Cơn sợ hãi từ cái chết kéo đến rất nhanh, nhưng sự kinh ngạc đang bày ra trước mắt ập đến càng nhanh bội lần. Ngay khi đầu roi Sát Tịch tà khí vút tới thì từ phía trên, một đạo bào màu vàng chậm rãi thả xuống. Chỉ thấy đầu roi Sát Tịch thình lình chuyển đầu bay sang bên. Mà đạo bào kia phủ trên dáng người cao ráo. Người trước mắt đưa bóng lưng mang theo áo cà sa tiếp trên nền ngói lại chính là một vị hòa thượng. Vô Thích hãi hùng nhìn dáng người trước mắt nhẹ nhàng xuất hiện, đạo quang màu vàng lấp lánh từ y tỏa ra lại khiến tâm tư sợ hãi đang treo lơ lửng cũng dần dịu lại, ấm áp lẫn hoài nghi.
“Ngươi là ai?”
Bị tiếng quát lấn át, Vô Thích như rời khỏi mộng, choàng tỉnh nhìn tình cảnh trước đó. Cưu Ma Sát Tịch đang bày vẻ mặt cẩn thận lẫn sát thần đánh giá vị hòa thượng từ trời rơi xuống. Ả cảm nhận được dù vị hòa thượng kia chỉ thân thể bất động, tư thái an nhàn nhưng bởi cái đạo phật quang lan tỏa từ y quá mạnh, quá đè áp ma khí của ả khiến ả có chút kiêng kỵ lẫn nghi ngờ.
Đừng nói là ả ma đầu bày ra vẻ mặt nghi nghi ngờ ngờ, cả Vô Thích chỉ ngồi ở phía sau cũng một phen khiếp hãi, ngốc ngếch hồi lâu liền gọi: “Huyền Cơ?”
Chỉ một cái tên, chỉ hai chữ đơn thuần từ miệng Vô Thích vang ra lại đánh tan nỗi nghi ngờ đang tồn tại trong lòng. Cưu Ma Sát Tịch lúc này tư tưởng đã thông, mặt vẫn mang nét sợ hãi nhưng ánh mắt sáng ngời như sát khí ngạo nghễ, khóe môi khẽ cong lên tia cười khiến đôi môi đỏ rực mang phần quỷ dị: “Tăng tu Phật ngụ núi Thiên Hồi, Đồ Tô Bồ La, Thánh Y Huyền Cơ. Đời này của ta vậy mà lại cơ duyên chạm phải ngươi.”
Vô Thích thoáng ngây người khi nghe đến cái tên này.
Bóng lưng kia vẫn lặng lẽ, tà áo lượn lờ theo gió. Chẳng biết cuồng phong vũ báo, sấm chớp xé mây vừa rồi biến mất từ khi nào, trên bầu trời chỉ còn lại là một mảng trời tĩnh lặng, mây trôi nhè nhẹ, gió mát vi vu, giọng nói của người đứng trước nhẹ nhàng vang ra: “Tạo nghiệt ắt báo ứng, nếu ngươi còn chưa tỉnh ngộ quay đầu, cuối đoạn cầu cũng chỉ là chốn địa ngục.”
Cưu Ma Sát Tịch nghe mấy lời giảng đạo kia chẳng chữ nào lọt vào tai. Nhưng ả lại nhìn thấy phía dưới, Dạ Tử Hành vừa rồi bị cô đánh văng đã được một tiên nhân áo trắng bay tới dễ dàng đón lấy. Lúc này hai người họ đã tiếp đất dễ dàng. Tuy vẫn không biết vị tiên nhân áo trắng một thân xuất chúng như tiên hạ phàm kia là ai. Nhưng Cưu Ma Sát Tịch cô cam đoan một điều, cả tên hòa thượng kia cùng với kẻ áo trắng kia, một người đối đầu cô chưa chắc đã thắng đừng nói gì cùng lúc hai người. Nhận thấy bản thân mình sẽ chịu thiệt, Cưu Ma Sát Tịch tung người bay lùi cơ thể lên trên không, nhìn Thánh Y Huyền Cơ với ánh mắt lóe lên tia lửa đỏ rực mang theo nụ cười ngao mạng: “Thánh Y Huyền Cơ, xem như ta nễ mặt ngươi tha cho kẻ kia một mạng.”
Một tràng cười vang vọng trên không ngay sau đó là một tiếng hét, Cưu Ma Sát Tịch đang bay trên không bất chợt bị một chưởng lực thình lình đánh áp, phun ra ngụm máu. Thân thể ả bị một chưởng kia đánh rơi xuống đất, liếc nhìn thấy tiên nhân áo trắng vẫn đang ngồi bên dưới đỡ Dạ Tử Hành mà nhìn cô. Cái kiểu nhẹ nhàng như gió, vân đạm phong khinh thật đáng khinh bỉ, Cưu Ma Sát Tịch đưa tay lao đi vết máu bên khóe môi, chiếu tia lửa hận về phía tiên nhân mà nói: “Mối hận này ngày sau Cưu Ma Sát Tịch sẽ trả đủ.”
Lời dứt, roi Sát Tịch cuồng bạo vây quanh người ả, kéo theo đất đá bên dưới tạo nên một cơn lốc đen ngòm. Cơn lốc kéo đến nhanh thế nào biến mất cũng nhanh thế đó, thế mà lại nháy mắt cuốn ả ma đầu biến mất tại chỗ.
Nửa thân người được tiên nhân áo trắng nhẹ nhàng nâng vào lòng, Dạ Tử Hành khẽ lên tiếng gọi: “Sư phụ!”
Nghe gọi, Nhất Dạ Chi Vương cúi đầu nhìn xuống, y không tức giận, không có biểu hiện lo lắng, chỉ nhìn thần sắc Dạ Tử Hành trắng bệch, vệt máu đỏ tươi bên khóe môi vậy mà lại khiến y chậm lại một giây lưu luyến.
“Sư phụ, cuối cùng người cũng đến!” Dạ Tử Hành nhìn qua vẻ ngoài sư phụ như trăng thanh gió mát, sóng yên biển lặng, nhưng không khó có thể nhận ra người trong lòng đang rất giận, hoặc có thể nói người đang rất lo lắng cho mình.
Nhất Dạ Chi Vương đầu mày khẽ nhíu: “Nếu vi sư không đến kịp có phải ngươi cũng chẳng còn mạng gặp lại ta?”
“Sao có thể chứ, đệ tử tin chắc sư phụ sẽ đến mà.” Dạ Tử Hành như quên mất mình bị thương, sợ sư phụ lo lắng vội vã nhảy dựng lên phản bát, nhưng chỉ với chòm người, một cơn đau âm ỉ bất chợt kéo đến khiến cơ mặt y méo mó. Lại sợ sư phụ lo lắng mà gượng gạo tia cười: “Sư phụ, vừa rồi người ban cho ả một trận, thật khiến ta hả giận mà. Ả ta nhận một chưởng kia, hẳn sẽ mất thời gian dài không mấy dễ chịu.”
Nhất Dạ Chi Vương vẫn là lời nhẹ nhàng ý sâu sa: “Nhưng ngươi hiện tại cũng không mấy dễ chịu.”
Dạ Tử Hành khóe môi giật giật, cảm thấy lần này sư phụ thật sự đã giận y, liền chẳng biết dùng cách gì đành chỉ đưa trán tựa vào lồng ngực của sư phụ, như một đứa trẻ làm sai sợ cha nổi giận cứ vậy mà nhõng nhẽo làm nũng, chui đầu vào lồng ngực rộng lớn ấm áp mà ấm ức: “Đệ tử không còn cách nào khác, thời gian cấp bách nếu không hành động chỉ sợ hơn ba trăm mạng người Dương thị trong một đêm sẽ tiêu tán.”
Vô Thích ngồi trên mái ngói nhìn xuống mà thầm thán, cái tên Thượng Quan Trọng Thiên kia trước mặt cô thì như thiếu niên cuồng nhiệt nông nỗi, đối đầu với Cưu Ma Sát Tịch lại uy dũng hào kiệt, nhưng khi đối diện với Âu Dương Tử Ngôn lại chẳng khác nào một đứa trẻ yếu đuối cần được bảo bọc. Cái người thiên biến vạn hóa kia thật biết thức thời.
Nhất Dạ Chi Vương lấy ra một mảnh khăn trắng nhẹ nhàng lao máu bên khóe môi của Dạ Tử Hành, chậm rãi cất giọng, thanh âm nhàn nhạt: “Còn lần sau, vi sư sẽ giam ngươi trên núi Hướng Vấn Thiên.”
Nghe thấy lời này, Dạ Tử Hành hai mắt trợn to hết cỡ, vội nắm lấy bàn tay đang cầm khăn giúp y lao máu, ánh mắt lại thu hồi, bày ra tia oan ức, khẽ gọi: “Sư phụ!”
Nhìn hai người bên dưới cứ vậy mà bày ra một quang cảnh sư đồ tình thâm, Vô Thích bĩu môi ngao ngán, từ trước đến giờ chẳng có ai quan tâm cô như vậy. Cô nhìn người khác vốn đã quen mắt, nhìn hai người bên dưới vẫn chỉ là mang thêm chút hương vị khác lạ. Dù gì thì sư phụ người ta thật lòng thật dạ quan tâm đệ tử. Còn sư phụ của cô, có thể nói rõ hơn chính là những giáo quan đã đào tạo cô trong tổ chức sát thủ, bọn họ cũng là một lòng một dạ, mà lạ một tấm chân tình đẩy cô vào con đường chết.
Vô Thích thở dài, quen rồi quen rồi, mặc kệ vậy.
Thế nhưng,...
Người trước mắt xoay người lại, cúi đầu nhìn cô...
Cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình, Vô Thích ngẩng đầu nhìn đáp trả...
Đập vào mắt Vô Thích chính là cả một bầu trời đầy sao sáng, thế nhưng lại chỉ là những điểm nhỏ tô nền cho nam nhân trước mắt. Y ánh mắt màu nhạt đơn giản là cúi đầu nhìn cô. Nhưng vẻ mặt điềm đạm kia, ánh mắt xa xăm kia, sóng mũi thon cao cùng với đôi môi trầm lặng không mang chút dư vị vui buồn nào. Cả thân người cao lớn trốn trong chiếc áo cà sa giới Phật, vạt áo rộng theo gió múa lượn, như phiêu như dật, như phật như ảo, như trước mắt như lại xa xôi.
Lồng ngực Vô Thích bị lãnh trọn một viên đạn, thình lình chui vào, sau đó là một cảm giác chèn lấn đến bí thở.
Cứ như vậy trôi qua, người ngồi dưới ngẩng đầu say luyến, kẻ cúi mặt thờ ơ hướng nhìn.
Tiếp theo đó Vô Thích mơ mơ hồ hồ, theo trình tự nào đó chính là cô mờ nhạt dần quang cảnh, người kia bước chân đều đặn hướng tới cô kèm theo một tiếng gọi văng vẳng bên tai: “Vô tiểu thư!”
Bất luận thế nào cô cũng chẳng còn nhận thức nào nữa, dần chìm vào mê man.
Đến khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô không phải là Đồ Tô Huyền Cơ, mà là một trần nhà lạ lẫm. Vô Thích như cảm giác bản thân mình sắp chết bởi roi Sát Tịch, vội kêu lên: “Huyền Cơ!”
Đáp trả là tĩnh lặng...
Vô Thích mồ hôi nhợt nhạt, chưa dứt khỏi cơn đau đầu do bất chợt tỉnh lại đã vội đưa mắt nhìn quanh, bên trong phòng ngoại trừ đồ vật cũng chỉ có không khí xuyên suốt, không có ai, không có người, không có Đồ Tô Huyền Cơ.
Bản thân vừa tỉnh lại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thần trí, Vô Thích thần trí thất thần bật người ngồi dậy, lão đão đưa chân bước xuống giường, vướng phải tấm chăn đang đắp trên người mà ngã nhào xuống nền nhà. Cú ngã không nhẹ, cơn đau ập tới, cuối cùng đã đánh tan phần nào thần thức hốt hoảng của cô. Vô Thích hất tấm chăn sang bên, ngồi lại trên nền nhà, day day mi tâm. Sau khi định thần mới cảm thấy vừa rồi mình vì cái gì lại cuống cuồng hốt hoảng.
Trầm tĩnh bản thân thêm vài khắc, Vô Thích mới định lại khí lực mà đứng lên, với lấy bộ y phục trắng mặc vào. Cô đi ra khỏi phòng, tuy hoàn toàn xa lạ nhưng nhìn quanh quang cảnh trong tầm mắt liền có thể đoán ra đây chính là gia trang của Dương thị. Đão mắt quanh một lượt không bóng người qua lại, lại rão bước mấy bận quanh những biệt viện gần đó. Cuối cùng mệt thì có, mà người lại chẳng thấy một bóng. Vô Thích dây dây mi tâm, có phải cô đã bị Đồ Tô Huyền Cơ và sư đồ Nhất Dạ Chi Vương bỏ rơi rồi không?”
Ngẫm đi ngẫm lại ba người họ tuyệt đối sẽ không lời mà từ biệt, ném cô ở lại đây mà chẳng để lại lời nào. Nghĩ vậy, Vô Thích rất tự tin bọn họ chỉ ở đâu đó gần đây, hoặc có thể đã đến phòng tìm cô rồi cũng nên. Vậy nên Vô Thích quay lại, lúc đi tìm hẵn chỉ một hai tiếng, lúc quanh quẩn đường này lối nọ cuối cùng cũng mò được phòng cũ lại mất đến ba bốn tiếng đồng hồ. Vô Thích chân tay rã rời như sắp chào tạm biệt cơ thể, cô âm thầm thán phục mấy nhà thiết kế kiến trúc ở đây, bọn họ chẳng khác nào đã xây nên một mê cung vòng vèo, hại cô phải một não khốn đốn định vị hướng đi.
