Vân gia người đến chỉ khiến trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng chung quy vẫn không có phá hỏng tâm tình của Nguyệt Nha.
Dù chỉ là nửa năm thời gian, nhưng Nguyệt Nha đã trải qua rất nhiều truyện khó mà nói hết trong một lần.
Nàng danh xưng là đệ nhất Nguyên Hạo Quốc thiên tài đưa tới rất nhiều người không phục. Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, đối với việc chấp nhận dưới trướng người khác là không thể. Nhưng phiền phức nhất chính là, các thế lực mời chào nàng bị nàng từ chối gây khó dễ.
Những thế lực này tồn tại hai cái tâm tư, nếu lôi kéo được thì tuyệt đối là là một kiện tốt đẹp sự tình. Còn nếu không thì sẽ phải trảm thảo trừ căn. Nguyên Hạo Quốc thế lực đã bão hoà, Nguyệt Nha trưởng thành chắc chắn sẽ phá vỡ cái cục diện vi diệu này, đó không phải là điều chúng mong muốn.
Nhưng chúng không biết rằng, Nguyệt Nha căn bản không để cái tâm tư gì đối với Nguyên Hạo Quốc hết. Sư tôn thường hay kể cho nàng rằng, thế giới này rộng lớn lắm, Nguyên Hạo Quốc hay cả vùng Trung Hải này cũng chỉ là một góc nhỏ của toà băng sơn mà thôi.
Nguyệt Nha linh lực đã hoàn toàn hao hết, nàng đầy mồ hôi nằm xuống bãi cỏ. Nhìn về phía bầu trời đêm rực sáng tinh quang.
“Ta muốn đi cùng sư tôn, đi trời đi biển.”
Trên khuôn mặt Nguyệt Nha không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười. Thuần khiết không tạp chất, nàng giống như là trở về đúng cái tuổi của mình.
Có lẽ cả đời này, chỉ còn mỗi Vân Hoàng có thể làm nàng cười được như vậy.
...
Mỗi một năm, Càn Thương viện lại tiến hành một trận ngoại viện thi đấu cùng nội viện thi đấu.
Những học viên đối với cái này thi đấu đều mười phần chờ mong, dù sao thì ai không muốn thể hiện bản thân mình? Hơn nữa phần thưởng xếp hạng cũng cực kì phong phú. Những tài nguyên dành được cũng sẽ tiết kiệm cho bọn họ cả năm khổ tu.
Còn hai năm rưỡi nữa trước khi Nguyên Đế Cổ Mộ mở ra, ai cũng muốn đi vào trong Nguyên Đế Cổ Mộ, nhận lấy Nguyên Đế chi lực tẩy lễ. Mà muốn tất cả điều đó cần có thực lực, nên cơ hồ không có ai lười biếng tu hành cả.
Cuối cùng, ngoại viện thi đấu tổ chức trước tiên, đưa tới rất nhiều học viên tham dự.
Mỗi người sẽ nhận một số bất kì, thi đấu với ai là ngẫu nhiên.
Nguyệt Nha tất nhiên tham gia, nàng tuy không chắc chắn đối đầu được với những ngoại viện cự đầu kia, nhưng mà dành 100 vị trí đầu cũng không phải việc khó.
Dù sao thì phần thưởng cho 100 vị trí đầu vẫn rất hấp dẫn.
Bốc số diễn ra, Nguyệt Nha được số danh 941.
Trận đầu tiên thi đấu, đối thủ của nàng lừa một cái mười bảy tuổi thiếu niên, tên là Trương Thành.
“Nguyệt sư muội, đắc tội!”
Trương Thành tự thân tu vi đã đạt đến Luyện Khí cảnh cửu cấp trung kì. Bộc phát ra cũng tương đối đáng sợ, hơn nữa tu luyện chính là Xích Viêm Quyết hỏa hệ công pháp một trong, lực công kích sẽ không so với thông thường Luyện Khí cảnh đỉnh phong kém.
“Hỏa Liệt!”
Hỏa diễm thuật pháp phát động, cánh tay của Trương Thành phảng phất như hoá thành một đầu hỏa Long, rót thêm một tia hỏa hệ chi ý vào. Trương Thần thân hình chính diện vọt lên, chốt có trong ba bước đạp chân đã tiếp cận Nguyệt Nha. Nàng mặt không đổi, bên hông kiếm rút ra, ánh kiếm nhanh đến mức trong giống như một sợi ngân ty giăng trên không khí.
“Bất Vực Chi Kiếm.”
Một kiếm này vô cùng đơn giản, chỉ đơn thuần là tốc độ nhanh đến cực hạn. Không một tiếng động, đầu hỏa Long hung mãnh bị cắt làm hai nửa, cánh tay của Trương Thành xuất hiện một vết dài chạy dọc đến tận vai, khiến mồ hôi lạnh trên trán hắn tuôn ra như mưa.
Nếu Nguyệt Nha nguyện ý, một kiếm vừa rồi có thể đem cánh tay hắn cả thịt đều xắt ra.
“Ta nhận thua.”
Một chiêu vừa rồi đã thể hiện rõ ràng thực lực khác biệt, Trương Thành cũng không cố chấp, chịu thua xuống đài.
Nguyệt Nha thu kiếm về, nàng cũng không có gì ngoài ý muốn. Dưới Hư Linh cảnh, Nguyệt Nha căn bản không sợ người nào.
Tất nhiên đó chỉ bao hàm trong Càn Thương viện thôi, có rất nhiều Luyện Khí cảnh tu sĩ cường đại, tỉ như sư tôn, tỉ như những người trong miệng sư tôn. Những người đó sức mạnh căn bản không phải Trung Hải người có thể tưởng tượng.
Các trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Nguyệt Nha có gặp một chút đối thủ, nhưng hầu hết thực lực so với Trương Thành đều kém, nàng không khó khăn liền hạ gục hết. Một số khác cường đại hơn một chút cũng ngăn không nổi kiếm thứ năm của Nguyệt Nha, căn bản không cần tới hai mươi hơi thở liền bại.
“Khoá này tân sinh, quả thật xuất hiện mấy cái hắc mã a.”
“Không hổ là chín trụ thiên phú, mới Luyện Khí cảnh thất cấp đã mạnh như vậy, cơ hồ quét ngang toàn bộ Luyện Khí cảnh.”
Những nội viện lão sinh quan chiến thao thao bất tuyệt. Thu hút ánh mắt của không ít học viên.
Cuối cùng, đối thủ của Nguyệt Nha cũng cường đại một chút.
Lâm Phi, mười bảy tuổi, Hư Linh cảnh sơ kì tu vi, theo nhiều người nhận xét năm nay rất có khả năng sẽ lọt vào ngoại viện bài danh 50 vị trí đầu.
“Lâm Phi tu luyện chính là Hậu Thổ Công, lực phòng ngự cường đại. Còn tu luyện thêm một bộ Luyện thể công pháp Đồng Bì Thể, càng như hổ mọc thêm cánh. Dù là Hư Linh sơ kì trong một thời gian ngắn cũng khó oanh phá hắn phòng ngự.” - Một vị uyên bác nội viện lão sinh nói.
Chúng đệ tử kinh ngạc, lợi hại như vậy? Lâm Phi thực lực này, bài danh trước 50 cơ bản là nắm trong tầm tay.
Lâm Phi lãnh đạm thần thái nhìn vào Nguyệt Nha thân hình nhỏ bé. Ngữ khí liên định, chém đinh chặt sắt nói.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Nguyệt Nha rút kiếm, trong con ngươi toát ra chiến ý.
“Điều đó chưa chắc.”
Lâm Phi mặc dù cường, nhưng chưa đến mức nàng phải lui bước.
Vút! Vút! Vút!
Một loạt âm thanh ba động truyền đến, Nguyệt Nha đã biến mất khỏi vị trí của mình. Lâm Phi phản ứng cực nhanh, trong tay quyền sáo trang bị một quyền đánh ra, chặn lấy một kiếm khó ai theo kịp của Nguyệt Nha. Nàng mượn lực phản chấn lộn ngược qua đầu Lâm Phi, chém xuống liên tiếp kiếm quang. Lâm Phi không có ngồi im chịu trận, hai tay như được bao bọc bởi một lớp cứng rắn diệu thạch, kiếm qua căn bản không xuyên qua nổi.
”Hỏa Ngục Địa Viêm Lô!”
Linh lực trấn động, mơ hồ đỉnh lô nóng rực như lửa bao trùm lấy Lâm Phi. Hắn toàn thân vội vàng vận dụng linh lực bao bọc chính mình thật tốt. Lâm Phi trong mắt loé lên hung quang.
“Hàng Sơn Quyền!”
Một quyền đấm ra, nặng nề lực lượng oanh phá hỏa diễm. Nguyệt Nha sao có thể bỏ qua tốt như vậy cơ hội. Một chiêu này Bất Vực Chi Kiếm cùng với Toái Giáp Kích đánh lên Lâm Phi bả vai.
Dù chỉ là nửa năm thời gian, nhưng Nguyệt Nha đã trải qua rất nhiều truyện khó mà nói hết trong một lần.
Nàng danh xưng là đệ nhất Nguyên Hạo Quốc thiên tài đưa tới rất nhiều người không phục. Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, đối với việc chấp nhận dưới trướng người khác là không thể. Nhưng phiền phức nhất chính là, các thế lực mời chào nàng bị nàng từ chối gây khó dễ.
Những thế lực này tồn tại hai cái tâm tư, nếu lôi kéo được thì tuyệt đối là là một kiện tốt đẹp sự tình. Còn nếu không thì sẽ phải trảm thảo trừ căn. Nguyên Hạo Quốc thế lực đã bão hoà, Nguyệt Nha trưởng thành chắc chắn sẽ phá vỡ cái cục diện vi diệu này, đó không phải là điều chúng mong muốn.
Nhưng chúng không biết rằng, Nguyệt Nha căn bản không để cái tâm tư gì đối với Nguyên Hạo Quốc hết. Sư tôn thường hay kể cho nàng rằng, thế giới này rộng lớn lắm, Nguyên Hạo Quốc hay cả vùng Trung Hải này cũng chỉ là một góc nhỏ của toà băng sơn mà thôi.
Nguyệt Nha linh lực đã hoàn toàn hao hết, nàng đầy mồ hôi nằm xuống bãi cỏ. Nhìn về phía bầu trời đêm rực sáng tinh quang.
“Ta muốn đi cùng sư tôn, đi trời đi biển.”
Trên khuôn mặt Nguyệt Nha không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười. Thuần khiết không tạp chất, nàng giống như là trở về đúng cái tuổi của mình.
Có lẽ cả đời này, chỉ còn mỗi Vân Hoàng có thể làm nàng cười được như vậy.
...
Mỗi một năm, Càn Thương viện lại tiến hành một trận ngoại viện thi đấu cùng nội viện thi đấu.
Những học viên đối với cái này thi đấu đều mười phần chờ mong, dù sao thì ai không muốn thể hiện bản thân mình? Hơn nữa phần thưởng xếp hạng cũng cực kì phong phú. Những tài nguyên dành được cũng sẽ tiết kiệm cho bọn họ cả năm khổ tu.
Còn hai năm rưỡi nữa trước khi Nguyên Đế Cổ Mộ mở ra, ai cũng muốn đi vào trong Nguyên Đế Cổ Mộ, nhận lấy Nguyên Đế chi lực tẩy lễ. Mà muốn tất cả điều đó cần có thực lực, nên cơ hồ không có ai lười biếng tu hành cả.
Cuối cùng, ngoại viện thi đấu tổ chức trước tiên, đưa tới rất nhiều học viên tham dự.
Mỗi người sẽ nhận một số bất kì, thi đấu với ai là ngẫu nhiên.
Nguyệt Nha tất nhiên tham gia, nàng tuy không chắc chắn đối đầu được với những ngoại viện cự đầu kia, nhưng mà dành 100 vị trí đầu cũng không phải việc khó.
Dù sao thì phần thưởng cho 100 vị trí đầu vẫn rất hấp dẫn.
Bốc số diễn ra, Nguyệt Nha được số danh 941.
Trận đầu tiên thi đấu, đối thủ của nàng lừa một cái mười bảy tuổi thiếu niên, tên là Trương Thành.
“Nguyệt sư muội, đắc tội!”
Trương Thành tự thân tu vi đã đạt đến Luyện Khí cảnh cửu cấp trung kì. Bộc phát ra cũng tương đối đáng sợ, hơn nữa tu luyện chính là Xích Viêm Quyết hỏa hệ công pháp một trong, lực công kích sẽ không so với thông thường Luyện Khí cảnh đỉnh phong kém.
“Hỏa Liệt!”
Hỏa diễm thuật pháp phát động, cánh tay của Trương Thành phảng phất như hoá thành một đầu hỏa Long, rót thêm một tia hỏa hệ chi ý vào. Trương Thần thân hình chính diện vọt lên, chốt có trong ba bước đạp chân đã tiếp cận Nguyệt Nha. Nàng mặt không đổi, bên hông kiếm rút ra, ánh kiếm nhanh đến mức trong giống như một sợi ngân ty giăng trên không khí.
“Bất Vực Chi Kiếm.”
Một kiếm này vô cùng đơn giản, chỉ đơn thuần là tốc độ nhanh đến cực hạn. Không một tiếng động, đầu hỏa Long hung mãnh bị cắt làm hai nửa, cánh tay của Trương Thành xuất hiện một vết dài chạy dọc đến tận vai, khiến mồ hôi lạnh trên trán hắn tuôn ra như mưa.
Nếu Nguyệt Nha nguyện ý, một kiếm vừa rồi có thể đem cánh tay hắn cả thịt đều xắt ra.
“Ta nhận thua.”
Một chiêu vừa rồi đã thể hiện rõ ràng thực lực khác biệt, Trương Thành cũng không cố chấp, chịu thua xuống đài.
Nguyệt Nha thu kiếm về, nàng cũng không có gì ngoài ý muốn. Dưới Hư Linh cảnh, Nguyệt Nha căn bản không sợ người nào.
Tất nhiên đó chỉ bao hàm trong Càn Thương viện thôi, có rất nhiều Luyện Khí cảnh tu sĩ cường đại, tỉ như sư tôn, tỉ như những người trong miệng sư tôn. Những người đó sức mạnh căn bản không phải Trung Hải người có thể tưởng tượng.
Các trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Nguyệt Nha có gặp một chút đối thủ, nhưng hầu hết thực lực so với Trương Thành đều kém, nàng không khó khăn liền hạ gục hết. Một số khác cường đại hơn một chút cũng ngăn không nổi kiếm thứ năm của Nguyệt Nha, căn bản không cần tới hai mươi hơi thở liền bại.
“Khoá này tân sinh, quả thật xuất hiện mấy cái hắc mã a.”
“Không hổ là chín trụ thiên phú, mới Luyện Khí cảnh thất cấp đã mạnh như vậy, cơ hồ quét ngang toàn bộ Luyện Khí cảnh.”
Những nội viện lão sinh quan chiến thao thao bất tuyệt. Thu hút ánh mắt của không ít học viên.
Cuối cùng, đối thủ của Nguyệt Nha cũng cường đại một chút.
Lâm Phi, mười bảy tuổi, Hư Linh cảnh sơ kì tu vi, theo nhiều người nhận xét năm nay rất có khả năng sẽ lọt vào ngoại viện bài danh 50 vị trí đầu.
“Lâm Phi tu luyện chính là Hậu Thổ Công, lực phòng ngự cường đại. Còn tu luyện thêm một bộ Luyện thể công pháp Đồng Bì Thể, càng như hổ mọc thêm cánh. Dù là Hư Linh sơ kì trong một thời gian ngắn cũng khó oanh phá hắn phòng ngự.” - Một vị uyên bác nội viện lão sinh nói.
Chúng đệ tử kinh ngạc, lợi hại như vậy? Lâm Phi thực lực này, bài danh trước 50 cơ bản là nắm trong tầm tay.
Lâm Phi lãnh đạm thần thái nhìn vào Nguyệt Nha thân hình nhỏ bé. Ngữ khí liên định, chém đinh chặt sắt nói.
“Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Nguyệt Nha rút kiếm, trong con ngươi toát ra chiến ý.
“Điều đó chưa chắc.”
Lâm Phi mặc dù cường, nhưng chưa đến mức nàng phải lui bước.
Vút! Vút! Vút!
Một loạt âm thanh ba động truyền đến, Nguyệt Nha đã biến mất khỏi vị trí của mình. Lâm Phi phản ứng cực nhanh, trong tay quyền sáo trang bị một quyền đánh ra, chặn lấy một kiếm khó ai theo kịp của Nguyệt Nha. Nàng mượn lực phản chấn lộn ngược qua đầu Lâm Phi, chém xuống liên tiếp kiếm quang. Lâm Phi không có ngồi im chịu trận, hai tay như được bao bọc bởi một lớp cứng rắn diệu thạch, kiếm qua căn bản không xuyên qua nổi.
”Hỏa Ngục Địa Viêm Lô!”
Linh lực trấn động, mơ hồ đỉnh lô nóng rực như lửa bao trùm lấy Lâm Phi. Hắn toàn thân vội vàng vận dụng linh lực bao bọc chính mình thật tốt. Lâm Phi trong mắt loé lên hung quang.
“Hàng Sơn Quyền!”
Một quyền đấm ra, nặng nề lực lượng oanh phá hỏa diễm. Nguyệt Nha sao có thể bỏ qua tốt như vậy cơ hội. Một chiêu này Bất Vực Chi Kiếm cùng với Toái Giáp Kích đánh lên Lâm Phi bả vai.
Danh sách chương