Cơ hội Đoạn Tê Hộc tham gia vào Vân Hải Thập Tam Lâu chỉ là ngẫu nhiên.
Lúc ấy hắn mới thay đổi thân phận, từ mã tặc đốt giết cướp bóc rửa tay gác kiếm, bắt đầu ở định cư thành Thả Mạt, làm ăn mua bán chính đáng.
Thật ra cũng không hẳn là chính đáng, năm xưa tất cả những tài sản kia của Đoạn Tê Hộc đều là của bất nghĩa, lại tập hợp một nhóm thủ hạ trung thành, cho dù làm ăn mua bán, cũng muốn tiền có tiền, muốn người có người, tự nhiên rất nhanh từ mã tặc lắc mình một cái, trở thành thương nhân có năng lực thâm hậu trong thành Thả Mạt.
Bọn Thôi Bất Khứ lúc vừa tới Thả Mạt, liền phát hiện hai người Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu gần như lũng đoạn hơn nửa việc làm ăn trong thành Thả Mạt, ngay cả khách điếm trong thành, cũng là ngươi một nửa ta một nửa, không ở chi nhánh dưới quyền Đoạn Tê Hộc, cũng phải đến khách điếm do Hưng Mậu mở, gần như không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng lúc Đoạn Tê Hộc vừa đặt chân đến Thả Mạt thành, còn không giống như bây giờ, có thể nói một không hai ở Thả Mạt thành.
Nơi này trừ Hưng Mậu, còn có mấy thế lực khác, Đoạn Tê Hộc mặc dù đã có thực lực nhất định, nhưng dẫu sao căn cơ còn thấp, cường long khó khăn áp địa đầu xà, dùng tâm nhãn cũng chưa chắc hơn được người ta, mấy nhà khác thậm chí còn liên hiệp, tìm Hưng Mậu, muốn đồng tâm hiệp lực đuổi hắn khỏi thành Thả Mạt.
Vừa lúc đó, có người tìm tới cửa, tự xưng là Ngọc Hành, là chủ sự thứ mười một của Vân Hải Thập Tam Lâu.
Trước đó, Đoạn Tê Hộc chưa từng nghe nói đến danh tiếng của Vân Hải Thập Tam Lâu, Ngọc Hành đi thẳng vào vấn đề, há mồm liền nói có thể giúp hắn diệt trừ mấy thế lực còn lại, để cho hắn đứng vững gót chân ở Thả Mạt thành, điều kiện đầu tiên là hắn phải gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, trở thành vị chủ sự thứ mười hai.
Đoạn Tê Hộc lúc ấy bị mấy phe liên thủ áp chế, dưới sự bể đầu vỡ trán, ôm tâm tư bán tín bán nghi đáp ứng Ngọc Hành, gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu.
Ngoài dự đoán, đối phương quả nhiên tuân thủ cam kết, không chỉ giúp hắn ám sát mấy đối thủ, vì để hóa giải lửa sém lông mày của Đoạn Tê Hộc, lại kéo Đoạn Tê Hộc tới Giang Nam làm ăn về tơ lụa và đồ sứ, để cho hắn kết giao với thương nhân nam bắc, góp nhặt mạng giao thiệp, trong vòng mấy năm, đã nhanh chóng vùng lên, trở thành kẻ có thể ngồi ngang hàng với Hưng Mậu.
Cùng lúc đó, tiếp xúc với Vân Hải Thập Tam Lâu, Đoạn Tê Hộc liền phát hiện cái tổ chức này thật không đơn giản, từ nam đến bắc, sĩ nông công thương, gần như chưa từng có mạng giao thiệp nào mà bọn họ không có, Đoạn Tê Hộc biết rõ trên trời sẽ không tự nhiên rơi bánh có nhân, mình được cái gì, tất nhiên cũng phải trả lại cái gì, nhưng Vân Hải Thập Tam Lâu ngoại trừ để hắn làm Thập Nhị tiên sinh, nâng đỡ hắn lên chức, chưa bao giờ yêu cầu hắn làm cái gì, thậm chí ngay cả Thập Tam tiên sinh đứng cuối trong lâu là Phùng Tiểu Liên, cũng từng hiện thân Thả Mạt thành, có duyên gặp qua một lần với Đoạn Tê Hộc.
Sủng phi lẳng lơ trong truyền thuyết, sau khi bỏ lớp trang điểm cũng chỉ là một nữ tử mặt mũi thanh tú, Đoạn Tê Hộc xưa nay háo sắc, nhưng hắn không dám có ý nghĩ không an phận với Phùng Tiểu Liên, chỉ vì đối phương mặc dù có thứ hạng sau hắn, võ công lại không hề kém, cũng sàn sàn như hắn.
Nói đi nói lại thì, lấy thân phận địa vị của hắn và Phùng Tiểu Liên, ghế ngồi trong lâu chỉ đứng hạng bét, vậy những người trước bọn họ, võ công năng lực thủ đoạn, còn mạnh bao nhiêu? Đoạn Tê Hộc không muốn tra cứu, biết quá nhiều, đối với hắn cũng không có lợi, hắn lựa chọn làm lơ.
Cho đến có một ngày, Ngọc Hành hiện thân lần nữa, yêu cầu hắn nghĩ cách lật đổ Cao Ý trước, sau đó tiêu diệt Hưng Mậu, trở thành người đứng đầu Thả Mạt thành, cũng nói Vân Hải Thập Tam Lâu sẽ toàn lực trợ giúp hắn, trong quá trình này, Đoạn Tê Hộc cần người hay đòi tiền, chỉ cần mở miệng.
Đoạn Tê Hộc lại không có động tâm, ngược lại trong lòng còn lộp bộp một chút, có loại cảm giác “nên tới luôn tới”.
Hắn rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, không cần giống như trước mỗi ngày đều xách đầu mà sống, mỗi ngày thoải mái dễ chịu, hưởng hết vinh hoa phú quý, những kẻ đã từng khinh bỉ xuất thân của hắn, không thể không nắm lỗ mũi tới nịnh nọt lấy lòng.
Đoạn Tê Hộc già rồi, hắn bắt đầu cũng sẽ sợ chết, sợ với thay đổi hiện trạng, bảo hắn đi giết Hưng Mậu, hắn có lẽ còn sẽ miễn cưỡng đáp ứng, nhưng Cao Ý đại diện cho Đại Tùy sau lưng, Đoạn Tê Hộc còn không cuồng vọng đến cảm thấy mình có thể khiêu chiến toàn bộ Tùy Triều.
Có lẽ Tùy Triều hiện tại đang bận đối kháng với người Đột Quyết, tạm thời không đếm xỉa tới động tác nhỏ ở Thả Mạt thành, một khi Tùy Triều rảnh rỗi, Đoạn Tê Hộc cũng sẽ không bởi vì một thành Thả Mạt mà đối nghịch với Đại Tùy.
Đoạn Tê Hộc giống như thấy được kế hoạch khổng lồ đáng sợ này từ trong đề nghị của Ngọc Hành, lần đầu tiên hắn phát hiện mình không nhìn thấu đầm nước của Vân Hải Thập Tam Lâu rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Hắn sợ, khéo léo từ chối Ngọc Hành, bảo mình phải suy xét cho kĩ, thật ra muốn dùng kế hoãn binh, kéo dài chuyện này.
Ngọc Hành mấy lần tới thăm, cũng không thể tác động Đoạn Tê Hộc được, ngược lại để cho Đoạn Tê Hộc sinh ra tâm tư muốn thoát khỏi Vân Hải Thập Tam Lâu.
Bây giờ hắn cũng kiếm đủ tiền rồi, thực lực cũng có, nửa đời sau an an ổn ổn vượt qua, không cần thiết mạo hiểm nữa.
Ngọc Hành chắc hẳn phát hiện tâm tư của hắn, cũng không đến tìm hắn nữa.
Đoạn Tê Hộc thở phào một cái, đồng thời bắt đầu bất an.
Hắn cảm thấy Vân Hải Thập Tam Lâu đưa lên người mình nhiều như vậy, sẽ không dễ dàng sẽ bỏ qua hắn.
Đoạn Tê Hộc âm thầm huấn luyện không ít tử sĩ, bên người cũng không thiếu cao thủ bảo vệ, thậm chí ở trong nhà hắn cũng đặt ám thất để ngừa vạn nhất, nhưng cuộc sống ngày qua ngày, Ngọc Hành cũng tốt, Vân Hải Thập Tam Lâu cũng được, đều không tìm tới cửa.
Chuyện ma quỷ lộng hành vừa ra, Đoạn Tê Hộc cũng biết, đây căn bản không phải ác quỷ gì, đối phương chỉ là giả quỷ tới giết hắn, có lẽ Hưng Mậu nghĩ ra được quỷ kế, có lẽ Vân Hải Thập Tam Lâu, hoặc có lẽ rất nhiều, Ngọc Hành tìm Hưng Mậu, hai người cấu kết chung một chỗ.
Đây chính là nguyên nhân Đoạn Tê Hộc không kịp chờ đợi muốn ra tay trước chiếm lợi thế.
Nhưng hắn nhưng không biết còn có sự tồn tại của bọn Yến Tuyết Hành và Thôi Bất Khứ.
Thiên toán vạn toán, vẫn không tính được trúng mục tiêu.
Đoạn Tê Hộc đứt quãng nói xong những thứ này, thấy mặt Thôi Bất Khứ lộ vẻ trầm ngâm, ba người lảo đảo chạy vào chỗ tối.
Tiếng xé gió từ phía sau lưng truyền tới, hắn kêu thảm một tiếng, bả vai trúng tên, ngã lăn ra đất.
Cùng lúc đó, mấy mũi tên nhọn vèo vèo bắn về hướng ba người Phượng Tiêu Yến Tuyết Hành.
Thôi Bất Khứ đứng ở sau cây cột tránh mưa tên, ngẩng đầu nhìn lại.
Mấy bóng người hiện lên trên nóc nhà, tay giương cung, nhắm vào mọi người trong sân.
Sau một đợt mưa tên, Hưng Mậu dẫn theo người, thản nhiên bước từ ngoài vào.
Sóng vai cùng hắn, là một tăng nhân bạch y.
Đây chính là Thập Nhất tiên sinh của Vân Hải Thập Tam Lâu, Ngọc Hành.
Chợt nhìn một cái, đối phương cực kỳ giống hòa thượng Ngọc Tú, nhưng hắn vừa mở miệng, Thôi Bất Khứ liền biết không phải.
Tăng nhân bạch y mỉm cười liếc Đoạn Tê Hộc một cái, lại không thèm để ý mà rời mắt đi, hoàn toàn coi hắn là một con chó sa sút.
“Không phải bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau sao?”
Ý nói, Đoạn Tê Hộc là ve, hai người Yến Tuyết Hành là bọ ngựa, mà Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu tự cho là hoàng tước, không nghĩ tới Ngọc Hành và Hưng Mậu, mới là người thắng cuối cùng.
Đây căn bản không phải giọng của Ngọc Tú.
Lúc trước Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu từng theo chân hắn, chính mắt nhìn thấy hắn nói chuyện với tam quản sự trong phủ Hưng Mậu, nhưng bọn họ cũng không chính tai nghe thấy đối phương nói chuyện.
Cũng là hòa thượng, tên lại tương tự như vậy, rốt cuộc Ngọc Hành và Ngọc Tú có quan hệ như thế nào?
Thôi Bất Khứ khẽ cau mày, âm thầm nghĩ ngợi.
Hắn không rành võ công, tại đây trừ Băng Huyền, không ai coi hắn ra gì, hắn cũng vui vẻ ẩn sau cột quan sát tình hình.
Bên cạnh Hưng Mậu trừ Ngọc Hành ra, còn có mấy cao thủ võ công, mặc trang phục mỗi người không giống nhau, cũng không giống thủ hạ của hắn, hẳn là khách khanh hắn lôi kéo trên giang hồ.
Trừ mấy người này, trên mái hiên, bên ngoài Đoàn phủ, không nơi nào không bị hộ vệ Hưng gia bao vây.
Nhìn lại Đoạn Tê Hộc, Lâm quản sự mang tử sĩ chẳng biết đi đâu, bên cạnh mình hộ vệ cũng đều bị Yến Tuyết Hành giết được bảy tám phần, còn dư lại một ít chắc cũng vừa bị Hưng Mậu dọn dẹp sạch sẽ lúc đi vào.
Đại thế đã qua.
“Ngươi đừng cao hứng quá sớm!” Đoạn Tê Hộc máu me đầy mặt, tóc tai rối bời, gắt gao nhìn chăm chằm vào Hưng Mậu, nào còn có nửa phần uy thế bá chủ Thả Mạt ngày xưa?
Hắn đã đấu với đối thủ cũ này rất lâu, trong khoảng thời gian dài này, ai cũng không làm gì được ai, lại không nghĩ rằng vào hôm nay quyết phân thắng bại.
Hưng Mậu cười ha ha một tiếng, tâm tình vô cùng thoải mái: “Lão đệ, chẳng lẽ ngươi nói mấy chục tử sĩ kia của ngươi? Bọn họ chờ ngươi trên đường hoàng tuyền!”
Đoạn Tê Hộc: “Không thể nào!”
Hưng Mậu: “Nói đi nói lại thì, những tử sĩ của ngươi, huấn luyện không tệ, nếu không có Lâm quản sự báo cho ta trước đó, có thể ta sẽ thua thiệt, ai bảo thủ hạ trung thành của ngươi lại phản bội ngươi chứ?”
Đoạn Tê Hộc quát to một tiếng, khạc ra một ngụm máu lớn, sắc mặt càng thêm đỏ au.
“Không thể nào! Không thể nào! Lâm Phong hắn sẽ không phản bội ta!”
Hưng Mậu chậc một tiếng, không muốn nói thêm với hắn, phất tay một cái nói: “Bắt người Đoạn gia lại!”
“Khoan đã!”
Yến Tuyết Hành lạnh mặt nói: “Một mạng nhà Đoạn thị là của ta, phải do ta xử trí!”
Hưng Mậu nhíu mày nói: “Các hạ cũng tới giết Đoạn Tê Hộc? Vậy dễ làm, chờ ta chặt đầu hắn xuống, thi thể sẽ thuộc về ngươi, còn nữ nhân và hài tử, lúc ta xử lí bọn chúng, ngươi cũng có thể đứng bên cạnh xem.”
Yến Tuyết Hành quả quyết cự tuyệt: “Không được, ta với hắn có huyết hải thâm cừu, phải do ta tự mình xử lí!”
Hưng Mậu không nhịn được nói: “Vậy thì không thể làm gì khác hơn là xem bản lĩnh riêng của mình rồi!”
Hắn dứt lời, nhìn về phía Ngọc Hành bên cạnh.
Tăng nhân gật đầu một cái, lại cười nói: “Đoạn Tê Hộc, hôm nay phải chết.”
Hưng Mậu lui về phía sau một bước, chắp tay nói với mấy tên khách khanh kia: “Kính nhờ chư vị.”
Thư sinh phe phẩy cây quạt dẫn đần đi ra trước.
“Để mỗ ra gặp mặt cao đồ Lâm Xuyên Học Cung trước đi.”
Lúc Hưng Mậu không có ở đây, Yến Tuyết Hành và Phượng Tiêu là địch không phải bạn, bây giờ Hưng Mậu xuất hiện, tình thế lại biến đổi.
Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ muốn phải tạm thời giữ được mạng Đoạn Tê Hộc, từ trong miệng hắn lấy được nhiều bí mật của Vân Hải Thập Tam Lâu hơn, mặc dù Yến Tuyết Hành muốn Đoạn Tê Hộc chết, nhưng không muốn hắn chết trong tay Hưng Mậu, vì vậy Phượng Tiêu và Yến Tuyết Hành tạm thời tiến tới cùng một dự tính, thấy nhất trí, thư sinh đối phó với Yến Tuyết Hành, Phượng Tiêu thu tay đứng cạnh xem.
Thư sinh kia dung mạo không bắt mắt, võ công lại rất thật sự có tài, một cây quạt nan sắt múa may không cho một kẽ hở nào, trực tiếp phong kín đường đi của Yến Tuyết Hành, nhưng nội công của hắn không bằng Yến Tuyết Hành, cho dù chiêu số kỳ dị, khó tránh khỏi cũng phải đỡ bên trái hở bên phải, lúc này bên cạnh Hưng Mậu lại có hai người ra tay, một người cầm kiếm, một người dùng đao.
Người trước cầm kiếm ngăm đen thô kệch, không tầm thường chút nào, người sau cầm cây đao kia lại là kim quang lòe lòe, ra khỏi vỏ trong đêm, suýt chút nữa làm mù mắt tất cả mọi người.
Phượng Tiêu võ công cao tuyệt, nhưng hắn cực ít đi trên giang hồ, với lai lịch của những người này lại không biết gì cả.
Nhưng cũng may bên cạnh y còn có một kẻ dở hơi thông thuộc mọi chuyện thiên hạ.
“Người dùng kiếm tên Uông Hoằng, ngoại hiệu giang hồ là Vô Danh Kiếm, kiếm vô danh mà người nổi danh, hắn kiếm tẩu thiên phong(*), kiếm pháp sư từ dòng dõi nhất mạch Tây Nam, phối hợp với cổ trùng, đủ để cho người ta trúng chiêu ở lúc không phòng bị.” Thôi Bất Khứ như hiểu được ý của y, giọng nói đúng lúc truyền tới.
(*)Kiếm tẩu thanh phong: = kiếm pháp nhẹ nhàng = không đi theo lối thông thường mà tìm một cách giải quyết khác, chờ cơ hội đánh bất ngờ.
Tiếng nói vừa dứt, Yến Tuyết Hành nghiêng đầu một cái, một vật không tiếng động nhẹ nhàng xẹt qua tai.
Băng Huyền búng ngón tay, một con sâu màu đen rơi xuống đất, trên người còn cắm một cây ngân châm.
Yến Tuyết Hành không khỏi nhìn một cái về hướng Thôi Bất Khứ, nếu như không có đối phương nhắc nhở, rất có thể hắn đã mất cảnh giác mà trúng chiêu.
“Người dùng đao tên là Hồ Vận, người ta gọi là Tài Đức Kiêm Bị(tài đức đầy đủ:v), hắn xuất thân là thương nhân Thiểm Quan Cự, không lo ăn mặc, coi vàng dễ vỡ, thanh kim đao này của hắn lại mời thợ chế tinh xảo, lấy vàng kết hợp với sắt mà luyện thành, đao kiếm tầm thường cũng không làm gì được, đao pháp của hắn có thể coi là cao thủ nhị lưu.” Thôi Bất Khứ không nhanh không chậm, tiếp tục nói ra thân phận của mọi người.
Hồ Vận vừa nghe liền nóng nảy: “Con mẹ nó ngươi mới là cao thủ nhị lưu!”
Tiếng nói vừa dứt, bụng hắn liền trúng một cước của Yến Tuyết Hành, người trực tiếp bay ra ngoài, kim đao keng một tiếng rơi xuống đất.
Thư sinh cười khẩy một tiếng: “Hồ Vận, xem ra vận khí của ngươi không tốt nha!”
Thôi Bất Khứ tiếp tục nói: “Thư sinh kia là Nguyệt Hạ Phùng, dùng quạt sắt làm vũ khí, đến gần người ta sẽ có chiêu thức ác liệt, nhưng nếu cách khá xa…”
Băng Huyền hiểu ý cười một tiếng, ngân châm trong tay liên tiếp bắn ra.
Nguyệt Hạ Phùng không thể không bỏ qua Yến Tuyết Hành, biến chiêu ngăn cản ngân châm, kết quả bị Yến Tuyết Hành thấy khe hở, vỗ một chưởng sau lưng, nhất thời khạc ra một búng máu, bị thương không nhẹ.
Băng Huyền thi lễ một cái với Thôi Bất Khứ: “Đa tạ Thôi đạo trưởng chỉ điểm.”
Thôi Bất Khứ: “Là nương tử băng tuyết thông minh.”
Không biết sao, trong lòng Phượng Tiêu bỗng nhiên có chút không thoải mái.
Thân hình y động một cái, lao về phía Hưng Mậu.
Hưng Mậu kinh hãi, hai người bên cạnh hắn cũng lần lượt ra tay.
Một người năm ngón tay hơi cong chộp đến mặt y, một người để hai ngón tay vào giữa làm vẻ cầm hoa, nhưng thật ra hắn đang cầm một sợi tơ cực nhỏ, còn sắc bén hơn đao kiếm bình thường, kết hợp với nội lực, có thể tùy tiện cắt đứt yết hầu của kẻ địch.
“Tróc Vân Thủ, Bùi Nguyên, là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, võ công đại khai đại hợp, nổi danh về cứng rắn, có thể lấy nhu thắng cương. Thủy Nguyệt Quan Âm, Bạch Bích, nam sinh nữ tướng, nhưng vì thế mà Kim Ngân Tuyến trong tay hắn trong tay hắn có thể so với thần binh, đối thủ chết dưới tay hắn, đều vì xem thường hắn— “
Lời nói của Thôi Bất Khứ chỉ ra rõ nhược điểm của từng người, theo lời của hắn, Phượng Tiêu nâng ống tay áo, dồn chân khí lên, trực tiếp cắt đứt sợi tơ của Bạch Bích.
Nhưng, Thôi Bất Khứ không thể nói xong những lời này.
Bởi vì có người bóp yết hầu hắn.
Ngọc Hành bóp chặt cổ Thôi Bất Khứ, cười với Phượng Tiêu đã bắt được Hưng Mậu: “Ngươi muốn cứu người, hay là giết người?”
Bùi Nguyên và Bạch Bích thậm chí không thấy rõ đối phương đến thế nào, đã bị điểm ở huyệt đạo ném sang một bên.
Hưng Mậu cả kinh thất sắc, ngàn lần không nghĩ tới mình vốn đã nắm chắc phần thắng, lại gặp một biến số như Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ.
Nếu không có bọn họ ở đây, bây giờ Yến Tuyết Hành và Băng Huyền sợ rằng chỉ có thể tháo chạy.
Trong lòng hắn hận vô cùng, hô lớn với Ngọc Hành: “Ngọc tiên sinh, ngài cũng không thể mặc kệ ta chứ!”
Lúc ấy hắn mới thay đổi thân phận, từ mã tặc đốt giết cướp bóc rửa tay gác kiếm, bắt đầu ở định cư thành Thả Mạt, làm ăn mua bán chính đáng.
Thật ra cũng không hẳn là chính đáng, năm xưa tất cả những tài sản kia của Đoạn Tê Hộc đều là của bất nghĩa, lại tập hợp một nhóm thủ hạ trung thành, cho dù làm ăn mua bán, cũng muốn tiền có tiền, muốn người có người, tự nhiên rất nhanh từ mã tặc lắc mình một cái, trở thành thương nhân có năng lực thâm hậu trong thành Thả Mạt.
Bọn Thôi Bất Khứ lúc vừa tới Thả Mạt, liền phát hiện hai người Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu gần như lũng đoạn hơn nửa việc làm ăn trong thành Thả Mạt, ngay cả khách điếm trong thành, cũng là ngươi một nửa ta một nửa, không ở chi nhánh dưới quyền Đoạn Tê Hộc, cũng phải đến khách điếm do Hưng Mậu mở, gần như không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng lúc Đoạn Tê Hộc vừa đặt chân đến Thả Mạt thành, còn không giống như bây giờ, có thể nói một không hai ở Thả Mạt thành.
Nơi này trừ Hưng Mậu, còn có mấy thế lực khác, Đoạn Tê Hộc mặc dù đã có thực lực nhất định, nhưng dẫu sao căn cơ còn thấp, cường long khó khăn áp địa đầu xà, dùng tâm nhãn cũng chưa chắc hơn được người ta, mấy nhà khác thậm chí còn liên hiệp, tìm Hưng Mậu, muốn đồng tâm hiệp lực đuổi hắn khỏi thành Thả Mạt.
Vừa lúc đó, có người tìm tới cửa, tự xưng là Ngọc Hành, là chủ sự thứ mười một của Vân Hải Thập Tam Lâu.
Trước đó, Đoạn Tê Hộc chưa từng nghe nói đến danh tiếng của Vân Hải Thập Tam Lâu, Ngọc Hành đi thẳng vào vấn đề, há mồm liền nói có thể giúp hắn diệt trừ mấy thế lực còn lại, để cho hắn đứng vững gót chân ở Thả Mạt thành, điều kiện đầu tiên là hắn phải gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, trở thành vị chủ sự thứ mười hai.
Đoạn Tê Hộc lúc ấy bị mấy phe liên thủ áp chế, dưới sự bể đầu vỡ trán, ôm tâm tư bán tín bán nghi đáp ứng Ngọc Hành, gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu.
Ngoài dự đoán, đối phương quả nhiên tuân thủ cam kết, không chỉ giúp hắn ám sát mấy đối thủ, vì để hóa giải lửa sém lông mày của Đoạn Tê Hộc, lại kéo Đoạn Tê Hộc tới Giang Nam làm ăn về tơ lụa và đồ sứ, để cho hắn kết giao với thương nhân nam bắc, góp nhặt mạng giao thiệp, trong vòng mấy năm, đã nhanh chóng vùng lên, trở thành kẻ có thể ngồi ngang hàng với Hưng Mậu.
Cùng lúc đó, tiếp xúc với Vân Hải Thập Tam Lâu, Đoạn Tê Hộc liền phát hiện cái tổ chức này thật không đơn giản, từ nam đến bắc, sĩ nông công thương, gần như chưa từng có mạng giao thiệp nào mà bọn họ không có, Đoạn Tê Hộc biết rõ trên trời sẽ không tự nhiên rơi bánh có nhân, mình được cái gì, tất nhiên cũng phải trả lại cái gì, nhưng Vân Hải Thập Tam Lâu ngoại trừ để hắn làm Thập Nhị tiên sinh, nâng đỡ hắn lên chức, chưa bao giờ yêu cầu hắn làm cái gì, thậm chí ngay cả Thập Tam tiên sinh đứng cuối trong lâu là Phùng Tiểu Liên, cũng từng hiện thân Thả Mạt thành, có duyên gặp qua một lần với Đoạn Tê Hộc.
Sủng phi lẳng lơ trong truyền thuyết, sau khi bỏ lớp trang điểm cũng chỉ là một nữ tử mặt mũi thanh tú, Đoạn Tê Hộc xưa nay háo sắc, nhưng hắn không dám có ý nghĩ không an phận với Phùng Tiểu Liên, chỉ vì đối phương mặc dù có thứ hạng sau hắn, võ công lại không hề kém, cũng sàn sàn như hắn.
Nói đi nói lại thì, lấy thân phận địa vị của hắn và Phùng Tiểu Liên, ghế ngồi trong lâu chỉ đứng hạng bét, vậy những người trước bọn họ, võ công năng lực thủ đoạn, còn mạnh bao nhiêu? Đoạn Tê Hộc không muốn tra cứu, biết quá nhiều, đối với hắn cũng không có lợi, hắn lựa chọn làm lơ.
Cho đến có một ngày, Ngọc Hành hiện thân lần nữa, yêu cầu hắn nghĩ cách lật đổ Cao Ý trước, sau đó tiêu diệt Hưng Mậu, trở thành người đứng đầu Thả Mạt thành, cũng nói Vân Hải Thập Tam Lâu sẽ toàn lực trợ giúp hắn, trong quá trình này, Đoạn Tê Hộc cần người hay đòi tiền, chỉ cần mở miệng.
Đoạn Tê Hộc lại không có động tâm, ngược lại trong lòng còn lộp bộp một chút, có loại cảm giác “nên tới luôn tới”.
Hắn rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, không cần giống như trước mỗi ngày đều xách đầu mà sống, mỗi ngày thoải mái dễ chịu, hưởng hết vinh hoa phú quý, những kẻ đã từng khinh bỉ xuất thân của hắn, không thể không nắm lỗ mũi tới nịnh nọt lấy lòng.
Đoạn Tê Hộc già rồi, hắn bắt đầu cũng sẽ sợ chết, sợ với thay đổi hiện trạng, bảo hắn đi giết Hưng Mậu, hắn có lẽ còn sẽ miễn cưỡng đáp ứng, nhưng Cao Ý đại diện cho Đại Tùy sau lưng, Đoạn Tê Hộc còn không cuồng vọng đến cảm thấy mình có thể khiêu chiến toàn bộ Tùy Triều.
Có lẽ Tùy Triều hiện tại đang bận đối kháng với người Đột Quyết, tạm thời không đếm xỉa tới động tác nhỏ ở Thả Mạt thành, một khi Tùy Triều rảnh rỗi, Đoạn Tê Hộc cũng sẽ không bởi vì một thành Thả Mạt mà đối nghịch với Đại Tùy.
Đoạn Tê Hộc giống như thấy được kế hoạch khổng lồ đáng sợ này từ trong đề nghị của Ngọc Hành, lần đầu tiên hắn phát hiện mình không nhìn thấu đầm nước của Vân Hải Thập Tam Lâu rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Hắn sợ, khéo léo từ chối Ngọc Hành, bảo mình phải suy xét cho kĩ, thật ra muốn dùng kế hoãn binh, kéo dài chuyện này.
Ngọc Hành mấy lần tới thăm, cũng không thể tác động Đoạn Tê Hộc được, ngược lại để cho Đoạn Tê Hộc sinh ra tâm tư muốn thoát khỏi Vân Hải Thập Tam Lâu.
Bây giờ hắn cũng kiếm đủ tiền rồi, thực lực cũng có, nửa đời sau an an ổn ổn vượt qua, không cần thiết mạo hiểm nữa.
Ngọc Hành chắc hẳn phát hiện tâm tư của hắn, cũng không đến tìm hắn nữa.
Đoạn Tê Hộc thở phào một cái, đồng thời bắt đầu bất an.
Hắn cảm thấy Vân Hải Thập Tam Lâu đưa lên người mình nhiều như vậy, sẽ không dễ dàng sẽ bỏ qua hắn.
Đoạn Tê Hộc âm thầm huấn luyện không ít tử sĩ, bên người cũng không thiếu cao thủ bảo vệ, thậm chí ở trong nhà hắn cũng đặt ám thất để ngừa vạn nhất, nhưng cuộc sống ngày qua ngày, Ngọc Hành cũng tốt, Vân Hải Thập Tam Lâu cũng được, đều không tìm tới cửa.
Chuyện ma quỷ lộng hành vừa ra, Đoạn Tê Hộc cũng biết, đây căn bản không phải ác quỷ gì, đối phương chỉ là giả quỷ tới giết hắn, có lẽ Hưng Mậu nghĩ ra được quỷ kế, có lẽ Vân Hải Thập Tam Lâu, hoặc có lẽ rất nhiều, Ngọc Hành tìm Hưng Mậu, hai người cấu kết chung một chỗ.
Đây chính là nguyên nhân Đoạn Tê Hộc không kịp chờ đợi muốn ra tay trước chiếm lợi thế.
Nhưng hắn nhưng không biết còn có sự tồn tại của bọn Yến Tuyết Hành và Thôi Bất Khứ.
Thiên toán vạn toán, vẫn không tính được trúng mục tiêu.
Đoạn Tê Hộc đứt quãng nói xong những thứ này, thấy mặt Thôi Bất Khứ lộ vẻ trầm ngâm, ba người lảo đảo chạy vào chỗ tối.
Tiếng xé gió từ phía sau lưng truyền tới, hắn kêu thảm một tiếng, bả vai trúng tên, ngã lăn ra đất.
Cùng lúc đó, mấy mũi tên nhọn vèo vèo bắn về hướng ba người Phượng Tiêu Yến Tuyết Hành.
Thôi Bất Khứ đứng ở sau cây cột tránh mưa tên, ngẩng đầu nhìn lại.
Mấy bóng người hiện lên trên nóc nhà, tay giương cung, nhắm vào mọi người trong sân.
Sau một đợt mưa tên, Hưng Mậu dẫn theo người, thản nhiên bước từ ngoài vào.
Sóng vai cùng hắn, là một tăng nhân bạch y.
Đây chính là Thập Nhất tiên sinh của Vân Hải Thập Tam Lâu, Ngọc Hành.
Chợt nhìn một cái, đối phương cực kỳ giống hòa thượng Ngọc Tú, nhưng hắn vừa mở miệng, Thôi Bất Khứ liền biết không phải.
Tăng nhân bạch y mỉm cười liếc Đoạn Tê Hộc một cái, lại không thèm để ý mà rời mắt đi, hoàn toàn coi hắn là một con chó sa sút.
“Không phải bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau sao?”
Ý nói, Đoạn Tê Hộc là ve, hai người Yến Tuyết Hành là bọ ngựa, mà Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu tự cho là hoàng tước, không nghĩ tới Ngọc Hành và Hưng Mậu, mới là người thắng cuối cùng.
Đây căn bản không phải giọng của Ngọc Tú.
Lúc trước Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu từng theo chân hắn, chính mắt nhìn thấy hắn nói chuyện với tam quản sự trong phủ Hưng Mậu, nhưng bọn họ cũng không chính tai nghe thấy đối phương nói chuyện.
Cũng là hòa thượng, tên lại tương tự như vậy, rốt cuộc Ngọc Hành và Ngọc Tú có quan hệ như thế nào?
Thôi Bất Khứ khẽ cau mày, âm thầm nghĩ ngợi.
Hắn không rành võ công, tại đây trừ Băng Huyền, không ai coi hắn ra gì, hắn cũng vui vẻ ẩn sau cột quan sát tình hình.
Bên cạnh Hưng Mậu trừ Ngọc Hành ra, còn có mấy cao thủ võ công, mặc trang phục mỗi người không giống nhau, cũng không giống thủ hạ của hắn, hẳn là khách khanh hắn lôi kéo trên giang hồ.
Trừ mấy người này, trên mái hiên, bên ngoài Đoàn phủ, không nơi nào không bị hộ vệ Hưng gia bao vây.
Nhìn lại Đoạn Tê Hộc, Lâm quản sự mang tử sĩ chẳng biết đi đâu, bên cạnh mình hộ vệ cũng đều bị Yến Tuyết Hành giết được bảy tám phần, còn dư lại một ít chắc cũng vừa bị Hưng Mậu dọn dẹp sạch sẽ lúc đi vào.
Đại thế đã qua.
“Ngươi đừng cao hứng quá sớm!” Đoạn Tê Hộc máu me đầy mặt, tóc tai rối bời, gắt gao nhìn chăm chằm vào Hưng Mậu, nào còn có nửa phần uy thế bá chủ Thả Mạt ngày xưa?
Hắn đã đấu với đối thủ cũ này rất lâu, trong khoảng thời gian dài này, ai cũng không làm gì được ai, lại không nghĩ rằng vào hôm nay quyết phân thắng bại.
Hưng Mậu cười ha ha một tiếng, tâm tình vô cùng thoải mái: “Lão đệ, chẳng lẽ ngươi nói mấy chục tử sĩ kia của ngươi? Bọn họ chờ ngươi trên đường hoàng tuyền!”
Đoạn Tê Hộc: “Không thể nào!”
Hưng Mậu: “Nói đi nói lại thì, những tử sĩ của ngươi, huấn luyện không tệ, nếu không có Lâm quản sự báo cho ta trước đó, có thể ta sẽ thua thiệt, ai bảo thủ hạ trung thành của ngươi lại phản bội ngươi chứ?”
Đoạn Tê Hộc quát to một tiếng, khạc ra một ngụm máu lớn, sắc mặt càng thêm đỏ au.
“Không thể nào! Không thể nào! Lâm Phong hắn sẽ không phản bội ta!”
Hưng Mậu chậc một tiếng, không muốn nói thêm với hắn, phất tay một cái nói: “Bắt người Đoạn gia lại!”
“Khoan đã!”
Yến Tuyết Hành lạnh mặt nói: “Một mạng nhà Đoạn thị là của ta, phải do ta xử trí!”
Hưng Mậu nhíu mày nói: “Các hạ cũng tới giết Đoạn Tê Hộc? Vậy dễ làm, chờ ta chặt đầu hắn xuống, thi thể sẽ thuộc về ngươi, còn nữ nhân và hài tử, lúc ta xử lí bọn chúng, ngươi cũng có thể đứng bên cạnh xem.”
Yến Tuyết Hành quả quyết cự tuyệt: “Không được, ta với hắn có huyết hải thâm cừu, phải do ta tự mình xử lí!”
Hưng Mậu không nhịn được nói: “Vậy thì không thể làm gì khác hơn là xem bản lĩnh riêng của mình rồi!”
Hắn dứt lời, nhìn về phía Ngọc Hành bên cạnh.
Tăng nhân gật đầu một cái, lại cười nói: “Đoạn Tê Hộc, hôm nay phải chết.”
Hưng Mậu lui về phía sau một bước, chắp tay nói với mấy tên khách khanh kia: “Kính nhờ chư vị.”
Thư sinh phe phẩy cây quạt dẫn đần đi ra trước.
“Để mỗ ra gặp mặt cao đồ Lâm Xuyên Học Cung trước đi.”
Lúc Hưng Mậu không có ở đây, Yến Tuyết Hành và Phượng Tiêu là địch không phải bạn, bây giờ Hưng Mậu xuất hiện, tình thế lại biến đổi.
Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ muốn phải tạm thời giữ được mạng Đoạn Tê Hộc, từ trong miệng hắn lấy được nhiều bí mật của Vân Hải Thập Tam Lâu hơn, mặc dù Yến Tuyết Hành muốn Đoạn Tê Hộc chết, nhưng không muốn hắn chết trong tay Hưng Mậu, vì vậy Phượng Tiêu và Yến Tuyết Hành tạm thời tiến tới cùng một dự tính, thấy nhất trí, thư sinh đối phó với Yến Tuyết Hành, Phượng Tiêu thu tay đứng cạnh xem.
Thư sinh kia dung mạo không bắt mắt, võ công lại rất thật sự có tài, một cây quạt nan sắt múa may không cho một kẽ hở nào, trực tiếp phong kín đường đi của Yến Tuyết Hành, nhưng nội công của hắn không bằng Yến Tuyết Hành, cho dù chiêu số kỳ dị, khó tránh khỏi cũng phải đỡ bên trái hở bên phải, lúc này bên cạnh Hưng Mậu lại có hai người ra tay, một người cầm kiếm, một người dùng đao.
Người trước cầm kiếm ngăm đen thô kệch, không tầm thường chút nào, người sau cầm cây đao kia lại là kim quang lòe lòe, ra khỏi vỏ trong đêm, suýt chút nữa làm mù mắt tất cả mọi người.
Phượng Tiêu võ công cao tuyệt, nhưng hắn cực ít đi trên giang hồ, với lai lịch của những người này lại không biết gì cả.
Nhưng cũng may bên cạnh y còn có một kẻ dở hơi thông thuộc mọi chuyện thiên hạ.
“Người dùng kiếm tên Uông Hoằng, ngoại hiệu giang hồ là Vô Danh Kiếm, kiếm vô danh mà người nổi danh, hắn kiếm tẩu thiên phong(*), kiếm pháp sư từ dòng dõi nhất mạch Tây Nam, phối hợp với cổ trùng, đủ để cho người ta trúng chiêu ở lúc không phòng bị.” Thôi Bất Khứ như hiểu được ý của y, giọng nói đúng lúc truyền tới.
(*)Kiếm tẩu thanh phong: = kiếm pháp nhẹ nhàng = không đi theo lối thông thường mà tìm một cách giải quyết khác, chờ cơ hội đánh bất ngờ.
Tiếng nói vừa dứt, Yến Tuyết Hành nghiêng đầu một cái, một vật không tiếng động nhẹ nhàng xẹt qua tai.
Băng Huyền búng ngón tay, một con sâu màu đen rơi xuống đất, trên người còn cắm một cây ngân châm.
Yến Tuyết Hành không khỏi nhìn một cái về hướng Thôi Bất Khứ, nếu như không có đối phương nhắc nhở, rất có thể hắn đã mất cảnh giác mà trúng chiêu.
“Người dùng đao tên là Hồ Vận, người ta gọi là Tài Đức Kiêm Bị(tài đức đầy đủ:v), hắn xuất thân là thương nhân Thiểm Quan Cự, không lo ăn mặc, coi vàng dễ vỡ, thanh kim đao này của hắn lại mời thợ chế tinh xảo, lấy vàng kết hợp với sắt mà luyện thành, đao kiếm tầm thường cũng không làm gì được, đao pháp của hắn có thể coi là cao thủ nhị lưu.” Thôi Bất Khứ không nhanh không chậm, tiếp tục nói ra thân phận của mọi người.
Hồ Vận vừa nghe liền nóng nảy: “Con mẹ nó ngươi mới là cao thủ nhị lưu!”
Tiếng nói vừa dứt, bụng hắn liền trúng một cước của Yến Tuyết Hành, người trực tiếp bay ra ngoài, kim đao keng một tiếng rơi xuống đất.
Thư sinh cười khẩy một tiếng: “Hồ Vận, xem ra vận khí của ngươi không tốt nha!”
Thôi Bất Khứ tiếp tục nói: “Thư sinh kia là Nguyệt Hạ Phùng, dùng quạt sắt làm vũ khí, đến gần người ta sẽ có chiêu thức ác liệt, nhưng nếu cách khá xa…”
Băng Huyền hiểu ý cười một tiếng, ngân châm trong tay liên tiếp bắn ra.
Nguyệt Hạ Phùng không thể không bỏ qua Yến Tuyết Hành, biến chiêu ngăn cản ngân châm, kết quả bị Yến Tuyết Hành thấy khe hở, vỗ một chưởng sau lưng, nhất thời khạc ra một búng máu, bị thương không nhẹ.
Băng Huyền thi lễ một cái với Thôi Bất Khứ: “Đa tạ Thôi đạo trưởng chỉ điểm.”
Thôi Bất Khứ: “Là nương tử băng tuyết thông minh.”
Không biết sao, trong lòng Phượng Tiêu bỗng nhiên có chút không thoải mái.
Thân hình y động một cái, lao về phía Hưng Mậu.
Hưng Mậu kinh hãi, hai người bên cạnh hắn cũng lần lượt ra tay.
Một người năm ngón tay hơi cong chộp đến mặt y, một người để hai ngón tay vào giữa làm vẻ cầm hoa, nhưng thật ra hắn đang cầm một sợi tơ cực nhỏ, còn sắc bén hơn đao kiếm bình thường, kết hợp với nội lực, có thể tùy tiện cắt đứt yết hầu của kẻ địch.
“Tróc Vân Thủ, Bùi Nguyên, là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, võ công đại khai đại hợp, nổi danh về cứng rắn, có thể lấy nhu thắng cương. Thủy Nguyệt Quan Âm, Bạch Bích, nam sinh nữ tướng, nhưng vì thế mà Kim Ngân Tuyến trong tay hắn trong tay hắn có thể so với thần binh, đối thủ chết dưới tay hắn, đều vì xem thường hắn— “
Lời nói của Thôi Bất Khứ chỉ ra rõ nhược điểm của từng người, theo lời của hắn, Phượng Tiêu nâng ống tay áo, dồn chân khí lên, trực tiếp cắt đứt sợi tơ của Bạch Bích.
Nhưng, Thôi Bất Khứ không thể nói xong những lời này.
Bởi vì có người bóp yết hầu hắn.
Ngọc Hành bóp chặt cổ Thôi Bất Khứ, cười với Phượng Tiêu đã bắt được Hưng Mậu: “Ngươi muốn cứu người, hay là giết người?”
Bùi Nguyên và Bạch Bích thậm chí không thấy rõ đối phương đến thế nào, đã bị điểm ở huyệt đạo ném sang một bên.
Hưng Mậu cả kinh thất sắc, ngàn lần không nghĩ tới mình vốn đã nắm chắc phần thắng, lại gặp một biến số như Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ.
Nếu không có bọn họ ở đây, bây giờ Yến Tuyết Hành và Băng Huyền sợ rằng chỉ có thể tháo chạy.
Trong lòng hắn hận vô cùng, hô lớn với Ngọc Hành: “Ngọc tiên sinh, ngài cũng không thể mặc kệ ta chứ!”
Danh sách chương