Thở thở thở,... mệt chết đi được. Vô Thích sau đó lấy lại sức lực, sắc mặt cũng tươi sáng hơn hẵn bước ngay về phía cánh cửa vẫn còn đóng. Có thể khi cô mở cửa ra ba người đã ngồi trong đó, hoặc có thể một người đang ngồi trên bàn thưởng thức trà đợi cô.
Cánh cửa vội vàng được Vô Thích mở ra, cô bày ra một gương mặt phấn khởi mang tia cười vui mừng nhào vào trong đã vội cất giọng: “Huyền Cơ, là ngươi đúng...”
Lời chưa dứt đã nín bặt, căn phòng vẫn là không người tồn tại. Vô Thích cho rằng mình nhớ lầm phòng, nhưng nhìn tấm chăn ngỗn ngang nửa trên giường nửa dưới nền nhà kia đã khẳng định nó vì cô vừa rồi mà ném đại mới có thể nằm ở vị trí đó.
Vô Thích tự mình đón nhận một phen mừng hụt. Chỉ biết thở dài mà ôm hy vọng ra ngoài lan can ngồi đợi.
Đợi cho đến nắng kéo lên trên đỉnh đầu, Vô Thích lùi người vào trong bóng mát.
Đợi cho đến ánh nắng chậm rãi lùi đi, bầu trời trong xanh man mát kéo đến những ngọn gió nhàn nhạt.
Cảm thấy buồn tẻ mới lũi thũi bước đến giữa sân nhặt nhánh cây khô nghịch ngợm ổ kiến đang hành quân theo tổ. Phá ổ kiến thấy cả đàn kiến đỏ rực thi nhau chạy tán loạn, Vô Thích khoáy chí cười khà. Xui xẻo bị một vài con kiến bò lên người cắn vài phát đau điến mới ôm hận mà ném cành khô lùi xa tổ kiến.
Đi tới ngồi lên một chiếc ghế đá, chóng cầm lên trên mặt bàn đá lạnh lẽo, vô thức nhìn về phía trước. Một cơn gió thổi đến kéo theo những tán hoa rơi rụng bay khắp ngoài sân. Chẳng phải mưa nhưng chẳng khác nào hoa mưa kéo tới, Vô Thích đưa tay cầm lấy một đóa bay tới vướng lại trên tóc mình. Nhìn mãi chẳng biết đây là loài hoa gì, chỉ thấy nó có màu vàng sáng ánh, mùi thơm nhàn nhạt mang tư vị thanh tịnh. Vô Thích chậm rãi nhắm mắt thưởng thức, cứ như thế nào hình ảnh khi cô gặp nguy trên mái ngoái biệt viện hiện ra. Gương mặt không biểu cảm kia cúi mặt đưa mắt nhìn cô, lặng lẽ là thế nhưng lại mang dấu ấn khắc mạnh vào tim cô.
Đồ Tô Huyền Cơ, cứ tưởng hắn chỉ là một hòa thượng bình thường như bao người khác, ấy vậy mà lại có thể lặng lẽ cứu cô thêm một mạng, lặng lẽ như một cơn gió nhẹ nhàng kéo đến, lại lặng lẽ như một cơn gió tan vào không khí.
Chẳng biết đã ở đây ngu ngốc chờ đợi bao lâu, đến khi nhận thức, thì trời đã tối. Vô Thích nhìn quanh một lượt, vắng tanh. Khóe môi cũng nhàn nhạt chậm rãi nở nụ cười, nhận thấy chẳng có gì đáng phải hụt hẫng cả. Thầy trò Nhất Dạ Chi Vương tu tiên bất phàm, Đồ Tô Huyền Cơ độ hóa thành Phật, cô thì...
Bản thân mình thì thế nào nhỉ? Vô Thích ngẩng đầu suy ngẫm, bờ môi khẽ cong, ánh mắt chẳng còn gì là ôm một tia hy vọng, khẽ nhuếch môi cười mang tư vị đắng ngắt quen thuộc, cuối cùng kết luận một câu: “Chẳng là gì cả!”
Đúng vậy! Một người tương lai thành Phật, hai người tương lai thành tiên. Còn người như cô, từng là sát thủ, giết người không ít, tương lai hẳn chính là ma. Phật – thần – ma... Nghe ra đã thấy khoảng cách cao xa vời vợi, bọn họ há có thể chung đường cùng cô.
Thông suốt suy nghĩ, vốn dĩ khi rời khỏi cung Thiên Tước cũng chẳng tồn tại những người này, hà cớ gì phải ngồi đây ôm cái hy vọng hão huyền. Vô Thích lập tức đứng lên, dứt khoác rời khỏi Dương thị.
“Ngươi là ai?”
Bị tiếng quát lấn át, Vô Thích như rời khỏi mộng, choàng tỉnh nhìn tình cảnh trước đó. Cưu Ma Sát Tịch đang bày vẻ mặt cẩn thận lẫn sát thần đánh giá vị hòa thượng từ trời rơi xuống. Ả cảm nhận được dù vị hòa thượng kia chỉ thân thể bất động, tư thái an nhàn nhưng bởi cái đạo phật quang lan tỏa từ y quá mạnh, quá đè áp ma khí của ả khiến ả có chút kiêng kỵ lẫn nghi ngờ.
Đừng nói là ả ma đầu bày ra vẻ mặt nghi nghi ngờ ngờ, cả Vô Thích chỉ ngồi ở phía sau cũng một phen khiếp hãi, ngốc ngếch hồi lâu liền gọi: “Huyền Cơ?”
Chỉ một cái tên, chỉ hai chữ đơn thuần từ miệng Vô Thích vang ra lại đánh tan nỗi nghi ngờ đang tồn tại trong lòng. Cưu Ma Sát Tịch lúc này tư tưởng đã thông, mặt vẫn mang nét sợ hãi nhưng ánh mắt sáng ngời như sát khí ngạo nghễ, khóe môi khẽ cong lên tia cười khiến đôi môi đỏ rực mang phần quỷ dị: “Tăng tu Phật ngụ núi Thiên Hồi, Đồ Tô Bồ La, Thánh Y Huyền Cơ. Đời này của ta vậy mà lại cơ duyên chạm phải ngươi.”
Vô Thích thoáng ngây người khi nghe đến cái tên này.
Bóng lưng kia vẫn lặng lẽ, tà áo lượn lờ theo gió. Chẳng biết cuồng phong vũ báo, sấm chớp xé mây vừa rồi biến mất từ khi nào, trên bầu trời chỉ còn lại là một mảng trời tĩnh lặng, mây trôi nhè nhẹ, gió mát vi vu, giọng nói của người đứng trước nhẹ nhàng vang ra: “Tạo nghiệt ắt báo ứng, nếu ngươi còn chưa tỉnh ngộ quay đầu, cuối đoạn cầu cũng chỉ là chốn địa ngục.”
Cưu Ma Sát Tịch nghe mấy lời giảng đạo kia chẳng chữ nào lọt vào tai. Nhưng ả lại nhìn thấy phía dưới, Dạ Tử Hành vừa rồi bị cô đánh văng đã được một tiên nhân áo trắng bay tới dễ dàng đón lấy. Lúc này hai người họ đã tiếp đất dễ dàng. Tuy vẫn không biết vị tiên nhân áo trắng một thân xuất chúng như tiên hạ phàm kia là ai. Nhưng Cưu Ma Sát Tịch cô cam đoan một điều, cả tên hòa thượng kia cùng với kẻ áo trắng kia, một người đối đầu cô chưa chắc đã thắng đừng nói gì cùng lúc hai người. Nhận thấy bản thân mình sẽ chịu thiệt, Cưu Ma Sát Tịch tung người bay lùi cơ thể lên trên không, nhìn Thánh Y Huyền Cơ với ánh mắt lóe lên tia lửa đỏ rực mang theo nụ cười ngao mạng: “Thánh Y Huyền Cơ, xem như ta nễ mặt ngươi tha cho kẻ kia một mạng.”
Một tràng cười vang vọng trên không ngay sau đó là một tiếng hét, Cưu Ma Sát Tịch đang bay trên không bất chợt bị một chưởng lực thình lình đánh áp, phun ra ngụm máu. Thân thể ả bị một chưởng kia đánh rơi xuống đất, liếc nhìn thấy tiên nhân áo trắng vẫn đang ngồi bên dưới đỡ Dạ Tử Hành mà nhìn cô. Cái kiểu nhẹ nhàng như gió, vân đạm phong khinh thật đáng khinh bỉ, Cưu Ma Sát Tịch đưa tay lao đi vết máu bên khóe môi, chiếu tia lửa hận về phía tiên nhân mà nói: “Mối hận này ngày sau Cưu Ma Sát Tịch sẽ trả đủ.”
Lời dứt, roi Sát Tịch cuồng bạo vây quanh người ả, kéo theo đất đá bên dưới tạo nên một cơn lốc đen ngòm. Cơn lốc kéo đến nhanh thế nào biến mất cũng nhanh thế đó, thế mà lại nháy mắt cuốn ả ma đầu biến mất tại chỗ.
Nửa thân người được tiên nhân áo trắng nhẹ nhàng nâng vào lòng, Dạ Tử Hành khẽ lên tiếng gọi: “Sư phụ!”
Nghe gọi, Nhất Dạ Chi Vương cúi đầu nhìn xuống, y không tức giận, không có biểu hiện lo lắng, chỉ nhìn thần sắc Dạ Tử Hành trắng bệch, vệt máu đỏ tươi bên khóe môi vậy mà lại khiến y chậm lại một giây lưu luyến.
“Sư phụ, cuối cùng người cũng đến!” Dạ Tử Hành nhìn qua vẻ ngoài sư phụ như trăng thanh gió mát, sóng yên biển lặng, nhưng không khó có thể nhận ra người trong lòng đang rất giận, hoặc có thể nói người đang rất lo lắng cho mình.
Nhất Dạ Chi Vương đầu mày khẽ nhíu: “Nếu vi sư không đến kịp có phải ngươi cũng chẳng còn mạng gặp lại ta?”
“Sao có thể chứ, đệ tử tin chắc sư phụ sẽ đến mà.” Dạ Tử Hành như quên mất mình bị thương, sợ sư phụ lo lắng vội vã nhảy dựng lên phản bát, nhưng chỉ với chòm người, một cơn đau âm ỉ bất chợt kéo đến khiến cơ mặt y méo mó. Lại sợ sư phụ lo lắng mà gượng gạo tia cười: “Sư phụ, vừa rồi người ban cho ả một trận, thật khiến ta hả giận mà. Ả ta nhận một chưởng kia, hẳn sẽ mất thời gian dài không mấy dễ chịu.”
Nhất Dạ Chi Vương vẫn là lời nhẹ nhàng ý sâu sa: “Nhưng ngươi hiện tại cũng không mấy dễ chịu.”
Dạ Tử Hành khóe môi giật giật, cảm thấy lần này sư phụ thật sự đã giận y, liền chẳng biết dùng cách gì đành chỉ đưa trán tựa vào lồng ngực của sư phụ, như một đứa trẻ làm sai sợ cha nổi giận cứ vậy mà nhõng nhẽo làm nũng, chui đầu vào lồng ngực rộng lớn ấm áp mà ấm ức: “Đệ tử không còn cách nào khác, thời gian cấp bách nếu không hành động chỉ sợ hơn ba trăm mạng người Dương thị trong một đêm sẽ tiêu tán.”
Vô Thích ngồi trên mái ngói nhìn xuống mà thầm thán, cái tên Thượng Quan Trọng Thiên kia trước mặt cô thì như thiếu niên cuồng nhiệt nông nỗi, đối đầu với Cưu Ma Sát Tịch lại uy dũng hào kiệt, nhưng khi đối diện với Âu Dương Tử Ngôn lại chẳng khác nào một đứa trẻ yếu đuối cần được bảo bọc. Cái người thiên biến vạn hóa kia thật biết thức thời.
Nhất Dạ Chi Vương lấy ra một mảnh khăn trắng nhẹ nhàng lao máu bên khóe môi của Dạ Tử Hành, chậm rãi cất giọng, thanh âm nhàn nhạt: “Còn lần sau, vi sư sẽ giam ngươi trên núi Hướng Vấn Thiên.”
Nghe thấy lời này, Dạ Tử Hành hai mắt trợn to hết cỡ, vội nắm lấy bàn tay đang cầm khăn giúp y lao máu, ánh mắt lại thu hồi, bày ra tia oan ức, khẽ gọi: “Sư phụ!”
Nhìn hai người bên dưới cứ vậy mà bày ra một quang cảnh sư đồ tình thâm, Vô Thích bĩu môi ngao ngán, từ trước đến giờ chẳng có ai quan tâm cô như vậy. Cô nhìn người khác vốn đã quen mắt, nhìn hai người bên dưới vẫn chỉ là mang thêm chút hương vị khác lạ. Dù gì thì sư phụ người ta thật lòng thật dạ quan tâm đệ tử. Còn sư phụ của cô, có thể nói rõ hơn chính là những giáo quan đã đào tạo cô trong tổ chức sát thủ, bọn họ cũng là một lòng một dạ, mà lạ một tấm chân tình đẩy cô vào con đường chết.
Vô Thích thở dài, quen rồi quen rồi, mặc kệ vậy.
Thế nhưng,...
Người trước mắt xoay người lại, cúi đầu nhìn cô...
Cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình, Vô Thích ngẩng đầu nhìn đáp trả...
Đập vào mắt Vô Thích chính là cả một bầu trời đầy sao sáng, thế nhưng lại chỉ là những điểm nhỏ tô nền cho nam nhân trước mắt. Y ánh mắt màu nhạt đơn giản là cúi đầu nhìn cô. Nhưng vẻ mặt điềm đạm kia, ánh mắt xa xăm kia, sóng mũi thon cao cùng với đôi môi trầm lặng không mang chút dư vị vui buồn nào. Cả thân người cao lớn trốn trong chiếc áo cà sa giới Phật, vạt áo rộng theo gió múa lượn, như phiêu như dật, như phật như ảo, như trước mắt như lại xa xôi.
Lồng ngực Vô Thích bị lãnh trọn một viên đạn, thình lình chui vào, sau đó là một cảm giác chèn lấn đến bí thở.
Cứ như vậy trôi qua, người ngồi dưới ngẩng đầu say luyến, kẻ cúi mặt thờ ơ hướng nhìn.
Tiếp theo đó Vô Thích mơ mơ hồ hồ, theo trình tự nào đó chính là cô mờ nhạt dần quang cảnh, người kia bước chân đều đặn hướng tới cô kèm theo một tiếng gọi văng vẳng bên tai: “Vô tiểu thư!”
Bất luận thế nào cô cũng chẳng còn nhận thức nào nữa, dần chìm vào mê man.
Đến khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô không phải là Đồ Tô Huyền Cơ, mà là một trần nhà lạ lẫm. Vô Thích như cảm giác bản thân mình sắp chết bởi roi Sát Tịch, vội kêu lên: “Huyền Cơ!”
Đáp trả là tĩnh lặng...
Vô Thích mồ hôi nhợt nhạt, chưa dứt khỏi cơn đau đầu do bất chợt tỉnh lại đã vội đưa mắt nhìn quanh, bên trong phòng ngoại trừ đồ vật cũng chỉ có không khí xuyên suốt, không có ai, không có người, không có Đồ Tô Huyền Cơ.
Bản thân vừa tỉnh lại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thần trí, Vô Thích thần trí thất thần bật người ngồi dậy, lão đão đưa chân bước xuống giường, vướng phải tấm chăn đang đắp trên người mà ngã nhào xuống nền nhà. Cú ngã không nhẹ, cơn đau ập tới, cuối cùng đã đánh tan phần nào thần thức hốt hoảng của cô. Vô Thích hất tấm chăn sang bên, ngồi lại trên nền nhà, day day mi tâm. Sau khi định thần mới cảm thấy vừa rồi mình vì cái gì lại cuống cuồng hốt hoảng.
Trầm tĩnh bản thân thêm vài khắc, Vô Thích mới định lại khí lực mà đứng lên, với lấy bộ y phục trắng mặc vào. Cô đi ra khỏi phòng, tuy hoàn toàn xa lạ nhưng nhìn quanh quang cảnh trong tầm mắt liền có thể đoán ra đây chính là gia trang của Dương thị. Đão mắt quanh một lượt không bóng người qua lại, lại rão bước mấy bận quanh những biệt viện gần đó. Cuối cùng mệt thì có, mà người lại chẳng thấy một bóng. Vô Thích dây dây mi tâm, có phải cô đã bị Đồ Tô Huyền Cơ và sư đồ Nhất Dạ Chi Vương bỏ rơi rồi không?”
Ngẫm đi ngẫm lại ba người họ tuyệt đối sẽ không lời mà từ biệt, ném cô ở lại đây mà chẳng để lại lời nào. Nghĩ vậy, Vô Thích rất tự tin bọn họ chỉ ở đâu đó gần đây, hoặc có thể đã đến phòng tìm cô rồi cũng nên. Vậy nên Vô Thích quay lại, lúc đi tìm hẵn chỉ một hai tiếng, lúc quanh quẩn đường này lối nọ cuối cùng cũng mò được phòng cũ lại mất đến ba bốn tiếng đồng hồ. Vô Thích chân tay rã rời như sắp chào tạm biệt cơ thể, cô âm thầm thán phục mấy nhà thiết kế kiến trúc ở đây, bọn họ chẳng khác nào đã xây nên một mê cung vòng vèo, hại cô phải một não khốn đốn định vị hướng đi.
Thở thở thở,... mệt chết đi được. Vô Thích sau đó lấy lại sức lực, sắc mặt cũng tươi sáng hơn hẵn bước ngay về phía cánh cửa vẫn còn đóng. Có thể khi cô mở cửa ra ba người đã ngồi trong đó, hoặc có thể một người đang ngồi trên bàn thưởng thức trà đợi cô.
Cánh cửa vội vàng được Vô Thích mở ra, cô bày ra một gương mặt phấn khởi mang tia cười vui mừng nhào vào trong đã vội cất giọng: “Huyền Cơ, là ngươi đúng...”
Lời chưa dứt đã nín bặt, căn phòng vẫn là không người tồn tại. Vô Thích cho rằng mình nhớ lầm phòng, nhưng nhìn tấm chăn ngỗn ngang nửa trên giường nửa dưới nền nhà kia đã khẳng định nó vì cô vừa rồi mà ném đại mới có thể nằm ở vị trí đó.
Vô Thích tự mình đón nhận một phen mừng hụt. Chỉ biết thở dài mà ôm hy vọng ra ngoài lan can ngồi đợi.
Đợi cho đến nắng kéo lên trên đỉnh đầu, Vô Thích lùi người vào trong bóng mát.
Đợi cho đến ánh nắng chậm rãi lùi đi, bầu trời trong xanh man mát kéo đến những ngọn gió nhàn nhạt.
Cảm thấy buồn tẻ mới lũi thũi bước đến giữa sân nhặt nhánh cây khô nghịch ngợm ổ kiến đang hành quân theo tổ. Phá ổ kiến thấy cả đàn kiến đỏ rực thi nhau chạy tán loạn, Vô Thích khoáy chí cười khà. Xui xẻo bị một vài con kiến bò lên người cắn vài phát đau điến mới ôm hận mà ném cành khô lùi xa tổ kiến.
Đi tới ngồi lên một chiếc ghế đá, chóng cầm lên trên mặt bàn đá lạnh lẽo, vô thức nhìn về phía trước. Một cơn gió thổi đến kéo theo những tán hoa rơi rụng bay khắp ngoài sân. Chẳng phải mưa nhưng chẳng khác nào hoa mưa kéo tới, Vô Thích đưa tay cầm lấy một đóa bay tới vướng lại trên tóc mình. Nhìn mãi chẳng biết đây là loài hoa gì, chỉ thấy nó có màu vàng sáng ánh, mùi thơm nhàn nhạt mang tư vị thanh tịnh. Vô Thích chậm rãi nhắm mắt thưởng thức, cứ như thế nào hình ảnh khi cô gặp nguy trên mái ngoái biệt viện hiện ra. Gương mặt không biểu cảm kia cúi mặt đưa mắt nhìn cô, lặng lẽ là thế nhưng lại mang dấu ấn khắc mạnh vào tim cô.
Đồ Tô Huyền Cơ, cứ tưởng hắn chỉ là một hòa thượng bình thường như bao người khác, ấy vậy mà lại có thể lặng lẽ cứu cô thêm một mạng, lặng lẽ như một cơn gió nhẹ nhàng kéo đến, lại lặng lẽ như một cơn gió tan vào không khí.
Chẳng biết đã ở đây ngu ngốc chờ đợi bao lâu, đến khi nhận thức, thì trời đã tối. Vô Thích nhìn quanh một lượt, vắng tanh. Khóe môi cũng nhàn nhạt chậm rãi nở nụ cười, nhận thấy chẳng có gì đáng phải hụt hẫng cả. Thầy trò Nhất Dạ Chi Vương tu tiên bất phàm, Đồ Tô Huyền Cơ độ hóa thành Phật, cô thì...
Bản thân mình thì thế nào nhỉ? Vô Thích ngẩng đầu suy ngẫm, bờ môi khẽ cong, ánh mắt chẳng còn gì là ôm một tia hy vọng, khẽ nhuếch môi cười mang tư vị đắng ngắt quen thuộc, cuối cùng kết luận một câu: “Chẳng là gì cả!”
Đúng vậy! Một người tương lai thành Phật, hai người tương lai thành tiên. Còn người như cô, từng là sát thủ, giết người không ít, tương lai hẳn chính là ma. Phật – thần – ma... Nghe ra đã thấy khoảng cách cao xa vời vợi, bọn họ há có thể chung đường cùng cô.
Thông suốt suy nghĩ, vốn dĩ khi rời khỏi cung Thiên Tước cũng chẳng tồn tại những người này, hà cớ gì phải ngồi đây ôm cái hy vọng hão huyền. Vô Thích lập tức đứng lên, dứt khoác rời khỏi Dương thị.
Danh sách chương