Một khắc nhìn thấy quản gia Ngôn gia, nội tâm Đoạn lão bản đột nhiên hơi hồi hộp một chút, âm thầm tan nát. Quả nhiên vẫn là bị Ngôn Diệc Quân phát hiện!
Hắn đang trầm tư suy nghĩ làm sao giải thích với Ngôn Diệc Quân, mình sau lưng y, lén lút một mình chạy đến buổi đấu giá lãng phí, bỗng phòng riêng lần thứ hai bị vang lên, lần này tới chính là giám đốc hội trường, hai tay ông ta đặt trước bụng, mặt cười tươi gật đâu hỏi thăm Đoạn Hồi Xuyên.
“Tiên sinh, trong lúc đấu giá vương miện có người có hành vi tăng giá ác ý, Đoạn tổng tập đoàn Đoạn thị thông qua phòng đấu giá chúng ta hướng ngài biểu đạt áy náy.”
“?” Đoạn Hồi Xuyên nhấc lên một bên lông mày, đưa cho đối phương một ánh mắt ngờ vực không hiểu ra sao.
“Khụ khụ, là như vậy.” Giám đốc liếm môi một cái: “Người vừa ác ý tranh giá chính là con trai Đoạn tổng, điều đó không đại biểu cho thái độ của Đoạn thị tập đoàn, Đoạn tổng thay con trai hướng ngài tạ lỗi, món đồ đấu giá này ngoại trừ hai vị, đã không còn ai tiếp tục đấu giá, nếu như ngài từ bỏ đấu giá, Đoạn tổng nguyện ý dùng 20 triệu giá sau cùng mua lại vương miện, cũng dùng danh nghĩa riêng biếu tặng ngài, quyền đương bồi tội. Ngài thấy thế nào?”
Tuy nói vật đấu giá có giá sau cùng càng cao, bọn họ càng kiếm được nhiều, thế nhưng luôn có chút bất ngờ, tỷ như ác ý tăng giá, sẽ chịu nguy hiểm tương đối lớn, nhất là loại người đấu giá ác ý bất ngờ lấy được đồ lại không muốn, chơi xấu từ chối trả tiền, dĩ nhiên tiên đoán được tình huống tương tự có thể phát sinh, vì để tránh cho tổn thất, phòng đấu giá cũng sẽ dùng quyền biến thuật biến báo một, hai.
Đoạn Hồi Xuyên càng nghe càng nhíu mày chặt, lạnh nhạt cảnh giác theo dõi: “Đoạn Doãn Chính? Hắn tại sao muốn đưa vương miện cho tôi?”
“Khụ, Đoạn tổng đưa ra một yêu cầu được gặp ngài, ngài có thể trực tiếp hỏi, tôi đoán, e rằng Đoạn tổng muốn gặp ngài kết giao bằng hữu.” Giám đốc cười ha hả tự cho là thông minh nói.
“Kết bạn? Kết giao bằng hữu?” Đoạn Hồi Xuyên cường điệu cảm giác kì lạ lặp lại một lần, suýt nữa bị lời giải thích hoang đường này chọc cười, hẳn là nhận lầm người, nhầm mình thành người khác? Chỉ là, nếu có một ít người nhất định phải đuổi tới khi coi tiền như rác, Đoạn Hồi Xuyên cũng không có lý do gì phản đối. Hắn nhếch miệng, tự tiếu phi tiếu gật đầu: “Vậy tôi chỉ có thể đi gặp vị Đoạn tiên sinh nhiệt tình này.”
“Được, xin ngài chờ một chút.”
Giờ khắc này vòng thứ nhất của buổi đấu giá đấu giá đã kết thúc, đồ đã vơi hẳn đi trên giá đỡ, các tân khách tiếp tục chờ đợi vòng kế tiếp, trong lúc nói chuyện lại nhắc say sưa màn hí kịch hóa kim cương vương miện này.
Phương Tuấn đắm chìm trong đả kích Đoạn Hồi Xuyên đã kết hôn, mãi vẫn không bình tĩnh nổi, mấy người khác vốn nên trở lại phòng riêng của mình, nhưng không ai định làm vậy, thật sự là chủ nhà họ Đoạn này đã đi một nét bút quá thần kì, làm bọn họ hiếu kỳ phía sau đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Đoạn gia chủ đến rất nhanh, chắc là chờ đợi đã lâu.
Ông đẩy cửa ra nhìn thấy Phương Dĩ Chính cùng Đường La An ngồi trên ghế salông, lúc đầu là sững sờ, mặt lộ vẻ nghi ngờ, nghĩ thầm Ngôn viện trưởng khi nào lại đi cùng hai nhà này?
Ngay sau đó, ánh mắt của ông chuyển tới Đoạn Hồi Xuyên gác chéo chân ngồi trong chủ vị, lúc này sắc mặt thay đổi, rất giống ban ngày thấy ma, hai má căng thẳng như tượng thạch cao rạn nứt, suýt nữa bột thạch cao rơi xuống ào ào!
“Mày —— thế nào lại là mày?!” Đoạn Doãn Chính nghiến răng nghiến lợi bắn ra lửa giận không hề che giấu: “Chủ nhân căn phòng này rõ ràng là Ngôn Diệc Quân! Mày tại sao lại ở trong phòng viện trưởng Ngôn!”
Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra là do mình dùng thẻ của Ngôn Diệc Quân, bị đối phương hiểu lầm xem là y. Dù sao, khác biệt cũng không lớn.
“Đoạn tổng, ngài đang gọi tôi sao?” Một giọng trầm thấp thuần hậu đột ngột cắt ngang lúng túng tràn ngập trong phòng, mọi người hướng cửa nhìn lại –
Nam nhân mặc tây trang màu đen thong dong đi vào phòng, dưới ánh mắt kinh ngạc và mờ mịt, lướt qua thần sắc kinh ngạc của Đoạn Doãn Chính, đi về phía Đoạn Hồi Xuyên.
Âu phục nghiêm cẩn trang trọng đen tuyền đặt làm riêng càng cân xứng với tư thái kiên cường của y, trong tay nam nhân bưng một ly cocktail, màu rượu hổ phách hơi lắc lư theo bước đi, mùi thơm ngào ngạt từ quanh người y tản mát ra, không biết là hương từ rượu, hay từ chỗ nào.
Thời điểm y tiến vào, tất cả mọi người ánh mắt không tự chủ chuyển tiêu điểm lên người y, giống như bị một loại khí tràng mạnh mẽ nào đó thu hút, sự phong độ này quá mạnh, thậm chí khiến người không để mắt đến ngũ quan tuấn mỹ động nhân của y.
Một giây nghe thấy thanh âm đối phương, Đoạn Hồi Xuyên không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nhất thời ném quăng một điểm nhỏ phiền não lên đến chín tầng mây.
Hắn một tay chống má dựa vào ghế sô pha, mắt nhìn Ngôn Diệc Quân đi tới bên người mình, hết sức tự nhiên mà cầm lấy bàn tay muốn xoa gò má mình của đối phương.
Một luồng hơi chui vào chóp mũi, tao nhã mê say, hắn nhẹ nhàng ngửi mùi vị thuộc về người yêu.
Nam nhân cúi người, một cánh tay chống trên ghế dựa, không coi ai ra gì tao ra thế giới của hai người, hạ một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu lên mí mắt hắn: “Tự mình lén lút chạy tới, chơi vui vẻ không?”
Loảng xoảng một chút, cốc trong tay Đường Cẩm Cẩm tuyệt vọng bất lực mà rớt xuống đất thảm.
Hai mắt Phương Tuấn vô thần mà nhìn đôi cơ lão như chỗ không người tung thức ăn cho chó, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phân định được, đến tột cùng là Đoạn lão bản đã kết hôn, hay đối tượng kết hôn còn là một nam nhân, cái nào đối với cậu có đả kích lớn hơn.
Gian phòng tràn ngập tĩnh mịch quỷ dị.
Phương gia mấy người vốn là chỉ là muốn mượn cơ hội trào phúng một chút Đoạn Doãn Chính, không nghĩ tới dưa này quá mức kính bạo, não đột ngột bị nện xuống thiếu chút nữa mở banh ra.
“Các ngươi ——” Đoạn Doãn Chính chỉ vào hai người bọn họ tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt chuyển hồng như gỉ sét đồng thau, mặt nạ bình tĩnh từng tấc từng tấc bị bóc ra, tin tức trước mắt quá mức kinh người thổi đầu ông một trận nổ vang —
Vì lão tam bệnh tình xấu đi, vì lão nhị ác ý tranh cãi, vì sao Tổ Từ phong thuỷ vẫn có vấn đề, thậm chí cái vương miện vừa nãy… Cái bẫy! Tất cả đều là cái bẫy!
Là hai kẻ nham hiểm này thu về bạn bè đến trả thù ông!
Thái dương Đoạn Doãn Chính nổi gân xanh, một hơi nghẹn tại cổ họng vận lên không được, thiếu chút nữa ngất đi, giám đốc thấy tình thế không đúng vội đỡ, đùa giỡn, vạn nhất nháo chết người, tiền vương miện tìm ai trả?
Đoạn Hồi Xuyên không có phản ứng, hoặc là nói lực chú ý của hắn đều bị Ngôn Diệc Quân nắm vững, không có thời gian rảnh rỗi quản những người khác.
“Bị anh phát hiện rồi, vốn là muốn làm cho anh ngạc nhiên.” Đoạn Hồi Xuyên vuốt ve tay của y.
Ngôn Diệc Quân cười không nói, hắn đã xem qua một màn hơn cả “Kinh hỉ”: “Em không đến xem vương miện của em sao?”
Bị y rõ ràng trọng điểm đọc ra vài chữ, Đoạn Doãn Chính vừa bình tĩnh lại một trận khí huyết dâng lên, làm hại giám đốc hoang mang hoảng loạn vỗ lưng, thay ông thuận khí.
“A, đúng! Thiếu chút nữa đã quên rồi!” Đoạn Hồi Xuyên cấp tốc đứng dậy, lúc đi qua người Đoạn Doãn Chính, giơ ngón tay cái lên, đắc ý cười nói: “Không nghĩ tới Đoạn tiên sinh nhiệt tình như vậy, thay tôi tiết kiệm một số lớn, thực sự là đa tạ.”
“Ngươi… Ta…” Đoạn Doãn Chính rốt cục không chịu nổi đả kích liên tiếp, hai mắt nhắm nghiền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Đoạn tổng! Đoạn tổng! Nhanh! Mau gọi đội y tế!”
Không kịp đợi phòng đấu giá đưa vương miện tới, Đoạn Hồi Xuyên trực tiếp kéo Ngôn Diệc Quân ra sau đài, được phần thu hoạch ngày hôm nay của hai người làm vui sướng, hắn bước đi nhẹ nhàng như đạp trên đệm bông.
Thực sự không nghĩ tới, một viên kim cương cuối cùng tự nhiên về tay đơn giản như vậy!
Đoạn Hồi Xuyên cật lực duy trì chút thận trọng trên mặt, nhưng không giấu được hứng thú tung bay, nội tâm kích động vẫn bị bại lộ.
Ngôn Diệc Quân không khỏi khẽ mỉm cười, một số đau buồn âm thầm trong đáy lòng một số không thể nói ra, cũng tạm thời chìm vào đáy nước không thấy bóng dáng.
“Lấy đồ rồi, chúng ta về nhà ngay đi.” Đến cùng vẫn nhớ tới nguy hiểm tiềm ẩn trong bóng tối, Ngôn Diệc Quân nặn nặn tay của đối phương, uyển chuyển khuyên bảo: “Miễn cho có chút phiền phức tìm tới cửa, quấy rầy hứng thú.”
Đoạn Hồi Xuyên cho là y muốn chỉ Đoạn gia bị bẫy muốn tới gây phiền phức, không để ý lắm mà cười cười: “Tất cả nghe theo anh, nhưng cũng đừng để ý tới bọn họ, một đám hề nhảy nhót thôi.”
“Chờ đã ——” lời hắn còn chưa dứt, chân bỗng nhiên ngừng lại, tay vội kéo Ngôn Diệc Quân ra phía sau che chở, lông mày nhăn nhó, có âm thanh chìm nghỉm, khác nào đá tảng rơi xuống nước: “Cẩn thận, nơi này không đúng!”
Cố không để bại lộ năng lực đặc biệt dưới mắt nhiều người, Đoạn Hồi Xuyên trực tiếp ôm ngang thân nam nhân lên, nhảy vọt một cái đến không trung, đạp trên lôi vân xám nhạt.
Trong phút chốc, vị trí vừa đứng như tuyết lở chôn vùi, cơ hồ trong chớp mắt, một cái động đen lớn nuốt sống tất cả bốn phía!
Hành vi dị thường của hắn còn chưa kịp gây nên sự chú ý của người khác, đột nhiên thảm họa xuất hiện cuốn trôi tất cả mọi người ở đây!
Một tiếng rít gào sợ hãi đột ngột phá vỡ trật tự, đẩy toàn bộ hiện trường buổi đấu giá vào hỗn loạn cùng khủng hoảng cực độ!
“Xảy ra chuyện gì?!”
“Chạy mau! Lở đất rồi!”
Trên trần nhà đèn treo bắt đầu lay động kịch liệt, quang ảnh ngổn ngang chiếu xuống gương mặt đám địa chủ đã mất đi sự tao nhã cùng thong thả, tia sáng chớp tắt lấp loé, thần sắc mỗi người bị chiếu rọi vụn vặt, phảng phất bóc ra từng mảng mặt nạ vỡ tan.
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng gào khóc như làn sóng đánh tới, gắt gao chiếm lấy tâm thần mọi người, trong hỗn loạn, kẻ âm mưu vẫn luôn nằm vùng trong bóng tối rốt cục vào thời khắc này lộ ra nanh vuốt!
Tai nạn lan đến đài biểu diễn, một lúc lâu không ai để ý, đám bảo vật đắt giá tàn tạ tán loạn rơi khắp mặt đất, bao gồm cả chiếc vương miện khảm viên Chúc Đảo Thạch cuối cùng.
Ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên xuyên qua tầng tầng người hoảng loạn, dính chặt trên vương miện, lôi vân dưới chân ý tùy tâm động, bổ nhào tới chỗ kia — một cái đuôi đầy vảy đen chui ra từ trong chỗ đất lở, đánh liên tiếp vào lôi vân!
Trong chớp mắt, Đoạn Hồi Xuyên chỉ kịp vội vàng bày ra một lôi chướng, nhưng dưới sự công kích hung hãn trầm trọng gần như trong nháy mắt bị phá vụn!
Vì mất cảnh giác nên bất ngờ bị quất trúng, suýt nữa từ trên không trung ngã xuống, vội bay ra ngoài thật xa, vụt tới vách tường hội trường lầu hai rắn chắc, mới bị bách dừng lại.
Một móng vuốt khổng lồ, như móng đại bàng chui ra từ lỗ đen, mang tới nguy cơ trùng điệp.
Còn sót lại vài chiếc đèn suy yếu, bất lực lay động giữa không trung, tia sáng lờ mờ vì hắn rọi sáng một đám trông như sắt thép cao hơn người —— nanh vuốt sắc bén như đao, thân được bao phủ đầy vảy đen, ánh sáng phản chiếu trên vảy âm u lưu chuyển, như biển sâu băng giá!
Chớp mắt nhìn rõ, Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên biến sắc, đồng tử đột nhiên rụt lại như kim!
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Ta có nên vẫy cờ không! Khóc
Hắn đang trầm tư suy nghĩ làm sao giải thích với Ngôn Diệc Quân, mình sau lưng y, lén lút một mình chạy đến buổi đấu giá lãng phí, bỗng phòng riêng lần thứ hai bị vang lên, lần này tới chính là giám đốc hội trường, hai tay ông ta đặt trước bụng, mặt cười tươi gật đâu hỏi thăm Đoạn Hồi Xuyên.
“Tiên sinh, trong lúc đấu giá vương miện có người có hành vi tăng giá ác ý, Đoạn tổng tập đoàn Đoạn thị thông qua phòng đấu giá chúng ta hướng ngài biểu đạt áy náy.”
“?” Đoạn Hồi Xuyên nhấc lên một bên lông mày, đưa cho đối phương một ánh mắt ngờ vực không hiểu ra sao.
“Khụ khụ, là như vậy.” Giám đốc liếm môi một cái: “Người vừa ác ý tranh giá chính là con trai Đoạn tổng, điều đó không đại biểu cho thái độ của Đoạn thị tập đoàn, Đoạn tổng thay con trai hướng ngài tạ lỗi, món đồ đấu giá này ngoại trừ hai vị, đã không còn ai tiếp tục đấu giá, nếu như ngài từ bỏ đấu giá, Đoạn tổng nguyện ý dùng 20 triệu giá sau cùng mua lại vương miện, cũng dùng danh nghĩa riêng biếu tặng ngài, quyền đương bồi tội. Ngài thấy thế nào?”
Tuy nói vật đấu giá có giá sau cùng càng cao, bọn họ càng kiếm được nhiều, thế nhưng luôn có chút bất ngờ, tỷ như ác ý tăng giá, sẽ chịu nguy hiểm tương đối lớn, nhất là loại người đấu giá ác ý bất ngờ lấy được đồ lại không muốn, chơi xấu từ chối trả tiền, dĩ nhiên tiên đoán được tình huống tương tự có thể phát sinh, vì để tránh cho tổn thất, phòng đấu giá cũng sẽ dùng quyền biến thuật biến báo một, hai.
Đoạn Hồi Xuyên càng nghe càng nhíu mày chặt, lạnh nhạt cảnh giác theo dõi: “Đoạn Doãn Chính? Hắn tại sao muốn đưa vương miện cho tôi?”
“Khụ, Đoạn tổng đưa ra một yêu cầu được gặp ngài, ngài có thể trực tiếp hỏi, tôi đoán, e rằng Đoạn tổng muốn gặp ngài kết giao bằng hữu.” Giám đốc cười ha hả tự cho là thông minh nói.
“Kết bạn? Kết giao bằng hữu?” Đoạn Hồi Xuyên cường điệu cảm giác kì lạ lặp lại một lần, suýt nữa bị lời giải thích hoang đường này chọc cười, hẳn là nhận lầm người, nhầm mình thành người khác? Chỉ là, nếu có một ít người nhất định phải đuổi tới khi coi tiền như rác, Đoạn Hồi Xuyên cũng không có lý do gì phản đối. Hắn nhếch miệng, tự tiếu phi tiếu gật đầu: “Vậy tôi chỉ có thể đi gặp vị Đoạn tiên sinh nhiệt tình này.”
“Được, xin ngài chờ một chút.”
Giờ khắc này vòng thứ nhất của buổi đấu giá đấu giá đã kết thúc, đồ đã vơi hẳn đi trên giá đỡ, các tân khách tiếp tục chờ đợi vòng kế tiếp, trong lúc nói chuyện lại nhắc say sưa màn hí kịch hóa kim cương vương miện này.
Phương Tuấn đắm chìm trong đả kích Đoạn Hồi Xuyên đã kết hôn, mãi vẫn không bình tĩnh nổi, mấy người khác vốn nên trở lại phòng riêng của mình, nhưng không ai định làm vậy, thật sự là chủ nhà họ Đoạn này đã đi một nét bút quá thần kì, làm bọn họ hiếu kỳ phía sau đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Đoạn gia chủ đến rất nhanh, chắc là chờ đợi đã lâu.
Ông đẩy cửa ra nhìn thấy Phương Dĩ Chính cùng Đường La An ngồi trên ghế salông, lúc đầu là sững sờ, mặt lộ vẻ nghi ngờ, nghĩ thầm Ngôn viện trưởng khi nào lại đi cùng hai nhà này?
Ngay sau đó, ánh mắt của ông chuyển tới Đoạn Hồi Xuyên gác chéo chân ngồi trong chủ vị, lúc này sắc mặt thay đổi, rất giống ban ngày thấy ma, hai má căng thẳng như tượng thạch cao rạn nứt, suýt nữa bột thạch cao rơi xuống ào ào!
“Mày —— thế nào lại là mày?!” Đoạn Doãn Chính nghiến răng nghiến lợi bắn ra lửa giận không hề che giấu: “Chủ nhân căn phòng này rõ ràng là Ngôn Diệc Quân! Mày tại sao lại ở trong phòng viện trưởng Ngôn!”
Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra là do mình dùng thẻ của Ngôn Diệc Quân, bị đối phương hiểu lầm xem là y. Dù sao, khác biệt cũng không lớn.
“Đoạn tổng, ngài đang gọi tôi sao?” Một giọng trầm thấp thuần hậu đột ngột cắt ngang lúng túng tràn ngập trong phòng, mọi người hướng cửa nhìn lại –
Nam nhân mặc tây trang màu đen thong dong đi vào phòng, dưới ánh mắt kinh ngạc và mờ mịt, lướt qua thần sắc kinh ngạc của Đoạn Doãn Chính, đi về phía Đoạn Hồi Xuyên.
Âu phục nghiêm cẩn trang trọng đen tuyền đặt làm riêng càng cân xứng với tư thái kiên cường của y, trong tay nam nhân bưng một ly cocktail, màu rượu hổ phách hơi lắc lư theo bước đi, mùi thơm ngào ngạt từ quanh người y tản mát ra, không biết là hương từ rượu, hay từ chỗ nào.
Thời điểm y tiến vào, tất cả mọi người ánh mắt không tự chủ chuyển tiêu điểm lên người y, giống như bị một loại khí tràng mạnh mẽ nào đó thu hút, sự phong độ này quá mạnh, thậm chí khiến người không để mắt đến ngũ quan tuấn mỹ động nhân của y.
Một giây nghe thấy thanh âm đối phương, Đoạn Hồi Xuyên không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nhất thời ném quăng một điểm nhỏ phiền não lên đến chín tầng mây.
Hắn một tay chống má dựa vào ghế sô pha, mắt nhìn Ngôn Diệc Quân đi tới bên người mình, hết sức tự nhiên mà cầm lấy bàn tay muốn xoa gò má mình của đối phương.
Một luồng hơi chui vào chóp mũi, tao nhã mê say, hắn nhẹ nhàng ngửi mùi vị thuộc về người yêu.
Nam nhân cúi người, một cánh tay chống trên ghế dựa, không coi ai ra gì tao ra thế giới của hai người, hạ một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu lên mí mắt hắn: “Tự mình lén lút chạy tới, chơi vui vẻ không?”
Loảng xoảng một chút, cốc trong tay Đường Cẩm Cẩm tuyệt vọng bất lực mà rớt xuống đất thảm.
Hai mắt Phương Tuấn vô thần mà nhìn đôi cơ lão như chỗ không người tung thức ăn cho chó, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phân định được, đến tột cùng là Đoạn lão bản đã kết hôn, hay đối tượng kết hôn còn là một nam nhân, cái nào đối với cậu có đả kích lớn hơn.
Gian phòng tràn ngập tĩnh mịch quỷ dị.
Phương gia mấy người vốn là chỉ là muốn mượn cơ hội trào phúng một chút Đoạn Doãn Chính, không nghĩ tới dưa này quá mức kính bạo, não đột ngột bị nện xuống thiếu chút nữa mở banh ra.
“Các ngươi ——” Đoạn Doãn Chính chỉ vào hai người bọn họ tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt chuyển hồng như gỉ sét đồng thau, mặt nạ bình tĩnh từng tấc từng tấc bị bóc ra, tin tức trước mắt quá mức kinh người thổi đầu ông một trận nổ vang —
Vì lão tam bệnh tình xấu đi, vì lão nhị ác ý tranh cãi, vì sao Tổ Từ phong thuỷ vẫn có vấn đề, thậm chí cái vương miện vừa nãy… Cái bẫy! Tất cả đều là cái bẫy!
Là hai kẻ nham hiểm này thu về bạn bè đến trả thù ông!
Thái dương Đoạn Doãn Chính nổi gân xanh, một hơi nghẹn tại cổ họng vận lên không được, thiếu chút nữa ngất đi, giám đốc thấy tình thế không đúng vội đỡ, đùa giỡn, vạn nhất nháo chết người, tiền vương miện tìm ai trả?
Đoạn Hồi Xuyên không có phản ứng, hoặc là nói lực chú ý của hắn đều bị Ngôn Diệc Quân nắm vững, không có thời gian rảnh rỗi quản những người khác.
“Bị anh phát hiện rồi, vốn là muốn làm cho anh ngạc nhiên.” Đoạn Hồi Xuyên vuốt ve tay của y.
Ngôn Diệc Quân cười không nói, hắn đã xem qua một màn hơn cả “Kinh hỉ”: “Em không đến xem vương miện của em sao?”
Bị y rõ ràng trọng điểm đọc ra vài chữ, Đoạn Doãn Chính vừa bình tĩnh lại một trận khí huyết dâng lên, làm hại giám đốc hoang mang hoảng loạn vỗ lưng, thay ông thuận khí.
“A, đúng! Thiếu chút nữa đã quên rồi!” Đoạn Hồi Xuyên cấp tốc đứng dậy, lúc đi qua người Đoạn Doãn Chính, giơ ngón tay cái lên, đắc ý cười nói: “Không nghĩ tới Đoạn tiên sinh nhiệt tình như vậy, thay tôi tiết kiệm một số lớn, thực sự là đa tạ.”
“Ngươi… Ta…” Đoạn Doãn Chính rốt cục không chịu nổi đả kích liên tiếp, hai mắt nhắm nghiền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Đoạn tổng! Đoạn tổng! Nhanh! Mau gọi đội y tế!”
Không kịp đợi phòng đấu giá đưa vương miện tới, Đoạn Hồi Xuyên trực tiếp kéo Ngôn Diệc Quân ra sau đài, được phần thu hoạch ngày hôm nay của hai người làm vui sướng, hắn bước đi nhẹ nhàng như đạp trên đệm bông.
Thực sự không nghĩ tới, một viên kim cương cuối cùng tự nhiên về tay đơn giản như vậy!
Đoạn Hồi Xuyên cật lực duy trì chút thận trọng trên mặt, nhưng không giấu được hứng thú tung bay, nội tâm kích động vẫn bị bại lộ.
Ngôn Diệc Quân không khỏi khẽ mỉm cười, một số đau buồn âm thầm trong đáy lòng một số không thể nói ra, cũng tạm thời chìm vào đáy nước không thấy bóng dáng.
“Lấy đồ rồi, chúng ta về nhà ngay đi.” Đến cùng vẫn nhớ tới nguy hiểm tiềm ẩn trong bóng tối, Ngôn Diệc Quân nặn nặn tay của đối phương, uyển chuyển khuyên bảo: “Miễn cho có chút phiền phức tìm tới cửa, quấy rầy hứng thú.”
Đoạn Hồi Xuyên cho là y muốn chỉ Đoạn gia bị bẫy muốn tới gây phiền phức, không để ý lắm mà cười cười: “Tất cả nghe theo anh, nhưng cũng đừng để ý tới bọn họ, một đám hề nhảy nhót thôi.”
“Chờ đã ——” lời hắn còn chưa dứt, chân bỗng nhiên ngừng lại, tay vội kéo Ngôn Diệc Quân ra phía sau che chở, lông mày nhăn nhó, có âm thanh chìm nghỉm, khác nào đá tảng rơi xuống nước: “Cẩn thận, nơi này không đúng!”
Cố không để bại lộ năng lực đặc biệt dưới mắt nhiều người, Đoạn Hồi Xuyên trực tiếp ôm ngang thân nam nhân lên, nhảy vọt một cái đến không trung, đạp trên lôi vân xám nhạt.
Trong phút chốc, vị trí vừa đứng như tuyết lở chôn vùi, cơ hồ trong chớp mắt, một cái động đen lớn nuốt sống tất cả bốn phía!
Hành vi dị thường của hắn còn chưa kịp gây nên sự chú ý của người khác, đột nhiên thảm họa xuất hiện cuốn trôi tất cả mọi người ở đây!
Một tiếng rít gào sợ hãi đột ngột phá vỡ trật tự, đẩy toàn bộ hiện trường buổi đấu giá vào hỗn loạn cùng khủng hoảng cực độ!
“Xảy ra chuyện gì?!”
“Chạy mau! Lở đất rồi!”
Trên trần nhà đèn treo bắt đầu lay động kịch liệt, quang ảnh ngổn ngang chiếu xuống gương mặt đám địa chủ đã mất đi sự tao nhã cùng thong thả, tia sáng chớp tắt lấp loé, thần sắc mỗi người bị chiếu rọi vụn vặt, phảng phất bóc ra từng mảng mặt nạ vỡ tan.
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng gào khóc như làn sóng đánh tới, gắt gao chiếm lấy tâm thần mọi người, trong hỗn loạn, kẻ âm mưu vẫn luôn nằm vùng trong bóng tối rốt cục vào thời khắc này lộ ra nanh vuốt!
Tai nạn lan đến đài biểu diễn, một lúc lâu không ai để ý, đám bảo vật đắt giá tàn tạ tán loạn rơi khắp mặt đất, bao gồm cả chiếc vương miện khảm viên Chúc Đảo Thạch cuối cùng.
Ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên xuyên qua tầng tầng người hoảng loạn, dính chặt trên vương miện, lôi vân dưới chân ý tùy tâm động, bổ nhào tới chỗ kia — một cái đuôi đầy vảy đen chui ra từ trong chỗ đất lở, đánh liên tiếp vào lôi vân!
Trong chớp mắt, Đoạn Hồi Xuyên chỉ kịp vội vàng bày ra một lôi chướng, nhưng dưới sự công kích hung hãn trầm trọng gần như trong nháy mắt bị phá vụn!
Vì mất cảnh giác nên bất ngờ bị quất trúng, suýt nữa từ trên không trung ngã xuống, vội bay ra ngoài thật xa, vụt tới vách tường hội trường lầu hai rắn chắc, mới bị bách dừng lại.
Một móng vuốt khổng lồ, như móng đại bàng chui ra từ lỗ đen, mang tới nguy cơ trùng điệp.
Còn sót lại vài chiếc đèn suy yếu, bất lực lay động giữa không trung, tia sáng lờ mờ vì hắn rọi sáng một đám trông như sắt thép cao hơn người —— nanh vuốt sắc bén như đao, thân được bao phủ đầy vảy đen, ánh sáng phản chiếu trên vảy âm u lưu chuyển, như biển sâu băng giá!
Chớp mắt nhìn rõ, Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên biến sắc, đồng tử đột nhiên rụt lại như kim!
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Ta có nên vẫy cờ không! Khóc
Danh sách chương