Ngồi trên boong thuyền ngước nhìn cảnh sắc liên tục thay đổi xung quanh, từ những tòa trấn nhỏ rồi nối tiếp những cánh rừng dài bạc ngàn lắm lúc xuyên qua những đám mây dày tập trung trên đỉnh núi cao.

Tuy đã là lần thứ hai quan sát nhưng vẫn không kém chút nào thú vị cùng tò mò, chắc vì tại hiện tại địa cầu hắn chưa một lần đi máy bay hoặc ước mơ nhất phi trùng thiên của con người đang ngay trước mắt Vân Phàm.

Cơ hội đã đến chính hắn phải nắm giữ lấy nó, biết đâu được một ngày trở lại quê nhà ta sẽ trở thành siêu nhân bảo vệ thế giới rồi sao.

Phải! nhất định.

Đang mãi mê ngắm cảnh thì một giọng nói tự nhiên phát ra vang vọng cả con thuyền: “Tất cả học viên nhanh chóng tập hợp tại phòng luyện tập dưới đáy thuyền, xin nhắc lại một lần nữa tất cả …bla…bla..”

Oh, nhanh chóng lấy lại tinh thần đuổi theo nhóm học trưởng đi xuống, dòng người nối đuôi, dù con thuyền này có phần nhỏ hơn Phi thuyền trước kia của Viện Trưởng nhưng có vẻ thiết kế cũng tương tự, vượt qua dãy hàng lang phòng ngủ. Hóa ra phía dưới rộng lớn vô cùng với rất nhiều đài nhỏ mini mô phỏng y rang “Võ đài.”

Chính là nơi đây rồi, lách người về cạnh mọi người Vân Phàm thắc mắc:

-“Chuyện gì thế Chung ka.”

-“Ta cũng không biết, chắc là thông báo chiến thuật thôi.”

Quả nhiên như dự đoán đó, một lúc sau tổ hợp năm người từ phòng điều khiển bước ra, một trong số đó Vân Phàm xem như biết mặt chính là nam tử lão sư tại buổi khảo hạch Tửu sư của mình hôm bữa, trợ giảng Dương lão sư - Trương Kiệt.

Bọn họ liền nhanh chóng làm sơ qua phần giới thiệu bản thân cho dễ dàng ra mệnh lệnh trong chiến đi lần này.

Trung niên nữ tử lớn tuổi nhất chính là một vị giáo viên lớp Hiểu biết: Hải cảnh hậu kì.

Trương Kiệt trợ giảng cũng đồng thời là Hải cảnh hậu kì.

Còn ba thiếu niên còn lại thuộc về học viên năm bốn của trường, tuy thực lực chỉ nằm tại sơ kì Hải cảnh nhưng nhiêu đó cũng tôn lên sự đặc biệt địa vị trong đoàn.

Điểm danh sau đó cũng được thực hiện, tổng cộng có 57 người tham gia.

Xong xuôi Trương Kiệt bước lên phía trước nói:

-“Lần này nhiệm vụ do ta hoàn toàn chủ trì vì thế bất kì ai làm trái mệnh lệnh hoặc tự tiện hoạt động gây hậu quả xấu sẽ lập tức bị tước đi chứng nhận chiến tích, còn cụ thể đợi chiều ngày mai đến nơi ta sẽ thống báo tiếp, giải tán.”

Vì có đầy đủ bốn thằng đàn ông nên đơn giản cho việc đặc phòng ngủ không cần phải chờ đợi phân phối, cả bốn anh em, à còn có “bà cô tổ” Ngọc Trâm mò vào theo là sau ta

-“Các ngươi hỏi ta sao, còn chờ phân phòng nên chưa có chỗ qua đây các ngươi có ý kiến gì không, hừ.”

Cả bốn liền rụt cổ lại, chả ai dám đi chọc giận cả. Rãnh rổi không gì làm Ứng Long lại lôi danh sách tin đồn ra xem, nói là vậy chứ nơi đây có thể thẳng thắn cho một cái tên như trên địa cầu: Tạp chí thông tin:Báo mới, bởi vì tin đồn hoàn toàn không có sự khuyếch đại tam sao thất bản như ở dị giới trước kia Vân Phàm đọc, nơi đây tương đối chính xác khi thế lực câu lạc bộ tình báo của Học viện sẽ thu thập những chuyện nổi bậc xung quanh về đưa lên mục thông tin của trường, mà tất cả học viện lại là một mạng lưới kết nối với nhau, chính vì vậy điểm kích vào càng nhiều view cao điểm cống hiến sẽ tự động chảy vào túi bọn họ.

Hào hứng Vân Phàm cũng điểm vào nút kích hoạt chức năng trên thẻ tạp của chính mình, hàng loạt những dòng STT giật tít luôn à, nào nơi đâu xảy ra đại chiến, nơi đâu di tích mở cửa, cực phẩm đấu giá hội… choáng ngộp, nếu dành thời gian ra đọc báo sáng chắc cũng hết ngày quá, cộng thêm mức giá cũng tương đối rẻ 5 view mới một điểm cống hiến (rẻ với chính hắn mà thôi).

Bỗng một dòng chữ: “Vẫn lạc thiên tài và sự trở lại chấn động.”

Oh! Nghe cứ như tiểu thuyết ấy nhỉ, click nhẹ vào xem thì phía bên cạnh cùng vang lên tiếng khâm phục trầm thấp của Tiêu Trác:

-“Là Trần Phong sau, tin này hôm qua ta đã đọc rồi, không phụ sự kì vọng hắn thực sự đã làm được.”

Chung Nhạc nghe thấy như có đều suy nghĩ mới lên tiếng bình phán:

-“Đúng vậy, một Tuyệt thế thiên tài trăm năm hiếm gặp, vừa sinh đã là Huyết linh thể, toàn thân kinh mạch liên thông,1 tuổi khai linh trí, 5 tuổi tạo hình cảnh, 7 tuổi Vân cảnh, 8 tuổi làm chủ nhân một đầu biến dị Độc giao long, 10 tuổi Hải cảnh hậu kì chuẩn bị con đường vào Tâm cảnh, nhưng bỗng nhiên Phản vệ Huyết lực trong quá trình tu luyện (Tương tự tẩu hỏa nhập ma) mà vỡ nát Tâm khung ngay cả Linh thú cũng bị ép buộc trả về Thất giới, sau đó còn mất đi khả năng vận dụng Huyết lực, năng lượng tự động biến mất khi tu luyện, dù gia tộc có làm thế nào chạy chữa, thậm chí một vị Vương cảnh Tông chủ đích thân đến cũng thất thủ vô sách. Từ đây thiên tài chết trẻ.”

Trong giọng nói có mấy phần tiếc nuối nhưng nghe rõ trong đó cũng có chút nào buông lỏng như kiểu thở phào sau khi đi lên một đỉnh núi cao, mà cũng phải trong cùng một thời đại lại xuất hiện yêu nghiệt đến như thế ai lại thấy vui cho được.

Ngừng lại một chút Chung Nhạc lại nằng nề kể:

-“ Không từ bỏ ý đồ vị thiên tài ấy âm thầm tìm cách phục hồi, tự mình bỏ trốn từ Tây thiên thánh địa đến Nam hoang bộ khu, thậm chí còn cả gan khiêu khích một gia tộc nơi đây, lúc đó xem tin tức treo thưởng đuổi giết ka còn hết hồn nữa mà, và rồi hắn biến mất, hm… bao lâu ta, chắc khoảng nửa năm trở lên thì Trần Phong trở lại, bây giờ đúng trước mắt thiên hạ lại là một Tuyệt thế thiên tài năm xưa, Hải cảnh cường giả 13 tuổi, dù chấp chúng ta ba năm nhưng rồi lại lấy thế không thể đỡ quật khởi, một mình hủy diệt gia tộc kết thù, thậm chí đấu ngang tay Tâm cảnh bình thường cường giả rồi nghênh ngang bỏ đi vào đại sơn lâm tu luyện tiếp.”

Phía bên cạnh Ứng Long cũng như gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, dù ta và hắn đi khác con đường, đạo thần như ka không cần thiết chấp nhưng phải nói: [ Lợi hại ].”

Ngọc Trâm liền tưới nước lạnh cho tên này tỉnh ra: “ Ngươi cũng có bản lĩnh đó sao, hừ.”

-“Gì đó? sao cứ kiếm chuyện hoài thế, làm như ta thích bỏ thuốc bà cô lắm vậy.” Ứng Long tức giận đáp trả.

Đùng, mắt phát lửa Ngọc Trâm đấm mạnh rồi gằng từng chữ:

-“Là đàn ông thì theo ta xuống Sinh tử đài.”

-“đi… ai sợ ai chứ.”

Tiêu Trác và Chung Nhạc liền hoảng hốt can ngăn, trong lúc đó Vân Phàm đang đứng hình sững sờ khi nhìn thấy hình ảnh đính kèm trong phần bài viết đang đọc.

Đây là! bóng lưng mãnh khảnh khoát lên mình một tấm áo choàng đen huyền bí, trong tay cầm một ngọc thương bích ngọc vun nhẹ sang ngang đang lơ lững giữa không trung còn bên dưới là tàn tích hủy diệt theo hình bóng cầu.

Quá quen, Vân Phàm dám khẳng định đây chính là người mình từng gặp trong Thượng cổ di tích, xiết chặc nắm tay một cảm giác như cái gì đó thiêu đốt trong lòng? “Chiến ý ư, Hải cảnh”. Hắn quả nhiên không hổ danh là người nắm giữ Tâm cường giả.

Rất nhanh hắn thu hồi xúc động, chính mình còn một con đường rất dài phải đi, theo như cách nói của Sở Huy: “Người lười chỉ chờ đợi con cọp thứ hai trên đỉnh núi xuất hiện rồi giải quyết luôn cho lẹ.” Giữa bọn họ lúc mơ hồ như thế này quá khó để giết được nhau thì tội gì sống chết chứ, cứ thỏa sức bức phá vượt trước đồng lứa cái đã.

...............
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện