Tất cả người quan sát, thậm chia thất trưởng lão tròng mắt đều rớt ra ngoài, rốt cục muốn điên rồi.

Gã Vân Đan Sư kia một mình độc chiến hai cái Thông Linh cảnh tu sĩ, hơn nữa không rơi xuống hạ phong.

Vô lão, Yến lão hắn đã nhận biết từ lâu, trong số các Thông Linh cảnh nhất cấp cũng là người nổi bật, đã là Thông Linh cảnh nhất cấp hậu kì tồn tại.

Vô lão, Yến lão nhìn Vân Hoàng đang đứng thong thả kia, giọng nói không thể giấu nổi kinh dị.

“Thật sự đã quá coi thường Vân Đại Sư rồi.”

Vân Hoàng không có đáp lời, chỉ thấy thân hình khẽ biến. Lần này, hắn tấn công.

Hai lão cung phụng của Lộc Chi Các tức khắc cũng phản ứng theo. Cả hai điều có chút hiểu rõ về thực lực của Vân Hoàng, biết được rằng nếu đơn đả độc đấu với hắn chút có nước chịu thiệt thòi, vì vậy cả hai không hẹn mà cùng đồng loạt phản kích.

Vô lão tế xuất ra một cây chiến thương, chiến thương màu lam nhạt, trên thân tản mát ra khí tức sát phạt cường đại, hiển nhiên là đã tắm máu qua không ít tu sĩ, linh lực từ trong người lão kích hoạt lên chiến thương, phù văn khắc trên nó lộng lẫy phát sáng.

“Một Linh giai thượng phẩm pháp bảo, hơn nữa lại khắc thêm Linh giai hạ phẩm phù văn sao?”

Vân Hoàng lập tức cảm giác được một cỗ nhàn nhạt nguy cơ, một Linh giai thượng phẩm pháp bảo đã rất đáng gờm rồi, khắc thêm phù văn thì sức mạnh có khi lấy được đề thăng ba phần.

“Giao Long Xuất Hải!”

Chiến thương đâm ra, thương ảnh mang theo hùng hậu linh lực bạo phát tấn công về phía Vân Hoàng. Thương ảnh mãnh liệt như một đầu giao Long gầm thét. Yến lão cũng hông chịu yếu thế, trường kiếm từ trong nhẫn trữ vật tế xuất ra, đồng dạng cũng là một cái Linh giai thượng phẩm pháp bảo, hơn nữa bay xung quanh Yến lão còn có hai chiếc phi kiếm nữa.

Đạt đến Thông Linh cảnh về sau, không chỉ có tu vi mà thức hồn cũng có sự biến đổi rất lớn. Tu sĩ Thông Linh cảnh có thể phân thần, sử dụng nhiều món pháp bảo cùng một lúc, bất quá nếu tinh thần tập trung vào một pháp bảo tất nhiên sẽ đề thăng uy lực hơn.

”Nhận lấy ta kiếm, Phá Vân Trảm!”

Kiếm khí cắt ngang gào thét chém ra, tận những hơn mười đạo lớn kiếm khí ẩn chứa kiếm ý đủ để liệt sát cả chục tên Hư Linh cảnh tu sĩ.

Nhìn hai luồng công kích tiến công mình, Vân Hoàng trên thân khí tức không kiêng kị gì bạo phát ra ngoài, nhất thời làm tất cả kinh hãi. Hắn quyền đầu giơ lên, thiên địa chi lực trong phạm vi ngàn trượng ầm sang rung động. Đối chiến với hai Thông Linh cảnh tuyệt không thể khinh địch, nên Vân Hoàng quyết định sử dụng một trong số những đòn sát thủ.

”Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát!”

Theo tiếng hô của Vân Hoàng, thiên địa chi lực ầm ầm dậy sóng, trời đất u ám tựa như ngày tận thế, từ trên cao triển lộ ra một bóng mờ cự trụ, cự trụ mang theo sức mạnh tựa như một cái lồng giam trấn áp vạn cổ.

“Xuống cho ta!”

Vân Hoàng gầm thét, cự trụ rớt xuống như thiên thạch giáng thế. Trước uy áp từ nó, rất nhiều tu sĩ tu vi thấp không hẹn mà cùng đồng loạt phun ra tiên huyết, ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ. Những người khá hơn cũng kém chút nữa bị uy áp bắt quỳ xuống.

Tất cả đều sợ hãi không thôi, bọn họ ở bên ngoài vòng chiến đã thê thảm như thế này, vậy thì hai lão già kia sẽ chịu cỡ nào sát thương? Đây cũng không phải là do Vân Hoàng cường đại đến mức có thể đem mất trăm Luyện Khí cảnh thổ huyết, mà là hắn tu luyện một loại rất kì quái ý cảnh, đó là trấn áp chi ý. Trấn áp chi ý được hắn khởi đầu từ môn thuật pháp Thiên Hoang Trấn Trụ, Vân Hoàng nhiều năm như vậy tu luyện, cũng phát hiện ra nó chẳng khác tu sĩ cấp cao hơn thả ra uy áp là bao. Nhưng sống lại một kiếp này, trải qua bao nhiêu cơ duyên, lĩnh ngộ. Vân Hoàng phát hiện ra rằng trấn áp chi ý kinh khủng đến mức nào, thậm chí còn có thể trấn áp thiên địa, đoạt lấy quyền kiểm soát thiên địa lực lượng.

Bạo bạo bạo bạo

Kiếm khí cùng thương ảnh lấy cứng chọi cứng với cự trụ, linh lực vặn vẹo, từng đợt nổ vang vang lên từng hồi. Dù có trận pháp của Vân Hoàng chống đỡ xuống nhưng khu vực xung quanh Vân Quán bảy ngàn trượng vẫn điên cuồng rung động. Vô lão thiêu đốt tinh huyết, khí tức lập tức kéo lên, dưới mấy cái đại trận cùng công kích thì lão không phát huy nổi bảy thành chiến lực, hơn nữa Vân Hoàng cũng quá mức bá đạo, nếu không nhanh chóng đen Vân Hoàng bắt sống mà cứ dây dưa như thế này mãi, sớm muộn gì lão cũng hôi phi diệt yến.

Vô lão truyền âm cho Yến lão, muốn chế trụ, thậm chí là đem Vân Hoàng chém giết thì cần cả hai người lão cùng đánh.

”Yến lão, liên thủ đem Vân Đại Sư giết!”

Vô lão cánh tay kết thủ ấn, từ trên tay lão xuất hiện một cái hôi sắc ấn, Vô lão cánh tay vung ra. Sơn Hà Ấn đánh tới, chưởng ấn cực nhanh khiến Vân Hoàng căn bản không tránh kịp.

Oanh!

Vô lão mừng rỡ, lão đã thấy rõ ràng chưởng ấn đánh thẳng lên người Vân Hoàng, nhưng ngay sau đó mặt lão nghệt ra. Chỉ thấy Vân Hoàng hai tay đang che trước mặt, trên cánh tay vẫn còn in hằn vết chưởng ấn, tinh huyết đặc quáng dưới ánh sáng xuyên qua lấp lánh màu tử sắc.

”Ngươi... ngươi là Thể Tu!!!”

Trừ khả năng này ra, Vô lão không nghĩ ra được bất cứ lí do nào khác hợp lí hơn. Lão tất nhiên nắm rõ Sơn Hà Ấn có bao nhiêu uy lực a, dù là ngang bằng tu vi với lão mà dùng thân thể đón đỡ không chết cũng mất một lớp da.

Yến lão càng là nóng ruột, điên cuồng kiếm khí chém ra, mỗi đạo kiếm khí này đều sản chứa kiếm ý sắc bén đến cực điểm, nhưng Vân Hoàng lần này đã có chuẩn bị trước. Khi kiếm khí rơi trên người hắn thời điểm, hai cánh tay của Vân Hoàng di chuyển theo quỹ đạo hình vòng cung chém ra Diệt Vấn Đao, đao khí không chút nào sắc lẹm như thông thường đao khí mà dày, cứng và thô như những thanh huyền thiết vậy. Hàng trăm, hàng ngàn đao khí trong một sát na chém ra giăng thành một tấm lưới cứng rắn. Đem toàn bộ kiếm khí ngăn trở ở bên ngoài.

”Sao có thể?!”

Yến lão sợ hãi, lão cảm nhận từ trước đến giờ chưa từng có sinh tử nguy cơ, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, Vân Hoàng đã nhanh chóng áp sát Yến lão, một toà đạo đài to lớn xuất hiện đằng sau hắn, trên đạo đài khắc mười hai đạo sáng rực Long văn, mỗi Long văn đều như một đầu Chân Long gầm thét, mang theo khí thế hủy diệt đánh xuống.

”Bất Vực Chi Kiếm!”

Yến lão gào tao, trong tay trường kiếm đánh ra, đồng thời liên tục thiêu đốt tinh huyết muốn chạy thoát ra đằng sau, nhưng còn vượt qua lão dự tính, kiếm vực của lão trong nháy mắt bị đạo đài nghiền nát thành mảnh nhỏ, kiếm khí bay tứ tung. Mà toà đạo đài kia lại hướng về phía lão bay tới, muốn đem lão toàn thân đèn ép.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện