Ở trong nguy cơ gặp cố nhân, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kì thoải mái.

Tiếng đàn truyền sóng âm từ bốn phương tám hướng tới, lọt vào tai lại hóa thành lưỡi dao sắc bén, may là được cố nhân giúp đỡ khiến hắn không đến nỗi bị thương nặng hơn, cũng đáng để vui vẻ.

Nhưng khi người kia đứng sau lưng hắn nói “đoán xem ta là ai, Thôi Bất Khứ cảm thấy mình chẳng hề vui vẻ tí nào.

Tiếng đàn tạm ngưng, bên tai được tạm thời được thanh tĩnh chốc lát.

Đối phương cho rằng hắn không nghe rõ, thả tay xuống, lại che mắt hắn.

“Đoán xem ta là ai nào?”

Thôi Bất Khứ: …

Đã là lúc nào rồi mà còn có lòng đùa cợt.

Thôi Bất Khứ thúc khuỷu tay về phía huyệt vị của y, không cần biết võ, bất kỳ người nào nếu bị đánh trúng huyệt vị, tất nhiên cánh tay sẽ cực kì tê dại.

Đối phương cười khẽ, thuận thế buông tay ra.

Thôi Bất Khứ xoay lại, quả nhiên nhìn thấy người trong dự đoán của mình.

Lý Thập Tứ.

Hoặc có thể nói, là Phượng Tiêu.

Lý Thập Tứ có thể khinh bạc vô lễ, nam nữ nóng lạnh gì cũng ăn, nhưng y từ quê lên huyện thành, làm thủ hạ của đường ca ở bổn gia cũng rất được coi trọng, quan trọng nhất chính là thức thời, sẽ biết nhìn sắc mặt, nhưng y không những chọn trúng Thôi Bất Khứ ở yến hội mà còn không kiêng dè thân phận của Dung Khanh mà càn quấy, gây rắc rối, chuyện này đã không hợp với lẽ thường.

Sau chuyện này, vị “Lý Thập Tứ” có thể dùng đủ lý do để lấp liếm cho qua trước mặt người Lý gia, nhưng đối với Thôi Bất Khứ mà nói, y đã để lộ mình là Phượng Tiêu rồi.

“Ta nhớ là ngươi hẹn ta đến Tê Hà sơn trang.” Thôi Bất Khứ chậm rãi nói.

“Không sai, nhưng nửa đường thì ta bị vướng chân.” Phượng Tiêu cười nói.

Y đổi về giọng nói vốn có của mình.

Thôi Bất Khứ: “Có thể kéo chân ngươi lâu như vậy, khiến ngươi không thể lộ diện, nhất định không phải người thường.”

Phượng Tiêu: “Chính xác, võ công của y rất cao, hiếm thấy trên đời, ta cùng y triền đấu hơn nửa đêm, ai cũng không làm gì được ai, vừa mới thoát thân đấy.”

Thôi Bất Khứ: “Trước khi ngươi chưa có được hai viên xá lợi thì võ công của ngươi so với y thế nào?”

Phượng Tiêu cố làm ra vẻ trầm ngâm: “Trước lúc đó, mặc dù hơi kém một bậc, nhưng ta lại phong lưu hào phóng khí vũ hiên ngang chỉ siêu phàm thoát tục, đúng thế, cho dù gặp phải y trước đó thì y cũng không làm gì được ta.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Phượng phủ chủ, vế đầu tiên là đủ rồi, toàn bộ lời nói nhảm phía sau có thể bỏ. Vậy ngươi cảm thấy y sẽ là ai?”

Phượng Tiêu cười nói: “Ta đoán hẳn là Tiêu Lý.”

Thôi Bất Khứ bỗng dưng giương mắt nhìn y.

Phượng Tiêu: “Thật ra thì không phải ngươi cũng đoán được rồi sao?”

Đúng là Thôi Bất Khứ đã đoán được.

Phạm Vân từng đi theo Tiêu Lý không ít thời gian, cho dù Phạm Vân có dụng ý khác, nhưng gặp được người trẻ tuổi có thiên phí cực cao như Tiêu Lý, khẳng định hắn sẽ mở cờ trong bụng, truyền thụ một số võ công mưu lược kỳ môn trận pháp cho y, tiếc nuối ở chỗ Thôi Bất Khứ không học được võ công, nhưng ở chỗ Tiêu Lý lại hoàn toàn không phải là chướng ngại. Cho dù Phạm Vân có giữ lại, cũng đủ để cho Tiêu Lý học được rất nhiều.

Trước kia trong mật thất của Đoạn thị ở biên thành, Thôi Bất Khứ đã gặp được Tiêu Lý, lúc đó y hoàn toàn là một công tử dịu dàng, để lại cho Thôi Bất Khứ ấn tượng rất tốt, bây giờ nhìn lại, chắc đối phương để lộ bộ mặt thật, giả vờ ngàn dặm đi tìm muội muội cũng chỉ vì Thôi Bất Khứ, không biết rốt cuộc thân phận của nữ tử được cứu kia như thế nào.

Thôi Bất Khứ nghĩ trong đầu, cuối cùng mình cẩn thận mấy cũng có sai sót, lúc ấy xong việc không đi điều tra sâu về thân phận của Tiêu Lý và nữ tử kia. Nhưng mà lấy trí khôn của Tiêu Lý, chắc sẽ không để lại dấu vết gì.

Có thể tưởng tượng ra mấy năm nay đối phương xây dựng Vân Hải Thập Tam Lâu, nhất định đã gặp được cơ duyên, hơn nữa học được rất nhiều độc môn võ công mà cả đời khó mà tiếp xúc được, lấy bản lĩnh của y, ngay cả thế lực to lớn như Vân Hải Thập Tam Lâu tung hoành nam bắc còn được, nghĩ cách lấy được võ công cao thâm tự mình nghiên cứu thì đương nhiên cũng chẳng là gì — mặc dù kỳ tài ngút trời ít thấy, nhưng không phải là không có.

Bản thân Thôi Bất Khứ chính là một người, nếu không có tâm trí hơn người thì lúc hắn ở Thôi gia đã sớm bị giết chết một ngàn tám trăm lần rồi, càng không thể sống đến lúc trưởng thành.

Phượng Tiêu cũng được coi là một người như vậy, tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt đến cảnh giới võ công như thế, hơn xa nhân tài mới nổi cùng lứa, dĩ nhiên là kỳ tài luyện võ.

Nhưng Tiêu Lý là đáng sợ nhất, cũng không phải là mưu trí võ công, mà là y chịu được tịch mịch, cho dù có võ công tuyệt đỉnh và thế lực như Vân Hải Thập Tam Lâu mà còn có thể yên lặng đợi ở trong bóng tối mấy năm, cho đến khi Thiên Trì Ngọc Đảm được đưa tới Trung Nguyên mới liên lụy ra một góc của Vân Hải Thập Tam Lâu.

Lúc đó thế cờ đã thành.

Từ sau khi đi Lục Công thành, Thôi Bất Khứ nhiều lần đụng phải thế lực của Vân Hải Thập Tam Lâu, tất nhiên không phải bởi vì hắn và Tiêu Lý có duyên, mà là Thôi Bất Khứ vẫn luôn tìm dấu vết của tổ chức này, dần dần Tiêu Lý cũng ý thức được một khi chưa diệt trừ được Thôi Bất Khứ, đủ loại mưu đồ của Thập Tam Lâu sẽ bị trở ngại quấy nhiễu.

Con ruồi có nhỏ đi nữa thì vẫn vo ve bên tai, cũng sẽ khiến người ta phiền chán, huống chi Tả Nguyệt cục nắm giữ một quyền lực và sức mạnh tương đối ở Đại Tùy, không thể so sánh với con ruồi được, sau khi hợp tác với Giải Kiếm phủ thì Thôi Bất Khứ càng là mục tiêu mà Tiêu Lý muốn diệt trừ.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Thôi Bất Khứ đoán được rất nhiều.

Hắn đã sớm đoán được bóng dáng thao túng sau lưng Vân Hải Thập Tam Lâu từ lúc điều tra Dương Vân rồi, nhưng không ngờ lại phải đấu chính diện với Tiêu Lý nhanh như vậy.

“Vừa rồi ta còn thấy rất kỳ quái, rõ ràng chỗ ẩn thân của bọn họ rất bí mật, bên ngoài lại có trận pháp, cho dù có kẻ địch đuổi theo thì cũng không khả năng đi vào nhanh như vậy được, còn sửa lại trận pháp của ta, thì ra là ngươi.”

Là Phượng Tiêu vào cuộc, để đối phương nhận ra được sự tồn tại của bọn Quan Sơn Hải và trận pháp, mới có thể thuận thế sửa trận pháp lại.

Nếu như không có Phượng Tiêu, bây giờ có lẽ hắn đã sớm tìm được Quan Sơn Hải và Kiều Tiên rồi.

Phượng Tiêu không có chút áy náy vì đánh bậy đánh bạ mà dẫn ra chủ sử sau màn nào cả, nào ngược lại cười nói: “Vậy không tốt sao, trận pháp của hai người các ngươi đều là do Phạm Vân dạy, sư huynh đệ vui vẻ gặp nhau, không so tài một chút thì không phải làm phụ lòng ngày tốt cảnh đẹp rồi sao?”

Vui vẻ gặp nhau cái đầu ngươi á.

Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác nói thầm.

Hắn rất muốn vặt đầu Phượng Tiêu xuống để chơi xúc cúc(*).

(*) Xúc cúc là 1 trò chơi đá bóng phiên bản cổ đại.

Nhưng mà trước mắt không thể lục đục được, phải tìm được người trước đã rồi nói sau.

Cho dù Tiêu Lý có thể thay đổi trận pháp thì trong phút chốc cũng không cách nào biết được vị trí chính xác của bọn Quan Sơn Hải, nếu như động tác của Thôi Bất Khứ nhanh hơn, nói không chừng có thể tìm được bọn họ trước một bước.

Dung Khanh Tiểu Lục đã lạc mất, nhưng bọn họ không phải là mục tiêu của Tiêu Lý.

Người bày trận có cao minh đến đâu cũng không thể chu toàn mọi mặt, bây giờ Tiêu Lý muốn giết Phượng Tiêu nhất, sau đó là Thôi Bất Khứ.

Dung Khanh Tiểu Lục không quan trọng, bọn họ an toàn, cùng lắm là lạc đường ở trong trận thôi.

Thôi Bất Khứ thở dài: “Tiêu Lý cũng dùng tiếng đàn để công kích sao, y học trộm ở Pháp Kính tông à?”

Phượng Tiêu cũng thở dài: “Loại thiên ma âm kia của y chỉ có xác chứ không có hồn. Hơn nữa ngươi không nghe thấy vừa rồi y đàn cái gì à?”

Thôi Bất Khứ sửng sốt một chút, đúng là hồi tưởng lại.

Là cao sơn lưu thủy.

Bá Nha tấu cho Chung Tử Kỳ khúc tri âm, tấu cao sơn lưu thủy, sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha ném đàn cắt dây, cho rằng thế gian không còn tri kỉ.

(*) Khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy ca ngợi tình bạn của Bá Nha và Tử Kỳ thời Xuân Thu. Khi nghe tiếng đàn của Bá Nha, Tử Kỳ có thể thấu hiểu được trong lòng Bá Nha đang nghĩ gì.

Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Y cố ý đàn một bài như vậy cho ngươi nghe, ngươi không có chút xúc động nào sao?”

Tiêu Lý nhìn người rất cao, duy chỉ coi trọng có thừa với Thôi Bất Khứ, nói không chừng cố ý lộ mặt cũng là bởi vì nhìn hắn với con mắt khác.

Hai người cùng có quan hệ với Phạm Vân, cơ thể hai người đều tổn hại, Thôi Bất Khứ vốn sinh ra đã yếu ớt, lâu ngày vất vả mà sinh bệnh, cơ thể Tiêu Lý lại tàn tật, cuộc sống trải qua cũng gần giống vậy, nhưng tâm trí lại vững vô cùng, không vì số mạng mà đứt, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua.

Thôi Bất Khứ như vậy, tất nhiên sẽ khiến lòng Tiêu Lý có cảm giác.

Tri kỉ hay không tri kỉ đều được, thưởng thức lẫn nhau hay kẻ địch cũng thế, giữa hai người, đúng là có chút quan hệ khó mà nói được.

Chẳng qua giọng điệu này của Phượng Tiêu, sao nghe có chút kỳ quái? Thôi Bất Khứ hơi cau mày: “Đừng nói nhảm, để ta xem y đổi trận pháp thành cái dạng gì rồi?”

Lúc nói chuyện, hắn đi về phía trước mấy bước, sương mù càng dày đặc, tiếng cười đùa của nữ tử lại vang lên.

Lui về phía sau mấy bước, không có giọng nói của nữ nhân nữa mà đổi thành tiếng huyên náo của phố phường, tiếng rao hàng ầm ĩ, người tới người lui nhộn nhịp, thông qua thanh âm rất sống động, tựa như tận mắt nhìn thấy.

Nhưng kèm theo động tĩnh đến từ bốn phương tám hướng này, sương mù càng ngày càng dày, Thôi Bất Khứ vốn đã tìm được đường ra, bị một trận gió lớn thổi tới, con đường phía trước lại thay đổi lần nữa, rừng cây biến thành đá lớn ngăn ở trước mặt.

Cổ tay bị nắm lấy.

Phượng Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

“Âm thanh của y quấy nhiễu khiến ta không có cách nào thuận lợi phá trận, ngươi có thể ăn miếng trả miếng không?” Thôi Bất Khứ thấp giọng hỏi.

Phượng Tiêu hơi mấp máy môi, nhìn như không tiếng động, thực ra lại truyền âm nhập mật(*), chỉ Thôi Bất Khứ mới có thể nghe.

(*)Một cách nói chuyện riêng của các cao thủ mà ngay cả người bên cạnh cũng không biết họ đang nói gì.

“Được, nhưng ta không mang theo đàn.”

Đàn Dư Âm “lừa gạt” được ở chỗ Thôi Vịnh bị Phượng Tiêu chê là cầm theo đàn quá gây chú ý, liền tháo dây đàn ra làm vũ khí, nghe nói thân đàn bị y cầm về kinh, bây giờ lúc cần dùng đàn lại không có, không có đàn thì đánh kiểu gì?

“Ngươi đưa tay ra đây.” Hắn nghe Phượng Tiêu nói.

Thôi Bất Khứ ngừng một lát, cũng đoán được đối phương muốn làm gì.

Chỉ chốc lát sau, hắn đưa tay ra.

Phượng Tiêu quấn một đầu năm dây đàn lên cánh tay nhỏ của Thôi Bất Khứ, một đầu khác thì cầm trong tay.

Lấy người làm đàn, lấy tâm làm âm.

Phượng Tiêu khẽ nâng tay phải, gảy dây.

Tinh!

Tiếng đàn uyển chuyển réo rắt thành thúc, không tiếng động hóa hữu hình, giống như mũi tên nhọn rời cung, bắn về phía trước.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, cúi đầu nhìn một cái, dây đàn đã xuyên qua quần áo vào da thịt, vết đỏ từ từ hiện lên.

Nhưng tiếng đàn của Phượng Tiêu không dừng, sau một tiếng này là nhiều tiếng tiếp theo.

Tiếng đàn ẩn chứa chân khí chưa từng có từ trước đến nay, lấy kiểu phách lối bá đạo của Phượng Tiêu san bằng thiên quân vạn mã cản đường, sóng âm đi qua, sương mù dày đặc tan hết, ồn ào tan thành mây khói.

Thôi Bất Khứ nhếch mép một cái.

Hắn chợt phát hiện, Phượng Tiêu lại không phải đang làm bừa bãi, mà thật sự gảy một bài.

《Phượng cầu hoàng》.

(*) Phương cầu hoàng: Chim phượng trống tìm chim phượng mái. Một nhạc khúc nổi tiếng thời nhà Hán. Có thể nói đây là tiếng đàn chinh phục trái tim của người đẹp. Còn bác Phượng tấu khúc này làm gì thì không biết =]]]]]

Phượng cầu hoàng gà bay chó sủa quần ma loạn vũ.

Chỉ sợ chim mái bị dọa đến rụng sạch lông chim rồi.

Bỗng dưng, Thôi Bất Khứ ồ một tiếng.

Hắn phát hiện mê chướng trước mắt không còn một mống.

Tất cả thanh âm nhiễu loạn tâm thần quy về yên lặng, trong trời đất chỉ có Dư Âm Nhiễu Lương.

Trận pháp hoàn toàn bị phá.

Vừa rồi tuy Phượng Tiêu lấy tiếng nhạc phản kích, thế nhưng chỉ ngăn cản Tiêu Lý ra chiêu, cũng không làm gì trận pháp cả.

Nhưng tâm trận lại vừa bị hủy diệt, mê trận không còn gì, hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Khẳng định không phải là Tiêu Lý gây nên.

Phượng Tiêu dừng động tác lại.

“Y đi rồi.”

Tiêu Lý biết lúc này mình hiện thân cũng không nắm chắc sẽ thắng được, dứt khoát rời đi.

Kỳ phùng địch thủ, tương lai còn dài.

Y rất rõ ràng, có y ở trong bóng tối, Thôi Bất Khứ sẽ không được an bình.

Địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù người ở chỗ sáng có lợi hại hơn nữa, nhất cử nhất động cũng sẽ rơi vào trong mắt đối phương, mất đi tiên cơ.

Nhưng lúc này, Thôi Bất Khứ cũng không ý tỉ thí chính diện với Tiêu Lý, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Tiêu thu dây đàn lại, phía trên dính máu của Thôi Bất Khứ.

Y thuận tay túm lấy tay áo Thôi Bất Khứ, lau sạch dây đàn.

Thôi Bất Khứ: …

Không đợi hắn kịp phản ứng, cổ tay cũng đã bị nắm lấy.

Phượng Tiêu vén cao tay áo của hắn, lộ ra năm vết máu vừa bị dây đàn quấn quanh trên cánh tay.

Một khắc sau, cả người Thôi Bất Khứ cứng ngắc.

Phượng Tiêu nắm tay hắn, cúi đầu xuống liếm sạch năm vết máu kia.

Đầu lưỡi đảo qua vết thương hơi ngứa, khiến Thôi Bất Khứ theo bản năng muốn rút tay về, nhưng cổ tay bị nắm rất chặt, không nhúc nhích được chút nào.

Thôi Bất Khứ nhấc chân đá về phía đáy chậu đối phương, Phượng Tiêu như sớm đoán được, một cái tay khác ấn nhẹ xuống huyệt đạo trên đùi hắn, ngay sau đó Thôi Bất Khứ cảm thấy tê dại, đầu gối không nhịn được cong xuống, thuận thế bị đối phương vòng tay qua sau lưng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một màu đỏ ửng.

Phượng Tiêu cảm thấy Thôi Bất Khứ như vậy rất sinh động, nhìn qua giống như đang xấu hổ. Còn có phải hay không thì chỉ có Thôi Bất Khứ mới biết được, y tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi.

“Thôi tiên sinh!” Cách đó không xa, Dung Khanh hô.

Không đợi Thôi Bất Khứ nổi giận, Phượng Tiêu liền cười ha ha một tiếng, buông tay ra.

Dung Khanh dẫn Tiểu Lục chạy nhanh tới.

“Thôi tiên sinh, ngươi không sao chứ!” Hắn nhìn thấy sắc mặt Thôi Bất Khứ không được tốt lắm.

“Không sao.” Thôi Bất Khứ đã buông tay áo xuống, “Làm sao các ngươi tìm đến đây được?”

Dung Khanh: “Vừa rồi ta loanh quanh trong trận hồi lâu, gặp được Tiểu Lục, chúng ta tìm khắp nơi không thấy ngươi, Tiểu Lục bị trận pháp này chọc giận, nhổ một cái cây, lại đá bay mấy hòn đá xung quanh, không biết sao, sương mù dày đặc lại tan mất, chúng ta cũng tìm được ngươi rất nhanh!”

Thôi Bất Khứ: “…Các ngươi hủy diệt tâm trận rồi.”

Hắn thật không biết nên nói là mèo mù với phải cá rán hay là người ngốc có phúc của người ngốc nữa.

“Trùng hợp như vậy sao!” Dung Khanh kinh ngạc, Tiểu Lục thì cười ngây ngô gãi đầu.

Thôi Bất Khứ không chậm trễ nhiều, rất nhanh hắn đã tìm được Quan Sơn Hải và Kiều Tiên nấp trong sơn động.

Hang động rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người khom người ngồi ở bên trong, đầu cũng không ngẩng lên được, ngoài động có rừng rậm, cũng vì vậy mà thuận lợi che giấu thân hình.

Quan Sơn Hải đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, Kiều Tiên thì tỉnh, nhìn thấy Thôi Bất Khứ xuất hiện, lúc này ánh mắt sáng lên một cái.

“Tôn sứ!”

Thôi Bất Khứ chỉ huy Dung Khanh và Tiểu Lục: “Hai ngươi mỗi người cõng một, cõng bọn họ về thôi.”

Dung Khanh chỉ mình: “Ta cõng?”

Thôi Bất Khứ: “Chẳng lẽ là ta cõng?”

Dung Khanh quay đầu nhìn Phượng Tiêu, người kia bạch y sạch sẽ không nhiễm bụi, đang phe phẩy quạt giống như tới dạo chơi.

“Dung ngự sử, để ta giới thiệu mình một chút, nhị phủ chủ của Giải Kiếm phủ, Phượng Tiêu, chắc ngươi đã nghe nói qua. Nếu như chưa, như vậy kể từ hôm nay ngươi đã biết rồi đấy.” Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói.

Dung Khanh: …

Mặt hắn đầy vẻ ăn thịt heo để qua đêm mà không phun ra được, chắp tay hành lễ với Phượng Tiêu: “Hạ quan Dung Khanh, bái kiến Phượng Nhị phủ chủ.”

Được rồi, ai bảo ở đây trừ Tiểu Lục, chức quan của ai cũng lớn hơn mình đâu, Dung Khanh cam chịu số phận đi tới cõng Quan Sơn Hải.

Tiếp theo, một câu nói của Thôi Bất Khứ đã khiến hắn lập tức tiêu hết mệt mỏi, tinh thần tăng lên gấp trăm lần.

“Bây giờ, chúng ta chỉ có hai ngày rưỡi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện