Dạ Tử Hành ngẩng mặt nhìn theo con người lạnh lùng, đến bóng lưng cũng lạnh lùng. Vội vàng đuổi theo Vô Thích, nói: “Ta nói một lý do là được chứ gì?”

Vô Thích vẫn bước đi, lườm mắt liếc nhìn y một cái: “Ngươi vừa rồi có nói không cưỡng ép ta.”

Dạ Tử Hành nắm tay giữ cô lại: “Nhưng ngươi cũng nói sẽ cho ta một cái gọi là thuyết phục ngươi. Được rồi, thời gian gấp rút ta nói liền vậy. Bản lĩnh ngươi cũng khá tốt, ta thấy thứ vũ khí đeo ở cổ tay của ngươi rất lợi hại. Cùng ta đến Dương thị đánh một trận với Qủy La Sát, cũng là cho ngươi luyện tay nghề.”

“Hoặc có thể nói mang mạng của ta dâng cho cái ả Cưu Ma Sát Tịch Tô Thẫm Tranh kia.” Vô Thích lập tức cướp lời.

Y định phản bát, nhưng trong lòng vốn đã thừa nhận nữ ma đầu kia quả thật rất lợi hại, y tuyệt đối không phải là đối thủ. Vô Thích dùng hai đầu ngón tay cầm lấy ống tay áo của Dạ Tử Hành kéo ra khỏi cánh tay của mình, nói: “Ta đây gan bé nhỏ, không lòng dạ vĩ đại như ngươi. Bảo ta đi tìm đường chết, ta đành không biết xấu hổ mà chạy đi tìm con đường tươi sáng của riêng mình.”

Dạ Tử Hành mặt dày không lùi chí, nói: “Vậy chỉ cần ngươi giúp ta cầm cự trì hoảng thời gian, đợi sư phụ ta đến. Chỉ cần sư phụ ta đến, nữ ma đầu kia chẳng là gì cả.”

Bày rõ ra gương mặt mệt mỏi, không biết cái tên Dạ Tử Hành này tu tiên từ đâu lại tu thành cái mặt còn dày hơn cả cô. Cô đã hết lời từ chối khéo cho đến thẳng thắng ra mặt vậy mà y vẫn bám riết lãi nhãi. Mặt mày nhăn nhó, không vui nói: “Sư phụ ngươi là ai chứ? Cho dù có là tiên trên trời hạ phàm ta cũng không đi.”

“Ta không đi! Dương thị kia có bị huyết tẩy cũng không liên quan đến ta. Ta không quen biết bọn họ, vì sao phải cùng ngươi lao vào nguy hiểm tìm đến báo tin?” Cô một hai cự tuyệt, dứt khoác bỏ đi.

Dạ Tử Hành vội nói theo: “Sư phụ của ta chính là Nhất Dạ Chi Vương!”

Vô Thích lập tức dừng chân. Y nhìn theo bóng lưng vẫn chưa chịu quay người lại của cô, thật không biết cô đứng bất động ở đó để làm gì? Đột nhiên Vô Thích xoay người chạy ngược lại về phía Dạ Tử Hành với tốc độ ánh sáng, hai mắt cô long lanh sáng trong như ánh sao, gương mặt tràn ngập phấn khởi, hỏi với vẻ vội vàng: “Ngươi nói sư phụ của ngươi chính là Âu Dương Tử Ngôn?”

Dạ Tử Hành vừa chỉ cảm nhận được sự thay đổi choáng ngợp của Vô Thích, lại có chút không hài lòng, nói: “Vô Thích, không được bất kính gọi tên tự của sư phụ ta như thế!”

Vô Thích không quan tâm, vẫn tâm trạng hào khởi như gặp phải điều tuyệt diệu của thế gian, cô lại nói: “Có phải là Hướng Vấn Thiên, Nhất Dạ Chi Vương, Âu Dương Tử Ngôn không? A, đúng rồi! Ngươi đã từng giới thiệu với ta, ngươi cũng là người của Hướng Vấn Thiên. Vậy ngươi đích thật là đệ tử của ngài ấy?”

Nhận thấy điệu bộ tôn sùng của Vô Thích bày rõ trên cả gương mặt trắng hồng, Dạ Tử Hành y chưa từng nhìn thấy nam nhân nào có làn da trắng mịn như cô, ngạo mạn nói: “Thế nào gọi là đích thực, sư phụ của ta chỉ nhận mỗi ta là đồ đệ.”

Dõi mắt nhìn theo Vô Thích mặt mày hớn hở dán mắt quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, từ bên trái vòng ra tận sau lưng cho đến đi qua đến bên phải, ngược về lại phía trước, nhìn y tươi cười: “Thượng Quan Trọng Thiên, ta vậy mà không nhận ra ngươi lại có thể là đồ đệ của Âu Dương Tử Ngôn nhé!”

“Gọi là Nhất Dạ Chi Vương!” Dạ Tử Hành cau mày hằn giọng.

Vô Thích phớt lờ, trước khi bỏ đi ngang qua Dạ Tử Hành, gương mặt của cô vẫn rạng ngời tươi cười nói: “Cũng đều là danh xưng thôi, ta chọn cái tên gần gũi nhất, gọi ra nghe cũng thân mật!”

Y nhướng mày không hiểu: “Ngươi đi đâu?”

Cô trả lời: “Theo như lời ngươi, đến Dương thị.”

Dạ Tử Hành nhếch môi cười khổ, lẽ ra ngay từ đầu y nên mang uy danh của sư phụ ra nói, y cũng không phải khô nước miếng hết lời nài nĩ như vừa rồi.

Giới chân tu gia tộc đều là nhà nhà hiễn hách, tuy không thể mang cái uy danh lừng lẫy như Hướng Vấn Thiên, Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Hàn U Băng Lãnh hay Đào Hoa Cốc. Nhưng Dương thị chân tu vẫn có thể xem là người người kính nễ. Vô Thích theo chân Dạ Tử Hành tiến vào một thành trì mang tên Bảo An, rất nhanh đã tìm đến cổng của Dương thị.

Vừa nghe đến cái uy danh của Hướng Vấn Thiên Dạ Tử Hành, trưởng tộc Dương thị Dương Hành Quyết vội vã chạy ra lom khom chào đón hai người Vô Thích vào trong. Sau khi nghe qua cuộc trao đổi một hồi giữa Dạ Tử Hành và Dương Hành Quyết, Vô Thích mới hiểu ra vấn đề. Chuyện là hai tháng trước kia, Dương Hành Quyết trong lần ở bên ngoài vô tình chạm phải vài tên Qủy La Sát càn quấy dân lành, ông liền ra tay tiêu diệt, không những để xót một tên sống sót trước mặt tẩu thoát, mà ông còn mạnh miệng lớn tiếng: “Qủy La Sát các ngươi tốt nhất vĩnh viễn nên trốn mặt trong bóng tối. Chỉ cần các ngươi lộ diện, không nói đến các bậc tiên nhân, chỉ nói đến Dương thị chúng ta cũng tuyệt đối không tha cho các ngươi.”

Vô Thích lắc đầu: “Tại sao khi đó ông không thẳng tay giết chết tên Qủy La Sát đó, ông không biết hậu quả của việc truyền lời ghê gớm đến mức nào sao?”

Dương Hành Quyết nhìn Vô Thích, ngượng ngùng hỏi: “Vị công tử này là…”

Dạ Tử Hành nói: “Họ Vô, tên chỉ một chữ, Thích. Là bằng hữu của ta.”

Động tác hành lễ hết sức tự nhiên, Dương Hành Quyết lựa lời cất giọng: “Dương Hành Quyết ta thật không hiểu rõ ý trong lời nói vừa rồi của Vô công tử?”

Vô Thích cúi mặt thấy Tử Mịch ngồi bên cạnh đang cố với tay lấy trái cây đang đặt trên bàn, cô vốn muốn lấy cho bé ăn nhưng những người đang tồn tại trong gian đại sảnh này ngoại trừ cô và Dạ Tử Hành đều không có ai khác có thể nhìn thấy bé. Đành chịu phải để bé nhịn thèm vậy, Vô Thích âm thầm đưa tay vỗ về mông bé, nói: “Ta nghe vừa rồi ông kể rõ là thừa năng lực tiêu diệt tên Qủy La Sát đó, nhưng ông lại chọn cách để hắn toàn mạng trở về báo tin cho Qủy Vương. Ta không biết ông tự tin Dương thị thừa năng lực đối phó với Qủy Vương, hay chỉ vì muốn gửi một lời nhắn cảnh cáo. Chỉ là…”

Thấy kiểu úp úp mở mở đến nửa ngày vẫn chưa nói hết của Vô Thích, Dương Hành Quyết nóng ruột đến hiện rõ gương mặt xám mịt, hỏi trong sợ hãi: “Chỉ là thế nào?”

Dạ Tử Hành ngồi bàn bên chậm rãi cất giọng: “Chỉ là thực tại vẫn là Qủy Vương đã để mắt đến Dương thị cuả ông.”

Nghe vậy, Dương Hành quyết nắm tay run rẫy, sợ hãi rõ cả trên mặt, lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy…”

Vội rời khỏi ghế, hướng đối diện với Dạ Tử Hành, ông khom người kinh cẩn: “Dạ Tử Hành, Dương thị ta có đến hơn ba trăm sinh mạng. Nếu Dạ Tử Hành đã có ý đến báo tin, vẫn cầu mong cậu ra tay nghĩa hiệp, cứu giúp Dương thị của ta!”

Vô Thích đặt tách trà lên bàn, nói: “Ông vội gì cầu xin, Dạ Tử Hành kia một mực kéo ta đến đây không phải chỉ để bảo vệ thị tộc của ông sao?”

Dạ Tử Hành ngẫm nghĩ chốc lát: “Ta nghĩ trong tối nay, Cưu Ma Sát Tịch kia nhất định sẽ tìm đến. Thời gian từ bây giờ cho đến tối cũng không còn nhiều. Chi bằng ông thu sếp chia mọi người mau chóng rời đi tìm nơi an toàn lẫn trốn.”

Dương Hành Quyết nghe ra là cách hữu ích, dù sao vào lúc tình huống nguy cấp này, vẫn là không nên lấy trứng chọi đá, dù sao vẫn là cả nhà trên ba trăm mạng, nên trốn thôi. Suy nghĩ một hồi ngẩng mặt nhìn Dạ Tử Hành, cất giọng hùng hồn: “Được, ta sẽ sắp sếp mọi người về nơi lẫn trốn an toàn. Dương thị ta có nhiều mật thất bảo mật từ trăm năm qua, tin hẳn đám Qủy La Sát kia sẽ không tìm ra được.”

Hai người con trai của Dương Hành Quyết lo lắng, một người vội hỏi với vẻ mặt hoang mang: “Vậy còn phụ thân thì sao?”

Dương Hành Quyết sắc mặt tối sầm đầy hoang mang, nhìn hai đứa con trai đã trưởng thành, ông rất hài lòng nói: “Dương thị từ nay về sau sẽ do hai con dẫn đầu. Qủy La Sát kia dám đến quấy rối Dương thị chúng ta, phụ thân sẽ không cho bọn chúng toại nguyện.”

“Phụ thân, không được!” Hai đứa con trai sợ hãi đồng thanh hét lên.

Vô Thích nghe ra cảm thấy ù tai, ngoái ngoái ngón tay trỏ vào bên tai phải, lười biến nói: “Dương Hành Quyết ông ở lại chỉ gây thêm phiền phức. Ông cùng đám con cháu kia tìm nơi an toàn lẫn tránh, chuyện ở đây cứ giao cho bọn ta giải quyết.”

“Nhưng…”

Dương Hành Quyết vừa mở miệng đã nghe thấy lời cự tuyệt của Dạ Tử Hành: “Cứ làm theo lời của y. Nơi đây giao cho hai người bọn ta, Dương thị vào lúc này rất cần một người đứng đầu dẫn dắt.”

“Không được!”

Đột nhiên Vô Thích hét lên. Mọi người lập tức nhìn về phía cô, chỉ thấy cô đang cúi mặt với vẻ mặt không hài lòng, xen lẫn chút cưng chiều. Dạ Tử Hành nhìn thấy Tử Mịch cứ cố với tay tới trái táo lại cứ bị Vô Thích ngăn cản. Mà cô lúc này lại như quên mất mọi người, cô lào bào: “Không được ăn táo, cả ngày trời không ăn gì, ngươi nhỏ như vậy phải ăn cháo trước mới được!”

Cả nhà Dương thị ngu người trong chốc lát. Dạ Tử Hành lòng tay ôm trán, khẽ cười một lúc nhìn sang Dương Hành Quyết: “Dương tiền bối, ông không cần phải lo lắng cho hai người chúng tôi. Ông vẫn là nên cùng gia tộc lánh nạn. À, dưới nhà bếp còn cháu không? Cảm phiền Dương tiền bối gọi người mang cho ta một chén cháo.”

Dương Hành Quyết gương mặt đang khó hiểu phút chốc trở nên hổ thẹn, ngượng ngùng nói: “Ta hoảng quá nên quên mất lễ tiết đón khách. Dạ Tử Hành và Vô công tử đích thân đến đây cứu giúp Dương thị ta, ta sao có thể tiếp khách chỉ với một chén cháo. Ta sẽ gọi người chuẩn bị món ăn mang đến ngay.”

Dạ Tử Hành nói: “Không cần đâu. Ông chỉ cần cho ta một chén cháo là đủ. Thời gian không có nhiều, ông nên đưa mọi người lẫn trốn. Nếu để nữ ma đầu Cưu Ma Sát Tịch kia tìm đến, chỉ e lành ít dữ nhiều.”

Tử Mịch lúc này được Vô Thích đặt ngồi trên bàn, chén cháo nóng hổi được cô từng muỗng thổi ngụi chậm rãi đút vào miệng bé. Có lẽ đã lâu lắm rồi bé không được ăn món ngon đến vậy, cứ há miệng từng muỗng từng muỗng ăn rất ngoan.

Vô Thích liếc mắt nhìn Dạ Tử Hành đang ngồi ghế bên dãy đối diện nhìn sang cô mà hỏi: “Ngươi làm sao biết được tối nay Âu Dương Tử Ngôn sẽ tìm đến đây?”

Dạ Tử Hành hơi cau mày vì Vô Thích cứ luôn gọi tên tự của sư phụ y. Nhưng y cũng hết cách, lại hiểu được phần nào tính cách của cô là tùy tiện chứ không phải phi lễ kiêu ngạo nên y cũng đành thôi cho qua. Ánh mắt y lóe lên tia cười đắc ý, tự tin lên tiếng: “Ta đã bắn pháo tín hiệu. Sư phụ nếu ở xa chậm nhất tối nay sẽ tìm đến đây. Nên ngươi cứ yên tâm!”

Vô Thích gật đầu: “Ừ!”

Dạ Tử Hành cảm thấy có chút kì lạ, y hỏi: “Ngươi tin tưởng ta đến vậy sao?”

Vô Thích lấy khăn lao bên khóe môi dính cháo của Tử Mịch, thản nhiên mở miệng: “Ta tin tưởng Âu Dương Tử Ngôn!”

Dạ Tử Hành đầu mày khẽ nhíu. Vô Thích nói tiếp: “Nếu y chỉ nhận mỗi ngươi là đệ tử. Lại từng nhiều lần chạy đi khắp nơi tìm kiếm người trở về. Vậy thì khi nhận được tín hiệu của ngươi, y tất nhiên sẽ tìm đến đây.”

Dạ Tử Hành “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện