thiên cấp tài liệu thiên niên huyền băng cũng không làm gì được, thứ này đúng là bảo vật nếu dùng để làm bảo giáp chậc chậc…

Lý Thiên Hành dùng tay sờ lên lớp vẩy đen bóng kia cảm giác mát lạnh truyền đến làm hắn thích đến không muôn buôn tay, hai mắt lấp lánh tinh quang, ám thiết phong ngư cảm giác được nguy hiểm lập tức ngẩn đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh linh lực toàn thân bạo động bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

- Tiểu ngư đừng nhìn nữa từ nay về sao ta sẽ là chủ nhân của người.

Ám thiết phong ngư chẳng thèm liếc mắt tới hắn, đôi mắt đen bóng nhìn xung quanh một lúc sao đó ung dung bò tới con suối trước mặt.

- Tiểu tử người được lắm dám xem thường lão tử, ma ri a o za wa.

Lý Thiên Hành thử sử dụng khế ước, ám thiết phong ngư đang bò đi đột nhiên ngừng lại sao đó quay người dùng tốc độ không tưởng chạy đến bên cạnh hắn, chiếc đầu to đùng đen thui liên lục cọ vào người Lý Thiên Hành như một đứa trẻ làm nũng.

- Cũng biết điều đó chứ.

Lý Thiên Hành thông qua khế ước truyền kế hoạch đoạt lấy tịnh thủy kim liên cho phong ngư, sao một hồi dụ dỗ cuối cùng ám thiết phong ngư cũng gật đầu đồng ý, từ nay về sao bên trong thần đồ lại có thêm một tên cướp khét tiếng.

Khi hắn tiếng ra bên ngoài thì thực thi thú đã rời đi, chỉ còn lại hắc sắc phi ưng đang tranh giành thức ăn, Lý Thiên Hành ra lệnh cho tiểu hắc tiến lại chỗ mang ngưu thu lấy vài chục con tứ cấp mang ngưu vào bên trong giới chỉ sao đó ném toàn bộ bên cạnh hồ nước.

- Tiểu ngư hành động.

Một bóng đen lóe lên cuốn lấy một con mang ngưu phóng xuống hồ sao đó lại có thêm vài bóng đen lao tới chỗ mang ngưu, đúng lúc này một con phong ngư trên miệng ngậm mang ngưu lặng lẽ bơi ra giữa hồ tiến lại gần phía kim liên, khi cách tịnh thủy kim liên hơn trăm trượng phong ngư lao nhanh khỏi mặt nước, ám thiết phong ngư vừa chạm vào kim liên Lý Thiên Hành lập tức dùng thần thức thu kim liên vào bên trong giới chỉ sao đó một người một thú cũng tiến vào bên trong, trên không trung chỉ còn lại một chiếc kim sắc giới chỉ, một con phi ưng từ trên trời lao xuống ngậm lấy giới chỉ bay đi, mấy chục ám thiết phong ngư trong hồ chỉ biết mở to mắt nhìn với IQ của chúng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lý Thiên Hành vừa tiến vào giới chỉ liền đào một cái hồ lớn gần 1 dặm vuông, sâu khoảng 10 trượng sao đó cho tịnh thủy kim liên vào bên trong, hắn nhìn hồ nước trước mặt trong đầu tưởng tượng đến cảnh Ngọc Thanh cùng Hàn Tuyết thỏa thân bơi bên trong vừa nghĩ thôi đã cảm thấy tinh thần hưng phấn, tinh lực tuôn trào, ngay cả linh lực cũng có dấu hiệu đột phá.

- Phải nhanh chóng đi gặp Ngọc Thanh để nàng thử xem tịnh thủy kim liên có giống như trong truyền thuyết hay không?

Lý Thiên Hành ở bên trong giới chỉ tu luyện vài ngày cũng cố linh lực bản thân đợi đến khi trở về học viện là có thể lập tức độ kiếp bước vào kim đan cảnh đến lúc đó có thể hưởng thêm mấy trăm năm nhân gian mỹ vị.

Hôm sao hắn trở lại Chung Nam thành vừa bước vào khách điếm liền cảm thấy xung quanh náo nhiệt hơn hẳn so với lúc trước.

- Khách quan người đã trở lại rồi sao?

Hắn tìm một chỗ ngồi xuống ánh mắt nhìn tên tiểu nhị trước mặt.

- Người mau đi lấy cho ta vài món ăn sao đó quay trở lại ta có chuyện muốn hỏi.

- Vâng.

Lý Thiên Hành ngồi một bên vểnh tay nghe cuối cùng cũng biết được bọn người này đang bàn tán chuyện hôn sự của công chúa Chung Nam tiểu quốc, nghe nói trưởng lão của Bạch Vân môn đích thân đến Chung Nam thành cầu thân cho đệ tử của mình.

- Công chúa Chung Nam chẳng phải là Ngọc Thanh sao? Không lẽ nàng còn có tỷ muội khác?

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì tên tiểu nhị đã mang thức ăn lên.

- Khách quan đây là thức ăn của người.

- Để đó là được rồi, người có biết bọn họ đang nói chuyện gì không?

- Khách quan người đang muốn nói chuyện gì?

Lý Thiên Hành nhìn bộ mặt ngơ ngác của hắn hai tay lại thấy ngứa, tên này sao đột nhiên lại ngu như vậy chứ? Hắn lấy ra hai viên hạ phẩm linh thạch đặt lên bàn.

- Ta muốn biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì?

- À thì ra là chuyện này sao? Khách quan hỏi đúng người rồi, mọi chuyện lớn nhỏ bên trong Chung Nam thành này tiểu nhân đều biết hết.

- Nói trọng tâm đi.

- Mấy ngày trước à đúng rồi chính là lúc ngài tới khách điếm thì Ngọc Thanh công chúa cũng trở về sao đó trong cung truyền ra tinh tức vô cùng trấn động ngài có biết đó là chuyện gì không?

- Nói.

- Ngọc Thanh công chúa đã tiến vào luyện đan sư nhị cấp hậu kì hơn nữa căn bệnh từ nhỏ cũng được chữa khỏi tin tức này truyền ra chưa được ba ngày thì Bạch Vân môn đã phái trưởng lão đến cầu thân.

Hắn càng nghe sắc mặt càng âm trầm, tên nào ăn gan trời ngay cả thê tử của hắn cũng dám nghĩ tới.

- Không còn chuyện gì nữa người đi được rồi.

Lý Thiên Hành ném cho hắn hai viên linh thạch, đợi khi tên tiểu nhị rời đi hắn cũng rời khỏi khách điếm đi đến phân bộ của học viện, hắn lấy ra 10 cây tam diệp thảo cho tên chấp sự như vậy là nhiệm vụ lần này của hắn chính thức hoàn thành tiếp theo là tập chung giải quyết chuyện của Ngọc Thanh.

- Bạch Vân môn chỉ là một cái môn phái ngũ tinh mà cũng dám tranh với lão tử, đợi lúc lão tử ngứa nghề sẽ đi đào tung cái môn phái của các người.

Hắn đi tới trước hoàng cung lấy ra một viên truy tung đan nuốt vào, một lúc sao có vài nữ tử đi tới chỗ của hắn.

- Vị công tử này có phải người họ Lý không?

- Tại hạ Lý Thiên Hành.

- Thì ra đúng là Lý công tử công chúa đã đợi người mấy ngày nay rồi, mời Lý công tử đi theo nô tỳ.

Lý Thiên Hành đi vào bên trong, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàng cung này cũng không lớn lắm diện tích ngang với một viện bên trong hoàng gia học viện tuy không chơi sang như bọn ở vương thành nhưng khắp nơi cũng được lót bằng kim tệ phản chiếu lấp lánh chẳng khác gì mấy cái hoàng cung ở địa cầu, đáng tiếc là không có thứ gì có giá trị.

- Lý công tử công chúa ở bên trong, mời ngài vào.

Hắn đẩy cửa bước vào, bên trong căn phóng trang trí cũng khá đơn giản chỉ có hai màu hồng, tím là chủ đạo, vật dụng cũng không nhiều nếu như không nói chắc hẳn ai cũng không thể ngờ nơi đây là khuê phòng của một vị công chúa, ánh mắt dời tới cửa sổ nơi đó có một nữ tử đang ngồi thất thần, ánh sáng từ bên ngoài nhẹ nhàn chiếu rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, da như tuyết bị ánh nắng phủ lên một màu vàng nhạt càng thêm lung linh huyền ảo, mỗi cái nhăn mặt nhíu mày của nàng đều làm cho trái tim hắn rung lên từng nhịp.

- Ngọc Thanh.

Nữ tử khẽ giật mình, ánh mắt thất thần trở nên trong suốt, đôi môi khẽ cong lên chạy đến chỗ nam tử.

- Thiên Hành nhiệm vụ của chàng đã hoàng thành rồi sao?

- Có người muốn cướp thê tử của ta, ta còn quan tâm đến mấy cái nhiệm vụ kia làm gì nữa chứ?

Nàng nghe hắn nói gương mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ vội giải thích.

- Chàng đừng nóng giận nghe thiếp giải thích được không? thật ra thiếp với Bạch Vân môn không phải quan hệ như chàng nghĩ đâu.

- Vậy là quan hệ thế nào?

- Thiếp với bọn họ không hề quen biết lần này Bạch Vân môn đến cầu thân là do bọn họ tự chủ ý, hoàn toàn không có chuyện hôn ước như người khác bàn tán.

- Hôn ước?

- Đúng vậy, thiếp không biết tại sao bên ngoài lại có người nói thiếp cùng với Cao Trung Kiên của Bạch Vân môn là thanh mai trúc mã từ nhỏ trưởng bối hai bên đã định sẵn hôn ước.

Lý Thiên Hành sắc mặt trở nên âm trầm, ngay cả cách này mà bọn người kia cũng dùng đến đúng là vô sỉ còn hơn cả hắn.

- Vậy nàng tính như thế nào?

Ngọc Thanh đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của hắn.

- Thanh nhi đã là thê tử của chàng trừ khi chàng không cần thiếp nếu không đời này Thanh nhi sẽ mãi ở bên cạnh chàng.

- Vậy bây giờ chúng ta mau chuồng thôi, ta sẽ dẫn nàng đi tới một chỗ không ai biết chỉ có hai chúng ta sinh sống đến lúc đó cho dù gia gia của nàng biết được thì ta với nàng cũng đã cao bay xa chạy.

- Giỏi cho một tên tiểu tử, gan của người cũng lớn thật dám tiến vào tới tận đây để xúi dục tôn tử của ta bỏ trốn.

Lúc này cửa phòng mở ra một lão giả mặt long bào tiến vào, trên người lão phát ra uy thế mờ nhạt, hai mắt hữu thần, lão vừa trừng mắt hắn một cái đã làm cho Lý Thiên Hành mém chút té ngã.

- Đây là vương uy sao?

Lý Thiên Hành nhìn lão già trước mặt tu vi chỉ có kim đan hậu kì chắc chắn không có khả năng tạo ra uy thế bá đạo như vậy, thứ này chỉ có thể là vương uy với lại uy áp của lão cũng khá giống với bọn trâu vương kia.

- Gia gia sao người lại đến đây.

Ngọc Thanh hô lên một tiếng sao đó chạy đến dìu lấy lão đầu.

- Lão già này mà còn không tới thì cháu gái của mình bị người khác bắt đi lúc nào cũng không hay?

Lý Thiên Hành nghe lão nói chỉ biết cười hì hì lúc nãy hắn chỉ muốn đùa với Ngọc Thanh một chút làm sao biết được lão đầu này lại rình ở bên ngoài chứ?

- Gia gia lúc nãy tiểu tế chỉ đùa với Ngọc Thanh một chút thôi người đừng hiểu lầm.

- Lão phu hiểu lầm sao? Tiểu tử người chỉ đùa thôi mà đã như vậy? nếu như đợi tới lúc thật không biết sẽ như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện