Đoàn đội Phong Ngân tông ngoại trừ Vương Thần, Lục Thi Y và một số nội môn đệ tử ra thì đều đã lần lượt nhận thất bại. Các tông môn cũng đã khái quát về thực lực của nhau.
Nhưng mà, Vân Hoàng phát hiện hắn vẫn chưa thượng đài lần nào. Vân Hoàng nhìn quanh, cũng có một số đệ tử giống hắn, bất quá thực lực mấy người này cũng khá bình thường, có lên cũng không gây ra sóng gió gì.
Khi thời gian đã trôi qua gần nửa canh giờ, Vân Hoàng mới lên sân. Mọi người nhận ra vẫn còn một đệ tử Phong Ngân tông chưa lên đài thì ngạc nhiên, nhưng thấy Vân Hoàng bộ dạng tầm thường, đao động linh lực cũng không phải quá mạnh nên cũng không coi trọng.
Nhưng mấy vị trưởng lão Phong Ngân tông thấy Vân Hoàng thượng đài thì con mắt loé lên thâm ý. Nhưng thấy các trưởng lão phái khác không để ý đến Vân Hoàng thì không khỏi hả hê.
Thực lực của tên tiểu tử này nông sâu bao nhiêu, kể cả bọn họ cũng không hề biết, đây cũng là cơ hội tốt để đánh mặt lũ già kia.
Vân Hoàng thong thả bước lên trên lôi đài. Đối thủ của hắn là một đệ tử Hư Kiếm tông, tu vi Bát mạch sơ kì, là một vị đệ tử nội môn của Hư Kiếm tông.
Tên này lúc trước bị Vương Thần kích bại nên vô cùng ngứa mắt Phong Ngân tông, nhìn thấy Vân Hoàng là đệ tử của Phong Ngân tông thì trong con mắt không khỏi loé lên lãnh ý.
“Hư Kiếm tông Tằng Thương”
”Phong Ngân tông Vân Hoàng”
Tằng Thương lấy ra một đôi đoản kiếm thượng giai pháp bảo, đạp bộ pháp cực nhanh.
”Phi Vân Cước Bộ!”
Tằng Thương tốc độ cực nhanh, ánh kiếm huyễn lệ, một lúc chém ra tám lưỡi mang.
”Bát trảm, Tật Phong đao!”
Mà Vân Hoàng cứ đứng im ở đó như trời trồng, không có nhúc nhích, người ta còn tưởng rằng hắn quá sợ hãi mà cứng người lại.
Nhưng đến khi thân ảnh của Tằng Thương tiếp cận Vân Hoàng, không có thấy tiên huyết bắn lên trong tưởng tượng của mọi người, mà chỉ nghe thấy tiếng “Bồng” cùng một tiếng “Rắc” như có gì đó bị bẻ gãy.
Cảnh tiếp theo khiến tất cả mọi người chống mắt lên mà nhìn kĩ, nếu không bọn hắn có hoài nghi trước mắt có phải hay không là ảo cảnh.
Tằng Thương song đoản kiếm trên tay bị nứt gãy, lồng ngực của hắn hơi chút lõm vào, miệng sủi bọt mép, hai mắt trắng dã, bay ra ngoài sân đấu.
Mà Vân Hoàng thì không có chút nào bị thương, quyền của hắn vẫn giữ nguyên vị trí vừa xuất quyền, da thịt ở cánh tay hắn đỏ lên, có mơ hồ khói bốc, trùng kích rất mạnh vào thị giác người xem.
Hình ảnh này khiến cho một số người không tự chủ được mà lùi lại, đó cũng là bản tính sợ hãi tự nhiên của phàm nhân khi đối đầu với hung thú.’
Vân Hoàng chậm rãi thu quyền, bước xuống đài. Nhìn bóng dáng của Vân Hoàng, các đệ tử thực lực đứng đầu đều vô cùng kiêng kị, Bát mạch sơ kì kém họ kì thực không xa, mà Vân Hoàng có thể dễ dàng hạ gục tức là nếu bọn họ gặp tên này, có khi kết cục cũng không tốt hơn là bao.
Nhưng vẫn có một số kẻ cho rằng Tằng Thương chỉ là nhất thời khinh địch nên mới thua nhanh như vậy, chứ thực lực của Vân Hoàng cũng không lớn hơn Tằng Thương là bao.
Trận thứ hai của Vân Hoàng, đối thủ của hắn là một nội môn đệ tử Dạ Cách cung, tu vi Bát mạch hậu kì. Y không có chút nào dám coi thường Vân Hoàng, vừa ra trận đã tế ra hai chiếc pháp thuẫn trung giai pháp bảo.
Vị này vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, một cây trường thương được tế xuất ra, linh khí quán tụ nơi mũi thương tạo thành một bóng mờ cự kình.
“Thuỷ Kình Bạo Nộ!”
Theo mũi thương thẳng tiến không lùi, thủy kình gầm thét, sóng linh khí tràn ra, mà bên trong thủy kình kia còn ngưng tụ ra một tia linh lực.
Khi tu sĩ đạt đến Bát mạch đỉnh phong, cần một thời đan lâu dài để không ngừng áp súc, chuyển hoá linh khí trong cơ thể thành linh lực. Khi chín phần linh khí đã chuyển hoá thành linh lực, tu sĩ có thể trùng kích Luyện khí cảnh để hoàn thành nốt phần còn lại.
Nói thì dễ, nhưng rất nhiều Khai mạch cảnh đỉnh phong cả đều đều kẹt ở bước này. Mà vị đệ tử Dạ Cách cung này tu vi Bát mạch hậu kì đã ngưng luyện ra một tia linh lực, tương lai rất có tiền đồ.
Nhìn cự kình hùng hổ tiến tới, Vân Hoàng cũng đạp cước bộ lên.
Các thể tu không thể giống với tu sĩ, cương nguyên là dạng năng lượng chủ yếu tồn tại bên trong thể nội, cường hoá nhục thể, mang lại cho thể tu sức mạnh cường đại, nhưng khi phóng xuất cương nguyên ra khỏi cơ thể thì tiêu tán so với linh khí thì nhanh hơn mấy lần, vì vậy thể tu cần cận chiến mới có thể phát huy mười thành chiến lực.
Hai cánh tay của Vân Hoàng đỏ lên do các mạch máu lưu chuyển với cường độ cao, liên tục bơm đầy cương nguyên vào trong cơ bắp, xương cốt và mạch gân. Vân Hoàng đang đạp về phía trước đột nhiên nhảy lên, hai cánh tay hắn mở ra, lúc này toàn bộ cơ thể của hắn đã chứa đựng cương nguyên đến giới hạn, cơ bản giống một quả cầu khó sắp bạo.
“Song Toái Giáp Kích, cực hạn nửa bước Long đạo!”
Hai cánh tay Vân Hoàng dùng mạnh nhất lực lượng, xé mở hư ảnh cự kình, hắn vươn tay ra, nắm lấy cây thương của vị đệ tử nội môn Dạ Cách cung, cưỡng ép phá hủy liên kết giữ pháp bảo và chủ nhân. Vân Hoàng cầm cây thương, hắn nâng cánh tay lên.
Bồng! Tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng đó, cây thương được Vân Hoàng ném đi phá tan giới hạn âm thanh, xuyên thủng hai chiếc pháp thuẫn, cây thương cắm chính xác vào ngay sát đầu của vị đệ tử kia, khiến y sợ đến mức nhất xỉu tại chỗ.
Nhưng mà, Vân Hoàng phát hiện hắn vẫn chưa thượng đài lần nào. Vân Hoàng nhìn quanh, cũng có một số đệ tử giống hắn, bất quá thực lực mấy người này cũng khá bình thường, có lên cũng không gây ra sóng gió gì.
Khi thời gian đã trôi qua gần nửa canh giờ, Vân Hoàng mới lên sân. Mọi người nhận ra vẫn còn một đệ tử Phong Ngân tông chưa lên đài thì ngạc nhiên, nhưng thấy Vân Hoàng bộ dạng tầm thường, đao động linh lực cũng không phải quá mạnh nên cũng không coi trọng.
Nhưng mấy vị trưởng lão Phong Ngân tông thấy Vân Hoàng thượng đài thì con mắt loé lên thâm ý. Nhưng thấy các trưởng lão phái khác không để ý đến Vân Hoàng thì không khỏi hả hê.
Thực lực của tên tiểu tử này nông sâu bao nhiêu, kể cả bọn họ cũng không hề biết, đây cũng là cơ hội tốt để đánh mặt lũ già kia.
Vân Hoàng thong thả bước lên trên lôi đài. Đối thủ của hắn là một đệ tử Hư Kiếm tông, tu vi Bát mạch sơ kì, là một vị đệ tử nội môn của Hư Kiếm tông.
Tên này lúc trước bị Vương Thần kích bại nên vô cùng ngứa mắt Phong Ngân tông, nhìn thấy Vân Hoàng là đệ tử của Phong Ngân tông thì trong con mắt không khỏi loé lên lãnh ý.
“Hư Kiếm tông Tằng Thương”
”Phong Ngân tông Vân Hoàng”
Tằng Thương lấy ra một đôi đoản kiếm thượng giai pháp bảo, đạp bộ pháp cực nhanh.
”Phi Vân Cước Bộ!”
Tằng Thương tốc độ cực nhanh, ánh kiếm huyễn lệ, một lúc chém ra tám lưỡi mang.
”Bát trảm, Tật Phong đao!”
Mà Vân Hoàng cứ đứng im ở đó như trời trồng, không có nhúc nhích, người ta còn tưởng rằng hắn quá sợ hãi mà cứng người lại.
Nhưng đến khi thân ảnh của Tằng Thương tiếp cận Vân Hoàng, không có thấy tiên huyết bắn lên trong tưởng tượng của mọi người, mà chỉ nghe thấy tiếng “Bồng” cùng một tiếng “Rắc” như có gì đó bị bẻ gãy.
Cảnh tiếp theo khiến tất cả mọi người chống mắt lên mà nhìn kĩ, nếu không bọn hắn có hoài nghi trước mắt có phải hay không là ảo cảnh.
Tằng Thương song đoản kiếm trên tay bị nứt gãy, lồng ngực của hắn hơi chút lõm vào, miệng sủi bọt mép, hai mắt trắng dã, bay ra ngoài sân đấu.
Mà Vân Hoàng thì không có chút nào bị thương, quyền của hắn vẫn giữ nguyên vị trí vừa xuất quyền, da thịt ở cánh tay hắn đỏ lên, có mơ hồ khói bốc, trùng kích rất mạnh vào thị giác người xem.
Hình ảnh này khiến cho một số người không tự chủ được mà lùi lại, đó cũng là bản tính sợ hãi tự nhiên của phàm nhân khi đối đầu với hung thú.’
Vân Hoàng chậm rãi thu quyền, bước xuống đài. Nhìn bóng dáng của Vân Hoàng, các đệ tử thực lực đứng đầu đều vô cùng kiêng kị, Bát mạch sơ kì kém họ kì thực không xa, mà Vân Hoàng có thể dễ dàng hạ gục tức là nếu bọn họ gặp tên này, có khi kết cục cũng không tốt hơn là bao.
Nhưng vẫn có một số kẻ cho rằng Tằng Thương chỉ là nhất thời khinh địch nên mới thua nhanh như vậy, chứ thực lực của Vân Hoàng cũng không lớn hơn Tằng Thương là bao.
Trận thứ hai của Vân Hoàng, đối thủ của hắn là một nội môn đệ tử Dạ Cách cung, tu vi Bát mạch hậu kì. Y không có chút nào dám coi thường Vân Hoàng, vừa ra trận đã tế ra hai chiếc pháp thuẫn trung giai pháp bảo.
Vị này vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, một cây trường thương được tế xuất ra, linh khí quán tụ nơi mũi thương tạo thành một bóng mờ cự kình.
“Thuỷ Kình Bạo Nộ!”
Theo mũi thương thẳng tiến không lùi, thủy kình gầm thét, sóng linh khí tràn ra, mà bên trong thủy kình kia còn ngưng tụ ra một tia linh lực.
Khi tu sĩ đạt đến Bát mạch đỉnh phong, cần một thời đan lâu dài để không ngừng áp súc, chuyển hoá linh khí trong cơ thể thành linh lực. Khi chín phần linh khí đã chuyển hoá thành linh lực, tu sĩ có thể trùng kích Luyện khí cảnh để hoàn thành nốt phần còn lại.
Nói thì dễ, nhưng rất nhiều Khai mạch cảnh đỉnh phong cả đều đều kẹt ở bước này. Mà vị đệ tử Dạ Cách cung này tu vi Bát mạch hậu kì đã ngưng luyện ra một tia linh lực, tương lai rất có tiền đồ.
Nhìn cự kình hùng hổ tiến tới, Vân Hoàng cũng đạp cước bộ lên.
Các thể tu không thể giống với tu sĩ, cương nguyên là dạng năng lượng chủ yếu tồn tại bên trong thể nội, cường hoá nhục thể, mang lại cho thể tu sức mạnh cường đại, nhưng khi phóng xuất cương nguyên ra khỏi cơ thể thì tiêu tán so với linh khí thì nhanh hơn mấy lần, vì vậy thể tu cần cận chiến mới có thể phát huy mười thành chiến lực.
Hai cánh tay của Vân Hoàng đỏ lên do các mạch máu lưu chuyển với cường độ cao, liên tục bơm đầy cương nguyên vào trong cơ bắp, xương cốt và mạch gân. Vân Hoàng đang đạp về phía trước đột nhiên nhảy lên, hai cánh tay hắn mở ra, lúc này toàn bộ cơ thể của hắn đã chứa đựng cương nguyên đến giới hạn, cơ bản giống một quả cầu khó sắp bạo.
“Song Toái Giáp Kích, cực hạn nửa bước Long đạo!”
Hai cánh tay Vân Hoàng dùng mạnh nhất lực lượng, xé mở hư ảnh cự kình, hắn vươn tay ra, nắm lấy cây thương của vị đệ tử nội môn Dạ Cách cung, cưỡng ép phá hủy liên kết giữ pháp bảo và chủ nhân. Vân Hoàng cầm cây thương, hắn nâng cánh tay lên.
Bồng! Tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng đó, cây thương được Vân Hoàng ném đi phá tan giới hạn âm thanh, xuyên thủng hai chiếc pháp thuẫn, cây thương cắm chính xác vào ngay sát đầu của vị đệ tử kia, khiến y sợ đến mức nhất xỉu tại chỗ.
Danh sách chương