Nhìn thấy Vân Hoàng cùng Lục Thi Y xuất hiện, Dạ Cách cung cung chủ Ôn Ngạo Nhiên sắc mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, giọng nói mang theo hùng hậu linh lực vang vọng khắp tứ phương.

”Vân Hoàng! Lục Thi Y! Hai ngươi cái này đôi cẩu nam nữ, chỉ vì bảo vật mà mưu hại toàn bộ các đệ tử, nhận lấy cái chết!”

Vân Hoàng cũng hết lời trước công phu đổi trắng thay đen của Ôn Ngạo Nhiên, không chỉ phát tán tin tức hắn nhận được truyền thừa của Lam Anh tán nhân mà còn đổ hết mọi tội lỗi cho hắn. Bực này bẻ lái, quả thật cơ trí vô cùng.

Mọi truyện đã phát triển đến bực này đã là không thể quay đầu, chỉ có thể ngươi chết ta sống.

Vân Hoàng cũng không có phản bác gì, chỉ rút chiến phủ ra chỉ vào trước mặt Ôn Ngạo Nhiên.

”Đánh đi, nhiều lời.”

Lục Thi Y song kiếm cũng đem rút ra, từ lâu đã sẵn sàng nghênh chiến.

Ôn Ngạo Nhiên cười lạnh, một Luyện khí cảnh sơ kì tam cấp và một Luyện khí cảnh trung kì tứ cấp mà thôi. Ơn đây có đến hơn hai mươi Luyện khí cảnh thất cấp, tám vị Luyện khí cảnh bát cấp. Ba vị cự đầu của tam phái đều là Luyện khí cảnh cửu cấp. Mà hắn cũng chính là một cường giả nửa bước Thông linh cảnh, Hư linh cảnh sơ kì.

”Chư vị, tấn công!”

Ngay khi tiếng hô vừa dứt, mười mấy cường giả Luyện khí thất cấp đồng loạt lao lên muốn bao vây lấy Vân Hoàng. Hắn đạp cước bộ lên trước, Vân Hoàng hắn dù cường nhưng cũng thể chiến thắng toàn bộ cường giả nơi đây được. Thứ mà hắn dựa vào không phải thực lực, mà là di sản hắn nhận được từ Lam Anh tán nhân.

”Thiên Hoang trấn trụ!”

Vân Hoàng bật về phía trước, chiến phủ gào thét mang theo khí tức phá hư cùng hủy diệt hung hăng đánh xuống.

Từ trên cao, hư ảnh thiên hoang cự trụ nặng nề rơi xuống, ba gã Luyện khí cảnh trước mặt chỉ cảm thấy thân thể giống như bị đè xuống đồng dạng, tim đập dường như chậm lại, linh lực vận chuyển bỗng trở nên khó khăn.

Vân Hoàng không một chút buông tha, cương nguyên cùng linh lực quán tụ nơi cánh tay, lực lượng chỉ trong chốc lát đã đạt tới cực hạn. Vân Hoàng hét lớn một tiếng, khổng lồ phong quyển xoáy quanh quyền của hắn. Vân Hoàng ánh mắt sắc lạnh, khủng bố đại quyền đánh ra.

Mất gã kia thu hồi lại toàn bộ khinh thị. Bọn họ nhao nhao tế xuất pháp bảo, dùng mạnh nhất chiêu thức đánh ra. Vân Hoàng lực lượng rót vào trong quyền phong càng khổng lồ, Lục Thi Y song kiếm xoay thành một vòng thái cực, tinh thuần nhất Luyện khí cảnh linh lực giống như đại hải tràn ra.

Nguyên bản mắt đang nhắn Lục Thi Y đột nhiên mở ra. Trong đồng tử của nàng xuất hiện một vòng thái cực đồ đằng, song kiếm vẽ thành một cái hoàn chỉnh vòng tròn. Từ vòng trong này bắn ra vô số đạo quang mang nhỏ, mỗi đạo quang mang lại hoá thành một cái nho nhỏ tàn liên hư ảnh.

Bầu trời chi chít tàn liên hư ảnh, ẩn chứa hủy diệt cùng phong sát ý chí phong quyển, đụng độ cùng hàng đống chiêu thức của những trưởng lão Luyện khí cảnh kia. Một tiếng bạo động lớn dọa sợ toàn bộ sinh linh mười dặm xung quanh.

Vân Hoàng cầm một tấm pháp thuẫn lớn chắn trước mặt hắn và Lục Thi Y, chống đỡ dư ba phản lực. Bên phía trưởng lão kia thì tệ hơn nhiều, nhiều người phun ra tiên huyết, khuôn mặt trắng bệch, chỉ có vài người là còn miễn cưỡng chống đỡ được.

Ôn Ngạo Nhiên cùng những vị cường giả đứng đầu trầm mặc nhìn Vân Hoàng và Lục Thi Y, mới bao lâu thời gian? Vài tháng đối với thọ nguyên hơn ba trăm năm bọn hỏi trôi qua nhanh vô cùng, nhưng chỉ dùng ngần ấy thời gian, hai người trước mặt binh hắn đã có tư cách để đứng ngang hàng với bất cứ ai ở đây.

Ôn Nhạo Nhiên vẫn là cái thứ nhất thống hận Vân Hoàng người, nhìn thấy Vân Hoàng cường đại như vậy thì liền quay sang đằng sau, đối với những cự đầu của tam phái mở miệng.

”Chư vị toàn bộ đã nhìn rõ, số lượng bảo vật trên người Vân Hoàng tuyệt đối khổng lồ. Lấy Vân Hoàng cùng Lục Thi Y tiềm lực mà nói, chỉ cần năm năm! Không, ba năm thời gian liền đủ thực lực đem toàn bộ người ở đây như kiến hôi giẫm chết!”

Lời nói của Ôn Ngạo Nhiên khiến cho tất cả lòng tham trỗi dậy, đồng thời với một số thành phần muốn thối lui cũng trực tiếp giữ lại. Ngay việc ngươi ở đây đã là kết thù với Vân Hoàng rồi, chả lẽ lui đi thì hắn sẽ tha cho ngươi sao? Bên dưới, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Oanh!

Một trảo của Vân Hoàng xé mở linh lực hộ thể của một hắc trung niên Luyện khí cảnh thất cấp trung kì, y hét thảm một tiếng, trong tay kích phát một đạo phù lục.

”Thiên Kiếm phù!”

Từ trong quang mang bắn ra với tốc độ cao một cây trường kiếm hoàng sắc, kiếm giống như xé không lao đến trước mặt Vân Hoàng. Hắn đồng tử có rút lại, trên người tuy đầy vết đâm, chém nhưng lại cường mãnh lạ thường, bốn đạo Long văn thôi động đến cực hạn. Dùng ngực trực tiếp ngạnh kháng trường kiếm.

Hoàng sắc trường kiếm đâm thủng cương nguyên cùng linh lực hộ thể trên người Vân Hoàng, khi đâm đến hắn da thịt thì như đụng vào tường đồng vách sắt đồng dạng, Tên kia kinh hãi, y không thể tưởng tượng nhục thể phải mạnh đến mức nào mới có thể trực tiếp ngạnh kháng kiếm phù của y.

Một hư ảnh cự trụ giáng xuống đè nát người tên kia, y chỉ có thể mang theo câu hỏi cuối cùng của mình xuống hoàng tuyền.

Vân Hoàng đứng tại chỗ, nuốt vào một viên Linh giai hạ cấp chữa thương Đan dược, cấp tốc hồi phục trên người mình thương thế.

Lục Thi Y sau khi xuyên kiếm qua yết hầu của hai gã trưởng lão thì trên người y phục cũng rách nát, lộ ra pháp bảo chiến y bên trong, nàng cũng lấy chữa thương Đan nuốt vào.

”Nghiệt trướng! Nhận lấy cái chết!”

Từ cánh trái Vân Hoàng xuất hiện một lão già râu dài, tu vi đã đạt đến Luyện khí cảnh thất cấp đỉnh phong, trong số những người ở đây cũng là mạnh nhất một trong.

Lão tế xuất ra một cái chuông lớn chừng sáu tấc, linh khí cuồng bạo xuất động, một chưởng vỗ lên cái chuông.

”Công Thần Chung!”

Sóng âm dồn dập công kích vào Vân Hoàng hồn hải, hắn cắn răng nhảy về phía sau, đồng thời cố gắng giữ cho chính mình hồn hải ổn định lại. Lão già kia cười to, trong lòng mừng thầm, lão biết Vân Hoàng đã chiến đấu mấy trận liên tiếp, sức lực đã dần cạn kiệt. Lão thấy thời cơ vừa đủ, lao ra muốn kích sát Vân Hoàng.

Lão trong tay lại nhiều thêm một đoạn trường cung, lão kéo căng giây cung, một mũi tiễn đem theo mười hai phần chiến lực của lão thả ra, giống như chim ưng săn mồi hào thét bắn vào Vân Hoàng trái tim.

Trước mắt Vân Hoàng dần trở nên mờ ảo, nhưng hắn vẫn cảm thấy một đạo khủng bố sát cơ đang bắn tới khiến hắn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Vân Hoàng trong hồn hải ngưng ra một mũi tử sắc chi tiễn, mang theo nồng đậm tử vong khí tức, quán tụ theo gần như toàn bộ cương nguyên cùng linh lực phóng xuất ra đụng nhau cùng đoàn năng lượng kia.

Một tiếng xuyên phá vang lên, lão già kêu lên thảm thiết, hồn hải của lão đau giống như bị xé ra vậy.

“Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát!”

Thân thể của lão giả đột ngột trấn động một cái, trên người xuất hiện chi chít vết đâm, máu chảy ra thảm không kể xiết. Cổ họng lão đã bị phá hỏng khiến lão không nói được nên lời, nhìn bóng dáng đang tiến tới của Vân Hoàng giống như là ác ma.

Lão muốn mở miệng cầu xin tha mạng, nhưng quyền của Vân Hoàng đã đánh lên đầu lão.

Phốc!

Thân thể già nua tại chỗ đổ rạp xuống, đầu lâu lão già bị một quyền đánh bay, lăn lông lốc cách đấy gần mười trượng, trên mặt lão biểu cảm vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi tột độ trước khi chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện