Hai người Thôi Bất Khứ và Tiêu Lý thật sự không nghĩ tới bên trong địa cung này lại có càn khôn, phía dưới một tầng lại còn có một tầng.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, dưới chân Thôi Bất Khứ đạp hụt, ngã từ cao xuống, cuối cùng nghiêng người nặng nề chạm đất.
Cả người thoáng chốc bị đau nhức bao vây, lúc ý thức chưa rõ ràng, hắn không tránh khỏi phát ra một tiếng than nhẹ, đoán rằng chắc mình gãy tay rồi.
Nhưng so với cánh tay, đau hơn chính là sau lưng, vết thương cũ vẫn chưa lành, hắn bắt đầu ho sù sụ, vị tanh nồng xông lên cổ họng, không kịp nuốt xuống, cứ như vậy mà phun máu ra ngoài.
Tiếng thở dốc ở trong bóng tối vang vọng, không biết là của hắn hay là của Tiêu Lý.
Không để ý tới việc đi xem Tiêu Lý, Thôi Bất Khứ chỉ có thể lẳng lặng nằm, chờ đợi cơn choáng váng này qua đi.
Hồi lâu sau, hắn nghe Tiêu Lý nói: “Ngươi sắp chết.”
Cũng không phải là giễu cợt hay nguyền rủa, giọng của Tiêu Lý rất bình tĩnh.
Y nghe được từ hô hấp của Thôi Bất Khứ.
Lúc Thôi Bất Khứ thở dốc, dồn dập nặng nề, giống như phải dùng hết sức hít khí vào trong cơ thể, nhưng vẫn không hề có sức.
Y đoán bây giờ tim phổi của Thôi Bất Khứ sẽ như có một ngọn lửa đang cháy, không chỉ đốt lục phủ ngũ tạng, mà cũng đang đốt nốt mạng sống không còn lại mấy của hắn.
Người này vốn sinh ra đã yếu ớt, càng ngày càng kém, vốn đã sớm là người chết, nhưng hắn lại có thể cố kéo thân thể bệnh tật không lành lặn, sống sót suốt ba mươi năm bên bờ sinh tử, gắng gượng mượn mạng sống ba mươi năm từ trong tay ông trời.
Nhưng có mượn nhất định phải có trả, nghịch thiên mà đi, tất nhiên phải chịu đựng thống khổ mà người thường khó mà chịu được.
Tiêu Lý biết, trong ba mươi năm này, không có ngày nào mà Thôi Bất Khứ không phải vượt qua đau đớn, dù tình trạng có khá hơn một chút thì cũng không có khả năng giống như người bình thường, an tĩnh vượt qua một ngày.
Thứ gì đã khiến Thôi Bất Khứ kiên trì trong đau khổ như vậy? Tiêu Lý rất nghi ngờ.
Nếu hành động của đối phương cũng phải trả giá vì người khác, vậy lại sao có thể chống đỡ tiếp?
Từ đầu đến cuối y vẫn muốn lấy được một câu trả lời từ trên người Thôi Bất Khứ.
Bởi vì cảnh ngộ của người này quả thực quá giống mình.
Giống đến mức bây giờ hai người lại cùng nhau rơi vào tình cảnh này.
“Ta biết chứ.”
Thật lâu, Thôi Bất Khứ mới đáp một tiếng thật thấp.
Nếu không phải Tiêu Lý tai thính hơn người, rất có thể cũng không nghe rõ trong huyệt động yên tĩnh này.
Nói xong ba chữ này, Thôi Bất Khứ lại ho khan một trận.
Tiêu Lý gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hắn phải còng lưng mà ho trong đầu, gần như ho ra cả tim phổi.
Mạng sống của Thôi Bất Khứ giống như một ngọn nến không ngừng chập chờn, bởi vì sắp cháy hết, thỉnh thoảng sẽ sáng ngời hơn những ngọn nến khác, đó cũng là hồi quang phản chiếu.
Trừ khi trời cao chiếu cố, xuất hiện kỳ tích.
Nhưng sao có thể?
Thậm chí Thôi Bất Khứ còn phải dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng thở ra một hơi, chống lại đau nhức ở ngực, duy trì ý thức tỉnh táo.
Ở trong bóng tối vô biên vô tận này, hắn chợt nhớ tới một người.
Đối phương xuất thân ưu tú, từ nhỏ đến lớn không hề có chỗ nào bất lợi, có dung mạo nổi bật nhất cùng tính tình kiêu ngạo nhất.
Từ trên người y, Thôi Bất Khứ mới phát hiện ra ý nghĩa thật sự để một người sống dưới ánh mặt trời.
Mỗi khi đến gần y thêm một chút, tựa như cũng càng đến gần náo nhiệt một chút.
Cho dù đối phương không hề ôn nhu nhân từ, thậm chí suốt ngày đối nghịch với mình.
Nhưng chính vì như vậy, Thôi Bất Khứ mới phải chú ý đến việc đối phương luôn muốn đào hố cho mình.
Mặc dù rất phiền, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Chỉ là hắn vĩnh viễn sẽ không nói với người kia những lời này.
Nếu không, rất có thể người nọ sẽ đắc ý cả đời, luôn luôn lấy ra mà nói.
Vì để giữ cho cái tai mình yên tĩnh, vẫn là thôi đi.
Không biết qua bao lâu, Thôi Bất Khứ cảm giác hình như chỗ đau giảm bớt một ít.
Hắn thoáng chống khuỷu tay lên, phí sức lấy hỏa chiết từ trong người ra, thắp sáng.
Phạm vi có thể thấy rất nhỏ, rất nhanh Thôi Bất Khứ đã phát hiện trên đất chằng chịt kẽ hở, nhìn qua giống như nứt ra vì chấn động kịch liệt, nhưng cẩn thận nhìn lại, những kẽ hở này lại như sống lại vậy, cài này trong cái kia, tuần hoàn qua lại, không ngừng sản sinh.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều thêm.
Lấy tình trạng thân thể bây giờ của hắn, chỉ nhìn mấy lần đã thấy choáng đầu hoa mắt, gần như còn không thể ngồi được.
“Trên đất có một trận pháp… Khụ, rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu về cái địa cung này?”
Thôi Bất Khứ không chờ được câu trả lời của Tiêu Lý.
Lúc này hắn mới nhận ra đã rất lâu rồi đối phương không nói chuyện.
“Tiêu Lý?”
“Ừ…”
Cách đó không xa, đối phương đáp một tiếng thật thấp.
“Ngươi không sao chứ?” Thôi Bất Khứ cau mày.
Nếu Tiêu Lý đã xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ càng khó rời khỏi đây hơn.
“Ta trúng độc.”
Tiếng thở của Tiêu Lý truyền tới, nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ y đang nói dối.
Thôi Bất Khứ dừng một chút: “Làm sao trúng?”
Tiêu Lý: “Lúc vừa xuống, trên vách tường có độc, nếu ngươi không tin, có thể sang đây xem.”
Thôi Bất Khứ không lên tiếng.
Tiêu Lý cười lên: “Làm sao? Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn lo lắng ta lừa gạt ngươi?”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng biết ta sẽ phải chết, bây giờ mọi sức lực đều dùng để nói chuyện với ngươi rồi.”
Tiêu Lý lại thở dài một tiếng, chỉ chốc lát sau, y từ từ đứng dậy, đi đến chỗ Thôi Bất Khứ.
Khoảng cách giữa hai người không ngắn, hình như y cũng biết trên đất kì quái, từng bước đều rất cẩn thận chậm chạp.
Trong lúc bất chợt, một tiếng vút vang lên.
Thôi Bất Khứ dùng ánh lửa chiếu một cái, lại thấy dưới chân Tiêu Lý đột nhiên nhô lên một đám gai nhọn!
Lấy võ công của Tiêu Lý, muốn tránh khỏi những cạm bẫy này vốn không là vấn đề, nhưng lúc y tung người nhảy lên, Thôi Bất Khứ nhìn thấy cơ thể y hụt một cái rõ ràng, không hề nước chảy mây trôi như lúc trước.
Chỉ kém chút xíu, đối phương tránh được cãi bẫy, mới thoát khỏi số mệnh bị biến thành thịt xiên que.
Tiêu Lý đi tới bên cạnh Thôi Bất Khứ, từ từ ngồi xuống, hô hấp không chịu nổi gánh nặng cũng như dồn dập hẳn đi.
Y đưa tay ra.
Dưới ánh lửa, Thôi Bất Khứ nhìn thấy rất rõ những cái đốm đỏ xen tím trên bàn tay kia, thậm chí có vài cái đã bắt đầu đen đi.
Thôi Bất Khứ kinh ngạc, chợt nhớ tới vừa rồi Tiêu Lý kéo hắn tránh khỏi tháp đá, sau đó hai người đồng loạt rơi xuống, hình như đối phương dùng bàn tay mượn lực trên vách đá.
“Vì sao ngươi không bức độc ra?”
Tiêu Lý thở dài nói: “Bởi vì trong cơ thể ta đã sớm trúng độc sâu hơn.”
Y dùng tay trúng độc xắn tay áo lên.
Phía dưới tay áo, một cánh tay như cành khô lộ ra, héo quắt, nhỏ gầy như đũa.
Cho dù Thôi Bất Khứ đã từng nhìn thấy, nhưng vẫn có cảm giác thấy mà giật mình.
Cánh tay vốn không nên có trên cơ thể người sống, thậm chí không nên sinh ra trên người Tiêu Lý.
Nhưng Tiêu Lý cũng không phải là vì để cho hắn Thôi Bất Khứ nhìn cái này.
Y tiếp tục kéo tay áo lên.
Thôi Bất Khứ nhìn thấy, dần lên cao đã là phần tay đầy đặn, bình thường, giờ đây lại hiện lên màu tím đen.
“Đây là?”
“Đây là thai độc mà ta sinh ra đã có, những năm này, là ta dùng võ công áp chế nó phát tác, nhưng lần trước đánh một trận cùng Phượng Tiêu, ta bị thương nặng, không cách nào đột phá bình cảnh, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Chắc ngươi có thể cảm giác được thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, võ công cũng chỉ có thể khôi phục sáu bảy thành, bây giờ đã không khắc chế nổi nó.”
Độc cũ vốn đã bắt đầu lan tràn, bây giờ lại trúng mới độc, cho nên vừa rồi Tiêu Lý còn suýt nữa không tránh được cạm bẫy như vậy.
Thôi Bất Khứ: “Hậu quả xấu nhất là gì?”
Tiêu Lý cười nói: “Không có hậu quả xấu nhất, trước mặt ta chỉ có một con đường, đó chính là chết.”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi vốn có thể chọn không gây sự ở đây, an tâm chữa thương.”
Tiêu Lý: “Không kịp rồi. Sau khi ta bế quan thất bại, cũng biết tình huống của mình ra sao, võ công không đột phá nổi, cộng thêm trúng độc rất nặng, ta không có cơ hội tiến thêm một bước nữa, trái phải đều là chết, ta chỉ có thể tranh thủ trước khi chết, nhìn thấy sắp xếp nhiều năm như vậy có thể hoàn thành, thực hiện tâm nguyện của ta.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Tâm nguyện của ngươi, đó là hại người mà chẳng ích ta!”
Tiêu Lý ho khan.
Có lẽ là độc tố phát tác, y không trả lời Thôi Bất Khứ nữa, quay lại nhắm mắt ngồi xếp bằng, vận công điều tức.
Thôi Bất Khứ ném một cá bình sứ sang, lại bị y bắt lấy dễ dàng.
“Băng Chi đan, có thể tạm hoãn độc phát lan tràn, nếu không tin, có thể không ăn.”
Tiêu Lý mở ra ngửi một cái, thậm chí không hề do dự, liền ngửa đầu dốc đan dược vào trong miệng.
Việc đã đến nước này, hai người có họa cùng chịu, hoàn toàn không cần có hoài nghi dư thừa.
Rất nhanh, quả nhiên Tiêu Lý cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Thuốc này của ngươi rất hiệu quả.”
“Bớt nói nhảm đi, ra khỏi đây đã.”
Tiêu Lý cầm lấy hỏa chiết trong tay hắn, lại lấy ra một cái kim châm dài xuyên qua hỏa chiết, ném nó ra ngoài.
Kim châm đem theo hỏa chiết bay qua đỉnh đầu về phía đối diện, lại cắm vào trong vách đá.
Ánh sáng tắt rất nhanh, nhưng cũng đủ để cho hai người thấy rõ đại khái nơi này.
Trên mặt Thôi Bất Khứ và Tiêu Lý, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ khiếp sợ kinh ngạc.
…
Phượng Tiêu đã giao thủ cùng Đồ Ngạn Thanh Hà hơn nửa canh giờ rồi.
Hai người ai cũng đánh không chết ai, nếu muốn đối phương bị thương, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa Đồ Ngạn Thanh Hà phát hiện ra hình như võ công của Phượng Tiêu lại tiến bộ hơn lúc họ gặp nhau trên đường chính ở Trường An.
Đây là một chuyện rất kỳ quái.
Bởi vì võ công vừa chú trọng đến nền tảng, cũng chú trọng đến thiên phú, càng coi trọng đến sự linh hoạt.
Người luyện võ bình thường còn rất khó đột nhiên tăng mạng trong mấy ngày ngắn ngủi, huống chi là cao thủ đến cảnh giới như bọn họ, đừng nói đi về trước một bước, dù là nửa bước đã là khó lại càng khó hơn, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nhưng Phượng Tiêu lại làm được.
Nếu như không phải là trước đó có chút giấu giếm, thì chính là trong mấy ngày ngắn ngủi này, đối phương lại ngộ ra được cái gì.
Điều này sao có thể?
Đồ Ngạn Thanh Hà loại bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn đi.
Hắn tin tưởng, phần thắng của mình và Phượng Tiêu đều là năm năm.
Vậy thì không ngại quyết định bằng thực lực.
Có người đến gần bọn họ.
Hai người đều phát hiện ra, nhưng cũng không ai thèm để ý.
Đó là Vũ Văn Nghi Hoan vừa đi theo Tiêu Lý, đối phương không đi theo Tiêu Lý xuống tìm Tùy đế giả, mà vẫn ở lại chỗ này.
Nàng nhìn chằm chằm từng chiêu từng thức của hai người, mặc dù nhanh đến mức làm nàng không thấy rõ.
Võ công của Vũ Văn Nghi Hoan đều là do Tiêu Lý dạy, nàng có thiên phú như vậy, tất nhiên cũng không khả năng lấy được thành tựu võ công như Tiêu Lý, nhưng có danh sư dạy dỗ vẫn có điểm khác biệt, nếu nàng đi trên giang hồ, cho dù không có cách nào bước lên nhất lưu cao thủ, cũng có thể coi như gần đến nhất lưu cao thủ.
Nàng khống chế khí tức của mình, cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, để tránh Phượng Tiêu chú ý đến.
Trong nháy mắt hai người kia lại chống với một chưởng lần nữa, Vũ Văn Nghi Hoan rốt cuộc tìm được thời cơ, phi thân lên đánh về phía sau lưng Phượng Tiêu!
Biến cố xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, dưới chân Thôi Bất Khứ đạp hụt, ngã từ cao xuống, cuối cùng nghiêng người nặng nề chạm đất.
Cả người thoáng chốc bị đau nhức bao vây, lúc ý thức chưa rõ ràng, hắn không tránh khỏi phát ra một tiếng than nhẹ, đoán rằng chắc mình gãy tay rồi.
Nhưng so với cánh tay, đau hơn chính là sau lưng, vết thương cũ vẫn chưa lành, hắn bắt đầu ho sù sụ, vị tanh nồng xông lên cổ họng, không kịp nuốt xuống, cứ như vậy mà phun máu ra ngoài.
Tiếng thở dốc ở trong bóng tối vang vọng, không biết là của hắn hay là của Tiêu Lý.
Không để ý tới việc đi xem Tiêu Lý, Thôi Bất Khứ chỉ có thể lẳng lặng nằm, chờ đợi cơn choáng váng này qua đi.
Hồi lâu sau, hắn nghe Tiêu Lý nói: “Ngươi sắp chết.”
Cũng không phải là giễu cợt hay nguyền rủa, giọng của Tiêu Lý rất bình tĩnh.
Y nghe được từ hô hấp của Thôi Bất Khứ.
Lúc Thôi Bất Khứ thở dốc, dồn dập nặng nề, giống như phải dùng hết sức hít khí vào trong cơ thể, nhưng vẫn không hề có sức.
Y đoán bây giờ tim phổi của Thôi Bất Khứ sẽ như có một ngọn lửa đang cháy, không chỉ đốt lục phủ ngũ tạng, mà cũng đang đốt nốt mạng sống không còn lại mấy của hắn.
Người này vốn sinh ra đã yếu ớt, càng ngày càng kém, vốn đã sớm là người chết, nhưng hắn lại có thể cố kéo thân thể bệnh tật không lành lặn, sống sót suốt ba mươi năm bên bờ sinh tử, gắng gượng mượn mạng sống ba mươi năm từ trong tay ông trời.
Nhưng có mượn nhất định phải có trả, nghịch thiên mà đi, tất nhiên phải chịu đựng thống khổ mà người thường khó mà chịu được.
Tiêu Lý biết, trong ba mươi năm này, không có ngày nào mà Thôi Bất Khứ không phải vượt qua đau đớn, dù tình trạng có khá hơn một chút thì cũng không có khả năng giống như người bình thường, an tĩnh vượt qua một ngày.
Thứ gì đã khiến Thôi Bất Khứ kiên trì trong đau khổ như vậy? Tiêu Lý rất nghi ngờ.
Nếu hành động của đối phương cũng phải trả giá vì người khác, vậy lại sao có thể chống đỡ tiếp?
Từ đầu đến cuối y vẫn muốn lấy được một câu trả lời từ trên người Thôi Bất Khứ.
Bởi vì cảnh ngộ của người này quả thực quá giống mình.
Giống đến mức bây giờ hai người lại cùng nhau rơi vào tình cảnh này.
“Ta biết chứ.”
Thật lâu, Thôi Bất Khứ mới đáp một tiếng thật thấp.
Nếu không phải Tiêu Lý tai thính hơn người, rất có thể cũng không nghe rõ trong huyệt động yên tĩnh này.
Nói xong ba chữ này, Thôi Bất Khứ lại ho khan một trận.
Tiêu Lý gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hắn phải còng lưng mà ho trong đầu, gần như ho ra cả tim phổi.
Mạng sống của Thôi Bất Khứ giống như một ngọn nến không ngừng chập chờn, bởi vì sắp cháy hết, thỉnh thoảng sẽ sáng ngời hơn những ngọn nến khác, đó cũng là hồi quang phản chiếu.
Trừ khi trời cao chiếu cố, xuất hiện kỳ tích.
Nhưng sao có thể?
Thậm chí Thôi Bất Khứ còn phải dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng thở ra một hơi, chống lại đau nhức ở ngực, duy trì ý thức tỉnh táo.
Ở trong bóng tối vô biên vô tận này, hắn chợt nhớ tới một người.
Đối phương xuất thân ưu tú, từ nhỏ đến lớn không hề có chỗ nào bất lợi, có dung mạo nổi bật nhất cùng tính tình kiêu ngạo nhất.
Từ trên người y, Thôi Bất Khứ mới phát hiện ra ý nghĩa thật sự để một người sống dưới ánh mặt trời.
Mỗi khi đến gần y thêm một chút, tựa như cũng càng đến gần náo nhiệt một chút.
Cho dù đối phương không hề ôn nhu nhân từ, thậm chí suốt ngày đối nghịch với mình.
Nhưng chính vì như vậy, Thôi Bất Khứ mới phải chú ý đến việc đối phương luôn muốn đào hố cho mình.
Mặc dù rất phiền, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Chỉ là hắn vĩnh viễn sẽ không nói với người kia những lời này.
Nếu không, rất có thể người nọ sẽ đắc ý cả đời, luôn luôn lấy ra mà nói.
Vì để giữ cho cái tai mình yên tĩnh, vẫn là thôi đi.
Không biết qua bao lâu, Thôi Bất Khứ cảm giác hình như chỗ đau giảm bớt một ít.
Hắn thoáng chống khuỷu tay lên, phí sức lấy hỏa chiết từ trong người ra, thắp sáng.
Phạm vi có thể thấy rất nhỏ, rất nhanh Thôi Bất Khứ đã phát hiện trên đất chằng chịt kẽ hở, nhìn qua giống như nứt ra vì chấn động kịch liệt, nhưng cẩn thận nhìn lại, những kẽ hở này lại như sống lại vậy, cài này trong cái kia, tuần hoàn qua lại, không ngừng sản sinh.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nhiều thêm.
Lấy tình trạng thân thể bây giờ của hắn, chỉ nhìn mấy lần đã thấy choáng đầu hoa mắt, gần như còn không thể ngồi được.
“Trên đất có một trận pháp… Khụ, rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu về cái địa cung này?”
Thôi Bất Khứ không chờ được câu trả lời của Tiêu Lý.
Lúc này hắn mới nhận ra đã rất lâu rồi đối phương không nói chuyện.
“Tiêu Lý?”
“Ừ…”
Cách đó không xa, đối phương đáp một tiếng thật thấp.
“Ngươi không sao chứ?” Thôi Bất Khứ cau mày.
Nếu Tiêu Lý đã xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ càng khó rời khỏi đây hơn.
“Ta trúng độc.”
Tiếng thở của Tiêu Lý truyền tới, nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ y đang nói dối.
Thôi Bất Khứ dừng một chút: “Làm sao trúng?”
Tiêu Lý: “Lúc vừa xuống, trên vách tường có độc, nếu ngươi không tin, có thể sang đây xem.”
Thôi Bất Khứ không lên tiếng.
Tiêu Lý cười lên: “Làm sao? Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn lo lắng ta lừa gạt ngươi?”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng biết ta sẽ phải chết, bây giờ mọi sức lực đều dùng để nói chuyện với ngươi rồi.”
Tiêu Lý lại thở dài một tiếng, chỉ chốc lát sau, y từ từ đứng dậy, đi đến chỗ Thôi Bất Khứ.
Khoảng cách giữa hai người không ngắn, hình như y cũng biết trên đất kì quái, từng bước đều rất cẩn thận chậm chạp.
Trong lúc bất chợt, một tiếng vút vang lên.
Thôi Bất Khứ dùng ánh lửa chiếu một cái, lại thấy dưới chân Tiêu Lý đột nhiên nhô lên một đám gai nhọn!
Lấy võ công của Tiêu Lý, muốn tránh khỏi những cạm bẫy này vốn không là vấn đề, nhưng lúc y tung người nhảy lên, Thôi Bất Khứ nhìn thấy cơ thể y hụt một cái rõ ràng, không hề nước chảy mây trôi như lúc trước.
Chỉ kém chút xíu, đối phương tránh được cãi bẫy, mới thoát khỏi số mệnh bị biến thành thịt xiên que.
Tiêu Lý đi tới bên cạnh Thôi Bất Khứ, từ từ ngồi xuống, hô hấp không chịu nổi gánh nặng cũng như dồn dập hẳn đi.
Y đưa tay ra.
Dưới ánh lửa, Thôi Bất Khứ nhìn thấy rất rõ những cái đốm đỏ xen tím trên bàn tay kia, thậm chí có vài cái đã bắt đầu đen đi.
Thôi Bất Khứ kinh ngạc, chợt nhớ tới vừa rồi Tiêu Lý kéo hắn tránh khỏi tháp đá, sau đó hai người đồng loạt rơi xuống, hình như đối phương dùng bàn tay mượn lực trên vách đá.
“Vì sao ngươi không bức độc ra?”
Tiêu Lý thở dài nói: “Bởi vì trong cơ thể ta đã sớm trúng độc sâu hơn.”
Y dùng tay trúng độc xắn tay áo lên.
Phía dưới tay áo, một cánh tay như cành khô lộ ra, héo quắt, nhỏ gầy như đũa.
Cho dù Thôi Bất Khứ đã từng nhìn thấy, nhưng vẫn có cảm giác thấy mà giật mình.
Cánh tay vốn không nên có trên cơ thể người sống, thậm chí không nên sinh ra trên người Tiêu Lý.
Nhưng Tiêu Lý cũng không phải là vì để cho hắn Thôi Bất Khứ nhìn cái này.
Y tiếp tục kéo tay áo lên.
Thôi Bất Khứ nhìn thấy, dần lên cao đã là phần tay đầy đặn, bình thường, giờ đây lại hiện lên màu tím đen.
“Đây là?”
“Đây là thai độc mà ta sinh ra đã có, những năm này, là ta dùng võ công áp chế nó phát tác, nhưng lần trước đánh một trận cùng Phượng Tiêu, ta bị thương nặng, không cách nào đột phá bình cảnh, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Chắc ngươi có thể cảm giác được thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, võ công cũng chỉ có thể khôi phục sáu bảy thành, bây giờ đã không khắc chế nổi nó.”
Độc cũ vốn đã bắt đầu lan tràn, bây giờ lại trúng mới độc, cho nên vừa rồi Tiêu Lý còn suýt nữa không tránh được cạm bẫy như vậy.
Thôi Bất Khứ: “Hậu quả xấu nhất là gì?”
Tiêu Lý cười nói: “Không có hậu quả xấu nhất, trước mặt ta chỉ có một con đường, đó chính là chết.”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi vốn có thể chọn không gây sự ở đây, an tâm chữa thương.”
Tiêu Lý: “Không kịp rồi. Sau khi ta bế quan thất bại, cũng biết tình huống của mình ra sao, võ công không đột phá nổi, cộng thêm trúng độc rất nặng, ta không có cơ hội tiến thêm một bước nữa, trái phải đều là chết, ta chỉ có thể tranh thủ trước khi chết, nhìn thấy sắp xếp nhiều năm như vậy có thể hoàn thành, thực hiện tâm nguyện của ta.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Tâm nguyện của ngươi, đó là hại người mà chẳng ích ta!”
Tiêu Lý ho khan.
Có lẽ là độc tố phát tác, y không trả lời Thôi Bất Khứ nữa, quay lại nhắm mắt ngồi xếp bằng, vận công điều tức.
Thôi Bất Khứ ném một cá bình sứ sang, lại bị y bắt lấy dễ dàng.
“Băng Chi đan, có thể tạm hoãn độc phát lan tràn, nếu không tin, có thể không ăn.”
Tiêu Lý mở ra ngửi một cái, thậm chí không hề do dự, liền ngửa đầu dốc đan dược vào trong miệng.
Việc đã đến nước này, hai người có họa cùng chịu, hoàn toàn không cần có hoài nghi dư thừa.
Rất nhanh, quả nhiên Tiêu Lý cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Thuốc này của ngươi rất hiệu quả.”
“Bớt nói nhảm đi, ra khỏi đây đã.”
Tiêu Lý cầm lấy hỏa chiết trong tay hắn, lại lấy ra một cái kim châm dài xuyên qua hỏa chiết, ném nó ra ngoài.
Kim châm đem theo hỏa chiết bay qua đỉnh đầu về phía đối diện, lại cắm vào trong vách đá.
Ánh sáng tắt rất nhanh, nhưng cũng đủ để cho hai người thấy rõ đại khái nơi này.
Trên mặt Thôi Bất Khứ và Tiêu Lý, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ khiếp sợ kinh ngạc.
…
Phượng Tiêu đã giao thủ cùng Đồ Ngạn Thanh Hà hơn nửa canh giờ rồi.
Hai người ai cũng đánh không chết ai, nếu muốn đối phương bị thương, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa Đồ Ngạn Thanh Hà phát hiện ra hình như võ công của Phượng Tiêu lại tiến bộ hơn lúc họ gặp nhau trên đường chính ở Trường An.
Đây là một chuyện rất kỳ quái.
Bởi vì võ công vừa chú trọng đến nền tảng, cũng chú trọng đến thiên phú, càng coi trọng đến sự linh hoạt.
Người luyện võ bình thường còn rất khó đột nhiên tăng mạng trong mấy ngày ngắn ngủi, huống chi là cao thủ đến cảnh giới như bọn họ, đừng nói đi về trước một bước, dù là nửa bước đã là khó lại càng khó hơn, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nhưng Phượng Tiêu lại làm được.
Nếu như không phải là trước đó có chút giấu giếm, thì chính là trong mấy ngày ngắn ngủi này, đối phương lại ngộ ra được cái gì.
Điều này sao có thể?
Đồ Ngạn Thanh Hà loại bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn đi.
Hắn tin tưởng, phần thắng của mình và Phượng Tiêu đều là năm năm.
Vậy thì không ngại quyết định bằng thực lực.
Có người đến gần bọn họ.
Hai người đều phát hiện ra, nhưng cũng không ai thèm để ý.
Đó là Vũ Văn Nghi Hoan vừa đi theo Tiêu Lý, đối phương không đi theo Tiêu Lý xuống tìm Tùy đế giả, mà vẫn ở lại chỗ này.
Nàng nhìn chằm chằm từng chiêu từng thức của hai người, mặc dù nhanh đến mức làm nàng không thấy rõ.
Võ công của Vũ Văn Nghi Hoan đều là do Tiêu Lý dạy, nàng có thiên phú như vậy, tất nhiên cũng không khả năng lấy được thành tựu võ công như Tiêu Lý, nhưng có danh sư dạy dỗ vẫn có điểm khác biệt, nếu nàng đi trên giang hồ, cho dù không có cách nào bước lên nhất lưu cao thủ, cũng có thể coi như gần đến nhất lưu cao thủ.
Nàng khống chế khí tức của mình, cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, để tránh Phượng Tiêu chú ý đến.
Trong nháy mắt hai người kia lại chống với một chưởng lần nữa, Vũ Văn Nghi Hoan rốt cuộc tìm được thời cơ, phi thân lên đánh về phía sau lưng Phượng Tiêu!
Danh sách chương