Một ngày sau.

Các chủ Lộc Chi Các, Tần Dương nhìn toàn cảnh trận chiến giữa Vân Hoàng với Vô lão và Yến lão, nhìn thấy Vân Hoàng ném hai cái xác của hai vị cung phụng như chó chết, không kìm được tức giận mắt một chưởng vỗ vào cái bàn gỗ bên cạnh. Bàn gỗ ở giữa hoá thành phấn vụn, chia năm xẻ bảy.

Tần Dương âm lãnh nhưng Thất trưởng lão đang quỳ rạp dưới đất kia, ngữ khí băng hàn nói.

“Thất trưởng lão, ta gọi ngươi một tiếng trưởng lão vì những cống hiến của ngươi dành cho Lộc Chi Các, bây giờ thì nhìn đi, đây là tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ kì sao? Một tu sĩ Luyện khí cảnh chém chết hai gã cung phụng Thông Linh cảnh! Ai mà tin được chứ!”

Thất trưởng lão thân thể càng là run rẩy kịch liệt, chỉ hận không thể cúi xuống thấp hơn nữa. Sau vụ việc lần này địa vị của hắn ở Lộc Chi Các đã tụt dốc không phanh, nếu Tần Dương mà đem chức trưởng lão này cướp đi thì lão triệt để xong.

...

Hôm này lại là một ngày mà trăng lên.

Vân Hoàng đứng ở độ cao vạn trượng trên không, tinh quang cùng nguyệt quang dày đặc được hắn liên tục thổ nạp. Vân Hoàng nhắm mắt minh ngộ.

Trận chiến vừa qua tuy hắn không có dùng toàn lực, bất quá cũng là thước đo khá chính xác để Vân Hoàng hiểu hơn về tổng lực chỉnh thể của mình. Nếu hắn thân thể, mười hai đạo Long văn cùng với linh lực đến tận cùng, chỉ trong vòng vào chục hơi thở có thể đem Vô lão cùng Yến lão đánh tan tác, nếu hắn vận dụng cả hồn lực có lẽ trận này kết thức sẽ còn nhanh hơn.

Thu lợi lớn nhất, đó chính là hai chiếc nhẫn trữ vật của Vô lão và Yến lão. Hai lão già này ở trong Lộc Chi Các bao nhiêu năm nay, linh dược cất trữ trong hộp Ngọc tất nhiên là lớn vô cùng, thậm chí cả Tam cấp đê giai linh dược cũng có tới gần hai chục cây.

Vân Hoàng còn lấy cả thuật pháp Sơn Hà Ấn cùng Bất Vực Chi Kiếm nữa. Từng trải nghiệm qua, hắn nhận thấy hai môn thuật pháp này uy lực cũng rất khá. Vân Hoàng không phải là không có thuật pháp mạnh hơn, nhưng Sơn Hà Ấn độ phù hợp với hắn rất cao. Còn Bất Vực Chi Kiếm thì chỉ đơn giản Vân Hoàng muốn bàn tay của hắn không chỉ có thể chém ra đao mà còn có thể chém ra cả kiếm nữa.

Nếu có Kiếm tu hoặc Đao tu tại đây có lẽ sẽ chửi ầm lên. Đao với kiếm là hai khái nhiệm hoàn toàn khác nhau, không thể gộp chung vào được. Nhưng với Vân Hoàng mà nói, có là kiếm hay đao cũng chỉ là một cái vũ khí, chả lẽ tay hắn không mô phỏng theo được sao? Vân Hoàng dành cả đêm tu luyện không ngừng nghỉ, sau khi nhìn thấy mặt trời dần ló dạng, hắn mới thả mình về Vân Quán.

”Nếu ta có thêm cả Đan đạo tài liệu thì thật đúng là viên mãn.”

Vân Hoàng có chút tiếc rẻ nói. Trận pháp hắn tài liệu Hoàng toàn đầy đủ cho đến khi hắn là Ngũ cấp Trận Pháp Sư, cơ quan thuật bước đầu cơ bản đã có chút nắm rõ. Nếu có thể tăng thêm Đan đạo tu vi thì quả thật tuyệt hảo.

Vân Hoàng lắc đầu, hắn tự nhận là mình quá tham lam rồi. Vứt những suy nghĩ tạp nham ra sau đầu, hắn bắt đầu tập trung luyện đan.

Những tu sĩ thái độ đối với hắn cải biến, ngoại trừ kính trong vì hắn là Luyện Đan Sư ra thì còn kính trọng hắn vì hắn là cường giả.

Thực lực vi tôn, đó là tôn chỉ của thế giới này.

Đau đầu nhất chính là, thỉnh thoảng vẫn xứ xuất hiện mấy cái muội tử thẹn thùng đến chỗ hắn, rất may là Nguyệt Nha đã thay hắn cản lại. Tuy hắn lúc nào cũng che kín mặt, nhưng trong lúc chiến đấu người ta đồn ra rằng đã lấp ló được chân diện của hắn cũng không phải là một lão nhân uyên bác mà là một cái trẻ tuổi nam tử.

Là một cái trẻ tuổi người, thực lực không chỉ siêu cường mà còn là Luyện Đan Sư, ai mà không thích chứ?

Cuối cùng để hắn phải dịch dung thành một cái tóc trắng lão nhân mới đem truyện này dẹp đi.

Cuối cùng, đã một tháng trôi qua từ khi Vân Hoàng đến La Vũ Thành. Lộc Chi Các không hề có động tĩnh gì, ngược lại hôm nay Vân Quán lại tiếp đón một vị khách đặc biệt.

Một cỗ xe xa hoa hoa được kéo bằng hai con nhị cấp trung giai yêu thú Địa Bằng Mã. Trông vô cùng sang trọng.

Chiếc xe dưng lại trước của Vân Quán, từ bên trong bước ra một vị trung niên nam tử.

”Cho hỏi Vân Đại Sư có ở đây không?”

Từ lúc chiếc xe bước vào phạm vi trận pháp Vân Hoàng đã chú ta đến nó. Hắn bước ra.

”Các hạ muốn tìm Vân mỗ?”

Nam tử trung niên nhìn Vân Hoàng.

”Vân Đại Sư, nếu đại sư không phiền có thể đi theo chúng tôi một chuyến được không?”

Nghe trung niên nam tử nói vậy, mọi người tức khắc trở nên bất bình, vì xoá gì mà gã đó có thể mời Vân Đại Sư? Quyền thế thì đã sao? Chả phải Lộc Chi Các vẫn bị đánh như chí nhà có tăng hay sao?

”Chư vị thứ lỗi, tại hạ là lão nô của phủ thành chủ, đây là phong thư do đích thân thành chủ viết để cầu Vân Đại Sư.”

Trung niên nam tử nó xong, từ trong tay áo rút ra một phong thư, tất cả nhìn cấm chế trên phong thư là độc quyền của phút thành chủ Lăng gia thì đều ngẩn ra. Khó trách lại có thể mời Vân Đại Sư.

”Chư vị, nhi tử của thành chủ mấy hôm này bị bệnh tình nặng, phút thành chủ chỉ yêu cầu Vân Đạo Sư một lần này thôi, tuyệt không ảnh hưởng đến chư vị.”

Mấy tu sĩ đang xếp hàng chờ Đan dược cũng vô cùng khách khí, vội vàng ôm quyền.

”Quản sự đừng khách khí, cứu người là việc quan trọng.”

”Đúng vậy đúng vậy, không mua được ngày này tại hạ có thể mua ngày khác a.”

”Vân Đại Sư, không làm phiền nữa.”

Lăng gia phủ thành chủ là thế lực duy nhất ở trên La Vũ Thành viễn siêu được Lộc Chi Các, đã tồn tại ở đây cả trăm năm, căn cơ vô cùng vững chắc. Cũng nhờ có phút thành chủ tồn tại mà Lộc Chi Các tuy làm càn nhưng cũng không dám quá mức vọng động.

Vân Hoàng gật đầu, hắn gọi Nguyệt Nha ra, để Nguyệt Nha ở lại đây hắn không an tâm, phòng ngừa cường giả của Lộc Chi các lại lén lút tới như lúc trước.

”Vân Đại Sư, Nguyệt tiểu thư, mời lên xe.”

Vân Hoàng, Nguyệt Nha theo Lăng gia lão nô, thẳng hướng đến trung tâm của La Vũ Thành, phủ thành chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện